Nhật Ký Tân Hôn
Chương 6
Kỳ Thịnh hôn đủ rồi mới buông cô ra, anh nhìn tròng mắt đen sáng như sao của cô: “Kỳ Thịnh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, về sau, còn có con của chúng ta, chúng ta sẽ có một gia đình hoàn mỹ hạnh phúc.”
Từ đó, cô sẽ không để anh cô đơn nữa, không để cho đôi mắt của anh thỉnh thoảng lóe lên sự tịch mịch lạnh lẽo.
“Đứa bé?” Kỳ Thịnh giật mình.
“Đúng vậy.” Bộ dáng của anh làm cô cười không ngừng, sau đó cô cố ý hỏi lại: “Không phải mỗi ngày anh “vất vả cần cù” là vì như vậy sao?”
“Nghịch ngợm!” Kỳ Thịnh cào cào cái mũi nhỏ của cô, hời hợt trừng phạt cô.
“Em nói thật mà.” Cô sờ sờ mũi, cười tươi nói: “Nếu như chúng ta có đứa bé, anh muốn đặt tên gì cho nó?”
Tên của đứa bé... Kỳ Thịnh bị cô lây nhiễm, khẽ cười một tiếng. Anh cảm thấy ngực mình trướng lên đau đớn nhưng cũng rất thỏa mãn, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Kỳ Hỷ.”
Thẩm Hạ Chí nhìn theo ánh mắt anh, cô hỏi: “Trăng sáng?”
“Không, hạnh phúc, đồng âm với trăng sáng, sau này con gái của chúng ta sẽ tên là Kỳ Hỷ.”
Hạnh phúc, anh hy vọng đứa bé của bọn họ sẽ được sinh ra trong hạnh phúc, cả đời không phải sống trong cô đơn.
Hình như là Thẩm Hạ Chí hiểu ý anh, cô gật đầu một cái, thậm chí còn không phản bác lại, con gái? Làm sao anh biết tương lai họ sẽ có con gái?
Nhưng cô cũng không phá đi giấc mộng của anh. Nếu anh thích con gái thì cô sẽ cho anh một đứa con gái.
“Được, vậy gọi Kỳ Hỷ đi, vui vui mừng mừng.”
Kỳ Thịnh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt của anh là vô vàn tình yêu thương nồng nàn.
“Hạ Chí, cám ơn em.”
Cám ơn cô đã ở bên anh, giống như ánh mặt trời chiếu rọi cuộc đời tăm tối của anh.
“Không cần khách sáo!”
Cô kéo đầu anh xuống, nhẹ hôn lên môi anh. Thật ra thì điều cô muốn nghe nhất không phải là cảm ơn mà là ba chữ kia. Không biết lúc nào cô mới nghe được nhưng cô không vội, cô vẫn có thể đợi.
Chờ anh... Nói yêu em.
Không khí cuối thu thật trong lành.
Thẩm Hạ Chí đứng ở trong vườn hoa ngâm nga ca khúc cô yêu thích, nụ cười trên mặt chưa bao giờ vơi đi
Nói đúng ra, từ khi gả cho Kỳ Thịnh thì trên mặt cô trừ cười ra thì chỉ có cười. Cuộc sống của họ thật là hạnh phúc. Theo lý mà nói ở tuổi cô thì mọi người thường thích một cuộc hôn nhân oanh oanh liệt liệt nhưng cô thì không, cô thích cuộc sống tĩnh lặng như bây giờ, cô không muốn thay đổi chút nào.
Cô biết, chờ cô làm việc xong thì chồng cô sẽ làm những món ăn cô thích nhất, chờ cô về nhà và nói với cô: “Vợ à, em cực khổ rồi.” Sau đó sẽ cho cô cả một bàn đầy thức ăn ngon.
Ai đã từng nói cuộc sống này nhàm chán, không, cô không hề cảm thấy như vậy. Ngược lại cô còn cảm thấy cuộc sống này rất tốt, rất hạnh phúc.
Đột nhiên, điện thoại di động kêu lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Hạ Chí. Cô vội vàng chùi bàn tay dính đầy bùn đất của mình, sau đó nhấn phím trả lời.
“Xin chào, tôi là Thẩm Hạ Chí.”
“A... đừng đánh nữa đừng đánh nữa, hu hu... Hạ Chí cứu mạng, cứu cứu chị...”
Giọng nữ bén nhọn quen thuộc truyền đến, thiếu chút nữa làm cô điếc tai. Cô để di động ra xa, chờ sau khi bình tĩnh lại mới để điện thoại lại gần: “Mỹ lai?”
“Là chị, hu hu... Hạ Chí, cứu mạng! Em nhất định phải cứu chị, chị chỉ có em, nếu như em không cứu chị thì chị chết chắc a... đừng đánh nữa.”
Bên kia lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm Thẩm Hạ Chí nhíu mày, giống như không cần hỏi thì cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra: “Chị lại vay tiền lãi xuất cao sao?”
“Hu hu... chị không cố ý, thật không phải cố ý, Hạ Chí, chị chỉ còn lại em là người thân, em nhất định phải cứu chị…”
Lời còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị người khác cướp mất, một giọng đàn ông thô lỗ truyền đến: “Bố [bad word] cần biết mày là ai, Thẩm Mỹ Lai thiếu sòng bạc chúng tao ba mươi triệu, quá hạn không trả, còn muốn chạy trốn, con đĩ – tao không có tâm trạng chơi với mày, tối mai mang tiền đến chuộc người nếu không thì chờ nhặt xác đi.”
Lúc Thẩm Hạ Chí còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị cúp. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, thật lâu sau cũng không biết phải làm gì, cô không khỏi thở dài, gấp gáp, đau lòng, càng không thể bỏ mặc được…
Cô sớm biết Thẩm Mỹ Lai vĩnh viễn sẽ không sống tốt được, cô đã sớm quyết tâm không để ý đến cô ấy. Kỳ Thịnh đã từng giáo dục tư tưởng, không thể để mặc cho Thẩm Mỹ Lai muốn làm gì thì làm bởi vì cô ta biết mình làm gì sai thì sẽ có em gái dọn dẹp hậu quả. Cứ như vậy, với ai cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng lầm này, cô có thể bỏ mặc sao?
Đúng như người phụ nữ kinh tởm kia nói, cô ta là người thân ruột thịt duy nhất của cô, nếu như Thẩm Mỹ Lai có quậy phá thế nào đi nữa thì cô có thể trơ mắt thấy chết mà không cứu sao? Không phải câu trả lời đã sớm có rồi sao?
Nhưng mà, ba mươi triệu! Có bán cô đi thì cũng không kiếm được nhiều tiền như thế, phải làm sao đây?
Thẩm Hạ Chí thật muốn khóc, thậm chí muốn hét to khiến cho Thẩm Mỹ Lai xuống địa ngục. Tại sao lại có người tự tìm đường chết cho mình chứ, có ông chủ lớn bao nuôi không muốn còn muốn đi đánh bài, đáng ghét!
Sự lo lắng trong lòng cô càng ngày càng tăng, cô thật sự không biết phải làm thế nào.
“Hạ Chí... Hạ Chí?”
“Hả?”
Thẩm Hạ Chí nghe tiếng chồng mình thì vội vàng quay đầu lại. Cô thấy Kỳ Thịnh xách theo một giỏ táo đã được gọt sẵn, cô nhận lấy miếng táo, cười ngọt ngào nói: “Cám ơn chồng.”
Kỳ Thịnh gõ gõ đầu nhỏ của cô, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì? Từ xế chiều đến giờ làm gì cũng ngẩn người, ăn cơm cũng ngẩn người, xem ti vi cũng ngẩn người, kêu em hoài mà em không nghe, xảy ra chuyện gì?”
“À? Không có việc gì.” Thẩm Hạ Chí vội vàng xếp chân cuộn mình trên ghế sofa, kéo cánh tay anh làm nũng: “Em làm gì có chuyện gì.”
