Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha
Chương 18: Ta là ai ???
Ta mở mắt đã thấy mình nằm trong bệnh viện, đã thế hình như mắt ta có vấn đề gì đó với ánh sáng thì phải, cứ muốn mở mắt nhìn xung quanh thì chỉ vừa hé thôi đã đau đến mức ta chỉ có thể bủng rủn chân tay
Rồi ta lại chợt nhớ, đây là đâu, bệnh viện nào, ta là ai, tại sao lạ ở đây, đầu ta trống rỗng những câu hỏi cứ lòng vòng bên trong đầu càng làm ta sợ hãi
Ngồi bật dậy muốn chạy khỏi nơi đây, cây kim ống chuyền dẫn nước biển vướng lại khiến ta đau dữ dội, ta mò tay rút kim khỏi cánh tay ta ra, lò mò xuống giường rời khỏi đây vậy mà chỉ mới bước được vài bước, tim ta đau dữ dội, đừng nói rằng ta có tiền sử bị bệnh tim đấy nhé
Tiếng cửa mở ra, ta cố hết sức mở mắt nhìn họ nhưng không được, nhanh chóng ta được hai cô y tá dũng mãnh đỡ lên giường, còn bác sĩ thì khám cho ta, đợi một lèo vèo các tình hình các bài ca hỏi thăm sức khỏe cháu thế nào, cơ thể ra sau, có gì khó chịu không khiến ta cũng nhức đầu nhưng vì lo lắng cho tình hình hiện tại, ta cắn răng chịu đựng sự lải nhải của bác sĩ trả lời tất cả các câu hỏi ông ta đưa ra
Một lát sau, tiếng cửa lại mở, nghe tiếng có vẻ khoảng hai ba người bên trong phòng, người thân của ta chăng?
“tình hình con bé sao rồi bác sĩ”
Giọng nói lo lắng của vị phu nhân làm ta ấm áp, lòng ta mong chờ đây có phải mà người nhà ta không, ngay lập tức ta lại phủ nhận, ta không rõ vì sao nhưng ta chắc chắn người này không phải gia đình ta, lòng ta lập tức cảnh giác
“không có vần gì nghiêm trọng nhưng tai nạn đã làm mắt của cô ấy bị vấn đề, có lẽ sẽ không thể nhìn những ánh sáng có cường độ cao, và do chấn động nặng về não nên có thể cô ấy tạm thời mất trí nhớ”
Ta không rõ cảm xúc của mọi người, chỉ biết là họ đang lo lắng cho ta, đôi mắt ta đang rất đau đớn, không thể mở ra để nhìn mọi người trong phòng, ta thấy mình sao mà vô dụng quá, muốn nhìn thấy người đem mình vào bệnh viện mà còn không thể thì làm gì bây giờ được nữa chứ
Bác sĩ rời đi, ba người kia thì ở lại chăm sóc ta, vị phu nhân ngồi cạnh ta trên giường, cầm lấy bàn tay ta dịu dàng xoa nắn
“cảm ơn cháu đã cứu con bác, nếu không thật sự con gái bác có lẽ bây giờ sẽ nằm trên giường bệnh chứ không phải cháu”
Hả? cái giề cơ? Ta cứu người nên mới nằm đây sao? Sao ta nhân từ cao thượng thế nhỉ?
“bác…kẻ mọi chuyện cho cháu nghe được không?”
Và mọi chuyện là như thế này, con gái bác tên là Kagome, trên đường đi học về cô ấy bị tên cướp giật lấy xe đạp để tẩu thoát khỏi cảnh sát, Kagome không muốn mất chiếc xe đạp nên lao theo tên cướp đòi lại chiếc xe và thế là do đắm đuối đuổi tên kia nên cô nàng không hề để ý đến chiếc xe tải đang lao đến và ta từ đâu lao đến như anh hùng cứu thế chạy đến ôm cô nàng né tránh chiếc xe tải
Trên đời này có câu tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, trời xui đất khiến thế nào tránh được chiếc xe tải tới lượt xe taxi đâm trúng vào ta, và ta lãnh đòn và nhờ cái đệm thịt là ta nên Kagome phần nào giảm được phần va chạm, chỉ bị xây xát và chấn động một chút còn ta thì thì mất trí nhớ lần xém mất con mắt này
Nên để tỏ lòng biết ơn, họ dã trả tiền thuốc men và đứng ra bảo lãnh ta rời bệnh viện trở về nhà họ ở tạm cho đến khi nhớ được mọi chuyện
Ta ban đầu có chút khó khăn để thích ứng mọi chuyện, từ mỗi ngày sống trong bóng tối, đã thế mắt mỗi ngày phải đắp thuốc cho mắt mau lành khỏi, ta không hiểu sao phải làm vậy, ta nhớ họ nói mắt ta vĩnh viễn không thể nào khỏi thế mà vẫn bắt ta mỗi ngày đắp thuốc
Dưới sự khiên trì của bác chủ nhà và Kagome, ta đành chấp nhận mỗi ngày được Kagome đắp thuốc cho ta
Sau một tuần ở cùng mọi người ta cũng phần nào biết được tình tình và hoàn cảnh của mọi người như mẹ của Kagome là một người dịu dàng vui tình, dì là một người biết đối nhân xử thế, một người mẹ mạnh mẽ trụ vững gia đình dù không có cha của Kagome, ta nghe dì kẻ ba của Kagome chết do tai nạn giao thông lúc kagome 6 tuổi và vừa lúc mang thai Souta, em trai Kagome, lúc ấy ta thầm bội phục dì ấy, một người mẹ đơn thân có thể mạnh mẻ chăm sóc cô con gái nhỏ tuổi cùng vởi đứa con chưa chào đời, còn phải chăm sóc người cha chồng già yếu dù khó khăn đến mấy, trên bà vẫn giữ dáng vẻ vui tươi mạnh mẽ
Souta, ta không rõ tên nhóc này mấy, đơn giản biết biết là một tên nhóc này khá ngoan ngoãn và hiểu chuyện thế thôi
Kagome thì khỏi bàn, một cô nàng có sứ
c sống quanh năm, không giống sự dịu dàng của dì, cô có dáng vẻ hoạt bát vui tươi, quả là thiếu nữ tuổi 14, ngày nào cũng tràn năng lượng
Còn ông nội Kagome? hờ đừng trách ta quá vô tâm, ngoài cảm nhận ông là một lão ngoan đồng và cũng là chủ của ngôi đền thờ Higurashi thì ngoài ra chả cảm nhận gì hết
Kagome hiện tại đang là học sinh lớp 8, cô đang bận rộn phụ dì làm đồ ăn sáng cùng cơm hộp cho mình, ta thì ngồi yên trên ghế sopha cho Souta thay thuốc, mùi thuốc ban đầu khiến ta chán ghét nhưng dần cũng quen, cũng thích ứng được mùi của nó
Khi biết mắt ta không thể thấy được các ánh sáng kích thích làm ta rất buồn rầu nhưng dần cũng không có gì không thích ứng được, ban ngày thì chỉ có ở lỳ trong phòng của Kagome, ban đêm thì ta có tháo băng thuốc trên mắt cùng Kagome và Shota đi dạo hoặc lễ hội quanh vùng tuy nhiên ta cũng phải đeo kính mát để mắt không bị ánh đèn chíu vào
Ra đường người khác điều nhìn ta bằng ánh mắt kì dị lúc khiến ta có chút không quen mà dần dần thấy cũng bình thường
Tuy nhiên cuộc sống thảnh thơi cũng phải trở nên nhàm chán, ta tự nhiên muốn học kiếm thuật nên xin với dì và ông nội cho đi học kiếm đạo, ban đầu mọi người trong nhà rất lo lắng cho ta, bởi vì ta không nhìn thấy thì sao có thể luyện kiếm
Dần dần ta thuyết phục được họ ta không muốn ngồi lì trong nhà mãi và muốn học chút gì đó
Với thân phận đặc thù hiện tại của ta muốn vào trường khá khó với lại nghe dì nói ta cũng đã 20 tuổi, muốn làm việc thì phải có giấy tờ tùy thân, muốn đi học phải có kiến thức cùng bằng cấp, ta không có gì ta, a… số ta sao khổ thế này. Bữa trước ngồi ăn cơm nghe dì có có người bạn dạy kiếm đạo, ta liền muốn học, người quen chắc không quen trong giấy tờ gì đâu nhỉ
Và có sự đồng ý của dì, ta được dì đưa đến lớp dạy học, bạn của dì hơi do dự nhân dạy ta học, bởi lo ngại cho đôi mắt ta nhưng ông cũng nhận dạy ta, chỉ là thật kì lạ, khi ta cầm cây kiếm gỗ, nó thân thuộc đến mức như thế ta cầm nó từ hồi mới sinh ra vậy
Và chỉ sau 1 tuần, thầy cũng bắt đầu nghiêm túc dạy ta như những học viên khác, bỏ qua những bài cơ bản, trực tiếp dạy ta như nhưng học viên dạy kiếm lâu năm, vì mắt ta có vấn đề nên thầy đặc cách dạy riêng một mình ta, dạy cũng là thầy mà đấu cũng là với thầy
Lúc đầu ta không thấy gì nên đấu với thầy là một việc rất khó khăn, ta phải vận dụng hết sự nhạy bén cùng với thính giác để đối phó những chiêu thức thầy đưa ra, mấy tuần đầu ta trở về nhà với vết bầm tím đầy mình, cả nhà nhìn mà giật mình, cứ như ta đi đánh lộn với du côn nào chứ hỏi mới biết là do tập kiếm, dì cũng khuyên ta tạm thời dừng học, chăm sóc vết thương cho lành rồi học tiếp
Ta biết dì lo cho ta nhưng ta không muốn chỉ vì vài vết cỏn con mà bỏ cuộc, ta rất thích học kiếm, bởi vì nó cho ta cảm giác rất quen thuộc
Rồi ta lại chợt nhớ, đây là đâu, bệnh viện nào, ta là ai, tại sao lạ ở đây, đầu ta trống rỗng những câu hỏi cứ lòng vòng bên trong đầu càng làm ta sợ hãi
Ngồi bật dậy muốn chạy khỏi nơi đây, cây kim ống chuyền dẫn nước biển vướng lại khiến ta đau dữ dội, ta mò tay rút kim khỏi cánh tay ta ra, lò mò xuống giường rời khỏi đây vậy mà chỉ mới bước được vài bước, tim ta đau dữ dội, đừng nói rằng ta có tiền sử bị bệnh tim đấy nhé
Tiếng cửa mở ra, ta cố hết sức mở mắt nhìn họ nhưng không được, nhanh chóng ta được hai cô y tá dũng mãnh đỡ lên giường, còn bác sĩ thì khám cho ta, đợi một lèo vèo các tình hình các bài ca hỏi thăm sức khỏe cháu thế nào, cơ thể ra sau, có gì khó chịu không khiến ta cũng nhức đầu nhưng vì lo lắng cho tình hình hiện tại, ta cắn răng chịu đựng sự lải nhải của bác sĩ trả lời tất cả các câu hỏi ông ta đưa ra
Một lát sau, tiếng cửa lại mở, nghe tiếng có vẻ khoảng hai ba người bên trong phòng, người thân của ta chăng?
“tình hình con bé sao rồi bác sĩ”
Giọng nói lo lắng của vị phu nhân làm ta ấm áp, lòng ta mong chờ đây có phải mà người nhà ta không, ngay lập tức ta lại phủ nhận, ta không rõ vì sao nhưng ta chắc chắn người này không phải gia đình ta, lòng ta lập tức cảnh giác
“không có vần gì nghiêm trọng nhưng tai nạn đã làm mắt của cô ấy bị vấn đề, có lẽ sẽ không thể nhìn những ánh sáng có cường độ cao, và do chấn động nặng về não nên có thể cô ấy tạm thời mất trí nhớ”
Ta không rõ cảm xúc của mọi người, chỉ biết là họ đang lo lắng cho ta, đôi mắt ta đang rất đau đớn, không thể mở ra để nhìn mọi người trong phòng, ta thấy mình sao mà vô dụng quá, muốn nhìn thấy người đem mình vào bệnh viện mà còn không thể thì làm gì bây giờ được nữa chứ
Bác sĩ rời đi, ba người kia thì ở lại chăm sóc ta, vị phu nhân ngồi cạnh ta trên giường, cầm lấy bàn tay ta dịu dàng xoa nắn
“cảm ơn cháu đã cứu con bác, nếu không thật sự con gái bác có lẽ bây giờ sẽ nằm trên giường bệnh chứ không phải cháu”
Hả? cái giề cơ? Ta cứu người nên mới nằm đây sao? Sao ta nhân từ cao thượng thế nhỉ?
“bác…kẻ mọi chuyện cho cháu nghe được không?”
Và mọi chuyện là như thế này, con gái bác tên là Kagome, trên đường đi học về cô ấy bị tên cướp giật lấy xe đạp để tẩu thoát khỏi cảnh sát, Kagome không muốn mất chiếc xe đạp nên lao theo tên cướp đòi lại chiếc xe và thế là do đắm đuối đuổi tên kia nên cô nàng không hề để ý đến chiếc xe tải đang lao đến và ta từ đâu lao đến như anh hùng cứu thế chạy đến ôm cô nàng né tránh chiếc xe tải
Trên đời này có câu tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, trời xui đất khiến thế nào tránh được chiếc xe tải tới lượt xe taxi đâm trúng vào ta, và ta lãnh đòn và nhờ cái đệm thịt là ta nên Kagome phần nào giảm được phần va chạm, chỉ bị xây xát và chấn động một chút còn ta thì thì mất trí nhớ lần xém mất con mắt này
Nên để tỏ lòng biết ơn, họ dã trả tiền thuốc men và đứng ra bảo lãnh ta rời bệnh viện trở về nhà họ ở tạm cho đến khi nhớ được mọi chuyện
Ta ban đầu có chút khó khăn để thích ứng mọi chuyện, từ mỗi ngày sống trong bóng tối, đã thế mắt mỗi ngày phải đắp thuốc cho mắt mau lành khỏi, ta không hiểu sao phải làm vậy, ta nhớ họ nói mắt ta vĩnh viễn không thể nào khỏi thế mà vẫn bắt ta mỗi ngày đắp thuốc
Dưới sự khiên trì của bác chủ nhà và Kagome, ta đành chấp nhận mỗi ngày được Kagome đắp thuốc cho ta
Sau một tuần ở cùng mọi người ta cũng phần nào biết được tình tình và hoàn cảnh của mọi người như mẹ của Kagome là một người dịu dàng vui tình, dì là một người biết đối nhân xử thế, một người mẹ mạnh mẽ trụ vững gia đình dù không có cha của Kagome, ta nghe dì kẻ ba của Kagome chết do tai nạn giao thông lúc kagome 6 tuổi và vừa lúc mang thai Souta, em trai Kagome, lúc ấy ta thầm bội phục dì ấy, một người mẹ đơn thân có thể mạnh mẻ chăm sóc cô con gái nhỏ tuổi cùng vởi đứa con chưa chào đời, còn phải chăm sóc người cha chồng già yếu dù khó khăn đến mấy, trên bà vẫn giữ dáng vẻ vui tươi mạnh mẽ
Souta, ta không rõ tên nhóc này mấy, đơn giản biết biết là một tên nhóc này khá ngoan ngoãn và hiểu chuyện thế thôi
Kagome thì khỏi bàn, một cô nàng có sứ
c sống quanh năm, không giống sự dịu dàng của dì, cô có dáng vẻ hoạt bát vui tươi, quả là thiếu nữ tuổi 14, ngày nào cũng tràn năng lượng
Còn ông nội Kagome? hờ đừng trách ta quá vô tâm, ngoài cảm nhận ông là một lão ngoan đồng và cũng là chủ của ngôi đền thờ Higurashi thì ngoài ra chả cảm nhận gì hết
Kagome hiện tại đang là học sinh lớp 8, cô đang bận rộn phụ dì làm đồ ăn sáng cùng cơm hộp cho mình, ta thì ngồi yên trên ghế sopha cho Souta thay thuốc, mùi thuốc ban đầu khiến ta chán ghét nhưng dần cũng quen, cũng thích ứng được mùi của nó
Khi biết mắt ta không thể thấy được các ánh sáng kích thích làm ta rất buồn rầu nhưng dần cũng không có gì không thích ứng được, ban ngày thì chỉ có ở lỳ trong phòng của Kagome, ban đêm thì ta có tháo băng thuốc trên mắt cùng Kagome và Shota đi dạo hoặc lễ hội quanh vùng tuy nhiên ta cũng phải đeo kính mát để mắt không bị ánh đèn chíu vào
Ra đường người khác điều nhìn ta bằng ánh mắt kì dị lúc khiến ta có chút không quen mà dần dần thấy cũng bình thường
Tuy nhiên cuộc sống thảnh thơi cũng phải trở nên nhàm chán, ta tự nhiên muốn học kiếm thuật nên xin với dì và ông nội cho đi học kiếm đạo, ban đầu mọi người trong nhà rất lo lắng cho ta, bởi vì ta không nhìn thấy thì sao có thể luyện kiếm
Dần dần ta thuyết phục được họ ta không muốn ngồi lì trong nhà mãi và muốn học chút gì đó
Với thân phận đặc thù hiện tại của ta muốn vào trường khá khó với lại nghe dì nói ta cũng đã 20 tuổi, muốn làm việc thì phải có giấy tờ tùy thân, muốn đi học phải có kiến thức cùng bằng cấp, ta không có gì ta, a… số ta sao khổ thế này. Bữa trước ngồi ăn cơm nghe dì có có người bạn dạy kiếm đạo, ta liền muốn học, người quen chắc không quen trong giấy tờ gì đâu nhỉ
Và có sự đồng ý của dì, ta được dì đưa đến lớp dạy học, bạn của dì hơi do dự nhân dạy ta học, bởi lo ngại cho đôi mắt ta nhưng ông cũng nhận dạy ta, chỉ là thật kì lạ, khi ta cầm cây kiếm gỗ, nó thân thuộc đến mức như thế ta cầm nó từ hồi mới sinh ra vậy
Và chỉ sau 1 tuần, thầy cũng bắt đầu nghiêm túc dạy ta như những học viên khác, bỏ qua những bài cơ bản, trực tiếp dạy ta như nhưng học viên dạy kiếm lâu năm, vì mắt ta có vấn đề nên thầy đặc cách dạy riêng một mình ta, dạy cũng là thầy mà đấu cũng là với thầy
Lúc đầu ta không thấy gì nên đấu với thầy là một việc rất khó khăn, ta phải vận dụng hết sự nhạy bén cùng với thính giác để đối phó những chiêu thức thầy đưa ra, mấy tuần đầu ta trở về nhà với vết bầm tím đầy mình, cả nhà nhìn mà giật mình, cứ như ta đi đánh lộn với du côn nào chứ hỏi mới biết là do tập kiếm, dì cũng khuyên ta tạm thời dừng học, chăm sóc vết thương cho lành rồi học tiếp
Ta biết dì lo cho ta nhưng ta không muốn chỉ vì vài vết cỏn con mà bỏ cuộc, ta rất thích học kiếm, bởi vì nó cho ta cảm giác rất quen thuộc
Tác giả :
Tiểu Bạch Thỏ vô lại