Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ
Chương 72-1
Liễu Tương Nhã vốn vui mừng không dứt đối với lời nói hủy bỏ đại điển phong phi của Liễu Vi Dung của Thái hậu, nhưng mặt khác Hoàng thượng lại vì nàng cử hành một lễ phong phi nhỏ.
Phần vinh sủng này cả hậu cung cũng không có ai bằng, nàng cũng không theo kịp.
Ngắm nhìn phía trước cách đó không xa Liễu Vi Dùng toàn thân cung trang cao quý nhận lấy thánh chỉ cùng Bảo Sách, Liễu Tương Nhã rất nhanh nắm chặt tay, hung hăng cắn cắn môi, ép buộc mình quỳ xuống làm lễ quỳ lạy đối với nàng.
Phần cấp bậc chênh lệch này làm cho nàng hết sức bực tức.
Cũng làm cho nàng càng khát vọng phần quyền thế này.
Mặc dù nàng có phong hào tần, nhưng không phải bất kỳ phong hào nào trong Quý Thục Đức Huệ, chỉ là Lệ tần chính tam phẩm, so với các tam phẩm khác không có phong hào tần, địa vị là cao, nhưng lại vẫn không bằng Liễu Vi Dung.
Bây giờ nàng tấn phong chính là Đức tần chính nhị phẩm.
Phía trên, ánh mắt Liễu Vi Dung quét qua Liễu Tương Nhã quỳ phía dưới, ánh mắt lóe lên, bên môi mỉm cười.
Lễ phong phi đi qua, mới qua buổi trưa, thời gian không kéo dài lâu lắm, nếu như cử hành đại lễ phong phi, không tới gần tối vẫn không thể kết thúc.
Chỉ là một buổi sáng, nàng đã mệt mỏi gần chết, thật may là buổi sáng uống vài ngụm Linh tuyền, nếu không sợ là nàng chống đỡ không nổi.
Chớ nói chi là nàng còn có thai, không động Thai Khí mới là lạ.
Trở lại Nhu Phúc cung, nàng mới cảm thấy rõ ràng được bản thân mình là chủ nhân chân chính của cung điện này.
Không cần lo lắng tuyển tú một năm sau, tú nữ mới gia thế lớn mạnh phong phi chiếm Chủ Điện, mình mỗi ngày phải thỉnh an với nàng ta.
Từ đông sang tây có mười hai cung, chỉ có năm phi vị trên phi tần.
Hiện thời còn trống bảy cung điện không có chủ vị, Liễu Tương Nhã chiếm cái đó không tính, nàng đã chiếm Chủ Điện.
Chỉ là coi như sang năm tuyển tú, phong phi cũng là vô cùng cá biệt.
Không có đều có thể.
Chỉ là muội muội Phương quý phi, con vợ cả đã đến tuổi, sang năm nhất định là muốn vào cung.
Quý Phi vị là không thể nào, liền hai người, không thể nào bị người của Phương gia cũng chiếm đi, về phần sắc phong phân vị gì, thì phải xem ý tứ của Hoàng đế.
Muội muội Phương quý phi, trong nguyên tác cũng là nhân vật hung ác, là một loại người với Tạ tần.
Kể từ sau khi chức vị của nàng cao hơn Tạ tần, Tạ tần cũng không thể nào nhảy lên ở trước mặt nàng rồi, chớ nói chi là hiện tại Hoàng hậu đã ngã.
Nghĩ đến những chuyện này, giọng nói của Đoàn Đoàn liền truyền tiến tới đây.
"Mẫu phi, mẫu phi......" Đoàn Đoàn người chưa tới tiếng tới trước, toàn thân mặc quần áo hồng hồng vọt vào, phía sau Trần mama cũng đi theo vào.
Nhìn Đoàn Đoàn ôm lấy bắp đùi của nàng, đầu nhỏ cọ tới cọ lui, Liễu Vi Dung nhướng mày, cười vuốt vuốt đầu hắn, có chút kỳ quái hỏi: "Đoàn Đoàn, tại sao hôm nay gọi mẫu thân là mẫu phi rồi hả?"
"Phụ hoàng nói với Diệu nhi, bảo sau ngày hôm nay không thể gọi mẫu thân phải gọi mẫu phi." Đoàn Đoàn uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn, hắn còn cảm thấy gọi mẫu thân tương đối thân thiết hơn.
"Diệu nhi vẫn thích gọi mẫu thân." Hắn cọ cái đầu, buồn buồn nói.
Liễu Vi Dung xoa đầu của hắn, cười khẽ một tiếng, "Ở trong Nhu Phúc cung Đoàn Đoàn thích gọi thế nào thì gọi, chỉ là ra khỏi Nhu Phúc cung thì phải kêu mẫu phi......"
"Phải ha, tại sao Diệu nhi lại không nghĩ đến?" Đoàn Đoàn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn Liễu Vi Dung.
Tốt nha!
Móng vuốt sói của Liễu Vi Dung lại không nhịn được nhéo gương mặt mềm mại của hắn.
Đoàn Đoàn uất ức nhìn mẫu thân: "Mẫu thân, Diệu nhi đã trưởng thành, không nên nhéo mặt của Diệu nhi, phụ hoàng nói rồi, bóp nhiều sau khi lớn lên mặt liền bẹp, khó coi."
Liễu Vi Dung phì cười ra tiếng, nàng dụ dỗ: "Đoàn Đoàn, con còn chưa được hai tuổi đâu, làm sao đã trưởng thành? Chờ khi con sáu bảy tuổi, mẫu thân sẽ không bóp mặt của con, có được hay không?"
Đoàn Đoàn bẻ đầu ngón tay tính toán một chút, sáu tuổi, ô ô, hắn bây giờ còn chưa có hai tuổi, còn có hơn bốn năm, thời gian thật dài......
Liễu Vi Dung nhìn bộ dáng bẻ ngón tay tính toán đáng yêu của hắn, không nhịn được lại sờ soạng khuôn mặt của hắn, cảm giác thật tuyệt.
Nhãn châu xoay động, lại nói: "Đoàn Đoàn, mặt của con sẽ không bị mẫu thân nhéo bẹp, phụ hoàng con lừa gạt con, Đoàn Đoàn lớn lên sẽ rất đẹp mắt, giống như phụ hoàng anh tuấn của con!"
Móng vuốt sói lại nắm lại.
"È hèm!" Đột nhiên một tiếng hừ nhẹ vang lên, một bóng dáng cao lớn màu vàng chẳng biết lúc nào tiến vào, vừa đúng nghe được Đức phi khen hắn anh tuấn.
Bên tai Mộ Dung Triệt hơi đỏ lên.
Liễu Vi Dung nghĩ đến lời nói vừa rồi, cũng có chút ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, cúi đầu, nhẹ nhàng cúi người xuống, tất cả cung nhân sau lưng cùng nhau quỳ xuống.
"Hoàng thượng vạn phúc."
"Phụ hoàng......" Đoàn Đoàn từ từ đi qua, Mộ Dung Triệt liếc nhìn gò má đỏ hồng của Đức phi, cổ họng căng thẳng, ho nhẹ một tiếng: "Đứng lên đi!"
Sau đó ôm lấy Đoàn Đoàn ngồi vào trên giường.
Liễu Vi Dung đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn, dâng lên cho hắn một ly trà xanh.
"Tại sao Hoàng thượng cũng tới?" Lễ phong phi mới qua không có nửa canh giờ.
"Hôm nay vừa lúc trẫm không có việc gì, ghé thăm nàng cùng Diệu một chút." Mộ Dung Triệt nhấp một ngụm trà nói.
"Phụ hoàng đến thăm Diệu Nhi sao?" Trong ngực hắn, Đoàn Đoàn nâng đầu lên, cặp mắt toát ra chấm nhỏ.
Khóe miệng Mộ Dung Triệt nâng lên, sờ sờ đầu của hắn, nhỏ giọng nói: "Dĩ nhiên, phụ hoàng tới xem Diệu nhi có cố gắng học tập hay không."
Đoàn Đoàn nghe lời này lập tức vỗ bộ ngực nhỏ, ngọt ngào ngây thơ tranh công nói: "Đương nhiên là có, mỗi ngày Diệu nhi còn đọc cho đệ đệ nghe."
"Đúng vậy, bây giờ Đoàn Đoàn đã đọc xong Tam Tự kinh rồi, bắt đầu đọc Thiên Tự Văn rồi......" Liễu Vi Dung cười nói.
"Hả?" Mộ Dung Triệt nhíu mày, Diệu nhi càng thông minh lanh lợi, hắn lại càng vui mừng.
Sau đó hắn bắt đầu khảo sát Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn ở một bên ngọt ngào ngây thơ đối đáp.
Liễu Vi Dung nhìn một màn này cười, cảm thấy rất là ấm áp.
Gần tới lúc chạng vạng, Tiểu Lý Tử tới thông báo, Thái Sư vào cung yết kiến, bữa tối Mộ Dung Triệt cũng không có ăn, chỉ bảo Liễu Vi Dung cho người dùng hộp đựng thức ăn giữ lại một phần cho hắn rồi rời đi.
Ăn xong cơm tối ở trong sân mang theo cái đuôi nhỏ Đoàn Đoàn cùng nhau tiêu thực.
Một cung nữ vội vã đi tới.
"Chủ tử, Huệ phi nương nương phái người đưa quà tặng tới, cũng gửi lời nói xin ngài tự mình xem qua."
Quà tặng?
Liễu Vi Dung sửng sốt, không phải ở trước lễ phong phi sẽ đưa qua sao?
Tại sao lại đưa?
Nghi ngờ mang theo cái đuôi nhỏ Đoàn Đoàn trở lại chánh điện, ngay sau đó Trần mama cùng Bạch Liên đuổi theo, hai người cũng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc Huệ phi nương nương muốn làm gì?
Mới đi vào, người đến là một tiểu thái giám, hắn liền cung kính hướng Liễu Vi Dung hành lễ, sau đó đem quà tặng Huệ phi đưa lấy ra ngoài cho nàng nhìn.
Hộp ngọc mở ra, hai trâm cài tóc tinh xảo xinh đẹp hiện ra ngay trước mắt, một trâm hoa sen, một cái khác cũng là trâm hoa sen.
"Đức phi nương nương, đây là quà tặng chủ tử Huệ phi nương nương của nô tài đưa tới, không biết Đức phi nương nương có ưa thích?"
Hai mắt Đoàn Đoàn tò mò nhìn, không có hứng thú cũng đừng mở rộng tầm mắt.
Phần vinh sủng này cả hậu cung cũng không có ai bằng, nàng cũng không theo kịp.
Ngắm nhìn phía trước cách đó không xa Liễu Vi Dùng toàn thân cung trang cao quý nhận lấy thánh chỉ cùng Bảo Sách, Liễu Tương Nhã rất nhanh nắm chặt tay, hung hăng cắn cắn môi, ép buộc mình quỳ xuống làm lễ quỳ lạy đối với nàng.
Phần cấp bậc chênh lệch này làm cho nàng hết sức bực tức.
Cũng làm cho nàng càng khát vọng phần quyền thế này.
Mặc dù nàng có phong hào tần, nhưng không phải bất kỳ phong hào nào trong Quý Thục Đức Huệ, chỉ là Lệ tần chính tam phẩm, so với các tam phẩm khác không có phong hào tần, địa vị là cao, nhưng lại vẫn không bằng Liễu Vi Dung.
Bây giờ nàng tấn phong chính là Đức tần chính nhị phẩm.
Phía trên, ánh mắt Liễu Vi Dung quét qua Liễu Tương Nhã quỳ phía dưới, ánh mắt lóe lên, bên môi mỉm cười.
Lễ phong phi đi qua, mới qua buổi trưa, thời gian không kéo dài lâu lắm, nếu như cử hành đại lễ phong phi, không tới gần tối vẫn không thể kết thúc.
Chỉ là một buổi sáng, nàng đã mệt mỏi gần chết, thật may là buổi sáng uống vài ngụm Linh tuyền, nếu không sợ là nàng chống đỡ không nổi.
Chớ nói chi là nàng còn có thai, không động Thai Khí mới là lạ.
Trở lại Nhu Phúc cung, nàng mới cảm thấy rõ ràng được bản thân mình là chủ nhân chân chính của cung điện này.
Không cần lo lắng tuyển tú một năm sau, tú nữ mới gia thế lớn mạnh phong phi chiếm Chủ Điện, mình mỗi ngày phải thỉnh an với nàng ta.
Từ đông sang tây có mười hai cung, chỉ có năm phi vị trên phi tần.
Hiện thời còn trống bảy cung điện không có chủ vị, Liễu Tương Nhã chiếm cái đó không tính, nàng đã chiếm Chủ Điện.
Chỉ là coi như sang năm tuyển tú, phong phi cũng là vô cùng cá biệt.
Không có đều có thể.
Chỉ là muội muội Phương quý phi, con vợ cả đã đến tuổi, sang năm nhất định là muốn vào cung.
Quý Phi vị là không thể nào, liền hai người, không thể nào bị người của Phương gia cũng chiếm đi, về phần sắc phong phân vị gì, thì phải xem ý tứ của Hoàng đế.
Muội muội Phương quý phi, trong nguyên tác cũng là nhân vật hung ác, là một loại người với Tạ tần.
Kể từ sau khi chức vị của nàng cao hơn Tạ tần, Tạ tần cũng không thể nào nhảy lên ở trước mặt nàng rồi, chớ nói chi là hiện tại Hoàng hậu đã ngã.
Nghĩ đến những chuyện này, giọng nói của Đoàn Đoàn liền truyền tiến tới đây.
"Mẫu phi, mẫu phi......" Đoàn Đoàn người chưa tới tiếng tới trước, toàn thân mặc quần áo hồng hồng vọt vào, phía sau Trần mama cũng đi theo vào.
Nhìn Đoàn Đoàn ôm lấy bắp đùi của nàng, đầu nhỏ cọ tới cọ lui, Liễu Vi Dung nhướng mày, cười vuốt vuốt đầu hắn, có chút kỳ quái hỏi: "Đoàn Đoàn, tại sao hôm nay gọi mẫu thân là mẫu phi rồi hả?"
"Phụ hoàng nói với Diệu nhi, bảo sau ngày hôm nay không thể gọi mẫu thân phải gọi mẫu phi." Đoàn Đoàn uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn, hắn còn cảm thấy gọi mẫu thân tương đối thân thiết hơn.
"Diệu nhi vẫn thích gọi mẫu thân." Hắn cọ cái đầu, buồn buồn nói.
Liễu Vi Dung xoa đầu của hắn, cười khẽ một tiếng, "Ở trong Nhu Phúc cung Đoàn Đoàn thích gọi thế nào thì gọi, chỉ là ra khỏi Nhu Phúc cung thì phải kêu mẫu phi......"
"Phải ha, tại sao Diệu nhi lại không nghĩ đến?" Đoàn Đoàn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn Liễu Vi Dung.
Tốt nha!
Móng vuốt sói của Liễu Vi Dung lại không nhịn được nhéo gương mặt mềm mại của hắn.
Đoàn Đoàn uất ức nhìn mẫu thân: "Mẫu thân, Diệu nhi đã trưởng thành, không nên nhéo mặt của Diệu nhi, phụ hoàng nói rồi, bóp nhiều sau khi lớn lên mặt liền bẹp, khó coi."
Liễu Vi Dung phì cười ra tiếng, nàng dụ dỗ: "Đoàn Đoàn, con còn chưa được hai tuổi đâu, làm sao đã trưởng thành? Chờ khi con sáu bảy tuổi, mẫu thân sẽ không bóp mặt của con, có được hay không?"
Đoàn Đoàn bẻ đầu ngón tay tính toán một chút, sáu tuổi, ô ô, hắn bây giờ còn chưa có hai tuổi, còn có hơn bốn năm, thời gian thật dài......
Liễu Vi Dung nhìn bộ dáng bẻ ngón tay tính toán đáng yêu của hắn, không nhịn được lại sờ soạng khuôn mặt của hắn, cảm giác thật tuyệt.
Nhãn châu xoay động, lại nói: "Đoàn Đoàn, mặt của con sẽ không bị mẫu thân nhéo bẹp, phụ hoàng con lừa gạt con, Đoàn Đoàn lớn lên sẽ rất đẹp mắt, giống như phụ hoàng anh tuấn của con!"
Móng vuốt sói lại nắm lại.
"È hèm!" Đột nhiên một tiếng hừ nhẹ vang lên, một bóng dáng cao lớn màu vàng chẳng biết lúc nào tiến vào, vừa đúng nghe được Đức phi khen hắn anh tuấn.
Bên tai Mộ Dung Triệt hơi đỏ lên.
Liễu Vi Dung nghĩ đến lời nói vừa rồi, cũng có chút ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, cúi đầu, nhẹ nhàng cúi người xuống, tất cả cung nhân sau lưng cùng nhau quỳ xuống.
"Hoàng thượng vạn phúc."
"Phụ hoàng......" Đoàn Đoàn từ từ đi qua, Mộ Dung Triệt liếc nhìn gò má đỏ hồng của Đức phi, cổ họng căng thẳng, ho nhẹ một tiếng: "Đứng lên đi!"
Sau đó ôm lấy Đoàn Đoàn ngồi vào trên giường.
Liễu Vi Dung đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn, dâng lên cho hắn một ly trà xanh.
"Tại sao Hoàng thượng cũng tới?" Lễ phong phi mới qua không có nửa canh giờ.
"Hôm nay vừa lúc trẫm không có việc gì, ghé thăm nàng cùng Diệu một chút." Mộ Dung Triệt nhấp một ngụm trà nói.
"Phụ hoàng đến thăm Diệu Nhi sao?" Trong ngực hắn, Đoàn Đoàn nâng đầu lên, cặp mắt toát ra chấm nhỏ.
Khóe miệng Mộ Dung Triệt nâng lên, sờ sờ đầu của hắn, nhỏ giọng nói: "Dĩ nhiên, phụ hoàng tới xem Diệu nhi có cố gắng học tập hay không."
Đoàn Đoàn nghe lời này lập tức vỗ bộ ngực nhỏ, ngọt ngào ngây thơ tranh công nói: "Đương nhiên là có, mỗi ngày Diệu nhi còn đọc cho đệ đệ nghe."
"Đúng vậy, bây giờ Đoàn Đoàn đã đọc xong Tam Tự kinh rồi, bắt đầu đọc Thiên Tự Văn rồi......" Liễu Vi Dung cười nói.
"Hả?" Mộ Dung Triệt nhíu mày, Diệu nhi càng thông minh lanh lợi, hắn lại càng vui mừng.
Sau đó hắn bắt đầu khảo sát Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn ở một bên ngọt ngào ngây thơ đối đáp.
Liễu Vi Dung nhìn một màn này cười, cảm thấy rất là ấm áp.
Gần tới lúc chạng vạng, Tiểu Lý Tử tới thông báo, Thái Sư vào cung yết kiến, bữa tối Mộ Dung Triệt cũng không có ăn, chỉ bảo Liễu Vi Dung cho người dùng hộp đựng thức ăn giữ lại một phần cho hắn rồi rời đi.
Ăn xong cơm tối ở trong sân mang theo cái đuôi nhỏ Đoàn Đoàn cùng nhau tiêu thực.
Một cung nữ vội vã đi tới.
"Chủ tử, Huệ phi nương nương phái người đưa quà tặng tới, cũng gửi lời nói xin ngài tự mình xem qua."
Quà tặng?
Liễu Vi Dung sửng sốt, không phải ở trước lễ phong phi sẽ đưa qua sao?
Tại sao lại đưa?
Nghi ngờ mang theo cái đuôi nhỏ Đoàn Đoàn trở lại chánh điện, ngay sau đó Trần mama cùng Bạch Liên đuổi theo, hai người cũng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc Huệ phi nương nương muốn làm gì?
Mới đi vào, người đến là một tiểu thái giám, hắn liền cung kính hướng Liễu Vi Dung hành lễ, sau đó đem quà tặng Huệ phi đưa lấy ra ngoài cho nàng nhìn.
Hộp ngọc mở ra, hai trâm cài tóc tinh xảo xinh đẹp hiện ra ngay trước mắt, một trâm hoa sen, một cái khác cũng là trâm hoa sen.
"Đức phi nương nương, đây là quà tặng chủ tử Huệ phi nương nương của nô tài đưa tới, không biết Đức phi nương nương có ưa thích?"
Hai mắt Đoàn Đoàn tò mò nhìn, không có hứng thú cũng đừng mở rộng tầm mắt.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam