Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 266: Hậu quả của việc xem thường phái nữ
Hơn hai giờ sáng, mặc dù có ánh trăng chiếu rọi nhưng tầm nhìn cũng không được tốt. Nơi bộ đội trú đóng gần như đều là vùng đồng bằng hoang vu, núi hoang, rừng rậm, sườn đất, đồng bằng xếp thành từng mảng, nói nơi này hiếm thấy dấu chân người còn là dễ nghe.
Đám tân binh nhập ngũ mới được nửa tháng, phạm vi hoạt động trong nửa tháng này đều chỉ giới hạn trong sân huấn luyện tân binh và ký túc xá của tân binh, đừng nói đến bãi đất hoang trừ lúc tập luyện ra thì hầu như chẳng có bóng dáng ma nào kia, mà đến cả văn phòng lãnh đạo ở cách đó không xa cũng chưa có cơ hội đến thăm. Thế là, trong cuộc hành trình đi tìm đồi 311 trong truyền thuyết, đám tân binh không ngoài dự đoán đã lạc đường giữa ngã tư cuộc đời.
Tiểu Tịnh Trần trời sinh là động vật đơn bào, tất cả những chuyện không thuộc quyền quản lý của tế bào não đều dựa vào trực giác để quyết định, ví dụ như: tìm đường!
Thấy cô bé không chút do dự cắm đầu bước vào trong khu rừng nhỏ tối đen như những bóng ma chập chờn, đám người Tiêu Thiện vội vàng đuổi theo. Vốn tưởng rằng em gái đáng yêu này có tin tức nội bộ gì đó, biết được ngọn đồi 311 trong truyền thuyết ở đâu, nhưng dần dần, các cô gái cảm thấy không đúng lắm.
Triệu Anh Anh là một người thẳng tính, chuyện mà cô ta đã nhận định thì trước giờ chưa bao giờ nghĩ nhiều, càng không tốn thời gian nghi ngờ. Bởi vì trước đó đã cảm thấy Tiểu Tịnh Trần biết đường, vì thế cho dù môi trường xung quanh càng ngày càng âm u, mùi vị trong không khí càng ngày càng ẩm ướt, cô ta vẫn không hề nghi ngờ. Nhưng không ngờ cô gái phía trước mặt lại đột nhiên dừng bước, cô ta không chú ý, liền trực tiếp đụng vào người phía trước.
Triệu Anh Anh kêu rên một tiếng, che lấy cái mũi của mình, tức giận: “Lãnh Nhã, khi đi đường đừng có đột nhiên dừng lại như vậy, cậu muốn đụng chết chị đây sao!”
Cổ họng của Triệu Anh Anh rất to, một tiếng hét này khiến cho những người đi phía trước đều đồng loạt dừng lại, hoài nghi quay đầu nhìn. Lãnh Nhã bình tĩnh liếc cô ta một cái, rồi quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần, hỏi: “Có phải cậu lạc đường rồi không?”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Mờ mịt, vô tội nhìn lại cô ta. Một khi bước vào trong rừng rậm, cô bé trước giờ chưa bao giờ nghĩ rằng mình lạc đường... Mặc dù trước khi bước qua được tấc đất nào của khu rừng này, cô bé hơn phân nửa là không có hy vọng có thể bước ra khỏi đây.
Tiểu Tịnh Trần lại rất bình tĩnh, những cô gái khác đều đồng loạt trượt chân, quả quyết đập đầu vào cành cây. Tiêu Thiện đau đớn rên rỉ một tiếng, ôm lấy cái trán, không thể tin được nhìn Tiểu Tịnh Trần, đáy mắt lóe lên khao khát khiếp người: “Cậu lôi chúng tớ ra đùa giỡn hả chị gái!!!”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Yên lặng mím môi, đôi mắt to chớp chớp, vô thức tỏ vẻ đáng yêu.
Thục Ức đại diện cho tất cả mọi người che mặt, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, nhụt chí nói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta không quen thuộc với nơi này, tán cây lại vừa lớn vừa dày đặc, ánh trăng chẳng còn bao nhiêu, bây giờ lại còn lạc đường, chúng ta chết chắc rồi!!!”
Những người khác cũng nhao nhao ngồi xuống đất, khuôn mặt mệt mỏi và hoang mang, nhưng nhìn bộ dạng ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần, lại không có ai nỡ trách mắng cô bé.
Haiz, vẫn chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì chứ!
“Mọi người cũng đừng nhụt chí, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi xuống núi rồi thì chúng ta sẽ đi theo đường cũ trở về. Trên đường đi mình có để lại ký hiệu, chắc là có thể quay trở về.” Từ Tiểu Ngũ lúng túng nói. Ánh mắt của Tiêu Thiện sáng lên, hưng phấn bổ nhào về phía Từ Tiểu Ngũ: “Ngũ Tử, cậu thật là thông minh quá đi!”
Từ Tiểu Ngũ xấu hổ cười cười, khuôn mặt ngăm đen nhuộm thêm một tầng ửng đỏ ngượng ngùng: “Nhà mình ở trong rừng sâu, cho dù là đi đâu cũng có thói quen để lại ký hiệu, nếu như có chuyện gì thì người trong nhà cũng có thể nhanh chóng tìm thấy mình.”
Mọi người gật đầu, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ấm áp và tin tưởng. Hơi dừng lại một chút, Thẩm Lăng nói: “Thói quen này của cậu lần này đã cứu chúng ta một mạng, nhưng sau này cậu phải chú ý một chút, đợi sau này vào trong quân đội, thường xuyên phải diễn tập thực chiến, thói quen này của cậu rất dễ khiến vị trí của mình bị bại lộ.”
“Đúng, đúng, mình nghe nói khi diễn tập, hai bên đỏ xanh chiến đấu ác liệt lắm...” Thấy mọi người nhìn mình mặt đầy nghi ngờ, Thục Ức sờ sờ mũi, cười khan hai tiếng, nói: “Trong tivi không phải đều diễn như vậy sao!”
Mọi người: “...”
Nghỉ ngơi một lát, Từ Tiểu Ngũ lần tìm ký hiệu mình đã để lại, mọi người chậm rãi trở về. Đường về nhanh hơn đường đi một chút, dù sao thì đoạn đường đã đi qua một lần thì khi đi lại lần nữa sẽ thông thuận hơn rất nhiều. Cuối cùng, mọi người đều nhìn lại cửa vào khu rừng nhỏ, đứng ở trên sườn đất, có thể nhìn thấy tòa ký túc xá xa xa, trong tòa nhà không có ánh đèn nhưng ánh đèn đường bên ngoài tòa nhà lại rất bắt mắt.
“Bây giờ phải làm sao?” Thục Ức không bỏ qua bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, bước chân vừa ngừng liền quả quyết ngồi phịch xuống đất. Cô vừa ngồi xuống thì những người khác cũng ngồi xuống theo, không những có thể nghỉ ngơi một lát, mà còn có thể ẩn núp được thân hình của mình.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, khuôn mặt phiền muộn và bất đắc dĩ. Không có tọa độ, không có bản đồ, muốn một đám tân binh bọn họ đi tìm một ngọn đồi chiến lược chỉ biết tên, xem bọn họ là em gái của Gia Cát Lượng sao, xí!
Âm thầm suy nghĩ một chút, Thẩm Lăng đột nhiên hỏi: “Tịnh Trần, lúc nãy cậu kiên quyết chui vào trong rừng cây như vậy là muốn đi đâu thế?”
Khi tất cả mọi người đều chưa xác định được phương hướng, Tiểu Tịnh Trần lại không hề do dự, ngắm chuẩn một hướng rồi cắm đầu đi tới cùng, hoàn toàn không giống như bộ dạng một con mèo mù xông lung tung, nếu nói cô bé không có mục tiêu thì kẻ ngốc cũng không tin được.
Những cô gái có thể thông qua vòng phỏng vấn để vào được quân đội thì không mấy người ngốc. Vừa nghe thấy câu hỏi của Thẩm Lăng, những cô gái khác cũng phản ứng lại, tất cả đều hiếu kỳ nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần gãi đầu, có chút ngượng ngùng hé môi cười ra hai lúm đồng tiền: “Mình muốn tìm điện thoại.”
Mọi người: “...” Chạy vào trong rừng sâu để tìm điện thoại? Em gái à, cậu xem quá nhiều tiểu thuyết xuyên không rồi hả! Lật bàn!
Khóe miệng Thẩm Lăng hơi co giật, nghi hoặc: “Tìm điện thoại làm gì?”
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhìn đến khóe mắt và đuôi lông mày đang run run của các cô gái, đôi con mắt sáng ngời, trong suốt, nói: “Mặc dù mình không biết ngọn đồi 311 ở đâu, nhưng mình biết chắc chắn có người biết đồi 311 ở đâu, chỉ cần hỏi người biết đồi 311 ở đâu thì mình tự nhiên sẽ biết đồi 311 ở đâu thôi!”
Cái gì mà biết với không biết chứ, em gái à, cậu đang đọc vè líu lưỡi sao?
Mặc dù bị lời nói của Tiểu Tịnh Trần làm cho có chút choáng váng đầu óc, nhưng suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, cánh tay Tiêu Thiện vươn ra khoác lên cổ Tiểu Tịnh Trần, dùng sức xoa xoa đầu cô bé: “Cậu hóa ra cũng là một đứa trẻ thông minh đó chứ!”
Tiểu Tịnh Trần thật thà bị Tiêu Thiện giày vò như một con thú cưng, hé miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Điện thoại gì đó, trong quân đội tuyệt đối là một loại đồ dùng quý hiếm, loại đồ vật dùng để truyền tín hiệu, tin tức như điện thoại không thể tùy ý dùng linh tinh được, được phép dùng chỉ có điện thoại trên xe tải và điện thoại cố định trong phòng làm việc. Đương nhiên, điện thoại trong phòng làm việc của lãnh đạo thì các cô gái đừng trông cậy làm gì, nhưng có điện thoại ở một nơi có thể thử một chút. Thế là, dưới ánh trăng, tám bóng đen nhỏ nhắn rón ra rón rén lẩn trốn!
Nhạc Tinh là một binh lính nhỏ bé trong đội quân cảnh vệ, trách nhiệm chủ yếu là đứng gác và đi tuần. Anh ta đã nhập ngũ được hai năm, cuối năm nay có thể thăng lên cấp sĩ quan. Hôm nay vừa hay đến lượt anh ta canh gác. Anh ta mặc bộ quân trang thẳng thớm, dáng người cao thẳng như cây tùng, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, đến tần suất hít thở cũng đều đặn, nhịp nhàng như được huấn luyện.
Hiện tại là ba giờ sáng, bình thường thì vào thời gian này sẽ không có khách đến thăm nữa, hơn nữa gần đây trong đoàn cũng không có hạng mục diễn tập, cho nên cả đoàn bộ đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như tĩnh mịch.
Đột nhiên, tai của Nhạc Tinh bất giác động đậy, hử?? Có tiếng bước chân!!
Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng càng lúc càng gần, càng lúc càng gần... Khi đối phương tiến vào trong phạm vi cảnh giới của mình, Nhạc Tinh đột nhiên quay đầu. Đối phương giật nảy mình, hoảng sợ dừng bước, tay chân luống cuống đứng nguyên tại chỗ, trên khuôn mặt ngập tràn sự lo sợ bất an.
Nhạc Tinh cũng bị đối phương dọa sợ, nghĩ thế nào cũng không ngờ tới ba giờ sáng lại có một nữ binh xuất hiện trước cổng đoàn bộ.
Đúng thế, đối phương là một nữ binh, trông mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, mặt trái xoan thon dài, kết hợp với đôi mắt thấp thỏm lo âu, khiến người ta rất dễ sinh ra thiện cảm. Nhưng Nhạc Tinh lại không hề bị vẻ bề ngoài của cô ta mê hoặc.
Bước xuống bục quan sát, Nhạc Tinh rảo bước đi tới trước mặt nữ binh nọ, giơ tay lên hành lễ: “Xin chào, đồng chí, mời xuất trình giấy tờ của cô!”
Nữ binh sợ đến mức run rẩy, co rụt lại phía sau, nhưng đột nhiên lại cứng đờ, dường như nhớ ra cái gì đó, dáng người của cô ta dần dần thẳng tắp, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Nhạc Tinh mà không hề né tránh chút nào, nhưng trong đôi mắt to ướt át lại bị một tầng nước bao phủ. Cô ta giống như một con nai bị thợ săn ngắm trúng, rõ ràng sợ phải chết nhưng lại không chịu lui bước. “Tôi... tôi là Cẩu Thư, là thành viên của đại đội tân binh, sĩ quan huấn luyện lâm thời muốn chúng tôi tìm ngọn đồi 311, tôi... tôi bị lạc đường... Đồng chí, anh có thể... anh có thể đưa tôi về được không?”
Nhạc Tinh ngẩn người, bỗng chốc tỉnh ngộ, lầm bầm không rõ ý tứ: “Ngọn đồi 311 à...”
Nhạc Tinh dứt khoát tin tưởng lời của Cẩu Thư, anh ta quay người vẫy tay với chiến hữu trong phòng trực ban, chiến sĩ nhỏ trẻ tuổi lập tức chạy ra, hành lễ. Nhạc Tinh chỉ vào Cẩu Thư, nói: “Tân binh năm nay bị lạc đường, mặc dù trong quân đội sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng cô gái nhỏ này đi một mình, ngộ nhỡ lại lạc đi càng xa thì không tốt, cho nên phiền cậu chạy đi một chuyến, đưa cô ấy trở về đại đội tân binh nhé!”
Chiến sĩ nhỏ lập tức hành lễ, nói: “Rõ.”
Cẩu Thư yếu đuối cảm ơn Nhạc Tinh, sau đó đi theo chiến sĩ nhỏ.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất trong bóng đêm, Nhạc Tinh buồn cười lắc đầu, tân binh hiện giờ ý à...
Nhạc Tinh trở về vị trí, thân hình thẳng tắp, ánh mắt trầm tĩnh, mắt nhìn phía trước, tựa như một cây thanh tùng không hề động đậy, đứng sừng sững không ngã.
Nhạc Tinh trước sau đều nhìn thẳng về phía cổng lớn không hề chú ý đến phía sau phòng trực ban ngay sau lưng anh ta, ở nơi góc tường tối tăm mà ánh đèn không chiếu tới được có một bóng đen lặng lẽ di chuyển, như một con mèo tao nhã, đáp xuống đất không chút tiếng động chui tọt vào phòng trực ban. Mà Nhạc Tinh vốn tự cho rằng lỗ tai mình rất nhạy bén lại từ đầu tới cuối không nghe thấy một chút âm thanh nào!
Chiến sĩ nhỏ suốt một đường đưa Cẩu Thư về ký túc xá của đại đội tân binh. Khi sắp bước vào trong khu ký túc xá thì trong bóng tối đột nhiên có mấy bóng người xông ra. Chiến sĩ nhỏ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một bóng đen trực tiếp bổ nhào tới ôm lấy nữ binh bên cạnh mình: “Cẩu Thư, cậu chạy đi đâu thế, trời tối như bưng thế này, dọa chết chúng mình rồi!”
Cẩu Thư hít mũi một cách đáng thương, nghẹn ngào nói: “Tiêu Thiện, mình về rồi!”
Chiến sĩ nhỏ nhìn đám nữ binh vây lấy Cẩu Thư líu ra líu ríu, thầm mỉm cười: “Nếu như em đã tìm được chiến hữu rồi thì anh về trước đây, còn phải trực ban nữa.”
“Vâng.” Cẩu Thư gật đầu, thành thật cảm ơn: “Cảm ơn anh, anh lính!”
Chiến sĩ nhỏ cười đến mặt mày xán lạn: “Không có gì, mọi người đều là chiến hữu mà!”
Nhìn bóng dáng chiến sĩ nhỏ dần dần biến mất trong bóng đêm, đám nữ binh vỗ tay hoan hô: “Oh yeah!” Kế hoạch thành công!
Trong vành mắt Cẩu Thư vẫn còn nước mắt chưa khô, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng vì hưng phấn. Cô gái ngoan hiền, nhát gan này vẫn còn đang đắm chìm trong “hành động vĩ đại” trước đó của mình. Mười tám năm làm một cô gái ngoan ngoãn, lần đầu tiên cô ta lừa người, cảm giác... cũng không tồi!
Đám tân binh nhập ngũ mới được nửa tháng, phạm vi hoạt động trong nửa tháng này đều chỉ giới hạn trong sân huấn luyện tân binh và ký túc xá của tân binh, đừng nói đến bãi đất hoang trừ lúc tập luyện ra thì hầu như chẳng có bóng dáng ma nào kia, mà đến cả văn phòng lãnh đạo ở cách đó không xa cũng chưa có cơ hội đến thăm. Thế là, trong cuộc hành trình đi tìm đồi 311 trong truyền thuyết, đám tân binh không ngoài dự đoán đã lạc đường giữa ngã tư cuộc đời.
Tiểu Tịnh Trần trời sinh là động vật đơn bào, tất cả những chuyện không thuộc quyền quản lý của tế bào não đều dựa vào trực giác để quyết định, ví dụ như: tìm đường!
Thấy cô bé không chút do dự cắm đầu bước vào trong khu rừng nhỏ tối đen như những bóng ma chập chờn, đám người Tiêu Thiện vội vàng đuổi theo. Vốn tưởng rằng em gái đáng yêu này có tin tức nội bộ gì đó, biết được ngọn đồi 311 trong truyền thuyết ở đâu, nhưng dần dần, các cô gái cảm thấy không đúng lắm.
Triệu Anh Anh là một người thẳng tính, chuyện mà cô ta đã nhận định thì trước giờ chưa bao giờ nghĩ nhiều, càng không tốn thời gian nghi ngờ. Bởi vì trước đó đã cảm thấy Tiểu Tịnh Trần biết đường, vì thế cho dù môi trường xung quanh càng ngày càng âm u, mùi vị trong không khí càng ngày càng ẩm ướt, cô ta vẫn không hề nghi ngờ. Nhưng không ngờ cô gái phía trước mặt lại đột nhiên dừng bước, cô ta không chú ý, liền trực tiếp đụng vào người phía trước.
Triệu Anh Anh kêu rên một tiếng, che lấy cái mũi của mình, tức giận: “Lãnh Nhã, khi đi đường đừng có đột nhiên dừng lại như vậy, cậu muốn đụng chết chị đây sao!”
Cổ họng của Triệu Anh Anh rất to, một tiếng hét này khiến cho những người đi phía trước đều đồng loạt dừng lại, hoài nghi quay đầu nhìn. Lãnh Nhã bình tĩnh liếc cô ta một cái, rồi quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần, hỏi: “Có phải cậu lạc đường rồi không?”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Mờ mịt, vô tội nhìn lại cô ta. Một khi bước vào trong rừng rậm, cô bé trước giờ chưa bao giờ nghĩ rằng mình lạc đường... Mặc dù trước khi bước qua được tấc đất nào của khu rừng này, cô bé hơn phân nửa là không có hy vọng có thể bước ra khỏi đây.
Tiểu Tịnh Trần lại rất bình tĩnh, những cô gái khác đều đồng loạt trượt chân, quả quyết đập đầu vào cành cây. Tiêu Thiện đau đớn rên rỉ một tiếng, ôm lấy cái trán, không thể tin được nhìn Tiểu Tịnh Trần, đáy mắt lóe lên khao khát khiếp người: “Cậu lôi chúng tớ ra đùa giỡn hả chị gái!!!”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Yên lặng mím môi, đôi mắt to chớp chớp, vô thức tỏ vẻ đáng yêu.
Thục Ức đại diện cho tất cả mọi người che mặt, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, nhụt chí nói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta không quen thuộc với nơi này, tán cây lại vừa lớn vừa dày đặc, ánh trăng chẳng còn bao nhiêu, bây giờ lại còn lạc đường, chúng ta chết chắc rồi!!!”
Những người khác cũng nhao nhao ngồi xuống đất, khuôn mặt mệt mỏi và hoang mang, nhưng nhìn bộ dạng ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần, lại không có ai nỡ trách mắng cô bé.
Haiz, vẫn chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì chứ!
“Mọi người cũng đừng nhụt chí, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi xuống núi rồi thì chúng ta sẽ đi theo đường cũ trở về. Trên đường đi mình có để lại ký hiệu, chắc là có thể quay trở về.” Từ Tiểu Ngũ lúng túng nói. Ánh mắt của Tiêu Thiện sáng lên, hưng phấn bổ nhào về phía Từ Tiểu Ngũ: “Ngũ Tử, cậu thật là thông minh quá đi!”
Từ Tiểu Ngũ xấu hổ cười cười, khuôn mặt ngăm đen nhuộm thêm một tầng ửng đỏ ngượng ngùng: “Nhà mình ở trong rừng sâu, cho dù là đi đâu cũng có thói quen để lại ký hiệu, nếu như có chuyện gì thì người trong nhà cũng có thể nhanh chóng tìm thấy mình.”
Mọi người gật đầu, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ấm áp và tin tưởng. Hơi dừng lại một chút, Thẩm Lăng nói: “Thói quen này của cậu lần này đã cứu chúng ta một mạng, nhưng sau này cậu phải chú ý một chút, đợi sau này vào trong quân đội, thường xuyên phải diễn tập thực chiến, thói quen này của cậu rất dễ khiến vị trí của mình bị bại lộ.”
“Đúng, đúng, mình nghe nói khi diễn tập, hai bên đỏ xanh chiến đấu ác liệt lắm...” Thấy mọi người nhìn mình mặt đầy nghi ngờ, Thục Ức sờ sờ mũi, cười khan hai tiếng, nói: “Trong tivi không phải đều diễn như vậy sao!”
Mọi người: “...”
Nghỉ ngơi một lát, Từ Tiểu Ngũ lần tìm ký hiệu mình đã để lại, mọi người chậm rãi trở về. Đường về nhanh hơn đường đi một chút, dù sao thì đoạn đường đã đi qua một lần thì khi đi lại lần nữa sẽ thông thuận hơn rất nhiều. Cuối cùng, mọi người đều nhìn lại cửa vào khu rừng nhỏ, đứng ở trên sườn đất, có thể nhìn thấy tòa ký túc xá xa xa, trong tòa nhà không có ánh đèn nhưng ánh đèn đường bên ngoài tòa nhà lại rất bắt mắt.
“Bây giờ phải làm sao?” Thục Ức không bỏ qua bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, bước chân vừa ngừng liền quả quyết ngồi phịch xuống đất. Cô vừa ngồi xuống thì những người khác cũng ngồi xuống theo, không những có thể nghỉ ngơi một lát, mà còn có thể ẩn núp được thân hình của mình.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, khuôn mặt phiền muộn và bất đắc dĩ. Không có tọa độ, không có bản đồ, muốn một đám tân binh bọn họ đi tìm một ngọn đồi chiến lược chỉ biết tên, xem bọn họ là em gái của Gia Cát Lượng sao, xí!
Âm thầm suy nghĩ một chút, Thẩm Lăng đột nhiên hỏi: “Tịnh Trần, lúc nãy cậu kiên quyết chui vào trong rừng cây như vậy là muốn đi đâu thế?”
Khi tất cả mọi người đều chưa xác định được phương hướng, Tiểu Tịnh Trần lại không hề do dự, ngắm chuẩn một hướng rồi cắm đầu đi tới cùng, hoàn toàn không giống như bộ dạng một con mèo mù xông lung tung, nếu nói cô bé không có mục tiêu thì kẻ ngốc cũng không tin được.
Những cô gái có thể thông qua vòng phỏng vấn để vào được quân đội thì không mấy người ngốc. Vừa nghe thấy câu hỏi của Thẩm Lăng, những cô gái khác cũng phản ứng lại, tất cả đều hiếu kỳ nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần gãi đầu, có chút ngượng ngùng hé môi cười ra hai lúm đồng tiền: “Mình muốn tìm điện thoại.”
Mọi người: “...” Chạy vào trong rừng sâu để tìm điện thoại? Em gái à, cậu xem quá nhiều tiểu thuyết xuyên không rồi hả! Lật bàn!
Khóe miệng Thẩm Lăng hơi co giật, nghi hoặc: “Tìm điện thoại làm gì?”
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhìn đến khóe mắt và đuôi lông mày đang run run của các cô gái, đôi con mắt sáng ngời, trong suốt, nói: “Mặc dù mình không biết ngọn đồi 311 ở đâu, nhưng mình biết chắc chắn có người biết đồi 311 ở đâu, chỉ cần hỏi người biết đồi 311 ở đâu thì mình tự nhiên sẽ biết đồi 311 ở đâu thôi!”
Cái gì mà biết với không biết chứ, em gái à, cậu đang đọc vè líu lưỡi sao?
Mặc dù bị lời nói của Tiểu Tịnh Trần làm cho có chút choáng váng đầu óc, nhưng suy nghĩ một chút cũng hiểu ra, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, cánh tay Tiêu Thiện vươn ra khoác lên cổ Tiểu Tịnh Trần, dùng sức xoa xoa đầu cô bé: “Cậu hóa ra cũng là một đứa trẻ thông minh đó chứ!”
Tiểu Tịnh Trần thật thà bị Tiêu Thiện giày vò như một con thú cưng, hé miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Điện thoại gì đó, trong quân đội tuyệt đối là một loại đồ dùng quý hiếm, loại đồ vật dùng để truyền tín hiệu, tin tức như điện thoại không thể tùy ý dùng linh tinh được, được phép dùng chỉ có điện thoại trên xe tải và điện thoại cố định trong phòng làm việc. Đương nhiên, điện thoại trong phòng làm việc của lãnh đạo thì các cô gái đừng trông cậy làm gì, nhưng có điện thoại ở một nơi có thể thử một chút. Thế là, dưới ánh trăng, tám bóng đen nhỏ nhắn rón ra rón rén lẩn trốn!
Nhạc Tinh là một binh lính nhỏ bé trong đội quân cảnh vệ, trách nhiệm chủ yếu là đứng gác và đi tuần. Anh ta đã nhập ngũ được hai năm, cuối năm nay có thể thăng lên cấp sĩ quan. Hôm nay vừa hay đến lượt anh ta canh gác. Anh ta mặc bộ quân trang thẳng thớm, dáng người cao thẳng như cây tùng, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, đến tần suất hít thở cũng đều đặn, nhịp nhàng như được huấn luyện.
Hiện tại là ba giờ sáng, bình thường thì vào thời gian này sẽ không có khách đến thăm nữa, hơn nữa gần đây trong đoàn cũng không có hạng mục diễn tập, cho nên cả đoàn bộ đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như tĩnh mịch.
Đột nhiên, tai của Nhạc Tinh bất giác động đậy, hử?? Có tiếng bước chân!!
Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng càng lúc càng gần, càng lúc càng gần... Khi đối phương tiến vào trong phạm vi cảnh giới của mình, Nhạc Tinh đột nhiên quay đầu. Đối phương giật nảy mình, hoảng sợ dừng bước, tay chân luống cuống đứng nguyên tại chỗ, trên khuôn mặt ngập tràn sự lo sợ bất an.
Nhạc Tinh cũng bị đối phương dọa sợ, nghĩ thế nào cũng không ngờ tới ba giờ sáng lại có một nữ binh xuất hiện trước cổng đoàn bộ.
Đúng thế, đối phương là một nữ binh, trông mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, mặt trái xoan thon dài, kết hợp với đôi mắt thấp thỏm lo âu, khiến người ta rất dễ sinh ra thiện cảm. Nhưng Nhạc Tinh lại không hề bị vẻ bề ngoài của cô ta mê hoặc.
Bước xuống bục quan sát, Nhạc Tinh rảo bước đi tới trước mặt nữ binh nọ, giơ tay lên hành lễ: “Xin chào, đồng chí, mời xuất trình giấy tờ của cô!”
Nữ binh sợ đến mức run rẩy, co rụt lại phía sau, nhưng đột nhiên lại cứng đờ, dường như nhớ ra cái gì đó, dáng người của cô ta dần dần thẳng tắp, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Nhạc Tinh mà không hề né tránh chút nào, nhưng trong đôi mắt to ướt át lại bị một tầng nước bao phủ. Cô ta giống như một con nai bị thợ săn ngắm trúng, rõ ràng sợ phải chết nhưng lại không chịu lui bước. “Tôi... tôi là Cẩu Thư, là thành viên của đại đội tân binh, sĩ quan huấn luyện lâm thời muốn chúng tôi tìm ngọn đồi 311, tôi... tôi bị lạc đường... Đồng chí, anh có thể... anh có thể đưa tôi về được không?”
Nhạc Tinh ngẩn người, bỗng chốc tỉnh ngộ, lầm bầm không rõ ý tứ: “Ngọn đồi 311 à...”
Nhạc Tinh dứt khoát tin tưởng lời của Cẩu Thư, anh ta quay người vẫy tay với chiến hữu trong phòng trực ban, chiến sĩ nhỏ trẻ tuổi lập tức chạy ra, hành lễ. Nhạc Tinh chỉ vào Cẩu Thư, nói: “Tân binh năm nay bị lạc đường, mặc dù trong quân đội sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng cô gái nhỏ này đi một mình, ngộ nhỡ lại lạc đi càng xa thì không tốt, cho nên phiền cậu chạy đi một chuyến, đưa cô ấy trở về đại đội tân binh nhé!”
Chiến sĩ nhỏ lập tức hành lễ, nói: “Rõ.”
Cẩu Thư yếu đuối cảm ơn Nhạc Tinh, sau đó đi theo chiến sĩ nhỏ.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất trong bóng đêm, Nhạc Tinh buồn cười lắc đầu, tân binh hiện giờ ý à...
Nhạc Tinh trở về vị trí, thân hình thẳng tắp, ánh mắt trầm tĩnh, mắt nhìn phía trước, tựa như một cây thanh tùng không hề động đậy, đứng sừng sững không ngã.
Nhạc Tinh trước sau đều nhìn thẳng về phía cổng lớn không hề chú ý đến phía sau phòng trực ban ngay sau lưng anh ta, ở nơi góc tường tối tăm mà ánh đèn không chiếu tới được có một bóng đen lặng lẽ di chuyển, như một con mèo tao nhã, đáp xuống đất không chút tiếng động chui tọt vào phòng trực ban. Mà Nhạc Tinh vốn tự cho rằng lỗ tai mình rất nhạy bén lại từ đầu tới cuối không nghe thấy một chút âm thanh nào!
Chiến sĩ nhỏ suốt một đường đưa Cẩu Thư về ký túc xá của đại đội tân binh. Khi sắp bước vào trong khu ký túc xá thì trong bóng tối đột nhiên có mấy bóng người xông ra. Chiến sĩ nhỏ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một bóng đen trực tiếp bổ nhào tới ôm lấy nữ binh bên cạnh mình: “Cẩu Thư, cậu chạy đi đâu thế, trời tối như bưng thế này, dọa chết chúng mình rồi!”
Cẩu Thư hít mũi một cách đáng thương, nghẹn ngào nói: “Tiêu Thiện, mình về rồi!”
Chiến sĩ nhỏ nhìn đám nữ binh vây lấy Cẩu Thư líu ra líu ríu, thầm mỉm cười: “Nếu như em đã tìm được chiến hữu rồi thì anh về trước đây, còn phải trực ban nữa.”
“Vâng.” Cẩu Thư gật đầu, thành thật cảm ơn: “Cảm ơn anh, anh lính!”
Chiến sĩ nhỏ cười đến mặt mày xán lạn: “Không có gì, mọi người đều là chiến hữu mà!”
Nhìn bóng dáng chiến sĩ nhỏ dần dần biến mất trong bóng đêm, đám nữ binh vỗ tay hoan hô: “Oh yeah!” Kế hoạch thành công!
Trong vành mắt Cẩu Thư vẫn còn nước mắt chưa khô, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng vì hưng phấn. Cô gái ngoan hiền, nhát gan này vẫn còn đang đắm chìm trong “hành động vĩ đại” trước đó của mình. Mười tám năm làm một cô gái ngoan ngoãn, lần đầu tiên cô ta lừa người, cảm giác... cũng không tồi!
Tác giả :
Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn