Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ
Chương 53-2
Chỉ là nàng không biết làm cách nào đưa thuốc này qua chỗ Ngụy tần đây.
Sau đó nàng nghĩ tới Hạnh Nhi.
Đối với Hạnh Nhi, nàng vẫn nghi ngờ nàng là người của Hoàng đế nhưng nàng chưa chứng minh được mà thôi.
Dù sao nàng dùng chút thủ đoạn nhỏ nhen này, cũng không phải là hại người, Mộ Dung Triệt cũng sẽ không nói gì. Đây cũng là cơ hội nàng thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn để tránh sau này chạm tới.
Nàng gọi Hạnh Nhi tới, đưa phương thuốc cho nàng ta và nói rõ hiệu quả của nó. Nàng nhờ Hạnh Nhi giúp nàng trả thù Ngụy tần một chút.
Hạnh Nhi lập tức vỗ ngực nói tất cả cứ giao cho nàng.
Liễu Vi Dung nghe nàng cam đoan như thế biết chắc nàng ta sẽ hoàn thành tốt nên vô cùng an tâm.
Mộ Dung Triệt âm thầm biết được cái toa thuốc kia của nàng thì nhíu mày bật cười, xem ra trên người Đức tần có bí mật, những phương thuốc ly kì cổ quái này, xem thế nào cũng đều dùng để chỉnh người.
Giống như phương thuốc lúc trước đưa Phương quý phi, Đức tần vì muốn bảo vệ con mình đã đưa một phương thuốc bí truyền cho Phương Chỉ Doanh giúp nàng ta mang thai. Hiệu quả của toa thuốc đó hắn cũng biết.
Đúng là bí truyền, nhưng thân thể Phương quý phi quá kém, không có phúc hưởng.
Bài thuốc này rất quỷ dị, chỉ có người nào xương cốt không tốt mới dùng được. Nếu người có thân thể tốt mà dùng sẽ xuất hiện hiện tượng mang thai giả.
Cũng không biết những thứ này Đức tần học được ở đâu, nàng ta đâu biết nhiều chữ cho lắm.
Càng nghĩ, khóe miệng Mộ Dung Triệt càng nhếch.Vậy càng không phải thú vị lắm sao.
Cuối tháng tư, Hoàng hậu hết thời gian cấm túc, thu lại quyền quản lý hậu cung từ nhóm Huệ phi.
Thời gian gần đây, Ngụy tần thường xuyên nằm mơ, chất lượng giấc ngủ giảm xuống, cả người ốm đi trông thấy. Sắc mặt nàng ta rất tệ, tinh thần cũng kém hơn nhiều, mỗi lần thỉnh an phải thoa lên mặt một lớp phấn dày để che bớt vẻ mệt mỏi.
Liễu Vi Dung nhìn thấy như vậy thì âm thầm vui mừng.
Trừ lúc đi thỉnh an Thái hậu, thời gian của nàng trôi qua rất phong phú, không biết có phải do nước suối Linh tuyền hay không mà Đoàn Đoàn cũng thay đổi rất nhiều.
Bé càng ngày càng hoạt bát, nhất là lúc nàng mang vào không gian vọc nước.
Hôm nay là ngày Hoàng hậu hết cấm túc cũng là ngày các phi tần phải đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an. Bởi vì Đoàn Đoàn sinh vào thời điểm Hoàng hậu đang bị cấm túc, ba ngày tắm, tiệc đầy tháng cũng không xuất hiện, cho nên lúc nàng mang theo Đoàn Đoàn qua Phượng Nghi cung thì Hoàng hậu đề nghị muốn nhìn Đại hoàng tử trắng trẻo mập mạp một chút.
Liễu Vi Dung không thể không nghe, bèn sai Bạch Liên ôm Đoàn Đoàn đến trước mặt Hoàng hậu.
Bộ dáng trắng trẻo mập mạp của Đoàn Đoàn khiến Hoàng hậu vô cùng ghen tỵ.
Đức tần đúng là tốt số.
Lúc nàng đưa tay muốn ôm Đoàn Đoàn từ tay Bạch Liên, móng tay thật dài của nàng xém chút vạch lên mặt Đoàn Đoàn, cũng may Bạch Liên nhanh tay tránh được khiến cho nụ cười trên mặt Hoàng hậu cứng đờ.
Nhưng khi phát hiện móng tay vừa nhọn vừa dài của mình thiếu chút nữa vạch lên mặt Đại hoàng tử thì nàng không khỏi hoảng sợ. Nàng vừa muốn rút tay về thì nghe thấy Đoàn Đoàn khóc ré lên.
Hoàng hậu tức thầm trong bụng. Tiểu tử này có phải xung khắc với nàng hay không. Nàng lại nhìn ánh mắt của các phi tần phía dưới, buồn bực càng tăng.
Liễu Vi Dung hết sức đau lòng, vội tiến lên bế Đoàn Đoàn từ tay Bạch Liên ôm vào lòng nhẹ giọng dỗ dành nhưng làm cách nào cũng không làm cho Đoàn Đoàn nín khóc được.
Hoàng hậu nhìn các phi tần, vô cùng lúng túng.
"Hoàng hậu nương nương, chắc là do Đoàn Đoàn sợ người lạ!" Liễu Vi Dung thấy Hoàng hậu không biết làm sao liền tìm cách giải vây giúp nàng.
Liếc nhìn móng tay của Hoàng hậu, nàng không cho là Hoàng hậu sẽ làm xước mặt Đoàn Đoàn trước mặt các phi tần mà chỉ muốn hù dọa nó.
Nếu không làm sao Đoàn Đoàn tự nhiên khóc lớn.Trẻ con vốn mẫn cảm với những thứ này mà.
"Hoá ra là như vậy!" Hoàng hậu thay đổi thái độ, bước xuống bậc thang do Liễu Vi Dung đưa tới.
Liễu Vi Dung cố hết sức dỗ dành nhưng Đoàn Đoàn vẫn khóc, khóc đến thở không ra làm nàng đau lòng muốn chết, lại không có cách, hơn nữa còn phải đi thỉnh an Thái hậu.
Hoàng hậu nghe Đại hoàng tử khóc suốt, tiếng khóc làm cho nàng cau mày, phiền lòng đến nỗi không thể giữ được nụ cười từ ái. Cuối cùng, nàng đặc biệt cho phép Liễu Vi Dung mang theo Đại hoàng tử trở về, nàng sẽ giải thích với Thái hậu.
Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn trở lại Nhu Phúc cung, nụ cười trên mặt trầm xuống. Sau khi được mẹ đút cho uống một chút nước suối Linh tuyền, Đoàn Đoàn mới ngưng khóc.
Liễu Vi Dung cực kì đau lòng nhìn cái mũi nhỏ hồng hồng cùng khóe mắt còn sót lại nước mắt của con mình, nhẹ lấy khăn lau sạch cho bé.
"Chủ tử, Hoàng hậu nương nương thật quá đáng, tại ngài không nhìn thấy, móng tay dài của Hoàng hậu chỉ chút nữa là quẹt lên mặt Đại hoàng tử. Nếu nô tì không nhanh tay, mặt hoàng tử đã bị xước rồi." Bạch Liên giận dữ tố cáo.
Tâm tình Liễu Vi Dung lúc này cũng không tốt, nhớ đến móng tay của Hoàng hậu, mặc kệ nàng có cố ý hay không cũng kín đáo nói: "Đúng thật là quá đáng. Đoàn Đoàn mới hơn một tháng, nếu nó bị dọa sợ thì sao?"
Lỡ như bị xước, ai biết trong móng tay nàng ta có độc hay không?
"Bạch Liên tỷ tỷ nói rất đúng, không cần biết Hoàng hậu nương nương có cố ý hay không, thiếu chút nữa bà ta làm Đại hoàng tử bị thương là sự thật!" Hạnh Nhi cũng oán giận lên tiếng.
Những người trong Nhu Phúc cung cũng lên tiếng phê phán hành động của Hoàng hậu, bất bình thay cho Đoàn Đoàn.
Sóng gió thỉnh an lúc sáng rất nhanh truyền tới tai Mộ Dung Triệt. Hắn không cần biết Hoàng hậu có cố tình hù dọa con hắn hay không nhưng nàng làm cho Diệu nhi sợ tới mức khóc lên là sự thật.
Mà hôm nay vừa đúng là ngày 15, ngày đi đến Phượng Nghi cung.
Mặt mày Mộ Dung Triệt lạnh lẽo dẫn theo Tiểu Lý Tử đến Phượng Nghi cung. Hoàng hậu đã sớm sửa soạn tỉ mỉ, nhìn thấy Hoàng đế mặt lạnh đi vào, liếc cặp mắt bén nhọn về nàng thì hơi hoảng sợ.
"Nô tì thỉnh an Hoàng thượng!"
Mộ Dung Triệt lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói lạnh tanh mang theo giận dữ:
"Hoàng hậu, trẫm không cần biết ngươi có cố ý hay không, chuyện sáng nay trẫm hy vọng không xảy ra lần nữa."
Nói xong, liền sải bước rời đi.
Hoàng hậu chết đứng, kinh ngạc nhìn bóng lưng Hoàng đế rời đi, trong lòng oán hận không dứt. Hai lần, hai lần rồi, đều tại Đức tần mà Hoàng đế không ở lại tẩm cung của nàng.
Nàng vừa mới hết cấm túc, lần đầu tiên thị tẩm lại mất đi một cách vô cớ như vậy làm cho lòng nàng càng thêm ghen ghét. Nàng cảm thấy Đức tần chính là khắc tinh của nàng.
Liễu Vi Dung không hề biết mục tiêu oán hận của Hoàng hậu lại đổ lên người nàng lần nữa.
Hoàng hậu sai người đi thăm dò xem Hoàng thượng ngủ tại cung nào, người tới hồi báo nói Hoàng thượng ngủ tại Tử Thần điện. Lúc này Hoàng hậu mới không cam lòng đi ngủ.
Mới đó đã qua một tháng, chuyện của Phương Chỉ Doanh rốt cuộc cũng có kết quả.
Sau đó nàng nghĩ tới Hạnh Nhi.
Đối với Hạnh Nhi, nàng vẫn nghi ngờ nàng là người của Hoàng đế nhưng nàng chưa chứng minh được mà thôi.
Dù sao nàng dùng chút thủ đoạn nhỏ nhen này, cũng không phải là hại người, Mộ Dung Triệt cũng sẽ không nói gì. Đây cũng là cơ hội nàng thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn để tránh sau này chạm tới.
Nàng gọi Hạnh Nhi tới, đưa phương thuốc cho nàng ta và nói rõ hiệu quả của nó. Nàng nhờ Hạnh Nhi giúp nàng trả thù Ngụy tần một chút.
Hạnh Nhi lập tức vỗ ngực nói tất cả cứ giao cho nàng.
Liễu Vi Dung nghe nàng cam đoan như thế biết chắc nàng ta sẽ hoàn thành tốt nên vô cùng an tâm.
Mộ Dung Triệt âm thầm biết được cái toa thuốc kia của nàng thì nhíu mày bật cười, xem ra trên người Đức tần có bí mật, những phương thuốc ly kì cổ quái này, xem thế nào cũng đều dùng để chỉnh người.
Giống như phương thuốc lúc trước đưa Phương quý phi, Đức tần vì muốn bảo vệ con mình đã đưa một phương thuốc bí truyền cho Phương Chỉ Doanh giúp nàng ta mang thai. Hiệu quả của toa thuốc đó hắn cũng biết.
Đúng là bí truyền, nhưng thân thể Phương quý phi quá kém, không có phúc hưởng.
Bài thuốc này rất quỷ dị, chỉ có người nào xương cốt không tốt mới dùng được. Nếu người có thân thể tốt mà dùng sẽ xuất hiện hiện tượng mang thai giả.
Cũng không biết những thứ này Đức tần học được ở đâu, nàng ta đâu biết nhiều chữ cho lắm.
Càng nghĩ, khóe miệng Mộ Dung Triệt càng nhếch.Vậy càng không phải thú vị lắm sao.
Cuối tháng tư, Hoàng hậu hết thời gian cấm túc, thu lại quyền quản lý hậu cung từ nhóm Huệ phi.
Thời gian gần đây, Ngụy tần thường xuyên nằm mơ, chất lượng giấc ngủ giảm xuống, cả người ốm đi trông thấy. Sắc mặt nàng ta rất tệ, tinh thần cũng kém hơn nhiều, mỗi lần thỉnh an phải thoa lên mặt một lớp phấn dày để che bớt vẻ mệt mỏi.
Liễu Vi Dung nhìn thấy như vậy thì âm thầm vui mừng.
Trừ lúc đi thỉnh an Thái hậu, thời gian của nàng trôi qua rất phong phú, không biết có phải do nước suối Linh tuyền hay không mà Đoàn Đoàn cũng thay đổi rất nhiều.
Bé càng ngày càng hoạt bát, nhất là lúc nàng mang vào không gian vọc nước.
Hôm nay là ngày Hoàng hậu hết cấm túc cũng là ngày các phi tần phải đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an. Bởi vì Đoàn Đoàn sinh vào thời điểm Hoàng hậu đang bị cấm túc, ba ngày tắm, tiệc đầy tháng cũng không xuất hiện, cho nên lúc nàng mang theo Đoàn Đoàn qua Phượng Nghi cung thì Hoàng hậu đề nghị muốn nhìn Đại hoàng tử trắng trẻo mập mạp một chút.
Liễu Vi Dung không thể không nghe, bèn sai Bạch Liên ôm Đoàn Đoàn đến trước mặt Hoàng hậu.
Bộ dáng trắng trẻo mập mạp của Đoàn Đoàn khiến Hoàng hậu vô cùng ghen tỵ.
Đức tần đúng là tốt số.
Lúc nàng đưa tay muốn ôm Đoàn Đoàn từ tay Bạch Liên, móng tay thật dài của nàng xém chút vạch lên mặt Đoàn Đoàn, cũng may Bạch Liên nhanh tay tránh được khiến cho nụ cười trên mặt Hoàng hậu cứng đờ.
Nhưng khi phát hiện móng tay vừa nhọn vừa dài của mình thiếu chút nữa vạch lên mặt Đại hoàng tử thì nàng không khỏi hoảng sợ. Nàng vừa muốn rút tay về thì nghe thấy Đoàn Đoàn khóc ré lên.
Hoàng hậu tức thầm trong bụng. Tiểu tử này có phải xung khắc với nàng hay không. Nàng lại nhìn ánh mắt của các phi tần phía dưới, buồn bực càng tăng.
Liễu Vi Dung hết sức đau lòng, vội tiến lên bế Đoàn Đoàn từ tay Bạch Liên ôm vào lòng nhẹ giọng dỗ dành nhưng làm cách nào cũng không làm cho Đoàn Đoàn nín khóc được.
Hoàng hậu nhìn các phi tần, vô cùng lúng túng.
"Hoàng hậu nương nương, chắc là do Đoàn Đoàn sợ người lạ!" Liễu Vi Dung thấy Hoàng hậu không biết làm sao liền tìm cách giải vây giúp nàng.
Liếc nhìn móng tay của Hoàng hậu, nàng không cho là Hoàng hậu sẽ làm xước mặt Đoàn Đoàn trước mặt các phi tần mà chỉ muốn hù dọa nó.
Nếu không làm sao Đoàn Đoàn tự nhiên khóc lớn.Trẻ con vốn mẫn cảm với những thứ này mà.
"Hoá ra là như vậy!" Hoàng hậu thay đổi thái độ, bước xuống bậc thang do Liễu Vi Dung đưa tới.
Liễu Vi Dung cố hết sức dỗ dành nhưng Đoàn Đoàn vẫn khóc, khóc đến thở không ra làm nàng đau lòng muốn chết, lại không có cách, hơn nữa còn phải đi thỉnh an Thái hậu.
Hoàng hậu nghe Đại hoàng tử khóc suốt, tiếng khóc làm cho nàng cau mày, phiền lòng đến nỗi không thể giữ được nụ cười từ ái. Cuối cùng, nàng đặc biệt cho phép Liễu Vi Dung mang theo Đại hoàng tử trở về, nàng sẽ giải thích với Thái hậu.
Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn trở lại Nhu Phúc cung, nụ cười trên mặt trầm xuống. Sau khi được mẹ đút cho uống một chút nước suối Linh tuyền, Đoàn Đoàn mới ngưng khóc.
Liễu Vi Dung cực kì đau lòng nhìn cái mũi nhỏ hồng hồng cùng khóe mắt còn sót lại nước mắt của con mình, nhẹ lấy khăn lau sạch cho bé.
"Chủ tử, Hoàng hậu nương nương thật quá đáng, tại ngài không nhìn thấy, móng tay dài của Hoàng hậu chỉ chút nữa là quẹt lên mặt Đại hoàng tử. Nếu nô tì không nhanh tay, mặt hoàng tử đã bị xước rồi." Bạch Liên giận dữ tố cáo.
Tâm tình Liễu Vi Dung lúc này cũng không tốt, nhớ đến móng tay của Hoàng hậu, mặc kệ nàng có cố ý hay không cũng kín đáo nói: "Đúng thật là quá đáng. Đoàn Đoàn mới hơn một tháng, nếu nó bị dọa sợ thì sao?"
Lỡ như bị xước, ai biết trong móng tay nàng ta có độc hay không?
"Bạch Liên tỷ tỷ nói rất đúng, không cần biết Hoàng hậu nương nương có cố ý hay không, thiếu chút nữa bà ta làm Đại hoàng tử bị thương là sự thật!" Hạnh Nhi cũng oán giận lên tiếng.
Những người trong Nhu Phúc cung cũng lên tiếng phê phán hành động của Hoàng hậu, bất bình thay cho Đoàn Đoàn.
Sóng gió thỉnh an lúc sáng rất nhanh truyền tới tai Mộ Dung Triệt. Hắn không cần biết Hoàng hậu có cố tình hù dọa con hắn hay không nhưng nàng làm cho Diệu nhi sợ tới mức khóc lên là sự thật.
Mà hôm nay vừa đúng là ngày 15, ngày đi đến Phượng Nghi cung.
Mặt mày Mộ Dung Triệt lạnh lẽo dẫn theo Tiểu Lý Tử đến Phượng Nghi cung. Hoàng hậu đã sớm sửa soạn tỉ mỉ, nhìn thấy Hoàng đế mặt lạnh đi vào, liếc cặp mắt bén nhọn về nàng thì hơi hoảng sợ.
"Nô tì thỉnh an Hoàng thượng!"
Mộ Dung Triệt lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói lạnh tanh mang theo giận dữ:
"Hoàng hậu, trẫm không cần biết ngươi có cố ý hay không, chuyện sáng nay trẫm hy vọng không xảy ra lần nữa."
Nói xong, liền sải bước rời đi.
Hoàng hậu chết đứng, kinh ngạc nhìn bóng lưng Hoàng đế rời đi, trong lòng oán hận không dứt. Hai lần, hai lần rồi, đều tại Đức tần mà Hoàng đế không ở lại tẩm cung của nàng.
Nàng vừa mới hết cấm túc, lần đầu tiên thị tẩm lại mất đi một cách vô cớ như vậy làm cho lòng nàng càng thêm ghen ghét. Nàng cảm thấy Đức tần chính là khắc tinh của nàng.
Liễu Vi Dung không hề biết mục tiêu oán hận của Hoàng hậu lại đổ lên người nàng lần nữa.
Hoàng hậu sai người đi thăm dò xem Hoàng thượng ngủ tại cung nào, người tới hồi báo nói Hoàng thượng ngủ tại Tử Thần điện. Lúc này Hoàng hậu mới không cam lòng đi ngủ.
Mới đó đã qua một tháng, chuyện của Phương Chỉ Doanh rốt cuộc cũng có kết quả.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam