Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ
Chương 49: Tôi chịu trách nhiệm
Lời nói của Long Quân An đã trấn áp hai người kia. Long Viêm Dạ thìngạc nhiên vì trước giờ em trai mình luôn lăng nhăng, vô trách nhiệm vậy mà giờ lại nói ra câu này, anh định nhân cơ hội này dạy bảo em trai một chút, ai ngờ lại tự lấy đá ném vào chân mình, chắc nó chỉ là nói đùathôi, nhưng nếu An Tiểu Yêu đồng ý để nó chịu trách nhiệm thì mình phảilàm thế nào? Long Viêm Dạ nghĩ tới chuyện này mà đau đầu.
"Không nhờ em chịu trách nhiệm ———"
"Không cần cậu ———"
Hai câu một ý đều được nói cùng lúc. An Tiểu Yêu ném gối đi, nói ra đáp án trong lòng mình, còn Long Viêm Dạ đương nhiên không muốn Long QuânAn chịu trách nhiệm rồi. An Tiểu Yêu thực lòng muốn từ chối, tuy rằngLong Quân An khá được, vừa đẹp trai lại dịu dàng, quan trọng là đối xửvới cô rất tốt nhưng bản thân An Tiểu Yêu cũng không biết vì sao mìnhlại không thích ở chung với Long Quân An. Long Quân An nghe cả hai đềuphản đối thì cảm thấy tức giận. Không phải người thì đánh, người thì uyhiếp anh cũng chỉ là muốn anh nói ra câu đó thôi sao, nhưng sao giờ đềuphản đối anh vậy. Long Quân An cầm áo sơmi bị xé rách của mình để tố cáo An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, em thề là em chưa làm gì chị. Nhưng chị nhìn bộ dạng bây giờ của em xem, không cần nói cũng biết ai gây rachuyện này và ai mới là người chịu thiệt phải không, dù chị không muốnem chịu trách nhiệm thì cũng nên có trách nhiệm với em chứ."
"Gì, sao tôi phải chịu trách nhiệm chứ? Không chịu đâu!"
An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn Long Quân An, đừng có nói chuyện này là thậtnha! Long Viêm Dạ bèn ôm lấy eo An Tiểu Yêu, cười như không cười nhìnvào quần áo xộc xệch của Long Quân An. "Vậy để anh trai này chịu tráchnhiệm thay cho."
"A, không muốn ———"
Lúc nàyLong Quân An có cảm giác giống như bị hai người trước mặt trêu chọc,đúng là số khổ mà! Long Quân An buồn rầu đi ra khỏi phòng An Tiểu Yêu,nhưng trong lòng có chút không cam tâm, sao một chút khí thế mình cũngkhông có nhỉ. Rõ ràng chuyện này mình mới là người bị hại mà! Sau khiLong Quân An ra khỏi phòng, Long Viêm Dạ mới đỡ An Tiểu Yêu ngồi xuống.
"Đừng nghĩ nữa, giờ em phải chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt nha. Đúng rồi, sau này không được uống rượu nữa, nhớ chưa?"
Sắc mặt Long Viêm Dạ biến đổi nhanh thật, trước mặt An Tiểu Yêu thì dịu dàng. An Tiểu Yêu cúi đầu thắc mắc sao Long Viêm Dạ không có hỏi mìnhchuyện Mị Âm Tuyết vậy, trong lòng thực sự lo lắng không biết bọn họ đãnói với nhau cái gì. Hình như Long Viêm Dạ đoán được trong cái đầu nhỏcủa An Tiểu Yêu đang suy nghĩ cái gì, môi anh khẽ cong lên.
"Chuyện sáng nay anh không để ý. Giờ em chỉ cần nghỉ ngơi chờ Bảo Bảo ra đời, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt, chắc chắn sẽ chăm sóc haingười nên em hãy thoải mái đi nha."
"A ———"
Chuyện An Tiểu Yêu lo lắng không phải chuyện này, chuyện cô lo lắngchính là Long Viêm Dạ có thật lòng muốn chấp nhận đứa con không phải con ruột mình không, nếu sau này bị lộ ra ngoài thì mẹ của Long Viêm Dạ cóchấp nhận không, An Tiểu Yêu cảm thấy mệt mỏi, không biết từ khi nào màmình lại nghĩ đến chuyện này. Dù không muốn nghĩ nhưng sao không ngừngđược.
Những ngày sau, quan hệ giữa An Tiểu Yêu cùng LongViêm Dạ là sống chung hoà bình, mà Long Quân An thì vẫn quan tâm tới AnTiểu Yêu. Cuộc sống của An Tiểu Yêu trôi đi trong hạnh phúc, mà bụng của cô cũng ngày càng lớn, không thể che dấu được nữa.
"Không nhờ em chịu trách nhiệm ———"
"Không cần cậu ———"
Hai câu một ý đều được nói cùng lúc. An Tiểu Yêu ném gối đi, nói ra đáp án trong lòng mình, còn Long Viêm Dạ đương nhiên không muốn Long QuânAn chịu trách nhiệm rồi. An Tiểu Yêu thực lòng muốn từ chối, tuy rằngLong Quân An khá được, vừa đẹp trai lại dịu dàng, quan trọng là đối xửvới cô rất tốt nhưng bản thân An Tiểu Yêu cũng không biết vì sao mìnhlại không thích ở chung với Long Quân An. Long Quân An nghe cả hai đềuphản đối thì cảm thấy tức giận. Không phải người thì đánh, người thì uyhiếp anh cũng chỉ là muốn anh nói ra câu đó thôi sao, nhưng sao giờ đềuphản đối anh vậy. Long Quân An cầm áo sơmi bị xé rách của mình để tố cáo An Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, em thề là em chưa làm gì chị. Nhưng chị nhìn bộ dạng bây giờ của em xem, không cần nói cũng biết ai gây rachuyện này và ai mới là người chịu thiệt phải không, dù chị không muốnem chịu trách nhiệm thì cũng nên có trách nhiệm với em chứ."
"Gì, sao tôi phải chịu trách nhiệm chứ? Không chịu đâu!"
An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn Long Quân An, đừng có nói chuyện này là thậtnha! Long Viêm Dạ bèn ôm lấy eo An Tiểu Yêu, cười như không cười nhìnvào quần áo xộc xệch của Long Quân An. "Vậy để anh trai này chịu tráchnhiệm thay cho."
"A, không muốn ———"
Lúc nàyLong Quân An có cảm giác giống như bị hai người trước mặt trêu chọc,đúng là số khổ mà! Long Quân An buồn rầu đi ra khỏi phòng An Tiểu Yêu,nhưng trong lòng có chút không cam tâm, sao một chút khí thế mình cũngkhông có nhỉ. Rõ ràng chuyện này mình mới là người bị hại mà! Sau khiLong Quân An ra khỏi phòng, Long Viêm Dạ mới đỡ An Tiểu Yêu ngồi xuống.
"Đừng nghĩ nữa, giờ em phải chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt nha. Đúng rồi, sau này không được uống rượu nữa, nhớ chưa?"
Sắc mặt Long Viêm Dạ biến đổi nhanh thật, trước mặt An Tiểu Yêu thì dịu dàng. An Tiểu Yêu cúi đầu thắc mắc sao Long Viêm Dạ không có hỏi mìnhchuyện Mị Âm Tuyết vậy, trong lòng thực sự lo lắng không biết bọn họ đãnói với nhau cái gì. Hình như Long Viêm Dạ đoán được trong cái đầu nhỏcủa An Tiểu Yêu đang suy nghĩ cái gì, môi anh khẽ cong lên.
"Chuyện sáng nay anh không để ý. Giờ em chỉ cần nghỉ ngơi chờ Bảo Bảo ra đời, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt, chắc chắn sẽ chăm sóc haingười nên em hãy thoải mái đi nha."
"A ———"
Chuyện An Tiểu Yêu lo lắng không phải chuyện này, chuyện cô lo lắngchính là Long Viêm Dạ có thật lòng muốn chấp nhận đứa con không phải con ruột mình không, nếu sau này bị lộ ra ngoài thì mẹ của Long Viêm Dạ cóchấp nhận không, An Tiểu Yêu cảm thấy mệt mỏi, không biết từ khi nào màmình lại nghĩ đến chuyện này. Dù không muốn nghĩ nhưng sao không ngừngđược.
Những ngày sau, quan hệ giữa An Tiểu Yêu cùng LongViêm Dạ là sống chung hoà bình, mà Long Quân An thì vẫn quan tâm tới AnTiểu Yêu. Cuộc sống của An Tiểu Yêu trôi đi trong hạnh phúc, mà bụng của cô cũng ngày càng lớn, không thể che dấu được nữa.
Tác giả :
Mính Hương Hoa Hồn