Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ
Chương 60-1
"Cái gì, kinh khủng vậy sao?"
Liễu Vi Dung bị hù dọa đến gấp: "Bạch Liên, mau cho người mời thái y đến kiểm tra cho Đoàn Đoàn."
Bạch Liên gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trời dần dần tối, hạ nhân trong Nhu Phúc cung bắt đầu treo đèn.
Đoàn Đoàn mở to mắt nhìn mẫu thân.
"Mẹ, mẹ, có phải tỷ tỷ bị bệnh không?"
Ban đầu, Đoàn Đoàn chỉ nói được từng chữ một nhưng từ từ đã có thể nói được trọn câu.
"Đoàn Đoàn ngoan, mẫu thân cũng không biết, nhưng lát nữa thái y tới, Đoàn Đoàn để thái y xem bệnh một chút được không?”
Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn, sờ mái tóc mềm của nó, lo lắng nói.
Tuy Đoàn Đoàn uống khá nhiều Linh tuyền nhưng cũng không khiến nó trở nên bách độc bất xâm. Linh tuyền chỉ giúp nó mở mang trí tuệ, cơ thể khỏe mạnh, sức đề kháng tốt hơn người bình thương mà thôi.
Cho nên, sao nàng không lo cho được.
"Dạ" Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu.
"Đoàn Đoàn thật biết nghe lời!"
Nàng ôm Đoàn Đoàn nhìn Trần mama, cắn môi thấp thỏm hỏi: "Trần mama, lần này, chúng ta sẽ không giống Đậu Nga chứ?"
Trần mama nặng nề lắc đầu: "Nô tài cũng không biết, theo lời Hạnh Nhi nói, sợ là Đại công chúa bị người ám toán, tính toán gài tang vật đến trên đầu chúng ta, cũng có khả năng có người lợi dụng Đại công chúa hại Đại hoàng tử, dĩ nhiên còn có một khả năng khác...... Chỉ là khả năng này quá nhỏ, Đại công chúa nói thế nào cũng là nữ nhi của Hoàng hậu nương nương, nàng ta chắc không ác độc như vậy."
Hạnh Nhi ở một bên cũng vội vàng gật đầu.
Liễu Vi Dung cũng nghĩ đến chuyện này, mày nhăn hết lại.
Lúc thái y tới thì tin tức Nhu Phúc cung truyền thái y cũng đã truyền đi khắp nơi. Các phi tần trong hậu đều rối rít phái tâm phúc của mình đi tìm hiểu tin tức.
Chỉ có liễu Tương Nhã âm thầm cười lạnh, vuốt móng tay của mình (cái móng tay bằng vàng nạm ngọc gắn ở ngón út của mấy bà cung phi đó. Mình không biết dịch sao nên để vậy), hai mắt khép hờ, thử xem Hoàng hậu cùng Đức tần có đấu nhau không cho biết. Hiện tại nàng đã được khôi phục phân vị quý nhân, tiếc nuối duy nhất của nàng là không được Hoàng thượng ân sủng (Thường thì cung phi nào khi được phong tước hoặc khôi phục địa vị, tối đó cũng được Hoàng thượng thị tẩm hết).
Nhưng không vội, từ từ mà đi cũng không muộn, không phải nàng cũng từ thường tại lại trở về thân phận quý nhân rồi hay sao?
Cho nên, không vội, nàng không thể gấp.
Liễu Tương Nhã ở trong lòng an ủi mình.
"Bích Thủy, tình hình bây giờ như thế nào?"
Bích Thủy cười nói: "Chủ tử, nghe nói toàn thân Đại công chúa cao thấp bắt đầu bốc lên chấm đỏ, Tam tiểu thư ở Nhu Phúc cung chỉ sợ là cũng gấp mời thái y rồi."
Liễu Tương Nhã thổi móng tay, hời hợt mở miệng: "Mời thái y thì làm được gì, giờ này chắc Đại hoàng tử đã bắt đầu nóng lên rồi....."
Cho tới bây giờ mục đích của nàng đều không phải ở trên người Đại công chúa mà là Đại hoàng tử, công chúa thì có gì đáng nói? Chỉ là tấm bình phong che mắt thiên hạ mà thôi.
"Dạ phải." Bích thủy gật đầu lên tiếng.
Nhưng chỉ được một chút, nàng ta lại nhăn mày, có chút do dự nhìn chủ tử.
Nhìn vẻ mặt do dự của nàng, Liễu Tương Nhã nhíu mày hỏi: "Bích Thủy? Còn có chuyện gì sao?"
"Chủ tử, có chuyện này nô tỳ không biết có nên nói cùng chủ tử hay không?"
"Nói đi, ta nghe."
"Dạ!" Bích Thủy nghĩ nghĩ một chút, đem trở ngại khi liên lạc tai mắt ngầm nói ra.
"Chủ tử, hình như lão gia sai người hạ lệnh tai mắt ngầm không được xuống tay với tam tiểu thư.”
"Cái gì?" Liễu Tương Nhã cả kinh: "Chuyện này xảy ra lúc nào?"
Lệnh phù vẫn còn ở trong tay nàng mà.
Nếu mất đi những tai mắt ngầm kia, làm sao nàng làm việc được đây?
Sắc mặt Bích Thủy hết sức khó coi: "Nô tỳ cũng không biết, nếu lần này không có liên lạc với tai mắt ngầm bên cạnh Đại công chúa chắc nô tỳ cũng chưa phát hiện."
Liễu Tương Nhã hít một hơi thật sâu, trì hoãn lo sợ không yên trong lòng, tỉnh táo hỏi: "Có phải chỉ cần không xuống tay với tam muội là được hay không?"
"Cái này...... Cái này chắc là vậy, chủ tử, người cũng biết, những tai mắt ngầm này không phải chỉ của lão gia mà còn của phu nhân cài vào nữa, cho nên......"
"Đúng, sao ta lại quên chứ. Nhưng người của mẫu thân quá ít." Liễu Tương Nhã cau mày.
Lúc trước mẫu thân có nói với nàng, những tai mắt ngầm này là do người của gia tộc âm thầm cài vào mỗi khi tiên đế tuyển cung nhân nên hoàn toàn có thể yên tâm về lòng trung thành của họ.
"Hơn nữa phụ thân chỉ không cho ta xuống tay với tam muội cho thấy ông ta chưa bỏ rơi ta!"
Liễu Tương Nhã híp mắt, vẻ mặt chắc chắn. Sao nàng không rõ tâm tư Liễu Chi Hạo?
Số mạng của nàng có phải quý không thể nói hay không, Liễu Chi Hạo còn chưa dám chắc, nếu có một ngày nữ nhi bay lên cành cao thì sao? Cho nên chắc chắn hắn sẽ ủng hộ cả hai bên.
Tai mắt ngầm mặc dù không nhiều lắm, nhưng hầu như cung nào cũng có từ một đến hai người, trừ Nhu Phúc cung.
Nghĩ đến điểm này nàng liền hận
Bích Thủy cười nói: "Chủ tử nói đúng!"
Liễu Vi Dung bị hù dọa đến gấp: "Bạch Liên, mau cho người mời thái y đến kiểm tra cho Đoàn Đoàn."
Bạch Liên gật đầu, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Trời dần dần tối, hạ nhân trong Nhu Phúc cung bắt đầu treo đèn.
Đoàn Đoàn mở to mắt nhìn mẫu thân.
"Mẹ, mẹ, có phải tỷ tỷ bị bệnh không?"
Ban đầu, Đoàn Đoàn chỉ nói được từng chữ một nhưng từ từ đã có thể nói được trọn câu.
"Đoàn Đoàn ngoan, mẫu thân cũng không biết, nhưng lát nữa thái y tới, Đoàn Đoàn để thái y xem bệnh một chút được không?”
Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn, sờ mái tóc mềm của nó, lo lắng nói.
Tuy Đoàn Đoàn uống khá nhiều Linh tuyền nhưng cũng không khiến nó trở nên bách độc bất xâm. Linh tuyền chỉ giúp nó mở mang trí tuệ, cơ thể khỏe mạnh, sức đề kháng tốt hơn người bình thương mà thôi.
Cho nên, sao nàng không lo cho được.
"Dạ" Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu.
"Đoàn Đoàn thật biết nghe lời!"
Nàng ôm Đoàn Đoàn nhìn Trần mama, cắn môi thấp thỏm hỏi: "Trần mama, lần này, chúng ta sẽ không giống Đậu Nga chứ?"
Trần mama nặng nề lắc đầu: "Nô tài cũng không biết, theo lời Hạnh Nhi nói, sợ là Đại công chúa bị người ám toán, tính toán gài tang vật đến trên đầu chúng ta, cũng có khả năng có người lợi dụng Đại công chúa hại Đại hoàng tử, dĩ nhiên còn có một khả năng khác...... Chỉ là khả năng này quá nhỏ, Đại công chúa nói thế nào cũng là nữ nhi của Hoàng hậu nương nương, nàng ta chắc không ác độc như vậy."
Hạnh Nhi ở một bên cũng vội vàng gật đầu.
Liễu Vi Dung cũng nghĩ đến chuyện này, mày nhăn hết lại.
Lúc thái y tới thì tin tức Nhu Phúc cung truyền thái y cũng đã truyền đi khắp nơi. Các phi tần trong hậu đều rối rít phái tâm phúc của mình đi tìm hiểu tin tức.
Chỉ có liễu Tương Nhã âm thầm cười lạnh, vuốt móng tay của mình (cái móng tay bằng vàng nạm ngọc gắn ở ngón út của mấy bà cung phi đó. Mình không biết dịch sao nên để vậy), hai mắt khép hờ, thử xem Hoàng hậu cùng Đức tần có đấu nhau không cho biết. Hiện tại nàng đã được khôi phục phân vị quý nhân, tiếc nuối duy nhất của nàng là không được Hoàng thượng ân sủng (Thường thì cung phi nào khi được phong tước hoặc khôi phục địa vị, tối đó cũng được Hoàng thượng thị tẩm hết).
Nhưng không vội, từ từ mà đi cũng không muộn, không phải nàng cũng từ thường tại lại trở về thân phận quý nhân rồi hay sao?
Cho nên, không vội, nàng không thể gấp.
Liễu Tương Nhã ở trong lòng an ủi mình.
"Bích Thủy, tình hình bây giờ như thế nào?"
Bích Thủy cười nói: "Chủ tử, nghe nói toàn thân Đại công chúa cao thấp bắt đầu bốc lên chấm đỏ, Tam tiểu thư ở Nhu Phúc cung chỉ sợ là cũng gấp mời thái y rồi."
Liễu Tương Nhã thổi móng tay, hời hợt mở miệng: "Mời thái y thì làm được gì, giờ này chắc Đại hoàng tử đã bắt đầu nóng lên rồi....."
Cho tới bây giờ mục đích của nàng đều không phải ở trên người Đại công chúa mà là Đại hoàng tử, công chúa thì có gì đáng nói? Chỉ là tấm bình phong che mắt thiên hạ mà thôi.
"Dạ phải." Bích thủy gật đầu lên tiếng.
Nhưng chỉ được một chút, nàng ta lại nhăn mày, có chút do dự nhìn chủ tử.
Nhìn vẻ mặt do dự của nàng, Liễu Tương Nhã nhíu mày hỏi: "Bích Thủy? Còn có chuyện gì sao?"
"Chủ tử, có chuyện này nô tỳ không biết có nên nói cùng chủ tử hay không?"
"Nói đi, ta nghe."
"Dạ!" Bích Thủy nghĩ nghĩ một chút, đem trở ngại khi liên lạc tai mắt ngầm nói ra.
"Chủ tử, hình như lão gia sai người hạ lệnh tai mắt ngầm không được xuống tay với tam tiểu thư.”
"Cái gì?" Liễu Tương Nhã cả kinh: "Chuyện này xảy ra lúc nào?"
Lệnh phù vẫn còn ở trong tay nàng mà.
Nếu mất đi những tai mắt ngầm kia, làm sao nàng làm việc được đây?
Sắc mặt Bích Thủy hết sức khó coi: "Nô tỳ cũng không biết, nếu lần này không có liên lạc với tai mắt ngầm bên cạnh Đại công chúa chắc nô tỳ cũng chưa phát hiện."
Liễu Tương Nhã hít một hơi thật sâu, trì hoãn lo sợ không yên trong lòng, tỉnh táo hỏi: "Có phải chỉ cần không xuống tay với tam muội là được hay không?"
"Cái này...... Cái này chắc là vậy, chủ tử, người cũng biết, những tai mắt ngầm này không phải chỉ của lão gia mà còn của phu nhân cài vào nữa, cho nên......"
"Đúng, sao ta lại quên chứ. Nhưng người của mẫu thân quá ít." Liễu Tương Nhã cau mày.
Lúc trước mẫu thân có nói với nàng, những tai mắt ngầm này là do người của gia tộc âm thầm cài vào mỗi khi tiên đế tuyển cung nhân nên hoàn toàn có thể yên tâm về lòng trung thành của họ.
"Hơn nữa phụ thân chỉ không cho ta xuống tay với tam muội cho thấy ông ta chưa bỏ rơi ta!"
Liễu Tương Nhã híp mắt, vẻ mặt chắc chắn. Sao nàng không rõ tâm tư Liễu Chi Hạo?
Số mạng của nàng có phải quý không thể nói hay không, Liễu Chi Hạo còn chưa dám chắc, nếu có một ngày nữ nhi bay lên cành cao thì sao? Cho nên chắc chắn hắn sẽ ủng hộ cả hai bên.
Tai mắt ngầm mặc dù không nhiều lắm, nhưng hầu như cung nào cũng có từ một đến hai người, trừ Nhu Phúc cung.
Nghĩ đến điểm này nàng liền hận
Bích Thủy cười nói: "Chủ tử nói đúng!"
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam