Nhật Ký Từ Thiên Đường
Chương 12: Bí mật mãi mãi không muốn biết
Thứ Sáu, ngày 12 tháng 8, trời mưa.
Có phải bạn cũng đã từng trải qua sự việc như thế này?
Vẫn luôn muốn biết một việc nào đó
Một bí mật đã hỏi vô số lần, nhưng vẫn không có câu trả lời
Đến một ngày nào đó, cuối cùng cũng có được đáp án
Không những không hề cảm thấy vui mừng,
Ngược lại, tâm trạng đau đớn xót xa trào dâng tột cùng
Chỉ hy vọng, mình mãi mãi không bao giờ biết điều đó.
Ngày hôm sau, sắc trời u ám, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng đang hết sức vui mừng của tôi.
Sân trường trong thời gian học hè không ồn ào như trong năm học, nhưng với một người buổi đầu trở lại trường sau cuộc phẫu thuật như tôi thì nó vẫn thật thân thiết, thậm chí còn rất vui nữa.
Tôi rảo bước trên con đường nhỏ dọc sân trường, vừa đi vừa ngắm nhìn dây đeo hình con ếch trên chiếc điện thoại, đây là một trong mười món quà sinh nhật hôm qua, còn một chiếc cùng đôi thế này nữa, đợi lát nữa sẽ tặng cho Nguyên Triệt Dã khi cậu ấy trả lời câu hỏi đó.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi mong gặp ai như mong gặp Nguyên Triệt Dã lúc này.
Tôi bước vào lớp và nhận ra rằng Nguyên Triệt Dã vẫn chưa đến.
“Chào Vy Vy.”
Tôi ngồi xuống chào cô bạn ngồi bàn bên cạnh. Vy Vy chẳng thèm để ý đến tôi mà quay ra sau buôn chuyện.
“Này, biết gì chưa? Nguyên Triệt Dã sắp chuyển trường rồi đấy.”
“Không thể nào, tin của cậu có chính xác không đấy?”
“Nếu Triệt Dã chuyển trường thì mình cũng chuyển theo cậu ấy, hi hi...”
“Mình cũng có nghe! Mà lạ thật đấy, việc cậu ấy chuyển đến đây vốn cũng lạ lắm.”
“Vậy à...”
Như sét đánh bên tai, tôi kinh hoàng đứng bật dậy, không dám tin vào những gì tai mình nghe được nữa.
Vừa mới hôm qua gặp Nguyên Triệt Dã, có thấy cậu ấy nói gì với mình đâu.
Không đâu. Tôi tự an ủi mình, đây chắc chắn là tin đồn nhảm rồi!
“Nghe nói có một cô gái đến giúp cậu ấy làm thủ tục chuyển trường...”
“Mình cũng nhìn thấy, trông xinh xắn lắm, khí chất giống như công chúa vậy...”
“Lẽ nào... lẽ nào, Triệt Dã mà mình yêu thương đã có bạn gái rồi sao?”
“Cậu bỏ ý nghĩ đó đi, kể cả chưa có bạn gái, Triệt Dã cũng chẳng thèm thích cậu đâu...”
...
Không thể giữ im lặng được nữa, tôi ngắt lời họ bằng giọng bực tức: “Các cậu - ai chính mắt nhìn thấy cô công chúa gì đó rồi? Còn nữa, chính tai các cậu nghe thấy Nguyên Triệt Dã nói chuyển trường sao? Nhất định là không, nhất định cậu ấy sẽ không chuyển đi”.
Cậu ấy và tôi chẳng phải còn lời nguyện ước mười năm đó hay sao?
Vì thế, nhất định cậu ấy sẽ không đi.
“Này! Cậu là gì của Triệt Dã chứ? Ai chẳng biết thường ngày đều là tự cậu cứ quấn lấy cậu ấy đấy chứ?”
“Đúng vậy, là do cậu hiểu biết nông cạn thì phải chịu thôi, bọn tôi cũng chẳng muốn nói với cậu làm gì!”
“Tôi sẽ đi gặp cậu ấy để hỏi cho ra nhẽ!" Tôi đỏ mặt chạy vội ra khỏi lớp, bỏ lại tiếng cười giễu cợt của các bạn.
Liệu có thật không?
Lẽ nào lại thật như vậy sao?
Nguyên Triệt Dã, cậu không thể làm thế...
Tôi dốc sức chạy, lòng càng lúc càng bất an, nỗi lo lắng như choán hết tâm hồn tôi.
Nguyên Triệt Dã, sao cậu chuyển trường mà không nói gì với mình?
Cậu không biết rằng cậu đã là một phần cuộc sống của mình rồi sao?
Cậu có biết là mình không thể rời xa cậu được nữa không?
“Cậu ở đâu? Đồ xấu xa! Mau ra đây cho tôi!”
“Đồ xấu xa Nguyên Triệt Dã! Ra đây!”
Không biết nước mắt đã trào ra từ lúc nào, tôi đau lòng hét gọi cái tên quen thuộc ấy, mà con tim nhói đau như sắp bị nát vụn bất cứ lúc nào.
Bỗng dưng...
“Em là cún con, em là cún yêu, cún con mau nghe điện thoại đi...” Chiếc điện thoại rung lên trong túi áo cùng tiếng chuông vang.
Tôi lôi chiếc điện thoại ra nhìn, thật không ngờ, số gọi đến chính là của Nguyên Triệt Dã!
Tôi vội vàng bấm nút nghe.
“A lô, có phải Nguyên Triệt Dã không?”
“...”
“A lô, Nguyên Triệt Dã, sao cậu không nói gì thế?”
“...”
“Nguyên Triệt Dã, mình muốn gặp cậu ngay bây giờ.”
Đầu kia điện thoại vẫn không thấy nói gì, rất im ắng, nhưng sự yên lặng khiến tôi hoảng hốt. Chính lúc tôi tưởng đầu kia đã tắt máy, thì một giọng nói quen thuộc nhưng trầm ngâm vang bên tai tôi.
“Mười phút nữa gặp nhau ở rừng samu phía sau thư viện nhé.”
“A lô, Nguyên Triệt Dã...”
Tôi định nói tiếp, nhưng điện thoại đã vang lên tiếng “tút tút tút”.
Thư viện của trường cấp ba Dực Phong là một địa điểm phong cảnh mỹ lệ, bởi nó được xây bên cạnh công viên, dựa vào núi và trước mặt là hồ, kiến trúc tổng thể theo kiểu biệt thự phương Tây, nhưng ở những chi tiết tinh tế vẫn mang phong cách Trung Quốc, nên nó đã kết hợp được hài hòa giữa kiến trúc Đông - Tây.
Phía sau thư viện là một rừng samu, nhiều học sinh thường mang sách đến nơi yên tĩnh này học bài. Buổi tối, đây cũng là nơi lý tưởng cho các cặp tình nhân tâm sự chuyện trò.
Tôi leo lên núi từ cửa sau thư viện, lúc sau đã nhìn thấy Nguyên Triệt Dã dưới gốc cây samu vàng. Hôm nay cậu ấy mặc chiếc áo phông màu đen. Nhưng có lẽ cậu ấy không biết là mình không hợp với màu đen, vì nụ cười của cậu ấy rạng rỡ dịu dàng thế cơ mà.
Đúng lúc tôi mỉm cười định cất tiếng chào, liền phát hiện thấy một cô gái đứng bên cạnh cậu ấy. Cô gái ôm cánh tay Nguyên Triệt Dã, còn thân thiết dựa vào vai cậu ấy, có vẻ như hai người đang thì thầm điều gì đó.
Tay tôi đang run run vẫy chào, đúng lúc cô gái ấy ngước nhìn tôi, lộ ra nét mặt xinh xắn đẹp như một nàng công chúa.
Lập tức, tai tôi vang lên lời nói của Vy Vy: “Nghe nói có một cô gái đến giúp cậu ấy làm thủ tục chuyền trường...”.
“Mình cũng nhìn thấy, trông xinh xắn lắm, khí chất giống như công chúa vậy...”
“Lẽ nào... lẽ nào, Triệt Dã mà mình yêu thương đã có bạn gái rồi sao?”
“Cậu bỏ ý nghĩ đó đi, kể cả chưa có bạn gái, Triệt Dã cũng chẳng thèm thích cậu đâu...”
Lẽ nào cô gái mà các bạn nói đến chính là cô ấy sao?
Không! Không thể nào!
Cũng có thể cô gái này chỉ là bạn bình thường của Nguyên Triệt Dã thôi, có thể tin đồn ấy không có cân cứ, có lẽ...
Tóm lại, tất cả đều không thể là sự thật được!
Tôi bước nhanh về phía Nguyên Triệt Dã. Nhưng càng gần họ, cảm giác lo sợ không kiểm soát nổi mình lại càng ôm riết lấy lòng tôi, khiến tôi suýt không chịu nổi mà quay người bỏ chạy.
Nhưng tôi vẫn cố kiên cường bước từng bước đến trước mặt Nguyên Triệt Dã.
“Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì vậy?” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, không để cậu ấy nhận thấy ngữ điệu khác lạ.
“Tối qua mình đã đồng ý sẽ trả lời câu hỏi của cậu.” Nguyên Triệt Dã kéo cô gái bên cạnh, bình tĩnh lạ thường, “Nhưng trước khi trả lời, mình muốn giới thiệu với cậu. Diệp Hy Nhã, đây là bạn gái mình - Giang Thượng Tuyết. Trước đây, chẳng phải cậu bảo mình có bí mật gì sao? Cô ấy chính là bí mật của mình đấy”.
Giây phút ấy, gió như ngừng thổi, cả rừng samu và thế giới bên ngoài bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Nụ cười nơi khóe miệng Nguyên Triệt Dã tàn nhẫn như một lưỡi dao, nó che lấp bầu không khí xung quanh tôi, khiến tôi như ngừng thở.
Cô ấy là bạn gái mình - Giang Thượng Tuyết...
Cô ấy chính là bí mật của mình đấy.
Tôi nhớ đến hai quyển nhật ký ấy, tôi cũng đã từng muốn trao đổi nhật ký để biết được bí mật của cậu ấy, thì ra là như vậy...
Sao mà tàn khốc đến thế...
Con tim như bị hàng ngàn lưỡi dao đâm, bỗng chốc trở nên tê dại...
“Đừng đùa nữa, Nguyên Triệt Dã!
Hôm nay đâu phải là ngày Cá tháng Tư.” Tôi hét lên vô vọng.
“Hy Nhã, cậu hãy nghe mình nói.” Nguyên Triệt Dã vẫn nắm chặt tay cô gái bên cạnh, nhìn cô bằng đôi mắt yêu thương rồi nói với tôi, “Trước khi chuyển đến đây học, mình và Tuyết Nhi đã yêu nhau. Trước đây, giữa mình và cô ấy có sự hiểu nhầm nên chia tay, vì bực bội, mình đã chuyển đến đây học. Nhưng mấy hôm trước, cô ấy đến đây tìm mình, mình mới biết, thì ra tất cả đều là hiểu lầm. Từ trước tới giờ, mình luôn thích cô ấy, vì thế mình phải quay lại thành phố cùng cô ấy, Hy Nhã...”.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Tôi đau khổ ngắt lời cậu ấy, thảo nào mà từ trước đến nay, cậu ấy không nói thích tôi; thẳo nào mà sau khi tôi lấy hết dũng khí để bày tỏ lòng mình, cậu ấy lại chỉ đồng ý làm bạn với tôi, thì ra đây chính là đáp án.
“Đừng rầu rĩ khóc lóc như vậy, đồ ngốc, chúng ta vẫn là bạn tốt phải không?” Nguyên Triệt Dã đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má tôi không biết trào ra từ lúc nào.
Bạn ư...
Thì ra trong suy nghĩ của cậu ấy, tôi chỉ luôn là một người bạn bình thường chứ không phải là người để cậu thích và chung sống trọn đời được. Còn người trong mộng thực sự của cậu ấy lại là một người khác.
“Vậy việc cậu chuyển trường là đúng, phải không?” Trầm lặng một lát, tôi cố giấu nỗi đau trong lòng, lên tiếng hỏi.
“Ừ. Mình đã làm thủ tục chuyển trường rồi, cũng sắp rời khỏi thành phố này rồi. Trước khi đi, nếu không tạm biệt người bạn tốt nhất Diệp Hy Nhã, mình không an tâm được, vì thế mới hẹn cậu ra đây. Với lại, Tuyết Nhi cũng rất muốn gặp cậu.”
“A, cậu là Diệp Hy Nhã, mình đã nghe nhiều về cậu mà hôm nay mới được gặp mặt! Triệt Dã nói cậu là một cô gái rất tốt bụng.” Giang Thượng Tuyết cười dịu dàng, chìa bàn tay về phía tôi, “Mình rất muốn làm bạn với cậu, có được không?”.
Tôi lặng đi. Tôi cảm thấy Giang Thượng Tuyết là một cô gái rất tốt, có sự khiêm tốn hòa nhã từ khí thái đến tố chất, có bản tính dịu dàng có thể bao dung tất cả cho người có tính ương bướng, giống như Thần vậy.
Có lẽ một cô gái như vậy mới thực sự phù hợp với Nguyên Triệt Dã...
Tôi do dự đưa bàn tay về phía cô ấy, nhưng nước mắt lại trào, rơi xuống tay, làm mu bàn tay tôi bỏng rát.
Không cam tâm! Tôi thực sự không cam tâm!
“Hy Nhã, cậu sao vậy?” Giang Thượng Tuyết hoảng hốt nhìn tôi nước mắt đang trào ra giàn giụa, rồi lại nhìn Nguyên Triệt Dã với ánh mắt đầy thắc mắc.
“Cô ấy đang chúc phúc cho anh đi đường may mắn ấy, vui quá nên không kìm được nước mắt phải không?” Nguyên Triệt Dã nhẹ nhàng vỗ vai Giang Thượng Tuyết an ủi để cô ấy đừng lo lắng, rồi nhẹ nhàng bước lại phía tôi, “Cậu khóc như vậy thì làm sao mình có thể trả lời câu hỏi của cậu được”.
“Không cần đâu, mình không muốn biết nữa. Hu hu.”
“Thật không muốn biết à?”
“Ừ...” Tôi chỉ muốn khóc, khóc hết nước mắt, khóc để nhấn chìm mình vào nước mắt.
“Sao hôm nay thời tiết lại chả ra sao vậy nhỉ!” Cậu ấy vờ lờ đi tiếng khóc nức nở của tôi bằng một câu nói chẳng ăn nhập gì với nội dung câu chuyện cả.
Tôi chợt ngừng khóc, ngước mắt lên nhìn trời. Quả thực, bầu trời u ám đang bị những tầng mây dày đặc che phủ, có vẻ như một trận mưa lớn có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
“Hy Nhã, cậu có thể khiến ông trời trong xanh lên một chút được không? Hôm nay mình phải đi rồi.” Nguyên Triệt Dã chớp chớp mắt nhìn tôi.
“... Gì cơ?”
“Cầu chúc ông trời sẽ trong xanh như khuôn mặt của Hy Nhã vậy!” Nguyên Triệt Dã nói rồi đưa tay lau nước mắt trên má tôi. Lúc này, tôi cảm nhận thấy chưa bao giờ cậu ấy lại nhẹ nhàng đến thế, ngón tay còn hơi run run nữa.
“Đừng làm ông trời u ám nữa.” Lau xong, cậu ấy nghiêm khắc “cảnh cáo” tôi.
“Ừm”. Tôi nghẹn ngào, cố nuốt nước mắt vào lòng.
