Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 248: Tên bại gia
Khi Tiểu Tịnh Trần tháo còng tay ra, Lạc Kha Minh liền biết nhiệm vụ lần này của cậu triệt để thất bại rồi.
Hình thức tư duy của Tiểu Tịnh Trần không giống với người bình thường. Bạn nói với cô bé nhiệm vụ quan trọng như thế nào, bảo cô bé tiếp tục chịu khổ trong khoang xe tối om làm con tin gì đó, cô bé tuyệt đối sẽ không nghe, cũng không hiểu được. Đối với những thứ mình không hiểu, trước giờ em gái đều coi nó thành mây bay. Cho nên, với những thứ mà phải lãng phí thời gian giải thích một đống cho cô bé, cuối cùng lại dứt khoát bị coi là mây bay thì không bằng dứt khoát để cho cô bé happy một chút.
Từ sau khi mấy bao cát được rèn luyện nghiêm ngặt là bọn họ rời khỏi thành phố S, ít nhất đã ba năm nay em gái không được đánh nhau thỏa sức rồi. Hôm nay lại hiếm có bốn bao cát cao cấp tự đưa đến cửa, không lợi dụng tốt cơ hội này thì thật là có lỗi với nhân lực, tài lực, vật lực, hỏa lực và tinh lực mà bọn họ đã tiêu hao lần này.
Quen nhau mười năm, Lạc Kha Minh tự nhận mình cũng khá hiểu Tiểu Tịnh Trần. Cậu quá tường tận bản tính thích bạo lực, thích đào hố bẫy người của cô bé. Cho nên, sau khi cửa xe bị mở ra, Lạc Kha Minh không vội trốn đi mà ngồi xếp bằng trong khoang xe, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay nâng mặt, cả khuôn mặt hiện ra sự ung dung, bình tĩnh, cộng thêm chút rảnh rỗi, nhàm chán đến đau trứng.
Nghe thấy tiếng va chạm truyền đến từ buồng lái phía trước, tiếng kêu rên và tiếng hét thảm thiết, sâu trong nội tâm của đồng chí Lạc không hiểu sao lại dâng lên một loại cảm xúc tiểu nhân hả hê nghiêm trọng. Năm đó khi còn ở thành phố S, buổi luyện tập mỗi sáng, đám đàn ông bọn họ bị em gái chỉnh đốn đã đủ thảm rồi, hiện tại đã rời khỏi thành phố S ba năm, ba năm không giao đấu với em gái, không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Trong chốc lát, Lạc Kha Minh dở khóc dở cười với cảm giác đố kỵ, ghen tị với đám người Mạnh Thư đang bị đánh vô cùng thảm hại ở phía trước.
Chiếc xe đâm vào bụi cây ven đường. Sau khi dừng lại, Lạc Kha Minh mới chậm chạp nhảy từ trên khoang xe xuống, cà lơ cà phất, lắc lư đi tới trước xe. Một tay gác lên cửa buồng lái, thò đầu nhìn bốn gã đàn ông mặt đầy máu bên trong xe, âm thầm cảm thán!
Lại nói, em gái à, em thật sự là càng ngày càng bạo lực đó!
Lại quay đầu nhìn chiếc Rolls-Royce, đầu xe móp méo, dứt khoát bảo hỏng, khói đen bốc lên nghi ngút, tiếp tục cảm thán!
Lại nói, Boss Bạch à, chú đúng là càng ngày càng bại gia!
Chiếc xe van đằng sau đột nhiên phá vòng vây xông vào. Xe vẫn chưa dừng lại hẳn thì đã có mấy người đàn ông trẻ tuổi cộng thêm một người đàn ông trung tuổi nhảy xuống. Mấy người này mặc dù đều mặc thường phục, nhưng không thể nào che đậy khí chất mạnh mẽ, sát phạt ẩn sau bên trong cơ thể họ. Cách một đoạn rất xa, Tiểu Tịnh Trần đã cảm nhận được phí khách sắc bén đó, tựa như một thanh bảo kiếm đã uống no máu tươi mà chưa xuất vỏ vậy. Phong Mang, không lộ ra nhưng cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Người đàn ông trung niên nhìn bốn người đàn ông trong khoang lái một cái rồi không hiểu sao lại phì cười. Ông ta vẫy tay với đám người phía sau: “Đưa người về!”
“Vâng.”
Đám thuộc hạ vội vàng mở cửa. Người đàn ông trung niên mới đi tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần, nở nụ cười hiền từ: “Cô gái nhỏ, cháu tên là gì?”
Tiểu Tịnh Trần theo thói quen ôm lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh, dựa vào người anh, ngước nhìn người đàn ông trung niên cao hơn mình hơn cả một cái đầu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Cháu tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”
“Ờ, Tịnh Trần à, cháu từng học võ công sao?” Giọng nói của người đàn ông trung niên rất dịu dàng, giống như bề trên đang nói chuyện phiếm với bề dưới vậy. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, cảm nhận được ý tốt và sự hiền từ, yêu thương giống như ông Bạch, bà Bạch, bác trai, bác gái... trên người ông ta, cho nên cô bé bất giác nhếch miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Vâng ạ.”
“Ha ha, cũng không tồi, võ công của cháu rất lợi hại!” Người đàn ông trung niên khen một cách thật lòng. Tiểu Tịnh Trần nhìn cánh tay duỗi một cách tự nhiên của ông ta, suy nghĩ một chút, rồi nói rất nghiêm túc: “Chú cũng rất lợi hại.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiểu Tịnh Trần, người đàn ông trung niên không khỏi cười phá lên: “Thường thôi, thường thôi, có thời gian thì chúng ta có thể so tài một chút.”
Vừa nghe nói đến đánh nhau, đôi mắt Tiểu Tịnh Trần liền sáng lên như chó thấy xương, vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Được ạ, được ạ.”
“Được, chú còn có việc phải làm, cháu về nhà trước đi nhé! Sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp lại.”
“Tạm biệt chú.” Tiểu Tịnh Trần giơ tay lên vẫy vẫy như con mèo chiêu tài. Bộ dạng ngọt ngào đó khiến cho người ta bất giác cảm thấy mềm mại trong lòng.
Sau khi chào tạm biệt Tiểu Tịnh Trần, người đàn ông chú trung niên mới ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, cười hòa nhã: “Chuyện lần này phải cảm ơn anh, dám làm việc nghĩa đều là người tốt. Tôi sẽ xin cấp trên trao cho anh tấm bằng khen cộng thêm chút tiền thưởng.”
Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày, người đàn ông trung niên này rõ ràng là rất thích Tiểu Tịnh Trần, nhưng đối với cha của đứa trẻ lại hoàn toàn chỉ là kiểu đối xử công việc. Xem ra, đây là một người đàn ông rất tùy hứng, không xem thường Tiểu Tịnh Trần vì cô bé còn nhỏ tuổi, cũng không quá quan tâm đến cha đứa bé vì có nhiều tiền. Thay vì nói rằng ông ta cảm ơn bọn họ đã dũng cảm làm việc nghĩa, chẳng thà nói rằng ông ta đơn giản chỉ là rất vừa mắt Tiểu Tịnh Trần nên mới tiến đến hàn huyên vài ba câu mà thôi.
Dũng cảm làm việc nghĩa gì chứ, nói trắng ra chính là hai cha con họ đã phá hỏng kế hoạch hành động mà người ta đã dày công chuẩn bị suốt mấy tháng trời.
Bởi vì xảy ra vụ tai nạn xe, cho nên cảnh sát rất nhanh đã phong tỏa hiện trường. Cả con đường tạm thời bị phong bế. Người đàn ông trung niên làm chủ, thả Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần rời đi. Quy mô hành động lần này của bọn họ rất lớn, nếu bị người khác biết được hành động phá hoại của hai cha con họ, cho dù bọn họ không cố ý thì cũng sẽ dẫn tới phiền phức không nhỏ. Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, mặc dù đã tròn mười lăm tuổi nhưng trông dáng vẻ yếu ớt vô hại thì vẫn chỉ là một cô bé mới lớn mà thôi. Người bình thường đều sẽ không nảy sinh tâm trạng tiêu cực với cô bé vừa đáng yêu, vừa ngốc nghếch này.
Cho nên nói, có nhiều khi, sở hữu một vẻ ngoài có tính lừa người đến cực độ cũng là một loại giết người... Không đúng, ra ngoài gây họa tuyệt đối là một vũ khí giết người rất tốt.
Bản thân Bạch Hi Cảnh không phải là một người thích phiền phức. Nếu người ta đã tốt bụng để bọn họ đi thì anh đương nhiên sẽ không từ chối. Thế là, Cha Ngốc bèn kéo con gái bảo bối nhà mình kiêu ngạo quay người đi mất, đến chút mây bay cũng không để lại.
Trước khi đi, Tiểu Tịnh Trần vẫn không quên vẫy tay giống con mèo chiêu tài với người chú tốt bụng. Ông chú kia thì cười sang sảng, bàn tay to như cây quạt hương bồ cũng nâng lên vẫy vẫy: “Tạm biệt nhé, cô gái nhỏ, chúng ta sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại.”
Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Khi Bạch Hi Cảnh dẫn Đại Sơn, Tiểu Sơn đến thành phố S, ngoại trừ phương tiện giao thông là máy bay trực thăng ra thì không còn gì nữa cả, đến xe cũng là đồ đi thuê, nhưng chiếc xe thuê đó đã cống hiến cho nhà họ Tiết đưa bà Tiết vào bệnh viện rồi. Nhưng không ngờ được rằng Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa bị bắt cóc, vì muốn đuổi theo con gái nên Bạch Hi Cảnh đã quả quyết đến cửa hàng 4S lái một chiếc Rolls-Royce đi. Kết quả, Đại Sơn và Tiểu Sơn ở bên này còn chưa làm xong thủ tục đăng ký xe thì chiếc xe đã bị hủy thành rác rồi. Đây quả thực là ném tiền vào trong hố phân mà!
Ngoại trừ âm thầm rơi lệ đầy mặt ra thì Đại Sơn hoàn toàn không biết nên có vẻ mặt nào, chỉ có thể ôm Tiểu Sơn gào khóc: “Đại ca bảo chúng ta lái một chiếc xe mới đến đón anh ấy, chiếc Rolls-Royce kia bị đâm hỏng rồi.”
Tiểu Sơn ghét bỏ đẩy anh ta ra, phủi bả vai căn bản không vương chút bụi nào của mình, chậm rãi lắc lư đi đến trước một chiếc Aston Martin, mở cửa, ngồi vào trong, đạp chân ga, vẫy đuôi vòng một đường xinh đẹp, trực tiếp xuyên qua cửa tiệm lao nhanh đi mất.
Đại Sơn: “...” Ngoại trừ làm một bức tượng không được như ý, đấm đất cào tường, khóc lóc ra, anh ta còn có thể làm gì được nữa??
Thế là, khi Tiểu Sơn đang lái chiếc xe mới tinh đến biển số còn chưa treo lên đến đón Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần thì Đại Sơn đành nước mắt ròng ròng xử lý các thủ tục phía sau. Lại nói lúc đó trong cửa hàng có nhiều công nhân viên như vậy, trơ mắt nhìn Tiểu Sơn trực tiếp trèo lên chiếc xe mới lái đi mất như thổ phỉ, tại sao không có một ai ngăn anh ta lại. Đây căn bản là cướp của một cách công khai mà!
Được rồi, xét thấy đặc tính vung tiền như nhà giàu mới nổi của Đại Sơn và Tiểu Sơn lúc trước khi mua con Rolls-Royce, tất cả mọi người trong cửa hàng đều tin bọn họ có thể mua nổi con Aston Martin. Tiểu Sơn lái xe thì làm sao, người trả tiền vẫn còn ở đây là được, hơn nữa, xe không có biển số đi trên đường, chưa đi qua khỏi hai giao lộ chắc chắn sẽ bị cảnh sát giao thông chặn lại. Bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng có người dám không trả tiền mà cướp xe đi mất.
Nhưng trên thực tế thì, bọn họ đoán được đoạn đầu, nhưng lại không đoán được đoạn sau.
Đại Sơn kỳ thực có tiền để thanh toán, anh ta cũng không có ý định bỏ trốn để bôi nhọ danh tiếng của Đại Boss nhà anh ta, nhưng chiếc xe không có biển số sau khi ra đường, không những không bị cảnh sát giao thông chặn lại, mà cảnh sát còn bị Tiểu Sơn dùng tư thế phách lối đi trên con đường xe cộ qua lại không dứt. Trên nguyên tắc không đụng, không ma sát, không đâm xe khác, lái mười tám đường cua lưu loát, chạy thẳng một mạch thông suốt đến trước mặt Boss.
Bạch Hi Cảnh kéo Tiểu Tịnh Trần ngồi vào ghế sau, hỏi con gái: “Con muốn đi đâu chơi nhất?”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đến quán bar Yêu Tinh.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Trong quán bar Yêu Tinh tuyệt đối chỉ có một người có thể khiến Tiểu Tịnh Trần chủ động mở miệng đòi đến...
Tiểu Tịnh Trần đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, trên đỉnh đầu cái được gọi là ăng ten thăm dò “phản ứng cảm xúc Cha Ngốc” đang chuyển động, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Cha Ngốc. Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lanh lợi một lần, rất nghiêm túc giải thích: “Lúc nãy Chị Thất đã gọi điện cho con, nói rằng có món đồ hay muốn cho con xem” sau đó, mới muộn màng hỏi lại Cha Ngốc một câu: “... Ba ơi, con có thể đi không?”
Nghe câu hỏi hiểu chuyện này của con gái bảo bối, Bạch Hi Cảnh lập tức cười rực rỡ, từng đóa hồng trắng xinh đẹp trên phông nền đều nở rộ, vươn tay xoa tóc mai mềm mại trên đỉnh đầu Tiểu Tịnh Trần, khuôn mẫu người cha tốt tuyệt chủng Bạch Hi Cảnh được mở ra hoàn toàn: “Đương nhiên là có thể, ba đi cùng con.”
“Vâng ạ.” Tiểu Tịnh Trần híp mắt lại cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Bạch Hi Cảnh, giống như một con mèo con hạnh phúc, đáng yêu đến mức trong lòng Cha Ngốc phun trào một trận bong bóng ngọt ngào!
Tiểu Sơn đang lái xe, khóe miệng hơi co giật, mặc dù đã quen với việc Đại Boss mỗi lần gặp phải đại tiểu thư thì chỉ số thông minh đều trực tiếp tụt xuống giá trị âm, nhưng anh ta quả quyết mỗi lần nhìn thấy đều phải cạn lời một lần, không thể nào ngăn cản được! Đấm đất!
Chị Thất gọi Tiểu Tịnh Trần đến xem thứ gì hay, trong lòng Bạch Hi Cảnh đại khái cũng đã hiểu rõ, chắc hẳn là sự việc bị ám sát hôm trước đã được tra rõ ràng rồi. Nếu mục tiêu của bọn chúng đã là Tiểu Tịnh Trần thì “kết án” cuối cùng tất nhiên phải có mặt người trong cuộc là Tiểu Tịnh Trần.
Chỉ là chuyện hệ trọng như vậy, Chị Thất không hề báo cho Bạch Hi Cảnh mà lại trực tiếp gọi Tiểu Tịnh Trần tới, điều này khiến cho Cha Ngốc vô cùng khó chịu. Anh tận tâm tận lực bảo vệ con gái, làm sao có thể dễ dàng để người khác bẻ cong cô bé như vậy được chứ. Chỉ cần nghĩ cũng biết, người có thể phái sát thủ chuyên nghiệp đi ám sát một cô bé mười lăm tuổi ngây thơ, trong sáng tuyệt đối cũng không phải loại tốt đẹp gì! Mà Chị Thất lại định dẫn con gái bảo bối hiền lành, ngây thơ nhà anh một mình (trọng điểm) đi gặp tên khốn kiếp đó...
Thế là, Bạch Hi Cảnh mang theo oán khí nồng đậm, cháy khét giá lâm quán bar Yêu Tinh, chắc chắn có người gặp xui xẻo rồi!
Hình thức tư duy của Tiểu Tịnh Trần không giống với người bình thường. Bạn nói với cô bé nhiệm vụ quan trọng như thế nào, bảo cô bé tiếp tục chịu khổ trong khoang xe tối om làm con tin gì đó, cô bé tuyệt đối sẽ không nghe, cũng không hiểu được. Đối với những thứ mình không hiểu, trước giờ em gái đều coi nó thành mây bay. Cho nên, với những thứ mà phải lãng phí thời gian giải thích một đống cho cô bé, cuối cùng lại dứt khoát bị coi là mây bay thì không bằng dứt khoát để cho cô bé happy một chút.
Từ sau khi mấy bao cát được rèn luyện nghiêm ngặt là bọn họ rời khỏi thành phố S, ít nhất đã ba năm nay em gái không được đánh nhau thỏa sức rồi. Hôm nay lại hiếm có bốn bao cát cao cấp tự đưa đến cửa, không lợi dụng tốt cơ hội này thì thật là có lỗi với nhân lực, tài lực, vật lực, hỏa lực và tinh lực mà bọn họ đã tiêu hao lần này.
Quen nhau mười năm, Lạc Kha Minh tự nhận mình cũng khá hiểu Tiểu Tịnh Trần. Cậu quá tường tận bản tính thích bạo lực, thích đào hố bẫy người của cô bé. Cho nên, sau khi cửa xe bị mở ra, Lạc Kha Minh không vội trốn đi mà ngồi xếp bằng trong khoang xe, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay nâng mặt, cả khuôn mặt hiện ra sự ung dung, bình tĩnh, cộng thêm chút rảnh rỗi, nhàm chán đến đau trứng.
Nghe thấy tiếng va chạm truyền đến từ buồng lái phía trước, tiếng kêu rên và tiếng hét thảm thiết, sâu trong nội tâm của đồng chí Lạc không hiểu sao lại dâng lên một loại cảm xúc tiểu nhân hả hê nghiêm trọng. Năm đó khi còn ở thành phố S, buổi luyện tập mỗi sáng, đám đàn ông bọn họ bị em gái chỉnh đốn đã đủ thảm rồi, hiện tại đã rời khỏi thành phố S ba năm, ba năm không giao đấu với em gái, không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Trong chốc lát, Lạc Kha Minh dở khóc dở cười với cảm giác đố kỵ, ghen tị với đám người Mạnh Thư đang bị đánh vô cùng thảm hại ở phía trước.
Chiếc xe đâm vào bụi cây ven đường. Sau khi dừng lại, Lạc Kha Minh mới chậm chạp nhảy từ trên khoang xe xuống, cà lơ cà phất, lắc lư đi tới trước xe. Một tay gác lên cửa buồng lái, thò đầu nhìn bốn gã đàn ông mặt đầy máu bên trong xe, âm thầm cảm thán!
Lại nói, em gái à, em thật sự là càng ngày càng bạo lực đó!
Lại quay đầu nhìn chiếc Rolls-Royce, đầu xe móp méo, dứt khoát bảo hỏng, khói đen bốc lên nghi ngút, tiếp tục cảm thán!
Lại nói, Boss Bạch à, chú đúng là càng ngày càng bại gia!
Chiếc xe van đằng sau đột nhiên phá vòng vây xông vào. Xe vẫn chưa dừng lại hẳn thì đã có mấy người đàn ông trẻ tuổi cộng thêm một người đàn ông trung tuổi nhảy xuống. Mấy người này mặc dù đều mặc thường phục, nhưng không thể nào che đậy khí chất mạnh mẽ, sát phạt ẩn sau bên trong cơ thể họ. Cách một đoạn rất xa, Tiểu Tịnh Trần đã cảm nhận được phí khách sắc bén đó, tựa như một thanh bảo kiếm đã uống no máu tươi mà chưa xuất vỏ vậy. Phong Mang, không lộ ra nhưng cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.
Người đàn ông trung niên nhìn bốn người đàn ông trong khoang lái một cái rồi không hiểu sao lại phì cười. Ông ta vẫy tay với đám người phía sau: “Đưa người về!”
“Vâng.”
Đám thuộc hạ vội vàng mở cửa. Người đàn ông trung niên mới đi tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần, nở nụ cười hiền từ: “Cô gái nhỏ, cháu tên là gì?”
Tiểu Tịnh Trần theo thói quen ôm lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh, dựa vào người anh, ngước nhìn người đàn ông trung niên cao hơn mình hơn cả một cái đầu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Cháu tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”
“Ờ, Tịnh Trần à, cháu từng học võ công sao?” Giọng nói của người đàn ông trung niên rất dịu dàng, giống như bề trên đang nói chuyện phiếm với bề dưới vậy. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, cảm nhận được ý tốt và sự hiền từ, yêu thương giống như ông Bạch, bà Bạch, bác trai, bác gái... trên người ông ta, cho nên cô bé bất giác nhếch miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Vâng ạ.”
“Ha ha, cũng không tồi, võ công của cháu rất lợi hại!” Người đàn ông trung niên khen một cách thật lòng. Tiểu Tịnh Trần nhìn cánh tay duỗi một cách tự nhiên của ông ta, suy nghĩ một chút, rồi nói rất nghiêm túc: “Chú cũng rất lợi hại.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiểu Tịnh Trần, người đàn ông trung niên không khỏi cười phá lên: “Thường thôi, thường thôi, có thời gian thì chúng ta có thể so tài một chút.”
Vừa nghe nói đến đánh nhau, đôi mắt Tiểu Tịnh Trần liền sáng lên như chó thấy xương, vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Được ạ, được ạ.”
“Được, chú còn có việc phải làm, cháu về nhà trước đi nhé! Sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp lại.”
“Tạm biệt chú.” Tiểu Tịnh Trần giơ tay lên vẫy vẫy như con mèo chiêu tài. Bộ dạng ngọt ngào đó khiến cho người ta bất giác cảm thấy mềm mại trong lòng.
Sau khi chào tạm biệt Tiểu Tịnh Trần, người đàn ông chú trung niên mới ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, cười hòa nhã: “Chuyện lần này phải cảm ơn anh, dám làm việc nghĩa đều là người tốt. Tôi sẽ xin cấp trên trao cho anh tấm bằng khen cộng thêm chút tiền thưởng.”
Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày, người đàn ông trung niên này rõ ràng là rất thích Tiểu Tịnh Trần, nhưng đối với cha của đứa trẻ lại hoàn toàn chỉ là kiểu đối xử công việc. Xem ra, đây là một người đàn ông rất tùy hứng, không xem thường Tiểu Tịnh Trần vì cô bé còn nhỏ tuổi, cũng không quá quan tâm đến cha đứa bé vì có nhiều tiền. Thay vì nói rằng ông ta cảm ơn bọn họ đã dũng cảm làm việc nghĩa, chẳng thà nói rằng ông ta đơn giản chỉ là rất vừa mắt Tiểu Tịnh Trần nên mới tiến đến hàn huyên vài ba câu mà thôi.
Dũng cảm làm việc nghĩa gì chứ, nói trắng ra chính là hai cha con họ đã phá hỏng kế hoạch hành động mà người ta đã dày công chuẩn bị suốt mấy tháng trời.
Bởi vì xảy ra vụ tai nạn xe, cho nên cảnh sát rất nhanh đã phong tỏa hiện trường. Cả con đường tạm thời bị phong bế. Người đàn ông trung niên làm chủ, thả Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần rời đi. Quy mô hành động lần này của bọn họ rất lớn, nếu bị người khác biết được hành động phá hoại của hai cha con họ, cho dù bọn họ không cố ý thì cũng sẽ dẫn tới phiền phức không nhỏ. Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, mặc dù đã tròn mười lăm tuổi nhưng trông dáng vẻ yếu ớt vô hại thì vẫn chỉ là một cô bé mới lớn mà thôi. Người bình thường đều sẽ không nảy sinh tâm trạng tiêu cực với cô bé vừa đáng yêu, vừa ngốc nghếch này.
Cho nên nói, có nhiều khi, sở hữu một vẻ ngoài có tính lừa người đến cực độ cũng là một loại giết người... Không đúng, ra ngoài gây họa tuyệt đối là một vũ khí giết người rất tốt.
Bản thân Bạch Hi Cảnh không phải là một người thích phiền phức. Nếu người ta đã tốt bụng để bọn họ đi thì anh đương nhiên sẽ không từ chối. Thế là, Cha Ngốc bèn kéo con gái bảo bối nhà mình kiêu ngạo quay người đi mất, đến chút mây bay cũng không để lại.
Trước khi đi, Tiểu Tịnh Trần vẫn không quên vẫy tay giống con mèo chiêu tài với người chú tốt bụng. Ông chú kia thì cười sang sảng, bàn tay to như cây quạt hương bồ cũng nâng lên vẫy vẫy: “Tạm biệt nhé, cô gái nhỏ, chúng ta sau này chắc chắn sẽ còn gặp lại.”
Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Khi Bạch Hi Cảnh dẫn Đại Sơn, Tiểu Sơn đến thành phố S, ngoại trừ phương tiện giao thông là máy bay trực thăng ra thì không còn gì nữa cả, đến xe cũng là đồ đi thuê, nhưng chiếc xe thuê đó đã cống hiến cho nhà họ Tiết đưa bà Tiết vào bệnh viện rồi. Nhưng không ngờ được rằng Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa bị bắt cóc, vì muốn đuổi theo con gái nên Bạch Hi Cảnh đã quả quyết đến cửa hàng 4S lái một chiếc Rolls-Royce đi. Kết quả, Đại Sơn và Tiểu Sơn ở bên này còn chưa làm xong thủ tục đăng ký xe thì chiếc xe đã bị hủy thành rác rồi. Đây quả thực là ném tiền vào trong hố phân mà!
Ngoại trừ âm thầm rơi lệ đầy mặt ra thì Đại Sơn hoàn toàn không biết nên có vẻ mặt nào, chỉ có thể ôm Tiểu Sơn gào khóc: “Đại ca bảo chúng ta lái một chiếc xe mới đến đón anh ấy, chiếc Rolls-Royce kia bị đâm hỏng rồi.”
Tiểu Sơn ghét bỏ đẩy anh ta ra, phủi bả vai căn bản không vương chút bụi nào của mình, chậm rãi lắc lư đi đến trước một chiếc Aston Martin, mở cửa, ngồi vào trong, đạp chân ga, vẫy đuôi vòng một đường xinh đẹp, trực tiếp xuyên qua cửa tiệm lao nhanh đi mất.
Đại Sơn: “...” Ngoại trừ làm một bức tượng không được như ý, đấm đất cào tường, khóc lóc ra, anh ta còn có thể làm gì được nữa??
Thế là, khi Tiểu Sơn đang lái chiếc xe mới tinh đến biển số còn chưa treo lên đến đón Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần thì Đại Sơn đành nước mắt ròng ròng xử lý các thủ tục phía sau. Lại nói lúc đó trong cửa hàng có nhiều công nhân viên như vậy, trơ mắt nhìn Tiểu Sơn trực tiếp trèo lên chiếc xe mới lái đi mất như thổ phỉ, tại sao không có một ai ngăn anh ta lại. Đây căn bản là cướp của một cách công khai mà!
Được rồi, xét thấy đặc tính vung tiền như nhà giàu mới nổi của Đại Sơn và Tiểu Sơn lúc trước khi mua con Rolls-Royce, tất cả mọi người trong cửa hàng đều tin bọn họ có thể mua nổi con Aston Martin. Tiểu Sơn lái xe thì làm sao, người trả tiền vẫn còn ở đây là được, hơn nữa, xe không có biển số đi trên đường, chưa đi qua khỏi hai giao lộ chắc chắn sẽ bị cảnh sát giao thông chặn lại. Bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng có người dám không trả tiền mà cướp xe đi mất.
Nhưng trên thực tế thì, bọn họ đoán được đoạn đầu, nhưng lại không đoán được đoạn sau.
Đại Sơn kỳ thực có tiền để thanh toán, anh ta cũng không có ý định bỏ trốn để bôi nhọ danh tiếng của Đại Boss nhà anh ta, nhưng chiếc xe không có biển số sau khi ra đường, không những không bị cảnh sát giao thông chặn lại, mà cảnh sát còn bị Tiểu Sơn dùng tư thế phách lối đi trên con đường xe cộ qua lại không dứt. Trên nguyên tắc không đụng, không ma sát, không đâm xe khác, lái mười tám đường cua lưu loát, chạy thẳng một mạch thông suốt đến trước mặt Boss.
Bạch Hi Cảnh kéo Tiểu Tịnh Trần ngồi vào ghế sau, hỏi con gái: “Con muốn đi đâu chơi nhất?”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đến quán bar Yêu Tinh.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Trong quán bar Yêu Tinh tuyệt đối chỉ có một người có thể khiến Tiểu Tịnh Trần chủ động mở miệng đòi đến...
Tiểu Tịnh Trần đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, trên đỉnh đầu cái được gọi là ăng ten thăm dò “phản ứng cảm xúc Cha Ngốc” đang chuyển động, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Cha Ngốc. Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lanh lợi một lần, rất nghiêm túc giải thích: “Lúc nãy Chị Thất đã gọi điện cho con, nói rằng có món đồ hay muốn cho con xem” sau đó, mới muộn màng hỏi lại Cha Ngốc một câu: “... Ba ơi, con có thể đi không?”
Nghe câu hỏi hiểu chuyện này của con gái bảo bối, Bạch Hi Cảnh lập tức cười rực rỡ, từng đóa hồng trắng xinh đẹp trên phông nền đều nở rộ, vươn tay xoa tóc mai mềm mại trên đỉnh đầu Tiểu Tịnh Trần, khuôn mẫu người cha tốt tuyệt chủng Bạch Hi Cảnh được mở ra hoàn toàn: “Đương nhiên là có thể, ba đi cùng con.”
“Vâng ạ.” Tiểu Tịnh Trần híp mắt lại cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Bạch Hi Cảnh, giống như một con mèo con hạnh phúc, đáng yêu đến mức trong lòng Cha Ngốc phun trào một trận bong bóng ngọt ngào!
Tiểu Sơn đang lái xe, khóe miệng hơi co giật, mặc dù đã quen với việc Đại Boss mỗi lần gặp phải đại tiểu thư thì chỉ số thông minh đều trực tiếp tụt xuống giá trị âm, nhưng anh ta quả quyết mỗi lần nhìn thấy đều phải cạn lời một lần, không thể nào ngăn cản được! Đấm đất!
Chị Thất gọi Tiểu Tịnh Trần đến xem thứ gì hay, trong lòng Bạch Hi Cảnh đại khái cũng đã hiểu rõ, chắc hẳn là sự việc bị ám sát hôm trước đã được tra rõ ràng rồi. Nếu mục tiêu của bọn chúng đã là Tiểu Tịnh Trần thì “kết án” cuối cùng tất nhiên phải có mặt người trong cuộc là Tiểu Tịnh Trần.
Chỉ là chuyện hệ trọng như vậy, Chị Thất không hề báo cho Bạch Hi Cảnh mà lại trực tiếp gọi Tiểu Tịnh Trần tới, điều này khiến cho Cha Ngốc vô cùng khó chịu. Anh tận tâm tận lực bảo vệ con gái, làm sao có thể dễ dàng để người khác bẻ cong cô bé như vậy được chứ. Chỉ cần nghĩ cũng biết, người có thể phái sát thủ chuyên nghiệp đi ám sát một cô bé mười lăm tuổi ngây thơ, trong sáng tuyệt đối cũng không phải loại tốt đẹp gì! Mà Chị Thất lại định dẫn con gái bảo bối hiền lành, ngây thơ nhà anh một mình (trọng điểm) đi gặp tên khốn kiếp đó...
Thế là, Bạch Hi Cảnh mang theo oán khí nồng đậm, cháy khét giá lâm quán bar Yêu Tinh, chắc chắn có người gặp xui xẻo rồi!
Tác giả :
Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn