Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
Chương 94
Editor: coki
Sắc mặt Đường Yên lạnh lùng, lông mày nhíu lại nhìn căn cứ quân sự dưới đất, lại để Lưu Thấm Nhã chạy thoát... Trên người Lưu Thấm Nhã có quá nhiều bí ẩn! Đường Yên nhớ lại ánh mắt đầy tàn khốc của Lưu Thấm Nhã, trên mặt không khỏi hiện lên tức giận.
Mọi người thấy trên mặt Đường Yên hiện lên sát khí nên trong khoảng thời gian ngắn không dám tiến lên hỏi thăm.
Sau khi im lặng một lúc lâu thì Đường Yên ngẩng đầu lên nhìn về phía An Lộ: “Đám người Hình Liệt Phong đâu?" Đường Yên không muốn nói nhiều, vừa mở miệng đã hỏi tung tích của đám người Hình Liệt Phong sau đó lại nhìn Hạ Bác đang đứng ở bên cạnh, trên người đám người Hạ Bác nhiều vết thương nhất, bọn họ mệt mỏi dựa vào vách tường, tinh hạch và huyết hạch mang theo đều đã sử dụng hết mà tinh hạch và huyết hạch lấy từ tang thi và thú biến dị ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh bởi vì lây nhiễm năng lượng ám hệ nên không thể dùng vì vậy bọn họ chỉ có thể dựa vào khả năng tự hồi phục của bản thận, như vậy không thể nghi ngờ là cực kì bị động.
"Lạc nhau rồi." An Lộ trả lời, chỗ sâu trong mắt chợt hiện lên ánh sáng kì lạ rồi biến mất, xem ra đã nhớ ra chuyện gì đó.
Từ trước tới nay Hình Liệt Phong đều là kiểu người làm việc giọt nước không lọt, làm sao có thể lạc khỏi bọn họ được? Tuy nhiên Hình Liệt Phong có ra sao thì cũng không liên quan đến bọn họ, mấu chốt là bây giờ Việt Kỳ đang ở đâu đâu? An Lộ lạnh lùng nhìn bốn phía, xung quanh có không ít xác sâu, sau khi sâu mẹ bị giết thì biển sâu tấn công một cách hỗn loạn nên không tạo được nhiều uy hiếp đối với bọn họ.
Hai người vừa nói xong thì thấy đám người Hình Liệt Phong đi tới.
Khuôn mặt của Hình Liệt Phong đẹp, diện mạo anh tuấn hơn nữa bình thường hắn luôn dùng tác phong nhanh nhẹn, thân thiện ngụy trang, khí chất nhu hòa nên rất dễ dàng làm cho người khác tin phục. Người ta thường nói lúc người phụ nữ tự tin là lúc cô ta xinh đẹp nhất, điều này cũng áp dụng đúng trên đàn ông. Gia thế, bối cảnh của Hình Liệt Phong đều hùng hậu, bộ dạng xuất chúng nên rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác, mặc dù trên người có chút chật vật, trên má còn dính nhiều vết máu nhưng mà nụ cười tự tin của hắn làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Liễu Như Nhị và An Du nhìn thấy thì bất giác xấu hổ đỏ mặt, tim đập bịch bịch vì dáng vẻ nho nhã nhưng lại lộ ra sự hấp dẫn quyến rũ cực hạn của hắn.
"Không thể tưởng được mọi người lại giải quyết nhanh như vậy, chuyện lần này phải nói lời cám ơn với mọi người rồi." Ánh mắt Hình Liệt Phong lướt qua đám người Diệp Quân, An Lộ cuối cùng đứng ở trên mặt Đường Yên, trong đầu không khỏi nhớ tới cảm giác rung động Đường Yên mang lại cho hắn lúc ở công ty điện tử, sau này mỗi lần gặp nhau cô đều khiến hắn kinh ngạc làm, khó có thể bỏ qua.
Vì bận lo lắng cho Việt Kỳ nên đám người Diệp Quân, An Lộ hoàn toàn không có quan tâm đến Hình Liệt Phong, chỉ lo tiêu diệt tang thi xung quanh và cẩn thận tìm kiếm tung tích của Việt Kỳ, kho quân nhu đã ở ngay trước mặt nhưng xung quanh lại không có bóng dáng của Việt Kỳ, điều này làm cho bọn họ có chút bất an. Đám người Hạ Bác tranh thủ thời gian để khôi phục thể lực, đứng ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi. Đường Yên lại lấy không ít thuốc bổ huyết từ trong ba lô ra ném cho Hạ Bác, nhân tiện cho mỗi người mấy viên tinh hạch và huyết hạch, đám người Hạ Bác còn chưa đến cấp sáu nên nhu cầu về năng lượng không có nhiều bằng Đường Yên nên chừng đó tinh hạch và huyết hạch cũng đủ cho bọn họ khôi phục dị năng và chữa vết thươn trên người.
Thái độ xa cách của đám người Đường Yên khiến Hình Liệt Phong cực kì không vui nhưng hắn đã nhanh chóng cúi đầu che giấu ánh mắt của mình sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Đường Yên. Tuy nhiên Đường Yên không nói gì cả nhưng không có vẻ là cô không biết, đúng là cô có chút thưởng thức Hình Liệt Phong tuy nhiên việc này cũng không đại biểu cho cô đồng ý việc Hình Liệt Phong tiếp cận mình. Trong tác phẩm Hình Liệt Phong có thể đứng ở ví trí cao nhất nên rốt cuộc nhân phẩm của hắn như thế nào thì cô không thể phán xét được nhưng ít ra tính toán tỉ mỉ thì tuyệt đối không thiếu. Nhất tướng công thành vạn cốt khô (một vị tướng khi muốn phá thành thì phải chấp nhận đổi bằng mạng sống cả vạn binh lính của mình, muốn đạt được thứ mình muốn thì cũng phải trả một cái giá tương xứng), muốn trở thành vương giả thì nhất định hai tay nhuộm đầy máu tươi.
Hình Liệt Phong đứng ở bên cạnh Đường Yên, nhìn Đường Yên ra tay quyết đoán, tàn nhẫn, mỗi phát súng đều cực kì chính xác thì không khỏi nhướn mày, khen ngơi: "Không thể tưởng được kỹ thuật bắn súng của cô tốt như vậy, tôi nghĩ cô am hiểu về vũ khí lạnh hơn, ví dụ như kiếm."
Đường Yên nhàn nhạt gật đầu, không phải cô ngạo mạn mà là cô hoàn toàn không biết muốn Hình Liệt Phong định nói cái gì. Rõ ràng trong trận chiến tranh quyền ở căn cứ Thanh Long, song phương đều hận không thể tôi chết anh sống vậy mà giờ phút này Hình Liệt Phong lại có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với cô, nếu cô nhớ không lầm thì lúc ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, Hình Liệt Phong đã từng dụ bọn họ vào tròng, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Đám người Diệp Quân nhìn Hình Liệt Phong đi lên bắt chuyện với Đường Yên, trong lòng nhất thời hiểu được chỉ sợ Hình Liệt Phong đang nhắm vào Đường Yên. Hiển nhiên đám người Hạ Bác cũng hiểu được nên khóe miệng nhếch lên, khinh thường nhìn Hình Liệt Phong. Bọn họ đã nhìn thấy nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy. Sắc mặt An Lộ đen thui, trong lòng mắng to, đại ca, nếu anh không xuất hiện thì tên đê tiện, không biết xấu hổ này sẽ rat ay với Đường Yên mất.
Đám mơ ước người phụ nữ của đại ca, Hình Liệt Phong, mày chán sống rồi đúng không?
Khi Hình Liệt Phong nói những lời này thì trong đó cũng ẩn chứa một ít hy vọng đối với Đường Yên, tuy không giống với những gì đám An Lộ đang suy nghĩ nhưng cũng có mưu đồ khác với Đường Yên. Tuy rằng Hình Liệt Phong kiêu ngạo nhưng đầu óc của hắn không phải là bọc mủ. Tính tình Đường Yên lạnh lùng, cao ngạo, không thể cưỡng cầu được nên hắn nói như vậy để đề cao Đường Yên.
"Hình Liệt Phong, chúng ta không thân quen." An Lộ thản nhiên nói, vì không quen nên đừng có tám chuyện ở đây, ở đâu tới thì trở về chỗ đó đi, đừng đứng ở chỗ này chướng mắt. Đê kè đã bị phá hủy, hiện giờ tất cả bọn họ đều đang bị nhốt trong nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, ở nơi này ngoại trừ tang thi ăn thịt người thì còn có u thực vật biến dị đang ẩn núp trong bóng tối, thậm chí còn có cả biển sâu với số lượng khổng lộ nên tất cả mọi người đều rất bận rộn, không ai rãnh rỗi quan tâm mày đâu.
An Lộ nói thẳng ra làm Hình Liệt Phong hơi đổi sắc, hắn cười mỉa hai tiếng sau đó xoay người quay trở về đội của mình, trong khoảnh khắc xoay người thì tinh thần lực của Hình Liệt Phong đâm thẳng về phía An Lộ, An Lộ lập tức rên lên một tiếng chứng tỏ vết thương không nhẹ, phải lui về hai bước mới có thể đứng vững được, ngay sau đó khóe miệng trào ra máu tươi, dáng vẻ có chút chật vật, lúc này bóng dáng Diệp Quân chợt lóe lên, vòng ra trước An Lộ tấn công Hình Liệt Phong.
"Muốn chết hả?" Diệp Quân vừa dứt lời thì lập tức có mấy lưỡi dao gió bay thẳng về phía Hình Liệt Phong.
Hình Liệt Phong giơ tay ngăn cản công kính của Diệp Quân, khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉa mai, trào phúng: “Diệp Quân, chỉ mình mày thì không cản được tao đâu. Tao khuyên mày tốt nhất hãy ở yên một chỗ, nếu không tao không chắc chắn mình có lỡ tay đả thương ai đó không đấy." Hình Liệt Phong nói xong thì dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua những người ở đây sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Yên: “Ở tấn thế thì lựa chọn đồng đội mạnh mới là quyết định sáng suốt nhất, cô nói đúng không, Đường Yên?"
Đường Yên ra hiệu dừng lại một chút sau đó chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía Hình Liệt Phong, thản nhiên nói: "Đồng đội mạnh ư, chỉ dựa vào mày thì vẫn chưa đủ tư cảnh!" Ngay sau đó dị năng lôi điện lập tức hóa thành một con rồng điện lao thẳng tới chỗ Hình Liệt Phong, phía sau nó chỉ còn lại tiếng xé gió, thế như chẻ tre.
“Mày..."
Nghe vậy, sắc mặt Hình Liệt Phong lập tức thay đổi, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Đường Yên, đôi mắt của hắn sâu thẳm không thấy đáy. Gò má bị lôi điện sượt qua để lại vết thương sâu hoắm.
Đường Yên nắm chặt kiếm, kiêu ngạo đứng ở giữa đàn tang thi. Khuôn mặt bình thản như phong lan cô độc nở trong u cốc, phía sau lưng cô là đầy rẫy vết máu đỏ thẫm ở trong sự tối tăm của căn cứ quân sự dưới đất không khỏi làm cho người ta cảm thấy run sợ nhưng cũng kìm lòng không đậu mà bị dụ dỗ.
"Tao không phải là Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không như Lưu Thấm Nhã nên những mánh khóe này không dùng được với tao đâu, vì vậy đừng có lấy lòng tao." Đường Yên bình tĩnh nói. Cô nhìn thấy trong mắt Hình Liệt Phong hiện lên vẻ phức tạp nhưng cô không có dã tâm lớn như Lưu Thấm Nhã, cô chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, ở tận thế tìm một nơi yên ổn sống qua ngày, quyền lợi đối với cô mà nói chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
"Đồng đội mạnh ư, hừ..." Đột nhiên có một giọng nói cực kì nặng nề vang lên từ trong góc phòng yên tĩnh. Trong phút chốc tất cả mọi người đều giật mình xoay người nhìn qua. Khi giọng nói đó vừa vang lên thì không gian giống như đông cứng lại trong phút chốc, tang thi và thú biến dị xung quanh cũng đều ngừng lại.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn nhưng lại chứa đầy băng sương bao trùm cả không gian khiến tay chân những người ở đây không thể động đậy được, kinh sợ nhìn dần dần vách tường dần dần bị ăn mòn, sương mù dày đặc dần dần tràn ra từ vách tường giống như tới từ thế giới bên kia. Một làn khí lạnh như băng từ từ đục khoét cả bức tường, lớp bê tông cứng chắc bỗng dung hóa thành đậu hủ, dễ dàng bị khí lạnh biến thành bột phấn.
"Ai?" Hình Liệt Phong lui về phía sau vài chục bước, đề phòng nhìn vách tường dần dần biến mất, vách tường dày hơn mười cm lại hóa thành vụn băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được sau đó tan vào trong không khí.
"Đại ca?" An Lộ cau mày, liếc mắt ra hiệu với Đường Yên bảo Đường Yên cẩn thận lui về phía sau vài bước, tình huống của Việt Kỳ có chút không đúng, loại cảm giác này giống như là năng lượng ám hệ trong cơ thể anh đang muốn bộc phát. Lần làm nhiệm vụ của quân khu trung tâm đó, năng lượng ám hệ trong cơ thể Việt Kỳ đột nhiên bộc phát dữ dội, lần đó ngoại trừ mấy người An Lộ còn sống sót thì tất cả những người khác đều hóa thành tro tàn nên tới bây giờ nỗi sợ hãi lúc đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ bọn họ, cảm giác giống như bị bóng đen của tử thần bao phủ, sau đó... Không có sau đó, trên đất chỉ còn lại đống quần áo mà thôi.
Đường Yên cảm thấy cực kì kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng dáng bên kia vách tường. Bên kia vách tường là một thế giới đầy tuyết trắng, trong thế giới trắng toát đó chỉ có một bóng người, xung quanh người đó là năng lượng ám hệ vô tận đang lượn lờ, năng lượng đó cực kì cuồng bạo, phá hủy tất cả mọi sinh vật chung quanh. Hai màu trắng đen cực kì đối lập nhưng lúc này lại hòa làm một cực kì hoàn mỹ làm cho người ta một loại cảm giác vô cùng quỷ dị!
"Ực!" Mấy dị năng giả nhát gan không khỏi nuốt nước miếng, hai chân run rẩy, nếu không phải do uy thế quá mãnh liệt của nguồn năng lượng kia khiến bọn họ không thể động đậy thì sợ rằng những người này đã chạy trốn từ lâu rồi.
"Yên Nhi!" Đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, chỉ trong nháy mắt Việt Kỳ đang đứng ở bức tường cách bọn họ khoảng trăm mét đã đi đến bên cạnh Đường Yên. Anh chần chờ vươn tay đặt lên eo Đường Yên, đầu gác ở trên vai cô Đường Yên.
"…” Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, quá nhanh! Bọn họ hoàn toàn không thấy Việt Kỳ di chuyển bằng cách nào, chỉ thấy một trận gió lạnh thổi qua sau đó Việt Kỳ đã đi tới trước mặt rồi.
"Việt Kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" Hình Liệt Phong gắt gao nhìn chằm chằm Việt Kỳ, trong mắt hiện lên nghi vấn. Việt Kỳ trước mặt rất nguy hiểm giống như một con mãnh thú đang bị trói chặt nhưng khiến bọn họ có cảm giá chỉ cần nhúc nhích thì một giây sau xương cốt cũng không còn, nghĩ vậy tất cả mọi người đều bất giác rung mình! Từ trước tới nay Việt Kỳ ở quân khu trung tâm đều rất im lặng, rất ít người biết rõ bối cảnh lai lịch của anh. Điều này làm cho anh càng trở nên thần bí đồng thời được khen người nổi tiếng nhất trong thế hệ trẻ tuổi, nếu nói Hình Liệt Phong không có chút xíu ghen tị nào với Việt Kỳ thì tuyệt đối là gạt người!
Tục ngữ có nói không muốn làm tướng quân thì không phải là lính tốt, lời này nếu dùng cho Hình Liệt Phong thì cực kì chuẩn xác. Hình Liệt Phong nhìn thì nho nhã, đạm mạc nhưng kì thực tâm lanh lợi rất nặng lại bị Việt Kỳ đè ép nhiều năm như vậy nên đã sớm không thể kìm nén được sự xao động trong đáy lòng. Nếu không phải Việt Kỳ làm việc luôn im lặng, rất ít khi lộ diện trước mặt người khác thì Hình Liệt Phong chắc chắn không thể để im như vậy được.
"Bất mãn sao?" Giọng nói Việt Kỳ đột nhiên cao lên, anh chậm rãi ngẩng đầu khuôn mặt lạnh băng vô tình giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, ánh mắt tối tăm thâm trầm giống như hồ nước sâu không thấy đáy, lâu lâu lại lóe sáng giống như sao trên bầu trời đêm, dưới sống mũi thẳng tắp là môi mỏng hơi mím lại, nhìn vừa lạnh nhạt lại vừa trào phúng, chân phải Việt Kỳ bước tới nửa bước: “Rầm…” chỉ thấy Hình Liệt Phong đột nhiên bị đá bay, cả người đụng vào vách tường, sau đó dội lại văng ra ngoài xa mười mấy mét.
Đồng tử trong mắt mọi người lập tức co lại, không dám tin nhìn Việt Kỳ vẫn đang đứng tại chỗ giống như chưa từng nhúc nhích. Vừa rồi thật sự là do anh ra tay sao?
Đường Yên đứng ở gần Việt Kỳ nhất nên cảm giác rõ ràng nhất! Anh mạnh hơn rất nhiều, nếu nói lúc trước sau khi thăng lên đến cấp tám trung cấp, cô có thể mơ hồ chạm đến thực lực của Việt Kỳ, khi đó Việt Kỳ giống như là một hồ nước mà cô có thể đến bên cạnh thì bây giờ Việt Kỳ giống như đại dương rộng lớn còn cô chỉ là một con thuyền nhỏ dập dềnh trong đó, không cách nào nhìn hết được đại dương bao la này.
Đường Yên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Việt Kỳ, trong lòng hiện lên khiếp sợ, không thể tưởng được nguồn gốc lây nhiễm ám hệ ở căn cứ quân sự dưới đất lại làm cho Việt Kỳ thăng cấp mạnh mẽ đến vậy.
"Khụ khụ!" Hình Liệt Phong dựa vào vách tường, ho ra vài búng máu. Cặp kính trên sống mũi cũng vỡ nát, hắn ôm bụng cố gắng đứng thẳng, sắc mặt xanh mét, chắc chắn cú đá vừa rồi khiến Hình Liệt Phong không dễ chịu chút nào.
Diệp Quân và An Lộ nhìn nhau, xấu hổ ho vài cái, Diệp Quân nhấc chân đá An Lộ, ý bảo An Lộ tiến lên.
"Đại ca, anh không sao chứ?" An Lộ nhỏ giọng hỏi. Trong lòng lại thầm mắng Diệp Quân mấy chục lần, anh đứng cách Đường Yên mười mấy mét, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ.
"An Lộ, cậu lại ngứa da hả?" Việt Kỳ nhíu mày, chỉ trong giây lát sát khí và khí lạnh trên người đã biến mất giống như chưa từng xuất hiện. Anh hơi hơi nhíu mày, bất giác tản ra uy thế, giọng nói tràn đầy bất mãn và chất vấn An Lộ.
Quả nhiên… Cả người An Lộ cứng đờ còn đám người Diệp Quân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cho dù là công hay tư thì bọn họ đều không muốn Việt Kỳ gặp chuyện không may.
