Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng
Chương 78: Hành giả
Heloise nói không sai, trước đây ta đã đi lệch đường. Lý do ta chọn ma pháp hàn băng lúc đó chỉ là vì thánh kỵ sĩ thiếu hụt năng lực công kích từ xa và công kích phạm vi lớn. Nhu cầu quyết định cung cấp, vì vậy ta cũng không cần thiết phải đào sâu tiềm chất của nó làm gì.
Dù thiên phú ma pháp của ta cực kỳ… được rồi, đúng như lời Heloise nói, là loại ngu đến nỗi mấy trăm năm vẫn không hiểu được bản chất của nguyên tố. Tuy nhiên, chỉ cần có hệ thống trong tay, đến con lợn cũng thành truyền kỳ được nữa là ta.
Dẫu vậy, vì không có các bình cảnh và cửa ải khó, một đường tiêu điểm tăng thực lực, thế nên tất nhiên ta cũng không có khoảng thời gian đi tích lũy, thể ngộ và cảm nhận. Nó cũng giống như một tên học sinh chuyên tự nhiên dùng óc logic phân tích tác phẩm văn học vậy, dù hắn có thể phân tích ra tất cả những ưu điểm của bài văn, liệt kê từng ý từng ý rõ ràng mạch lạc thì cũng không thể tự mình tả ra một đoạn văn hay giống vậy được. Nguyển nhân là do hắn thiếu đi tình cảm, không đầu nhập được tâm trí vào đó, không thể nào liên kết những ưu điểm vụn vặt lại thành một khối. Cuối cùng, bài văn hắn viết ra hơn nửa sẽ khô khan như một tờ đơn.
Theo như lời Heloise, học ma pháp cũng tương tự như sáng tạo nghệ thuật, đều là dùng ý chí của mình miểu tả lên một thế giới nhỏ trong lòng, sau đó dùng thế giới thu nhỏ đó ảnh hưởng đến thế giới thực.
Chính thế, nó tất nhiên cần người ta phải có cảm ngộ và sắc thái chủ quan của cá nhân.
Những quá trình suy nghĩ này tưởng như chẳng có quan hệ tí gì đến thực lực, nhưng chính chúng lại tạo lên con đường của một pháp sư. Nếu không có chúng, con đường ấy cũng càng ngày càng hẹp.
Ta là ví dụ tiêu biểu cho những lời trên, khi mà áp dụng phương pháp số học (rèn luyện tích lũy) cho môn học cần phải cảm tính nhận thức (ma pháp nguyên tố). Cuối cùng, hầu như tất cả các ma pháp của ta đều là ma pháp tiêu chuẩn, chỉ có thể chiếu y nguyên bản, mô phỏng lại người đi trước, đem ma pháp hàn băng của mình thành pháo tháp hàn băng.
Tích ma lực, bắn một phát. Đó là toàn bộ lý giải trước đây của ta đối với ma pháp. Với tư cách một tên ma pháp sư từng tạo ra cấm chú, đây là một điều đáng xấu hổ.
Cũng may, ta nỗ lực nhiều như vậy cũng không phải lãng phí, ừm, cho dù là kiểu nỗ lực đâm đầu vào tường.
Đầu óc ta không cảm nhận được gì không có nghĩa nơi sâu trong linh hồn không cảm nhận được gì, ân, cũng giống kiểu ‘my mind is telling me no, but my body is telling me yes!’.
Tất cả những thể ngộ và cảm xúc đó kết tinh lại, tạo thành linh hồn lạc ấn.
Trên giao diện của hệ thống, bốn kí hiệu linh hồn lạc ấn đã hủy diệt liệt thành một dãy. Những đặc tính gân gà kiểu ‘tăng phúc uy lực pháp chú 1%’, ‘tăng phúc uy lực ma thuật vong linh 1%’ cũng chỉ có thể coi như làm kỉ niệm tưởng nhớ đến sự tồn tại trước kia của chúng nó.
Trừ khi ta tìm chết, lại thiêu đốt linh hồn một lần, không thì bọn chúng vẫn sẽ mãi như vậy.
Trong số đó, ‘hàn băng hành giả’ là linh hồn lạc ấn mà ta kết tinh trong đời thứ hai. Hiển nhiên, ta vẫn cô phụ chân ý của nó từ trước đến giờ.
Hành giả, kẻ đi đường, kẻ lấy bước chân mình đi đo thế giới, lấy thị giác của kẻ lữ hành để phát hiện phong cảnh, cảm ngộ tự nhiên, thể ngộ nhân sinh.
Hàn băng hành giả, kỳ thực, chính là một kẻ lữ hành si mê cảnh núi tuyết sông băng nơi phương bắc.
Nhìn tuyết vực vô ngần, cảnh tượng hùng tráng vạn vật trầm miên, cảnh tuyết lở trời rung đất chuyển, thế giới dưới sông băng không bao giờ đông kết, bầy sói tuyết ngửa lên trời hú dài, những con quái vật khổng lồ trong núi tuyết sâu, sinh mạng và tự nhiên, đấu tranh và sống sót…
Dù là thần cũng phải cúi đầu trước tự nhiên, sinh mạng thay đổi thì quy tắc tự nhiên vẫn không đổi. Để vượt qua mùa đông, tất phải đoàn kết hợp tác, đó là điều tất cả những người dân phương bắc đều hiểu được.
Khi Heloise nhắc đến bản chất của hàn băng trong mắt nàng, cảnh tượng phong quang phương bắc, nơi quê nhà của ta, lại lướt nhanh như ngọn đèn kéo quân.
“Hóa ra, bất kể là hồi đó hay bây giờ, ta vẫn đều đang nhớ nhà.”
Đêm đã khuya, bên ngoài bắt đầu nổi cơn dông. Ta lặng lẽ vươn tay ra khỏi cửa sổ, thứ rơi xuống trong lòng bàn tay, không phải những bông hoa tuyết quen thuộc, mà là giọt mưa mùa hạ ấm nồng.
Kẻ lang thang lạc đường mà nhớ nhà thì phải làm thế nào? Về nhà một chuyến là được. Đáng tiếc, những ký ức vẫn như cũ, nhưng là cờ tung bay trên khối đất kia không còn là lá cờ lúc trước, vùng phương bắc tưởng như không thay đổi kia, cũng đã không còn là cố quốc của ta.
“Ta không muốn về nhà, ít nhất không phải hiện tại.”
Nếu không về nhà, thôi thì tạm đem cảnh đẹp nhà mình hóa thành cảnh tượng trong mơ đi, có lẽ, đến ngày nào đó, cảnh trong mơ sẽ hóa thành hiện thực.
Linh hồn luôn trung thực hơn miệng lưỡi. Tâm tượng thế giới của ta được cấu thành từ ba cái linh hồn lạc ấn, trong đó hàn băng hành giả đóng vai trò cụ hiện ra cảnh tuyết nơi cố quốc, miêu tả mùa đông tự nhiên và mỹ cảnh vùng băng giá, hóa làm những bông tuyết rơi không ngừng nghỉ và kẻ lữ hành trong trời đông giá rét.
“Aizz, thật là một chủ nhân không hợp lệ, đến sức mạnh chân chính của lạc ấn là gì cũng không biết. Có lẽ do lực lượng quá to lớn nên cảm giác mới bị che đậy chăng? Thôi, dù sao giờ biết cũng không tính quá muộn, vậy nên, tuyết rơi đi.”
Ta nhẹ giọng thầm thì, nước mưa bên ngoài trời, bỗng hóa thành bông tuyết.
Một trận tuyết rơi chỉ giới hạn xung quanh ngôi nhà nhỏ, người ở xa chưa hẳn có thể phát hiện, chỉ có những hộ gia đình xung quanh thốt lên kinh ngạc.
Ta cuối cùng cũng hiểu, ma pháp hàn băng của ta không phải cái loại tụ ma lực lại rồi bắn ra, nó hẳn phải là dùng ma lực như cây bút, sau đó vẽ lên cảnh tượng mỹ lệ mà nguy hiểm trong hồi ức, hóa nó làm hiện thực.
“Ha ha, hiểu rồi hả?”
Heloise cười hì hì, nhảy lên cửa sổ, lại một lần nữa hóa thành hình dạng mèo con, nhảy tung tăng giữa mưa tuyết.
Còn ta thì đóng cửa sổ lại, lĩnh ngộ chỉ là khởi điểm, muốn đem lĩnh ngộ hóa thành thực lực, tối nay còn rất dài.
Cũng đúng lúc này, ở nơi sâu trong linh hồn ta, cái đồ án hình một lữ giả trong đêm tuyết yên lặng phát sinh biến hóa.
“Ta vẫn quá độ ỷ lại hệ thống, linh hồn vẫn đó, những cảm xúc, lương thực của linh hồn, vẫn ở đó, vậy thì kết tinh của linh hồn – linh hồn lạc ấn – tất nhiên có thể khôi phục. A ha, cứ từ từ, một gã truyền kỳ với bốn cái linh hồn lạc ấn, thật sự khiến người ta mong đợi.”
Rất nhanh, sau khi linh hồn lạc ấn khôi phục, ma pháp hàn băng của ta liền nhanh chóng trưởng thành. Không lâu sau ta lại một lần nữa có thể dùng được chung cực cấm chú ‘Kỷ băng hà’. Tiếp đó, dùng cấm chú làm uy hiếp, bức đế quốc Oran phải thừa nhận sự tự trị của công quốc Đông Lam.
Được rồi, đoạn trên chỉ là nói nhảm, không có khả năng phát sinh.
Đời thật không như là mơ, chỉ có trong tiểu thuyết mới có chuyện giác ngộ xong thực lực nhảy vọt gấp trăm. Trong thực tế, muốn mạnh lên vẫn phải bước từng bước chầm chậm đi tới.
Dù đã hiểu được bản chất của hàn băng, quy hoạch xong con đường tương lai, thế nhưng vẫn đề quá khứ vẫn còn tồn tại, đó chính là…
“Thiên phú ma pháp nguyên tố của ta thật cặn bã.”
Quyển sách vẫn là quyển sách ma pháp đó, người đọc vẫn là người đó, dù vừa ngộ được đạo lí gì, thì đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, đọc không hiểu được bao nhiêu.
Vì vậy, sau khi nhìn sách một đêm, ta đành bất đắc dĩ khép nó lại, mở giao diện, khởi động biện pháp cũ – hack level!
“Hai mươi điểm kỹ năng, chậc, sót hết cả ruột!”
Điểm kỹ năng là một thứ rất tốt, nó có thể giúp ta ngay lập tức học tập một kỹ năng ma pháp nào đó, cũng có thể đem một kỹ năng đã có thăng cấp. Ví dụ như ta học được ma pháp tên băng bậc một, dùng một điểm kỹ năng, tên băng tiến hóa thành mũi tên hàn băng, rất nhiều phương diện như lực công kích, tốc độ etc… sẽ được tăng lên.
Ta giờ đang cấp thanh đồng, nhiều nhất chỉ có thể thi triển ma pháp cấp 3, nếu cố tình yolo một lần đổ mười mấy hai mươi điểm kĩ năng vào…
Nói chung là… luyện phế nick. Ma pháp bậc cao muốn tiến hóa cần rất nhiều điểm kỹ năng, dùng hết điểm số đi học mấy ma pháp bậc một linh tinh không có tiềm lực, đó đơn thuần là lãng phí.
Điểm số vận mệnh hiện tại còn chưa đủ để ta thăng thêm một cấp, vì lẽ đó giờ ta vẫn chỉ là kị sĩ trật tự cấp 21/ hỗn độn vu vương cấp 21. Vốn dĩ theo luật thì thăng hai cấp mới có một điểm kỹ năng, có điều ta là song chức nghiệp, số điểm nhiều hơn gấp hai. Đáng tiếc, cũng chính vì là song chức nghiệp mà số điểm kỹ năng cần tiêu phí lại tăng gấp bốn.
Trước đây ta không dùng tí điểm nào. Đối với các kỹ năng thánh quang và luật pháp của trật tự kỵ sĩ, ta có nắm chắc không cần điểm kỹ năng cũng có thể dễ dàng học tập. Pháp thuật vong linh thì hiện tại không phải lúc học tập. Thế cho nên toàn bộ số điểm thu được đều để dành trong túi, tính đợi đến lúc cao giai gặp bình cảnh nện điểm đột phá.
Nhưng giờ đây ta đang cần chiến lực gấp, mà con đường tương lai cũng dần dần rõ ràng. Song chức nghiệp cần pháp triển cân bẳng cả trật tự lẫn hỗn loạn, chính vì thế, mặt yếu càng cần đầu nhập nhiều, lại thêm thiên phú ma pháp nát đến không thể nát hơn của ta, điểm kỹ năng có lẽ không tiết kiệm được.
Nếu có gì khác biệt, thì chắc là có giác ngộ, thấy được đường phải đi, có ý thức tuyển chọn phương hướng phát triển mà không phải tùy ý thích gì chọn nấy.
Xem lướt qua bảng liệt kê các ma pháp hàn băng trên giao diện hệ thống, đại bộ phận trong đó đều là ma pháp loại pháo đài cường lực, tuy nhiên, đó không phải những thứ ta muốn chọn.
Không lâu sau, ta đã tìm đến mục tiêu của mình.
“Ma pháp cấp một [hộ thuẫn băng giá], thêm vào hai loại ma pháp này, hẳn có thể đạt tới mục tiêu của ta.”
【 [Hộ thuẫn băng giá] – cấp 1 – (hắc thiết): Hình thành một lớp hộ thuẫn băng mỏng xung quanh người thi pháp, tăng lên một chút lực phòng ngự. Nếu kẻ làm phép bị người khác tấn công, kẻ công kích sẽ bị giá lạnh làm giảm tốc độ 0,1 giây】
【 [Hơi thở băng sương] – cấp 2 – (thanh đồng): Phun ra hơi thở băng sương lên một vùng hình nón phía trước mặt, gây ra khoảng từ 1-3 điểm thương tổn băng giá mỗi giây, không kéo dài quá 6 giây.】
【 [Vòng hàn băng] – cấp 3 – (thanh đồng): tạo ra một vòng hàn băng lấy người làm phép là trung tâm và khuếch tán ra phía ngoài. Bán kính khuếch tán không quá mười lăm mét. Kẻ bị vòng hàn băng dính phải sẽ bị đóng băng giảm tốc.】
Ba ma pháp này gần như không có lực công kích, thế nhưng chúng đều là ma pháp hàn băng gây giảm tốc. Nếu như suy nghĩ của ta không sai, chúng hẳn có thể quy về một hệ liệt, cũng có thể làm hòn đá tảng thông hướng đến cấp độ cao hơn.
“Đầu tiên là [Hộ thuẫn băng giá] cận thân.”
Một lớp giáp băng mỏng manh đến nỗi mắt thường khó thấy, cũng không gây ra bao nhiêu diệu dùng. Nhưng nó lại khiến ta bị nguyên tố băng bọc chặt, đồng thời nó cũng là một trong số ít ma pháp có thể tạo ra hàn khí khiến kẻ địch giảm tốc.
Ta không ngừng khu động ma lực, lượng lớn khí lạnh được chế tạo ra từ lớp giáp băng mỏng.
“Tiếp đó là [hơi thở băng sương].”
Khí lạnh vô hình chuyển sang dạng băng sương, phụt thẳng về phía trước, những nơi bị màn sương chạm đến đều bị khoác lên một tầng băng mỏng.
“Cuối cùng là [vòng hàn băng].”
Tùy theo mệnh lệnh, khí lạnh tích lũy từ đầu đến giờ bị dẫn bạo trong nháy mắt, cả gian phòng lập tức bị đông cứng.
Mắc xích ma pháp này tuyệt đối tạo nên tác dụng 1+1+1 > 3, thế nhưng ta vẫn nhíu mày khổ não.
“Chẳng lẽ chưa đủ? Ân, hẳn là chưa đủ. Vậy chỉ còn thừa lại cái ma pháp kia rồi.”
Thế là ta lại mở giao diện lần nữa, tìm đến loại ma pháp đóng băng phạm vi lớn kia.
“Ma pháp cấp sau, dù học được giờ thì một đoạn thời gian khá dài sắp tới cũng không dùng được, ba điểm kỹ năng, ngàn vạn đừng khiến ta bán máu vô dụng.”
Ta bấm tuyển chọn [Bão tuyết], một giây sau, băng giáp bọc quanh người bị giải tán, hàn khí xung quanh bị thu hồi, tiếp đó, chúng hóa thành một loại khí lạnh khác cao cấp hơn, trí mạng hơn.
【 Đinh, chúc mừng kí chủ học được kỹ năng tổ hợp: 【 Khí đông】: Kỹ năng này là một loại mô phỏng hoàn cảnh băng giá của tự nhiên, bất cứ sinh mạng nào đều không thể tránh miễn – – tiểu tử, good job, cuối cùng cũng biết nên dùng ta như thế nào. Từ giờ quý trọng lấy điểm kỹ năng của ngươi đi.】
【 [Khí đông]: Một loại hàn khí trí mạng vô hình, có thể phụ gia trên binh khí hoặc phát ra kèm theo ma pháp hàn băng. Bất cứ kẻ nào bị dính phải đều bị giảm 1% tốc độ đồng thời mỗi giây chịu đựng 1 điểm thương tổn băng giá. Có thể chồng chất nhiều lớp. Nếu hiệu quả giảm tốc phải chịu vượt quá 20% sẽ bị thêm các loại hiệu ứng như đóng băng, tư duy cương cứng. Nếu hiệu quả giảm tốc phải chịu vượt quá 50%, bất cứ lúc nào cũng có thể phải chịu đựng trạng thái mất nhiệt trí mạng.】
【 Điều kiện sử dụng; Linh hồn lạc ấn ‘hàn băng hành giả’, nếu kí chủ thăng cấp giai hoàng kim, khí đông sẽ tự động tiến hóa theo.】
Ha ha, quả nhiên, suy đoán của ta không sai, dưới sự thúc hóa của hàn băng hành giả, tổ hợp ma pháp này đã khiến lượng biến thành chất biến.
Nghĩ một chút cũng đủ biết loại ma pháp khí đông này âm hiểm và trí mạng cỡ nào, chỉ cần giao thủ sẽ bị chồng thêm, đến lúc phát hiện thì đã bị hàn băng quấn lấy, không thể lật bàn. Giống như những con côn trùng trên đồng ruộng lúc cơn gió đầu đông cuốn đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết tiến đến gần.
Đây vẫn là bắt đầu mà thôi. Loại khí đông mô phỏng tự nhiện này rồi cũng sẽ trở thành hòn đá tảng giúp ta trèo cao hơn, cuối cùng hình thành tuyệt cảnh mùa đông của chính ta.
“Quả thế, chỉ có vượt qua mùa đông mới có thể thấy được mùa xuân ấm áp, chỉ khi nào ném bỏ nhục thể tàn khuyết, bắt đầu làm lại từ đầu thì mới có khả năng tiến thêm một bước. Có lẽ, bằng bốn cái linh hồn lạc ấn, bằng tích lũy của bốn đoạn nhân sinh, đời này ta sẽ bước lên đỉnh phong.”
Dù thiên phú ma pháp của ta cực kỳ… được rồi, đúng như lời Heloise nói, là loại ngu đến nỗi mấy trăm năm vẫn không hiểu được bản chất của nguyên tố. Tuy nhiên, chỉ cần có hệ thống trong tay, đến con lợn cũng thành truyền kỳ được nữa là ta.
Dẫu vậy, vì không có các bình cảnh và cửa ải khó, một đường tiêu điểm tăng thực lực, thế nên tất nhiên ta cũng không có khoảng thời gian đi tích lũy, thể ngộ và cảm nhận. Nó cũng giống như một tên học sinh chuyên tự nhiên dùng óc logic phân tích tác phẩm văn học vậy, dù hắn có thể phân tích ra tất cả những ưu điểm của bài văn, liệt kê từng ý từng ý rõ ràng mạch lạc thì cũng không thể tự mình tả ra một đoạn văn hay giống vậy được. Nguyển nhân là do hắn thiếu đi tình cảm, không đầu nhập được tâm trí vào đó, không thể nào liên kết những ưu điểm vụn vặt lại thành một khối. Cuối cùng, bài văn hắn viết ra hơn nửa sẽ khô khan như một tờ đơn.
Theo như lời Heloise, học ma pháp cũng tương tự như sáng tạo nghệ thuật, đều là dùng ý chí của mình miểu tả lên một thế giới nhỏ trong lòng, sau đó dùng thế giới thu nhỏ đó ảnh hưởng đến thế giới thực.
Chính thế, nó tất nhiên cần người ta phải có cảm ngộ và sắc thái chủ quan của cá nhân.
Những quá trình suy nghĩ này tưởng như chẳng có quan hệ tí gì đến thực lực, nhưng chính chúng lại tạo lên con đường của một pháp sư. Nếu không có chúng, con đường ấy cũng càng ngày càng hẹp.
Ta là ví dụ tiêu biểu cho những lời trên, khi mà áp dụng phương pháp số học (rèn luyện tích lũy) cho môn học cần phải cảm tính nhận thức (ma pháp nguyên tố). Cuối cùng, hầu như tất cả các ma pháp của ta đều là ma pháp tiêu chuẩn, chỉ có thể chiếu y nguyên bản, mô phỏng lại người đi trước, đem ma pháp hàn băng của mình thành pháo tháp hàn băng.
Tích ma lực, bắn một phát. Đó là toàn bộ lý giải trước đây của ta đối với ma pháp. Với tư cách một tên ma pháp sư từng tạo ra cấm chú, đây là một điều đáng xấu hổ.
Cũng may, ta nỗ lực nhiều như vậy cũng không phải lãng phí, ừm, cho dù là kiểu nỗ lực đâm đầu vào tường.
Đầu óc ta không cảm nhận được gì không có nghĩa nơi sâu trong linh hồn không cảm nhận được gì, ân, cũng giống kiểu ‘my mind is telling me no, but my body is telling me yes!’.
Tất cả những thể ngộ và cảm xúc đó kết tinh lại, tạo thành linh hồn lạc ấn.
Trên giao diện của hệ thống, bốn kí hiệu linh hồn lạc ấn đã hủy diệt liệt thành một dãy. Những đặc tính gân gà kiểu ‘tăng phúc uy lực pháp chú 1%’, ‘tăng phúc uy lực ma thuật vong linh 1%’ cũng chỉ có thể coi như làm kỉ niệm tưởng nhớ đến sự tồn tại trước kia của chúng nó.
Trừ khi ta tìm chết, lại thiêu đốt linh hồn một lần, không thì bọn chúng vẫn sẽ mãi như vậy.
Trong số đó, ‘hàn băng hành giả’ là linh hồn lạc ấn mà ta kết tinh trong đời thứ hai. Hiển nhiên, ta vẫn cô phụ chân ý của nó từ trước đến giờ.
Hành giả, kẻ đi đường, kẻ lấy bước chân mình đi đo thế giới, lấy thị giác của kẻ lữ hành để phát hiện phong cảnh, cảm ngộ tự nhiên, thể ngộ nhân sinh.
Hàn băng hành giả, kỳ thực, chính là một kẻ lữ hành si mê cảnh núi tuyết sông băng nơi phương bắc.
Nhìn tuyết vực vô ngần, cảnh tượng hùng tráng vạn vật trầm miên, cảnh tuyết lở trời rung đất chuyển, thế giới dưới sông băng không bao giờ đông kết, bầy sói tuyết ngửa lên trời hú dài, những con quái vật khổng lồ trong núi tuyết sâu, sinh mạng và tự nhiên, đấu tranh và sống sót…
Dù là thần cũng phải cúi đầu trước tự nhiên, sinh mạng thay đổi thì quy tắc tự nhiên vẫn không đổi. Để vượt qua mùa đông, tất phải đoàn kết hợp tác, đó là điều tất cả những người dân phương bắc đều hiểu được.
Khi Heloise nhắc đến bản chất của hàn băng trong mắt nàng, cảnh tượng phong quang phương bắc, nơi quê nhà của ta, lại lướt nhanh như ngọn đèn kéo quân.
“Hóa ra, bất kể là hồi đó hay bây giờ, ta vẫn đều đang nhớ nhà.”
Đêm đã khuya, bên ngoài bắt đầu nổi cơn dông. Ta lặng lẽ vươn tay ra khỏi cửa sổ, thứ rơi xuống trong lòng bàn tay, không phải những bông hoa tuyết quen thuộc, mà là giọt mưa mùa hạ ấm nồng.
Kẻ lang thang lạc đường mà nhớ nhà thì phải làm thế nào? Về nhà một chuyến là được. Đáng tiếc, những ký ức vẫn như cũ, nhưng là cờ tung bay trên khối đất kia không còn là lá cờ lúc trước, vùng phương bắc tưởng như không thay đổi kia, cũng đã không còn là cố quốc của ta.
“Ta không muốn về nhà, ít nhất không phải hiện tại.”
Nếu không về nhà, thôi thì tạm đem cảnh đẹp nhà mình hóa thành cảnh tượng trong mơ đi, có lẽ, đến ngày nào đó, cảnh trong mơ sẽ hóa thành hiện thực.
Linh hồn luôn trung thực hơn miệng lưỡi. Tâm tượng thế giới của ta được cấu thành từ ba cái linh hồn lạc ấn, trong đó hàn băng hành giả đóng vai trò cụ hiện ra cảnh tuyết nơi cố quốc, miêu tả mùa đông tự nhiên và mỹ cảnh vùng băng giá, hóa làm những bông tuyết rơi không ngừng nghỉ và kẻ lữ hành trong trời đông giá rét.
“Aizz, thật là một chủ nhân không hợp lệ, đến sức mạnh chân chính của lạc ấn là gì cũng không biết. Có lẽ do lực lượng quá to lớn nên cảm giác mới bị che đậy chăng? Thôi, dù sao giờ biết cũng không tính quá muộn, vậy nên, tuyết rơi đi.”
Ta nhẹ giọng thầm thì, nước mưa bên ngoài trời, bỗng hóa thành bông tuyết.
Một trận tuyết rơi chỉ giới hạn xung quanh ngôi nhà nhỏ, người ở xa chưa hẳn có thể phát hiện, chỉ có những hộ gia đình xung quanh thốt lên kinh ngạc.
Ta cuối cùng cũng hiểu, ma pháp hàn băng của ta không phải cái loại tụ ma lực lại rồi bắn ra, nó hẳn phải là dùng ma lực như cây bút, sau đó vẽ lên cảnh tượng mỹ lệ mà nguy hiểm trong hồi ức, hóa nó làm hiện thực.
“Ha ha, hiểu rồi hả?”
Heloise cười hì hì, nhảy lên cửa sổ, lại một lần nữa hóa thành hình dạng mèo con, nhảy tung tăng giữa mưa tuyết.
Còn ta thì đóng cửa sổ lại, lĩnh ngộ chỉ là khởi điểm, muốn đem lĩnh ngộ hóa thành thực lực, tối nay còn rất dài.
Cũng đúng lúc này, ở nơi sâu trong linh hồn ta, cái đồ án hình một lữ giả trong đêm tuyết yên lặng phát sinh biến hóa.
“Ta vẫn quá độ ỷ lại hệ thống, linh hồn vẫn đó, những cảm xúc, lương thực của linh hồn, vẫn ở đó, vậy thì kết tinh của linh hồn – linh hồn lạc ấn – tất nhiên có thể khôi phục. A ha, cứ từ từ, một gã truyền kỳ với bốn cái linh hồn lạc ấn, thật sự khiến người ta mong đợi.”
Rất nhanh, sau khi linh hồn lạc ấn khôi phục, ma pháp hàn băng của ta liền nhanh chóng trưởng thành. Không lâu sau ta lại một lần nữa có thể dùng được chung cực cấm chú ‘Kỷ băng hà’. Tiếp đó, dùng cấm chú làm uy hiếp, bức đế quốc Oran phải thừa nhận sự tự trị của công quốc Đông Lam.
Được rồi, đoạn trên chỉ là nói nhảm, không có khả năng phát sinh.
Đời thật không như là mơ, chỉ có trong tiểu thuyết mới có chuyện giác ngộ xong thực lực nhảy vọt gấp trăm. Trong thực tế, muốn mạnh lên vẫn phải bước từng bước chầm chậm đi tới.
Dù đã hiểu được bản chất của hàn băng, quy hoạch xong con đường tương lai, thế nhưng vẫn đề quá khứ vẫn còn tồn tại, đó chính là…
“Thiên phú ma pháp nguyên tố của ta thật cặn bã.”
Quyển sách vẫn là quyển sách ma pháp đó, người đọc vẫn là người đó, dù vừa ngộ được đạo lí gì, thì đầu gỗ vẫn là đầu gỗ, đọc không hiểu được bao nhiêu.
Vì vậy, sau khi nhìn sách một đêm, ta đành bất đắc dĩ khép nó lại, mở giao diện, khởi động biện pháp cũ – hack level!
“Hai mươi điểm kỹ năng, chậc, sót hết cả ruột!”
Điểm kỹ năng là một thứ rất tốt, nó có thể giúp ta ngay lập tức học tập một kỹ năng ma pháp nào đó, cũng có thể đem một kỹ năng đã có thăng cấp. Ví dụ như ta học được ma pháp tên băng bậc một, dùng một điểm kỹ năng, tên băng tiến hóa thành mũi tên hàn băng, rất nhiều phương diện như lực công kích, tốc độ etc… sẽ được tăng lên.
Ta giờ đang cấp thanh đồng, nhiều nhất chỉ có thể thi triển ma pháp cấp 3, nếu cố tình yolo một lần đổ mười mấy hai mươi điểm kĩ năng vào…
Nói chung là… luyện phế nick. Ma pháp bậc cao muốn tiến hóa cần rất nhiều điểm kỹ năng, dùng hết điểm số đi học mấy ma pháp bậc một linh tinh không có tiềm lực, đó đơn thuần là lãng phí.
Điểm số vận mệnh hiện tại còn chưa đủ để ta thăng thêm một cấp, vì lẽ đó giờ ta vẫn chỉ là kị sĩ trật tự cấp 21/ hỗn độn vu vương cấp 21. Vốn dĩ theo luật thì thăng hai cấp mới có một điểm kỹ năng, có điều ta là song chức nghiệp, số điểm nhiều hơn gấp hai. Đáng tiếc, cũng chính vì là song chức nghiệp mà số điểm kỹ năng cần tiêu phí lại tăng gấp bốn.
Trước đây ta không dùng tí điểm nào. Đối với các kỹ năng thánh quang và luật pháp của trật tự kỵ sĩ, ta có nắm chắc không cần điểm kỹ năng cũng có thể dễ dàng học tập. Pháp thuật vong linh thì hiện tại không phải lúc học tập. Thế cho nên toàn bộ số điểm thu được đều để dành trong túi, tính đợi đến lúc cao giai gặp bình cảnh nện điểm đột phá.
Nhưng giờ đây ta đang cần chiến lực gấp, mà con đường tương lai cũng dần dần rõ ràng. Song chức nghiệp cần pháp triển cân bẳng cả trật tự lẫn hỗn loạn, chính vì thế, mặt yếu càng cần đầu nhập nhiều, lại thêm thiên phú ma pháp nát đến không thể nát hơn của ta, điểm kỹ năng có lẽ không tiết kiệm được.
Nếu có gì khác biệt, thì chắc là có giác ngộ, thấy được đường phải đi, có ý thức tuyển chọn phương hướng phát triển mà không phải tùy ý thích gì chọn nấy.
Xem lướt qua bảng liệt kê các ma pháp hàn băng trên giao diện hệ thống, đại bộ phận trong đó đều là ma pháp loại pháo đài cường lực, tuy nhiên, đó không phải những thứ ta muốn chọn.
Không lâu sau, ta đã tìm đến mục tiêu của mình.
“Ma pháp cấp một [hộ thuẫn băng giá], thêm vào hai loại ma pháp này, hẳn có thể đạt tới mục tiêu của ta.”
【 [Hộ thuẫn băng giá] – cấp 1 – (hắc thiết): Hình thành một lớp hộ thuẫn băng mỏng xung quanh người thi pháp, tăng lên một chút lực phòng ngự. Nếu kẻ làm phép bị người khác tấn công, kẻ công kích sẽ bị giá lạnh làm giảm tốc độ 0,1 giây】
【 [Hơi thở băng sương] – cấp 2 – (thanh đồng): Phun ra hơi thở băng sương lên một vùng hình nón phía trước mặt, gây ra khoảng từ 1-3 điểm thương tổn băng giá mỗi giây, không kéo dài quá 6 giây.】
【 [Vòng hàn băng] – cấp 3 – (thanh đồng): tạo ra một vòng hàn băng lấy người làm phép là trung tâm và khuếch tán ra phía ngoài. Bán kính khuếch tán không quá mười lăm mét. Kẻ bị vòng hàn băng dính phải sẽ bị đóng băng giảm tốc.】
Ba ma pháp này gần như không có lực công kích, thế nhưng chúng đều là ma pháp hàn băng gây giảm tốc. Nếu như suy nghĩ của ta không sai, chúng hẳn có thể quy về một hệ liệt, cũng có thể làm hòn đá tảng thông hướng đến cấp độ cao hơn.
“Đầu tiên là [Hộ thuẫn băng giá] cận thân.”
Một lớp giáp băng mỏng manh đến nỗi mắt thường khó thấy, cũng không gây ra bao nhiêu diệu dùng. Nhưng nó lại khiến ta bị nguyên tố băng bọc chặt, đồng thời nó cũng là một trong số ít ma pháp có thể tạo ra hàn khí khiến kẻ địch giảm tốc.
Ta không ngừng khu động ma lực, lượng lớn khí lạnh được chế tạo ra từ lớp giáp băng mỏng.
“Tiếp đó là [hơi thở băng sương].”
Khí lạnh vô hình chuyển sang dạng băng sương, phụt thẳng về phía trước, những nơi bị màn sương chạm đến đều bị khoác lên một tầng băng mỏng.
“Cuối cùng là [vòng hàn băng].”
Tùy theo mệnh lệnh, khí lạnh tích lũy từ đầu đến giờ bị dẫn bạo trong nháy mắt, cả gian phòng lập tức bị đông cứng.
Mắc xích ma pháp này tuyệt đối tạo nên tác dụng 1+1+1 > 3, thế nhưng ta vẫn nhíu mày khổ não.
“Chẳng lẽ chưa đủ? Ân, hẳn là chưa đủ. Vậy chỉ còn thừa lại cái ma pháp kia rồi.”
Thế là ta lại mở giao diện lần nữa, tìm đến loại ma pháp đóng băng phạm vi lớn kia.
“Ma pháp cấp sau, dù học được giờ thì một đoạn thời gian khá dài sắp tới cũng không dùng được, ba điểm kỹ năng, ngàn vạn đừng khiến ta bán máu vô dụng.”
Ta bấm tuyển chọn [Bão tuyết], một giây sau, băng giáp bọc quanh người bị giải tán, hàn khí xung quanh bị thu hồi, tiếp đó, chúng hóa thành một loại khí lạnh khác cao cấp hơn, trí mạng hơn.
【 Đinh, chúc mừng kí chủ học được kỹ năng tổ hợp: 【 Khí đông】: Kỹ năng này là một loại mô phỏng hoàn cảnh băng giá của tự nhiên, bất cứ sinh mạng nào đều không thể tránh miễn – – tiểu tử, good job, cuối cùng cũng biết nên dùng ta như thế nào. Từ giờ quý trọng lấy điểm kỹ năng của ngươi đi.】
【 [Khí đông]: Một loại hàn khí trí mạng vô hình, có thể phụ gia trên binh khí hoặc phát ra kèm theo ma pháp hàn băng. Bất cứ kẻ nào bị dính phải đều bị giảm 1% tốc độ đồng thời mỗi giây chịu đựng 1 điểm thương tổn băng giá. Có thể chồng chất nhiều lớp. Nếu hiệu quả giảm tốc phải chịu vượt quá 20% sẽ bị thêm các loại hiệu ứng như đóng băng, tư duy cương cứng. Nếu hiệu quả giảm tốc phải chịu vượt quá 50%, bất cứ lúc nào cũng có thể phải chịu đựng trạng thái mất nhiệt trí mạng.】
【 Điều kiện sử dụng; Linh hồn lạc ấn ‘hàn băng hành giả’, nếu kí chủ thăng cấp giai hoàng kim, khí đông sẽ tự động tiến hóa theo.】
Ha ha, quả nhiên, suy đoán của ta không sai, dưới sự thúc hóa của hàn băng hành giả, tổ hợp ma pháp này đã khiến lượng biến thành chất biến.
Nghĩ một chút cũng đủ biết loại ma pháp khí đông này âm hiểm và trí mạng cỡ nào, chỉ cần giao thủ sẽ bị chồng thêm, đến lúc phát hiện thì đã bị hàn băng quấn lấy, không thể lật bàn. Giống như những con côn trùng trên đồng ruộng lúc cơn gió đầu đông cuốn đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết tiến đến gần.
Đây vẫn là bắt đầu mà thôi. Loại khí đông mô phỏng tự nhiện này rồi cũng sẽ trở thành hòn đá tảng giúp ta trèo cao hơn, cuối cùng hình thành tuyệt cảnh mùa đông của chính ta.
“Quả thế, chỉ có vượt qua mùa đông mới có thể thấy được mùa xuân ấm áp, chỉ khi nào ném bỏ nhục thể tàn khuyết, bắt đầu làm lại từ đầu thì mới có khả năng tiến thêm một bước. Có lẽ, bằng bốn cái linh hồn lạc ấn, bằng tích lũy của bốn đoạn nhân sinh, đời này ta sẽ bước lên đỉnh phong.”
Tác giả :
Phẫn Nộ Đích Tùng Thử