“Hy Nhã, giờ chúng ta vẫn là bạn tốt mà! Là bạn tốt, chẳng phải cậu cũng nên nói hai tiếng tạm biệt với người sắp đi xa như mình sao?”
“Mình...”
Tôi không thốt lên lời...
Tôi không nói nổi câu “Cậu có thể đừng đi không?”
Tôi không thể níu chân cậu ấy, bởi vì tôi chỉ là “bạn tốt” của cậu ấy, chẳng có tư cách gì mà xin cậu ấy ở lại vì tôi cả.
“Cậu đi rồi, còn liên lạc với mình nữa không?”
“Ừ. Mình sẽ nhắn tin cho cậu." Cậu ấy trả lời dứt khoát.
“Gọi điện thì sao?”
“Cũng sẽ gọi điện nữa.”
“Có tặng quà sinh nhật cho mình nữa không?”
“Cậu đúng là tham lam! Tối qua mình đã tặng cậu nhiều lắm rồi còn gì!” Cậu cười trêu, “Cậu còn muốn thứ gì? Mình sẽ xem xét”.
“Không khí."
Tôi vừa nói xong, mặt Triệt Dã chợt tối sầm lại.
Giang Thượng Tuyết ở bên nhìn thần sắc biến đổi thất thường của hai chúng tôi, mặc dù cũng thắc mắc nhưng không lên tiếng.
Bầu trời âm u có tiếng sấm dội lại, đúng là sắp mưa rồi.
Trong sự trầm mặc, tôi nén đau khổ, cố gắng mở lời: “Mình đùa đấy... mình... mình cũng muốn tặng cậu một món quà... cuốn nhật ký đó... mình muốn đưa cho cậu, chờ mình nhé!”.
Nói xong, còn chưa kịp nhìn nét mặt cậu ấy, tôi đã vội vàng quay người chạy đi.
Tôi không quay đầu lại, bởi vì tôi thực sự rất sợ, sợ rằng nhìn mắt cậu lần nữa, nước mắt tích tụ trong khoang mắt sẽ không nhịn được nữa mà trào ra giàn giụa.
Nỗi đau trong lòng đè nặng như núi, tôi cắn nát môi mình, tôi cố nuốt vị mặn trên bờ môi.
Người mình thích như vậy.
Người mình coi như là cuộc sống ấy.
Người mình coi là món quà ý nghĩa nhất của cuộc sống ấy.
Giờ đây, cậu ấy lại có một người khác để theo đuổi, lại rời xa thành phố này, có lẽ chẳng thể gặp mặt được nữa...
Nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt, trước mắt tôi hiện ra những hình ảnh nhòe nhoẹt.
Lần đầu gặp gỡ - mùi thơm khác biệt của cậu ấy đã lay động con tim tôi, nụ cười rạng rỡ trong sáng bỗng chốc mê hoặc tôi...
Lần đầu khiến tôi cảm thấy ấm áp - trên đường chạy tiếp sức dài vô tận, tôi đã ngã, mọi người đều ghét bỏ tôi, chỉ mình cậu ấy là không, cậu ấy đã nói tôi là “nàng tiên cá bị thương”...
Lần đầu khiến tôi cảm thấy hạnh phúc - những con đom đóm bay lượn khắp trời, vụt lướt qua kẽ tay tôi, chính là hạnh phúc cậu ấy đã đặt vào lòng bàn tay tôi.
...
Những hình ảnh đẹp đẽ ấy gợi lên bao hồi ức và hy vọng của tôi. Tất cả những cảm xúc ấy tôi đều ghi lại trong cuốn nhật ký muốn trao cho cậu.
Muốn quên đi thực sự chẳng phải chuyện dễ dàng.
Nguyên Triệt Dã, khi đọc xong cuốn nhật ký của mình, cậu sẽ hiểu cậu mới thực sự là ngốc nghếch! Cậu mới thực sự là kẻ ngốc!
Tại sao lại rời xa mình? Rời xa người thích cậu như vậy, đó là mất mát của cậu, cậu có biết không?
Nhưng...
Khi tôi vừa thở hổn hển vừa cầm cuốn nhật ký quay lại chỗ cũ thì đã không nhìn thấy bóng dáng Nguyên Triệt Dã đâu nữa.
Lòng tôi bỗng nhói đau như không còn hơi thở nữa.
Nguyên Triệt Dã, lẽ nào chỉ một chút thời gian ít ỏi ấy, mà cậu cũng không nỡ chờ sao? Đến câu tạm biệt còn chưa nói mà đã đi rồi sao?
Tôi mệt mỏi quy xuống, ngẩn người ngước nhìn trời hồi lâu, khao khát Triệt Dã bất ngờ xuất hiện.
Chính lúc tôi tưởng rằng mình sắp bị ngạt thở vì nước mắt, thì tôi phát hiện là trời đã mưa.
Những người đang cầm ô xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt khác thường, một cô gái toàn thân ướt sũng, mặt thẫn thờ như vừa mất thứ gì đó quý giá nhất đang quỳ dưới mưa.
Mọi hình ảnh trước mắt tôi đều nhạt nhòa trong làn mưa, không còn rõ nét nữa, duy chỉ có nét mặt của người ấy thì ngày càng rỗ.
Tóc vàng mắt sáng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ngày hè. Từng nét từng nét khắc đậm trong tim tôi, khiến lòng tôi đau như cắt...
“Hy Nhã, em sao thế?”
Giọng nói sao mà quen thế, ấm áp thân mật thế. Là ai vậy? Có phải Nguyên Triệt Dã không?
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt cũng quen thuộc khác, không phải Nguyên Triệt Dã.
“Hy Nhã, trông em như hồn xiêu phách lạc vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Thần giữ chặt cánh tay tôi, bầu trời cũng dần chuyển sang xanh trong hơn, không còn giọt mưa nào rơi nữa.
Tôi nhìn gương mặt dịu dàng và tuấn tú của Thần, chẳng thể nào kìm nén nổi nữa, tôi ngã vào lòng anh gào khóc: “Thần ơi, cậu ấy đi rồi, đi rồi! Lần trước em đoán không sai! Đúng là cậu ấy đã có bạn gái rồi. Em thua rồi! Thua thật rồi...”.
Nói xong, trước mắt chợt tối đen, tôi rơi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ...
Tưởng rằng trong giấc ngủ sẽ không có nỗi đau, nhưng trong giấc mơ, tại sao bóng lưng Nguyên Triệt Dã lại xuất hiện? Cậu ấy càng đi càng xa...
tôi lấy hết sức gọi tên cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe thấy, tôi dốc sức đuổi theo cũng không đuổi kịp? Vậy là cả khi ngủ, tôi cũng đau lòng, cũng khổ sở và tuyệt vọng như lúc tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã ở nhà và nằm trên chiếc giường ấm áp, Thần vẫn đang ngồi bên. “Hy Nhã, em cảm thấy thế nào rồi?”
Nét mặt Thần hiện ra nụ cười ấm áp, nhưng mắt lại toát lên vẻ lo lắng. Tôi gắng gượng mỉm cười: “Em không sao, nhưng chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi”.
“Vì thế, có thể để em lại một mình được không?” Tôi nói xong, liền cố đẩy Thần ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại, để mặc anh ở ngoài gọi đầy lo lắng.
Tôi ngồi trên tấm phản, bó gối một mình, đối mặt với bức tường trắng như tuyết, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Em xin lỗi nhé, Thần.
Em không thể nhìn mặt anh lúc này, vì không muốn lừa dối anh.
Giờ cảm xúc của em không ổn, rất không ổn...
Mắt tôi nhắm nghiền mà nước mắt cứ tuôn trào.
Nỗi đau khôn tả này không biết bao giờ mới chấm dứt, tôi khóc mệt rồi lăn ra ngủ, tỉnh rồi không nén nổi lòng, lại tiếp tục khóc.
Màn đêm bất giác ập xuống, cả căn phòng dần bị màu đen bao phủ.
Giống như trái tim tôi vậy, nó đã bị rơi xuống địa ngục không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, mất đi ánh sáng và sự ấm áp.
Thần không bỏ đi, anh vẫn luôn ở bên tôi, thỉnh thoảng lại đến cạnh cửa nói chuyện với tôi, động viên, an ủi tôi.
“Hy Nhã, em ra ăn chút gì đó đi?”
“Hy Nhã, em như vậy, anh lo lắm.”
“Hy Nhã, ra ngoài hít thở chút không khí cho thoải mái nhé.”
“Hy Nhã, em có nghe không đấy? Em mà không ra là anh gọi điện bảo bố em về đấy.”
Câu nói cuối cùng đã có tác dụng. Từ nhỏ đến lớn, tôi toàn làm bố phiền lòng, khó khăn lắm mới chữa khỏi bệnh cho tôi, ông như trút được gánh nặng bao năm nay, lẽ nào giờ tôi lại khiến ông phiền não và thêm áp lực mới hay sao? Diệp Hy Nhã, mày không được lại bướng bỉnh như vậy nữa...
“Lách cách” - Tôi mở cửa.
Quả nhiên là Thần bị bất ngờ, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn tôi: “Hy Nhã, cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt được rồi? Để anh đi nấu chút gì đó nóng cho em ăn nhé!".
“Em không ăn đâu." Tôi quả quyết lắc đầu, rồi bước vào nhà tắm.
Đừng nghĩ mãi đến Nguyên Triệt Dã nữa, Diệp Hy Nhã, cậu ấy không thuộc về mày đâu.
Dù mày có khóc đến tan nát con tim thì cậu ấy cũng không quay lại mà.
Tôi nằm trong bồn tắm, ra lệnh cho mình thư giãn hoàn toàn, không nghĩ về bất cứ điều gì. Dần dần, cả cơ thể lẫn ý chí dường như đều cách ly tuyệt đối với thế giới bên ngoài.
Trạng thái không ý thức thật tuyệt, sẽ không cảm nhận thấy khổ đau nữa. Tôi thực sự mong muốn cứ như vậy mà ngủ thiếp đi luôn...
Uỳnh!
Uỳnh uỳnh!
“Hy Nhã, em sắp làm ngập cả phòng tắm rồi, em có biết không?” Giọng nói lo lắng của Thần cùng với tiếng gỗ cửa vang lên.
“Hy Nhã, em đừng nhốt mình lại như vậy được không? Bất kể như thế nào, còn có anh và bố em luôn ở bên em. Anh và bố em sẽ luôn bảo vệ em, em không bao giờ cô đơn một mình, mãi mãi không cô đơn.”
“Em còn nhớ hồi nhỏ em mất ngủ, anh hát cho em khúc hát đưa nôi không? Thực ra, anh chưa bao giờ nói cho em biết, khúc hát đó là do bố em dạy anh, sau đó bảo anh dỗ em.”
Khúc hát đưa nôi? Những vần điệu êm ái đó, là do người bố không giỏi bày tỏ tình cảm của tôi dạy cho Thần ư?
Nhớ lại ngày xưa, mỗi lần bị bạn bè bắt nạt, đêm về gặp ác mộng, Thần luôn ngâm nga khúc hát này cho tôi nghe. Điệu nhạc uyển chuyền êm ái đó thường nhanh chóng ru tôi vào giấc ngủ. Thì ra, đó đều là ý tưởng của bố tôi?
Một nguồn hơi ấm chảy vào tim tôi. Đúng vậy, bất kể như thế nào đi nữa, tôi vẫn có bố và Thần. Dù cho Nguyên Triệt Dã không thích tôi, chí ít bên cạnh tôi còn có hai người coi tôi như vật báu.
Tôi ngẩng lên vặn vòi nước, đứng dậy, bước ra khỏi bồn nước.
Khi tôi xuất hiện lại trước mặt Thần, gắng gượng nở một nụ cười: “Sao vừa rồi anh không xông vào xem em thế nào? Anh không sợ em tự sát sao?”.
Thần bê ra đồ ăn nóng hổi, cười dịu dàng: “Vì anh biết Hy Nhã sống rất kiên cường, rất kiên cường, nên nhất định không dễ gì bị đánh gục”.
Dù anh nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một nỗi lo lắng không thể che giấu được. Không giống với anh ngày thường chút nào.
Thần, bộ dạng em thế này, lại dọa cho anh sợ phải không?”
“Ha ha, một chút, thế nên em phải phấn chấn lại.”
“Khó khăn đây, nhưng nếu ngày mai Thần đưa em đi chơi, sẽ khác đấy.”
“Ha ha.” Thần xoa xoa tóc tôi, “Ngày mai đi học như thường lệ.”
“Không được, Thần, anh ác thế...” Tôi làm ra vẻ không hài lòng trách móc anh, đồng thời dùng đũa gắp lung tung thức ăn vào bát, nhưng đang gắp bỗng nhiên dừng lại, “Thần à...”.
“Hả?”
“Anh thấy... Nguyên Triệt Dã, cậu ấy có thích em chút nào không?” Do dự một hồi, tôi vẫn không cầm lòng được, hỏi câu đó ra.
“Việc này... cũng có thể chỉ chính Hy Nhã em mới có ỉhể tìm được đáp án.” Thần ngập ngừng trả lời.
“Nhưng, Thần, em không tìm ra câu trả lời... Nguyên Triệt Dã và cô gái Giang Thượng Tuyết ấy... trông họ rất tình cảm...” Tôi nói lắp ba lắp bắp, bỗng phát hiện thần thái của người đối diện trông có chút thất thần. Đúng lúc tôi nghĩ Thần không nghe lời mình nói, anh đột nhiên ngắt lời tôi một cách dứt khoát: “Hy Nhã, đã như vậy, em nên hoàn toàn buông tay. Sau này đừng làm phiền họ nữa, được không?”.
“Thần? Anh nói gì thế?” Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thần, “Ngay cả anh cũng muốn em từ bỏ ư? Lẽ nào, em thật sự không nên tiếp tục yêu Nguyên Triệt Dã nữa ư?” Khi nói như vậy, trái tim và dây thanh quản của tôi cùng rung lên mạnh mẽ.
Thì ra, có lúc ngay cả việc đơn thuần thích một người, cũng không được phép...
“Không.” Thần lắc đầu, “Hy Nhã, em hiểu nhầm rồi. Anh chỉ cảm thấy, thích một người, thì phải thích cả những gì người ta thích. Thích cách người ấy nói chuyện, thích cách người ấy sống, thậm chí là... thích người mà người ấy thích”.
“Thậm chí thích... người mà người ấy thích?” Tôi lẩm bẩm lặp lại, “Ý của anh là muốn em chúc phúc cho Nguyên Triệt Dã, coi hạnh phúc của cậu ấy là hạnh phúc của mình ư?”.
“Ừ.” Thần mỉm cười xoa tóc tôi. “Hy Nhã thật là thông minh.”
“Ha ha. Bây giờ anh mới biết à." Tôi cười, và một miếng cơm vào miệng, nhưng khi nuốt, lần đầu tiên tôi cảm nhận sâu sắc thế nào là “ăn mất vị”.
Trước khi ngủ, khó khăn lắm mới bình ổn tâm trạng, tôi nghĩ về những câu nói của Thần, lôi điện thoại ra, nhắn một tin cho số điện thoại quen thuộc ấy.
Triệt Dã, thượng lộ bình an.
Đợi rất lâu, không thấy hồi âm, tôi mang theo tâm trạng hụt hẫng, buồn bã, gửi tiếp một tin nhắn nữa:
Hãy nhớ những gì đã hứa với mình, phải giữ liên lạc đấy.
Bấm nút gửi đi, một giọt lệ không ngăn được rơi xuống màn hình điện thoại.
Triệt Dã, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé...
Phải hạnh phúc...
Có phải bạn cũng đã từng trải qua sự việc như thế này?
Vẫn luôn muốn biết một việc nào đó
Một bí mật đã hỏi vô số lần, nhưng vẫn không có câu trả lời
Đến một ngày nào đó, cuối cùng cũng có được đáp án
Không những không hề cảm thấy vui mừng,
Ngược lại, tâm trạng đau đớn xót xa trào dâng tột cùng
Chỉ hy vọng, mình mãi mãi không bao giờ biết điều đó.
Ngày hôm sau, sắc trời u ám, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng đang hết sức vui mừng của tôi.
Sân trường trong thời gian học hè không ồn ào như trong năm học, nhưng với một người buổi đầu trở lại trường sau cuộc phẫu thuật như tôi thì nó vẫn thật thân thiết, thậm chí còn rất vui nữa.
Tôi rảo bước trên con đường nhỏ dọc sân trường, vừa đi vừa ngắm nhìn dây đeo hình con ếch trên chiếc điện thoại, đây là một trong mười món quà sinh nhật hôm qua, còn một chiếc cùng đôi thế này nữa, đợi lát nữa sẽ tặng cho Nguyên Triệt Dã khi cậu ấy trả lời câu hỏi đó.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi mong gặp ai như mong gặp Nguyên Triệt Dã lúc này.
Tôi bước vào lớp và nhận ra rằng Nguyên Triệt Dã vẫn chưa đến.
“Chào Vy Vy.”
Tôi ngồi xuống chào cô bạn ngồi bàn bên cạnh. Vy Vy chẳng thèm để ý đến tôi mà quay ra sau buôn chuyện.
“Này, biết gì chưa? Nguyên Triệt Dã sắp chuyển trường rồi đấy.”
“Không thể nào, tin của cậu có chính xác không đấy?”
“Nếu Triệt Dã chuyển trường thì mình cũng chuyển theo cậu ấy, hi hi...”
“Mình cũng có nghe! Mà lạ thật đấy, việc cậu ấy chuyển đến đây vốn cũng lạ lắm.”
“Vậy à...”
Như sét đánh bên tai, tôi kinh hoàng đứng bật dậy, không dám tin vào những gì tai mình nghe được nữa.
Vừa mới hôm qua gặp Nguyên Triệt Dã, có thấy cậu ấy nói gì với mình đâu.
Không đâu. Tôi tự an ủi mình, đây chắc chắn là tin đồn nhảm rồi!
“Nghe nói có một cô gái đến giúp cậu ấy làm thủ tục chuyển trường...”
“Mình cũng nhìn thấy, trông xinh xắn lắm, khí chất giống như công chúa vậy...”
“Lẽ nào... lẽ nào, Triệt Dã mà mình yêu thương đã có bạn gái rồi sao?”
“Cậu bỏ ý nghĩ đó đi, kể cả chưa có bạn gái, Triệt Dã cũng chẳng thèm thích cậu đâu...”
...
Không thể giữ im lặng được nữa, tôi ngắt lời họ bằng giọng bực tức: “Các cậu - ai chính mắt nhìn thấy cô công chúa gì đó rồi? Còn nữa, chính tai các cậu nghe thấy Nguyên Triệt Dã nói chuyển trường sao? Nhất định là không, nhất định cậu ấy sẽ không chuyển đi”.
Cậu ấy và tôi chẳng phải còn lời nguyện ước mười năm đó hay sao?
Vì thế, nhất định cậu ấy sẽ không đi.
“Này! Cậu là gì của Triệt Dã chứ? Ai chẳng biết thường ngày đều là tự cậu cứ quấn lấy cậu ấy đấy chứ?”
“Đúng vậy, là do cậu hiểu biết nông cạn thì phải chịu thôi, bọn tôi cũng chẳng muốn nói với cậu làm gì!”
“Tôi sẽ đi gặp cậu ấy để hỏi cho ra nhẽ!" Tôi đỏ mặt chạy vội ra khỏi lớp, bỏ lại tiếng cười giễu cợt của các bạn.
Liệu có thật không?
Lẽ nào lại thật như vậy sao?
Nguyên Triệt Dã, cậu không thể làm thế...
Tôi dốc sức chạy, lòng càng lúc càng bất an, nỗi lo lắng như choán hết tâm hồn tôi.
Nguyên Triệt Dã, sao cậu chuyển trường mà không nói gì với mình?
Cậu không biết rằng cậu đã là một phần cuộc sống của mình rồi sao?
Cậu có biết là mình không thể rời xa cậu được nữa không?
“Cậu ở đâu? Đồ xấu xa! Mau ra đây cho tôi!”
“Đồ xấu xa Nguyên Triệt Dã! Ra đây!”
Không biết nước mắt đã trào ra từ lúc nào, tôi đau lòng hét gọi cái tên quen thuộc ấy, mà con tim nhói đau như sắp bị nát vụn bất cứ lúc nào.
Bỗng dưng...
“Em là cún con, em là cún yêu, cún con mau nghe điện thoại đi...” Chiếc điện thoại rung lên trong túi áo cùng tiếng chuông vang.
Tôi lôi chiếc điện thoại ra nhìn, thật không ngờ, số gọi đến chính là của Nguyên Triệt Dã!
Tôi vội vàng bấm nút nghe.
“A lô, có phải Nguyên Triệt Dã không?”
“...”
“A lô, Nguyên Triệt Dã, sao cậu không nói gì thế?”
“...”
“Nguyên Triệt Dã, mình muốn gặp cậu ngay bây giờ.”
Đầu kia điện thoại vẫn không thấy nói gì, rất im ắng, nhưng sự yên lặng khiến tôi hoảng hốt. Chính lúc tôi tưởng đầu kia đã tắt máy, thì một giọng nói quen thuộc nhưng trầm ngâm vang bên tai tôi.
“Mười phút nữa gặp nhau ở rừng samu phía sau thư viện nhé.”
“A lô, Nguyên Triệt Dã...”
Tôi định nói tiếp, nhưng điện thoại đã vang lên tiếng “tút tút tút”.
Thư viện của trường cấp ba Dực Phong là một địa điểm phong cảnh mỹ lệ, bởi nó được xây bên cạnh công viên, dựa vào núi và trước mặt là hồ, kiến trúc tổng thể theo kiểu biệt thự phương Tây, nhưng ở những chi tiết tinh tế vẫn mang phong cách Trung Quốc, nên nó đã kết hợp được hài hòa giữa kiến trúc Đông - Tây.
Phía sau thư viện là một rừng samu, nhiều học sinh thường mang sách đến nơi yên tĩnh này học bài. Buổi tối, đây cũng là nơi lý tưởng cho các cặp tình nhân tâm sự chuyện trò.
Tôi leo lên núi từ cửa sau thư viện, lúc sau đã nhìn thấy Nguyên Triệt Dã dưới gốc cây samu vàng. Hôm nay cậu ấy mặc chiếc áo phông màu đen. Nhưng có lẽ cậu ấy không biết là mình không hợp với màu đen, vì nụ cười của cậu ấy rạng rỡ dịu dàng thế cơ mà.
Đúng lúc tôi mỉm cười định cất tiếng chào, liền phát hiện thấy một cô gái đứng bên cạnh cậu ấy. Cô gái ôm cánh tay Nguyên Triệt Dã, còn thân thiết dựa vào vai cậu ấy, có vẻ như hai người đang thì thầm điều gì đó.
Tay tôi đang run run vẫy chào, đúng lúc cô gái ấy ngước nhìn tôi, lộ ra nét mặt xinh xắn đẹp như một nàng công chúa.
Lập tức, tai tôi vang lên lời nói của Vy Vy: “Nghe nói có một cô gái đến giúp cậu ấy làm thủ tục chuyền trường...”.
“Mình cũng nhìn thấy, trông xinh xắn lắm, khí chất giống như công chúa vậy...”
“Lẽ nào... lẽ nào, Triệt Dã mà mình yêu thương đã có bạn gái rồi sao?”
“Cậu bỏ ý nghĩ đó đi, kể cả chưa có bạn gái, Triệt Dã cũng chẳng thèm thích cậu đâu...”
Lẽ nào cô gái mà các bạn nói đến chính là cô ấy sao?
Không! Không thể nào!
Cũng có thể cô gái này chỉ là bạn bình thường của Nguyên Triệt Dã thôi, có thể tin đồn ấy không có cân cứ, có lẽ...
Tóm lại, tất cả đều không thể là sự thật được!
Tôi bước nhanh về phía Nguyên Triệt Dã. Nhưng càng gần họ, cảm giác lo sợ không kiểm soát nổi mình lại càng ôm riết lấy lòng tôi, khiến tôi suýt không chịu nổi mà quay người bỏ chạy.
Nhưng tôi vẫn cố kiên cường bước từng bước đến trước mặt Nguyên Triệt Dã.
“Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì vậy?” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, không để cậu ấy nhận thấy ngữ điệu khác lạ.
“Tối qua mình đã đồng ý sẽ trả lời câu hỏi của cậu.” Nguyên Triệt Dã kéo cô gái bên cạnh, bình tĩnh lạ thường, “Nhưng trước khi trả lời, mình muốn giới thiệu với cậu. Diệp Hy Nhã, đây là bạn gái mình - Giang Thượng Tuyết. Trước đây, chẳng phải cậu bảo mình có bí mật gì sao? Cô ấy chính là bí mật của mình đấy”.
Giây phút ấy, gió như ngừng thổi, cả rừng samu và thế giới bên ngoài bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Nụ cười nơi khóe miệng Nguyên Triệt Dã tàn nhẫn như một lưỡi dao, nó che lấp bầu không khí xung quanh tôi, khiến tôi như ngừng thở.
Cô ấy là bạn gái mình - Giang Thượng Tuyết...
Cô ấy chính là bí mật của mình đấy.
Tôi nhớ đến hai quyển nhật ký ấy, tôi cũng đã từng muốn trao đổi nhật ký để biết được bí mật của cậu ấy, thì ra là như vậy...
Sao mà tàn khốc đến thế...
Con tim như bị hàng ngàn lưỡi dao đâm, bỗng chốc trở nên tê dại...
“Đừng đùa nữa, Nguyên Triệt Dã!
Hôm nay đâu phải là ngày Cá tháng Tư.” Tôi hét lên vô vọng.
“Hy Nhã, cậu hãy nghe mình nói.” Nguyên Triệt Dã vẫn nắm chặt tay cô gái bên cạnh, nhìn cô bằng đôi mắt yêu thương rồi nói với tôi, “Trước khi chuyển đến đây học, mình và Tuyết Nhi đã yêu nhau. Trước đây, giữa mình và cô ấy có sự hiểu nhầm nên chia tay, vì bực bội, mình đã chuyển đến đây học. Nhưng mấy hôm trước, cô ấy đến đây tìm mình, mình mới biết, thì ra tất cả đều là hiểu lầm. Từ trước tới giờ, mình luôn thích cô ấy, vì thế mình phải quay lại thành phố cùng cô ấy, Hy Nhã...”.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Tôi đau khổ ngắt lời cậu ấy, thảo nào mà từ trước đến nay, cậu ấy không nói thích tôi; thẳo nào mà sau khi tôi lấy hết dũng khí để bày tỏ lòng mình, cậu ấy lại chỉ đồng ý làm bạn với tôi, thì ra đây chính là đáp án.
“Đừng rầu rĩ khóc lóc như vậy, đồ ngốc, chúng ta vẫn là bạn tốt phải không?” Nguyên Triệt Dã đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má tôi không biết trào ra từ lúc nào.
Bạn ư...
Thì ra trong suy nghĩ của cậu ấy, tôi chỉ luôn là một người bạn bình thường chứ không phải là người để cậu thích và chung sống trọn đời được. Còn người trong mộng thực sự của cậu ấy lại là một người khác.
“Vậy việc cậu chuyển trường là đúng, phải không?” Trầm lặng một lát, tôi cố giấu nỗi đau trong lòng, lên tiếng hỏi.
“Ừ. Mình đã làm thủ tục chuyển trường rồi, cũng sắp rời khỏi thành phố này rồi. Trước khi đi, nếu không tạm biệt người bạn tốt nhất Diệp Hy Nhã, mình không an tâm được, vì thế mới hẹn cậu ra đây. Với lại, Tuyết Nhi cũng rất muốn gặp cậu.”
“A, cậu là Diệp Hy Nhã, mình đã nghe nhiều về cậu mà hôm nay mới được gặp mặt! Triệt Dã nói cậu là một cô gái rất tốt bụng.” Giang Thượng Tuyết cười dịu dàng, chìa bàn tay về phía tôi, “Mình rất muốn làm bạn với cậu, có được không?”.
Tôi lặng đi. Tôi cảm thấy Giang Thượng Tuyết là một cô gái rất tốt, có sự khiêm tốn hòa nhã từ khí thái đến tố chất, có bản tính dịu dàng có thể bao dung tất cả cho người có tính ương bướng, giống như Thần vậy.
Có lẽ một cô gái như vậy mới thực sự phù hợp với Nguyên Triệt Dã...
Tôi do dự đưa bàn tay về phía cô ấy, nhưng nước mắt lại trào, rơi xuống tay, làm mu bàn tay tôi bỏng rát.
Không cam tâm! Tôi thực sự không cam tâm!
“Hy Nhã, cậu sao vậy?” Giang Thượng Tuyết hoảng hốt nhìn tôi nước mắt đang trào ra giàn giụa, rồi lại nhìn Nguyên Triệt Dã với ánh mắt đầy thắc mắc.
“Cô ấy đang chúc phúc cho anh đi đường may mắn ấy, vui quá nên không kìm được nước mắt phải không?” Nguyên Triệt Dã nhẹ nhàng vỗ vai Giang Thượng Tuyết an ủi để cô ấy đừng lo lắng, rồi nhẹ nhàng bước lại phía tôi, “Cậu khóc như vậy thì làm sao mình có thể trả lời câu hỏi của cậu được”.
“Không cần đâu, mình không muốn biết nữa. Hu hu.”
“Thật không muốn biết à?”
“Ừ...” Tôi chỉ muốn khóc, khóc hết nước mắt, khóc để nhấn chìm mình vào nước mắt.
“Sao hôm nay thời tiết lại chả ra sao vậy nhỉ!” Cậu ấy vờ lờ đi tiếng khóc nức nở của tôi bằng một câu nói chẳng ăn nhập gì với nội dung câu chuyện cả.
Tôi chợt ngừng khóc, ngước mắt lên nhìn trời. Quả thực, bầu trời u ám đang bị những tầng mây dày đặc che phủ, có vẻ như một trận mưa lớn có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
“Hy Nhã, cậu có thể khiến ông trời trong xanh lên một chút được không? Hôm nay mình phải đi rồi.” Nguyên Triệt Dã chớp chớp mắt nhìn tôi.
“... Gì cơ?”
“Cầu chúc ông trời sẽ trong xanh như khuôn mặt của Hy Nhã vậy!” Nguyên Triệt Dã nói rồi đưa tay lau nước mắt trên má tôi. Lúc này, tôi cảm nhận thấy chưa bao giờ cậu ấy lại nhẹ nhàng đến thế, ngón tay còn hơi run run nữa.
“Đừng làm ông trời u ám nữa.” Lau xong, cậu ấy nghiêm khắc “cảnh cáo” tôi.
“Ừm”. Tôi nghẹn ngào, cố nuốt nước mắt vào lòng.
“Hy Nhã, giờ chúng ta vẫn là bạn tốt mà! Là bạn tốt, chẳng phải cậu cũng nên nói hai tiếng tạm biệt với người sắp đi xa như mình sao?”
“Mình...”
Tôi không thốt lên lời...
Tôi không nói nổi câu “Cậu có thể đừng đi không?”
Tôi không thể níu chân cậu ấy, bởi vì tôi chỉ là “bạn tốt” của cậu ấy, chẳng có tư cách gì mà xin cậu ấy ở lại vì tôi cả.
“Cậu đi rồi, còn liên lạc với mình nữa không?”
“Ừ. Mình sẽ nhắn tin cho cậu." Cậu ấy trả lời dứt khoát.
“Gọi điện thì sao?”
“Cũng sẽ gọi điện nữa.”
“Có tặng quà sinh nhật cho mình nữa không?”
“Cậu đúng là tham lam! Tối qua mình đã tặng cậu nhiều lắm rồi còn gì!” Cậu cười trêu, “Cậu còn muốn thứ gì? Mình sẽ xem xét”.
“Không khí."
Tôi vừa nói xong, mặt Triệt Dã chợt tối sầm lại.
Giang Thượng Tuyết ở bên nhìn thần sắc biến đổi thất thường của hai chúng tôi, mặc dù cũng thắc mắc nhưng không lên tiếng.
Bầu trời âm u có tiếng sấm dội lại, đúng là sắp mưa rồi.
Trong sự trầm mặc, tôi nén đau khổ, cố gắng mở lời: “Mình đùa đấy... mình... mình cũng muốn tặng cậu một món quà... cuốn nhật ký đó... mình muốn đưa cho cậu, chờ mình nhé!”.
Nói xong, còn chưa kịp nhìn nét mặt cậu ấy, tôi đã vội vàng quay người chạy đi.
Tôi không quay đầu lại, bởi vì tôi thực sự rất sợ, sợ rằng nhìn mắt cậu lần nữa, nước mắt tích tụ trong khoang mắt sẽ không nhịn được nữa mà trào ra giàn giụa.
Nỗi đau trong lòng đè nặng như núi, tôi cắn nát môi mình, tôi cố nuốt vị mặn trên bờ môi.
Người mình thích như vậy.
Người mình coi như là cuộc sống ấy.
Người mình coi là món quà ý nghĩa nhất của cuộc sống ấy.
Giờ đây, cậu ấy lại có một người khác để theo đuổi, lại rời xa thành phố này, có lẽ chẳng thể gặp mặt được nữa...
Nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt, trước mắt tôi hiện ra những hình ảnh nhòe nhoẹt.
Lần đầu gặp gỡ - mùi thơm khác biệt của cậu ấy đã lay động con tim tôi, nụ cười rạng rỡ trong sáng bỗng chốc mê hoặc tôi...
Lần đầu khiến tôi cảm thấy ấm áp - trên đường chạy tiếp sức dài vô tận, tôi đã ngã, mọi người đều ghét bỏ tôi, chỉ mình cậu ấy là không, cậu ấy đã nói tôi là “nàng tiên cá bị thương”...
Lần đầu khiến tôi cảm thấy hạnh phúc - những con đom đóm bay lượn khắp trời, vụt lướt qua kẽ tay tôi, chính là hạnh phúc cậu ấy đã đặt vào lòng bàn tay tôi.
...
Những hình ảnh đẹp đẽ ấy gợi lên bao hồi ức và hy vọng của tôi. Tất cả những cảm xúc ấy tôi đều ghi lại trong cuốn nhật ký muốn trao cho cậu.
Muốn quên đi thực sự chẳng phải chuyện dễ dàng.
Nguyên Triệt Dã, khi đọc xong cuốn nhật ký của mình, cậu sẽ hiểu cậu mới thực sự là ngốc nghếch! Cậu mới thực sự là kẻ ngốc!
Tại sao lại rời xa mình? Rời xa người thích cậu như vậy, đó là mất mát của cậu, cậu có biết không?
Nhưng...
Khi tôi vừa thở hổn hển vừa cầm cuốn nhật ký quay lại chỗ cũ thì đã không nhìn thấy bóng dáng Nguyên Triệt Dã đâu nữa.
Lòng tôi bỗng nhói đau như không còn hơi thở nữa.
Nguyên Triệt Dã, lẽ nào chỉ một chút thời gian ít ỏi ấy, mà cậu cũng không nỡ chờ sao? Đến câu tạm biệt còn chưa nói mà đã đi rồi sao?
Tôi mệt mỏi quy xuống, ngẩn người ngước nhìn trời hồi lâu, khao khát Triệt Dã bất ngờ xuất hiện.
Chính lúc tôi tưởng rằng mình sắp bị ngạt thở vì nước mắt, thì tôi phát hiện là trời đã mưa.
Những người đang cầm ô xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt khác thường, một cô gái toàn thân ướt sũng, mặt thẫn thờ như vừa mất thứ gì đó quý giá nhất đang quỳ dưới mưa.
Mọi hình ảnh trước mắt tôi đều nhạt nhòa trong làn mưa, không còn rõ nét nữa, duy chỉ có nét mặt của người ấy thì ngày càng rỗ.
Tóc vàng mắt sáng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ngày hè. Từng nét từng nét khắc đậm trong tim tôi, khiến lòng tôi đau như cắt...
“Hy Nhã, em sao thế?”
Giọng nói sao mà quen thế, ấm áp thân mật thế. Là ai vậy? Có phải Nguyên Triệt Dã không?
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt cũng quen thuộc khác, không phải Nguyên Triệt Dã.
“Hy Nhã, trông em như hồn xiêu phách lạc vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Thần giữ chặt cánh tay tôi, bầu trời cũng dần chuyển sang xanh trong hơn, không còn giọt mưa nào rơi nữa.
Tôi nhìn gương mặt dịu dàng và tuấn tú của Thần, chẳng thể nào kìm nén nổi nữa, tôi ngã vào lòng anh gào khóc: “Thần ơi, cậu ấy đi rồi, đi rồi! Lần trước em đoán không sai! Đúng là cậu ấy đã có bạn gái rồi. Em thua rồi! Thua thật rồi...”.
Nói xong, trước mắt chợt tối đen, tôi rơi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ...
Tưởng rằng trong giấc ngủ sẽ không có nỗi đau, nhưng trong giấc mơ, tại sao bóng lưng Nguyên Triệt Dã lại xuất hiện? Cậu ấy càng đi càng xa...
tôi lấy hết sức gọi tên cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe thấy, tôi dốc sức đuổi theo cũng không đuổi kịp? Vậy là cả khi ngủ, tôi cũng đau lòng, cũng khổ sở và tuyệt vọng như lúc tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đã ở nhà và nằm trên chiếc giường ấm áp, Thần vẫn đang ngồi bên. “Hy Nhã, em cảm thấy thế nào rồi?”
Nét mặt Thần hiện ra nụ cười ấm áp, nhưng mắt lại toát lên vẻ lo lắng. Tôi gắng gượng mỉm cười: “Em không sao, nhưng chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi”.
“Vì thế, có thể để em lại một mình được không?” Tôi nói xong, liền cố đẩy Thần ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại, để mặc anh ở ngoài gọi đầy lo lắng.
Tôi ngồi trên tấm phản, bó gối một mình, đối mặt với bức tường trắng như tuyết, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Em xin lỗi nhé, Thần.
Em không thể nhìn mặt anh lúc này, vì không muốn lừa dối anh.
Giờ cảm xúc của em không ổn, rất không ổn...
Mắt tôi nhắm nghiền mà nước mắt cứ tuôn trào.
Nỗi đau khôn tả này không biết bao giờ mới chấm dứt, tôi khóc mệt rồi lăn ra ngủ, tỉnh rồi không nén nổi lòng, lại tiếp tục khóc.
Màn đêm bất giác ập xuống, cả căn phòng dần bị màu đen bao phủ.
Giống như trái tim tôi vậy, nó đã bị rơi xuống địa ngục không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, mất đi ánh sáng và sự ấm áp.
Thần không bỏ đi, anh vẫn luôn ở bên tôi, thỉnh thoảng lại đến cạnh cửa nói chuyện với tôi, động viên, an ủi tôi.
“Hy Nhã, em ra ăn chút gì đó đi?”
“Hy Nhã, em như vậy, anh lo lắm.”
“Hy Nhã, ra ngoài hít thở chút không khí cho thoải mái nhé.”
“Hy Nhã, em có nghe không đấy? Em mà không ra là anh gọi điện bảo bố em về đấy.”
Câu nói cuối cùng đã có tác dụng. Từ nhỏ đến lớn, tôi toàn làm bố phiền lòng, khó khăn lắm mới chữa khỏi bệnh cho tôi, ông như trút được gánh nặng bao năm nay, lẽ nào giờ tôi lại khiến ông phiền não và thêm áp lực mới hay sao? Diệp Hy Nhã, mày không được lại bướng bỉnh như vậy nữa...
“Lách cách” - Tôi mở cửa.
Quả nhiên là Thần bị bất ngờ, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn tôi: “Hy Nhã, cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt được rồi? Để anh đi nấu chút gì đó nóng cho em ăn nhé!".
“Em không ăn đâu." Tôi quả quyết lắc đầu, rồi bước vào nhà tắm.
Đừng nghĩ mãi đến Nguyên Triệt Dã nữa, Diệp Hy Nhã, cậu ấy không thuộc về mày đâu.
Dù mày có khóc đến tan nát con tim thì cậu ấy cũng không quay lại mà.
Tôi nằm trong bồn tắm, ra lệnh cho mình thư giãn hoàn toàn, không nghĩ về bất cứ điều gì. Dần dần, cả cơ thể lẫn ý chí dường như đều cách ly tuyệt đối với thế giới bên ngoài.
Trạng thái không ý thức thật tuyệt, sẽ không cảm nhận thấy khổ đau nữa. Tôi thực sự mong muốn cứ như vậy mà ngủ thiếp đi luôn...
Uỳnh!
Uỳnh uỳnh!
“Hy Nhã, em sắp làm ngập cả phòng tắm rồi, em có biết không?” Giọng nói lo lắng của Thần cùng với tiếng gỗ cửa vang lên.
“Hy Nhã, em đừng nhốt mình lại như vậy được không? Bất kể như thế nào, còn có anh và bố em luôn ở bên em. Anh và bố em sẽ luôn bảo vệ em, em không bao giờ cô đơn một mình, mãi mãi không cô đơn.”
“Em còn nhớ hồi nhỏ em mất ngủ, anh hát cho em khúc hát đưa nôi không? Thực ra, anh chưa bao giờ nói cho em biết, khúc hát đó là do bố em dạy anh, sau đó bảo anh dỗ em.”
Khúc hát đưa nôi? Những vần điệu êm ái đó, là do người bố không giỏi bày tỏ tình cảm của tôi dạy cho Thần ư?
Nhớ lại ngày xưa, mỗi lần bị bạn bè bắt nạt, đêm về gặp ác mộng, Thần luôn ngâm nga khúc hát này cho tôi nghe. Điệu nhạc uyển chuyền êm ái đó thường nhanh chóng ru tôi vào giấc ngủ. Thì ra, đó đều là ý tưởng của bố tôi?
Một nguồn hơi ấm chảy vào tim tôi. Đúng vậy, bất kể như thế nào đi nữa, tôi vẫn có bố và Thần. Dù cho Nguyên Triệt Dã không thích tôi, chí ít bên cạnh tôi còn có hai người coi tôi như vật báu.
Tôi ngẩng lên vặn vòi nước, đứng dậy, bước ra khỏi bồn nước.
Khi tôi xuất hiện lại trước mặt Thần, gắng gượng nở một nụ cười: “Sao vừa rồi anh không xông vào xem em thế nào? Anh không sợ em tự sát sao?”.
Thần bê ra đồ ăn nóng hổi, cười dịu dàng: “Vì anh biết Hy Nhã sống rất kiên cường, rất kiên cường, nên nhất định không dễ gì bị đánh gục”.
Dù anh nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một nỗi lo lắng không thể che giấu được. Không giống với anh ngày thường chút nào.
Thần, bộ dạng em thế này, lại dọa cho anh sợ phải không?”
“Ha ha, một chút, thế nên em phải phấn chấn lại.”
“Khó khăn đây, nhưng nếu ngày mai Thần đưa em đi chơi, sẽ khác đấy.”
“Ha ha.” Thần xoa xoa tóc tôi, “Ngày mai đi học như thường lệ.”
“Không được, Thần, anh ác thế...” Tôi làm ra vẻ không hài lòng trách móc anh, đồng thời dùng đũa gắp lung tung thức ăn vào bát, nhưng đang gắp bỗng nhiên dừng lại, “Thần à...”.
“Hả?”
“Anh thấy... Nguyên Triệt Dã, cậu ấy có thích em chút nào không?” Do dự một hồi, tôi vẫn không cầm lòng được, hỏi câu đó ra.
“Việc này... cũng có thể chỉ chính Hy Nhã em mới có ỉhể tìm được đáp án.” Thần ngập ngừng trả lời.
“Nhưng, Thần, em không tìm ra câu trả lời... Nguyên Triệt Dã và cô gái Giang Thượng Tuyết ấy... trông họ rất tình cảm...” Tôi nói lắp ba lắp bắp, bỗng phát hiện thần thái của người đối diện trông có chút thất thần. Đúng lúc tôi nghĩ Thần không nghe lời mình nói, anh đột nhiên ngắt lời tôi một cách dứt khoát: “Hy Nhã, đã như vậy, em nên hoàn toàn buông tay. Sau này đừng làm phiền họ nữa, được không?”.
“Thần? Anh nói gì thế?” Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thần, “Ngay cả anh cũng muốn em từ bỏ ư? Lẽ nào, em thật sự không nên tiếp tục yêu Nguyên Triệt Dã nữa ư?” Khi nói như vậy, trái tim và dây thanh quản của tôi cùng rung lên mạnh mẽ.
Thì ra, có lúc ngay cả việc đơn thuần thích một người, cũng không được phép...
“Không.” Thần lắc đầu, “Hy Nhã, em hiểu nhầm rồi. Anh chỉ cảm thấy, thích một người, thì phải thích cả những gì người ta thích. Thích cách người ấy nói chuyện, thích cách người ấy sống, thậm chí là... thích người mà người ấy thích”.
“Thậm chí thích... người mà người ấy thích?” Tôi lẩm bẩm lặp lại, “Ý của anh là muốn em chúc phúc cho Nguyên Triệt Dã, coi hạnh phúc của cậu ấy là hạnh phúc của mình ư?”.
“Ừ.” Thần mỉm cười xoa tóc tôi. “Hy Nhã thật là thông minh.”
“Ha ha. Bây giờ anh mới biết à." Tôi cười, và một miếng cơm vào miệng, nhưng khi nuốt, lần đầu tiên tôi cảm nhận sâu sắc thế nào là “ăn mất vị”.
Trước khi ngủ, khó khăn lắm mới bình ổn tâm trạng, tôi nghĩ về những câu nói của Thần, lôi điện thoại ra, nhắn một tin cho số điện thoại quen thuộc ấy.
Triệt Dã, thượng lộ bình an.
Đợi rất lâu, không thấy hồi âm, tôi mang theo tâm trạng hụt hẫng, buồn bã, gửi tiếp một tin nhắn nữa:
Hãy nhớ những gì đã hứa với mình, phải giữ liên lạc đấy.
Bấm nút gửi đi, một giọt lệ không ngăn được rơi xuống màn hình điện thoại.
Triệt Dã, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé...
Phải hạnh phúc...
Tác giả :
Tiểu Ni Tử