Nhật Ký Thầm Mến Nam Thần
Chương 19: Quả nhiên
Editor: Búnn.
Cơm nước xong nhóm người trở về phòng học học tự học buổi trưa, bả vai Nguyễn Nhu Nhu đột nhiên bị người khác vỗ một cái, cô quay đầu lại, đúng lúc lướt qua trao đổi ánh mắt với Nguyễn Minh Tiên đang đứng sát bên cạnh, trong mắt Nguyễn Nhu Nhu không giấu được vui vẻ, sau đó khóe miệng Nguyễn Minh Tiên cong lên, lười biếng đi qua bọn họ, thuận tiện vò rối một đầu đồ nữ trang của Nguyễn Nhu Nhu.
Bành Tử Ca có chút không hiểu: “Hai người đang ngầm trao đổi ám hiệu bè cánh sao?”
Nguyễn Minh Tiên còn chưa đi xa tự nhiên nghe được những lời này, buồn cười quay đầu lại, thấy Lý Nhị Cần đứng trong mấy người, lẳng lặng nhìn mình.
Anh không tự chủ được nâng cao độ cong khóe miệng, nháy mắt với cô.
Lần này Bành Tử Ca cũng không nhận ra bọn họ đang ra ám hiệu: “Lý Nhị Cần, anh ta đang đùa giỡn cậu đấy!”
Lý Nhị Cần: “Tôi cảm thấy người anh ta đang đùa giỡn chính là cậu.”
Lúc này Dung Tự vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Lý Nhị Cần: “Đi thôi.”
“A…” Mặt đột nhiên nóng lên, trong lòng lại có chút giống từng đóa từng đóa hoa đang nở.
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết của chủ nhiệm lớp, ông mang vẻ mặt nghiêm trọng tuyên bố:“Chưa tới một tuần nữa là thi tháng. Các em xem một chút xem mỗi ngày đám người các em đang làm gì? Có một chút cảm giác nguy cơ hay không? Lần thi tháng này kết thúc, qua một tháng nữa, chính là thi cuối kỳ. Ý nghĩa của thi cuối kỳ là như thế nào? Ý nghĩa chính là các em mang theo các loại thành tích gì đó tới gặp bạn bè thân thích của em! Buổi trưa thầy tới đây, không có một người ở phòng tự học! Các em đi đâu?”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Bành Tử Ca không hề nghĩ ngợi trả lời: “Thưa thầy, bọn em ở phòng ăn ăn cơm.”
Chủ nhiệm lớp bày vẻ mặt không thể tin, không biết là không tin mọi người ở phòng ăn ăn cơm, hay là nghi ngờ Bành Tử Ca vào lúc này trả lời vấn đề của ông.
Nhưng không phải vấn đề là để cho người ta tới trả lời sao?
Lý Nhị Cần nhìn chủ nhiệm lớp nghẹn đỏ mặt, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Bành Tử Ca! Thành tích lần trước của em tụt hạng, tôi còn chưa tìm em nói chuyện đâu!”
Thế Bành Tử Ca mới biết mình ở sai thời điểm chọc sai đối tượng, cậu cúi đầu, lè lưỡi với Dung Tự.
Dung Tự không để ý nâng cằm lên, suy nghĩ cũng không theo tiến độ của chủ nhiệm lớp.
Bành Tử Ca lén quan sát phản ứng của chủ nhiệm lớp, chờ sự chú ý của ông từ trên người mình chuyển dời đến chỗ người khác, sau đó mới lặng lẽ huých khuỷu tay của Dung Tự: “A Tự, nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Dung Tự bình thường trở lại, ánh mắt lơ đãng quét qua gáy trắng nõn của Lý Nhị Cần, hơi dừng lại, sau đó quay trở lại tập bài thi chi chít trên bàn.
Có một chuyện, hoặc là trước mắt đối với anh mà nói, có lẽ là một vấn đề, anh không nghĩ ra đáp án, tuy nhiên anh có cảm giác mình đã đến rất gần nó rồi.
Rất nhanh lại đến tiết thứ ba tiết thứ tư mà mọi người mong đợi. Tiết trời càng lúc càng lạnh, nhóm học sinh không còn tập trung để chạy bộ nữa mà ở lại phòng ngoài. Mấy người Lý Nhị Cần mượn một bộ phi hành kỳ(1) cãi nhau ầm ĩ đi về phía phòng học của Nguyễn Nhu Nhu, chuẩn bị hỏi cô nàng một chút xem có muốn cùng mọi người tới phòng phát thanh chơi phi hành kỳ hay không.
(1)Một loại cờ. Hình bên dưới.
Thi tháng đang ở trước mắt, rất nhiều bạn học ở lại chỗ ngồi học bài, một vài bạn ngồi tại chỗ nhỏ giọng chơi đùa, động tĩnh cũng không lớn.
Gió lạnh từ đầu hành lang bên kia thổi tới, lạnh đến mức Lý Nhị Cần cùng Tô Tử cùng phải núp phía sau vóc dáng cao lớn của hai bạn nam. Lý Nhị Cần núp sau lưng Bành Tử Ca len lén lè lưỡi, nghịch ngợm vui sướng với Tô Tử.
Nguyễn Nhu Nhu được bạn học truyền lời, từ giữa vòng được nữ sinh bao quay ngẩng đầu lên, thấy là nhóm người Lý Nhị Cần, trong mắt lập tức lộ ra thần sắc vui vẻ, hơi đỏ mặt từ phòng học đi ra, bước chân nhẹ như bay, không nhìn kĩ sẽ cảm giác giống như cô nàng đang bật nhảy.
Bành Tử Ca vẫy vẫy phi hành kỳ trong tay: “Đang học sao? Có muốn chơi mấy ván phi hành kỳ không?”
Mặt Nguyễn Nhu Nhu không để lại dấu vết đỏ hơn một chút: “Được, mình đi nói với các cậu ấy.”
Bành Tử Ca gật đầu, nhìn Nguyễn Nhu Nhu trở lại phòng học, mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng lắm, quay đầu mới nhìn ra Lý Nhị Cần cùng Tô Tử lén lấy bản thân làm kính chắn gió, lập tức không vui kêu lên: “Hai người các cậu! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, các cậu chưa từng học những lời này sao?”
Mặt Lý Nhị Cần không đổi sắc: “Chưa.”
Bành Tử Ca bị chọc cho bật cười: “Mù chữ!”
“Dung Tự không nói lời nào nhé.” Lý Nhị Cần chỉ điểm anh.
Người bị điểm tên cúi đầu yên lặng nhìn Lý Nhị Cần một cái, dư quang thấy bóng dáng Nguyễn Nhu Nhu dần đến gần, cùng tiếp cận còn có một vật thể không rõ bay rất nhanh.
Chờ đến lúc Dung Tự ý thức được nguy hiểm, đã không còn kịp rồi.
Vậy mà có người nhanh tay lẹ mắt hơn tiến lên một bước kéo Nguyễn Nhu Nhu vào trong ngực.
Vật thể sượt qua gáy Nguyễn Nhu Nhu, nặng nề đụng vào đầu Lý Nhị Cần cũng định kéo Nguyễn Nhu Nhu xuống bên cạnh mình.
Trong đầu Lý Nhị Cần ngoại trừ tràn đầy âm thanh ong ong thì cái gì cũng không cảm giác được.
Cảm giác đau là cảm giác đầu tiên trở lại với thân thể. Khi cô hút khí khôi phục ý thức, mới phát hiện mình đã bị đẩy tới phía sau phòng học của Nguyễn Nhu Nhu ngồi đàng hoàng trên ghế.
Cô cẩn thận xoa vị trí bị đập, lựa chọn vấn đề bản thân quan tâm nhất: “Cái gì thế?”
“Từ điển Hán Anh.” Nguyễn Nhu Nhu cau mày: “Vừa rồi nam sinh ở phía sau bọn họ mượn từ điển, lúc ném tới bị lệch hướng.”
“Thế này cũng quá lệch rồi!” Lý Nhị Cần không nhịn được lầu bầu.
Mấy người bật cười.
Dung Tự ngồi xổm trước người cô: “Có khỏe không? Rất đau sao?”
Lý Nhị Cần che vết thương, thành thực gật đầu: “Đau.”
Dung Tự nhẹ nhàng nâng cổ tay cô lên kiểm tra: “Mình với cậu tới phòng y tế kiểm tra một chút.”
“Không sao.”
“Sao lại không sao!” Tô Tử rất không vui: “Vừa rồi gọi cậu nửa ngày không thấy cậu phản ứng, muốn hù chết bọn mình sao?”
Lý Nhị Cần nhịn đau làm mặt quỷ với cô nàng, không từ chối nữa.
Tô Tử đỡ cô đứng lên, nhưng còn chưa kịp đứng vững, cô đã cảm thấy một trận váng đầu đến trời đất lệch chuyển, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Dung Tự quyết định thật nhanh, ôm ngang Lý Nhị Cần lên, bước nhanh về phía phòng y tế. Tô Tử tức giận trợn mắt nhìn nam sinh gây họa một cái, theo sát phía sau.
Nguyễn Nhu Nhu giật giật Bành Tử Ca vẫn im lặng một cái: “Cậu tới phòng y tế không?”
Bành Tử Ca nhìn tay trái vừa vươn ra bảo vệ Nguyễn Nhu Nhu, lại nhìn vị trí Lý Nhị Cần vừa mới ngồi một chút, cảm thấy có chút ảo não không cách nào nói rõ.
Loại ảo não này kéo dài đến lúc đi theo Dung Tự tới phòng y tế.
Lý Nhị Cần đang tiếp nhận kiểm tra, giáo viên phòng y tế lưu manh ngậm thuốc, sau khi nghe xong tiền căn hậu quả, tổng kết: “Không phải chỉ là một quyển từ điển thôi sao? Cần gì phải như lâm đại trận như vậy sao?”
Im lặng giống như chết vậy.
Lúc này anh ta mới hậu tri hậu giác ý thức được ba nữ sinh cùng cau mày nhìn thuốc của anh ta, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi tắt thuốc: “Đừng báo cáo thầy nhé! Vừa mới châm thuốc các em liền tiến vào.” Nói tới chỗ này anh ta vô cùng đau đớn lưu luyến liếc mắt nhìn điều thuốc còn dư lại hơn phân nửa điếu lần cuối: “Thuốc lá ngon! Khó khăn lắm mới quỵt được từ chỗ hiệu trưởng!”
Một đám người không thể tin được nhìn anh ta.
Anh ta hắng giọng ho khan một tiếng: “Không sao, không có vấn đề gì lớn. Dù sao cũng chỉ là một quyển từ điển thôi, cũng tạo không ra ảnh hưởng gì lớn.”
“Thầy xác định?” Tô Tử nghi ngờ nhìn anh ta.
“Không yên tâm cũng có thể tới bệnh viện kiểm tra lần nữa.”
Tô Tử tốn một đống sức lực mới nuốt lại ba chữ “không đáng tin” vào trong bụng.
Giáo viên lại cẩn thận kiểm tra Lý Nhị Cần một lần, rồi nói: “Thầy cho nhóm bọn em một giấy xin nghỉ phép, em tới giường cách vách nằm một lát. Nếu không sao thì có thể trở về, nhưng nếu khó chịu hơn, em vẫn phải đi bệnh viện.”
“Không đáng tin!” Cuối cùng Tô Tử cũng nói ra những lời này.
“Hả?” Giáo viên dở khóc dở cười nhìn về phía cô nàng.
Nhưng cô nàng lại không nhìn anh ta, đi tới đỡ Lý Nhị Cần dậy đi về phía một phòng khác.
Mấy người ăn ý lựa chọn đi theo làm bạn với Lý Nhị Cần, mà không đi ăn cơm tối. Lý Nhị Cần cũng không cảm giác mình có vấn đề gì lớn, nhưng mấy người chính là muốn cô nằm nghỉ thật tốt.
Cô nghe lời im miệng nằm một lúc, trong cuộc nói chuyện đứt quãng của mọi người phát hiện ra một vấn đề: “Hả? Hôm nay bạn học Bành Tử Ca nói ít thế!”
Bành Tử Ca lúng túng nhìn cô một cái, lập tức lại chuyển tầm mắt đến góc tối không người trong phòng: “Không có gì.”
“Cậu đang buồn chuyện gì?” Lý Nhị Cần mới không để ý tới đáp án khẩu thị tâm phi của cậu ta.
“Không có…”
“Đúng là Bành Tử Ca cậu có cái gì đó không đúng!” Tô Tử nói theo.
Lần này tay chân Bành Tử Ca không biết nên để ở đâu, cảm giác ngay cả Nguyễn Nhu Nhu cũng tò mò nhìn bản thân chằm chằm, không biết giải thích như thế nào.
Cậu đứng lên: “Mình đi mua thức ăn tối trở lại cho các cậu, các cậu chờ mình.”
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng liền đi ra ngoài cửa.
Dung Tự đứng lên chuẩn bị đuổi theo.
Nguyễn Nhu Nhu đỏ mặt nói: “Hay là…để mình đi với cậu ấy đi.”
Dung Tự gật đầu, ngồi xuống lần nữa.
Nguyễn Nhu Nhu không để ý nhìn phải ứng của mọi người liền đuổi theo.
Tô Tử suy nghĩ nửa ngày, do dự hỏi: “Đây là Bành Tử Ca bắt được trái tim sao?”
Không biết Lý Nhị Cần bị chọt trúng dây thần kinh nào mà cười haha, lại đột nhiên dừng lại:“Ôi!”
Dung Tự đúng lúc lên tiếng thiện ý nhắc nhở: “Nằm cẩn thận.”
Cô liền yên lặng.
Bành Tử Ca cùng Nguyễn Nhuu Nhu sóng vai đi trên đường, bởi vì Bành Tử Ca im lặng, hai người gần như không nói gì.
Nguyễn Minh Tiên cùng Nguyễn Nhu Nhu gặp thoáng qua, rồi sau đó dưới tình huống anh ‘nháy mắt ra hiệu’, bọn họ cũng không phát hiện sự hiện hữu của anh. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ quái, hơn nữa vô cùng không thoải mái! Trong cuộc sống dài dẵng của anh, đây là lần đầu tiên em gái đáng yêu của anh không chú ý tới anh. Cho nên mới nói thằng nhóc thối Bành Tử Ca chưa dứt sữa này khiến người ta rất chán ghét.
Anh xoay người kéo cánh tay Nguyễn Nhu Nhu. Vừa mới chạm phải áo của cô, Nguyễn Nhu Nhu lập tức giống như ngày thường bị dọa rụt người lại. Nhưng điều khác biệt với trước kia, chính là Nguyễn Minh Tiên không thành công kéo em gái tới bên cạnh mình.
Bành Tử Ca nhanh hơn Nguyễn Minh Tiên một bước bảo vệ Nguyễn Nhu Nhu, đồng thời không vui nhìn sang, chú ý tới là anh, thần sắc lập tức buông lỏng, yên lặng thu tay về.
Nguyễn Minh Tiên cười cười, bỏ qua quyết định ‘phải giáo dục thằng nhóc thối’ vừa mới ra kia, nghiêng đầu hỏi em gái mình: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao thằng nhóc bên cạnh em giống như gà dù thế?”
Nguyễn Nhu Nhu dừng lại ở từ ‘gà dù’, thật lâu không thể tiếp nhận.
Bành Tử Ca khó chịu: “Anh nói ai là gà dù!”
Nguyễn Minh Tiên thờ ơ cười, không nhìn Bành Tử Ca: “Hỏi các em thì nói đi.”
“Buổi chiều lúc bọn Bành Tử Ca tới tìm em, Lý Nhị Cần bị từ điển đập.” Nguyễn Nhu Nhu trả lời.
“Bị từ điển đập?” Nguyễn Minh Tiên kinh ngạc: “Bạn cùng lớp em dùng từ điển làm vũ khí sao?”
“Không phải thế…”
“Nghiêm trọng không?” Nguyễn Minh Tiên lại hỏi.
“Bây giờ không sao, nhưng vẫn nằm ở phòng y tế.” Nguyễn Nhu Nhu tiếp tục trả lời:“Em với Bành Tử Ca đi mua cơm tối cho bọn họ.”
Nguyễn Minh Tiên gật đầu: “Vậy anh với hai em cùng đi xem xem.”
Lần này khiến Nguyễn Nhu Nhu giật mình, anh trai trong ấn tượng không phải là người thích chĩa vào chuyện của người khác: “Anh đi xem một chút?”
“Thế nào?” Nguyễn Minh Tiên hỏi ngược lại: “Không được sao?”
“Cũng không có gì…”
Nguyễn Minh Tiên nâng khóe môi, lực chú ý chuyển dời lên người Bành Tử Ca đặc biệt khác thường: “Cậu đang vì người yêu bị đập mà khó chịu sao?”
Những lời này không khiến Bành Tử Ca phản ứng quá lớn, lại khiến mặt Nguyễn Nhu Nhu không còn một chút máu.
Đáy lòng Nguyễn Minh Tiên trầm xuống, toát ra hai chữ: Quả nhiên.
Cơm nước xong nhóm người trở về phòng học học tự học buổi trưa, bả vai Nguyễn Nhu Nhu đột nhiên bị người khác vỗ một cái, cô quay đầu lại, đúng lúc lướt qua trao đổi ánh mắt với Nguyễn Minh Tiên đang đứng sát bên cạnh, trong mắt Nguyễn Nhu Nhu không giấu được vui vẻ, sau đó khóe miệng Nguyễn Minh Tiên cong lên, lười biếng đi qua bọn họ, thuận tiện vò rối một đầu đồ nữ trang của Nguyễn Nhu Nhu.
Bành Tử Ca có chút không hiểu: “Hai người đang ngầm trao đổi ám hiệu bè cánh sao?”
Nguyễn Minh Tiên còn chưa đi xa tự nhiên nghe được những lời này, buồn cười quay đầu lại, thấy Lý Nhị Cần đứng trong mấy người, lẳng lặng nhìn mình.
Anh không tự chủ được nâng cao độ cong khóe miệng, nháy mắt với cô.
Lần này Bành Tử Ca cũng không nhận ra bọn họ đang ra ám hiệu: “Lý Nhị Cần, anh ta đang đùa giỡn cậu đấy!”
Lý Nhị Cần: “Tôi cảm thấy người anh ta đang đùa giỡn chính là cậu.”
Lúc này Dung Tự vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Lý Nhị Cần: “Đi thôi.”
“A…” Mặt đột nhiên nóng lên, trong lòng lại có chút giống từng đóa từng đóa hoa đang nở.
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết của chủ nhiệm lớp, ông mang vẻ mặt nghiêm trọng tuyên bố:“Chưa tới một tuần nữa là thi tháng. Các em xem một chút xem mỗi ngày đám người các em đang làm gì? Có một chút cảm giác nguy cơ hay không? Lần thi tháng này kết thúc, qua một tháng nữa, chính là thi cuối kỳ. Ý nghĩa của thi cuối kỳ là như thế nào? Ý nghĩa chính là các em mang theo các loại thành tích gì đó tới gặp bạn bè thân thích của em! Buổi trưa thầy tới đây, không có một người ở phòng tự học! Các em đi đâu?”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Bành Tử Ca không hề nghĩ ngợi trả lời: “Thưa thầy, bọn em ở phòng ăn ăn cơm.”
Chủ nhiệm lớp bày vẻ mặt không thể tin, không biết là không tin mọi người ở phòng ăn ăn cơm, hay là nghi ngờ Bành Tử Ca vào lúc này trả lời vấn đề của ông.
Nhưng không phải vấn đề là để cho người ta tới trả lời sao?
Lý Nhị Cần nhìn chủ nhiệm lớp nghẹn đỏ mặt, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Bành Tử Ca! Thành tích lần trước của em tụt hạng, tôi còn chưa tìm em nói chuyện đâu!”
Thế Bành Tử Ca mới biết mình ở sai thời điểm chọc sai đối tượng, cậu cúi đầu, lè lưỡi với Dung Tự.
Dung Tự không để ý nâng cằm lên, suy nghĩ cũng không theo tiến độ của chủ nhiệm lớp.
Bành Tử Ca lén quan sát phản ứng của chủ nhiệm lớp, chờ sự chú ý của ông từ trên người mình chuyển dời đến chỗ người khác, sau đó mới lặng lẽ huých khuỷu tay của Dung Tự: “A Tự, nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Dung Tự bình thường trở lại, ánh mắt lơ đãng quét qua gáy trắng nõn của Lý Nhị Cần, hơi dừng lại, sau đó quay trở lại tập bài thi chi chít trên bàn.
Có một chuyện, hoặc là trước mắt đối với anh mà nói, có lẽ là một vấn đề, anh không nghĩ ra đáp án, tuy nhiên anh có cảm giác mình đã đến rất gần nó rồi.
Rất nhanh lại đến tiết thứ ba tiết thứ tư mà mọi người mong đợi. Tiết trời càng lúc càng lạnh, nhóm học sinh không còn tập trung để chạy bộ nữa mà ở lại phòng ngoài. Mấy người Lý Nhị Cần mượn một bộ phi hành kỳ(1) cãi nhau ầm ĩ đi về phía phòng học của Nguyễn Nhu Nhu, chuẩn bị hỏi cô nàng một chút xem có muốn cùng mọi người tới phòng phát thanh chơi phi hành kỳ hay không.
(1)Một loại cờ. Hình bên dưới.
Thi tháng đang ở trước mắt, rất nhiều bạn học ở lại chỗ ngồi học bài, một vài bạn ngồi tại chỗ nhỏ giọng chơi đùa, động tĩnh cũng không lớn.
Gió lạnh từ đầu hành lang bên kia thổi tới, lạnh đến mức Lý Nhị Cần cùng Tô Tử cùng phải núp phía sau vóc dáng cao lớn của hai bạn nam. Lý Nhị Cần núp sau lưng Bành Tử Ca len lén lè lưỡi, nghịch ngợm vui sướng với Tô Tử.
Nguyễn Nhu Nhu được bạn học truyền lời, từ giữa vòng được nữ sinh bao quay ngẩng đầu lên, thấy là nhóm người Lý Nhị Cần, trong mắt lập tức lộ ra thần sắc vui vẻ, hơi đỏ mặt từ phòng học đi ra, bước chân nhẹ như bay, không nhìn kĩ sẽ cảm giác giống như cô nàng đang bật nhảy.
Bành Tử Ca vẫy vẫy phi hành kỳ trong tay: “Đang học sao? Có muốn chơi mấy ván phi hành kỳ không?”
Mặt Nguyễn Nhu Nhu không để lại dấu vết đỏ hơn một chút: “Được, mình đi nói với các cậu ấy.”
Bành Tử Ca gật đầu, nhìn Nguyễn Nhu Nhu trở lại phòng học, mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng lắm, quay đầu mới nhìn ra Lý Nhị Cần cùng Tô Tử lén lấy bản thân làm kính chắn gió, lập tức không vui kêu lên: “Hai người các cậu! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, các cậu chưa từng học những lời này sao?”
Mặt Lý Nhị Cần không đổi sắc: “Chưa.”
Bành Tử Ca bị chọc cho bật cười: “Mù chữ!”
“Dung Tự không nói lời nào nhé.” Lý Nhị Cần chỉ điểm anh.
Người bị điểm tên cúi đầu yên lặng nhìn Lý Nhị Cần một cái, dư quang thấy bóng dáng Nguyễn Nhu Nhu dần đến gần, cùng tiếp cận còn có một vật thể không rõ bay rất nhanh.
Chờ đến lúc Dung Tự ý thức được nguy hiểm, đã không còn kịp rồi.
Vậy mà có người nhanh tay lẹ mắt hơn tiến lên một bước kéo Nguyễn Nhu Nhu vào trong ngực.
Vật thể sượt qua gáy Nguyễn Nhu Nhu, nặng nề đụng vào đầu Lý Nhị Cần cũng định kéo Nguyễn Nhu Nhu xuống bên cạnh mình.
Trong đầu Lý Nhị Cần ngoại trừ tràn đầy âm thanh ong ong thì cái gì cũng không cảm giác được.
Cảm giác đau là cảm giác đầu tiên trở lại với thân thể. Khi cô hút khí khôi phục ý thức, mới phát hiện mình đã bị đẩy tới phía sau phòng học của Nguyễn Nhu Nhu ngồi đàng hoàng trên ghế.
Cô cẩn thận xoa vị trí bị đập, lựa chọn vấn đề bản thân quan tâm nhất: “Cái gì thế?”
“Từ điển Hán Anh.” Nguyễn Nhu Nhu cau mày: “Vừa rồi nam sinh ở phía sau bọn họ mượn từ điển, lúc ném tới bị lệch hướng.”
“Thế này cũng quá lệch rồi!” Lý Nhị Cần không nhịn được lầu bầu.
Mấy người bật cười.
Dung Tự ngồi xổm trước người cô: “Có khỏe không? Rất đau sao?”
Lý Nhị Cần che vết thương, thành thực gật đầu: “Đau.”
Dung Tự nhẹ nhàng nâng cổ tay cô lên kiểm tra: “Mình với cậu tới phòng y tế kiểm tra một chút.”
“Không sao.”
“Sao lại không sao!” Tô Tử rất không vui: “Vừa rồi gọi cậu nửa ngày không thấy cậu phản ứng, muốn hù chết bọn mình sao?”
Lý Nhị Cần nhịn đau làm mặt quỷ với cô nàng, không từ chối nữa.
Tô Tử đỡ cô đứng lên, nhưng còn chưa kịp đứng vững, cô đã cảm thấy một trận váng đầu đến trời đất lệch chuyển, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Dung Tự quyết định thật nhanh, ôm ngang Lý Nhị Cần lên, bước nhanh về phía phòng y tế. Tô Tử tức giận trợn mắt nhìn nam sinh gây họa một cái, theo sát phía sau.
Nguyễn Nhu Nhu giật giật Bành Tử Ca vẫn im lặng một cái: “Cậu tới phòng y tế không?”
Bành Tử Ca nhìn tay trái vừa vươn ra bảo vệ Nguyễn Nhu Nhu, lại nhìn vị trí Lý Nhị Cần vừa mới ngồi một chút, cảm thấy có chút ảo não không cách nào nói rõ.
Loại ảo não này kéo dài đến lúc đi theo Dung Tự tới phòng y tế.
Lý Nhị Cần đang tiếp nhận kiểm tra, giáo viên phòng y tế lưu manh ngậm thuốc, sau khi nghe xong tiền căn hậu quả, tổng kết: “Không phải chỉ là một quyển từ điển thôi sao? Cần gì phải như lâm đại trận như vậy sao?”
Im lặng giống như chết vậy.
Lúc này anh ta mới hậu tri hậu giác ý thức được ba nữ sinh cùng cau mày nhìn thuốc của anh ta, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi tắt thuốc: “Đừng báo cáo thầy nhé! Vừa mới châm thuốc các em liền tiến vào.” Nói tới chỗ này anh ta vô cùng đau đớn lưu luyến liếc mắt nhìn điều thuốc còn dư lại hơn phân nửa điếu lần cuối: “Thuốc lá ngon! Khó khăn lắm mới quỵt được từ chỗ hiệu trưởng!”
Một đám người không thể tin được nhìn anh ta.
Anh ta hắng giọng ho khan một tiếng: “Không sao, không có vấn đề gì lớn. Dù sao cũng chỉ là một quyển từ điển thôi, cũng tạo không ra ảnh hưởng gì lớn.”
“Thầy xác định?” Tô Tử nghi ngờ nhìn anh ta.
“Không yên tâm cũng có thể tới bệnh viện kiểm tra lần nữa.”
Tô Tử tốn một đống sức lực mới nuốt lại ba chữ “không đáng tin” vào trong bụng.
Giáo viên lại cẩn thận kiểm tra Lý Nhị Cần một lần, rồi nói: “Thầy cho nhóm bọn em một giấy xin nghỉ phép, em tới giường cách vách nằm một lát. Nếu không sao thì có thể trở về, nhưng nếu khó chịu hơn, em vẫn phải đi bệnh viện.”
“Không đáng tin!” Cuối cùng Tô Tử cũng nói ra những lời này.
“Hả?” Giáo viên dở khóc dở cười nhìn về phía cô nàng.
Nhưng cô nàng lại không nhìn anh ta, đi tới đỡ Lý Nhị Cần dậy đi về phía một phòng khác.
Mấy người ăn ý lựa chọn đi theo làm bạn với Lý Nhị Cần, mà không đi ăn cơm tối. Lý Nhị Cần cũng không cảm giác mình có vấn đề gì lớn, nhưng mấy người chính là muốn cô nằm nghỉ thật tốt.
Cô nghe lời im miệng nằm một lúc, trong cuộc nói chuyện đứt quãng của mọi người phát hiện ra một vấn đề: “Hả? Hôm nay bạn học Bành Tử Ca nói ít thế!”
Bành Tử Ca lúng túng nhìn cô một cái, lập tức lại chuyển tầm mắt đến góc tối không người trong phòng: “Không có gì.”
“Cậu đang buồn chuyện gì?” Lý Nhị Cần mới không để ý tới đáp án khẩu thị tâm phi của cậu ta.
“Không có…”
“Đúng là Bành Tử Ca cậu có cái gì đó không đúng!” Tô Tử nói theo.
Lần này tay chân Bành Tử Ca không biết nên để ở đâu, cảm giác ngay cả Nguyễn Nhu Nhu cũng tò mò nhìn bản thân chằm chằm, không biết giải thích như thế nào.
Cậu đứng lên: “Mình đi mua thức ăn tối trở lại cho các cậu, các cậu chờ mình.”
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng liền đi ra ngoài cửa.
Dung Tự đứng lên chuẩn bị đuổi theo.
Nguyễn Nhu Nhu đỏ mặt nói: “Hay là…để mình đi với cậu ấy đi.”
Dung Tự gật đầu, ngồi xuống lần nữa.
Nguyễn Nhu Nhu không để ý nhìn phải ứng của mọi người liền đuổi theo.
Tô Tử suy nghĩ nửa ngày, do dự hỏi: “Đây là Bành Tử Ca bắt được trái tim sao?”
Không biết Lý Nhị Cần bị chọt trúng dây thần kinh nào mà cười haha, lại đột nhiên dừng lại:“Ôi!”
Dung Tự đúng lúc lên tiếng thiện ý nhắc nhở: “Nằm cẩn thận.”
Cô liền yên lặng.
Bành Tử Ca cùng Nguyễn Nhuu Nhu sóng vai đi trên đường, bởi vì Bành Tử Ca im lặng, hai người gần như không nói gì.
Nguyễn Minh Tiên cùng Nguyễn Nhu Nhu gặp thoáng qua, rồi sau đó dưới tình huống anh ‘nháy mắt ra hiệu’, bọn họ cũng không phát hiện sự hiện hữu của anh. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng kỳ quái, hơn nữa vô cùng không thoải mái! Trong cuộc sống dài dẵng của anh, đây là lần đầu tiên em gái đáng yêu của anh không chú ý tới anh. Cho nên mới nói thằng nhóc thối Bành Tử Ca chưa dứt sữa này khiến người ta rất chán ghét.
Anh xoay người kéo cánh tay Nguyễn Nhu Nhu. Vừa mới chạm phải áo của cô, Nguyễn Nhu Nhu lập tức giống như ngày thường bị dọa rụt người lại. Nhưng điều khác biệt với trước kia, chính là Nguyễn Minh Tiên không thành công kéo em gái tới bên cạnh mình.
Bành Tử Ca nhanh hơn Nguyễn Minh Tiên một bước bảo vệ Nguyễn Nhu Nhu, đồng thời không vui nhìn sang, chú ý tới là anh, thần sắc lập tức buông lỏng, yên lặng thu tay về.
Nguyễn Minh Tiên cười cười, bỏ qua quyết định ‘phải giáo dục thằng nhóc thối’ vừa mới ra kia, nghiêng đầu hỏi em gái mình: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao thằng nhóc bên cạnh em giống như gà dù thế?”
Nguyễn Nhu Nhu dừng lại ở từ ‘gà dù’, thật lâu không thể tiếp nhận.
Bành Tử Ca khó chịu: “Anh nói ai là gà dù!”
Nguyễn Minh Tiên thờ ơ cười, không nhìn Bành Tử Ca: “Hỏi các em thì nói đi.”
“Buổi chiều lúc bọn Bành Tử Ca tới tìm em, Lý Nhị Cần bị từ điển đập.” Nguyễn Nhu Nhu trả lời.
“Bị từ điển đập?” Nguyễn Minh Tiên kinh ngạc: “Bạn cùng lớp em dùng từ điển làm vũ khí sao?”
“Không phải thế…”
“Nghiêm trọng không?” Nguyễn Minh Tiên lại hỏi.
“Bây giờ không sao, nhưng vẫn nằm ở phòng y tế.” Nguyễn Nhu Nhu tiếp tục trả lời:“Em với Bành Tử Ca đi mua cơm tối cho bọn họ.”
Nguyễn Minh Tiên gật đầu: “Vậy anh với hai em cùng đi xem xem.”
Lần này khiến Nguyễn Nhu Nhu giật mình, anh trai trong ấn tượng không phải là người thích chĩa vào chuyện của người khác: “Anh đi xem một chút?”
“Thế nào?” Nguyễn Minh Tiên hỏi ngược lại: “Không được sao?”
“Cũng không có gì…”
Nguyễn Minh Tiên nâng khóe môi, lực chú ý chuyển dời lên người Bành Tử Ca đặc biệt khác thường: “Cậu đang vì người yêu bị đập mà khó chịu sao?”
Những lời này không khiến Bành Tử Ca phản ứng quá lớn, lại khiến mặt Nguyễn Nhu Nhu không còn một chút máu.
Đáy lòng Nguyễn Minh Tiên trầm xuống, toát ra hai chữ: Quả nhiên.
Tác giả :
Ách Bát Gia