Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ
Chương 43-1
@kanghaena:mình cũng chưa biết nữa bạn tại hiện h đang đợi xem nàng ý thích bộ nào đã và có hứng thú làm hay không @@
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
@yenmysg: mình cũng đang cố gắng kiếm thêm người đây TT
Thái y vội vã mang theo hòm thuốc đi qua đây một chuyến, người đến là thái y Liễu Vi Dung đã gặp lần trước, Mạc Thái y, Mạc Thái y chẩn đoán bệnh cho nàng xong, nói chỉ là động thai khí một chút thôi, không có việc gì, nói nàng tĩnh dưỡng thật tốt là được.
Giống như Trần mama nói, mọi người cũng yên tâm hơn.
Rời khỏi Nhu Phúc cung, Mạc thái y sai người đem kết quả khám và chữa bệnh thông báo lại cho Hoàng thượng.
Sau khi Hoàng đế nhận được tin, tuy mặt không chút thay đổi,nhưng trong lòng vẫn lại thấp thỏm không yên, môi mỏng nhếch lên, âm thầm tính toán xử lý xong chính sự sẽ qua “chỉnh” nàng thật tốt một phen.
Tin tức đều đã nhanh chóng truyền đi trong hậu cung, Liễu Tương Nhã bất tri bất giác rời khỏi Nhu Phúc cung, chuyện nàng mưu hại hoàng tự đã như lửa cháy trên cành cây khô (mềnh chém, nguyên bản là vì sao lửa cháy) truyền khắp hậu cung, ngay từ khi Hoàng hậu nương nương biết được chuyện kia, trong lòng không ngừng vui vẻ, chỉ là nghe nói lại là động thai khí, thai nhi không có chuyện gì, thiếu chút nữa là thổ huyết.
Đức quý nhân này giống như tiểu cường đánh mãi không chết, khối thịt trong bụng kia chắc là không xong.
Có điều vẫn là dựa vào cung quy thẩm vấn Lệ quý nhân, bởi vì nhiều người chính mắt nhìn thấy, chứng cớ đầy đủ hết, Hoàng hậu dự định đem Lệ quý nhân đày vào lãnh cung, làm cho nàng không thể trở mình lại, không ngờ Thái hậu chặn ngang một tay, lấy nguyên do là đứa nhỏ trong bụng Đức quý nhân không có gặp chuyện không may, tước đi phong hào quý nhân, đem nàng hạ xuống làm Thường tại, nhưng lại cấm túc nàng.
Các phi tần khác cũng có tâm tư giống như Hoàng hậu, thế nào mà hài tử Đức quý nhân mỗi lần đều có mạng lớn như thế?
Thời điểm gần trưa, Liễu Vi Dung ngủ thêm vừa tỉnh dậy, cả người tinh thần sảng khoái.
Hạnh Nhi biết được Thái hậu xử trí Liễu Tương Nhã thế nào xong, vẫn nghĩ muốn nói cho chủ tử biết, hiện giờ chủ tử đã tỉnh, lập tức tức giận bất bình ai oán nói: “Chủ tử, Thái hậu nương nương bất công quá rồi! Lệ quý nhân mưu hại hoàng tự, Thái hậu nương nương chỉ đem nàng biếm làmThường tại, giam cầm một tháng! ”
Liễu Vi Dung nghe vậy, cười bỏ qua, kết quả đúng là nằm trong dự liệu của nàng, nếu nói Liễu Tương Nhã dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, thì không phải là nữ chính trong nguyên tác rồi.
Chỉ là khi nào thì Liễu Tương Nhã đã ngồi trên thuyền của Thái hậu?
Lá thư Liễu tương Nhã mang đến nàng chưa có mở ra xem, cùng phong thư trước tin tưởng là yêu cầu khống chế, thừa dịp thời gian buổi tối để vào không gian là được.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại giữ lại hai bức thư này, nàng luôn luôn dự cảm rằng nhất định sẽ có cơ hội dùng đến nó.
“Đúng vậy, cũng đã mưu hại hoàng tự, trách tội này thật đúng là quá nhẹ, nếu như không phải thân thể chủ tử chúng ta tốt, chẳng phải là sẽ không giữ được tiểu hoàng tử? Thái hậu nương nương đúng là có chút bất công rồi! ” Bạch Liên cũng có chút bất mãn phụ họa.
Bộ dáng lúc chủ tử ngã xuống đất khiến cho nàng vẫn còn sợ hãi đến tận bây giờ.
“Hai người các ngươi cẩn thận lời nói của mình, Thái hậu xử trí thế nào không phải là chuyện chúng ta có thể xen vào! ” Liễu Vi Dung nghe được bất bình của các nàng, trong lòng cũng có chút chột dạ, nhịn không được lên tiếng ngăn lại.
“Vâng! ” Hai người đều không cam lòng ngậm miệng lại, kỳ thật trong lòng các nàng cũng hiểu những lời này cũng chỉ có thể nói một chút ở đây, nếu như thật sự nói ra ngoài, liền gặp phiền toái rồi.
Thấy bộ dạng này của các nàng, Liễu Vi Dung chỉ có thể lắc đầu bật cười: “Tước đoạt phong hào còn bị làm thấp đi một bậc, kết quả này là quá tốt rồi.”
Ít nhất là đối với Liễu Tương Nhã thì là một đả kích nghiêm trọng, về sau nàng nhìn thấy nàng phải hành lễ thỉnh an rồi.
“Thế cũng đúng! ” Bạch Liên vẫn tương đối hiểu biết về Liễu Tương Nhã.
Sau đó Bạch Liên bắt đầu nhiệm vụ hôm nay, đọc sách cho tiểu hoàng tử.
Liễu Vi Dung bởi vì vừa mới ngủ thêm, nghe Bạch Liên đọc sách buồn chán, ngoài ý muốn không ngủ thêm được nữa.
Bạch Liên vừa mới đọc sách xong, Trần mama liền đem một đĩa bánh táo chua ngọt tới.
Liễu Vi Dung ăn một khối bánh táo chua ngọt, cắn vài miếng, mi tâm hơi nhíu: “Trần ma am, bánh táo chua ngọt này không đủ chua, khi bắt đầu ăn không có đủ vị.”
Hai tròng mắt Hạnh Nhi trừng lớn, kinh hô một tiếng: “Chủ tử, bánh táo chua ngọt này đã làm rất chua rồi, Trần mama, bà nói có đúng không?” Mỗi ngày cô đều vì những thứ vị chua chua này làm bao tử đau xót.
Vậy mà chủ tử lại nói vẫn chưa đủ chua.
“Đúng vậy, bánh táo chua này đã rất chua rồi.” Trần mama gật đầu, trong lòng rất cao hứng, thời gian đầu tiên chủ tử thích ăn chua cay, hiện tại lại chỉ thích ăn chua, hơn nữa là càng chua càng tốt.
Xem ra rất có thể chủ tử mang thai tiểu hoàng tử.
“Chủ tử, hiện tại người thèm ăn chua, tương lai nhất định sinh ra tiểu hoàng tử.” Hạnh Nhi cười hì hì nói.
“Đúng vậy, chua con trai cay con gái.” Bạch Liên cũng cười rồi.
“Ta trước vẫn thích ăn chua cay, cái này lại là cái gì?” Liễu Vi Dung buồn cười nhìn bộ dáng các nàng vui vẻ, nàng căn bản không tin cách nói cái gì mà thích ăn đồ chua là con trai cay là con gái.
“Trước kia chủ tử thích ăn cay, thân thể mới mang thai hai ba tháng, là nam hay nữ còn chưa xác định được, hiện giờ thân thể người đã có thai sáu tháng, lại chỉ thích ăn thứ chua, mà còn là càng chua càng tốt, cho nên nô tì suy đoán chủ tử nhất định là mang thai một tiểu hoàng tử.” Hạnh Nhi giải thích đầy đủ nói.
“Hi vọng vậy! ” Liễu Vi Dung vuốt ve bụng lồi ra, khóe miệng mỉm cười, nâng mắt nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, nghĩ mùa đông sợ là không có rau dưa gì để ăn, may mắn vào lúc thời tiết lạnh xuống nàng đã sai người căng những cái lều lớn ở hậu viện chỗ trồng rau.
Đương nhiên cùng lều để che phủ rau ở hiện đại khác nhau rất lớn.
Chỉ là lều lớn đơn giản che rau thôi.
Trong không gian rau dưa tràn lan, nàng sớm không có trồng lại, chỉ cần Mộ Dung Triệt không có đến qua đêm, chúng ta liền vào trong không gian vận động, ha ha hoa quả, dù sao nhiệt độ trong không gian ổn định, ấm áp hợp lòng người.
Nếu có khả năng, ban ngày bọn ta (chắc chỉ nàng và con nàng) đều muốn ru rú ở trong không gian, bên ngoài càng ngày càng… lạnh hơn.
Đến như tôm cá trong không gian, bọn ta cũng vụng trộm thả một ít vào hồ trong hậu viện, hồ nước hậu viện bỏ thêm ít linh tuyền, tôm cá sinh trưởng cực kỳ mạnh mẽ, hương vị lại ngon.
“Hạnh Nhi, rau xanh che bằng lều của chúng ta khi nào có thể ăn?” Mấy ngày này lạnh hơn, cũng chưa có rau ăn, thật sự có chút nhớ nhung.
“Ngày mai rau xanh có thể hái….” Nói đến cái này, Hạnh Nhi cực kỳ cao hứng, chủ tử thật sự quá lợi hại, vậy mà có thể trồng rất nhiều rau xanh non, phải biết rằng khi mùa đông đến, đều không nhìn thấy một chút màu xanh biếc.
Hai tròng mắt Liễu vi Dung sáng lên, ngày mai rốt cục cũng có thể ăn rau xanh rồi.
“Còn có đậu nành kia, chắc là nẩy mầm rồi?” Liễu Vi Dung nghĩ đến hôm trước có mầm đậu, tại Đại Kiền Triều, có đậu hủ lại không có mầm đậu, muốn ăn chỉ có thể chính mình trồng.
“Đúng là nẩy mầm, tuy nhiên mới chỉ điểm một chút thôi.” Bạch Liên trả lời.
“Như vậy xem ra, qua vài ngày nữa là có thể có rau xào ăn rồi.” Liễu Vi Dung thật vui vẻ.
Trong phòng mọi người cũng đều là vẻ mặt chờ mong.
“Đúng rồi, sáng sớm ngày mai sai người lấy ít rau xanh đưa đi cho Thái hậu và Hoàng hậu đi.” Liễu Vi Dung nhắc nhở.
Tuy nói chỉ là rau xanh rất bình thường, nhưng ở trong mùa đông này thì vô cùng khó nhìn thấy.
Đến như đồ của Hoàng đế, trực tiếp cho người đem đến Ngự Thiện phòng, chuyên dụng cho Hoàng đế.
Hạnh Nhi gật đầu.
Trần mama ở một bên cũng gật đầu tán dương.
Nội thất dễ chịu ấm áp, có tiếng nói tiếng cười của vài người, vô cùng náo nhiệt.
Dùng qua cơm trưa không bao lâu xong, tất cả mọi người biết được tin thai nhi Đức quý nhân không có việc gì xong, một số quý nhân Thường tại lại qua chúc mừng, Lưu quý nhân cũng có trong đó, Tần vị trở lên chỉ có La Tần đến, còn tặng một phần lễ vật.
Dù sao nàng cũng chỉ là quý nhân nho nhỏ, liền có thai hoàng tự, còn chưa có sinh được, căn bản không biết là tiểu hoàng tử hay là tiểu công chúa, có thể tấn vị hay không, cho nên địa vị phi tần cao khẳng định không hạ thấp thân phận đi qua đây một chuyến.
Chỉ là sai người đưa đến Nhu Phúc cung một phần lễ vật.
Liễu Vi Dung sai Bạch Liên cất kỹ từng cái, ghi lại thật tốt.
Nàng hiện tại có thói quen, người ta đưa đến đồ này đồ kia đều ghi lại cất đi.
B
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
@yenmysg: mình cũng đang cố gắng kiếm thêm người đây TT
Thái y vội vã mang theo hòm thuốc đi qua đây một chuyến, người đến là thái y Liễu Vi Dung đã gặp lần trước, Mạc Thái y, Mạc Thái y chẩn đoán bệnh cho nàng xong, nói chỉ là động thai khí một chút thôi, không có việc gì, nói nàng tĩnh dưỡng thật tốt là được.
Giống như Trần mama nói, mọi người cũng yên tâm hơn.
Rời khỏi Nhu Phúc cung, Mạc thái y sai người đem kết quả khám và chữa bệnh thông báo lại cho Hoàng thượng.
Sau khi Hoàng đế nhận được tin, tuy mặt không chút thay đổi,nhưng trong lòng vẫn lại thấp thỏm không yên, môi mỏng nhếch lên, âm thầm tính toán xử lý xong chính sự sẽ qua “chỉnh” nàng thật tốt một phen.
Tin tức đều đã nhanh chóng truyền đi trong hậu cung, Liễu Tương Nhã bất tri bất giác rời khỏi Nhu Phúc cung, chuyện nàng mưu hại hoàng tự đã như lửa cháy trên cành cây khô (mềnh chém, nguyên bản là vì sao lửa cháy) truyền khắp hậu cung, ngay từ khi Hoàng hậu nương nương biết được chuyện kia, trong lòng không ngừng vui vẻ, chỉ là nghe nói lại là động thai khí, thai nhi không có chuyện gì, thiếu chút nữa là thổ huyết.
Đức quý nhân này giống như tiểu cường đánh mãi không chết, khối thịt trong bụng kia chắc là không xong.
Có điều vẫn là dựa vào cung quy thẩm vấn Lệ quý nhân, bởi vì nhiều người chính mắt nhìn thấy, chứng cớ đầy đủ hết, Hoàng hậu dự định đem Lệ quý nhân đày vào lãnh cung, làm cho nàng không thể trở mình lại, không ngờ Thái hậu chặn ngang một tay, lấy nguyên do là đứa nhỏ trong bụng Đức quý nhân không có gặp chuyện không may, tước đi phong hào quý nhân, đem nàng hạ xuống làm Thường tại, nhưng lại cấm túc nàng.
Các phi tần khác cũng có tâm tư giống như Hoàng hậu, thế nào mà hài tử Đức quý nhân mỗi lần đều có mạng lớn như thế?
Thời điểm gần trưa, Liễu Vi Dung ngủ thêm vừa tỉnh dậy, cả người tinh thần sảng khoái.
Hạnh Nhi biết được Thái hậu xử trí Liễu Tương Nhã thế nào xong, vẫn nghĩ muốn nói cho chủ tử biết, hiện giờ chủ tử đã tỉnh, lập tức tức giận bất bình ai oán nói: “Chủ tử, Thái hậu nương nương bất công quá rồi! Lệ quý nhân mưu hại hoàng tự, Thái hậu nương nương chỉ đem nàng biếm làmThường tại, giam cầm một tháng! ”
Liễu Vi Dung nghe vậy, cười bỏ qua, kết quả đúng là nằm trong dự liệu của nàng, nếu nói Liễu Tương Nhã dễ dàng bị tiêu diệt như vậy, thì không phải là nữ chính trong nguyên tác rồi.
Chỉ là khi nào thì Liễu Tương Nhã đã ngồi trên thuyền của Thái hậu?
Lá thư Liễu tương Nhã mang đến nàng chưa có mở ra xem, cùng phong thư trước tin tưởng là yêu cầu khống chế, thừa dịp thời gian buổi tối để vào không gian là được.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại giữ lại hai bức thư này, nàng luôn luôn dự cảm rằng nhất định sẽ có cơ hội dùng đến nó.
“Đúng vậy, cũng đã mưu hại hoàng tự, trách tội này thật đúng là quá nhẹ, nếu như không phải thân thể chủ tử chúng ta tốt, chẳng phải là sẽ không giữ được tiểu hoàng tử? Thái hậu nương nương đúng là có chút bất công rồi! ” Bạch Liên cũng có chút bất mãn phụ họa.
Bộ dáng lúc chủ tử ngã xuống đất khiến cho nàng vẫn còn sợ hãi đến tận bây giờ.
“Hai người các ngươi cẩn thận lời nói của mình, Thái hậu xử trí thế nào không phải là chuyện chúng ta có thể xen vào! ” Liễu Vi Dung nghe được bất bình của các nàng, trong lòng cũng có chút chột dạ, nhịn không được lên tiếng ngăn lại.
“Vâng! ” Hai người đều không cam lòng ngậm miệng lại, kỳ thật trong lòng các nàng cũng hiểu những lời này cũng chỉ có thể nói một chút ở đây, nếu như thật sự nói ra ngoài, liền gặp phiền toái rồi.
Thấy bộ dạng này của các nàng, Liễu Vi Dung chỉ có thể lắc đầu bật cười: “Tước đoạt phong hào còn bị làm thấp đi một bậc, kết quả này là quá tốt rồi.”
Ít nhất là đối với Liễu Tương Nhã thì là một đả kích nghiêm trọng, về sau nàng nhìn thấy nàng phải hành lễ thỉnh an rồi.
“Thế cũng đúng! ” Bạch Liên vẫn tương đối hiểu biết về Liễu Tương Nhã.
Sau đó Bạch Liên bắt đầu nhiệm vụ hôm nay, đọc sách cho tiểu hoàng tử.
Liễu Vi Dung bởi vì vừa mới ngủ thêm, nghe Bạch Liên đọc sách buồn chán, ngoài ý muốn không ngủ thêm được nữa.
Bạch Liên vừa mới đọc sách xong, Trần mama liền đem một đĩa bánh táo chua ngọt tới.
Liễu Vi Dung ăn một khối bánh táo chua ngọt, cắn vài miếng, mi tâm hơi nhíu: “Trần ma am, bánh táo chua ngọt này không đủ chua, khi bắt đầu ăn không có đủ vị.”
Hai tròng mắt Hạnh Nhi trừng lớn, kinh hô một tiếng: “Chủ tử, bánh táo chua ngọt này đã làm rất chua rồi, Trần mama, bà nói có đúng không?” Mỗi ngày cô đều vì những thứ vị chua chua này làm bao tử đau xót.
Vậy mà chủ tử lại nói vẫn chưa đủ chua.
“Đúng vậy, bánh táo chua này đã rất chua rồi.” Trần mama gật đầu, trong lòng rất cao hứng, thời gian đầu tiên chủ tử thích ăn chua cay, hiện tại lại chỉ thích ăn chua, hơn nữa là càng chua càng tốt.
Xem ra rất có thể chủ tử mang thai tiểu hoàng tử.
“Chủ tử, hiện tại người thèm ăn chua, tương lai nhất định sinh ra tiểu hoàng tử.” Hạnh Nhi cười hì hì nói.
“Đúng vậy, chua con trai cay con gái.” Bạch Liên cũng cười rồi.
“Ta trước vẫn thích ăn chua cay, cái này lại là cái gì?” Liễu Vi Dung buồn cười nhìn bộ dáng các nàng vui vẻ, nàng căn bản không tin cách nói cái gì mà thích ăn đồ chua là con trai cay là con gái.
“Trước kia chủ tử thích ăn cay, thân thể mới mang thai hai ba tháng, là nam hay nữ còn chưa xác định được, hiện giờ thân thể người đã có thai sáu tháng, lại chỉ thích ăn thứ chua, mà còn là càng chua càng tốt, cho nên nô tì suy đoán chủ tử nhất định là mang thai một tiểu hoàng tử.” Hạnh Nhi giải thích đầy đủ nói.
“Hi vọng vậy! ” Liễu Vi Dung vuốt ve bụng lồi ra, khóe miệng mỉm cười, nâng mắt nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, nghĩ mùa đông sợ là không có rau dưa gì để ăn, may mắn vào lúc thời tiết lạnh xuống nàng đã sai người căng những cái lều lớn ở hậu viện chỗ trồng rau.
Đương nhiên cùng lều để che phủ rau ở hiện đại khác nhau rất lớn.
Chỉ là lều lớn đơn giản che rau thôi.
Trong không gian rau dưa tràn lan, nàng sớm không có trồng lại, chỉ cần Mộ Dung Triệt không có đến qua đêm, chúng ta liền vào trong không gian vận động, ha ha hoa quả, dù sao nhiệt độ trong không gian ổn định, ấm áp hợp lòng người.
Nếu có khả năng, ban ngày bọn ta (chắc chỉ nàng và con nàng) đều muốn ru rú ở trong không gian, bên ngoài càng ngày càng… lạnh hơn.
Đến như tôm cá trong không gian, bọn ta cũng vụng trộm thả một ít vào hồ trong hậu viện, hồ nước hậu viện bỏ thêm ít linh tuyền, tôm cá sinh trưởng cực kỳ mạnh mẽ, hương vị lại ngon.
“Hạnh Nhi, rau xanh che bằng lều của chúng ta khi nào có thể ăn?” Mấy ngày này lạnh hơn, cũng chưa có rau ăn, thật sự có chút nhớ nhung.
“Ngày mai rau xanh có thể hái….” Nói đến cái này, Hạnh Nhi cực kỳ cao hứng, chủ tử thật sự quá lợi hại, vậy mà có thể trồng rất nhiều rau xanh non, phải biết rằng khi mùa đông đến, đều không nhìn thấy một chút màu xanh biếc.
Hai tròng mắt Liễu vi Dung sáng lên, ngày mai rốt cục cũng có thể ăn rau xanh rồi.
“Còn có đậu nành kia, chắc là nẩy mầm rồi?” Liễu Vi Dung nghĩ đến hôm trước có mầm đậu, tại Đại Kiền Triều, có đậu hủ lại không có mầm đậu, muốn ăn chỉ có thể chính mình trồng.
“Đúng là nẩy mầm, tuy nhiên mới chỉ điểm một chút thôi.” Bạch Liên trả lời.
“Như vậy xem ra, qua vài ngày nữa là có thể có rau xào ăn rồi.” Liễu Vi Dung thật vui vẻ.
Trong phòng mọi người cũng đều là vẻ mặt chờ mong.
“Đúng rồi, sáng sớm ngày mai sai người lấy ít rau xanh đưa đi cho Thái hậu và Hoàng hậu đi.” Liễu Vi Dung nhắc nhở.
Tuy nói chỉ là rau xanh rất bình thường, nhưng ở trong mùa đông này thì vô cùng khó nhìn thấy.
Đến như đồ của Hoàng đế, trực tiếp cho người đem đến Ngự Thiện phòng, chuyên dụng cho Hoàng đế.
Hạnh Nhi gật đầu.
Trần mama ở một bên cũng gật đầu tán dương.
Nội thất dễ chịu ấm áp, có tiếng nói tiếng cười của vài người, vô cùng náo nhiệt.
Dùng qua cơm trưa không bao lâu xong, tất cả mọi người biết được tin thai nhi Đức quý nhân không có việc gì xong, một số quý nhân Thường tại lại qua chúc mừng, Lưu quý nhân cũng có trong đó, Tần vị trở lên chỉ có La Tần đến, còn tặng một phần lễ vật.
Dù sao nàng cũng chỉ là quý nhân nho nhỏ, liền có thai hoàng tự, còn chưa có sinh được, căn bản không biết là tiểu hoàng tử hay là tiểu công chúa, có thể tấn vị hay không, cho nên địa vị phi tần cao khẳng định không hạ thấp thân phận đi qua đây một chuyến.
Chỉ là sai người đưa đến Nhu Phúc cung một phần lễ vật.
Liễu Vi Dung sai Bạch Liên cất kỹ từng cái, ghi lại thật tốt.
Nàng hiện tại có thói quen, người ta đưa đến đồ này đồ kia đều ghi lại cất đi.
B
Tác giả :
Cửu Nguyệt Vi Lam