Thấy Việt Kỳ vẫn không định buông tay ra thì dùng khuỷu tay Đường Yên thụi về phía sau, sau đó nhấc chân lên đá một cái, ép Việt Kỳ thả ra. Nếu nói cô không có tình cảm với Việt Kỳ thì là giả nhưng cũng không có nghĩa là cô cam tâm bị nuôi nhốt. Chắc hẳn Việt Kỳ cũng hiểu được nên anh không nhúng tay vào chuyện của Đường Yên. Đường Yên có kiêu ngạo thuộc về chính cô đồng thời khinh thường việc dựa vào người khác để sống sót.
"Đừng quậy nữa, xem thử có thể tìm được Phùng Khải Dương và Lưu Thấm Nhã hay không? Đê kè ngăn biển cát đã bị nổ tung nên trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn đám người Phùng Khải Dương không có khả năng rời khỏi nơi này. Chẳng lẽ mọi người không phát hiện tất cả các cửa ra vào căn cứ quân sự dưới đất đều bị phá hỏng sao? Nếu không giải quyết việc này thì đến lúc đó đừng ai nghĩ đến chuyện thoát khỏi đây, các lối ra đã bị phá hỏng, căn cứ quân sự dưới đất lại nguy hiểm đầy rẫy, không muốn bị chết ở chỗ này thì phải tranh thủ thời gian tìm cửa ra và đám người Phùng Khải Dương, chắc chắn bọn họ biết đường ra." Đường Yên lạnh lùng lườm Việt Kỳ một cái, vừa rồi cô không nên lo lắng cho này người, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết dựa vào thực lực Việt Kỳ thì ai có thể uy hiếp anh được, là do cô suy nghĩ nhiều quá mà thôi!
An Lộ gật đầu, đồng ý với lời nói của Đường Yên. Cho dù dị năng giả mạnh đến mấy thì cũng có lúc kiệt sức, ở căn cứ quân sự dưới đất ngoại trừ quân đoàn tang thi đang ẩn núp thì còn có thú biến dị và thực vật biến dị xảo trá đang trốn trong những khe hở nên rất khó lòng phòng bị,chỉ cần hơi lơ là thì giây tiếp theo sẽ bị chúng nó kéo xuống địa ngục. Ở tận thế, còn sống không chỉ có tranh đoạt nơi sinh tồn với tang thi mà còn là chiến đấu với thiên nhiên.
Hạ Bác đứng dậy, xoa xoa vết thương đã khép miệng trên cánh tay, giọng nói lạnh lùng nói: "Chẳng phải hỏi Hình Liệt Phong là sẽ biết tung tích của Phùng Khải Dương sao?" Ánh mắt anh quét về phía Hình Liệt Phong đang ở cách xa khoảng mười mấy mét, cho dù là Phùng Khải Dương hay là Lưu Thấm Nhã thì đều có quan hệ không cạn với Hình Liệt Phong.
Nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh lần này còn hung hiểm hơn dị biến Thanh Hải vạn phần. Người nhận nhiệm vụ lần này đều là cao thủ của căn cứ, nếu đổi lại là người bình thường thì chỉ sợ trải qua cuộc chiến sinh tử dài như vậy chắc hẳn đã sớm phát điên rồi! Sao có thể trấn định tự nhiên giống như bây giờ được, lại còn có rảnh rỗi bàn luận những chuyện tiếp theo.
Đường Yên muốn thông qua máy truyền tin liên lạc với căn cứ Thanh Long nhưng không ngờ máy truyền tin lại không liên lạc được, như vậy rất có khả năng đã có người giở trò cắt tín hiệu liên lạc của bọn họ. Không liên lạc với bên ngoài được thì chẳng khác nào bọn họ bị cầm tù tại đây. Cô luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nếu bọn họ mắc kẹt trong nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì đến lúc đó ai là người có lợi nhất? Mục đích làm như vậy là vì cái gì? Tất cả mọi chuyện đều giống như có một bàn tay khổng lồ màu đen ở phía sau sắp xếp sau đó từng bước một đẩy bọn họ vào địa ngục.
"Lạch cạch!" Đột nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên, toàn bộ đèn đều tắt hết, chỉ còn vài cái đèn thợ mỏ tỏa ánh sáng leo lét thì toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất đều chìm vào bóng đêm. Diễn đàn. Từ lúc đèn tắt đi thì tiếng gào thét của đàn tang thi càng lúc càng lớn, thú biến dị cũng trở nên táo bạo, thực vật biến dị đang ẩn núp trong khe hở không khỏi nhộn nhạo lên, bắt đầu vươn móng vuốt sắc nhọn tấn công đám người Đường Yên.
"Tắt đèn hết rồi, đêm tối là thời điểm dã thú đi săn mồi. Tại sao tên khốn Phùng Khải Dương lại độc ác như vậy! Không giết mấy người chúng ta thì hắn thật sự không cam lòng đúng không!" Miêu Trạch vung loạn thanh kiếm cực lớn màu vàng, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo.
Từ lúc bọn họ bước vào nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì đã mơ hồ cảm thấy mình giống như một con rối gỗ bị buộc dây, bị người ta điều khiến đi về phía trước. Cảm giác này không chỉ có bực tức mà còn cực kì khó chịu! Miêu Trạch vừa nói xong thì nhất thời xung quanh giống như bị đè nén.
"Vua trò chơi, trên tay ai có vua thì sẽ thắng." Đường Yên thản nhiên nói.
"Vua?" Mọi người vô thức lặp lại lời Đường Yên nhưng lại không hiểu cô đang nói cái gì. Không đợi mọi người lấy lại tinh thần thì bức tường bốn phía đã bị đàn tang thi phá hủy, tang thi, thú biến dị và thực vật biến dị chen chúc mà đến. Không tại sao vách tường xung quanh lại dần dần trong suốt sau đó biến mất. Toàn bộ kho quân nhu biến thành một quảng trường trống trải, phía sau quảng trường là một bức tường xi măng cực kì lớn.
"Có chuyện gì vậy?" Đám người Hạ Bác kinh ngạc nhìn đàn tang thi đột ngột xuất hiện, tất cả đều không khỏi giật mình mà vách tường xung quanh hoàn toàn biến mất giống như chưa từng tồn tại vậy.
"Không rõ lắm, tuy nhiên chắc chắn không phải là thứ gì tốt!" Hoàng Mô trầm giọng nói, cầm thật chặt vũ khí trên tay, vết thương trên người Hoàng Mô không nhẹ, tuy nhiên Hoàng Mô lại mặc kệ. Từ lúc Hoàng Lão Tam chết thì mạng của anh cũng đã không còn, còn sống chẳng qua chỉ để trả thù mà thôi.
Sắc mặt Đường Yên lạnh lùng, lông mày nhíu lại nhìn căn cứ quân sự dưới đất, lại để Lưu Thấm Nhã chạy thoát... Trên người Lưu Thấm Nhã có quá nhiều bí ẩn! Đường Yên nhớ lại ánh mắt đầy tàn khốc của Lưu Thấm Nhã, trên mặt không khỏi hiện lên tức giận.
Mọi người thấy trên mặt Đường Yên hiện lên sát khí nên trong khoảng thời gian ngắn không dám tiến lên hỏi thăm.
Sau khi im lặng một lúc lâu thì Đường Yên ngẩng đầu lên nhìn về phía An Lộ: “Đám người Hình Liệt Phong đâu?" Đường Yên không muốn nói nhiều, vừa mở miệng đã hỏi tung tích của đám người Hình Liệt Phong sau đó lại nhìn Hạ Bác đang đứng ở bên cạnh, trên người đám người Hạ Bác nhiều vết thương nhất, bọn họ mệt mỏi dựa vào vách tường, tinh hạch và huyết hạch mang theo đều đã sử dụng hết mà tinh hạch và huyết hạch lấy từ tang thi và thú biến dị ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh bởi vì lây nhiễm năng lượng ám hệ nên không thể dùng vì vậy bọn họ chỉ có thể dựa vào khả năng tự hồi phục của bản thận, như vậy không thể nghi ngờ là cực kì bị động.
"Lạc nhau rồi." An Lộ trả lời, chỗ sâu trong mắt chợt hiện lên ánh sáng kì lạ rồi biến mất, xem ra đã nhớ ra chuyện gì đó.
Từ trước tới nay Hình Liệt Phong đều là kiểu người làm việc giọt nước không lọt, làm sao có thể lạc khỏi bọn họ được? Tuy nhiên Hình Liệt Phong có ra sao thì cũng không liên quan đến bọn họ, mấu chốt là bây giờ Việt Kỳ đang ở đâu đâu? An Lộ lạnh lùng nhìn bốn phía, xung quanh có không ít xác sâu, sau khi sâu mẹ bị giết thì biển sâu tấn công một cách hỗn loạn nên không tạo được nhiều uy hiếp đối với bọn họ.
Hai người vừa nói xong thì thấy đám người Hình Liệt Phong đi tới.
Khuôn mặt của Hình Liệt Phong đẹp, diện mạo anh tuấn hơn nữa bình thường hắn luôn dùng tác phong nhanh nhẹn, thân thiện ngụy trang, khí chất nhu hòa nên rất dễ dàng làm cho người khác tin phục. Người ta thường nói lúc người phụ nữ tự tin là lúc cô ta xinh đẹp nhất, điều này cũng áp dụng đúng trên đàn ông. Gia thế, bối cảnh của Hình Liệt Phong đều hùng hậu, bộ dạng xuất chúng nên rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác, mặc dù trên người có chút chật vật, trên má còn dính nhiều vết máu nhưng mà nụ cười tự tin của hắn làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Liễu Như Nhị và An Du nhìn thấy thì bất giác xấu hổ đỏ mặt, tim đập bịch bịch vì dáng vẻ nho nhã nhưng lại lộ ra sự hấp dẫn quyến rũ cực hạn của hắn.
"Không thể tưởng được mọi người lại giải quyết nhanh như vậy, chuyện lần này phải nói lời cám ơn với mọi người rồi." Ánh mắt Hình Liệt Phong lướt qua đám người Diệp Quân, An Lộ cuối cùng đứng ở trên mặt Đường Yên, trong đầu không khỏi nhớ tới cảm giác rung động Đường Yên mang lại cho hắn lúc ở công ty điện tử, sau này mỗi lần gặp nhau cô đều khiến hắn kinh ngạc làm, khó có thể bỏ qua.
Vì bận lo lắng cho Việt Kỳ nên đám người Diệp Quân, An Lộ hoàn toàn không có quan tâm đến Hình Liệt Phong, chỉ lo tiêu diệt tang thi xung quanh và cẩn thận tìm kiếm tung tích của Việt Kỳ, kho quân nhu đã ở ngay trước mặt nhưng xung quanh lại không có bóng dáng của Việt Kỳ, điều này làm cho bọn họ có chút bất an. Đám người Hạ Bác tranh thủ thời gian để khôi phục thể lực, đứng ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi. Đường Yên lại lấy không ít thuốc bổ huyết từ trong ba lô ra ném cho Hạ Bác, nhân tiện cho mỗi người mấy viên tinh hạch và huyết hạch, đám người Hạ Bác còn chưa đến cấp sáu nên nhu cầu về năng lượng không có nhiều bằng Đường Yên nên chừng đó tinh hạch và huyết hạch cũng đủ cho bọn họ khôi phục dị năng và chữa vết thươn trên người.
Thái độ xa cách của đám người Đường Yên khiến Hình Liệt Phong cực kì không vui nhưng hắn đã nhanh chóng cúi đầu che giấu ánh mắt của mình sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Đường Yên. Tuy nhiên Đường Yên không nói gì cả nhưng không có vẻ là cô không biết, đúng là cô có chút thưởng thức Hình Liệt Phong tuy nhiên việc này cũng không đại biểu cho cô đồng ý việc Hình Liệt Phong tiếp cận mình. Trong tác phẩm Hình Liệt Phong có thể đứng ở ví trí cao nhất nên rốt cuộc nhân phẩm của hắn như thế nào thì cô không thể phán xét được nhưng ít ra tính toán tỉ mỉ thì tuyệt đối không thiếu. Nhất tướng công thành vạn cốt khô (một vị tướng khi muốn phá thành thì phải chấp nhận đổi bằng mạng sống cả vạn binh lính của mình, muốn đạt được thứ mình muốn thì cũng phải trả một cái giá tương xứng), muốn trở thành vương giả thì nhất định hai tay nhuộm đầy máu tươi.
Hình Liệt Phong đứng ở bên cạnh Đường Yên, nhìn Đường Yên ra tay quyết đoán, tàn nhẫn, mỗi phát súng đều cực kì chính xác thì không khỏi nhướn mày, khen ngơi: "Không thể tưởng được kỹ thuật bắn súng của cô tốt như vậy, tôi nghĩ cô am hiểu về vũ khí lạnh hơn, ví dụ như kiếm."
Đường Yên nhàn nhạt gật đầu, không phải cô ngạo mạn mà là cô hoàn toàn không biết muốn Hình Liệt Phong định nói cái gì. Rõ ràng trong trận chiến tranh quyền ở căn cứ Thanh Long, song phương đều hận không thể tôi chết anh sống vậy mà giờ phút này Hình Liệt Phong lại có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với cô, nếu cô nhớ không lầm thì lúc ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, Hình Liệt Phong đã từng dụ bọn họ vào tròng, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Đám người Diệp Quân nhìn Hình Liệt Phong đi lên bắt chuyện với Đường Yên, trong lòng nhất thời hiểu được chỉ sợ Hình Liệt Phong đang nhắm vào Đường Yên. Hiển nhiên đám người Hạ Bác cũng hiểu được nên khóe miệng nhếch lên, khinh thường nhìn Hình Liệt Phong. Bọn họ đã nhìn thấy nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy. Sắc mặt An Lộ đen thui, trong lòng mắng to, đại ca, nếu anh không xuất hiện thì tên đê tiện, không biết xấu hổ này sẽ rat ay với Đường Yên mất.
Đám mơ ước người phụ nữ của đại ca, Hình Liệt Phong, mày chán sống rồi đúng không?
Khi Hình Liệt Phong nói những lời này thì trong đó cũng ẩn chứa một ít hy vọng đối với Đường Yên, tuy không giống với những gì đám An Lộ đang suy nghĩ nhưng cũng có mưu đồ khác với Đường Yên. Tuy rằng Hình Liệt Phong kiêu ngạo nhưng đầu óc của hắn không phải là bọc mủ. Tính tình Đường Yên lạnh lùng, cao ngạo, không thể cưỡng cầu được nên hắn nói như vậy để đề cao Đường Yên.
"Hình Liệt Phong, chúng ta không thân quen." An Lộ thản nhiên nói, vì không quen nên đừng có tám chuyện ở đây, ở đâu tới thì trở về chỗ đó đi, đừng đứng ở chỗ này chướng mắt. Đê kè đã bị phá hủy, hiện giờ tất cả bọn họ đều đang bị nhốt trong nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, ở nơi này ngoại trừ tang thi ăn thịt người thì còn có u thực vật biến dị đang ẩn núp trong bóng tối, thậm chí còn có cả biển sâu với số lượng khổng lộ nên tất cả mọi người đều rất bận rộn, không ai rãnh rỗi quan tâm mày đâu.
An Lộ nói thẳng ra làm Hình Liệt Phong hơi đổi sắc, hắn cười mỉa hai tiếng sau đó xoay người quay trở về đội của mình, trong khoảnh khắc xoay người thì tinh thần lực của Hình Liệt Phong đâm thẳng về phía An Lộ, An Lộ lập tức rên lên một tiếng chứng tỏ vết thương không nhẹ, phải lui về hai bước mới có thể đứng vững được, ngay sau đó khóe miệng trào ra máu tươi, dáng vẻ có chút chật vật, lúc này bóng dáng Diệp Quân chợt lóe lên, vòng ra trước An Lộ tấn công Hình Liệt Phong.
"Muốn chết hả?" Diệp Quân vừa dứt lời thì lập tức có mấy lưỡi dao gió bay thẳng về phía Hình Liệt Phong.
Hình Liệt Phong giơ tay ngăn cản công kính của Diệp Quân, khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉa mai, trào phúng: “Diệp Quân, chỉ mình mày thì không cản được tao đâu. Tao khuyên mày tốt nhất hãy ở yên một chỗ, nếu không tao không chắc chắn mình có lỡ tay đả thương ai đó không đấy." Hình Liệt Phong nói xong thì dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua những người ở đây sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Yên: “Ở tấn thế thì lựa chọn đồng đội mạnh mới là quyết định sáng suốt nhất, cô nói đúng không, Đường Yên?"
Đường Yên ra hiệu dừng lại một chút sau đó chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía Hình Liệt Phong, thản nhiên nói: "Đồng đội mạnh ư, chỉ dựa vào mày thì vẫn chưa đủ tư cảnh!" Ngay sau đó dị năng lôi điện lập tức hóa thành một con rồng điện lao thẳng tới chỗ Hình Liệt Phong, phía sau nó chỉ còn lại tiếng xé gió, thế như chẻ tre.
“Mày..."
Nghe vậy, sắc mặt Hình Liệt Phong lập tức thay đổi, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Đường Yên, đôi mắt của hắn sâu thẳm không thấy đáy. Gò má bị lôi điện sượt qua để lại vết thương sâu hoắm.
Đường Yên nắm chặt kiếm, kiêu ngạo đứng ở giữa đàn tang thi. Khuôn mặt bình thản như phong lan cô độc nở trong u cốc, phía sau lưng cô là đầy rẫy vết máu đỏ thẫm ở trong sự tối tăm của căn cứ quân sự dưới đất không khỏi làm cho người ta cảm thấy run sợ nhưng cũng kìm lòng không đậu mà bị dụ dỗ.
"Tao không phải là Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không như Lưu Thấm Nhã nên những mánh khóe này không dùng được với tao đâu, vì vậy đừng có lấy lòng tao." Đường Yên bình tĩnh nói. Cô nhìn thấy trong mắt Hình Liệt Phong hiện lên vẻ phức tạp nhưng cô không có dã tâm lớn như Lưu Thấm Nhã, cô chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, ở tận thế tìm một nơi yên ổn sống qua ngày, quyền lợi đối với cô mà nói chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
"Đồng đội mạnh ư, hừ..." Đột nhiên có một giọng nói cực kì nặng nề vang lên từ trong góc phòng yên tĩnh. Trong phút chốc tất cả mọi người đều giật mình xoay người nhìn qua. Khi giọng nói đó vừa vang lên thì không gian giống như đông cứng lại trong phút chốc, tang thi và thú biến dị xung quanh cũng đều ngừng lại.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn nhưng lại chứa đầy băng sương bao trùm cả không gian khiến tay chân những người ở đây không thể động đậy được, kinh sợ nhìn dần dần vách tường dần dần bị ăn mòn, sương mù dày đặc dần dần tràn ra từ vách tường giống như tới từ thế giới bên kia. Một làn khí lạnh như băng từ từ đục khoét cả bức tường, lớp bê tông cứng chắc bỗng dung hóa thành đậu hủ, dễ dàng bị khí lạnh biến thành bột phấn.
"Ai?" Hình Liệt Phong lui về phía sau vài chục bước, đề phòng nhìn vách tường dần dần biến mất, vách tường dày hơn mười cm lại hóa thành vụn băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được sau đó tan vào trong không khí.
"Đại ca?" An Lộ cau mày, liếc mắt ra hiệu với Đường Yên bảo Đường Yên cẩn thận lui về phía sau vài bước, tình huống của Việt Kỳ có chút không đúng, loại cảm giác này giống như là năng lượng ám hệ trong cơ thể anh đang muốn bộc phát. Lần làm nhiệm vụ của quân khu trung tâm đó, năng lượng ám hệ trong cơ thể Việt Kỳ đột nhiên bộc phát dữ dội, lần đó ngoại trừ mấy người An Lộ còn sống sót thì tất cả những người khác đều hóa thành tro tàn nên tới bây giờ nỗi sợ hãi lúc đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ bọn họ, cảm giác giống như bị bóng đen của tử thần bao phủ, sau đó... Không có sau đó, trên đất chỉ còn lại đống quần áo mà thôi.
Đường Yên cảm thấy cực kì kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng dáng bên kia vách tường. Bên kia vách tường là một thế giới đầy tuyết trắng, trong thế giới trắng toát đó chỉ có một bóng người, xung quanh người đó là năng lượng ám hệ vô tận đang lượn lờ, năng lượng đó cực kì cuồng bạo, phá hủy tất cả mọi sinh vật chung quanh. Hai màu trắng đen cực kì đối lập nhưng lúc này lại hòa làm một cực kì hoàn mỹ làm cho người ta một loại cảm giác vô cùng quỷ dị!
"Ực!" Mấy dị năng giả nhát gan không khỏi nuốt nước miếng, hai chân run rẩy, nếu không phải do uy thế quá mãnh liệt của nguồn năng lượng kia khiến bọn họ không thể động đậy thì sợ rằng những người này đã chạy trốn từ lâu rồi.
"Yên Nhi!" Đột nhiên có một bóng đen xẹt qua, chỉ trong nháy mắt Việt Kỳ đang đứng ở bức tường cách bọn họ khoảng trăm mét đã đi đến bên cạnh Đường Yên. Anh chần chờ vươn tay đặt lên eo Đường Yên, đầu gác ở trên vai cô Đường Yên.
"…” Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, quá nhanh! Bọn họ hoàn toàn không thấy Việt Kỳ di chuyển bằng cách nào, chỉ thấy một trận gió lạnh thổi qua sau đó Việt Kỳ đã đi tới trước mặt rồi.
"Việt Kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?" Hình Liệt Phong gắt gao nhìn chằm chằm Việt Kỳ, trong mắt hiện lên nghi vấn. Việt Kỳ trước mặt rất nguy hiểm giống như một con mãnh thú đang bị trói chặt nhưng khiến bọn họ có cảm giá chỉ cần nhúc nhích thì một giây sau xương cốt cũng không còn, nghĩ vậy tất cả mọi người đều bất giác rung mình! Từ trước tới nay Việt Kỳ ở quân khu trung tâm đều rất im lặng, rất ít người biết rõ bối cảnh lai lịch của anh. Điều này làm cho anh càng trở nên thần bí đồng thời được khen người nổi tiếng nhất trong thế hệ trẻ tuổi, nếu nói Hình Liệt Phong không có chút xíu ghen tị nào với Việt Kỳ thì tuyệt đối là gạt người!
Tục ngữ có nói không muốn làm tướng quân thì không phải là lính tốt, lời này nếu dùng cho Hình Liệt Phong thì cực kì chuẩn xác. Hình Liệt Phong nhìn thì nho nhã, đạm mạc nhưng kì thực tâm lanh lợi rất nặng lại bị Việt Kỳ đè ép nhiều năm như vậy nên đã sớm không thể kìm nén được sự xao động trong đáy lòng. Nếu không phải Việt Kỳ làm việc luôn im lặng, rất ít khi lộ diện trước mặt người khác thì Hình Liệt Phong chắc chắn không thể để im như vậy được.
"Bất mãn sao?" Giọng nói Việt Kỳ đột nhiên cao lên, anh chậm rãi ngẩng đầu khuôn mặt lạnh băng vô tình giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, ánh mắt tối tăm thâm trầm giống như hồ nước sâu không thấy đáy, lâu lâu lại lóe sáng giống như sao trên bầu trời đêm, dưới sống mũi thẳng tắp là môi mỏng hơi mím lại, nhìn vừa lạnh nhạt lại vừa trào phúng, chân phải Việt Kỳ bước tới nửa bước: “Rầm…” chỉ thấy Hình Liệt Phong đột nhiên bị đá bay, cả người đụng vào vách tường, sau đó dội lại văng ra ngoài xa mười mấy mét.
Đồng tử trong mắt mọi người lập tức co lại, không dám tin nhìn Việt Kỳ vẫn đang đứng tại chỗ giống như chưa từng nhúc nhích. Vừa rồi thật sự là do anh ra tay sao?
Đường Yên đứng ở gần Việt Kỳ nhất nên cảm giác rõ ràng nhất! Anh mạnh hơn rất nhiều, nếu nói lúc trước sau khi thăng lên đến cấp tám trung cấp, cô có thể mơ hồ chạm đến thực lực của Việt Kỳ, khi đó Việt Kỳ giống như là một hồ nước mà cô có thể đến bên cạnh thì bây giờ Việt Kỳ giống như đại dương rộng lớn còn cô chỉ là một con thuyền nhỏ dập dềnh trong đó, không cách nào nhìn hết được đại dương bao la này.
Đường Yên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Việt Kỳ, trong lòng hiện lên khiếp sợ, không thể tưởng được nguồn gốc lây nhiễm ám hệ ở căn cứ quân sự dưới đất lại làm cho Việt Kỳ thăng cấp mạnh mẽ đến vậy.
"Khụ khụ!" Hình Liệt Phong dựa vào vách tường, ho ra vài búng máu. Cặp kính trên sống mũi cũng vỡ nát, hắn ôm bụng cố gắng đứng thẳng, sắc mặt xanh mét, chắc chắn cú đá vừa rồi khiến Hình Liệt Phong không dễ chịu chút nào.
Diệp Quân và An Lộ nhìn nhau, xấu hổ ho vài cái, Diệp Quân nhấc chân đá An Lộ, ý bảo An Lộ tiến lên.
"Đại ca, anh không sao chứ?" An Lộ nhỏ giọng hỏi. Trong lòng lại thầm mắng Diệp Quân mấy chục lần, anh đứng cách Đường Yên mười mấy mét, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ.
"An Lộ, cậu lại ngứa da hả?" Việt Kỳ nhíu mày, chỉ trong giây lát sát khí và khí lạnh trên người đã biến mất giống như chưa từng xuất hiện. Anh hơi hơi nhíu mày, bất giác tản ra uy thế, giọng nói tràn đầy bất mãn và chất vấn An Lộ.
Quả nhiên… Cả người An Lộ cứng đờ còn đám người Diệp Quân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cho dù là công hay tư thì bọn họ đều không muốn Việt Kỳ gặp chuyện không may.
Thấy Việt Kỳ vẫn không định buông tay ra thì dùng khuỷu tay Đường Yên thụi về phía sau, sau đó nhấc chân lên đá một cái, ép Việt Kỳ thả ra. Nếu nói cô không có tình cảm với Việt Kỳ thì là giả nhưng cũng không có nghĩa là cô cam tâm bị nuôi nhốt. Chắc hẳn Việt Kỳ cũng hiểu được nên anh không nhúng tay vào chuyện của Đường Yên. Đường Yên có kiêu ngạo thuộc về chính cô đồng thời khinh thường việc dựa vào người khác để sống sót.
"Đừng quậy nữa, xem thử có thể tìm được Phùng Khải Dương và Lưu Thấm Nhã hay không? Đê kè ngăn biển cát đã bị nổ tung nên trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn đám người Phùng Khải Dương không có khả năng rời khỏi nơi này. Chẳng lẽ mọi người không phát hiện tất cả các cửa ra vào căn cứ quân sự dưới đất đều bị phá hỏng sao? Nếu không giải quyết việc này thì đến lúc đó đừng ai nghĩ đến chuyện thoát khỏi đây, các lối ra đã bị phá hỏng, căn cứ quân sự dưới đất lại nguy hiểm đầy rẫy, không muốn bị chết ở chỗ này thì phải tranh thủ thời gian tìm cửa ra và đám người Phùng Khải Dương, chắc chắn bọn họ biết đường ra." Đường Yên lạnh lùng lườm Việt Kỳ một cái, vừa rồi cô không nên lo lắng cho này người, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết dựa vào thực lực Việt Kỳ thì ai có thể uy hiếp anh được, là do cô suy nghĩ nhiều quá mà thôi!
An Lộ gật đầu, đồng ý với lời nói của Đường Yên. Cho dù dị năng giả mạnh đến mấy thì cũng có lúc kiệt sức, ở căn cứ quân sự dưới đất ngoại trừ quân đoàn tang thi đang ẩn núp thì còn có thú biến dị và thực vật biến dị xảo trá đang trốn trong những khe hở nên rất khó lòng phòng bị,chỉ cần hơi lơ là thì giây tiếp theo sẽ bị chúng nó kéo xuống địa ngục. Ở tận thế, còn sống không chỉ có tranh đoạt nơi sinh tồn với tang thi mà còn là chiến đấu với thiên nhiên.
Hạ Bác đứng dậy, xoa xoa vết thương đã khép miệng trên cánh tay, giọng nói lạnh lùng nói: "Chẳng phải hỏi Hình Liệt Phong là sẽ biết tung tích của Phùng Khải Dương sao?" Ánh mắt anh quét về phía Hình Liệt Phong đang ở cách xa khoảng mười mấy mét, cho dù là Phùng Khải Dương hay là Lưu Thấm Nhã thì đều có quan hệ không cạn với Hình Liệt Phong.
Nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh lần này còn hung hiểm hơn dị biến Thanh Hải vạn phần. Người nhận nhiệm vụ lần này đều là cao thủ của căn cứ, nếu đổi lại là người bình thường thì chỉ sợ trải qua cuộc chiến sinh tử dài như vậy chắc hẳn đã sớm phát điên rồi! Sao có thể trấn định tự nhiên giống như bây giờ được, lại còn có rảnh rỗi bàn luận những chuyện tiếp theo.
Đường Yên muốn thông qua máy truyền tin liên lạc với căn cứ Thanh Long nhưng không ngờ máy truyền tin lại không liên lạc được, như vậy rất có khả năng đã có người giở trò cắt tín hiệu liên lạc của bọn họ. Không liên lạc với bên ngoài được thì chẳng khác nào bọn họ bị cầm tù tại đây. Cô luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nếu bọn họ mắc kẹt trong nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì đến lúc đó ai là người có lợi nhất? Mục đích làm như vậy là vì cái gì? Tất cả mọi chuyện đều giống như có một bàn tay khổng lồ màu đen ở phía sau sắp xếp sau đó từng bước một đẩy bọn họ vào địa ngục.
"Lạch cạch!" Đột nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên, toàn bộ đèn đều tắt hết, chỉ còn vài cái đèn thợ mỏ tỏa ánh sáng leo lét thì toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất đều chìm vào bóng đêm. Diễn đàn. Từ lúc đèn tắt đi thì tiếng gào thét của đàn tang thi càng lúc càng lớn, thú biến dị cũng trở nên táo bạo, thực vật biến dị đang ẩn núp trong khe hở không khỏi nhộn nhạo lên, bắt đầu vươn móng vuốt sắc nhọn tấn công đám người Đường Yên.
"Tắt đèn hết rồi, đêm tối là thời điểm dã thú đi săn mồi. Tại sao tên khốn Phùng Khải Dương lại độc ác như vậy! Không giết mấy người chúng ta thì hắn thật sự không cam lòng đúng không!" Miêu Trạch vung loạn thanh kiếm cực lớn màu vàng, trong mắt hiện lên sát khí lạnh lẽo.
Từ lúc bọn họ bước vào nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì đã mơ hồ cảm thấy mình giống như một con rối gỗ bị buộc dây, bị người ta điều khiến đi về phía trước. Cảm giác này không chỉ có bực tức mà còn cực kì khó chịu! Miêu Trạch vừa nói xong thì nhất thời xung quanh giống như bị đè nén.
"Vua trò chơi, trên tay ai có vua thì sẽ thắng." Đường Yên thản nhiên nói.
"Vua?" Mọi người vô thức lặp lại lời Đường Yên nhưng lại không hiểu cô đang nói cái gì. Không đợi mọi người lấy lại tinh thần thì bức tường bốn phía đã bị đàn tang thi phá hủy, tang thi, thú biến dị và thực vật biến dị chen chúc mà đến. Không tại sao vách tường xung quanh lại dần dần trong suốt sau đó biến mất. Toàn bộ kho quân nhu biến thành một quảng trường trống trải, phía sau quảng trường là một bức tường xi măng cực kì lớn.
"Có chuyện gì vậy?" Đám người Hạ Bác kinh ngạc nhìn đàn tang thi đột ngột xuất hiện, tất cả đều không khỏi giật mình mà vách tường xung quanh hoàn toàn biến mất giống như chưa từng tồn tại vậy.
"Không rõ lắm, tuy nhiên chắc chắn không phải là thứ gì tốt!" Hoàng Mô trầm giọng nói, cầm thật chặt vũ khí trên tay, vết thương trên người Hoàng Mô không nhẹ, tuy nhiên Hoàng Mô lại mặc kệ. Từ lúc Hoàng Lão Tam chết thì mạng của anh cũng đã không còn, còn sống chẳng qua chỉ để trả thù mà thôi.
Tác giả :
Thuỷ Qủa Mộ Tư