Nhật Ký Thuần Phu
Chương 15: Quan Lăng Vân
Đôi mắt Quan đại tẩu tìm kiếm khắp vòng, nhìn thấy một nửa khăn thêu đặt trong giỏ trên ghế, lộ ra mọt góc cành liễu xanh biếc nhẹ nhàng, nhìn rất đẹp, đôi mắt bà sáng ngời.
Quan Tú Tú nhìn chằm chằm vào Quan đại tẩu, đoạt lời nói trước Ngô thị: “Mẹ, khăn mẹ đồng ý thêu giúp cậu sắp xong chưa?”
Ngô thị lập tức tiến lên một bước, cầm cái khăn trong giỏ, mặt mày hớn hở tiến đến trước mặt Quan đại tẩu: “Đúng vậy, đại tẩu, ngươi xem, đây là công việc huynh đệ trong nhà giúp ta tìm, ngươi xem thêu thế này có được không?”
“Nhìn rất được, rất được...” Quan đại tẩu tức giận nhìn lướt qua cái khăn, màu xanh nhạt vừa rồi còn thấy đẹp, bây giờ nhìn chỉ chướng mắt, nàng vốn muốn thêm một bức tranh thêu vào của hồi môn của con gái lớn, được lòng nhà chồng cũng có thể gặp người, Ngô thị này cũng quá là keo kiệt, con gái lớn còn không phải là cháu ruột của nàng ta sao?
Quan đại tẩu mang theo cả một túi bánh xốp ngô căng phồng, mặt mũi không vui rời đi, Ngô thị đứng ở cửa phòng nhìn Quan đại tẩu đi xa, ‘rầm’ một tiếng, đóng cửa chính lại, rồi cầm cái chổi quét loạn trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm: “Tống vị thần xui xẻo, đi đi!”
Quan Tú Tú mang băng ghế ra, cầm lấy khăn mình đang thêu dở tiếp tục làm, nhìn Ngô thị vui vẻ nói: “Mẹ, nhất định là ca ca cho nàng vào, mẹ cần gì phải gây sự với cái sân nhỏ.”
Ngô thị dừng tay lại, đúng vậy, trong nhà không có người thì đại tẩu không thể vào được, bà đứng thẳng người nhìn bốn phía: “Đại Bảo đâu?”
Từ nhà vệ sinh trong góc sân lập tức có một đứa nhóc chui ra, một tau nắm lỗ mũi, buồn bã nhìn Ngô thị, lúng túng kêu: “Mẹ ~”.
Quan Tú Tú vui vẻ, chỉ vào ca ca cười ha ha: “Mẹ, người xem, đại bá nương hù ca ca trốn vào trong nhà xí kìa, ca ca cũng ngốc quá, không sơ đại bá nương thừa dịp chúng ta không ở nhà, chuyển đồ trong nhà đi sao?!”
Ngô thị đứng trong sân, nhìn con trai cả thật thà phúc hậu, con gái nhỏ thì ngang ngược, oán khí trong lòng biến mất không còn một mảnh, chỉ cảm thấy có hai đứa con này, cả đời đã đủ.
Sau khi Ngô thị nghĩ thông suốt thì ném cây chổi qua một bên, nâng tay áo đi về phía chuồng gà, chợt nhớ ra một chuyện, mắng Quan Tú Tú: “Con cũng hay nhỉ, còn gõ đại bá nương của con một hồi như vậy, làm cả một bữa như thế, không phải làm nàng đau lòng muốn chết sao?”
Quan Đại Bảo chạy tới bên người muội muội, Quan Tú Tú ghét bỏ vì trên người hắn thối, bắt hắn đi thay quần áo. Sau khi nàng nghe thấy lời Ngô thị..., Quan Tú Tú cong miệng nói: “Đại bá nương luôn tới nhà đòi này nọ, nếu không phải phụ thân vẫn luôn ngăn cản thì nương đã sớm không cho nàng vào cửa rồi, còn nói con, cái này gọi là thượng bất chính, hạ tất loạn.”
Ngô thị biến sắc, quát lớn: “Tuổi còn nhỏ mà còn ngụy biện, còn nữa, làm sao con biết Nhất phẩm xuân hả? Một bình nho nhỏ đã gần một trăm văn tiền, Quách thúc thúc của con làm sao cam lòng đi uống?”
Quan Tú Tú thuận miệng đáp lại: “Làm sao không biết, lần trước Quách Chí Bân nói, có một gia đình trong thành vì con trai nhập học mà cố ý thỉnh Quách thúc thúc uống rượu đấy.”
Bắt Quách Chí Bân mang tiếng xấu cho mình nhưng Quan Tú Tú không có chút cảm giác áy náy nào. Quả nhiên Ngô thị cũng tin, dù sao con gái cũng mới sáu tuổi, dù có tâm cơ thì cũng chỉ có hạn, có lẽ đơn giản chỉ muốn giúp bà.
Ngô thị vén tay áo lên, nhìn một đám gà mái trong sân, cuối cùng chọn một con gà mái đang chạy quanh quanh. Con gà này luôn không đẻ trứng, cũng đã cho ăn nhiều hạt ngô như vậy.
Ngô thị tức giận bắt được con gà, một tay nắm chặt sát cánh gà, con gà mái đạp chân vài cái, ánh mắt Quan Tú Tú sáng lên, năn nỉ nói: “Mẹ, cho con vài cọng lông gà làm quả cầu nha!”
Ngô thị liếc nàng một cái, miệng nói: “Ai dùng lông gà mái làm quả cầu ấy, bảo ca ca con giúp con, lấy vài cái lông trên người đại tướng quân nhà chúng ta.”
Đại tướng quân, là tên của con gà trống oai vệ nhà bọn họ, con gà trống có lớp lông diễm lệ xinh đẹp từng đuổi con chó chạy loạn trong sân, cho rằng không ai bằng mình.
Quan Tú Tú lập tức xoay người, cười tủm tỉm nhìn ca ca nhà mình: “Đại Bảo ca~”
Mặt Quan Đại Bảo đỏ lên, lắp bắp nói: “Dừng, về sau không được kêu anh là Quan Đại BẢo nữa, anh cũng đã nhập học, phải gọi, phải gọi tên của anh!”
Ngô thị bật cười: “Đúng vậy, tú tài công tử của chúng ta, về sau gọi con là Quan Lăng Vân!”
Nói tới, tên này là Quách thúc thúc đặt cho, lúc trước Quan cha hâm mộ Quách Chí Bân và Quách Chí Lễ có những cái tên hay, nên nhờ quách thúc thúc đặt cho Quan Đại Bảo nhà mình một cái tên dễ nghe.
Quan thúc thúc trầm ngâm rồi thuân miệng nói: “Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu, cái chữ ‘Lăng’ này rất hay, nếu không gọi là Lăng Vân.”
Quan cha rất muốn nhớ câu thơ này nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ nổi, miễn cưỡng nhớ kỹ giải thích của Quách thúc thúc. Hễ có người hỏi tên của Quan Đại Bảo thì Quan cha sẽ giải thích: “Lăng Vân, Lăng Vân, Đại Bảo nhà chúng ta đứng ở trên núi Xuy Phong!”
(*Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu: Nằm trong bài Vọng Nhạc của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé)
Làm sao mà Quan Đại Bảo không biết là mình đang bị mẹ trêu, hắn ủy khuất nói: “Là Quách tiên sinh nói, tiên sinh còn nói, đợi sang năm chúng con có kết quả thi sẽ cho bọn con tên chữ1”
Quan Tú Tú cong miệng, học giọng điệu nói chuyện của Quan Đại Bảo: “Quách tiên sinh, Quách tiên sinh ——”
Từ sau khi vào học đường, Quách thúc thúc đã trở thành Quách tiên sinh rồi, mỗi lần Quách tiên sinh đến nhà mình thì Quan Đại Bảo sẽ trốn vào phòng không chịu ra ngoài. Quan Tú Tú thở dài, ca ca giống cha, đều là người thành thật, cho nên sau khi thành hôn mới bị chị dâu nắm chặt.
Ngô thị đứng bên cũng gắt lên: “Con đúng là đứa nhỏ thành thực, tiên sinh và thúc thúc, cái nào thân cận hơn cũng không phân biệt đươc!”
Quan Đại Bảo lẩm bẩm nói: “Nhưng vốn là tiên sinh mà.”
Ngô thị ngẩng đầu, giơ cao dao trong tay, dọa con trai: “Quan Đại Bảo! Con còn gọi một tiếng Quách tiên sinh trước mặt mẹ xem, xem mẹ có bỏ qua cho không!”
Quan Đại Bảo sợ tới mức co rụt cổ lại, chạy về phía chuồng gà, đôi môi khẽ nhúc nhích. Quách tiên sinh đã nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, quả nhiên Thánh nhân nói không sai.
Mặc dù Quan Đại Bảo có chút chất phác thành thật, nhưng làm việc đến nơi đến chốn, lúc hắn rút mấy cái lông đẹp trên đuôi Đại tướng quân, Quan Tú Tú nhìn trên mu bàn tay ca ca nhà mình bị gà trống mổ vài vết đỏ, nhất thời đau lòng: “Thôi, sớm biết như vậy thì muội cũng không cần!”
Cũng chỉ là nhất thời nhớ tới trò chơi hồi nhỏ, Quan Tú Tú còn phải luyện thêu, nói không có thời gian chơi.
Quan Đại Bảo nhếch miệng cười, lấy một đồng tiền từ bên hông, đưa cả lông cho Quan Tú Tú: “Phần còn lại ca ca không giúp được.”
Quan Tú Tú hé miệng cười lên, nhận lấy đồ vui vẻ vào trong phòng, tìm vài miếng vải rách, nàng rất có mắt nhìn, người khác làm quả cầu chỉ gắng đạt tới gọn gàng đẹp đẽ, không ngờ lông đuôi gà trống đã đủ rực rỡ, nếu phối hợp đủ màu sắc thì nhất định sẽ loạn mắt
Quan Tú Tú nhìn chằm chằm vào Quan đại tẩu, đoạt lời nói trước Ngô thị: “Mẹ, khăn mẹ đồng ý thêu giúp cậu sắp xong chưa?”
Ngô thị lập tức tiến lên một bước, cầm cái khăn trong giỏ, mặt mày hớn hở tiến đến trước mặt Quan đại tẩu: “Đúng vậy, đại tẩu, ngươi xem, đây là công việc huynh đệ trong nhà giúp ta tìm, ngươi xem thêu thế này có được không?”
“Nhìn rất được, rất được...” Quan đại tẩu tức giận nhìn lướt qua cái khăn, màu xanh nhạt vừa rồi còn thấy đẹp, bây giờ nhìn chỉ chướng mắt, nàng vốn muốn thêm một bức tranh thêu vào của hồi môn của con gái lớn, được lòng nhà chồng cũng có thể gặp người, Ngô thị này cũng quá là keo kiệt, con gái lớn còn không phải là cháu ruột của nàng ta sao?
Quan đại tẩu mang theo cả một túi bánh xốp ngô căng phồng, mặt mũi không vui rời đi, Ngô thị đứng ở cửa phòng nhìn Quan đại tẩu đi xa, ‘rầm’ một tiếng, đóng cửa chính lại, rồi cầm cái chổi quét loạn trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm: “Tống vị thần xui xẻo, đi đi!”
Quan Tú Tú mang băng ghế ra, cầm lấy khăn mình đang thêu dở tiếp tục làm, nhìn Ngô thị vui vẻ nói: “Mẹ, nhất định là ca ca cho nàng vào, mẹ cần gì phải gây sự với cái sân nhỏ.”
Ngô thị dừng tay lại, đúng vậy, trong nhà không có người thì đại tẩu không thể vào được, bà đứng thẳng người nhìn bốn phía: “Đại Bảo đâu?”
Từ nhà vệ sinh trong góc sân lập tức có một đứa nhóc chui ra, một tau nắm lỗ mũi, buồn bã nhìn Ngô thị, lúng túng kêu: “Mẹ ~”.
Quan Tú Tú vui vẻ, chỉ vào ca ca cười ha ha: “Mẹ, người xem, đại bá nương hù ca ca trốn vào trong nhà xí kìa, ca ca cũng ngốc quá, không sơ đại bá nương thừa dịp chúng ta không ở nhà, chuyển đồ trong nhà đi sao?!”
Ngô thị đứng trong sân, nhìn con trai cả thật thà phúc hậu, con gái nhỏ thì ngang ngược, oán khí trong lòng biến mất không còn một mảnh, chỉ cảm thấy có hai đứa con này, cả đời đã đủ.
Sau khi Ngô thị nghĩ thông suốt thì ném cây chổi qua một bên, nâng tay áo đi về phía chuồng gà, chợt nhớ ra một chuyện, mắng Quan Tú Tú: “Con cũng hay nhỉ, còn gõ đại bá nương của con một hồi như vậy, làm cả một bữa như thế, không phải làm nàng đau lòng muốn chết sao?”
Quan Đại Bảo chạy tới bên người muội muội, Quan Tú Tú ghét bỏ vì trên người hắn thối, bắt hắn đi thay quần áo. Sau khi nàng nghe thấy lời Ngô thị..., Quan Tú Tú cong miệng nói: “Đại bá nương luôn tới nhà đòi này nọ, nếu không phải phụ thân vẫn luôn ngăn cản thì nương đã sớm không cho nàng vào cửa rồi, còn nói con, cái này gọi là thượng bất chính, hạ tất loạn.”
Ngô thị biến sắc, quát lớn: “Tuổi còn nhỏ mà còn ngụy biện, còn nữa, làm sao con biết Nhất phẩm xuân hả? Một bình nho nhỏ đã gần một trăm văn tiền, Quách thúc thúc của con làm sao cam lòng đi uống?”
Quan Tú Tú thuận miệng đáp lại: “Làm sao không biết, lần trước Quách Chí Bân nói, có một gia đình trong thành vì con trai nhập học mà cố ý thỉnh Quách thúc thúc uống rượu đấy.”
Bắt Quách Chí Bân mang tiếng xấu cho mình nhưng Quan Tú Tú không có chút cảm giác áy náy nào. Quả nhiên Ngô thị cũng tin, dù sao con gái cũng mới sáu tuổi, dù có tâm cơ thì cũng chỉ có hạn, có lẽ đơn giản chỉ muốn giúp bà.
Ngô thị vén tay áo lên, nhìn một đám gà mái trong sân, cuối cùng chọn một con gà mái đang chạy quanh quanh. Con gà này luôn không đẻ trứng, cũng đã cho ăn nhiều hạt ngô như vậy.
Ngô thị tức giận bắt được con gà, một tay nắm chặt sát cánh gà, con gà mái đạp chân vài cái, ánh mắt Quan Tú Tú sáng lên, năn nỉ nói: “Mẹ, cho con vài cọng lông gà làm quả cầu nha!”
Ngô thị liếc nàng một cái, miệng nói: “Ai dùng lông gà mái làm quả cầu ấy, bảo ca ca con giúp con, lấy vài cái lông trên người đại tướng quân nhà chúng ta.”
Đại tướng quân, là tên của con gà trống oai vệ nhà bọn họ, con gà trống có lớp lông diễm lệ xinh đẹp từng đuổi con chó chạy loạn trong sân, cho rằng không ai bằng mình.
Quan Tú Tú lập tức xoay người, cười tủm tỉm nhìn ca ca nhà mình: “Đại Bảo ca~”
Mặt Quan Đại Bảo đỏ lên, lắp bắp nói: “Dừng, về sau không được kêu anh là Quan Đại BẢo nữa, anh cũng đã nhập học, phải gọi, phải gọi tên của anh!”
Ngô thị bật cười: “Đúng vậy, tú tài công tử của chúng ta, về sau gọi con là Quan Lăng Vân!”
Nói tới, tên này là Quách thúc thúc đặt cho, lúc trước Quan cha hâm mộ Quách Chí Bân và Quách Chí Lễ có những cái tên hay, nên nhờ quách thúc thúc đặt cho Quan Đại Bảo nhà mình một cái tên dễ nghe.
Quan thúc thúc trầm ngâm rồi thuân miệng nói: “Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu, cái chữ ‘Lăng’ này rất hay, nếu không gọi là Lăng Vân.”
Quan cha rất muốn nhớ câu thơ này nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ nổi, miễn cưỡng nhớ kỹ giải thích của Quách thúc thúc. Hễ có người hỏi tên của Quan Đại Bảo thì Quan cha sẽ giải thích: “Lăng Vân, Lăng Vân, Đại Bảo nhà chúng ta đứng ở trên núi Xuy Phong!”
(*Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu: Nằm trong bài Vọng Nhạc của Đỗ Phủ. Dịch nghĩa: Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé)
Làm sao mà Quan Đại Bảo không biết là mình đang bị mẹ trêu, hắn ủy khuất nói: “Là Quách tiên sinh nói, tiên sinh còn nói, đợi sang năm chúng con có kết quả thi sẽ cho bọn con tên chữ1”
Quan Tú Tú cong miệng, học giọng điệu nói chuyện của Quan Đại Bảo: “Quách tiên sinh, Quách tiên sinh ——”
Từ sau khi vào học đường, Quách thúc thúc đã trở thành Quách tiên sinh rồi, mỗi lần Quách tiên sinh đến nhà mình thì Quan Đại Bảo sẽ trốn vào phòng không chịu ra ngoài. Quan Tú Tú thở dài, ca ca giống cha, đều là người thành thật, cho nên sau khi thành hôn mới bị chị dâu nắm chặt.
Ngô thị đứng bên cũng gắt lên: “Con đúng là đứa nhỏ thành thực, tiên sinh và thúc thúc, cái nào thân cận hơn cũng không phân biệt đươc!”
Quan Đại Bảo lẩm bẩm nói: “Nhưng vốn là tiên sinh mà.”
Ngô thị ngẩng đầu, giơ cao dao trong tay, dọa con trai: “Quan Đại Bảo! Con còn gọi một tiếng Quách tiên sinh trước mặt mẹ xem, xem mẹ có bỏ qua cho không!”
Quan Đại Bảo sợ tới mức co rụt cổ lại, chạy về phía chuồng gà, đôi môi khẽ nhúc nhích. Quách tiên sinh đã nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dưỡng, quả nhiên Thánh nhân nói không sai.
Mặc dù Quan Đại Bảo có chút chất phác thành thật, nhưng làm việc đến nơi đến chốn, lúc hắn rút mấy cái lông đẹp trên đuôi Đại tướng quân, Quan Tú Tú nhìn trên mu bàn tay ca ca nhà mình bị gà trống mổ vài vết đỏ, nhất thời đau lòng: “Thôi, sớm biết như vậy thì muội cũng không cần!”
Cũng chỉ là nhất thời nhớ tới trò chơi hồi nhỏ, Quan Tú Tú còn phải luyện thêu, nói không có thời gian chơi.
Quan Đại Bảo nhếch miệng cười, lấy một đồng tiền từ bên hông, đưa cả lông cho Quan Tú Tú: “Phần còn lại ca ca không giúp được.”
Quan Tú Tú hé miệng cười lên, nhận lấy đồ vui vẻ vào trong phòng, tìm vài miếng vải rách, nàng rất có mắt nhìn, người khác làm quả cầu chỉ gắng đạt tới gọn gàng đẹp đẽ, không ngờ lông đuôi gà trống đã đủ rực rỡ, nếu phối hợp đủ màu sắc thì nhất định sẽ loạn mắt
Tác giả :
Mê Lộ Long