Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
Chương 82: Ra đi
“ Thánh tôn!”
“ Thánh tôn...”
“ Tử Xuyên...”
Tầng tầng lớp lớp mây đen tản đi, một góc trời xanh ngắt xuất hiện, ánh mặt trời chiếu rọi, mỗi khi ánh sáng đi qua, yêu ma biến mất, hoa cỏ nở rộ.
Ngày tái sinh.
“ Chàng muốn làm gì?” Lâu Nguyệt Đồng duỗi tay muốn giữ lấy Trình Tử Xuyên, nàng xông về phía trước nhưng bỗng chốc trở nên ngơ ngẩn, cúi xuống nhìn tay mình, rồi lại quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn - - nàng có thể xuyên qua thân thể của hắn. Lâu Nguyệt Đồng sững sờ: “ Chàng không hề cải tạo thân thể... A Nguyên!”
A Nguyên hóa thành nam đồng cũng ngây người: “ Chủ nhân...”
“ Phá rồi lại lập quá tàn nhẫn, ta đã bảo vệ lục giới hàng trăm vạn năm, sao có thể nhẫn tâm như vậy?” Trình Tử Xuyên không biết đang hỏi họ, hay đang hỏi chính mình.
A Nguyên lập tức hoảng hốt: “ Nhưng, nhưng... chủ nhân có phải đang muốn trách mắng A Nguyên? Thiên địa có thể trọng lập, A Nguyên chỉ muốn chủ nhân sống thật tốt, A Nguyên... đã chờ bảy trăm năm...”
Thần sắc của Trình Tử Xuyên ôn hòa: “ Không trách ngươi.”
“ Vậy là chàng đang trách ta?” Lâu Nguyệt Đồng cười khổ một tiếng, “ Chàng đừng quên, chàng và Thiên Bi vui buồn gắn kết, nếu chàng gặp chuyện không may, Thiên Bi...”
“ Đó không phải kết quả mà nàng muốn sao?” Trình Tử Xuyên không chỉ trích, nhẹ nhàng nói như đang kể chuyện.
Lâu Nguyệt Đồng im lặng, trái tim nàng dường như đã ngừng đập. Nàng hiểu Trình Tử Xuyên muốn làm gì, giận dữ hét lên: “ Ta không muốn!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy đau buốt như bị gông xiềng kéo chân.
Lâu Nguyệt Đồng ôm ngực, thân hình khẽ run: “ Ta, ta...”
“ Ta rất vui.” Trình Tử Xuyên ngẩn ra, lập tức cười vui vẻ, “ Cuối cùng nàng cũng có thể nói những lời này, tam sinh tam thế, ta chờ đã lâu, cuối cùng nàng cũng có thể lui một bước trước mặt ta.”
Kim quang mờ đi, tấm bia đá khổng lồ không một tiếng động vỡ vụn.
Minh Khải kinh hãi, Lâu Dịch Dương khó tin, Diêm Vương nhắm mắt lại... Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Ngàn vạn điểm sáng lóe lên quanh thân Trình Tử Xuyên, hắn vung tay, cột sáng ngút trời liền bao phủ một vùng trời đất. Cùng lúc đó, Lâu Nguyệt Đồng siết chặt tà áo, theo những điểm sáng vì độ hóa mà tiêu tán, ma khí trên người nàng nhạt đi một phần, quá trình này như muốn róc của nàng từng miếng thịt, đau đến không muốn sống nữa.
Sắc mặt Lâu Dịch Dương đại biến, hắn phí sức muốn động thủ nhưng không thể động đậy, một chút cũng không thể động đậy.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng không thể động đậy.
“ Sư tổ, Thánh tôn... đang làm gì?”
Hoa Diễn thượng tiên lẩm bẩm: “ Nguyệt ma quân vì ngàn vạn oan hồn dưới Thiên Bi mà sinh, đó là nguồn gốc ma tính của nàng, Thánh tôn đang dùng nguyên lực của chính mình độ hóa những oan hồn đó, độ nàng thành thần...”
“ Thiên Đạo không thể hoàn toàn trừ bỏ ngàn vạn oan hồn thời đại Tam giới thượng cổ, vì thế mới trấn áp chúng dưới Thiên Bi. Ngàn vạn năm đã trôi qua, tuy Lâu Nguyệt Đồng vào thời Tam giới là tai họa lớn, nhưng đây mới là sứ mạng của Thánh tôn – hi sinh, hi sinh vì lục giới.”
“ Nói vậy, chẳng phải Thánh tôn từ khi sinh ra đã bị định sẵn rằng phải hi sinh?” Lan Tự đứng một bên ngơ ngẩn, “ Chuyện này đối với ngài thật quá tàn nhẫn! Thánh tôn bảo vệ trời đất, công bằng chính trực vô tư, nhưng đối với bản thân lại vô cùng bất công!”
“ Chiến Hoàng ghen tị với Thánh tôn, nếu hắn biết rõ chân tướng, không biết có muốn trở thành một ‘Thánh tôn’ khác không?” Minh Khải giễu cợt nói, “ Thật sự quá buồn cười! Thế nhân đều nói Thiên Đạo bất công, cuối cùng thế nào mới là thật sự bất công?”
“ Ta không cần!”
Lâu Nguyệt Đồng ôm đầu, mái tóc dài tán loạn trong gió, nàng gần như đang phát điên: “ Ta không cần chàng giúp ta! Ta không muốn thành thần! Chàng dừng tay! Dừng tay - - “
Trình Tử Xuyên mỉm cười: “ Thứ nàng muốn là tự do, là pháp lực, hiện tại, ta đều đã cho nàng. Ta muốn độ nàng thành thần, tội nghiệt của nàng đã có ta gánh vác, sự trừng phạt đối với nàng - - là thay thế ta. Hãy khiến thiên địa lục giới trở nên tốt hơn, nhé!”
“ Ta không cần! Ta không cần!” Lâu Nguyệt Đồng cuối cùng cũng khóc thất thanh, nàng muốn ngăn hắn lại nhưng không thể ngăn được, nàng luôn tự nhận mình không chuyện gì không làm được, đến giờ khắc này mới hiểu được thứ gọi là gần nhau trong gang tấc mà cách nhau cả biển trời, lòng đau đến mức không thể thở, “ Tất cả đều do ta làm, vì sao chàng không hận ta! Vì sao chàng không giết ta! Vì sao cuối cùng chàng luôn giúp ta, ta thà rằng chàng giết ta, cũng không cần chàng thay ta gánh chịu hết thảy!”
“ Nếu nàng không buồn, vậy thì tốt. Nếu nàng buồn, hãy coi nó như sự trừng phạt hay trả thù đi.”
Nước mắt Lâu Nguyệt Đồng rơi như mưa, si ngốc bật cười, khàn giọng nói: “ Chàng điên rồi! Ta tưởng ta thắng chàng nhiều lần như vậy, nhưng cuối cùng ta mới là người thua, thua triệt để. Nhưng chàng có biết không, ta không còn muốn tự do, không còn muốn gì hết, ta chỉ muốn chàng dừng lại, ta muốn chàng lưu lại cùng ta, chàng có thể làm được không?”
Rút đi vẻ ngoài cương ngạnh, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối.
Ánh sáng dần dần biến mất.
Trình Tử Xuyên không nhìn nàng, ngẩng đầu nhìn vào hư không: “ Ta nguyện hóa thành trí tuệ, hòa vào Thiên đạo. Ta nguyện hóa thành đất đai, cải tạo thế gian. Ta nguyện hóa thành dòng nước, tân sinh trời đất... Từ nay về sau, trong lục giới không còn Thánh tôn và Thiên Bi, chỉ còn quy tắc.”
Nếu đó là sứ mạng, ta sẽ không phẫn nộ, sẽ không bi thương. Nếu hy sinh là thanh toàn, ta sẽ thản nhiên tiếp nhận.
Vì ta yêu nàng, cũng yêu thế giới mà ta bảo vệ.
“ Chủ nhân, không được, không được biến mất...” A Nguyên nhào tới, “ A Nguyên thật vất vả mới chờ được người trở về, không thể đợi thêm bảy trăm năm một lần nữa...”
Phù Tang im lặng. Nếu là lúc trước, hắn đã sớm gào thét, nhưng lúc này lại yên tĩnh thần kì, hắn chỉ nhìn Trình Tử Xuyên, đôi mắt đỏ bừng: “ Người trong thiên hạ đều mong chờ Thánh tôn trở về, mong chờ chính nghĩa, mong mỏi một vị chúa cứu thế, ngươi cứu họ, nhưng ai cứu ngươi? Ngươi không muốn phụ thiên hạ, cũng không muốn phụ nàng, cuối cùng cũng chỉ có thể phụ chính mình... Thánh tôn, Tử Xuyên, ngươi... đã không còn như bảy trăm năm trước nữa rồi...”
Tất cả mọi người ngơ ngác ngẩng đầu, thân ảnh Trình Tử Xuyên tan ra, hóa thành ánh sáng rơi xuống từng góc nhỏ.
Đột nhiên, mặt đất khô cằn trở nên màu mỡ, cây khô nở rộ, dòng nước trong veo... Thời gian như đang quay lại, từng tòa thành lại mọc lên, từng thi thể sống lại.
“ Chuyện gì vậy, không phải ta đã chết sao?”
“ Cha, mẹ! Gia đình chúng ta, gia đình chúng ta lại được đoàn tụ rồi!”
“ Con ơi! Con của ta! Thật tốt, thật tốt, cảm ơn ông trời, cảm ơn, cảm ơn...”
“ Yêu ma... không thấy nữa.”
Hết thảy đều biến về bộ dáng như cũ, tất cả như chưa từng xảy ra, thậm chí, so với khi trước còn đẹp hơn.
Tội nghiệt của nàng, đã có ta gánh vác.
Lâu Nguyệt Đồng cười to, pháp lực quanh thân khuếch tán: “ Chàng cho rằng như vậy đã là kết thúc sao? Chàng dựa vào đâu mà dám giữ ta lại, dựa vào đâu mà dám thay đổi quyết định của ta? Chàng biến ta thành vậy, vậy ta sẽ giết hết lục giới! Ta có thể hủy diệt lục giới một lần, cũng có thể hủy diệt nó lần thứ hai!”
“ Ngươi không thể.” Hoa Diễn thượng tiên thở dài.
Lâu Nguyệt Đồng đánh ra một kích, nhưng cỗ lực lượng kia còn chưa chạm đến mặt đất đã biến mất, nàng khó tin nhìn chằm chằm tay mình.
Minh Khải Tiên Đế nói: “ Thần lực bảo vệ ngươi, đồng thời cũng giam cầm ngươi. Thánh tôn vốn có thể giết ngươi, nhưng ngài không nỡ. Ngươi làm nhiều việc thương thiên hại lý, cuối cùng toàn bộ đều do ngài gánh vác. Ngài sợ chúng ta làm tổn thương ngươi, vì thế biến ngươi thành thần, hắn sợ ngươi làm tổn hại chúng ta, vì thế liền giam cầm ngươi.”
Minh Khải nói xong, hai mắt nhắm lại, dẫn chúng tiên quay lại tiên giới.
Đại cục đã định.
“ Tỷ tỷ...” Lâu Dịch Dương nửa không cam lòng nửa lo lắng mở miệng.
“ Cút!”
Lâu Nguyệt Đồng vung một chưởng đánh trúng Lâu Dịch Dương, hắn bắn ra phía sau, trong nháy mắt phun ra một ngụm máu. Hắn đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng trống rỗng - - Trình Tử Xuyên đã dùng cách quyết tuyệt như vậy lưu lại một bóng dáng khắc cốt ghi tâm, hắn là người thủ hộ thiên địa, cảnh cáo lục giới, cũng giam cầm Lâu Nguyệt Đồng.
Có lẽ hắn yêu nàng, nhưng tất nhiên có hận nàng.
Cũng giống như nàng yêu hắn, nhưng tất nhiên có hận hắn.
Nhưng tất cả đều là thật tâm, tất cả hận thù cuối cùng đều biến thành sự bảo vệ.
Lâu Dịch Dương cảm thấy vô cùng mờ mịt, hắn không hiểu, từ trước đến giờ vẫn luôn không hiểu.
Những thứ dã tâm và tranh chấp kia đều trở thành trò cười, Lâu Dịch Dương triệu hồi ma binh, dừng một chút, bất đắc dĩ lên tiếng: “ Tỷ tỷ, trật tự lục giới trọng lập, ta không thể ở nhân giới được nữa. Ngươi... nếu thích, có thể đến Ma giới tìm ta.”
Mặc dù nói vậy nhưng Lâu Dịch Dương đều hiểu, Lâu Nguyệt Đồng sẽ không đến.
Trong chớp mắt, một rừng ma binh biến mất không còn một người, trên bầu trời chỉ còn Lâu Nguyệt Đồng bơ vơ đứng đó, hồn bay phách lạc, bóng dáng mờ mịt cô đơn.
“ Phù Tang ca ca!” A Nguyên nhào vào lòng Phù Tang khóc lớn, “ Là ta sai, đều là ta sai! Tại sao ta không sớm ngăn cản người, tại sao phải phá rồi lại lập, vì sao, vì sao...”
“ Không phải. A Nguyên, ngươi không còn cách nào, chúng ta cũng không còn cách nào.” Phù Tang lẩm bẩm nói, “ Là Thiên đạo quá tàn nhẫn với Thánh tôn, từ khi bắt đầu đã muốn hắn hy sinh.”
Phó Diễn Chi run rẩy chạy qua: “ Tử Xuyên... còn có thể trở về không?”
Phù Tang thở dài: “ Lần này... có lẽ không được nữa.”
Phó Diễn Chi: “ Vì sao?”
“ Vì Thánh tôn không chết, thần hồn của người tan vào Thiên đạo, tuy người không hiện hữu ở đây nhưng thực ra, người hiện hữu ở khắp mọi nơi.” Phù Tang đưa tay, hoa cỏ lay động, một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa.
Phó Diễn Chi lập tức kêu lên: “ Nếu đã không phải đã chết, vậy nhất định còn cách!”
Phù Tang và A Nguyên đều trầm mặc.
Bỗng nhiên, cổ A Nguyên bị ai đó xách lên.
Phù Tang: “ Lâu Nguyệt Đồng? Ngươi tìm đến đây làm gì?”
Đôi mắt Lâu Nguyệt Đồng âm u khiến người ta sợ hãi, từng chữ từng câu không có chút tình cảm: “ Ta muốn chàng trở về.”
Phù Tang vừa nghe, không thể áp chế được lửa giận và bi phẫn: “ Người không về được nữa! Ngươi nghe không hiểu sao? Mà nếu người trở về thì sao, trở về để bị ngươi lừa, bị ngươi hại? Kể từ khi gặp ngươi, người chưa có lấy một phút an bình. Chi bằng cứ tiếp tục thế này, không chừng người sẽ thích hơn!”
Khí tức trên người Lâu Nguyệt Đồng lạnh đi vài phần.
Phù Tang nói xong liền sửng sốt, hắn dường như có thể lí giải được lý do Thánh tôn có thể thản nhiên tiếp nhận kết quả này - - Khúc mắc với Lâu Nguyệt Đồng đã hao hết tâm sức của hắn, chi bằng hóa thành núi xanh mặt đất, làm bạn với trăng trong gió mát, lắng nghe âm thanh vạn vật, không quan tâm đến phiền não trần gian, cuối cùng, hắn sẽ có thể đi tìm con đường của chính mình.
Đôi mắt Phù Tang nhòe nước.
“ Từ khi bắt đầu, chúng ta đã luôn lừa gạt lẫn nhau.” Lâu Nguyệt Đồng im lặng hồi lâu, cúi đầu đáp, “ Sau này, sẽ không thế nữa.”
Vì sau khi trải qua nỗi đau này, ta mới hiểu được... thế nào là quý trọng.
Phó Diễn Chi có chút vô lực: “ Đâu còn cơ hội cho ngươi quý trọng nữa?”
Lâu Nguyệt Đồng ngẩn người.
Phó Diễn Chi ngẩng đầu lên, thấm thoắt trợn to hai mắt. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn nhìn thấy mái tóc đen nhánh của Lâu Nguyệt Đồng, xuất hiện những sợi tóc bạc.
Nàng còn thống khổ hơn so với tưởng tượng của chúng ta.
Phù Tang bừng tỉnh, trong lòng đau nhói, không biết khổ sở vì ai.
“ Thánh tôn...”
“ Tử Xuyên...”
Tầng tầng lớp lớp mây đen tản đi, một góc trời xanh ngắt xuất hiện, ánh mặt trời chiếu rọi, mỗi khi ánh sáng đi qua, yêu ma biến mất, hoa cỏ nở rộ.
Ngày tái sinh.
“ Chàng muốn làm gì?” Lâu Nguyệt Đồng duỗi tay muốn giữ lấy Trình Tử Xuyên, nàng xông về phía trước nhưng bỗng chốc trở nên ngơ ngẩn, cúi xuống nhìn tay mình, rồi lại quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn - - nàng có thể xuyên qua thân thể của hắn. Lâu Nguyệt Đồng sững sờ: “ Chàng không hề cải tạo thân thể... A Nguyên!”
A Nguyên hóa thành nam đồng cũng ngây người: “ Chủ nhân...”
“ Phá rồi lại lập quá tàn nhẫn, ta đã bảo vệ lục giới hàng trăm vạn năm, sao có thể nhẫn tâm như vậy?” Trình Tử Xuyên không biết đang hỏi họ, hay đang hỏi chính mình.
A Nguyên lập tức hoảng hốt: “ Nhưng, nhưng... chủ nhân có phải đang muốn trách mắng A Nguyên? Thiên địa có thể trọng lập, A Nguyên chỉ muốn chủ nhân sống thật tốt, A Nguyên... đã chờ bảy trăm năm...”
Thần sắc của Trình Tử Xuyên ôn hòa: “ Không trách ngươi.”
“ Vậy là chàng đang trách ta?” Lâu Nguyệt Đồng cười khổ một tiếng, “ Chàng đừng quên, chàng và Thiên Bi vui buồn gắn kết, nếu chàng gặp chuyện không may, Thiên Bi...”
“ Đó không phải kết quả mà nàng muốn sao?” Trình Tử Xuyên không chỉ trích, nhẹ nhàng nói như đang kể chuyện.
Lâu Nguyệt Đồng im lặng, trái tim nàng dường như đã ngừng đập. Nàng hiểu Trình Tử Xuyên muốn làm gì, giận dữ hét lên: “ Ta không muốn!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy đau buốt như bị gông xiềng kéo chân.
Lâu Nguyệt Đồng ôm ngực, thân hình khẽ run: “ Ta, ta...”
“ Ta rất vui.” Trình Tử Xuyên ngẩn ra, lập tức cười vui vẻ, “ Cuối cùng nàng cũng có thể nói những lời này, tam sinh tam thế, ta chờ đã lâu, cuối cùng nàng cũng có thể lui một bước trước mặt ta.”
Kim quang mờ đi, tấm bia đá khổng lồ không một tiếng động vỡ vụn.
Minh Khải kinh hãi, Lâu Dịch Dương khó tin, Diêm Vương nhắm mắt lại... Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Ngàn vạn điểm sáng lóe lên quanh thân Trình Tử Xuyên, hắn vung tay, cột sáng ngút trời liền bao phủ một vùng trời đất. Cùng lúc đó, Lâu Nguyệt Đồng siết chặt tà áo, theo những điểm sáng vì độ hóa mà tiêu tán, ma khí trên người nàng nhạt đi một phần, quá trình này như muốn róc của nàng từng miếng thịt, đau đến không muốn sống nữa.
Sắc mặt Lâu Dịch Dương đại biến, hắn phí sức muốn động thủ nhưng không thể động đậy, một chút cũng không thể động đậy.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng không thể động đậy.
“ Sư tổ, Thánh tôn... đang làm gì?”
Hoa Diễn thượng tiên lẩm bẩm: “ Nguyệt ma quân vì ngàn vạn oan hồn dưới Thiên Bi mà sinh, đó là nguồn gốc ma tính của nàng, Thánh tôn đang dùng nguyên lực của chính mình độ hóa những oan hồn đó, độ nàng thành thần...”
“ Thiên Đạo không thể hoàn toàn trừ bỏ ngàn vạn oan hồn thời đại Tam giới thượng cổ, vì thế mới trấn áp chúng dưới Thiên Bi. Ngàn vạn năm đã trôi qua, tuy Lâu Nguyệt Đồng vào thời Tam giới là tai họa lớn, nhưng đây mới là sứ mạng của Thánh tôn – hi sinh, hi sinh vì lục giới.”
“ Nói vậy, chẳng phải Thánh tôn từ khi sinh ra đã bị định sẵn rằng phải hi sinh?” Lan Tự đứng một bên ngơ ngẩn, “ Chuyện này đối với ngài thật quá tàn nhẫn! Thánh tôn bảo vệ trời đất, công bằng chính trực vô tư, nhưng đối với bản thân lại vô cùng bất công!”
“ Chiến Hoàng ghen tị với Thánh tôn, nếu hắn biết rõ chân tướng, không biết có muốn trở thành một ‘Thánh tôn’ khác không?” Minh Khải giễu cợt nói, “ Thật sự quá buồn cười! Thế nhân đều nói Thiên Đạo bất công, cuối cùng thế nào mới là thật sự bất công?”
“ Ta không cần!”
Lâu Nguyệt Đồng ôm đầu, mái tóc dài tán loạn trong gió, nàng gần như đang phát điên: “ Ta không cần chàng giúp ta! Ta không muốn thành thần! Chàng dừng tay! Dừng tay - - “
Trình Tử Xuyên mỉm cười: “ Thứ nàng muốn là tự do, là pháp lực, hiện tại, ta đều đã cho nàng. Ta muốn độ nàng thành thần, tội nghiệt của nàng đã có ta gánh vác, sự trừng phạt đối với nàng - - là thay thế ta. Hãy khiến thiên địa lục giới trở nên tốt hơn, nhé!”
“ Ta không cần! Ta không cần!” Lâu Nguyệt Đồng cuối cùng cũng khóc thất thanh, nàng muốn ngăn hắn lại nhưng không thể ngăn được, nàng luôn tự nhận mình không chuyện gì không làm được, đến giờ khắc này mới hiểu được thứ gọi là gần nhau trong gang tấc mà cách nhau cả biển trời, lòng đau đến mức không thể thở, “ Tất cả đều do ta làm, vì sao chàng không hận ta! Vì sao chàng không giết ta! Vì sao cuối cùng chàng luôn giúp ta, ta thà rằng chàng giết ta, cũng không cần chàng thay ta gánh chịu hết thảy!”
“ Nếu nàng không buồn, vậy thì tốt. Nếu nàng buồn, hãy coi nó như sự trừng phạt hay trả thù đi.”
Nước mắt Lâu Nguyệt Đồng rơi như mưa, si ngốc bật cười, khàn giọng nói: “ Chàng điên rồi! Ta tưởng ta thắng chàng nhiều lần như vậy, nhưng cuối cùng ta mới là người thua, thua triệt để. Nhưng chàng có biết không, ta không còn muốn tự do, không còn muốn gì hết, ta chỉ muốn chàng dừng lại, ta muốn chàng lưu lại cùng ta, chàng có thể làm được không?”
Rút đi vẻ ngoài cương ngạnh, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối.
Ánh sáng dần dần biến mất.
Trình Tử Xuyên không nhìn nàng, ngẩng đầu nhìn vào hư không: “ Ta nguyện hóa thành trí tuệ, hòa vào Thiên đạo. Ta nguyện hóa thành đất đai, cải tạo thế gian. Ta nguyện hóa thành dòng nước, tân sinh trời đất... Từ nay về sau, trong lục giới không còn Thánh tôn và Thiên Bi, chỉ còn quy tắc.”
Nếu đó là sứ mạng, ta sẽ không phẫn nộ, sẽ không bi thương. Nếu hy sinh là thanh toàn, ta sẽ thản nhiên tiếp nhận.
Vì ta yêu nàng, cũng yêu thế giới mà ta bảo vệ.
“ Chủ nhân, không được, không được biến mất...” A Nguyên nhào tới, “ A Nguyên thật vất vả mới chờ được người trở về, không thể đợi thêm bảy trăm năm một lần nữa...”
Phù Tang im lặng. Nếu là lúc trước, hắn đã sớm gào thét, nhưng lúc này lại yên tĩnh thần kì, hắn chỉ nhìn Trình Tử Xuyên, đôi mắt đỏ bừng: “ Người trong thiên hạ đều mong chờ Thánh tôn trở về, mong chờ chính nghĩa, mong mỏi một vị chúa cứu thế, ngươi cứu họ, nhưng ai cứu ngươi? Ngươi không muốn phụ thiên hạ, cũng không muốn phụ nàng, cuối cùng cũng chỉ có thể phụ chính mình... Thánh tôn, Tử Xuyên, ngươi... đã không còn như bảy trăm năm trước nữa rồi...”
Tất cả mọi người ngơ ngác ngẩng đầu, thân ảnh Trình Tử Xuyên tan ra, hóa thành ánh sáng rơi xuống từng góc nhỏ.
Đột nhiên, mặt đất khô cằn trở nên màu mỡ, cây khô nở rộ, dòng nước trong veo... Thời gian như đang quay lại, từng tòa thành lại mọc lên, từng thi thể sống lại.
“ Chuyện gì vậy, không phải ta đã chết sao?”
“ Cha, mẹ! Gia đình chúng ta, gia đình chúng ta lại được đoàn tụ rồi!”
“ Con ơi! Con của ta! Thật tốt, thật tốt, cảm ơn ông trời, cảm ơn, cảm ơn...”
“ Yêu ma... không thấy nữa.”
Hết thảy đều biến về bộ dáng như cũ, tất cả như chưa từng xảy ra, thậm chí, so với khi trước còn đẹp hơn.
Tội nghiệt của nàng, đã có ta gánh vác.
Lâu Nguyệt Đồng cười to, pháp lực quanh thân khuếch tán: “ Chàng cho rằng như vậy đã là kết thúc sao? Chàng dựa vào đâu mà dám giữ ta lại, dựa vào đâu mà dám thay đổi quyết định của ta? Chàng biến ta thành vậy, vậy ta sẽ giết hết lục giới! Ta có thể hủy diệt lục giới một lần, cũng có thể hủy diệt nó lần thứ hai!”
“ Ngươi không thể.” Hoa Diễn thượng tiên thở dài.
Lâu Nguyệt Đồng đánh ra một kích, nhưng cỗ lực lượng kia còn chưa chạm đến mặt đất đã biến mất, nàng khó tin nhìn chằm chằm tay mình.
Minh Khải Tiên Đế nói: “ Thần lực bảo vệ ngươi, đồng thời cũng giam cầm ngươi. Thánh tôn vốn có thể giết ngươi, nhưng ngài không nỡ. Ngươi làm nhiều việc thương thiên hại lý, cuối cùng toàn bộ đều do ngài gánh vác. Ngài sợ chúng ta làm tổn thương ngươi, vì thế biến ngươi thành thần, hắn sợ ngươi làm tổn hại chúng ta, vì thế liền giam cầm ngươi.”
Minh Khải nói xong, hai mắt nhắm lại, dẫn chúng tiên quay lại tiên giới.
Đại cục đã định.
“ Tỷ tỷ...” Lâu Dịch Dương nửa không cam lòng nửa lo lắng mở miệng.
“ Cút!”
Lâu Nguyệt Đồng vung một chưởng đánh trúng Lâu Dịch Dương, hắn bắn ra phía sau, trong nháy mắt phun ra một ngụm máu. Hắn đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng trống rỗng - - Trình Tử Xuyên đã dùng cách quyết tuyệt như vậy lưu lại một bóng dáng khắc cốt ghi tâm, hắn là người thủ hộ thiên địa, cảnh cáo lục giới, cũng giam cầm Lâu Nguyệt Đồng.
Có lẽ hắn yêu nàng, nhưng tất nhiên có hận nàng.
Cũng giống như nàng yêu hắn, nhưng tất nhiên có hận hắn.
Nhưng tất cả đều là thật tâm, tất cả hận thù cuối cùng đều biến thành sự bảo vệ.
Lâu Dịch Dương cảm thấy vô cùng mờ mịt, hắn không hiểu, từ trước đến giờ vẫn luôn không hiểu.
Những thứ dã tâm và tranh chấp kia đều trở thành trò cười, Lâu Dịch Dương triệu hồi ma binh, dừng một chút, bất đắc dĩ lên tiếng: “ Tỷ tỷ, trật tự lục giới trọng lập, ta không thể ở nhân giới được nữa. Ngươi... nếu thích, có thể đến Ma giới tìm ta.”
Mặc dù nói vậy nhưng Lâu Dịch Dương đều hiểu, Lâu Nguyệt Đồng sẽ không đến.
Trong chớp mắt, một rừng ma binh biến mất không còn một người, trên bầu trời chỉ còn Lâu Nguyệt Đồng bơ vơ đứng đó, hồn bay phách lạc, bóng dáng mờ mịt cô đơn.
“ Phù Tang ca ca!” A Nguyên nhào vào lòng Phù Tang khóc lớn, “ Là ta sai, đều là ta sai! Tại sao ta không sớm ngăn cản người, tại sao phải phá rồi lại lập, vì sao, vì sao...”
“ Không phải. A Nguyên, ngươi không còn cách nào, chúng ta cũng không còn cách nào.” Phù Tang lẩm bẩm nói, “ Là Thiên đạo quá tàn nhẫn với Thánh tôn, từ khi bắt đầu đã muốn hắn hy sinh.”
Phó Diễn Chi run rẩy chạy qua: “ Tử Xuyên... còn có thể trở về không?”
Phù Tang thở dài: “ Lần này... có lẽ không được nữa.”
Phó Diễn Chi: “ Vì sao?”
“ Vì Thánh tôn không chết, thần hồn của người tan vào Thiên đạo, tuy người không hiện hữu ở đây nhưng thực ra, người hiện hữu ở khắp mọi nơi.” Phù Tang đưa tay, hoa cỏ lay động, một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa.
Phó Diễn Chi lập tức kêu lên: “ Nếu đã không phải đã chết, vậy nhất định còn cách!”
Phù Tang và A Nguyên đều trầm mặc.
Bỗng nhiên, cổ A Nguyên bị ai đó xách lên.
Phù Tang: “ Lâu Nguyệt Đồng? Ngươi tìm đến đây làm gì?”
Đôi mắt Lâu Nguyệt Đồng âm u khiến người ta sợ hãi, từng chữ từng câu không có chút tình cảm: “ Ta muốn chàng trở về.”
Phù Tang vừa nghe, không thể áp chế được lửa giận và bi phẫn: “ Người không về được nữa! Ngươi nghe không hiểu sao? Mà nếu người trở về thì sao, trở về để bị ngươi lừa, bị ngươi hại? Kể từ khi gặp ngươi, người chưa có lấy một phút an bình. Chi bằng cứ tiếp tục thế này, không chừng người sẽ thích hơn!”
Khí tức trên người Lâu Nguyệt Đồng lạnh đi vài phần.
Phù Tang nói xong liền sửng sốt, hắn dường như có thể lí giải được lý do Thánh tôn có thể thản nhiên tiếp nhận kết quả này - - Khúc mắc với Lâu Nguyệt Đồng đã hao hết tâm sức của hắn, chi bằng hóa thành núi xanh mặt đất, làm bạn với trăng trong gió mát, lắng nghe âm thanh vạn vật, không quan tâm đến phiền não trần gian, cuối cùng, hắn sẽ có thể đi tìm con đường của chính mình.
Đôi mắt Phù Tang nhòe nước.
“ Từ khi bắt đầu, chúng ta đã luôn lừa gạt lẫn nhau.” Lâu Nguyệt Đồng im lặng hồi lâu, cúi đầu đáp, “ Sau này, sẽ không thế nữa.”
Vì sau khi trải qua nỗi đau này, ta mới hiểu được... thế nào là quý trọng.
Phó Diễn Chi có chút vô lực: “ Đâu còn cơ hội cho ngươi quý trọng nữa?”
Lâu Nguyệt Đồng ngẩn người.
Phó Diễn Chi ngẩng đầu lên, thấm thoắt trợn to hai mắt. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn nhìn thấy mái tóc đen nhánh của Lâu Nguyệt Đồng, xuất hiện những sợi tóc bạc.
Nàng còn thống khổ hơn so với tưởng tượng của chúng ta.
Phù Tang bừng tỉnh, trong lòng đau nhói, không biết khổ sở vì ai.
Tác giả :
Ninh Dung Huyên