Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
Chương 18: Gió trăng
Đây là một câu hỏi rất hay!
Trình Tử Xuyên liếc nàng một cái: “ Đạo hữu cho rằng tại sao hồn phách của ta lại không hoàn hảo?”
“ À, có liên quan đến Trình gia?” Lâu Nguyệt Đồng có ngu ngốc đến mấy cũng có thể đoán được, nhưng vẫn phối hợp dùng giọng điệu nghi vấn.
“ Năm đó khi Trình Tiện đoạt căn cốt của ta đã vô tình cướp theo một hồn, sở dĩ ta vẫn sống tốt là do hồn đó không bị hư hại.”
Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, căn cốt bị đoạt, vậy một hồn kia…
“ Một hồn kia đã hòa vào căn cốt, làm tổn hại một hồn nhất định sẽ hủy đi căn cốt, Trình gia không dám động vào.” Trình Tử Xuyên nói, “ Căn cốt dời sang người Trình Diệu, vì thế một hồn của ta cũng tồn tại trên người Trình Diệu.”
Nếu như thế, Trình Diệu biết chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
“ Khó trách tên kia cười đáng ghét như vậy, khẳng định là…” Lâu Nguyệt Đồng không hề đồng tâm, lành lạnh nhận xét, “ Trình đạo hữu, ngươi thật xui xẻo.”
Nàng biết mất đi một hồn chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, Trình Tử Xuyên chỉ tạm thời không gặp trở ngại mà thôi. Bất kể thế nào, một hồn mà Trình Diệu đang giữ kia, hắn nhất định phải lấy lại.
Mà Trình Tử Xuyên cũng thật xúi quẩy, những người thân yêu với hắn đều đã qua đời, Trình gia cướp căn cốt của hắn còn muốn hắn chết, Lâu Nguyệt Đồng lại muốn biến hắn thành con rối… có thể sống được đến bây giờ, quả là phúc lớn mạng lớn.
“ Đại lộ dài đằng đẵng, tám mươi mốt khó khăn cũng không phải nhiều, những gì ta gặp phải chỉ bình thường thôi.” Trình Tử Xuyên tâm tính nhạt nhẽo, đem tất cả khó khăn biến thành luyện tập .
“ Đại lộ đại lộ!” Lâu Nguyệt Đồng ghét bỏ bĩu môi, “ Trong lòng ngươi đại khái chỉ có đại lộ của ngươi mà thôi!”
“ Nhưng ít ra…” Trình Tử Xuyên như đang tâm sự cùng nàng, nói, “ Lòng ta có chí hướng, còn đạo hữu thì sao?”
Nàng? Lâu Nguyệt Đồng chống cằm, trong đầu bỗng xẹt qua hình ảnh khế ước, phong ấn trên người, cuối cùng đến lời nói của A Nguyên… sư tôn của nàng?
Vĩnh viễn vẫn là những viễn cảnh ngắn ngủi, nàng không thể nhớ ra.
Tâm tình của nàng bỗng chốc kém hẳn: “ Liên quan gì đến ngươi?”
“ Ngươi đang không muốn thừa nhận. Hiện tại chúng ta nhân quả dính dấp, tính mạng tương liên, ta hi vọng chúng ta có thể thực sự thẳng thắn tin tưởng lẫn nhau.” Trình Tử Xuyên thêm một câu, “ Khi khế ước còn hiệu lực.”
“ Nếu hết hiệu lực thì sao?”
Trình Tử Xuyên: “ Muốn chém giết muốn róc thịt, dựa vào bản lĩnh của ngươi.”
Hắn chủ động nói ra chuyện hồn phách bản thân không hoàn hảo là vì trong tình huống như thế, tốt nhất vẫn là hợp tác.
Mà hắn dám trực tiếp đề ra yêu cầu này cũng vì nhìn ra tiểu ma nữ mặc dù lạnh lùng xảo trá nhưng không hèn hạ vô sỉ, xấu thì có xấu nhưng rất công bằng, chỉ cần nàng đáp ứng chắc chắn sẽ nói được làm được, không giở thủ đoạn đùa giỡn.
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, một tay chống cằm trầm tư.
“ Ta đề nghị ngươi đồng ý với hắn.” A Nguyên nói, “ Hiệu lực của khế ước thượng cổ vừa rồi ngươi cũng đã cảm thụ qua, còn nữa, ngươi nói người này sâu không lường được, chưa chắc ngươi đã không nhận được điều gì tốt!”
Lâu Nguyệt Đồng hừ nhẹ: “ Dong dài!”
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “ Ta có thể chấp nhận yêu cầu của ngươi, nhưng ta cũng có một yêu cầu - - chỉ cần ta cần huyết khí, ngươi hãy cho ta.”
Nhược điểm của Trình Tử Xuyên là hồn phách, còn nhược điểm của nàng chính là một khi ra tay quá nhiều, pháp lực sẽ không có cách nào duy trì.
Nếu hai người bọn họ có thể tạm thời tin tưởng lẫn nhau, coi như hai bên cùng được lợi.
“ Lại muốn hút máu người, quả nhiên là tiểu ma nữ.”
Lâu Nguyệt Đồng híp mắt, cố ý nhe răng, liếm liếm môi.
Trình Tử Xuyên nghe vậy cười cười, có lẽ vì những người lãnh đạm như hắn rất ít khi cười nên phá lệ trở nên ôn nhu, không phải trào phúng, cũng có chút ý tứ bao dung.
Lâu Nguyệt Đồng mở trừng hai mắt, quay đầu đi bĩu môi: “ Cười thật khó nhìn!”
Trình Tử Xuyên lạnh nhạt nói: “ Nếu ngươi cười nhiều hơn nữa, chắc chắn rất dễ nhìn!”
Nghe vậy, Lâu Nguyệt Đồng chống hai tay bên cạnh hắn: “ Trình đạo hữu, loại lời nói này… rất dễ làm người ta hiểu lầm!”
“ Hiểu lầm?” Trỉnh Tử Xuyên nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, đúng là khuôn mặt của một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành, xinh đẹp đến mức làm người ta không thể nảy sinh một ý niệm nào trong đầu, trừ người có khẩu vị đặc sắc.
“ Ngươi đang nghĩ gì?” Lâu Nguyệt Đồng chớp chớp mắt.
Trình Tử Xuyên: “ Vì sao giữa nam nữ nhất định chỉ có thể có tư tình mà không thể có thứ khác?”
“ Lão cổ hủ một tâm hướng đạo như ngươi đương nhiên sẽ không hiểu rõ tình yêu nam nữ là gì.”
“ Đạo hữu hiểu?”
“…” Lâu Nguyệt Đồng lạnh mặt, hất cằm nói, “ Ta không thèm hiểu.”
Nguyên lai tiểu ma nữ này cũng chỉ mạnh miệng mà thôi.
Trỉnh Tử Xuyên nhìn đôi mắt lạnh lùng của nàng liền thấy hơi buồn cười, thoáng gật đầu, giọng nói thản nhiên không hề có một tia không chính đáng, đoan chính vô cùng: “ Đạo hữu yên tâm, giữa ngươi và ta tất nhiên chỉ nói chuyện hợp tác, không quan hệ gió trăng.”
Lâu Nguyệt Đồng quyết định rút lui, hài lòng mấp máy môi: “ Rất tốt.” Chỉ cần hai người họ giữ chắc những suy nghĩ trong sáng, khế ước thượng cổ này có lợi hại hơn nữa cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn.
Ngoài cửa sổ có tiếng gió, một mảnh mây dày trôi qua, lá cây ào ào rơi xuống.
“ Trình Diệu đuổi theo.” Lâu Nguyệt Đồng nói, “ Nói thật, ta rất muốn làm thịt hắn.”
Nhưng động vào Trình Diệu, một hồn kia của Trỉnh Tử Xuyên nhất định sẽ bị tổn hại, mà Trình Tử Xuyên gặp tổn hại, nàng cũng phải đi theo chịu tội… Đây thật sự là một nan đề.
Lâu Nguyệt Đồng tức giận bóp nát cái cốc.
Trình Tử Xuyên thản nhiên đứng dậy: “ Ta muốn đi Cửu Nguyên tiên môn, đạo hữu có muốn đi cùng?”
Lâu Nguyệt Đồng mới vừa rồi còn cảm thấy hắn rất đáng tin, bây giờ lại dùng ánh mắt như nhìn một kẻ thần kinh để nhìn hắn: “ Bị một con chuột đuổi theo còn chưa đủ, ngươi lại muốn chui vào hang chuột?”
“ Đạo hữu có lẽ đã hiểu lầm rồi. Cửu Nguyên tiên môn sừng sững đứng mãi không đổ trong tu chân giới, chẳng lẽ tất cả đều là người như Trình Diệu và Huyền Dự?” Trình Tử Xuyên cũng không dùng gậy tre đánh chết người trên thuyền, chỉ nói, “ Đệ nhất đại phái đương nhiên phải có khí độ của đệ nhất đại phái.”
“ A?” Lâu Nguyên Đồng hỏi, “ Ngươi có người quen?”
Trình Tử Xuyên không đáp mà hỏi ngược lại: “ Đạo hữu có từng nghe qua tên ‘Thanh Gia’?”
Lâu Nguyệt Đồng chợt nhíu mày… Thanh Gia tiểu sư thúc mà Tô Duyên và Phó Diễn Chi đều nhắc tới?
“ Làm sao? Không phải ngươi cũng ngưỡng mộ Thanh Gia tiểu sư thúc kia chứ?”
Trình Tử Xuyên liếc nàng một cái: “ Đạo hữu cho rằng tại sao hồn phách của ta lại không hoàn hảo?”
“ À, có liên quan đến Trình gia?” Lâu Nguyệt Đồng có ngu ngốc đến mấy cũng có thể đoán được, nhưng vẫn phối hợp dùng giọng điệu nghi vấn.
“ Năm đó khi Trình Tiện đoạt căn cốt của ta đã vô tình cướp theo một hồn, sở dĩ ta vẫn sống tốt là do hồn đó không bị hư hại.”
Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, căn cốt bị đoạt, vậy một hồn kia…
“ Một hồn kia đã hòa vào căn cốt, làm tổn hại một hồn nhất định sẽ hủy đi căn cốt, Trình gia không dám động vào.” Trình Tử Xuyên nói, “ Căn cốt dời sang người Trình Diệu, vì thế một hồn của ta cũng tồn tại trên người Trình Diệu.”
Nếu như thế, Trình Diệu biết chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
“ Khó trách tên kia cười đáng ghét như vậy, khẳng định là…” Lâu Nguyệt Đồng không hề đồng tâm, lành lạnh nhận xét, “ Trình đạo hữu, ngươi thật xui xẻo.”
Nàng biết mất đi một hồn chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, Trình Tử Xuyên chỉ tạm thời không gặp trở ngại mà thôi. Bất kể thế nào, một hồn mà Trình Diệu đang giữ kia, hắn nhất định phải lấy lại.
Mà Trình Tử Xuyên cũng thật xúi quẩy, những người thân yêu với hắn đều đã qua đời, Trình gia cướp căn cốt của hắn còn muốn hắn chết, Lâu Nguyệt Đồng lại muốn biến hắn thành con rối… có thể sống được đến bây giờ, quả là phúc lớn mạng lớn.
“ Đại lộ dài đằng đẵng, tám mươi mốt khó khăn cũng không phải nhiều, những gì ta gặp phải chỉ bình thường thôi.” Trình Tử Xuyên tâm tính nhạt nhẽo, đem tất cả khó khăn biến thành luyện tập .
“ Đại lộ đại lộ!” Lâu Nguyệt Đồng ghét bỏ bĩu môi, “ Trong lòng ngươi đại khái chỉ có đại lộ của ngươi mà thôi!”
“ Nhưng ít ra…” Trình Tử Xuyên như đang tâm sự cùng nàng, nói, “ Lòng ta có chí hướng, còn đạo hữu thì sao?”
Nàng? Lâu Nguyệt Đồng chống cằm, trong đầu bỗng xẹt qua hình ảnh khế ước, phong ấn trên người, cuối cùng đến lời nói của A Nguyên… sư tôn của nàng?
Vĩnh viễn vẫn là những viễn cảnh ngắn ngủi, nàng không thể nhớ ra.
Tâm tình của nàng bỗng chốc kém hẳn: “ Liên quan gì đến ngươi?”
“ Ngươi đang không muốn thừa nhận. Hiện tại chúng ta nhân quả dính dấp, tính mạng tương liên, ta hi vọng chúng ta có thể thực sự thẳng thắn tin tưởng lẫn nhau.” Trình Tử Xuyên thêm một câu, “ Khi khế ước còn hiệu lực.”
“ Nếu hết hiệu lực thì sao?”
Trình Tử Xuyên: “ Muốn chém giết muốn róc thịt, dựa vào bản lĩnh của ngươi.”
Hắn chủ động nói ra chuyện hồn phách bản thân không hoàn hảo là vì trong tình huống như thế, tốt nhất vẫn là hợp tác.
Mà hắn dám trực tiếp đề ra yêu cầu này cũng vì nhìn ra tiểu ma nữ mặc dù lạnh lùng xảo trá nhưng không hèn hạ vô sỉ, xấu thì có xấu nhưng rất công bằng, chỉ cần nàng đáp ứng chắc chắn sẽ nói được làm được, không giở thủ đoạn đùa giỡn.
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, một tay chống cằm trầm tư.
“ Ta đề nghị ngươi đồng ý với hắn.” A Nguyên nói, “ Hiệu lực của khế ước thượng cổ vừa rồi ngươi cũng đã cảm thụ qua, còn nữa, ngươi nói người này sâu không lường được, chưa chắc ngươi đã không nhận được điều gì tốt!”
Lâu Nguyệt Đồng hừ nhẹ: “ Dong dài!”
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “ Ta có thể chấp nhận yêu cầu của ngươi, nhưng ta cũng có một yêu cầu - - chỉ cần ta cần huyết khí, ngươi hãy cho ta.”
Nhược điểm của Trình Tử Xuyên là hồn phách, còn nhược điểm của nàng chính là một khi ra tay quá nhiều, pháp lực sẽ không có cách nào duy trì.
Nếu hai người bọn họ có thể tạm thời tin tưởng lẫn nhau, coi như hai bên cùng được lợi.
“ Lại muốn hút máu người, quả nhiên là tiểu ma nữ.”
Lâu Nguyệt Đồng híp mắt, cố ý nhe răng, liếm liếm môi.
Trình Tử Xuyên nghe vậy cười cười, có lẽ vì những người lãnh đạm như hắn rất ít khi cười nên phá lệ trở nên ôn nhu, không phải trào phúng, cũng có chút ý tứ bao dung.
Lâu Nguyệt Đồng mở trừng hai mắt, quay đầu đi bĩu môi: “ Cười thật khó nhìn!”
Trình Tử Xuyên lạnh nhạt nói: “ Nếu ngươi cười nhiều hơn nữa, chắc chắn rất dễ nhìn!”
Nghe vậy, Lâu Nguyệt Đồng chống hai tay bên cạnh hắn: “ Trình đạo hữu, loại lời nói này… rất dễ làm người ta hiểu lầm!”
“ Hiểu lầm?” Trỉnh Tử Xuyên nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, đúng là khuôn mặt của một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành, xinh đẹp đến mức làm người ta không thể nảy sinh một ý niệm nào trong đầu, trừ người có khẩu vị đặc sắc.
“ Ngươi đang nghĩ gì?” Lâu Nguyệt Đồng chớp chớp mắt.
Trình Tử Xuyên: “ Vì sao giữa nam nữ nhất định chỉ có thể có tư tình mà không thể có thứ khác?”
“ Lão cổ hủ một tâm hướng đạo như ngươi đương nhiên sẽ không hiểu rõ tình yêu nam nữ là gì.”
“ Đạo hữu hiểu?”
“…” Lâu Nguyệt Đồng lạnh mặt, hất cằm nói, “ Ta không thèm hiểu.”
Nguyên lai tiểu ma nữ này cũng chỉ mạnh miệng mà thôi.
Trỉnh Tử Xuyên nhìn đôi mắt lạnh lùng của nàng liền thấy hơi buồn cười, thoáng gật đầu, giọng nói thản nhiên không hề có một tia không chính đáng, đoan chính vô cùng: “ Đạo hữu yên tâm, giữa ngươi và ta tất nhiên chỉ nói chuyện hợp tác, không quan hệ gió trăng.”
Lâu Nguyệt Đồng quyết định rút lui, hài lòng mấp máy môi: “ Rất tốt.” Chỉ cần hai người họ giữ chắc những suy nghĩ trong sáng, khế ước thượng cổ này có lợi hại hơn nữa cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn.
Ngoài cửa sổ có tiếng gió, một mảnh mây dày trôi qua, lá cây ào ào rơi xuống.
“ Trình Diệu đuổi theo.” Lâu Nguyệt Đồng nói, “ Nói thật, ta rất muốn làm thịt hắn.”
Nhưng động vào Trình Diệu, một hồn kia của Trỉnh Tử Xuyên nhất định sẽ bị tổn hại, mà Trình Tử Xuyên gặp tổn hại, nàng cũng phải đi theo chịu tội… Đây thật sự là một nan đề.
Lâu Nguyệt Đồng tức giận bóp nát cái cốc.
Trình Tử Xuyên thản nhiên đứng dậy: “ Ta muốn đi Cửu Nguyên tiên môn, đạo hữu có muốn đi cùng?”
Lâu Nguyệt Đồng mới vừa rồi còn cảm thấy hắn rất đáng tin, bây giờ lại dùng ánh mắt như nhìn một kẻ thần kinh để nhìn hắn: “ Bị một con chuột đuổi theo còn chưa đủ, ngươi lại muốn chui vào hang chuột?”
“ Đạo hữu có lẽ đã hiểu lầm rồi. Cửu Nguyên tiên môn sừng sững đứng mãi không đổ trong tu chân giới, chẳng lẽ tất cả đều là người như Trình Diệu và Huyền Dự?” Trình Tử Xuyên cũng không dùng gậy tre đánh chết người trên thuyền, chỉ nói, “ Đệ nhất đại phái đương nhiên phải có khí độ của đệ nhất đại phái.”
“ A?” Lâu Nguyên Đồng hỏi, “ Ngươi có người quen?”
Trình Tử Xuyên không đáp mà hỏi ngược lại: “ Đạo hữu có từng nghe qua tên ‘Thanh Gia’?”
Lâu Nguyệt Đồng chợt nhíu mày… Thanh Gia tiểu sư thúc mà Tô Duyên và Phó Diễn Chi đều nhắc tới?
“ Làm sao? Không phải ngươi cũng ngưỡng mộ Thanh Gia tiểu sư thúc kia chứ?”
Tác giả :
Ninh Dung Huyên