Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 159: Sự nổi dậy của nữ vương đáng yêu
Tiểu Tịnh Trần đứng ở đó không hề nhúc nhích, gần như nhìn thẳng vào Lưu Diệp đang ngã trên mặt đất, nghiêm túc nói: “Anh bảo anh Năm của em không được phép bắt nạt em gái anh, nếu không thì anh sẽ đánh anh Tư của em. Hiện tại em cũng rất nghiêm túc cảnh cáo anh, sau này không cho phép anh bắt nạt anh trai em nữa, nếu không em sẽ đánh em gái anh, như vậy mới công bằng!”
Dường như hoàn toàn không nhìn thấy vết thương đang chảy máu trên trán Lưu Diệp, Tiểu Tịnh Trần chớp mắt nói những lời muốn nói: “Còn nữa, em không có mẹ, nên mẹ cũng sẽ không gọi em về nhà ăn cơm được, anh đúng là tên lừa gạt!”
Lưu Diệp: “...?” Tình huống gì vậy?
Lưu Diệp cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần. Trong tầm mắt toàn là màu đỏ tươi, cậu ta hung ác nhìn chòng chọc Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn không có chút thương tiếc nào vì cô bé còn là một đứa trẻ: “Mẹ nó, con ti tiện này. Mày muốn chết à!” Lưu Diệp căn bản không thèm để ý vết thương của mình, để mặc cho máu me tràn lan. Cậu ta vênh gương mặt dữ tợn lên, nhào về phía Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần xoay người, mũi chân đạp lên băng ghế bên cạnh, cả người bay lên, lật người nhảy qua đỉnh đầu Lưu Diệp, còn chưa đáp đất đã đánh một phát vào giữa lưng cậu ta, lực bộc phát cực mạnh khiến Lưu Diệp bị đánh ngã vào giữa đống bàn ghế. Những học sinh khác đã sớm chạy ra bên ngoài phòng học trốn rồi. Tiếng ồn ào của toàn bộ tầng ba đã ảnh hưởng đến giờ học bình thường của những lớp khác.
Lưu Diệp ngã vào trong đống bàn ghế, bị đụng đến mức choáng váng, đầu óc quay cuồng. Tiểu Tịnh Trần căn bản không cho cậu ta cơ hội phản ứng, chân vừa chạm đất liền như mũi tên rời khỏi cung xông về phía Lưu Diệp. Nắm đấm nhỏ hung hăng nện vào quai hàm của cậu ta. Trong đầu bé lúc này đang hồi tưởng lại bộ dạng của Bạch Trạch Thần, bé muốn trả lại nguyên vẹn hết tất cả những vết thương mà anh Tư đã phải chịu, không thiếu cái nào.
Chờ đến khi giáo viên chủ nhiệm lớp 9-1 và chủ nhiệm khoa vội vã chạy tới, thứ nhìn thấy chính là phòng học vô cùng lộn xộn, vết máu vương đầy đất, Lưu Diệp sắp ngất đi và Tiểu Tịnh Trần đang mặc một bộ đồ thể thao trắng như tuyết không dính một hạt bụi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 9-1 kinh ngạc trợn tròn mắt, sợ hãi hét lên: “Chuyện gì đã xảy ra thế này?”
Lớp trưởng đeo kính bị đẩy ra ngoài, lắp ba lắp bắp miêu tả lại nguyên nhân diễn biến và kết quả của cả sự việc. Có trời mới biết nhìn thấy em gái hung dữ này, cậu ta đã sợ đến mức bệnh tim cũng sắp phát tác, nào dám tố cáo tội trạng cỏn con của em gái ngay trước mặt cô bé. Thế là những lời từ trong miệng cậu ta nói ra mặc dù là sự thật, nhưng khi nghe vào lại hoàn toàn không giống như thế. Lưu Diệp giống như một tên lưu manh ác bá ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, Tiểu Tịnh Trần biến thành tiểu hiệp nữ trừ bạo an dân, trừng phạt ác bá cứu giúp dân lành.
Này, hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải!
Tiểu Tịnh Trần chưa bao giờ ra tay với người vô tội. Vì vậy khi chủ nhiệm khoa kéo bé ra, bé liền thuận theo mà ngừng tay, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Diệp không hề chớp mắt, nói: “Anh đánh gãy một cái xương sườn của anh trai em, đánh gãy một cái răng của anh ấy. Ngoài ra trên mặt anh ấy đã nhận sáu cú đấm của anh, trên người chịu của anh bảy đấm bốn đạp, còn có một đạp vào hàm. Em đã trả lại anh không thiếu cũng không thừa. Nếu anh còn dám bắt nạt anh trai em, em chẳng những sẽ tìm anh báo thù mà còn báo thù cả lên trên người em gái anh, không tin thì anh cứ việc thử đi.”
Thực ra xương sườn của Bạch Trạch Thần không bị gãy, chỉ là bị rạn nứt mà thôi, nhưng Tiểu Tịnh Trần hiển nhiên không hiểu rõ sự khác nhau giữa gãy xương và rạn xương, thế nên Lưu Diệp gặp bi kịch rồi! Lưu Diệp đột nhiên nghiêng đầu “Phụt ~” phun ra một búng máu, trong búng máu bỗng đâu lại lẫn vào một chiếc răng. Cả căn phòng chết lặng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần tràn đầy kinh hoàng và sùng bái âm thầm. Con mẹ nó, thật không ngờ bên dưới vẻ ngoài trắng trẻo dễ thương của bé gái này lại ẩn chứa linh hồn của một nữ vương ~!
Giáo viên chủ nhiệm thực hoài nghi chính mình có phải sinh ra ảo giác mà nghe nhầm rồi hay không. Bé gái đáng yêu này thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ bảy tám tuổi, ánh mắt trong vắt như nước suối, gương mặt bánh bao trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu không sao kể xiết, nhưng nếu phối hợp với những lời nói máu tanh và sự bình tĩnh kia, độ tương phản mãnh liệt mang theo hung tàn không thể nói hết, thật là quá đáng sợ!
Mục đích đã đạt được, Tiểu Tịnh Trần vỗ vỗ tay, xoay người rời đi. Những học sinh dọc hai bên đều rất tự giác tránh ra nhường đường cho cô bé, không có người nào dám chọc vào hung thần này.
Chủ nhiệm lớp trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Tịnh Trần sắp rời khỏi phòng học, quát lên: “Đứng lại, đánh người rồi còn muốn đi sao!”
Tiểu Tịnh Trần hiếm thấy có một lần phản ứng nhanh nhẹn, thế mà cô bé lại biết chủ nhiệm lớp đang nói đến mình, thế mà cô bé lại thực sự biết!!
Vì vậy mà Tiểu Tịnh Trần dừng bước, quay đầu lại, nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: “Còn có việc gì không?”
Chủ nhiệm lớp túm lấy áo trên bả vai Tiểu Tịnh Trần ý đồ muốn lôi bé quay trở lại. Nhưng mà chúng ta phải hiểu, cân nặng của Tiểu Tịnh Trần lúc này... Đến Bạch Uy Thần cũng không dám ôm bé thì một người phụ nữ trung niên như chủ nhiệm lớp chỉ dùng một tay thật sự có thể kéo bé lại được sao?
Chủ nhiệm lớp túm đến mức ngón tay đều tê nhức, vậy mà Tiểu Tịnh Trần vẫn đứng vững tại chỗ cũ, không hề lay chuyển, ánh mắt mờ mịt ngây thơ.
Chủ nhiệm kia đành đề nghị: “Đưa Lưu Diệp đi bệnh viện trước đi. Đứa bé này… giao cho cảnh sát xử lý!”
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ đành phải gật đầu. Xảy ra chuyện đổ máu nghiêm trọng như vậy, trường học vốn không gánh vác nổi trách nhiệm, cảnh sát nhất định phải báo. Hơn nữa người bị hại và kẻ gây chuyện đều là trẻ vị thành niên, phụ huynh cũng phải bị liên lụy.
Thế là giáo viên lớn tuổi bảo một nhóm các bạn học cùng nhau đưa Lưu Diệp đi bệnh viện. Chủ nhiệm lớp vốn định lôi Tiểu Tịnh Trần đến phòng làm việc chờ cảnh sát, nhưng nếu Tiểu Tịnh Trần không tự nguyện đi cùng với bà ta thì bà ta có thể lôi được bé đi sao?
Thật may là vào lúc này, Bạch Húc Thần, Bạch Tịch Thần và Bạch Uy Thần nhận được tin liền từ trường cấp 3 chạy tới. Vừa vào cửa bọn họ đã bị những vết máu lộn xộn trên mặt đất dọa cho giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhiệm lớp của Lưu Diệp đang tức giận quát gì đó, người đang bị bà ta trách mắng chính là Tiểu Tịnh Trần vẻ mặt ngơ ngác.
Giáo viên chủ nhiệm nói quá nhanh, giọng quá lớn, Tiểu Tịnh Trần căn bản không hiểu bà ta đang nói cái gì.
Tiểu Tịnh Trần tới để báo thù, bé chính mắt đã nghiệm chứng những vết thương của Bạch Trạch Thần, sau đó trả lại Lưu Diệp không thiếu cái nào. Bé tuyệt đối không đánh Lưu Diệp nhiều hơn một ngón tay. Cho nên Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không cảm thấy mình sai, càng không hiểu nổi tại sao vị giáo viên trước mặt này lại trách mắng bé hung ác như vậy.
Tiểu Tịnh Trần cảm thấy bản thân rất vô tội. Bé mếu máo, nước mắt lưng tròng lại kiên trì không khóc. Nhưng vừa nhìn thấy ba anh trai, Tiểu Tịnh Trần không nhịn được, nỗi tủi thân chảy ngược thành sông, trong nháy mắt bùng nổ, bé há miệng:“Oa a a…” một tiếng khóc rống lên, xoay người giang hai tay nhào vào trong lòng anh hai Bạch Tịch Thần. Nước mắt từng giọt to và nặng giống như chuỗi vòng ngọc bị đứt không ngừng chảy dọc theo gương mặt của bé. Tiếng khóc của bé có sức cảm hóa quá lớn khiến cho toàn bộ phòng học dường như đều đắm chìm trong bầu không khí bi thương.
Chủ nhiệm lớp 9-1 há hốc miệng, cứng ngắc đứng ở đó, trố mắt nghẹn họng nhìn trân trối Tiểu Tịnh Trần khóc khàn cả giọng đang ôm lấy Bạch Tịch Thần tìm kiếm sự an ủi, bao nhiêu lời trách mắng cũng kẹt lại trong cổ họng không nói ra được. Bây giờ là tình huống gì vậy?
Tiểu Tịnh Trần ôm cổ anh Hai Bạch Tịch Thần khóc đến mức sắp thở không ra hơi. Bạch Tịch Thần ôm lấy bé, đau lòng vỗ lưng cho bé. Anh Cả Bạch Húc Thần nhìn chủ nhiệm lớp nói: “Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu như làm sai chuyện gì, cô có thể từ từ dạy bảo, cần gì phải trách mắng con bé. Hơn nữa cô đã làm rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc chưa, thực sự là lỗi của con bé sao?”
Chủ nhiệm lớp kinh ngạc trợn to hai mắt, quả thật là không thể tin được những gì mình đã nghe thấy. Bà ta chỉ những vết máu vương đầy trên đất nói: “Con bé đánh Lưu Diệp bể đầu chảy máu, chẳng lẽ còn không tính là sai sao? Vậy cái gì mới là sai? Còn nhỏ tuổi mà đã hung ác như vậy, sau này lớn lên...”
“Chuyện sau này lớn lên của con bé không có một tí liên quan gì đến cô.” Anh Ba Bạch Uy Thần lạnh lùng chen vào một câu khiến chủ nhiệm lớp bị chặn họng đến mức gần như trợn trắng mắt. Bà ta cố gắng điều hòa nhịp thở, sau đó mới nhịn cơn tức giận xuống rồi nói: “Còn mấy cậu là ai?”
“Anh trai của cô bé.” Ba thiếu niên đồng thanh nói. Chủ nhiệm lớp kia lập tức tiếp lời: “Chuyện lần này quá tồi tệ, tôi đã báo cảnh sát rồi. Nếu mấy cậu là anh trai của con bé thì vừa hay, hãy gọi phụ huynh của con bé tới đây. Mọi người ngồi xuống cùng thương lượng về vấn đề bồi thường thuốc men cho Lưu Diệp.”
“Bồi thường?” Bạch Uy Thần cười nhạo một tiếng, lời châm chọc còn chưa kịp nói, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nâng gương mặt đang chôn trong cổ Bạch Tịch Thần lên, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói: “Là anh ta đánh anh cháu trước, muốn bồi thường cũng phải là anh ta bồi thường anh cháu trước. Cô giáo, cô thiên vị!”
Gào xong, đầu Tiểu Tịnh Trần lại rủ xuống, vùi đầu vào trong cổ Bạch Tịch Thần tiếp tục khóc.
Bạch Uy Thần cũng không nhịn được muốn lớn tiếng khen em gái nhỏ nói hay lắm, câu nói này vô cùng có trình độ ~!
Bạch Húc Thần xoa đầu của Tiểu Tịnh Trần, nhìn chủ nhiệm lớp rồi chậm rãi nói: “Nếu đã báo cảnh sát vậy thì chờ cảnh sát tới rồi hãy nói. Nhưng thưa cô, còn phải làm phiền cô báo một tiếng với phụ huynh của Lưu Diệp, em trai nhà tôi hiện tại đang nằm tĩnh dưỡng trong Bệnh viện Số Một thành phố, tiền chữa bệnh của Lưu Diệp chúng tôi có thể chịu trách nhiệm, nhưng cũng mời bọn họ trả hết tiền chữa bệnh và tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho em trai tôi. Một đồng cũng không thể thiếu.”
Bị đôi mắt dịu dàng như nước kia của Bạch Húc Thần nhìn chằm chằm, chủ nhiệm lớp không hiểu sao bỗng cảm thấy sống lưng chợt lạnh, co rúm lại. Sao lại lạnh như vậy chứ!
Ba thiếu niên ôm lấy Tiểu Tịnh Trần theo chủ nhiệm lớp đến phòng làm việc của giáo viên, cũng may anh Hai Bạch Tịch Thần lớn tuổi hơn so với Bạch Uy Thần, cơ bắp cũng vạm vỡ hơn so với Bạch Húc Thần, vẫn có thể ôm Tiểu Tịnh Trần đi được một đoạn đường dài mấy bước chân, không đến nỗi bị trọng lượng hố người của em gái nhỏ kéo ngã.
Cảnh sát đến rất nhanh, đầu tiên là khám xét hiện trường một chút, hỏi thăm và ghi chép lại lời khai của những người chứng kiến, sau đó đi xem Lưu Diệp và Bạch Trạch Thần đang ở trong bệnh viện. Bạch Trạch Thần bị đánh thành đầu heo, cả khuôn mặt đều sưng tím tím đỏ đỏ bóng loáng, ngay cả chú cảnh sát cũng cảm thấy vô cùng thê thảm. Lưu Diệp bị băng ở đầu, trừ gãy một chiếc răng giống Bạch Trạch Thần và bị gãy mất một chiếc xương sườn ra thì nhìn giống như không có vết thương ngoài da nào, nhưng thực ra...
Bàn về đánh người, Tiểu Tịnh Trần là chuyên gia~!
Bé có thể đánh người khác đau đến chết đi sống lại, nhưng không lưu lại một chút vết thương nào, cũng có thể để cho người khác chồng chất vết thương lại không cảm thấy đau chút nào, càng có thể làm vỡ nát xương cốt toàn thân người khác nhưng nhìn vào thì ngay cả cọng lông cũng không bị thương... Hiển nhiên đứa trẻ xui xẻo Lưu Diệp đụng phải tình huống thứ nhất!
Lưu Diệp đánh Bạch Trạch Thần bao nhiêu, Tiểu Tịnh Trần đánh lại Lưu Diệp bấy nhiêu. Chỉ trừ cái trán bị hộp bút đập đến chảy máu ra thì đến cả những thiết bị máy móc phức tạp của bệnh viện cũng không tra ra cậu ta còn có vết thương nào khác. Nhưng sự đau đớn trên cơ thể lại vô cùng chân thực.
Dường như hoàn toàn không nhìn thấy vết thương đang chảy máu trên trán Lưu Diệp, Tiểu Tịnh Trần chớp mắt nói những lời muốn nói: “Còn nữa, em không có mẹ, nên mẹ cũng sẽ không gọi em về nhà ăn cơm được, anh đúng là tên lừa gạt!”
Lưu Diệp: “...?” Tình huống gì vậy?
Lưu Diệp cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần. Trong tầm mắt toàn là màu đỏ tươi, cậu ta hung ác nhìn chòng chọc Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn không có chút thương tiếc nào vì cô bé còn là một đứa trẻ: “Mẹ nó, con ti tiện này. Mày muốn chết à!” Lưu Diệp căn bản không thèm để ý vết thương của mình, để mặc cho máu me tràn lan. Cậu ta vênh gương mặt dữ tợn lên, nhào về phía Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần xoay người, mũi chân đạp lên băng ghế bên cạnh, cả người bay lên, lật người nhảy qua đỉnh đầu Lưu Diệp, còn chưa đáp đất đã đánh một phát vào giữa lưng cậu ta, lực bộc phát cực mạnh khiến Lưu Diệp bị đánh ngã vào giữa đống bàn ghế. Những học sinh khác đã sớm chạy ra bên ngoài phòng học trốn rồi. Tiếng ồn ào của toàn bộ tầng ba đã ảnh hưởng đến giờ học bình thường của những lớp khác.
Lưu Diệp ngã vào trong đống bàn ghế, bị đụng đến mức choáng váng, đầu óc quay cuồng. Tiểu Tịnh Trần căn bản không cho cậu ta cơ hội phản ứng, chân vừa chạm đất liền như mũi tên rời khỏi cung xông về phía Lưu Diệp. Nắm đấm nhỏ hung hăng nện vào quai hàm của cậu ta. Trong đầu bé lúc này đang hồi tưởng lại bộ dạng của Bạch Trạch Thần, bé muốn trả lại nguyên vẹn hết tất cả những vết thương mà anh Tư đã phải chịu, không thiếu cái nào.
Chờ đến khi giáo viên chủ nhiệm lớp 9-1 và chủ nhiệm khoa vội vã chạy tới, thứ nhìn thấy chính là phòng học vô cùng lộn xộn, vết máu vương đầy đất, Lưu Diệp sắp ngất đi và Tiểu Tịnh Trần đang mặc một bộ đồ thể thao trắng như tuyết không dính một hạt bụi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 9-1 kinh ngạc trợn tròn mắt, sợ hãi hét lên: “Chuyện gì đã xảy ra thế này?”
Lớp trưởng đeo kính bị đẩy ra ngoài, lắp ba lắp bắp miêu tả lại nguyên nhân diễn biến và kết quả của cả sự việc. Có trời mới biết nhìn thấy em gái hung dữ này, cậu ta đã sợ đến mức bệnh tim cũng sắp phát tác, nào dám tố cáo tội trạng cỏn con của em gái ngay trước mặt cô bé. Thế là những lời từ trong miệng cậu ta nói ra mặc dù là sự thật, nhưng khi nghe vào lại hoàn toàn không giống như thế. Lưu Diệp giống như một tên lưu manh ác bá ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, Tiểu Tịnh Trần biến thành tiểu hiệp nữ trừ bạo an dân, trừng phạt ác bá cứu giúp dân lành.
Này, hình như có chỗ nào đó không đúng thì phải!
Tiểu Tịnh Trần chưa bao giờ ra tay với người vô tội. Vì vậy khi chủ nhiệm khoa kéo bé ra, bé liền thuận theo mà ngừng tay, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Diệp không hề chớp mắt, nói: “Anh đánh gãy một cái xương sườn của anh trai em, đánh gãy một cái răng của anh ấy. Ngoài ra trên mặt anh ấy đã nhận sáu cú đấm của anh, trên người chịu của anh bảy đấm bốn đạp, còn có một đạp vào hàm. Em đã trả lại anh không thiếu cũng không thừa. Nếu anh còn dám bắt nạt anh trai em, em chẳng những sẽ tìm anh báo thù mà còn báo thù cả lên trên người em gái anh, không tin thì anh cứ việc thử đi.”
Thực ra xương sườn của Bạch Trạch Thần không bị gãy, chỉ là bị rạn nứt mà thôi, nhưng Tiểu Tịnh Trần hiển nhiên không hiểu rõ sự khác nhau giữa gãy xương và rạn xương, thế nên Lưu Diệp gặp bi kịch rồi! Lưu Diệp đột nhiên nghiêng đầu “Phụt ~” phun ra một búng máu, trong búng máu bỗng đâu lại lẫn vào một chiếc răng. Cả căn phòng chết lặng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần tràn đầy kinh hoàng và sùng bái âm thầm. Con mẹ nó, thật không ngờ bên dưới vẻ ngoài trắng trẻo dễ thương của bé gái này lại ẩn chứa linh hồn của một nữ vương ~!
Giáo viên chủ nhiệm thực hoài nghi chính mình có phải sinh ra ảo giác mà nghe nhầm rồi hay không. Bé gái đáng yêu này thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ bảy tám tuổi, ánh mắt trong vắt như nước suối, gương mặt bánh bao trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu không sao kể xiết, nhưng nếu phối hợp với những lời nói máu tanh và sự bình tĩnh kia, độ tương phản mãnh liệt mang theo hung tàn không thể nói hết, thật là quá đáng sợ!
Mục đích đã đạt được, Tiểu Tịnh Trần vỗ vỗ tay, xoay người rời đi. Những học sinh dọc hai bên đều rất tự giác tránh ra nhường đường cho cô bé, không có người nào dám chọc vào hung thần này.
Chủ nhiệm lớp trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Tịnh Trần sắp rời khỏi phòng học, quát lên: “Đứng lại, đánh người rồi còn muốn đi sao!”
Tiểu Tịnh Trần hiếm thấy có một lần phản ứng nhanh nhẹn, thế mà cô bé lại biết chủ nhiệm lớp đang nói đến mình, thế mà cô bé lại thực sự biết!!
Vì vậy mà Tiểu Tịnh Trần dừng bước, quay đầu lại, nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: “Còn có việc gì không?”
Chủ nhiệm lớp túm lấy áo trên bả vai Tiểu Tịnh Trần ý đồ muốn lôi bé quay trở lại. Nhưng mà chúng ta phải hiểu, cân nặng của Tiểu Tịnh Trần lúc này... Đến Bạch Uy Thần cũng không dám ôm bé thì một người phụ nữ trung niên như chủ nhiệm lớp chỉ dùng một tay thật sự có thể kéo bé lại được sao?
Chủ nhiệm lớp túm đến mức ngón tay đều tê nhức, vậy mà Tiểu Tịnh Trần vẫn đứng vững tại chỗ cũ, không hề lay chuyển, ánh mắt mờ mịt ngây thơ.
Chủ nhiệm kia đành đề nghị: “Đưa Lưu Diệp đi bệnh viện trước đi. Đứa bé này… giao cho cảnh sát xử lý!”
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ đành phải gật đầu. Xảy ra chuyện đổ máu nghiêm trọng như vậy, trường học vốn không gánh vác nổi trách nhiệm, cảnh sát nhất định phải báo. Hơn nữa người bị hại và kẻ gây chuyện đều là trẻ vị thành niên, phụ huynh cũng phải bị liên lụy.
Thế là giáo viên lớn tuổi bảo một nhóm các bạn học cùng nhau đưa Lưu Diệp đi bệnh viện. Chủ nhiệm lớp vốn định lôi Tiểu Tịnh Trần đến phòng làm việc chờ cảnh sát, nhưng nếu Tiểu Tịnh Trần không tự nguyện đi cùng với bà ta thì bà ta có thể lôi được bé đi sao?
Thật may là vào lúc này, Bạch Húc Thần, Bạch Tịch Thần và Bạch Uy Thần nhận được tin liền từ trường cấp 3 chạy tới. Vừa vào cửa bọn họ đã bị những vết máu lộn xộn trên mặt đất dọa cho giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhiệm lớp của Lưu Diệp đang tức giận quát gì đó, người đang bị bà ta trách mắng chính là Tiểu Tịnh Trần vẻ mặt ngơ ngác.
Giáo viên chủ nhiệm nói quá nhanh, giọng quá lớn, Tiểu Tịnh Trần căn bản không hiểu bà ta đang nói cái gì.
Tiểu Tịnh Trần tới để báo thù, bé chính mắt đã nghiệm chứng những vết thương của Bạch Trạch Thần, sau đó trả lại Lưu Diệp không thiếu cái nào. Bé tuyệt đối không đánh Lưu Diệp nhiều hơn một ngón tay. Cho nên Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không cảm thấy mình sai, càng không hiểu nổi tại sao vị giáo viên trước mặt này lại trách mắng bé hung ác như vậy.
Tiểu Tịnh Trần cảm thấy bản thân rất vô tội. Bé mếu máo, nước mắt lưng tròng lại kiên trì không khóc. Nhưng vừa nhìn thấy ba anh trai, Tiểu Tịnh Trần không nhịn được, nỗi tủi thân chảy ngược thành sông, trong nháy mắt bùng nổ, bé há miệng:“Oa a a…” một tiếng khóc rống lên, xoay người giang hai tay nhào vào trong lòng anh hai Bạch Tịch Thần. Nước mắt từng giọt to và nặng giống như chuỗi vòng ngọc bị đứt không ngừng chảy dọc theo gương mặt của bé. Tiếng khóc của bé có sức cảm hóa quá lớn khiến cho toàn bộ phòng học dường như đều đắm chìm trong bầu không khí bi thương.
Chủ nhiệm lớp 9-1 há hốc miệng, cứng ngắc đứng ở đó, trố mắt nghẹn họng nhìn trân trối Tiểu Tịnh Trần khóc khàn cả giọng đang ôm lấy Bạch Tịch Thần tìm kiếm sự an ủi, bao nhiêu lời trách mắng cũng kẹt lại trong cổ họng không nói ra được. Bây giờ là tình huống gì vậy?
Tiểu Tịnh Trần ôm cổ anh Hai Bạch Tịch Thần khóc đến mức sắp thở không ra hơi. Bạch Tịch Thần ôm lấy bé, đau lòng vỗ lưng cho bé. Anh Cả Bạch Húc Thần nhìn chủ nhiệm lớp nói: “Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu như làm sai chuyện gì, cô có thể từ từ dạy bảo, cần gì phải trách mắng con bé. Hơn nữa cô đã làm rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc chưa, thực sự là lỗi của con bé sao?”
Chủ nhiệm lớp kinh ngạc trợn to hai mắt, quả thật là không thể tin được những gì mình đã nghe thấy. Bà ta chỉ những vết máu vương đầy trên đất nói: “Con bé đánh Lưu Diệp bể đầu chảy máu, chẳng lẽ còn không tính là sai sao? Vậy cái gì mới là sai? Còn nhỏ tuổi mà đã hung ác như vậy, sau này lớn lên...”
“Chuyện sau này lớn lên của con bé không có một tí liên quan gì đến cô.” Anh Ba Bạch Uy Thần lạnh lùng chen vào một câu khiến chủ nhiệm lớp bị chặn họng đến mức gần như trợn trắng mắt. Bà ta cố gắng điều hòa nhịp thở, sau đó mới nhịn cơn tức giận xuống rồi nói: “Còn mấy cậu là ai?”
“Anh trai của cô bé.” Ba thiếu niên đồng thanh nói. Chủ nhiệm lớp kia lập tức tiếp lời: “Chuyện lần này quá tồi tệ, tôi đã báo cảnh sát rồi. Nếu mấy cậu là anh trai của con bé thì vừa hay, hãy gọi phụ huynh của con bé tới đây. Mọi người ngồi xuống cùng thương lượng về vấn đề bồi thường thuốc men cho Lưu Diệp.”
“Bồi thường?” Bạch Uy Thần cười nhạo một tiếng, lời châm chọc còn chưa kịp nói, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nâng gương mặt đang chôn trong cổ Bạch Tịch Thần lên, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói: “Là anh ta đánh anh cháu trước, muốn bồi thường cũng phải là anh ta bồi thường anh cháu trước. Cô giáo, cô thiên vị!”
Gào xong, đầu Tiểu Tịnh Trần lại rủ xuống, vùi đầu vào trong cổ Bạch Tịch Thần tiếp tục khóc.
Bạch Uy Thần cũng không nhịn được muốn lớn tiếng khen em gái nhỏ nói hay lắm, câu nói này vô cùng có trình độ ~!
Bạch Húc Thần xoa đầu của Tiểu Tịnh Trần, nhìn chủ nhiệm lớp rồi chậm rãi nói: “Nếu đã báo cảnh sát vậy thì chờ cảnh sát tới rồi hãy nói. Nhưng thưa cô, còn phải làm phiền cô báo một tiếng với phụ huynh của Lưu Diệp, em trai nhà tôi hiện tại đang nằm tĩnh dưỡng trong Bệnh viện Số Một thành phố, tiền chữa bệnh của Lưu Diệp chúng tôi có thể chịu trách nhiệm, nhưng cũng mời bọn họ trả hết tiền chữa bệnh và tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho em trai tôi. Một đồng cũng không thể thiếu.”
Bị đôi mắt dịu dàng như nước kia của Bạch Húc Thần nhìn chằm chằm, chủ nhiệm lớp không hiểu sao bỗng cảm thấy sống lưng chợt lạnh, co rúm lại. Sao lại lạnh như vậy chứ!
Ba thiếu niên ôm lấy Tiểu Tịnh Trần theo chủ nhiệm lớp đến phòng làm việc của giáo viên, cũng may anh Hai Bạch Tịch Thần lớn tuổi hơn so với Bạch Uy Thần, cơ bắp cũng vạm vỡ hơn so với Bạch Húc Thần, vẫn có thể ôm Tiểu Tịnh Trần đi được một đoạn đường dài mấy bước chân, không đến nỗi bị trọng lượng hố người của em gái nhỏ kéo ngã.
Cảnh sát đến rất nhanh, đầu tiên là khám xét hiện trường một chút, hỏi thăm và ghi chép lại lời khai của những người chứng kiến, sau đó đi xem Lưu Diệp và Bạch Trạch Thần đang ở trong bệnh viện. Bạch Trạch Thần bị đánh thành đầu heo, cả khuôn mặt đều sưng tím tím đỏ đỏ bóng loáng, ngay cả chú cảnh sát cũng cảm thấy vô cùng thê thảm. Lưu Diệp bị băng ở đầu, trừ gãy một chiếc răng giống Bạch Trạch Thần và bị gãy mất một chiếc xương sườn ra thì nhìn giống như không có vết thương ngoài da nào, nhưng thực ra...
Bàn về đánh người, Tiểu Tịnh Trần là chuyên gia~!
Bé có thể đánh người khác đau đến chết đi sống lại, nhưng không lưu lại một chút vết thương nào, cũng có thể để cho người khác chồng chất vết thương lại không cảm thấy đau chút nào, càng có thể làm vỡ nát xương cốt toàn thân người khác nhưng nhìn vào thì ngay cả cọng lông cũng không bị thương... Hiển nhiên đứa trẻ xui xẻo Lưu Diệp đụng phải tình huống thứ nhất!
Lưu Diệp đánh Bạch Trạch Thần bao nhiêu, Tiểu Tịnh Trần đánh lại Lưu Diệp bấy nhiêu. Chỉ trừ cái trán bị hộp bút đập đến chảy máu ra thì đến cả những thiết bị máy móc phức tạp của bệnh viện cũng không tra ra cậu ta còn có vết thương nào khác. Nhưng sự đau đớn trên cơ thể lại vô cùng chân thực.
Tác giả :
Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn