Nhật Ký Thần Linh
Chương 35: Sinh hoạt thay đổi
Cậu bạn cùng phòng hôm nay được nghỉ học ở nhà vì vậy Lăng mới có thể trưng dụng chiếc xe của cậu ta để mà đến lớp. Hiện tại cuộc nói chuyện với Erica cũng đã xong xuôi, hơn nữa Lăng giờ hiển nhiên cũng không có ý định tiếp tục quay trở lại trường học học tiếp. Vẫy vẫy tay bái bai Erica, cậu chàng liền đạp xe phóng thẳng về nhà. Hiện tại cậu chỉ muốn tìm lấy một nơi yên tĩnh để lẳng lặng suy nghĩ những truyện đã trải qua. Cũng chính vì vội vàng đi như vậy mà Lăng không có phát hiện được nụ cười quỷ dị của Erica khi nhìn về phía cậu lúc rời đi.
Nhà trọ của Lăng cách trường học cũng không xa. Cũng chính vì lẽ đó mà trước kia cậu mới trù chừ có nên mua xe đạp để dùng đi tới trường hay không. Tất nhiên đó đã là chuyện của ngày xưa rồi. Từ cái ngày mà cậu đốt đàn nấu hạc mua xuồng hơi ra biển kia xảy ra xong thì chuyện mua xe hay không đã là dĩ vãn không muốn nhắc tới. Vấn đề hiện giờ đã biến chuyển thành tháng này cậu biết lấy đâu ra tiền mà sống qua ngày đây.
Bực bội nhất là chiếc xuồng kia vậy mà biến thành hàng dùng một lần. Thậm chí giờ liền đến cái mảnh vải cũng chẳng còn tồn tại. Này khiến cho ngay cả cơ hội thanh lý trả hàng vớt vát lại tý tiền cậu cũng không thể làm được. Có lẽ…
Cướp được một cái quyền năng liền phải trả giá hết sạch tiền trong túi. Này tính ra hẳn là cũng không quá lỗ vốn đi.
…
Nơi cửa nhà trọ…
- Về rồi hả cháu?
- Vâng ạ! Hôm nay chúng cháu được nghỉ sớm!
Lăng mặt không đỏ, tim không đập dồn dập liền thuận miệng nói láo trả lời câu hỏi của bác chủ nhà- nghe nói là một ông giáo về hưu. Chân bước nhanh lên cầu thang tầng ba. Phòng trọ của cậu và đứa bạn đang ở là một phòng riêng ở trên đó. Ban đầu là phòng ngủ bình thường. Giờ cho thuê đi liền nhanh chóng biến thành cái “ổ chó” của hai người bọn cậu.
Hiện tại chắc hẳn cậu bạn cùng phòng kia đang ngồi chơi điện tử cũng không biết chừng. Sinh viên mà! Cậu quá hiểu rõ rồi!!! Ừ thì tất nhiên ngày xưa cậu cũng là như vậy.
Mở cửa phòng trọ. Quả nhiên tên kia đang ngồi vắt vẻo trên ghế đánh đế chế trên garena. Đám sinh viên tuổi cậu thường chia thành hai bộ phận. Một bộ phận rất thích chơi đế chế, một bộ phận khác thì ham hố dota hơn. Tất nhiên Lăng biết chẳng bao lâu nữa thì cả hai sẽ chuyển thành fan chơi liên minh huyền thoại hết. Thế sự vô thường nha!!! Hiện tại cậu lại chẳng có chút muốn chơi game tí nào.
Phải rồi! Đối với tương lai tươi sáng có thể phi thiên độn địa như cậu mà nói thì cái này có ăn nhằm gì. Lăng ném bay túi sách vào một góc. Thân thể ầm một cái nằm rạp ra giường. Mắt nhìn trần nhà trầm ngâm suy nghĩ.
- Về rồi?
- Ừ! Về rồi!
Cậu bạn giọng bâng quơ hỏi. Lăng nhếch miệng uể oải đáp.
- Lách tách lách tách … (tiếng đánh bàn phím)
- Anh tưởng chú hôm nay lịch học đến tận trưa mới xong cơ mà?
- Chán! Bỏ về!!!
Cậu bạn dừng gõ bàn phím. Quay mặt. Mắt nhìn chằm chằm Lăng vài giây dường như muốn kiểm tra cậu chàng đang nói có thật hay. Trong lòng cònd dang suy nghĩ “Mả ** nó! Thằng này hôm nay cái gân nào đáp sai hay sao? Kì quái tai!!! Thằng như nó mà cũng biết bỏ học trốn về à?”
Có điều sau đó tất nhiên là đối phương không tìm ra được chút manh mối nào rồi.
- Mày ngon!!! Anh phục chú rồi đấy! Mới học được hơn tháng đã bắt đầu biết bỏ học về nhà rồi. Tương lai mày định ra sao hả em???
Tiếp tục quay lại với ván đấu của chính mình, cậu bạn cũng không quên đá đểu Lăng vài câu. Mặc kệ việc cậu chàng nói có là thật hay không. Ít nhất cả hai đều hiểu bọn họ đã đủ tuổi để tự chịu trách nhiệm về những hành vi mình đang làm. Không ai có thể chi phối cuộc sống của người khác. Nhất là đối với những sinh viên vừa thoát khỏi vòng bao bọc ngăn cấm của cha mẹ như bọn họ đều cực ghét bị người quản thúc vào lúc này.
Đối với chuyện bỏ học của Lăng, hai người đều tương đối có ăn ý không đề cập thêm nữa! Cũng bởi thế cho nên kiếp trước cả hai sống chung cùng nhau thời gian là lâu nhất trong tất cả đám bạn sống chung phòng thời đại học của Lăng.
- Mấy giờ rồi thế?
Lăng giọng nghi ngờ hỏi. Bỏ về sau tiết thứ hai cộng thêm ngồi nói chuyện nơi bờ hồ một đoạn thời gian, nói vậy…
- Hơn 9h rồi! Vẫn còn sớm, có điều cũng chuẩn bị cơm nước đi là vừa. Hôm nay tới lượt chú nấu cơm đấy!
- Biết rồi!
Lăng đáp lại một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Trong phòng giờ chỉ còn lại tiếng bàn phím không ngừng lách tách cùng những âm thanh uỳnh uỳnh vang lên không ngừng. Tiếng lách tách hiển nhiên là đang đánh chữ chửi nhau với đối phương. Tiếng uỳnh uỳnh kia nếu không nhầm chắc là tên này đang điên cuồng xin quân ra đây mà. Mỗi khi có đánh nhau lớn các anh em nhà ta cứ gọi là Ctrl A ra bã!!! Nhàn rỗi, Lăng trong lòng không khỏi đoán già đoán non tự nhủ.
Thời gian… cứ như vậy dần qua~
…
Buổi chiều, lần này cậu bạn cùng phòng giống Lăng đều có tiết học bởi vậy cả hai người cùng ngồi xe đạp đi tới trường. À! Nói tới bởi vì kẻ nào đó đang đi ké nhờ xe nên tất nhiên nhiệm vụ đạp xe lai người nặng nề liền việc tốt đẹp rơi vào đầu hắn ta rồi. Có điều đối với Diệt thần sư như Lăng mà nói. Này cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi!
Bánh xe bon bon… bon bon chở người đi tới lớp!!!
Mọi chuyện vẫn giống thường ngày cho đến khi…
- Anh yêu !!! Nơi này ! Ở nơi này ! Em ở nơi này !!!
- Ê ! Hình như có người gọi mày kìa ???
Sơn- tên cậu bạn cùng phòng của Lăng vẻ mặt trêu đùa nói. Bởi lẽ phía trước cổng trường lúc này vậy mà có một cô nàng tóc vàng người nước ngoài cực kì xinh đẹp vẫy vẫy tay gọi về phía hai người. Một cô nàng mặc quần đen, áo sơ mi đỏ rực. Trông cô ấy như một ngọn lửa đang hừng hực hừng hực cháy, thiêu đốt khét lẹt tất cả con mắt của đám nam giới xung quanh nơi này.
- Kíttttt !!!
- Này ! Cô muốn làm gì ???
Lăng căm tức nói. Đối phương vậy mà lấy tay kéo lại tay lái xe đạp của cậu. Suýt chút nữa thì cậu bị cô nàng làm ngã xe rồi !!!
- Sao anh lại phớt lờ em…. ???
Đối phương vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn về phía Lăng. Ngồi phía sau Sơn đã trợn mắt há hốc mồm. Lời trêu đùa lúc nãy của cậu ấy vậy mà lại thành sự thực.
- Con chó ! Tại sao lại có thể như vậy….
Sơn nhịn không được chửi thề một tiếng. Thế giới này phải chăng đã quá điên cuồng… !!! Cậu thật sự không hiểu~
- Được rồi ! Được rồi !
Bất đắc dĩ ! Dù trong lòng cảm giác có chút… thoải mái. Có điều Lăng thật sự là không thích tỏ ra trương dương như vậy. Mà đứng bên cạnh một cô nàng xinh đẹp lại thích ăn mặc đồ màu đỏ chóe như Erica mà nói thì không trương dương là chuyện không thể nào.
Tuy nhiên dù sao cả hai cũng là người ở cùng một thế giới (thế giới của những kẻ có năng lực siêu nhiên). Nói thật gặp được Erica sau Lăng cũng cảm giác trong lòng mình bớt cô độc hơn. Nói vậy chứ cứ phải trốn chui trốn lủi che dấu năng lực siêu nhiên không thể nói với bất kì ai cũng không phải chuyện thoải mái gì cho cam. Đối với biết rõ đồng thời tương tự cũng có năng lực siêu nhiên như Erica, Lăng bản năng vẫn là có chút thân cận hơn người bình thường nhiều. Cậu chàng bởi vậy liền cũng không có trách cô nàng nữa mà chuyển người đi xuống xe.
- Được rồi ! Tôi có chút chuyện, ông cứ đi học trước đi ! Cảm ơn đã cho đi nhờ xe nhé !
Quỷ thần xui khiến thế nào lần này xuống xe sau cậu còn lịch xự cảm ơn thằng bạn cho đi nhờ.
Móa ! Mọi khi không đá đít hay mở miệng phàn nàn chửi nó bóc lột sức lao động của cậu là tốt lắm rồi chứ nói gì tới chuyện cảm ơn.
Chẳng lẽ mỗi một thằng đàn ông con trai đứng trước các cô gái đẹp đều trở thành thân sĩ quý phái hết ???
Được rồi ! Lăng tạm thời không quan tâm thêm về cái triết lý mới học được này. Bởi lẽ cô nàng kia lại bắt đầu hai tay ôm chặt, cả đầu tựa cả lên vai cậu như khi xưa rồi. Lần này Lăng đúng là biết khôn ra, biết mình phản kháng cũng vô dụng vì vậy hai người bọn họ liền cũng cứ như thế sải bước trên sân trường trong cái nhìn ao ước của thật nhiều người.
Khiêm tốn a khiếm tốn… ! Em đã rời xa anh quá đỗi xa rồi !!!
Lăng trong lòng không khỏi ai than nói!
…
Nhà trọ của Lăng cách trường học cũng không xa. Cũng chính vì lẽ đó mà trước kia cậu mới trù chừ có nên mua xe đạp để dùng đi tới trường hay không. Tất nhiên đó đã là chuyện của ngày xưa rồi. Từ cái ngày mà cậu đốt đàn nấu hạc mua xuồng hơi ra biển kia xảy ra xong thì chuyện mua xe hay không đã là dĩ vãn không muốn nhắc tới. Vấn đề hiện giờ đã biến chuyển thành tháng này cậu biết lấy đâu ra tiền mà sống qua ngày đây.
Bực bội nhất là chiếc xuồng kia vậy mà biến thành hàng dùng một lần. Thậm chí giờ liền đến cái mảnh vải cũng chẳng còn tồn tại. Này khiến cho ngay cả cơ hội thanh lý trả hàng vớt vát lại tý tiền cậu cũng không thể làm được. Có lẽ…
Cướp được một cái quyền năng liền phải trả giá hết sạch tiền trong túi. Này tính ra hẳn là cũng không quá lỗ vốn đi.
…
Nơi cửa nhà trọ…
- Về rồi hả cháu?
- Vâng ạ! Hôm nay chúng cháu được nghỉ sớm!
Lăng mặt không đỏ, tim không đập dồn dập liền thuận miệng nói láo trả lời câu hỏi của bác chủ nhà- nghe nói là một ông giáo về hưu. Chân bước nhanh lên cầu thang tầng ba. Phòng trọ của cậu và đứa bạn đang ở là một phòng riêng ở trên đó. Ban đầu là phòng ngủ bình thường. Giờ cho thuê đi liền nhanh chóng biến thành cái “ổ chó” của hai người bọn cậu.
Hiện tại chắc hẳn cậu bạn cùng phòng kia đang ngồi chơi điện tử cũng không biết chừng. Sinh viên mà! Cậu quá hiểu rõ rồi!!! Ừ thì tất nhiên ngày xưa cậu cũng là như vậy.
Mở cửa phòng trọ. Quả nhiên tên kia đang ngồi vắt vẻo trên ghế đánh đế chế trên garena. Đám sinh viên tuổi cậu thường chia thành hai bộ phận. Một bộ phận rất thích chơi đế chế, một bộ phận khác thì ham hố dota hơn. Tất nhiên Lăng biết chẳng bao lâu nữa thì cả hai sẽ chuyển thành fan chơi liên minh huyền thoại hết. Thế sự vô thường nha!!! Hiện tại cậu lại chẳng có chút muốn chơi game tí nào.
Phải rồi! Đối với tương lai tươi sáng có thể phi thiên độn địa như cậu mà nói thì cái này có ăn nhằm gì. Lăng ném bay túi sách vào một góc. Thân thể ầm một cái nằm rạp ra giường. Mắt nhìn trần nhà trầm ngâm suy nghĩ.
- Về rồi?
- Ừ! Về rồi!
Cậu bạn giọng bâng quơ hỏi. Lăng nhếch miệng uể oải đáp.
- Lách tách lách tách … (tiếng đánh bàn phím)
- Anh tưởng chú hôm nay lịch học đến tận trưa mới xong cơ mà?
- Chán! Bỏ về!!!
Cậu bạn dừng gõ bàn phím. Quay mặt. Mắt nhìn chằm chằm Lăng vài giây dường như muốn kiểm tra cậu chàng đang nói có thật hay. Trong lòng cònd dang suy nghĩ “Mả ** nó! Thằng này hôm nay cái gân nào đáp sai hay sao? Kì quái tai!!! Thằng như nó mà cũng biết bỏ học trốn về à?”
Có điều sau đó tất nhiên là đối phương không tìm ra được chút manh mối nào rồi.
- Mày ngon!!! Anh phục chú rồi đấy! Mới học được hơn tháng đã bắt đầu biết bỏ học về nhà rồi. Tương lai mày định ra sao hả em???
Tiếp tục quay lại với ván đấu của chính mình, cậu bạn cũng không quên đá đểu Lăng vài câu. Mặc kệ việc cậu chàng nói có là thật hay không. Ít nhất cả hai đều hiểu bọn họ đã đủ tuổi để tự chịu trách nhiệm về những hành vi mình đang làm. Không ai có thể chi phối cuộc sống của người khác. Nhất là đối với những sinh viên vừa thoát khỏi vòng bao bọc ngăn cấm của cha mẹ như bọn họ đều cực ghét bị người quản thúc vào lúc này.
Đối với chuyện bỏ học của Lăng, hai người đều tương đối có ăn ý không đề cập thêm nữa! Cũng bởi thế cho nên kiếp trước cả hai sống chung cùng nhau thời gian là lâu nhất trong tất cả đám bạn sống chung phòng thời đại học của Lăng.
- Mấy giờ rồi thế?
Lăng giọng nghi ngờ hỏi. Bỏ về sau tiết thứ hai cộng thêm ngồi nói chuyện nơi bờ hồ một đoạn thời gian, nói vậy…
- Hơn 9h rồi! Vẫn còn sớm, có điều cũng chuẩn bị cơm nước đi là vừa. Hôm nay tới lượt chú nấu cơm đấy!
- Biết rồi!
Lăng đáp lại một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Trong phòng giờ chỉ còn lại tiếng bàn phím không ngừng lách tách cùng những âm thanh uỳnh uỳnh vang lên không ngừng. Tiếng lách tách hiển nhiên là đang đánh chữ chửi nhau với đối phương. Tiếng uỳnh uỳnh kia nếu không nhầm chắc là tên này đang điên cuồng xin quân ra đây mà. Mỗi khi có đánh nhau lớn các anh em nhà ta cứ gọi là Ctrl A ra bã!!! Nhàn rỗi, Lăng trong lòng không khỏi đoán già đoán non tự nhủ.
Thời gian… cứ như vậy dần qua~
…
Buổi chiều, lần này cậu bạn cùng phòng giống Lăng đều có tiết học bởi vậy cả hai người cùng ngồi xe đạp đi tới trường. À! Nói tới bởi vì kẻ nào đó đang đi ké nhờ xe nên tất nhiên nhiệm vụ đạp xe lai người nặng nề liền việc tốt đẹp rơi vào đầu hắn ta rồi. Có điều đối với Diệt thần sư như Lăng mà nói. Này cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ mà thôi!
Bánh xe bon bon… bon bon chở người đi tới lớp!!!
Mọi chuyện vẫn giống thường ngày cho đến khi…
- Anh yêu !!! Nơi này ! Ở nơi này ! Em ở nơi này !!!
- Ê ! Hình như có người gọi mày kìa ???
Sơn- tên cậu bạn cùng phòng của Lăng vẻ mặt trêu đùa nói. Bởi lẽ phía trước cổng trường lúc này vậy mà có một cô nàng tóc vàng người nước ngoài cực kì xinh đẹp vẫy vẫy tay gọi về phía hai người. Một cô nàng mặc quần đen, áo sơ mi đỏ rực. Trông cô ấy như một ngọn lửa đang hừng hực hừng hực cháy, thiêu đốt khét lẹt tất cả con mắt của đám nam giới xung quanh nơi này.
- Kíttttt !!!
- Này ! Cô muốn làm gì ???
Lăng căm tức nói. Đối phương vậy mà lấy tay kéo lại tay lái xe đạp của cậu. Suýt chút nữa thì cậu bị cô nàng làm ngã xe rồi !!!
- Sao anh lại phớt lờ em…. ???
Đối phương vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn về phía Lăng. Ngồi phía sau Sơn đã trợn mắt há hốc mồm. Lời trêu đùa lúc nãy của cậu ấy vậy mà lại thành sự thực.
- Con chó ! Tại sao lại có thể như vậy….
Sơn nhịn không được chửi thề một tiếng. Thế giới này phải chăng đã quá điên cuồng… !!! Cậu thật sự không hiểu~
- Được rồi ! Được rồi !
Bất đắc dĩ ! Dù trong lòng cảm giác có chút… thoải mái. Có điều Lăng thật sự là không thích tỏ ra trương dương như vậy. Mà đứng bên cạnh một cô nàng xinh đẹp lại thích ăn mặc đồ màu đỏ chóe như Erica mà nói thì không trương dương là chuyện không thể nào.
Tuy nhiên dù sao cả hai cũng là người ở cùng một thế giới (thế giới của những kẻ có năng lực siêu nhiên). Nói thật gặp được Erica sau Lăng cũng cảm giác trong lòng mình bớt cô độc hơn. Nói vậy chứ cứ phải trốn chui trốn lủi che dấu năng lực siêu nhiên không thể nói với bất kì ai cũng không phải chuyện thoải mái gì cho cam. Đối với biết rõ đồng thời tương tự cũng có năng lực siêu nhiên như Erica, Lăng bản năng vẫn là có chút thân cận hơn người bình thường nhiều. Cậu chàng bởi vậy liền cũng không có trách cô nàng nữa mà chuyển người đi xuống xe.
- Được rồi ! Tôi có chút chuyện, ông cứ đi học trước đi ! Cảm ơn đã cho đi nhờ xe nhé !
Quỷ thần xui khiến thế nào lần này xuống xe sau cậu còn lịch xự cảm ơn thằng bạn cho đi nhờ.
Móa ! Mọi khi không đá đít hay mở miệng phàn nàn chửi nó bóc lột sức lao động của cậu là tốt lắm rồi chứ nói gì tới chuyện cảm ơn.
Chẳng lẽ mỗi một thằng đàn ông con trai đứng trước các cô gái đẹp đều trở thành thân sĩ quý phái hết ???
Được rồi ! Lăng tạm thời không quan tâm thêm về cái triết lý mới học được này. Bởi lẽ cô nàng kia lại bắt đầu hai tay ôm chặt, cả đầu tựa cả lên vai cậu như khi xưa rồi. Lần này Lăng đúng là biết khôn ra, biết mình phản kháng cũng vô dụng vì vậy hai người bọn họ liền cũng cứ như thế sải bước trên sân trường trong cái nhìn ao ước của thật nhiều người.
Khiêm tốn a khiếm tốn… ! Em đã rời xa anh quá đỗi xa rồi !!!
Lăng trong lòng không khỏi ai than nói!
…
Tác giả :
Loạn Thế Giai Nhân