Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 113: Cậu bé vệ thủ
Cuối tháng tám, đầu tháng chín, trường học vắng lặng trong cả kì nghỉ hè lại náo nhiệt trở lại. Bất kể là tiểu học, trung học hay đại học cũng đều từ sự nặng nề được đón lấy ánh mặt trời sau một đêm. Cả thành phố đều như sống lại, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những thanh thiếu niên tràn trề sức sống và đám trẻ con hồn nhiên ngây thơ.
Đám thiếu niên nhà họ Bạch đều bị cha mẹ đón về nhà, sắp xếp lại bài tập của kỳ nghỉ hè, chuẩn bị đón nhận sự kiểm tra hoặc... sự lăng trì của giáo viên.
Tiểu Tịnh Trần khăn gói đầy túi đồ ăn vặt do bà Bạch làm với cả tình yêu thương, cùng Bạch Hi Cảnh trở về Kim Đỉnh, khôi phục lại những buổi sáng luyện tập, hố đám đàn ông. Gần hai tháng không gặp, Hàn Hùng dường như lại béo lên một vòng, càng lúc càng xứng đôi với Thái Bao. Hai đứa đứng cạnh nhau quả là một đội hai con mèo béo... Lăng Phi có vẻ như muốn đi theo con đường Nho Tướng, bình thường nhìn giống như học giả đọc nhiều thi thư, nhưng khi động thủ còn hung bạo hơn cả Hàn Hùng. Đầu Gỗ vẫn tiếp tục gầy gò yếu đuối, nhưng trên thực tế có chạy ba nghìn mét thì hô hấp cũng vẫn không loạn. Lạc Kha Minh được đám đàn ông chăm sóc cẩn thận nên ngày càng cường tráng, so với Hàn Hùng toàn thân đầy thịt chỉ giỏi cậy mạnh thì hoàn toàn là đi hai con đường khác nhau.
Màn Thầu đã yêu thích cái ổ nhỏ ấm áp của Đại Sơn và Tiểu Sơn. Ban ngày nó chạy theo Tiểu Tịnh Trần tung tăng vui chơi khắp thế gian, buổi tối lại nhất định phải trở về cái nhà gỗ nhỏ mà hai anh em sinh đôi làm cho mới có thể ngủ được. Đại Sơn và Tiểu Sơn bày tỏ có Màn Thầu trông nhà, vấn đề an ninh trật tự xung quanh dường như cũng tốt lên rất nhiều, chí ít những con mèo hoang không dám tùy tiện gọi bạn tình nữa.
Tóm lại, mọi người đều rất hài hòa, rất viên mãn, cuộc sống trôi qua rất thuận lợi. Tiểu Tịnh Trần trở về nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của tất cả mọi người. Bởi vì chỉ cần bé vừa xuất hiện là Thái Bao liền trở nên ngoan ngoãn, hiền lành hơn nhiều nhiều nhiều!
Mồng một tháng chín là ngày khai giảng năm học mới, đám thiếu niên nhà họ Bạch đeo một cặp sách đầy bài tập trên lưng đi gặp giáo viên, còn những đứa trẻ rõ ràng không thích học tập và chưa hoàn thành 99% bài tập như Hàn Hùng thì bày ra mọi cách nằm thẳng đơ ra giả chết. Tiểu Tịnh Trần cũng thay một bộ quần áo mới, nắm tay ba bước vào trường học, một nơi hoàn toàn xa lạ đối với bé.
Ngày hôm nay, trường tiểu học số một thành phố vang lên tiếng người ầm ĩ, khắp sân trường đều là các bậc phụ huynh đưa con đến báo danh. Có nhóc thì được bố mẹ dắt tới, có đứa thì do ông bà nội hoặc ông bà ngoại đi cùng, có bé thì được cả nhà bao gồm cha mẹ, ông bà nội ngoại cùng đi theo, chỉ vì để giúp một đứa trẻ nộp học phí.
Tiểu Tịnh Trần xem như là “khiêm tốn” nhất, bé chỉ có mỗi mình ba ở bên cạnh, nhưng bé không biết rằng, ít nhất có bốn chiếc xe Mercedes màu đen đang đậu ở giao lộ của con đường lớn ngoài cổng trường, mấy chục vệ sĩ hết sức chăm chú lén lút đối chiếu tư liệu những học sinh và phụ huynh đang đi qua đi lại.
Bạch Hi Cảnh là một núi băng điển hình, ngoài lúc đối mặt với Tiểu Tịnh Trần ra thì tất cả biểu cảm của anh từ trước tới nay đều không phù hợp với tâm trạng. Ví dụ như lúc này đây, nhìn anh trông rất bình tĩnh, ung dung, thản nhiên, nhàn hạ, nhưng trên thực tế đã căng thẳng đến độ đổ mồ hôi lạnh.
Con gái bảo bối lần đầu tiên nhập học, Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không biết làm một người ba thì cần phải làm gì. Sau khi bước vào trường học, bước chân của anh chậm lại một cách có ý thức, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, tóm được một phụ huynh ngày đầu tiên đưa con đi nhập học, anh dứt khoát đi theo sau và học theo người ta.
Cái đầu của Tiểu Tịnh Trần ngoáy tới ngoáy lui, nhìn ngang nhìn dọc quan sát ngôi trường vừa xa lạ lại vừa tràn ngập sức sống này. Nhìn thấy cái gì bé cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, cho dù chỉ là bức tranh vẽ bằng bút sáp màu trừu tượng của trẻ em trong phòng trưng bày thôi cũng khiến bé kinh ngạc cả nửa ngày.
Trường tiểu học số một là trường tiểu học công lập tốt nhất của thành phố S. Trường học có diện tích lớn, công tác xanh hóa cũng được làm rất tốt, thậm chí dãy phòng học dành cho những bạn nhỏ lớp một cũng được xây theo kiểu phục cổ. Đi qua một cánh cổng hình mặt trăng được chạm khắc hình các nhân vật hoạt hình, một loạt các phòng học mái bằng chỉ có một tầng hiện ra trước mắt hai ba con.
Ánh sáng trong phòng học rất tốt, bàn ghế đều mới tinh, dường như còn có thể ngửi thấy cả mùi gỗ mới. Cửa sổ sạch sẽ trong suốt có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài rất rõ ràng. Chiếc bảng đen bóng hoàn toàn không có dấu vết đã từng sử dụng qua. Những phòng học này rõ ràng đều là những phòng được xây dựng mới nhất, còn chưa được đưa vào sử dụng, mà những học sinh lớp một nhập học ngày hôm nay sẽ rất may mắn khi trở thành chủ nhân đầu tiên của những phòng học này.
Trên cửa của mỗi phòng học đều được dán danh sách học sinh mới nhập học của lớp đó bằng giấy đỏ mực đen, chữ viết bằng bút lông nhìn rất có cốt cách. Bạch Hi Cảnh cũng giống như phụ huynh của những học sinh mới khác, đi xem từng phòng học để tìm tên con gái bảo bối nhà mình. Nhưng khi anh xem qua hết một lượt danh sách học sinh lớp một thì mới phát hiện ra rằng, ở đây lại không có tên của Tiểu Tịnh Trần!
Bạch Hi Cảnh không tin, chuyện mà bản thân anh đã giao phó từ trước đến nay chưa từng xảy ra sai sót, sao có thể xảy ra sơ xuất vào thời khắc quan trọng này chứ?
Anh chưa từ bỏ ý định lại tìm lại từ đầu một lần nữa, vẫn không có!
Đôi môi mỏng của Bạch Hi Cảnh mím chặt, mắt phượng sắc bén âm trầm nhìn từng tờ danh sách màu đỏ. Tiểu Tịnh Trần kéo tay ba, ngẩng đầu nghi hoặc, đôi mắt to chớp chớp, nhận thức của bé về trường học gần bằng không, hoàn toàn không biết tình hình hiện tại là thế nào.
Đám học sinh mới lần lượt được ba mẹ dẫn vào lớp, đám trẻ con ở trong sân cũng ngày càng ít đi. Giáo viên chủ nhiệm của lớp một đã bắt đầu điểm danh. Đám trẻ con không hiểu chuyện liền tranh cãi ầm ĩ không dứt, âm thanh ồn ào từ trong cửa sổ truyền ra vang cả một vùng khiến người nghe phải đau đầu nhức óc.
Lớp nào học sinh không đến đông đủ, giáo viên chủ nhiệm sẽ đi ra gọi một hai tiếng, nếu không có người trả lời thì liền xóa bỏ tên đi. Bạch Hi Cảnh lắng nghe với vẻ mặt không chút biểu cảm nào, mãi đến khi một giáo viên cầm danh sách đứng trước cửa phòng học lớn tiếng gọi. “Bạch Thanh Thần? Bạch Thanh Thần có tới không?”
Bạch Hi Cảnh yên lặng chớp mắt, ngay tức khắc bế Tiểu Tịnh Trần lên bước nhanh tới. Chiều cao một mét tám của anh tạo thành áp lực không nhỏ cho cô giáo trẻ. Cô giáo lùi lại một bước theo bản năng, kinh ngạc nhìn Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh ra vẻ bình tĩnh nói: “Tên của đứa trẻ viết sai rồi, phải là Bạch Tịnh Trần, không phải Bạch Thanh Thần!”
Trong đáy lòng anh nghiến răng nghiến lợi ghim món nợ này vào. Đến cả tên con gái bảo bối của anh cũng dám viết sai, tốt, rất tốt!
Đám khốn kia trời sinh số vất vả, cuộc sống hơi yên ổn một chút liền bắt đầu ngứa ngáy, không gây chuyện chơi đùa một chút thì bọn chúng không sống được. Nếu như để cho bọn chúng yên ổn sống đến Tết, ba chữ Bạch Hi Cảnh của anh sẽ được viết ngược lại.
Đám vệ sĩ đứng ngoài đường rùng mình một cái, nghi hoặc nhìn trời. Thật kỳ lạ, dư âm của mùa hè nóng bức vẫn chưa biến mất, tại sao trời đã bắt đầu lạnh rồi?
Cô giáo bị dọa bởi luồng sát khí chuyển động không rõ ràng trên người Bạch Hi Cảnh, ngây người gật đầu: “Được, lát nữa làm phiền anh viết tên của cháu bé đưa cho tôi. Sau khi tôi xác minh sẽ bảo nhà trường sửa hồ sơ. Bây giờ anh để cháu bé vào trong tìm một vị trí ngồi trước đi.”
“Cảm ơn, hồ sơ tôi sẽ tự xử lý, làm phiền cô rồi.” Bạch Hi Cảnh hiếm khi vui vẻ hòa nhã như vậy đối với một người phụ nữ không cùng huyết thống. Khuôn mặt của cô giáo lập tức đỏ lên. Cô hơi cúi đầu, tránh né ánh mắt thực ra hoàn toàn không mang theo bất cứ cảm xúc nào của Bạch Hi Cảnh. Cô nghiêng người để Bạch Hi Cảnh bế Tiểu Tịnh Trần vào trong phòng học, đợi sau khi cảm giác đè nén vô hình biến mất mới tiếp tục gọi tên những học sinh chưa tới.
Trong phòng học đã có hai phần ba học sinh vào chỗ, mấy hàng phía trước sớm đã bị ngồi kín hết. Bạch Hi Cảnh quét mắt một lượt, phát hiện ở hàng thứ ba từ dưới lên vẫn còn một vị trí còn trống liền nhét Tịnh Trần vào, sau đó rất nghiêm túc dặn dò. “Con có nhớ những lời tối qua ba nói với con không?”
Tiểu Tịnh Trần ngốc nghếch đáng yêu gật đầu, trong đôi mắt to ướt nước toàn là xoáy nước trống rỗng. Bạch Hi Cảnh im lặng, tối hôm qua anh chính thức giải thích cho Tiểu Tịnh Trần về trường học, đi học, tiếng chuông, giáo viên... ý nghĩa của những từ ngữ thường thấy. Tiểu Tịnh Trần thật sự đã ghi nhớ, nhưng cũng chỉ ghi nhớ mà thôi. Bé có thể nhắc lại không sót một chữ nào, nhưng hoàn toàn không đủ năng lực để hiểu.
Bạch Hi Cảnh cũng không muốn đòi hỏi bé quá nhiều, vẫn để bé dùng phương pháp của chính mình để đi tìm hiểu thế giới này.
Xoa đầu Tiểu Tịnh Trần đầy yêu thương, Bạch Hi Cảnh bước ra khỏi phòng học, đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ để ý tới con gái bảo bối nhà mình.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên ghế, đôi tay nhỏ đặt trên bàn xoắn xuýt, đôi chân nhỏ đung đưa, đôi mắt to đen trắng rõ ràng tò mò nhìn những đứa trẻ xa lạ xung quanh. Lần đầu tiên Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy nhiều đứa trẻ bằng tuổi mình như vậy, trong lòng ngập tràn một loại cảm giác hưng phấn lạ lùng. Loại cảm giác này có một cái tên chính thức đó là... kích động!
Ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần là một bé trai. Bé trai này có mái tóc vừa rối vừa dài che khuất nửa khuôn mặt. Cậu bé ăn mặc rất giản dị, ở góc quần áo không bắt mắt thậm chí còn có mảnh vá. Đây cũng là lý do tại sao rõ ràng cậu ngồi ở hàng ghế đầu nhưng bên cạnh lại còn chỗ trống, bởi vì cả phụ huynh lẫn học sinh đều tránh xa đứa trẻ rõ ràng có gia cảnh không tốt này theo bản năng, cũng không có bất kỳ ý nghĩ phân biệt đối xử gì, chỉ là cảm thấy sự chênh lệch giữa bản thân và đối phương hơi xa mà thôi.
Mặc dù quần áo của cậu bé hơi cũ nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, có lẽ trong nhà có một vị trưởng bối cần cù chịu khó. Cậu bé dường như hơi xấu hổ, cứ cúi đầu mãi, ánh mắt xuyên qua đám tóc vừa dài vừa rối trước trán len lén nhìn trộm Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh.
Bộ dạng của Tiểu Tịnh Trần nhìn rất đáng yêu, bụ bẫm, ngoan ngoãn, mềm mại, lúc này bởi vì hưng phấn mà khuôn mặt trắng nõn ửng hồng khỏe mạnh, trông giống như một quả táo nhỏ vừa chín tới, khiến người ta chỉ hận không thể cắn một miếng. Đôi mắt to, trắng đen rõ ràng trong suốt tựa như nước suối dường như có một sức hấp dẫn kì lạ gột rửa tâm hồn. Ngửi thấy mùi thơm như có như không trên người nhóc con, cậu bé cảm thấy sự cô đơn và chua xót khi bị người khác cô lập tránh xa cũng dần dần được an ủi.
Cậu bé căng thẳng nắm lấy góc áo của mình, do dự rất lâu mới cố lấy dũng khí nói. “Xin… xin chào, mình tên Vệ Thủ, còn bạn?”
Giọng nói của bé trai rất nhỏ, ngập tràn sự nhút nhát và yếu đuối. Cậu ta thấp thỏm nhìn Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt bởi vì lo lắng mà chớp liên tục không ngừng. Tiểu Tịnh Trần quay đầu sang theo bản năng, đôi mắt to như trái nho đen nhìn thẳng vào cậu bé kia. Cậu bé lập tức có cảm giác trái tim mình dường như vọt lên đến tận cổ họng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồi hôi lạnh. Cậu ta nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, nhìn bé hé miệng cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, giọng nói ngọt ngào mềm mại mang theo sự thật thà ngốc nghếch: “Mình tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần!”
Bạch Tịnh Trần! Trong lòng Vệ Thủ âm thầm đọc cái tên này!
Con cái nhà nghèo đã phải lo liệu việc nhà từ sớm, tính cách của Vệ Thủ mặc dù hướng nội, thậm chí hơi nhát gan, nhưng nội tâm của cậu còn sắc bén kiên cường hơn so với vẻ bề ngoài rất nhiều. Tuổi còn nhỏ đã quen nhìn thói đời tốt xấu, cậu có thể phân biệt rất rõ ràng ý tốt mà đối phương thể hiện ra rốt cuộc là thật lòng hay là giả bộ. Điều này khá giống với Tiểu Tịnh Trần, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả thì giống nhau. Chỉ có điều, người trước chính là dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, còn người sau dựa vào trực giác dã tính của dã thú.
Đối với Vệ Thủ mà nói, cậu lớn từng này rồi nhưng đây là người bạn đầu tiên mà cậu quen, một người bạn không dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu, không chê bai những vết vá trên quần áo của cậu, không cảm thấy mất mặt khi ở cạnh cậu... một người bạn chân chính!
Rất nhiều năm về sau, Vệ Thủ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần khi đó. Nụ cười này đã trở thành hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của cậu, giúp cậu nhiều lần bò ra khỏi hoàn cảnh tuyệt vọng. Cho dù thời gian có thay đổi, cho dù là cảnh còn người mất, cậu đều sẽ không và cũng không muốn quên - Bạch Tịnh Trần!
Đám thiếu niên nhà họ Bạch đều bị cha mẹ đón về nhà, sắp xếp lại bài tập của kỳ nghỉ hè, chuẩn bị đón nhận sự kiểm tra hoặc... sự lăng trì của giáo viên.
Tiểu Tịnh Trần khăn gói đầy túi đồ ăn vặt do bà Bạch làm với cả tình yêu thương, cùng Bạch Hi Cảnh trở về Kim Đỉnh, khôi phục lại những buổi sáng luyện tập, hố đám đàn ông. Gần hai tháng không gặp, Hàn Hùng dường như lại béo lên một vòng, càng lúc càng xứng đôi với Thái Bao. Hai đứa đứng cạnh nhau quả là một đội hai con mèo béo... Lăng Phi có vẻ như muốn đi theo con đường Nho Tướng, bình thường nhìn giống như học giả đọc nhiều thi thư, nhưng khi động thủ còn hung bạo hơn cả Hàn Hùng. Đầu Gỗ vẫn tiếp tục gầy gò yếu đuối, nhưng trên thực tế có chạy ba nghìn mét thì hô hấp cũng vẫn không loạn. Lạc Kha Minh được đám đàn ông chăm sóc cẩn thận nên ngày càng cường tráng, so với Hàn Hùng toàn thân đầy thịt chỉ giỏi cậy mạnh thì hoàn toàn là đi hai con đường khác nhau.
Màn Thầu đã yêu thích cái ổ nhỏ ấm áp của Đại Sơn và Tiểu Sơn. Ban ngày nó chạy theo Tiểu Tịnh Trần tung tăng vui chơi khắp thế gian, buổi tối lại nhất định phải trở về cái nhà gỗ nhỏ mà hai anh em sinh đôi làm cho mới có thể ngủ được. Đại Sơn và Tiểu Sơn bày tỏ có Màn Thầu trông nhà, vấn đề an ninh trật tự xung quanh dường như cũng tốt lên rất nhiều, chí ít những con mèo hoang không dám tùy tiện gọi bạn tình nữa.
Tóm lại, mọi người đều rất hài hòa, rất viên mãn, cuộc sống trôi qua rất thuận lợi. Tiểu Tịnh Trần trở về nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của tất cả mọi người. Bởi vì chỉ cần bé vừa xuất hiện là Thái Bao liền trở nên ngoan ngoãn, hiền lành hơn nhiều nhiều nhiều!
Mồng một tháng chín là ngày khai giảng năm học mới, đám thiếu niên nhà họ Bạch đeo một cặp sách đầy bài tập trên lưng đi gặp giáo viên, còn những đứa trẻ rõ ràng không thích học tập và chưa hoàn thành 99% bài tập như Hàn Hùng thì bày ra mọi cách nằm thẳng đơ ra giả chết. Tiểu Tịnh Trần cũng thay một bộ quần áo mới, nắm tay ba bước vào trường học, một nơi hoàn toàn xa lạ đối với bé.
Ngày hôm nay, trường tiểu học số một thành phố vang lên tiếng người ầm ĩ, khắp sân trường đều là các bậc phụ huynh đưa con đến báo danh. Có nhóc thì được bố mẹ dắt tới, có đứa thì do ông bà nội hoặc ông bà ngoại đi cùng, có bé thì được cả nhà bao gồm cha mẹ, ông bà nội ngoại cùng đi theo, chỉ vì để giúp một đứa trẻ nộp học phí.
Tiểu Tịnh Trần xem như là “khiêm tốn” nhất, bé chỉ có mỗi mình ba ở bên cạnh, nhưng bé không biết rằng, ít nhất có bốn chiếc xe Mercedes màu đen đang đậu ở giao lộ của con đường lớn ngoài cổng trường, mấy chục vệ sĩ hết sức chăm chú lén lút đối chiếu tư liệu những học sinh và phụ huynh đang đi qua đi lại.
Bạch Hi Cảnh là một núi băng điển hình, ngoài lúc đối mặt với Tiểu Tịnh Trần ra thì tất cả biểu cảm của anh từ trước tới nay đều không phù hợp với tâm trạng. Ví dụ như lúc này đây, nhìn anh trông rất bình tĩnh, ung dung, thản nhiên, nhàn hạ, nhưng trên thực tế đã căng thẳng đến độ đổ mồ hôi lạnh.
Con gái bảo bối lần đầu tiên nhập học, Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không biết làm một người ba thì cần phải làm gì. Sau khi bước vào trường học, bước chân của anh chậm lại một cách có ý thức, mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, tóm được một phụ huynh ngày đầu tiên đưa con đi nhập học, anh dứt khoát đi theo sau và học theo người ta.
Cái đầu của Tiểu Tịnh Trần ngoáy tới ngoáy lui, nhìn ngang nhìn dọc quan sát ngôi trường vừa xa lạ lại vừa tràn ngập sức sống này. Nhìn thấy cái gì bé cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, cho dù chỉ là bức tranh vẽ bằng bút sáp màu trừu tượng của trẻ em trong phòng trưng bày thôi cũng khiến bé kinh ngạc cả nửa ngày.
Trường tiểu học số một là trường tiểu học công lập tốt nhất của thành phố S. Trường học có diện tích lớn, công tác xanh hóa cũng được làm rất tốt, thậm chí dãy phòng học dành cho những bạn nhỏ lớp một cũng được xây theo kiểu phục cổ. Đi qua một cánh cổng hình mặt trăng được chạm khắc hình các nhân vật hoạt hình, một loạt các phòng học mái bằng chỉ có một tầng hiện ra trước mắt hai ba con.
Ánh sáng trong phòng học rất tốt, bàn ghế đều mới tinh, dường như còn có thể ngửi thấy cả mùi gỗ mới. Cửa sổ sạch sẽ trong suốt có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài rất rõ ràng. Chiếc bảng đen bóng hoàn toàn không có dấu vết đã từng sử dụng qua. Những phòng học này rõ ràng đều là những phòng được xây dựng mới nhất, còn chưa được đưa vào sử dụng, mà những học sinh lớp một nhập học ngày hôm nay sẽ rất may mắn khi trở thành chủ nhân đầu tiên của những phòng học này.
Trên cửa của mỗi phòng học đều được dán danh sách học sinh mới nhập học của lớp đó bằng giấy đỏ mực đen, chữ viết bằng bút lông nhìn rất có cốt cách. Bạch Hi Cảnh cũng giống như phụ huynh của những học sinh mới khác, đi xem từng phòng học để tìm tên con gái bảo bối nhà mình. Nhưng khi anh xem qua hết một lượt danh sách học sinh lớp một thì mới phát hiện ra rằng, ở đây lại không có tên của Tiểu Tịnh Trần!
Bạch Hi Cảnh không tin, chuyện mà bản thân anh đã giao phó từ trước đến nay chưa từng xảy ra sai sót, sao có thể xảy ra sơ xuất vào thời khắc quan trọng này chứ?
Anh chưa từ bỏ ý định lại tìm lại từ đầu một lần nữa, vẫn không có!
Đôi môi mỏng của Bạch Hi Cảnh mím chặt, mắt phượng sắc bén âm trầm nhìn từng tờ danh sách màu đỏ. Tiểu Tịnh Trần kéo tay ba, ngẩng đầu nghi hoặc, đôi mắt to chớp chớp, nhận thức của bé về trường học gần bằng không, hoàn toàn không biết tình hình hiện tại là thế nào.
Đám học sinh mới lần lượt được ba mẹ dẫn vào lớp, đám trẻ con ở trong sân cũng ngày càng ít đi. Giáo viên chủ nhiệm của lớp một đã bắt đầu điểm danh. Đám trẻ con không hiểu chuyện liền tranh cãi ầm ĩ không dứt, âm thanh ồn ào từ trong cửa sổ truyền ra vang cả một vùng khiến người nghe phải đau đầu nhức óc.
Lớp nào học sinh không đến đông đủ, giáo viên chủ nhiệm sẽ đi ra gọi một hai tiếng, nếu không có người trả lời thì liền xóa bỏ tên đi. Bạch Hi Cảnh lắng nghe với vẻ mặt không chút biểu cảm nào, mãi đến khi một giáo viên cầm danh sách đứng trước cửa phòng học lớn tiếng gọi. “Bạch Thanh Thần? Bạch Thanh Thần có tới không?”
Bạch Hi Cảnh yên lặng chớp mắt, ngay tức khắc bế Tiểu Tịnh Trần lên bước nhanh tới. Chiều cao một mét tám của anh tạo thành áp lực không nhỏ cho cô giáo trẻ. Cô giáo lùi lại một bước theo bản năng, kinh ngạc nhìn Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh ra vẻ bình tĩnh nói: “Tên của đứa trẻ viết sai rồi, phải là Bạch Tịnh Trần, không phải Bạch Thanh Thần!”
Trong đáy lòng anh nghiến răng nghiến lợi ghim món nợ này vào. Đến cả tên con gái bảo bối của anh cũng dám viết sai, tốt, rất tốt!
Đám khốn kia trời sinh số vất vả, cuộc sống hơi yên ổn một chút liền bắt đầu ngứa ngáy, không gây chuyện chơi đùa một chút thì bọn chúng không sống được. Nếu như để cho bọn chúng yên ổn sống đến Tết, ba chữ Bạch Hi Cảnh của anh sẽ được viết ngược lại.
Đám vệ sĩ đứng ngoài đường rùng mình một cái, nghi hoặc nhìn trời. Thật kỳ lạ, dư âm của mùa hè nóng bức vẫn chưa biến mất, tại sao trời đã bắt đầu lạnh rồi?
Cô giáo bị dọa bởi luồng sát khí chuyển động không rõ ràng trên người Bạch Hi Cảnh, ngây người gật đầu: “Được, lát nữa làm phiền anh viết tên của cháu bé đưa cho tôi. Sau khi tôi xác minh sẽ bảo nhà trường sửa hồ sơ. Bây giờ anh để cháu bé vào trong tìm một vị trí ngồi trước đi.”
“Cảm ơn, hồ sơ tôi sẽ tự xử lý, làm phiền cô rồi.” Bạch Hi Cảnh hiếm khi vui vẻ hòa nhã như vậy đối với một người phụ nữ không cùng huyết thống. Khuôn mặt của cô giáo lập tức đỏ lên. Cô hơi cúi đầu, tránh né ánh mắt thực ra hoàn toàn không mang theo bất cứ cảm xúc nào của Bạch Hi Cảnh. Cô nghiêng người để Bạch Hi Cảnh bế Tiểu Tịnh Trần vào trong phòng học, đợi sau khi cảm giác đè nén vô hình biến mất mới tiếp tục gọi tên những học sinh chưa tới.
Trong phòng học đã có hai phần ba học sinh vào chỗ, mấy hàng phía trước sớm đã bị ngồi kín hết. Bạch Hi Cảnh quét mắt một lượt, phát hiện ở hàng thứ ba từ dưới lên vẫn còn một vị trí còn trống liền nhét Tịnh Trần vào, sau đó rất nghiêm túc dặn dò. “Con có nhớ những lời tối qua ba nói với con không?”
Tiểu Tịnh Trần ngốc nghếch đáng yêu gật đầu, trong đôi mắt to ướt nước toàn là xoáy nước trống rỗng. Bạch Hi Cảnh im lặng, tối hôm qua anh chính thức giải thích cho Tiểu Tịnh Trần về trường học, đi học, tiếng chuông, giáo viên... ý nghĩa của những từ ngữ thường thấy. Tiểu Tịnh Trần thật sự đã ghi nhớ, nhưng cũng chỉ ghi nhớ mà thôi. Bé có thể nhắc lại không sót một chữ nào, nhưng hoàn toàn không đủ năng lực để hiểu.
Bạch Hi Cảnh cũng không muốn đòi hỏi bé quá nhiều, vẫn để bé dùng phương pháp của chính mình để đi tìm hiểu thế giới này.
Xoa đầu Tiểu Tịnh Trần đầy yêu thương, Bạch Hi Cảnh bước ra khỏi phòng học, đứng ngoài cửa sổ lặng lẽ để ý tới con gái bảo bối nhà mình.
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên ghế, đôi tay nhỏ đặt trên bàn xoắn xuýt, đôi chân nhỏ đung đưa, đôi mắt to đen trắng rõ ràng tò mò nhìn những đứa trẻ xa lạ xung quanh. Lần đầu tiên Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy nhiều đứa trẻ bằng tuổi mình như vậy, trong lòng ngập tràn một loại cảm giác hưng phấn lạ lùng. Loại cảm giác này có một cái tên chính thức đó là... kích động!
Ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần là một bé trai. Bé trai này có mái tóc vừa rối vừa dài che khuất nửa khuôn mặt. Cậu bé ăn mặc rất giản dị, ở góc quần áo không bắt mắt thậm chí còn có mảnh vá. Đây cũng là lý do tại sao rõ ràng cậu ngồi ở hàng ghế đầu nhưng bên cạnh lại còn chỗ trống, bởi vì cả phụ huynh lẫn học sinh đều tránh xa đứa trẻ rõ ràng có gia cảnh không tốt này theo bản năng, cũng không có bất kỳ ý nghĩ phân biệt đối xử gì, chỉ là cảm thấy sự chênh lệch giữa bản thân và đối phương hơi xa mà thôi.
Mặc dù quần áo của cậu bé hơi cũ nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, có lẽ trong nhà có một vị trưởng bối cần cù chịu khó. Cậu bé dường như hơi xấu hổ, cứ cúi đầu mãi, ánh mắt xuyên qua đám tóc vừa dài vừa rối trước trán len lén nhìn trộm Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh.
Bộ dạng của Tiểu Tịnh Trần nhìn rất đáng yêu, bụ bẫm, ngoan ngoãn, mềm mại, lúc này bởi vì hưng phấn mà khuôn mặt trắng nõn ửng hồng khỏe mạnh, trông giống như một quả táo nhỏ vừa chín tới, khiến người ta chỉ hận không thể cắn một miếng. Đôi mắt to, trắng đen rõ ràng trong suốt tựa như nước suối dường như có một sức hấp dẫn kì lạ gột rửa tâm hồn. Ngửi thấy mùi thơm như có như không trên người nhóc con, cậu bé cảm thấy sự cô đơn và chua xót khi bị người khác cô lập tránh xa cũng dần dần được an ủi.
Cậu bé căng thẳng nắm lấy góc áo của mình, do dự rất lâu mới cố lấy dũng khí nói. “Xin… xin chào, mình tên Vệ Thủ, còn bạn?”
Giọng nói của bé trai rất nhỏ, ngập tràn sự nhút nhát và yếu đuối. Cậu ta thấp thỏm nhìn Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt bởi vì lo lắng mà chớp liên tục không ngừng. Tiểu Tịnh Trần quay đầu sang theo bản năng, đôi mắt to như trái nho đen nhìn thẳng vào cậu bé kia. Cậu bé lập tức có cảm giác trái tim mình dường như vọt lên đến tận cổ họng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồi hôi lạnh. Cậu ta nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, nhìn bé hé miệng cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, giọng nói ngọt ngào mềm mại mang theo sự thật thà ngốc nghếch: “Mình tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần!”
Bạch Tịnh Trần! Trong lòng Vệ Thủ âm thầm đọc cái tên này!
Con cái nhà nghèo đã phải lo liệu việc nhà từ sớm, tính cách của Vệ Thủ mặc dù hướng nội, thậm chí hơi nhát gan, nhưng nội tâm của cậu còn sắc bén kiên cường hơn so với vẻ bề ngoài rất nhiều. Tuổi còn nhỏ đã quen nhìn thói đời tốt xấu, cậu có thể phân biệt rất rõ ràng ý tốt mà đối phương thể hiện ra rốt cuộc là thật lòng hay là giả bộ. Điều này khá giống với Tiểu Tịnh Trần, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả thì giống nhau. Chỉ có điều, người trước chính là dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm, còn người sau dựa vào trực giác dã tính của dã thú.
Đối với Vệ Thủ mà nói, cậu lớn từng này rồi nhưng đây là người bạn đầu tiên mà cậu quen, một người bạn không dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu, không chê bai những vết vá trên quần áo của cậu, không cảm thấy mất mặt khi ở cạnh cậu... một người bạn chân chính!
Rất nhiều năm về sau, Vệ Thủ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt tươi cười hồn nhiên ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần khi đó. Nụ cười này đã trở thành hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của cậu, giúp cậu nhiều lần bò ra khỏi hoàn cảnh tuyệt vọng. Cho dù thời gian có thay đổi, cho dù là cảnh còn người mất, cậu đều sẽ không và cũng không muốn quên - Bạch Tịnh Trần!
Tác giả :
Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn