Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 170: Cuộc đấu trí đấu dụng của cha ngốc và mãng xà đáng yêu
Luồng sát khí ép cho mọi người gần như không thở nổi đột nhiên biến mất không thấy, không để lại một chút dấu vết nào giống như chưa từng tồn tại vậy. Tất cả mọi người đều nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng hiện trường vẫn cứ im lặng như tờ, không ai dám nói một từ nào.
Cuối cùng vẫn là người quen biết với Tiểu Tịnh Trần là Hứa Lâm Lang đỡ An Kỳ bị Bạch Hi Cảnh quăng ra ngoài, dường như ngã gãy cả xương khập khiễng đi tới. Hứa Lâm Lang cẩn thận quan sát Tiểu Tịnh Trần, sau khi được Bạch Hi Cảnh buông ra, ánh mắt của cô bé đã khôi phục lại vẻ trong suốt như nước suối, không chứa một chút tạp chất nào, càng không thể tồn tại loại cảm xúc tiêu cực mà tuyệt đối không nên xuất hiện trên người đệ tử Phật môn như “lạnh lùng” hay “hung ác“.
Trái tim của Hứa Lâm Lang trong nháy mắt rơi về chỗ cũ. Cô khoa trương vuốt trán: “Em gái, em dọa chết chị rồi!”
Tiểu Tịnh Trần dịu dàng vuốt ve cái trán của con mãng xà, nghe thấy lời nói của Hứa Lâm Lang, mặt mày của cô bé cong lên mỉm cười lộ ra hai mắt hình trăng lưỡi liềm. Bàn tay nhỏ vỗ cái đầu của con mãng xà khiến Hứa Lâm Lang nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. “Đây là Quả Cà, thú cưng em nuôi lúc nhỏ... Nhưng đáng tiếc sau đó bị sư huynh lén thả đi rồi. Em còn tưởng nó đang sống rất tốt trong núi, không ngờ lại bị người khác bắt nhốt trong lồng...”
Cô bé nói dứt lời rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám người Lão Vệ cách đó không xa, dọa cho lông tơ của bọn họ đều co rụt lại, theo bản năng lùi lại phía sau tránh đi.
Tiểu Tịnh Trần thu hồi ánh mắt, nâng cái đầu của con mãng xà lên rồi đột nhiên hôn lên đôi môi rắn lạnh như băng, hai má còn hạnh phúc dán lên cọ tới cọ lui, sau đó mới cười tít mắt quay đầu nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. “Ba ơi, con có thể nuôi nó không?”
Bạch Hi Cảnh: “...” Anh có thể nói không ư?
Nhìn ánh mắt lấp lánh tràn đầy khao khát của con gái bảo bối, Cha Ngốc cuồng con gái thật đúng là không thể nói ra ba chữ “không thể được“. Thế nên anh đành thở dài lặng lẽ nói: “Có thể, để ba sắp xếp.”
“Vâng, vâng.” Tiểu Tịnh Trần lập tức nghiêng đầu, tựa vào trong lòng Cha Ngốc hạnh phúc cọ lấy cọ để. Cha Ngốc lập tức cảm thấy bản thân mình vô cùng viên mãn.
Không biết vì sao, nhìn màn tương thân tương ái này, Hứa Lâm Lang tràn đầy kích động muốn nhổ nước bọt!
Mẹ nó, đó là mãng xà, mãng xà đó, không phải là con chó con mèo nói nuôi là nuôi được đâu. Nơi này là tỉnh Z, tỉnh Z, không phải là thành phố S, nơi mà anh có thể một tay che trời. Để cho cô con gái mười hai tuổi nuôi một con mãng xà còn dài hơn cả mười cô bé cộng lại, thật sự không có vấn đề gì sao Cha Ngốc?
Trong lòng Hứa Lâm Lang âm thầm chửi rủa, những người khác đều không hề nghe thấy, cho dù nghe thấy thì căn bản cũng không để ý. Bộ não Cha Ngốc bị cô con gái cưng làm nũng giống như con cún con thu phục nhanh chóng vận hành trở lại. Anh không chỉ cần phải sắp xếp vấn đề nơi ở của con mãng xà mà còn phải bịt miệng tất cả những người chứng kiến sự việc có mặt ở hiện trường bằng tốc độ nhanh nhất. Những chuyện xảy ra sau khi con mãng xà trốn thoát khỏi lồng sắt tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Nhưng tỉnh Z không phải là địa bàn của anh. Nếu như anh quá mức cường thế e rằng sẽ rước lấy phiền phức không đáng có...
Ừ... thời khắc mấu chốt, lúc cần ra tay thì phải ra tay!
So với người Cha Ngốc như anh, chỉ sợ có người càng không muốn “thiên tài” Tiểu Tịnh Trần bị náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết, không phải sao!
“Tịnh Trần, thẻ hội viên Câu Lạc Bộ con có mang theo không?” Bạch Hi Cảnh đột nhiên hỏi.
“Có!” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nói: “Ở trong balo nhỏ.”
Bạch Hi Cảnh xoa đầu cô bé biểu thị khen ngợi, vừa quay đầu liền nhìn thấy mấy nhân viên của đoàn làm phim sợ hãi cô bé đến mức tránh còn không kịp. Anh cau mày, có phải anh nên vui mừng vì đại đa số nhân viên trong đoàn làm phim đều đã xuống núi hết rồi không, nếu không cục diện rối rắm này khó lòng thu dọn được.
Bạch Hi Cảnh kêu Hứa Lâm Lang đi sang một bên thì thầm nói chuyện gì đó. Vẻ mặt của Hứa Lâm Lang dần dần trở nên nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt cũng không tự giác mà lướt qua mấy nhân viên trong đoàn làm phim, sau đó lại chuyển hướng sang đám người Lão Vệ.
An Kỳ bị Bạch Hi Cảnh ném như thế, mặc dù chạy thoát khỏi miệng mãng xà, nhưng ngã cũng không hề nhẹ, may mắn là không tổn thương đến gân cốt. Cậu đã có bóng ma tâm lý nghiêm trọng đối với con mãng xà này, giờ phút này thấy con mãng xà đang hôn mê, trong đáy lòng cậu có chút hưng phấn không tên, nhưng lại sợ con mãng xà đột nhiên tỉnh dậy sẽ nổi giận làm hại người. Trong lòng An Kỳ tràn ngập các loại suy nghĩ và cảm xúc rối rắm.
An Kỳ mở miệng muốn nói gì đó để làm dịu đi không khí quỷ dị này. Đáng tiếc khi cậu chuẩn bị xong tâm lý, cẩn thận nghiêm túc tới gần một chút, lúc chuẩn bị mở miệng nói thì Bạch Hi Cảnh và Hứa Lâm Lang đã quay trở lại.
Hứa Lâm Lang trực tiếp lôi An Kỳ đi. Là người lãnh đạo cao nhất tại hiện trường lúc này, cô còn có rất nhiều việc khắc phục hậu quả phải làm. Mặc dù An Kỳ tuổi còn nhỏ, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong làng giải trí của cậu, thì cũng đủ làm trợ thủ giúp cô rồi. Cô cần phải làm yên lòng những người chứng kiến đang kinh hãi trong hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng đủ để Bạch Hi Cảnh trở về ký túc xá lấy thẻ hội viên câu lạc bộ ở trong vali, những chuyện sau đó tự nhiên sẽ có chuyên gia ra mặt giải quyết.
Bạch Hi Cảnh ngồm xổm bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. “Chúng ta nên trở về đi ngủ rồi!”
“Vâng“. Tiểu Tịnh Trần gật đầu đứng dậy. Cái đầu rắn to giống như búp bê bằng bông được cô bé ôm trọn vào trong lòng, thân rắn rất dài nối với đuôi rắn bị kéo lê trên mặt đất, Tiểu Tịnh Trần không bị ảnh hưởng chút nào, bình tĩnh đi về hướng ký túc xá.
Bạch Hi Cảnh vẻ mặt cứng đờ đi theo sau. Anh đẩy mắt kính, ánh mắt vô tình nhìn chằm chằm vào dấu vết bị cơ thể nặng nề của con mãng xà quét qua trên mặt đất.
Xung quanh mỗi khu quay phim trong rừng đều có một tòa ký túc xá nhỏ cho nhân viên của đoàn làm phim ở. Tòa nhà này tuy không cao nhưng diện tích lại rất rộng, phòng cũng đủ lớn, đáng tiếc buổi tối hôm nay đã được định trước là chỉ có mình hai cha con Bạch Hi Cảnh ở trong đó.
Tắm rửa xong, Tiểu Tịnh Trần mặc quần áo ngủ nhảy lên giường, ôm lấy con mãng xà lăn qua lăn lại, vài phút sau liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào, ngủ rất ngon.
Bạch Hi Cảnh tắm xong đi ra nhìn tình cảnh trên giường, bị dọa cho trái tim anh thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài.
Tướng ngủ của Tiều Tịnh Trần từ trước đến nay đều không ra làm sao cả, giờ phút này cô bé đã nằm chổng vó lên trời trên giường, ngủ đến nỗi chóp mũi cũng thổi ra bong bóng. Cơ thể mềm mại yếu ớt bị con mãng xà cuộn lại chắc nịch, đầu rắn đặt ngay bên cạnh gối đầu của cô bé. Đợi đến khi ngủ say, con mãng xà chỉ cần há miệng là có thể nuốt trọn Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến chân.
Thế này cũng quá hố trái tim của Cha Ngốc rồi!
Bạch Hi Cảnh đến tóc cũng chưa kịp lau, trực tiếp bổ nhào lên giường muốn tháo thân rắn đang quấn lấy Tiểu Tịnh Trần ra, nhưng tay của anh vừa sờ vào cái đuôi lạnh như băng của con mãng xà thì liền nhìn thấy cái đuôi trơn nhẵn của con rắn hơi động đậy. Bạch Hi Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu…
Con mãng xà vốn dĩ nên ngủ mê man không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào. Cái đầu rắn đặt ở bên cạnh gối đầu từ từ ngẩng lên, đồng tử dựng thẳng đen thui chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo khó có thể diễn tả bằng lời đang bao phủ lấy mình. Đây tuyệt đối không phải là khí thế mà một con rắn nên có.
Bạch Hi Cảnh theo bản năng đứng thẳng người dậy, đẩy mắt kính, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên ánh sáng lạnh lùng. Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào con mãng xà, rõ ràng anh chẳng làm gì cả nhưng lại khiến cho bản năng của của con con mãng xà sinh ra một tia sợ hãi. Con mãng xà chậm rãi mở to miệng, nhe răng nanh sắc nhọn của mình ra để thị uy. “Khè...”
Bạch Hi Cảnh hơi nheo mắt lại, một chân giẫm lên mép giường, bước lên giường. Con mãng xà cũng dựng thẳng người dậy, cao bằng nửa người. Thân rắn quấn quanh Tiểu Tịnh Trần chậm rãi chuyển động, đến khi đầu nó đụng tới trần nhà mới dừng lại. Đầu rắn hơi ép xuống, từ trên cao liếc nhìn Bạch Hi Cảnh.
Không biết vì sao Bạch Hi Cảnh đột nhiên nở nụ cười, nói. “Mày nghe hiểu tiếng người phải không!”
Mãng xà: “...”
Bạch Hi Cảnh đặt mông ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, hai chân xếp bằng nói: “Không cần giả bộ, mãng xà bình thường đâu thể nào hiểu được động tác có độ khó cao, đòi hỏi phải có kỹ thuật như ‘giả bộ ngất xỉu’. Hơn nữa Tịnh Trần đã xuống núi hơn sáu năm rồi, mày ít nhất cũng đã hơn sáu năm chưa gặp con bé. Theo như tao biết, khả năng ghi nhớ của rắn là rất ngắn, nếu không cũng sẽ không có nhiều người nuôi rắn lại bị chính con rắn của mình tấn công. Mày vậy mà lại có thể nhớ người đã từng nuôi mày sáu năm trước..., chà... chà.., để tao nghĩ xem, mày giả bộ bất tỉnh là bởi vì biết một khi mày hôn mê, với tính cách yêu thích động vật của Tịnh Trần tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mày không thèm quan tâm. Nếu mày đã nhận ra con bé, đương nhiên biết sức lực của con bé rất lớn, lớn tới nỗi đủ để ôm mày về nhà, đúng không!”
Mỗi câu nói của Bạch Hi Cảnh, cái đầu của con mãng xà liền hạ thấp xuống một phân. Đợi anh nói xong, cái đầu của con mãng xà đã nằm trên cùng một đường thẳng ngang hàng với Bạch Hi Cảnh. Một người một rắn bốn mắt nhìn nhau, mặc dù không dùng ngôn ngữ để nói chuyện, nhưng hai bên cũng có thể hiểu được một chút về đối phương.
Sự ăn ý ngầm giữa hai người giờ phút này ai im lặng người đó sẽ chiến thắng...
Cô bé Tịnh Trần trở mình, bàn tay vừa vặn khoác lên vị trí cái gáy như có như không dưới đầu con mãng xà, sau đó…
“Rầm”
Con mãng xà đột nhiên trợn to con mắt kinh ngạc, đầu của nó không nghe theo chính mình mà ngã lên giường. Nó trừng mắt, ra sức giãy giụa một lúc, lại cảm giác móng vuốt nhỏ đang bám sau gáy mình dường như nặng ngàn cân. Mẹ kiếp, không động đậy được!
“Phụt!” Bạch Hi Cảnh ôm bụng, tay đấm xuống giường cười như điên. Mặc dù vòng trọng lực trên tay Tịnh Trần nặng thêm không ít, nhưng tuyệt đối không đến mức làm cho một con mãng xà khác thường không cử động được. Mấu chốt là nơi đặt móng vuốt của cô bé quá đẹp... ba tấc, ba tấc nha!
Đối với rắn mà nói, ba tấc tuy không chí mạng bằng bảy tấc, nhưng khi ba tấc bị trúng đòn nghiêm trọng, nó sẽ ngất đi. Sức lực của cô bé Tịnh Trần vốn đã lớn lại thêm vòng trọng lực... Một mặt phải kiêng dè bản thân đừng vì ba tấc bị đè mạnh mà dẫn đến đại não thiếu máu rơi vào hôn mê, một mặt lại vừa phải cẩn thận không làm Tịnh Trần bị thương. Con mãng xà chỉ dựa vào việc giãy giụa mà muốn thoát thân... quá khó!
Quả nhiên con mãng xà vừa mới ra sức vươn cái cổ dài ra liền nhìn thấy móng vuốt tội ác trượt từ sau gáy nó xuống...
Cô bé Tịnh Trần lại lật người, trực tiếp ôm “gối ôm mãng xà” vào trong lòng.
Phù...
Con mãng xà bị ghìm tới mức gần như hộc máu, tròng mắt lồi ra, lưỡi lè ra còn dài hơn lúc tức giận đến vài tấc, nhìn thế nào cũng giống một con quỷ bị treo cổ.
Bạch Hi Cảnh cười đến mức nước mắt giàn giụa, bởi vì niềm vui lớn nhất của anh mỗi tối lúc đi ngủ chính là đấu sức, đấu trí, đấu dũng các kiểu với con gái trong mơ.
“Phì... phì... phì...”
Con mãng xà phát ra tín hiệu cầu cứu. Nó đương nhiên có thể dùng đuôi túm lấy cánh tay đang ôm lấy mình kéo ra, nhưng với lực của nó, rất có thể sẽ siết đứt cánh tay của cô bé. Hơn nữa cô bé đang ngủ rất say, ai mà biết được nó vừa động đậy, cô bé còn có thể vô thức làm ra loại chuyện hố rắn thế nào nữa?
Không thể làm hại sinh vật không có móng vuốt mà!!
Bạch Hi Cảnh cũng biết cái gì gọi là một vừa hai phải. Nếu cô bé đã nói muốn nuôi con mãng xà này, vậy con rắn này sau này rất có thể phải sống chung cùng anh dưới một mái nhà trong một thời gian dài, quan hệ quá căng thì thật không tốt. Vả lại thân là sinh vật trí tuệ bậc cao, Bạch Hi Cảnh sao lại so đo với con rắn không nói được tiếng người này chứ.
Thế là Bạch Hi Cảnh lương thiện ra tay giải cứu con con mãng xà đáng thương khỏi bị ghìm chết, ôm cô con gái nhỏ đáng yêu thơm thơm mềm mềm vào trong lòng mình.
Con mãng xà an phận nằm bò ngay đơ bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, tuyệt đối không dám tùy tiện cuốn người lung tung nữa.
Một đêm mộng đẹp!!
Cuối cùng vẫn là người quen biết với Tiểu Tịnh Trần là Hứa Lâm Lang đỡ An Kỳ bị Bạch Hi Cảnh quăng ra ngoài, dường như ngã gãy cả xương khập khiễng đi tới. Hứa Lâm Lang cẩn thận quan sát Tiểu Tịnh Trần, sau khi được Bạch Hi Cảnh buông ra, ánh mắt của cô bé đã khôi phục lại vẻ trong suốt như nước suối, không chứa một chút tạp chất nào, càng không thể tồn tại loại cảm xúc tiêu cực mà tuyệt đối không nên xuất hiện trên người đệ tử Phật môn như “lạnh lùng” hay “hung ác“.
Trái tim của Hứa Lâm Lang trong nháy mắt rơi về chỗ cũ. Cô khoa trương vuốt trán: “Em gái, em dọa chết chị rồi!”
Tiểu Tịnh Trần dịu dàng vuốt ve cái trán của con mãng xà, nghe thấy lời nói của Hứa Lâm Lang, mặt mày của cô bé cong lên mỉm cười lộ ra hai mắt hình trăng lưỡi liềm. Bàn tay nhỏ vỗ cái đầu của con mãng xà khiến Hứa Lâm Lang nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. “Đây là Quả Cà, thú cưng em nuôi lúc nhỏ... Nhưng đáng tiếc sau đó bị sư huynh lén thả đi rồi. Em còn tưởng nó đang sống rất tốt trong núi, không ngờ lại bị người khác bắt nhốt trong lồng...”
Cô bé nói dứt lời rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám người Lão Vệ cách đó không xa, dọa cho lông tơ của bọn họ đều co rụt lại, theo bản năng lùi lại phía sau tránh đi.
Tiểu Tịnh Trần thu hồi ánh mắt, nâng cái đầu của con mãng xà lên rồi đột nhiên hôn lên đôi môi rắn lạnh như băng, hai má còn hạnh phúc dán lên cọ tới cọ lui, sau đó mới cười tít mắt quay đầu nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. “Ba ơi, con có thể nuôi nó không?”
Bạch Hi Cảnh: “...” Anh có thể nói không ư?
Nhìn ánh mắt lấp lánh tràn đầy khao khát của con gái bảo bối, Cha Ngốc cuồng con gái thật đúng là không thể nói ra ba chữ “không thể được“. Thế nên anh đành thở dài lặng lẽ nói: “Có thể, để ba sắp xếp.”
“Vâng, vâng.” Tiểu Tịnh Trần lập tức nghiêng đầu, tựa vào trong lòng Cha Ngốc hạnh phúc cọ lấy cọ để. Cha Ngốc lập tức cảm thấy bản thân mình vô cùng viên mãn.
Không biết vì sao, nhìn màn tương thân tương ái này, Hứa Lâm Lang tràn đầy kích động muốn nhổ nước bọt!
Mẹ nó, đó là mãng xà, mãng xà đó, không phải là con chó con mèo nói nuôi là nuôi được đâu. Nơi này là tỉnh Z, tỉnh Z, không phải là thành phố S, nơi mà anh có thể một tay che trời. Để cho cô con gái mười hai tuổi nuôi một con mãng xà còn dài hơn cả mười cô bé cộng lại, thật sự không có vấn đề gì sao Cha Ngốc?
Trong lòng Hứa Lâm Lang âm thầm chửi rủa, những người khác đều không hề nghe thấy, cho dù nghe thấy thì căn bản cũng không để ý. Bộ não Cha Ngốc bị cô con gái cưng làm nũng giống như con cún con thu phục nhanh chóng vận hành trở lại. Anh không chỉ cần phải sắp xếp vấn đề nơi ở của con mãng xà mà còn phải bịt miệng tất cả những người chứng kiến sự việc có mặt ở hiện trường bằng tốc độ nhanh nhất. Những chuyện xảy ra sau khi con mãng xà trốn thoát khỏi lồng sắt tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Nhưng tỉnh Z không phải là địa bàn của anh. Nếu như anh quá mức cường thế e rằng sẽ rước lấy phiền phức không đáng có...
Ừ... thời khắc mấu chốt, lúc cần ra tay thì phải ra tay!
So với người Cha Ngốc như anh, chỉ sợ có người càng không muốn “thiên tài” Tiểu Tịnh Trần bị náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết, không phải sao!
“Tịnh Trần, thẻ hội viên Câu Lạc Bộ con có mang theo không?” Bạch Hi Cảnh đột nhiên hỏi.
“Có!” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nói: “Ở trong balo nhỏ.”
Bạch Hi Cảnh xoa đầu cô bé biểu thị khen ngợi, vừa quay đầu liền nhìn thấy mấy nhân viên của đoàn làm phim sợ hãi cô bé đến mức tránh còn không kịp. Anh cau mày, có phải anh nên vui mừng vì đại đa số nhân viên trong đoàn làm phim đều đã xuống núi hết rồi không, nếu không cục diện rối rắm này khó lòng thu dọn được.
Bạch Hi Cảnh kêu Hứa Lâm Lang đi sang một bên thì thầm nói chuyện gì đó. Vẻ mặt của Hứa Lâm Lang dần dần trở nên nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt cũng không tự giác mà lướt qua mấy nhân viên trong đoàn làm phim, sau đó lại chuyển hướng sang đám người Lão Vệ.
An Kỳ bị Bạch Hi Cảnh ném như thế, mặc dù chạy thoát khỏi miệng mãng xà, nhưng ngã cũng không hề nhẹ, may mắn là không tổn thương đến gân cốt. Cậu đã có bóng ma tâm lý nghiêm trọng đối với con mãng xà này, giờ phút này thấy con mãng xà đang hôn mê, trong đáy lòng cậu có chút hưng phấn không tên, nhưng lại sợ con mãng xà đột nhiên tỉnh dậy sẽ nổi giận làm hại người. Trong lòng An Kỳ tràn ngập các loại suy nghĩ và cảm xúc rối rắm.
An Kỳ mở miệng muốn nói gì đó để làm dịu đi không khí quỷ dị này. Đáng tiếc khi cậu chuẩn bị xong tâm lý, cẩn thận nghiêm túc tới gần một chút, lúc chuẩn bị mở miệng nói thì Bạch Hi Cảnh và Hứa Lâm Lang đã quay trở lại.
Hứa Lâm Lang trực tiếp lôi An Kỳ đi. Là người lãnh đạo cao nhất tại hiện trường lúc này, cô còn có rất nhiều việc khắc phục hậu quả phải làm. Mặc dù An Kỳ tuổi còn nhỏ, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong làng giải trí của cậu, thì cũng đủ làm trợ thủ giúp cô rồi. Cô cần phải làm yên lòng những người chứng kiến đang kinh hãi trong hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng đủ để Bạch Hi Cảnh trở về ký túc xá lấy thẻ hội viên câu lạc bộ ở trong vali, những chuyện sau đó tự nhiên sẽ có chuyên gia ra mặt giải quyết.
Bạch Hi Cảnh ngồm xổm bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. “Chúng ta nên trở về đi ngủ rồi!”
“Vâng“. Tiểu Tịnh Trần gật đầu đứng dậy. Cái đầu rắn to giống như búp bê bằng bông được cô bé ôm trọn vào trong lòng, thân rắn rất dài nối với đuôi rắn bị kéo lê trên mặt đất, Tiểu Tịnh Trần không bị ảnh hưởng chút nào, bình tĩnh đi về hướng ký túc xá.
Bạch Hi Cảnh vẻ mặt cứng đờ đi theo sau. Anh đẩy mắt kính, ánh mắt vô tình nhìn chằm chằm vào dấu vết bị cơ thể nặng nề của con mãng xà quét qua trên mặt đất.
Xung quanh mỗi khu quay phim trong rừng đều có một tòa ký túc xá nhỏ cho nhân viên của đoàn làm phim ở. Tòa nhà này tuy không cao nhưng diện tích lại rất rộng, phòng cũng đủ lớn, đáng tiếc buổi tối hôm nay đã được định trước là chỉ có mình hai cha con Bạch Hi Cảnh ở trong đó.
Tắm rửa xong, Tiểu Tịnh Trần mặc quần áo ngủ nhảy lên giường, ôm lấy con mãng xà lăn qua lăn lại, vài phút sau liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào, ngủ rất ngon.
Bạch Hi Cảnh tắm xong đi ra nhìn tình cảnh trên giường, bị dọa cho trái tim anh thiếu chút nữa thì nhảy ra ngoài.
Tướng ngủ của Tiều Tịnh Trần từ trước đến nay đều không ra làm sao cả, giờ phút này cô bé đã nằm chổng vó lên trời trên giường, ngủ đến nỗi chóp mũi cũng thổi ra bong bóng. Cơ thể mềm mại yếu ớt bị con mãng xà cuộn lại chắc nịch, đầu rắn đặt ngay bên cạnh gối đầu của cô bé. Đợi đến khi ngủ say, con mãng xà chỉ cần há miệng là có thể nuốt trọn Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến chân.
Thế này cũng quá hố trái tim của Cha Ngốc rồi!
Bạch Hi Cảnh đến tóc cũng chưa kịp lau, trực tiếp bổ nhào lên giường muốn tháo thân rắn đang quấn lấy Tiểu Tịnh Trần ra, nhưng tay của anh vừa sờ vào cái đuôi lạnh như băng của con mãng xà thì liền nhìn thấy cái đuôi trơn nhẵn của con rắn hơi động đậy. Bạch Hi Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu…
Con mãng xà vốn dĩ nên ngủ mê man không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào. Cái đầu rắn đặt ở bên cạnh gối đầu từ từ ngẩng lên, đồng tử dựng thẳng đen thui chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo khó có thể diễn tả bằng lời đang bao phủ lấy mình. Đây tuyệt đối không phải là khí thế mà một con rắn nên có.
Bạch Hi Cảnh theo bản năng đứng thẳng người dậy, đẩy mắt kính, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên ánh sáng lạnh lùng. Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào con mãng xà, rõ ràng anh chẳng làm gì cả nhưng lại khiến cho bản năng của của con con mãng xà sinh ra một tia sợ hãi. Con mãng xà chậm rãi mở to miệng, nhe răng nanh sắc nhọn của mình ra để thị uy. “Khè...”
Bạch Hi Cảnh hơi nheo mắt lại, một chân giẫm lên mép giường, bước lên giường. Con mãng xà cũng dựng thẳng người dậy, cao bằng nửa người. Thân rắn quấn quanh Tiểu Tịnh Trần chậm rãi chuyển động, đến khi đầu nó đụng tới trần nhà mới dừng lại. Đầu rắn hơi ép xuống, từ trên cao liếc nhìn Bạch Hi Cảnh.
Không biết vì sao Bạch Hi Cảnh đột nhiên nở nụ cười, nói. “Mày nghe hiểu tiếng người phải không!”
Mãng xà: “...”
Bạch Hi Cảnh đặt mông ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, hai chân xếp bằng nói: “Không cần giả bộ, mãng xà bình thường đâu thể nào hiểu được động tác có độ khó cao, đòi hỏi phải có kỹ thuật như ‘giả bộ ngất xỉu’. Hơn nữa Tịnh Trần đã xuống núi hơn sáu năm rồi, mày ít nhất cũng đã hơn sáu năm chưa gặp con bé. Theo như tao biết, khả năng ghi nhớ của rắn là rất ngắn, nếu không cũng sẽ không có nhiều người nuôi rắn lại bị chính con rắn của mình tấn công. Mày vậy mà lại có thể nhớ người đã từng nuôi mày sáu năm trước..., chà... chà.., để tao nghĩ xem, mày giả bộ bất tỉnh là bởi vì biết một khi mày hôn mê, với tính cách yêu thích động vật của Tịnh Trần tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mày không thèm quan tâm. Nếu mày đã nhận ra con bé, đương nhiên biết sức lực của con bé rất lớn, lớn tới nỗi đủ để ôm mày về nhà, đúng không!”
Mỗi câu nói của Bạch Hi Cảnh, cái đầu của con mãng xà liền hạ thấp xuống một phân. Đợi anh nói xong, cái đầu của con mãng xà đã nằm trên cùng một đường thẳng ngang hàng với Bạch Hi Cảnh. Một người một rắn bốn mắt nhìn nhau, mặc dù không dùng ngôn ngữ để nói chuyện, nhưng hai bên cũng có thể hiểu được một chút về đối phương.
Sự ăn ý ngầm giữa hai người giờ phút này ai im lặng người đó sẽ chiến thắng...
Cô bé Tịnh Trần trở mình, bàn tay vừa vặn khoác lên vị trí cái gáy như có như không dưới đầu con mãng xà, sau đó…
“Rầm”
Con mãng xà đột nhiên trợn to con mắt kinh ngạc, đầu của nó không nghe theo chính mình mà ngã lên giường. Nó trừng mắt, ra sức giãy giụa một lúc, lại cảm giác móng vuốt nhỏ đang bám sau gáy mình dường như nặng ngàn cân. Mẹ kiếp, không động đậy được!
“Phụt!” Bạch Hi Cảnh ôm bụng, tay đấm xuống giường cười như điên. Mặc dù vòng trọng lực trên tay Tịnh Trần nặng thêm không ít, nhưng tuyệt đối không đến mức làm cho một con mãng xà khác thường không cử động được. Mấu chốt là nơi đặt móng vuốt của cô bé quá đẹp... ba tấc, ba tấc nha!
Đối với rắn mà nói, ba tấc tuy không chí mạng bằng bảy tấc, nhưng khi ba tấc bị trúng đòn nghiêm trọng, nó sẽ ngất đi. Sức lực của cô bé Tịnh Trần vốn đã lớn lại thêm vòng trọng lực... Một mặt phải kiêng dè bản thân đừng vì ba tấc bị đè mạnh mà dẫn đến đại não thiếu máu rơi vào hôn mê, một mặt lại vừa phải cẩn thận không làm Tịnh Trần bị thương. Con mãng xà chỉ dựa vào việc giãy giụa mà muốn thoát thân... quá khó!
Quả nhiên con mãng xà vừa mới ra sức vươn cái cổ dài ra liền nhìn thấy móng vuốt tội ác trượt từ sau gáy nó xuống...
Cô bé Tịnh Trần lại lật người, trực tiếp ôm “gối ôm mãng xà” vào trong lòng.
Phù...
Con mãng xà bị ghìm tới mức gần như hộc máu, tròng mắt lồi ra, lưỡi lè ra còn dài hơn lúc tức giận đến vài tấc, nhìn thế nào cũng giống một con quỷ bị treo cổ.
Bạch Hi Cảnh cười đến mức nước mắt giàn giụa, bởi vì niềm vui lớn nhất của anh mỗi tối lúc đi ngủ chính là đấu sức, đấu trí, đấu dũng các kiểu với con gái trong mơ.
“Phì... phì... phì...”
Con mãng xà phát ra tín hiệu cầu cứu. Nó đương nhiên có thể dùng đuôi túm lấy cánh tay đang ôm lấy mình kéo ra, nhưng với lực của nó, rất có thể sẽ siết đứt cánh tay của cô bé. Hơn nữa cô bé đang ngủ rất say, ai mà biết được nó vừa động đậy, cô bé còn có thể vô thức làm ra loại chuyện hố rắn thế nào nữa?
Không thể làm hại sinh vật không có móng vuốt mà!!
Bạch Hi Cảnh cũng biết cái gì gọi là một vừa hai phải. Nếu cô bé đã nói muốn nuôi con mãng xà này, vậy con rắn này sau này rất có thể phải sống chung cùng anh dưới một mái nhà trong một thời gian dài, quan hệ quá căng thì thật không tốt. Vả lại thân là sinh vật trí tuệ bậc cao, Bạch Hi Cảnh sao lại so đo với con rắn không nói được tiếng người này chứ.
Thế là Bạch Hi Cảnh lương thiện ra tay giải cứu con con mãng xà đáng thương khỏi bị ghìm chết, ôm cô con gái nhỏ đáng yêu thơm thơm mềm mềm vào trong lòng mình.
Con mãng xà an phận nằm bò ngay đơ bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, tuyệt đối không dám tùy tiện cuốn người lung tung nữa.
Một đêm mộng đẹp!!
Tác giả :
Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn