Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ
Chương 57-2
Màn đêm buông xuống, trong Quan Sư cung đèn đuốc sáng rực, cung điện nóng bức dần bị khí lạnh bên ngoài xâm nhập.
Mọi người mệt mỏi chờ hơn ba canh giờ thì nghe tiếng thấy tiếng thét chói tai của Phương quý phi từ trong phòng sinh truyền ra. Thái hậu giật mình đứng dậy.
Cuối tháng bảy năm Thụy Khánh thứ nhất, Phương quý phi khổ cực cố gắng, cuối cùng cũng sinh ra được một hoàng tử yếu ớt.
Cửa phòng nhanh chóng được mở, bà mụ tươi cười ôm đứa bé được quấn kín trong tã ra ngài: "Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Hoàng hậu, Quý Phi nương nương bình an sinh ra một tiểu hoàng tử."
Thái hậu cực kỳ vui mừng, nhìn tiểu hoàng tử yếu ớt trong tã lót lặp đi lặp lại: "Tốt, tốt, người đâu, trọng thưởng!"
Hoàng hậu cũng tươi cười chúc mừng Thái hậu.
"Chỉ Doanh thế nào?"
"Bẩm Thái hậu, Quý Phi nương nương không sao, nhưng thái y nói lần này nương nương sanh khó tổn thương thân thể, sau này không cách nào sinh được nữa.”
Hoàng hậu nghe vậy mừng thầm.
Thái hậu nghe thấy cả người run rẩy nhưng rất nhanh bình tĩnh. Chuyện này nàng đã đoán trước được, Chỉ Doanh có thể bình yên sinh ra hoàng tử đã là không dễ rồi. Chỉ cần chăm sóc tốt hoàng tử yếu ớt này Phương gia vẫn còn hy vọng.
Thái hậu cho mama đem hoàng tử đi bú sữa đồng thời ban thưởng trọng thể cho thái y, bà mụ cùng tất cả những tần phi đang chờ bên ngoài.
Các tần phi chờ bên ngoài nghe tin Phương quý phi sinh tiểu hoàng tử mặt mày đều tái nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bộ dáng tươi cười.
Cảnh trước mắt khiến Liễu Vi Dung âm thầm le lưỡi, cao thủ, đúng là cao thủ.
Nàng cũng cười theo bọn họ nhưng là nụ cười thực sự. Người mừng nhất khi quý phi sinh con trai là nàng, bởi vì Đoàn Đoàn của nàng sẽ bớt đi nhiều tai nạn nha.
Một tiểu hoàng tử bệnh hoạn cộng thêm một quý phi yếu đuối, từ nay về sau nàng ta đủ bận rộn, không còn thời gian để ý đến mẹ con nàng.
Cuối cùng cũng được về. Giữa giờ tuất rồi, chờ hơn nửa ngày, mệt chết nàng đi.
Lúc trở về, nàng tình cờ gặp mặt La tần, hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng Liễu Vi Dung còn mời La tần khi nào rảnh ghé Nhu Phúc cung thăm nàng.
Trở lại Nhu Phúc cung, Đoàn Đoàn đã ngủ, Hạnh Nhi cùng Bạch Liên bưng tới một chậu nước ấm cho nàng rửa mặt, rửa tay, sau đó dọn cơm tối. Ăn xong cơm tối, súc miệng, nửa người dựa trên giường, Liễu Vi Dung mới thấy mình sống lại.
Bạch Liên dâng lên một mâm đựng trái cây, cau mày thở dài nói: "Chủ tử, Quý Phi nương nương bình an sanh được Nhị hoàng tử, hậu cung này chắc lại sắp có sóng gió nữa rồi."
"Đúng đó!" Liễu Vi Dung gật đầu
"Sau này, khi nào ta không có ở đây, các ngươi cẩn thận hầu hạ Đoàn Đoàn, lúc nào cũng phải có người bên cạnh nó, nhớ chưa?"
Hoàng tử có yếu cỡ nào, nếu được nuôi dưỡng cẩn thận cũng sẽ khôn lớn nên người.
Cho nên tuyệt đối không thể buông lỏng.
Bạch Liên thận trọng gật đầu: "Nô tỳ hiểu, chủ tử yên tâm."
Đợi cơm tiêu bớt, Liễu Vi Dung mới tắm rửa rồi đi ngủ, hôm nay đứng chờ hơn ba canh giờ, nàng không mệt mới lạ.
Khi Hoàng đế biết Phương Chỉ Doanh sinh được một hoàng tử yếu ớt cũng không có thái độ gì khác, chỉ ban thưởng cho nàng như thường lệ.
Sau khi Phương Chỉ Doanh tỉnh lại, biết mình sinh được tiểu hoàng tử, dù biết mình không thể sinh nở được nữa, nhưng cũng không thể giấu được vui mừng mà khóc.
Lễ tắm ba ngày của Nhị hoàng tử rất lớn. Ngày đó, Liễu Vi Dung cũng có cơ hội nhìn thấy vị hoàng tử yếu ớt này. Hoàng tử này quá yếu, không biết có thể sống được bao lâu. Lúc vang bồn, không ai dám dùng sức, tiếng khóc ngài ấy vô cùng nhỏ, giác quan nhạy cảm như nàng cũng không nghe được gì.
Mọi người thấy Nhị hoàng tử như vậy cũng không còn ghen tỵ gì mấy.
Sau lễ tắm ba ngày, Nhị hoàng tử bệnh nặng một thời gian nên không cách nào tổ chức lễ đầy tháng cho chu toàn được.
Giống như những gì Liễu Vi Dung đoán trước, thân thể Phương quý phi vốn đã yếu, cộng thêm sau khi sinh Nhị hoàng tử xong cũng không còn khả năng sinh nở nên nàng đã đem hết tinh thần và sức lực đặt lên người Nhị hoàng tử Mộ Dung An.
Cái tên Mộ Dung An cho thấy dù Hoàng đế không thích Phương Chỉ Doanh, nhưng vẫn hi vọng con trai của mình có thể bình an lớn lên.
Mọi người mệt mỏi chờ hơn ba canh giờ thì nghe tiếng thấy tiếng thét chói tai của Phương quý phi từ trong phòng sinh truyền ra. Thái hậu giật mình đứng dậy.
Cuối tháng bảy năm Thụy Khánh thứ nhất, Phương quý phi khổ cực cố gắng, cuối cùng cũng sinh ra được một hoàng tử yếu ớt.
Cửa phòng nhanh chóng được mở, bà mụ tươi cười ôm đứa bé được quấn kín trong tã ra ngài: "Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Hoàng hậu, Quý Phi nương nương bình an sinh ra một tiểu hoàng tử."
Thái hậu cực kỳ vui mừng, nhìn tiểu hoàng tử yếu ớt trong tã lót lặp đi lặp lại: "Tốt, tốt, người đâu, trọng thưởng!"
Hoàng hậu cũng tươi cười chúc mừng Thái hậu.
"Chỉ Doanh thế nào?"
"Bẩm Thái hậu, Quý Phi nương nương không sao, nhưng thái y nói lần này nương nương sanh khó tổn thương thân thể, sau này không cách nào sinh được nữa.”
Hoàng hậu nghe vậy mừng thầm.
Thái hậu nghe thấy cả người run rẩy nhưng rất nhanh bình tĩnh. Chuyện này nàng đã đoán trước được, Chỉ Doanh có thể bình yên sinh ra hoàng tử đã là không dễ rồi. Chỉ cần chăm sóc tốt hoàng tử yếu ớt này Phương gia vẫn còn hy vọng.
Thái hậu cho mama đem hoàng tử đi bú sữa đồng thời ban thưởng trọng thể cho thái y, bà mụ cùng tất cả những tần phi đang chờ bên ngoài.
Các tần phi chờ bên ngoài nghe tin Phương quý phi sinh tiểu hoàng tử mặt mày đều tái nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bộ dáng tươi cười.
Cảnh trước mắt khiến Liễu Vi Dung âm thầm le lưỡi, cao thủ, đúng là cao thủ.
Nàng cũng cười theo bọn họ nhưng là nụ cười thực sự. Người mừng nhất khi quý phi sinh con trai là nàng, bởi vì Đoàn Đoàn của nàng sẽ bớt đi nhiều tai nạn nha.
Một tiểu hoàng tử bệnh hoạn cộng thêm một quý phi yếu đuối, từ nay về sau nàng ta đủ bận rộn, không còn thời gian để ý đến mẹ con nàng.
Cuối cùng cũng được về. Giữa giờ tuất rồi, chờ hơn nửa ngày, mệt chết nàng đi.
Lúc trở về, nàng tình cờ gặp mặt La tần, hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng Liễu Vi Dung còn mời La tần khi nào rảnh ghé Nhu Phúc cung thăm nàng.
Trở lại Nhu Phúc cung, Đoàn Đoàn đã ngủ, Hạnh Nhi cùng Bạch Liên bưng tới một chậu nước ấm cho nàng rửa mặt, rửa tay, sau đó dọn cơm tối. Ăn xong cơm tối, súc miệng, nửa người dựa trên giường, Liễu Vi Dung mới thấy mình sống lại.
Bạch Liên dâng lên một mâm đựng trái cây, cau mày thở dài nói: "Chủ tử, Quý Phi nương nương bình an sanh được Nhị hoàng tử, hậu cung này chắc lại sắp có sóng gió nữa rồi."
"Đúng đó!" Liễu Vi Dung gật đầu
"Sau này, khi nào ta không có ở đây, các ngươi cẩn thận hầu hạ Đoàn Đoàn, lúc nào cũng phải có người bên cạnh nó, nhớ chưa?"
Hoàng tử có yếu cỡ nào, nếu được nuôi dưỡng cẩn thận cũng sẽ khôn lớn nên người.
Cho nên tuyệt đối không thể buông lỏng.
Bạch Liên thận trọng gật đầu: "Nô tỳ hiểu, chủ tử yên tâm."
Đợi cơm tiêu bớt, Liễu Vi Dung mới tắm rửa rồi đi ngủ, hôm nay đứng chờ hơn ba canh giờ, nàng không mệt mới lạ.
Khi Hoàng đế biết Phương Chỉ Doanh sinh được một hoàng tử yếu ớt cũng không có thái độ gì khác, chỉ ban thưởng cho nàng như thường lệ.
Sau khi Phương Chỉ Doanh tỉnh lại, biết mình sinh được tiểu hoàng tử, dù biết mình không thể sinh nở được nữa, nhưng cũng không thể giấu được vui mừng mà khóc.
Lễ tắm ba ngày của Nhị hoàng tử rất lớn. Ngày đó, Liễu Vi Dung cũng có cơ hội nhìn thấy vị hoàng tử yếu ớt này. Hoàng tử này quá yếu, không biết có thể sống được bao lâu. Lúc vang bồn, không ai dám dùng sức, tiếng khóc ngài ấy vô cùng nhỏ, giác quan nhạy cảm như nàng cũng không nghe được gì.
Mọi người thấy Nhị hoàng tử như vậy cũng không còn ghen tỵ gì mấy.
Sau lễ tắm ba ngày, Nhị hoàng tử bệnh nặng một thời gian nên không cách nào tổ chức lễ đầy tháng cho chu toàn được.
Giống như những gì Liễu Vi Dung đoán trước, thân thể Phương quý phi vốn đã yếu, cộng thêm sau khi sinh Nhị hoàng tử xong cũng không còn khả năng sinh nở nên nàng đã đem hết tinh thần và sức lực đặt lên người Nhị hoàng tử Mộ Dung An.
Cái tên Mộ Dung An cho thấy dù Hoàng đế không thích Phương Chỉ Doanh, nhưng vẫn hi vọng con trai của mình có thể bình an lớn lên.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam