Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha
Chương 17: Tạm biệt, Sesshomaru
Kể từ ngày sự cố trên giường của ta và Sesshomaru, ta lúc nào gặp hắn cũng tránh né toàn diện, ta tránh hắn thứ 1 là xấu hổ không dám gặp hắn thứ hai là ta sắp đến thời gian rời đi, gặp hắn nhiều đau càng sâu
Ta biết hắn cũng phát hiện ta có ý tránh hắn những hắn vẫn cố tình không để ý vì hắn biết ta cần thời gian chấp nhận
Vào thời gian hắn rời khỏi thành đi đến nơi khai chiến giữa hai dòng tộc khuyển yêu, ta vì sức khỏe nên không thể theo hắn cùng cha mẹ hắn chinh chiến đành phải đứng ở cổng thành tiễn mọi người, ta đưa Sơ nha cho Sesshomaru. lên chiến trường không có vũ khí sẽ rất bất hiện, ban đầu ta còn định đưa Yêu kiếm nhưng chợt nhớ đến thanh kiếm ta sẽ đưa cho Huyền nên đành thôi
“cẩn thận, đừng để bị thương” ta lo lắng dặn dò hắn, thừa biết lên chiến trường tất nhiên phải có thương tích nhưng vẫn không kìm lòng được phải dặn dò kĩ càng
Hắn gật đầu “khi ta trở về, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi”
Động tác vuốt nếp nhăn trên áo hắn của ta chợt ngừng lại, ta hiểu ý hắn nhưng có lẽ hẵn phải chờ thời gian rất lâu mới nghe được, ta ngước mặt nở nụ cươi tươi nhất với hắn “ừm… ta sẽ, ngươi nhớ bảo trọng”
Đoàn binh tập hợp đầy đủ, oai phong xếp đội hình rồi tiếng về phía trước rời khỏi thành, ta nhìn bóng lưng hắn cho đến khi khuất bóng, đoàn người tiễn biệt cũng dần tan rã chỉ còn ta và vài người hầu, ta đứng đó cho đến khi cảm nhận yêu khí của Sesshomaru biến mất hoàn toàn liền ngã vào lòng Mai, Mai cùng bọn người hầu lo lắng liền mang ta trở về
Sesshomaru xin lỗi ngươi, là ta ích kỷ… xin ngươi đừng giận ta….
Từng ngày từng ngày ta điều nằm trên giường, mỗi bữa ăn điều được Mai đem thức ăn lỏng đến giúp ta lót dạ dày, nhưng hôm nay chợt biểu hiện Mai có vẻ lạ, ta không biết lạ ở chỗ nào chỉ biết Mai không giống bình thường, đến khi ăn gần hết chén thức ăn mới nhận ra, thức ăn có vấn đề, ta trừng mắt nhìn kẻ đút ta ăn, kẻ đó không phải Mai, Mai chưa bao giờ cười dù cho nhạt hay nhếch mép, người này không phải Mai
“ngươi là ai?”
Nhanh chóng, kẻ đó đó trở về nguyên dạng vốn có, một cô gái xinh đẹp có làng da trắng nhợt nhạt, đôi mắt xếch tà ác gian xảo, nàng ta là ai ?
“lâu rồi không gặp Sakura”
Cơ thể ta cứng đờ, giọng nói đó, giọng điệu đó, tư thế đó thế nào lại là Huy Nguyệt
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện, đầu óc lại tiếp tục mông lung, ta bị Huy Nguyệt đem đi mà không có sức phản kháng ngày cuối ta ở đây là phải chết trên tay kẻ thù sao
Khi ta tỉnh lại cũng là lúc toàn thân ta bị trói chặt, treo lủng lẳng trên không trung, ta nhìn bên dưới là vực sâu thăm thẳm, lên trên là cành cây mỏng đang treo ta, phía trước là Huy Nguyệt phía sau chính là phe ta và phe địch chính là gia đình Sesshomaru và trưởng tộc hắc khuyển Hitsugaya
“ngài Hitsugaya yêu dấu, chàng thấy món quà thiếp tặng cho chàng thế nào, có tuyệt không”
Ả ta nở nụ cười dịu dàng với Hitsugaya nhưng nhìn tới ta lại độc ác đến mức khó thở, ta thật xui xéo sao cứ dính vào mấy cái mỗi tình cẩu huyết của ả ta thế này
Hết Sakura, kiếp trước gì đó của ta vì trả thù nên giựt bồ của ả ta, nay ta lại trở thành tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người ta, sao số tôi lận đận trong tình duyên thế này, nhắm có mỗi một tên mà cứ hết lần này đến lần khác vì tên khác mà dích vào vô số phiền toái
“Hara, nàng bình tĩnh, có gì bình tĩnh nói, đừng làm chuyện dại dột”
Thật, ta bây giờ sử dụng được thương long phá, ta sẽ sử dụng tên đầu heo này, hắn có phải rất hận ta muốn ta chết sớm đúng không, ngươi không biết càng nói như thế đối phương sẽ càng kích động sao
Nhưng Hara là sao, chẳng lẽ ả có thể chuyển kiếp nhưng chẳng phải yêu quái cần thời gian rất lâu để trưởng thanh hay sao, nhìn người trước mặt, phải mấy trăm năm nhưng Huy Nguyệt, ta tiêu diệt ả cũng chỉ hơn 50 năm, với hình dáng của cô nương trước mặt là không thể trừ khi nàng là con người nhưng khí tức xung quanh nàng là yêu khí chứ không phải của con người bình thường, có lẽ ả không chế trên người nàng ta nhưng không phải muốn khống chế là khống chế được, trừ khi thân chủ tự nguyện
Vậy có thể coi như vầy, thân chủ có thể là tiểu thiếp của tên Hitsugaya kia nhưng bởi vì tên đó quá nhiều vợ nên dần nàng sinh ra lòng ghen tỵ độc ác, muốn chiếm tình cảm Hitsugaya, muốn hắn trong lòng chỉ có mình, đúng lúc Huy Nguyệt xuất hiện giúp nàng ta với điều kiện là xử ta, theo kinh nghiệm đọc toàn những quyển sách truyện tình cảm đầy chậu máu chó, ta chắc chắn được phần nào chỉ là không biết đúng hay không
À trở lại chủ đề, sau khi Hitsugaya nói câu đó, Huy Nguyệt càng điên hơn, ả kẻo ta về phía ả, cầm lấy thanh chùy thủy giấu trong tay áo kề cổ ta, giọng nói có chút lộn xộn điên loạn vang lên
“chàng thích ả ta, ả ta có gì hơn người, nhan sắc còn không bằng thiếp, sức mạnh yếu như cọng cỏ, tuổi thọ ngắn củn, ả có gì bằng thiếp, CÓ Gì BẰNG THIẾP?????”
ừ xin lỗi vì ta không bằng ngươi nếu không phải ta đang yếu, quay lại thời gian 20 năm trước một đao của ta cũng đủ cho cô đi thám hiểm vũ trụ bao la rộng lớn rồi
“ngừng tay” Sesshomaru định rút kiếm về phía ả, ả kéo ta chắn cho ả, Sesshomaru liền thu kiếm, mắt đỏ ngầu muốn giêt kẻ thù trước mặt,
“hồ ly tinh, ngươi có gì mà có thể quyến rũ được hai ngươi đàn ông như vậy, ta làm tất cả mọi việc, một phân trái tim của chàng cũng không bao giờ để ý ta, ngươi bỏ bùa mê gì khiến họ say đắm ngươi nhứ vậy”
Nàng như vậy, ta không hiểu nàng ta là Huy Nguyệt hay là Hara, giọng điệu thì y hệt nhừng cách hành xử lại có chút không, nếu là Huy Nguyệt, ả sẽ không điên cuồng như vậy, sẽ trực tiếp thẳng tay làm gì đó
Xoạt… cơn đau nhói xuất hiện mặt ta, dòng máu nóng cùng mùi hôi thối xuất hiện, quả đúng như dự liệu, hôm nay ta phải rời đi rồi
“nhìn đi, nhìn đi… thiếp phá hủy mặt ả ta, chàng còn thích ả nữa chứ…? Chàng có nghe không mùi hôi thối của tử thi từ nàng ta, ả ta vốn đã chết từ lâu rồi chỉ là đang cố chấp liều mạng sử dụng tà thuật duy trì sự sống thôi, như vậy chàng vẫn còn yêu ả sao?”
Tất cả nhìn ta với ánh mắt không thể tin được, nhất là Sesshomaru, hắn nghe được ta ‘chết từ lâu’ cơ thể hắn cứng ngắc như tượng đá, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nay lại toát lên vẻ đau đớn, Sesshomaru người đừng dùng vẻ mặt đó, không hợp với ngươi, hợp với ngươi chính là vẻ cao cao tại thương, lạnh lùng tàn nhẫn ngươi làm như vậy sẽ khiến quyết định ta bị lung lay
“Còn ngươi tại sao… tới kiếp này đến kiếp khác điều giành đàn ông với ta, rõ ràng ngươi đã người bên cạnh rồi cơ mà, ta chỉ thầm mong sẽ có ngươi yêu ta, bên cạnh ta, ta cũng chàng xây dựng hạnh phúc có đứa con của hai chúng ta nhưng ngươi, tại sao lúc nào cũng là ngươi chen vào phá hỏng nó”
Ả điên cuồng rạch mặt ta, ta đau đớn không thể kháng cự, thuốc ả hạ lên ta vẫn còn tác dụng, ta chỉ thể là hét để có thể giảm cơn đau, từng dòng máu vừa ấm vừa hôi thối càng khiến ta mệt mỏi khó chịu.
Ta nhìn Sesshomaru, tay hắn luôn nắm chặt Sơ nha, ta rất muốn bảo hắn hãy chém chết ta nhưng như thế là quá tàn nhẫn với hắn mặc dù ta cũng có thể nói chém chết rồi có thể dùng thiên sinh nha của cha hắn hồi sinh nhưng ta chắc chắn hắn sẽ không làm vậy, vì ta đáng nhẽ ra chết từ lâu, sống đến giờ là quá kỳ tích, dùng thiên sinh nha là điều không thể nào vì nó chỉ có thể khiến người chết đi sống lại chỉ một lần tuy hắn không biết nhưng cha mẹ hắn biết và họ sẽ không đồng ý để
Sesshomaru giết ta, và ta cũng không thể để họ kết liễu ta, ta không muốn gây chút mâu thuẫn cho họ
Yêu kiếm!!! sao ta có thể quên Yêu kiếm có thể kêu từ xau, chỉ cần kêu nó đến, một đao xuyên người ta lần ả là xong, ta cố khàn cổ họng la hét lên
“mọi người còn nhớ Huy Nguyệt chứ, Hara bị ả nhập, chỉ cần sử dụng thiên sinh nha là có thể giết ả rồi”
Lúc trước bởi quên đi việc quan trọng, Huy Nguyệt vốn là linh hồn mà ta và Inu chỉ chăm chăm lo phá hủy cây đàn nên mới rơi vào bố cục khó xử hiện tại, nếu giết được Huy Nguyệt, Hara cũng có thể xử lý xong.
“Huy Nguyệt, ta biết yêu một người không có gì sai nhưng ngươi đã quá điên cuồng vì tình yêu, tình yêu của ngươi khiến cho người xung quanh đau khổ và chết chóc, tốt nhất là cùng ta chết chung để ta giúp ngươi cải tạo lại thế giới quan của ngươi” ta nỏi chỉ đủ cho ta và Huy Nguyệt nghe, ả tức giận vì lời nói ta giờ thanh chùy thủy đâm vào ngực nhưng chưa kịp, anh sáng màu xanh từ thanh kiếm thiên sinh nha chém về ta, Huy Nguyệt cười lạnh
“ngươi xem, họ cũng đâu coi trọng ngươi, dù ta dùng ngươi làm lá chắn nhưng họ vẫn nhẫn tâm muốn giết ta mà giết ngươi thôi”
“ngu ngốc” ta cười lạnh, nụ cười này trên khuông mặt đầy máu của ta càng trở nên đáng sợ
“ngươi…”
Linh hồn ả ta thoát ra khỏi Hara, gào thét đau đơn nhưng chưa đủ để tiểu diệt ả, Inu no taisho tiếp túc thêm một chiêu vào ả, khiến linh hồn ả bốc hơi như làn khói, mọi người chưa kịp thở thở phào, Hara đột nhiên đâm vào ngực ta, máu trên ngực mau chóng lan ra khắp chiếc áo màu tím sẫm của ta, mọi người còn không hiểu vì sao Hara lại làm vậy, không phải là Huy Nguyệt nhập sao, sao có thể như vậy chứ
“ha…ha…cảm ơn các ngươi giúp ta cho ta khỏi ả ta nhưng hận thù của ta không chỉ mình đứa con gái này, mà là tất cả các loại đàn bà xung quanh Hitsugaya, tại sao, ta ưu tú đến thế nhưng chàng không bao giờ nhìn đến ta, ta giết tùng người một, từng người được chàng sủng ái nhưng dần ta phát hiện, chàng không hề yêu bất kỳ ai, chàng chỉ yêu bản thân chàng thôi, đến khi ta nhận ra tay ta đã dính quá nhiều máu của những kẻ kia, khi nghe Huy Nguyệt kể chàng để ý đến một người còn đến tận 50 năm, a… ta đã tìm được người khiến chàng đau khổ rồi, như thể chàng mới có thể đến ta… dù chàng có hận ta nhưng ít nhất sẽ không dễ quên như những người từng được chàng sủng ái”
Điên cả rồi, thế giới này điến cả rồi, sao trên đời lại có kẻ biến thái đến mức đó, chỉ vì tình yêu mà làm vậy sao, ta nghĩ Huy Nguyệt biến thái rồi còn đến nàng ta còn biến thái hơn, rốt cuộc yêu quái yêu nhau là phải cắn xé nhau đến thế sao
Phụt!!! ta phun ra ngụm máu, thời gian sắp hết rồi
Ta quệt tay lên miệng, lẩm nhẩm gọi Yêu kiếm đến, ta biết nó không phải của ta nhưng đây là cách duy nhất gọi nó đến và khiến ta có thể rời khỏi đây mà không gây bất kì phiền toái gì tới chuyện sau này
“câm miệng, ngươi cho dù nói gì cũng không ai đến cứu…A..”
Yêu kiếm bay đến đâm xuyên tim ta và ả, ta đau đến mức không thể nói nên lời, còn ả như chết trân khi thấy thanh kiếm của ta xuyên người ta ả
“ngươi… điên…rồi”
Phải, ta đau đến phát điên đây, ta nhìn Sesshomaru lần cuối, ngã khuỵa xuống, Sesshomaru lao đến đỡ lấy thân thể ta, còn Hara dính vào ta hắn không để ý, kéo ả quăng sang một bên, ta năng nề hô hấp, cô sức nói lời xa hắn, ta không có chút sức lực cố gắng giơ lên chạm vào gương mặt đang đâu khổ, lo lắng của hắn, hắn cầm lấy tay ta áp lên mặt hắn
“đừng làm vẻ mặt đó, ngươi làm vậy, ta không yên lòng đi”
“câm miệng, ta đưa ngươi đi chữa trị” hắn chuẩn bị bay về thành nhưng bị ta ngăn lại
“không cần, không cứu giản được gì đâu, ta không sao… thật đấy, sẽ không sao… nếu hai ta thật sự có duyên…sẽ …sẽ gặp lại thôi” ta ói một ngụm máu, khó nhọc hít thở, sắc da trở nên tái nhớt, hai hàng nước mắt của ta chảy xuống má đầy vết thương chảy máu “chỉ cần ngươi chịu nhìn mặt ta là được”
Lời nói vừa xong, ta cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, làn gió từ đâu thổi đến, thân xác ta như bụi cuốn theo làn gió từ từ biến mất, Yêu kiếm theo ta cũng biến mất theo trước sự chứng kiến bao nhiêu yêu quái nơi đây
****
Tiếng bíp bíp của máy đo tim nhịp nhàng vang lên điều đặn, ánh nắng buổi sáng chiếu sáng khung cửa sổ, chiếc màn trắng phấp trong làng gió mát, từng cảnh vật từng khung cảnh vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp
Cô gái nằm trên giường bệnh ngủ ngon lành tựa như cô đang nằm trong giấc mơ đẹp, yên bình yên ả đến nổi người ngoài nhìn vào sẽ tưởng như cô gái ấy sẽ cứ nằm mãi mãi như vậy
Nhưng hôm nay lại có sự thay đổi, đôi mày cô ấy khẽ chau lại, lông mi run lên, đôi bàn tay cử động, y tá bệnh viện đến kiểm tra bệnh tình của bệnh nhân phát hiện cô gái có dấu hiệu tỉnh lại liền chạy đi gọi bác sĩ, y tá vừa rời phòng, mắt của cô gái dần khẽ mở, đôi mắt đen sâu mở ra liền đóng lại, ánh sáng mặt trời khiến nó khó chịu, cứ như hàng vạn con khiến đến cắn mắt cô vậy…
“đây là đâu…?”
HẾT……
…
……
……
……
…..phần một =))))))
…………
Phía sau hậu trường
Tatsu: ê tác giả, sao cô lại để cho ta chết trong bộ dạng xấu xí như vậy, thật mất hình tượng
Tiểu Bạch Thỏ: phải làm ngươi càng thảm mới để lại ấn tượng cái chết của ngươi với nam chính càng sâu chứ
Tatsu: không được, sửa lại cho ta, ta không thể mất hình tượng như vậy, sửa cho ta với tư thế chết đẹp một chút
Tiểu Bạch Thỏ: no no, giấy trắng mực đen hết rồi, sửa hok được, ngươi chịu khó ha^^
Lời của Thỏ liên quan đến các chương chuyện sau: tạm thời nam chính của chúng ta, Sesshomaru á sẽ vắng mặt vài chương nên mọi người đừng buồn nha, đã là nhật ký xuyên không vào Inuyasha thì phải cho phiêu lưu cùng nhóm Inuyasha vài chương mới có thể cho nam chính soái ca của chúng ta trở lại, chờ nha các nàng:D:D
Dạo này ta rảnh nên sẽ thường xuyên đăng truyện hơn và lời cuối cùng chúc cả nhà buổi tối vui vẻ
Ta biết hắn cũng phát hiện ta có ý tránh hắn những hắn vẫn cố tình không để ý vì hắn biết ta cần thời gian chấp nhận
Vào thời gian hắn rời khỏi thành đi đến nơi khai chiến giữa hai dòng tộc khuyển yêu, ta vì sức khỏe nên không thể theo hắn cùng cha mẹ hắn chinh chiến đành phải đứng ở cổng thành tiễn mọi người, ta đưa Sơ nha cho Sesshomaru. lên chiến trường không có vũ khí sẽ rất bất hiện, ban đầu ta còn định đưa Yêu kiếm nhưng chợt nhớ đến thanh kiếm ta sẽ đưa cho Huyền nên đành thôi
“cẩn thận, đừng để bị thương” ta lo lắng dặn dò hắn, thừa biết lên chiến trường tất nhiên phải có thương tích nhưng vẫn không kìm lòng được phải dặn dò kĩ càng
Hắn gật đầu “khi ta trở về, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi”
Động tác vuốt nếp nhăn trên áo hắn của ta chợt ngừng lại, ta hiểu ý hắn nhưng có lẽ hẵn phải chờ thời gian rất lâu mới nghe được, ta ngước mặt nở nụ cươi tươi nhất với hắn “ừm… ta sẽ, ngươi nhớ bảo trọng”
Đoàn binh tập hợp đầy đủ, oai phong xếp đội hình rồi tiếng về phía trước rời khỏi thành, ta nhìn bóng lưng hắn cho đến khi khuất bóng, đoàn người tiễn biệt cũng dần tan rã chỉ còn ta và vài người hầu, ta đứng đó cho đến khi cảm nhận yêu khí của Sesshomaru biến mất hoàn toàn liền ngã vào lòng Mai, Mai cùng bọn người hầu lo lắng liền mang ta trở về
Sesshomaru xin lỗi ngươi, là ta ích kỷ… xin ngươi đừng giận ta….
Từng ngày từng ngày ta điều nằm trên giường, mỗi bữa ăn điều được Mai đem thức ăn lỏng đến giúp ta lót dạ dày, nhưng hôm nay chợt biểu hiện Mai có vẻ lạ, ta không biết lạ ở chỗ nào chỉ biết Mai không giống bình thường, đến khi ăn gần hết chén thức ăn mới nhận ra, thức ăn có vấn đề, ta trừng mắt nhìn kẻ đút ta ăn, kẻ đó không phải Mai, Mai chưa bao giờ cười dù cho nhạt hay nhếch mép, người này không phải Mai
“ngươi là ai?”
Nhanh chóng, kẻ đó đó trở về nguyên dạng vốn có, một cô gái xinh đẹp có làng da trắng nhợt nhạt, đôi mắt xếch tà ác gian xảo, nàng ta là ai ?
“lâu rồi không gặp Sakura”
Cơ thể ta cứng đờ, giọng nói đó, giọng điệu đó, tư thế đó thế nào lại là Huy Nguyệt
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện, đầu óc lại tiếp tục mông lung, ta bị Huy Nguyệt đem đi mà không có sức phản kháng ngày cuối ta ở đây là phải chết trên tay kẻ thù sao
Khi ta tỉnh lại cũng là lúc toàn thân ta bị trói chặt, treo lủng lẳng trên không trung, ta nhìn bên dưới là vực sâu thăm thẳm, lên trên là cành cây mỏng đang treo ta, phía trước là Huy Nguyệt phía sau chính là phe ta và phe địch chính là gia đình Sesshomaru và trưởng tộc hắc khuyển Hitsugaya
“ngài Hitsugaya yêu dấu, chàng thấy món quà thiếp tặng cho chàng thế nào, có tuyệt không”
Ả ta nở nụ cười dịu dàng với Hitsugaya nhưng nhìn tới ta lại độc ác đến mức khó thở, ta thật xui xéo sao cứ dính vào mấy cái mỗi tình cẩu huyết của ả ta thế này
Hết Sakura, kiếp trước gì đó của ta vì trả thù nên giựt bồ của ả ta, nay ta lại trở thành tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người ta, sao số tôi lận đận trong tình duyên thế này, nhắm có mỗi một tên mà cứ hết lần này đến lần khác vì tên khác mà dích vào vô số phiền toái
“Hara, nàng bình tĩnh, có gì bình tĩnh nói, đừng làm chuyện dại dột”
Thật, ta bây giờ sử dụng được thương long phá, ta sẽ sử dụng tên đầu heo này, hắn có phải rất hận ta muốn ta chết sớm đúng không, ngươi không biết càng nói như thế đối phương sẽ càng kích động sao
Nhưng Hara là sao, chẳng lẽ ả có thể chuyển kiếp nhưng chẳng phải yêu quái cần thời gian rất lâu để trưởng thanh hay sao, nhìn người trước mặt, phải mấy trăm năm nhưng Huy Nguyệt, ta tiêu diệt ả cũng chỉ hơn 50 năm, với hình dáng của cô nương trước mặt là không thể trừ khi nàng là con người nhưng khí tức xung quanh nàng là yêu khí chứ không phải của con người bình thường, có lẽ ả không chế trên người nàng ta nhưng không phải muốn khống chế là khống chế được, trừ khi thân chủ tự nguyện
Vậy có thể coi như vầy, thân chủ có thể là tiểu thiếp của tên Hitsugaya kia nhưng bởi vì tên đó quá nhiều vợ nên dần nàng sinh ra lòng ghen tỵ độc ác, muốn chiếm tình cảm Hitsugaya, muốn hắn trong lòng chỉ có mình, đúng lúc Huy Nguyệt xuất hiện giúp nàng ta với điều kiện là xử ta, theo kinh nghiệm đọc toàn những quyển sách truyện tình cảm đầy chậu máu chó, ta chắc chắn được phần nào chỉ là không biết đúng hay không
À trở lại chủ đề, sau khi Hitsugaya nói câu đó, Huy Nguyệt càng điên hơn, ả kẻo ta về phía ả, cầm lấy thanh chùy thủy giấu trong tay áo kề cổ ta, giọng nói có chút lộn xộn điên loạn vang lên
“chàng thích ả ta, ả ta có gì hơn người, nhan sắc còn không bằng thiếp, sức mạnh yếu như cọng cỏ, tuổi thọ ngắn củn, ả có gì bằng thiếp, CÓ Gì BẰNG THIẾP?????”
ừ xin lỗi vì ta không bằng ngươi nếu không phải ta đang yếu, quay lại thời gian 20 năm trước một đao của ta cũng đủ cho cô đi thám hiểm vũ trụ bao la rộng lớn rồi
“ngừng tay” Sesshomaru định rút kiếm về phía ả, ả kéo ta chắn cho ả, Sesshomaru liền thu kiếm, mắt đỏ ngầu muốn giêt kẻ thù trước mặt,
“hồ ly tinh, ngươi có gì mà có thể quyến rũ được hai ngươi đàn ông như vậy, ta làm tất cả mọi việc, một phân trái tim của chàng cũng không bao giờ để ý ta, ngươi bỏ bùa mê gì khiến họ say đắm ngươi nhứ vậy”
Nàng như vậy, ta không hiểu nàng ta là Huy Nguyệt hay là Hara, giọng điệu thì y hệt nhừng cách hành xử lại có chút không, nếu là Huy Nguyệt, ả sẽ không điên cuồng như vậy, sẽ trực tiếp thẳng tay làm gì đó
Xoạt… cơn đau nhói xuất hiện mặt ta, dòng máu nóng cùng mùi hôi thối xuất hiện, quả đúng như dự liệu, hôm nay ta phải rời đi rồi
“nhìn đi, nhìn đi… thiếp phá hủy mặt ả ta, chàng còn thích ả nữa chứ…? Chàng có nghe không mùi hôi thối của tử thi từ nàng ta, ả ta vốn đã chết từ lâu rồi chỉ là đang cố chấp liều mạng sử dụng tà thuật duy trì sự sống thôi, như vậy chàng vẫn còn yêu ả sao?”
Tất cả nhìn ta với ánh mắt không thể tin được, nhất là Sesshomaru, hắn nghe được ta ‘chết từ lâu’ cơ thể hắn cứng ngắc như tượng đá, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nay lại toát lên vẻ đau đớn, Sesshomaru người đừng dùng vẻ mặt đó, không hợp với ngươi, hợp với ngươi chính là vẻ cao cao tại thương, lạnh lùng tàn nhẫn ngươi làm như vậy sẽ khiến quyết định ta bị lung lay
“Còn ngươi tại sao… tới kiếp này đến kiếp khác điều giành đàn ông với ta, rõ ràng ngươi đã người bên cạnh rồi cơ mà, ta chỉ thầm mong sẽ có ngươi yêu ta, bên cạnh ta, ta cũng chàng xây dựng hạnh phúc có đứa con của hai chúng ta nhưng ngươi, tại sao lúc nào cũng là ngươi chen vào phá hỏng nó”
Ả điên cuồng rạch mặt ta, ta đau đớn không thể kháng cự, thuốc ả hạ lên ta vẫn còn tác dụng, ta chỉ thể là hét để có thể giảm cơn đau, từng dòng máu vừa ấm vừa hôi thối càng khiến ta mệt mỏi khó chịu.
Ta nhìn Sesshomaru, tay hắn luôn nắm chặt Sơ nha, ta rất muốn bảo hắn hãy chém chết ta nhưng như thế là quá tàn nhẫn với hắn mặc dù ta cũng có thể nói chém chết rồi có thể dùng thiên sinh nha của cha hắn hồi sinh nhưng ta chắc chắn hắn sẽ không làm vậy, vì ta đáng nhẽ ra chết từ lâu, sống đến giờ là quá kỳ tích, dùng thiên sinh nha là điều không thể nào vì nó chỉ có thể khiến người chết đi sống lại chỉ một lần tuy hắn không biết nhưng cha mẹ hắn biết và họ sẽ không đồng ý để
Sesshomaru giết ta, và ta cũng không thể để họ kết liễu ta, ta không muốn gây chút mâu thuẫn cho họ
Yêu kiếm!!! sao ta có thể quên Yêu kiếm có thể kêu từ xau, chỉ cần kêu nó đến, một đao xuyên người ta lần ả là xong, ta cố khàn cổ họng la hét lên
“mọi người còn nhớ Huy Nguyệt chứ, Hara bị ả nhập, chỉ cần sử dụng thiên sinh nha là có thể giết ả rồi”
Lúc trước bởi quên đi việc quan trọng, Huy Nguyệt vốn là linh hồn mà ta và Inu chỉ chăm chăm lo phá hủy cây đàn nên mới rơi vào bố cục khó xử hiện tại, nếu giết được Huy Nguyệt, Hara cũng có thể xử lý xong.
“Huy Nguyệt, ta biết yêu một người không có gì sai nhưng ngươi đã quá điên cuồng vì tình yêu, tình yêu của ngươi khiến cho người xung quanh đau khổ và chết chóc, tốt nhất là cùng ta chết chung để ta giúp ngươi cải tạo lại thế giới quan của ngươi” ta nỏi chỉ đủ cho ta và Huy Nguyệt nghe, ả tức giận vì lời nói ta giờ thanh chùy thủy đâm vào ngực nhưng chưa kịp, anh sáng màu xanh từ thanh kiếm thiên sinh nha chém về ta, Huy Nguyệt cười lạnh
“ngươi xem, họ cũng đâu coi trọng ngươi, dù ta dùng ngươi làm lá chắn nhưng họ vẫn nhẫn tâm muốn giết ta mà giết ngươi thôi”
“ngu ngốc” ta cười lạnh, nụ cười này trên khuông mặt đầy máu của ta càng trở nên đáng sợ
“ngươi…”
Linh hồn ả ta thoát ra khỏi Hara, gào thét đau đơn nhưng chưa đủ để tiểu diệt ả, Inu no taisho tiếp túc thêm một chiêu vào ả, khiến linh hồn ả bốc hơi như làn khói, mọi người chưa kịp thở thở phào, Hara đột nhiên đâm vào ngực ta, máu trên ngực mau chóng lan ra khắp chiếc áo màu tím sẫm của ta, mọi người còn không hiểu vì sao Hara lại làm vậy, không phải là Huy Nguyệt nhập sao, sao có thể như vậy chứ
“ha…ha…cảm ơn các ngươi giúp ta cho ta khỏi ả ta nhưng hận thù của ta không chỉ mình đứa con gái này, mà là tất cả các loại đàn bà xung quanh Hitsugaya, tại sao, ta ưu tú đến thế nhưng chàng không bao giờ nhìn đến ta, ta giết tùng người một, từng người được chàng sủng ái nhưng dần ta phát hiện, chàng không hề yêu bất kỳ ai, chàng chỉ yêu bản thân chàng thôi, đến khi ta nhận ra tay ta đã dính quá nhiều máu của những kẻ kia, khi nghe Huy Nguyệt kể chàng để ý đến một người còn đến tận 50 năm, a… ta đã tìm được người khiến chàng đau khổ rồi, như thể chàng mới có thể đến ta… dù chàng có hận ta nhưng ít nhất sẽ không dễ quên như những người từng được chàng sủng ái”
Điên cả rồi, thế giới này điến cả rồi, sao trên đời lại có kẻ biến thái đến mức đó, chỉ vì tình yêu mà làm vậy sao, ta nghĩ Huy Nguyệt biến thái rồi còn đến nàng ta còn biến thái hơn, rốt cuộc yêu quái yêu nhau là phải cắn xé nhau đến thế sao
Phụt!!! ta phun ra ngụm máu, thời gian sắp hết rồi
Ta quệt tay lên miệng, lẩm nhẩm gọi Yêu kiếm đến, ta biết nó không phải của ta nhưng đây là cách duy nhất gọi nó đến và khiến ta có thể rời khỏi đây mà không gây bất kì phiền toái gì tới chuyện sau này
“câm miệng, ngươi cho dù nói gì cũng không ai đến cứu…A..”
Yêu kiếm bay đến đâm xuyên tim ta và ả, ta đau đến mức không thể nói nên lời, còn ả như chết trân khi thấy thanh kiếm của ta xuyên người ta ả
“ngươi… điên…rồi”
Phải, ta đau đến phát điên đây, ta nhìn Sesshomaru lần cuối, ngã khuỵa xuống, Sesshomaru lao đến đỡ lấy thân thể ta, còn Hara dính vào ta hắn không để ý, kéo ả quăng sang một bên, ta năng nề hô hấp, cô sức nói lời xa hắn, ta không có chút sức lực cố gắng giơ lên chạm vào gương mặt đang đâu khổ, lo lắng của hắn, hắn cầm lấy tay ta áp lên mặt hắn
“đừng làm vẻ mặt đó, ngươi làm vậy, ta không yên lòng đi”
“câm miệng, ta đưa ngươi đi chữa trị” hắn chuẩn bị bay về thành nhưng bị ta ngăn lại
“không cần, không cứu giản được gì đâu, ta không sao… thật đấy, sẽ không sao… nếu hai ta thật sự có duyên…sẽ …sẽ gặp lại thôi” ta ói một ngụm máu, khó nhọc hít thở, sắc da trở nên tái nhớt, hai hàng nước mắt của ta chảy xuống má đầy vết thương chảy máu “chỉ cần ngươi chịu nhìn mặt ta là được”
Lời nói vừa xong, ta cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, làn gió từ đâu thổi đến, thân xác ta như bụi cuốn theo làn gió từ từ biến mất, Yêu kiếm theo ta cũng biến mất theo trước sự chứng kiến bao nhiêu yêu quái nơi đây
****
Tiếng bíp bíp của máy đo tim nhịp nhàng vang lên điều đặn, ánh nắng buổi sáng chiếu sáng khung cửa sổ, chiếc màn trắng phấp trong làng gió mát, từng cảnh vật từng khung cảnh vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp
Cô gái nằm trên giường bệnh ngủ ngon lành tựa như cô đang nằm trong giấc mơ đẹp, yên bình yên ả đến nổi người ngoài nhìn vào sẽ tưởng như cô gái ấy sẽ cứ nằm mãi mãi như vậy
Nhưng hôm nay lại có sự thay đổi, đôi mày cô ấy khẽ chau lại, lông mi run lên, đôi bàn tay cử động, y tá bệnh viện đến kiểm tra bệnh tình của bệnh nhân phát hiện cô gái có dấu hiệu tỉnh lại liền chạy đi gọi bác sĩ, y tá vừa rời phòng, mắt của cô gái dần khẽ mở, đôi mắt đen sâu mở ra liền đóng lại, ánh sáng mặt trời khiến nó khó chịu, cứ như hàng vạn con khiến đến cắn mắt cô vậy…
“đây là đâu…?”
HẾT……
…
……
……
……
…..phần một =))))))
…………
Phía sau hậu trường
Tatsu: ê tác giả, sao cô lại để cho ta chết trong bộ dạng xấu xí như vậy, thật mất hình tượng
Tiểu Bạch Thỏ: phải làm ngươi càng thảm mới để lại ấn tượng cái chết của ngươi với nam chính càng sâu chứ
Tatsu: không được, sửa lại cho ta, ta không thể mất hình tượng như vậy, sửa cho ta với tư thế chết đẹp một chút
Tiểu Bạch Thỏ: no no, giấy trắng mực đen hết rồi, sửa hok được, ngươi chịu khó ha^^
Lời của Thỏ liên quan đến các chương chuyện sau: tạm thời nam chính của chúng ta, Sesshomaru á sẽ vắng mặt vài chương nên mọi người đừng buồn nha, đã là nhật ký xuyên không vào Inuyasha thì phải cho phiêu lưu cùng nhóm Inuyasha vài chương mới có thể cho nam chính soái ca của chúng ta trở lại, chờ nha các nàng:D:D
Dạo này ta rảnh nên sẽ thường xuyên đăng truyện hơn và lời cuối cùng chúc cả nhà buổi tối vui vẻ
Tác giả :
Tiểu Bạch Thỏ vô lại