Không có việc gì? Kỳ Thịnh sờ trán cô: “Vậy có phải không khỏe hay không? Có chỗ nào không thoải mái không?
“Không có, em khỏe như trâu, làm sao không khỏe được.” Cô né tránh tay anh, miễn cưỡng dựa vào người anh: “Em đang nghĩ chiều nay có thể sửa sang xong cái vườn kia không… gần đây thời tiết không tốt lắm làm hoa cỏ héo nhiều, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“Vậy thì tốt.” Anh rất ít khi thấy cô như vậy, còn tưởng rằng đã có chuyện gì xảy ra chứ.
“Đừng quá lo lắng, hỏi Phúc Ngôn xem sao, cô ấy nhất định sẽ có cách.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Chí tiếp tục xem ti vi nhưng nội dung là gì, cô hoàn toàn không biết. Từ khi nhận được cuộc điện thoại kia cô hoàn toàn không biết phải làm như thế nào?
“Kỳ Thịnh...”
“Hả?”
Cô vốn muốn nói về chuyện của Thẩm Mỹ Lai, bởi vì cô cảm thấy giữa vợ chồng nên thẳng thắn với nhau, không nên giấu giếm, nhưng... Nói cho anh biết thì có lợi gì đâu, chẳng lẽ anh có ba mươi triệu để đưa cô sao?
Mặc dù cô biết Kỳ Thịnh không nghèo. Cho dù mỗi ngày anh không ra khỏi cửa nhưng cho đến nay cuộc sống hàng ngày đều do anh chi trả. Tiền lương của cô, một đồng cũng không nhúc nhích, toàn bộ đều bỏ vào ngân hàng. Nhưng điều đó cũng không chứng tỏ Kỳ Thịnh là đại gia, tùy tiện có thể lấy ra ba mươi triệu. Nếu như anh có thì cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh.
“Hình như anh chưa từng đề cập đến chuyện trước kia.” Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn giấu diếm.
Kỳ Thịnh nghe vậy, ngược lại phản ứng ngây ra, toàn thân cứng ngắc, Thẩm Hạ Chí nhạy cảm nhận ra: “Kỳ Thịnh?”
“Ừ.”
“Thật ra thì không muốn nói cũng không sao... em chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Thẩm Hạ Chí vội vàng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, quả nhiên đề tài này quá nhạy cảm, cô không hy vọng anh nhớ lại quãng thời gian đau khổ trước kia.
“Không phải.” Kỳ Thịnh buông lỏng thân thể sau đó ôm cô dựa vào ghế sô pha, giọng nói có chút lành lạnh: “Anh chỉ là không biết phải nói từ đâu, anh sẽ nói cho em biết nhưng mà không phải là bây giờ. Chờ khi có thời gian thích hợp, anh sẽ nói cho em có được không?”
Anh thừa nhận, có đôi khi, anh cũng rất giống đà điểu.
“Được.” Thẩm Hạ Chí vui vẻ nói, cũng không có chút không vui nào, điều này làm cho Kỳ Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cả đêm, bọn họ cũng không nhắc lại chủ đề không vui này. Họ chỉ làm việc nhà, cãi nhau ầm ĩ, giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Thẩm Hạ Chí quyết định, không nên nói với Kỳ Thịnh. Cô cứ đi trước xem tình hình như thế nào, nếu không giúp được Mỹ Lai thì cô cũng không thể làm gì. Chẳng lẽ muốn cô và Kỳ Thịnh chôn theo sao? Đời này cô đã vì người chị không ra gì làm rất nhiều việc nhưng nếu có thể giúp được gì thì vẫn tốt hơn.
Trong sòng bạc là hỗn hợp mùi ẩm mốc và thuốc lá hôi thối khắp nơi, Thẩm Hạ Chí không nhịn được che kín miệng mũi, nhăn mày.
Hôm nay cô lừa gạt Kỳ Thịnh là có chút việc phải ra ngoài, cô từ cửa sau của chợ đi tìm sòng bạc này.
Có lẽ vẫn chưa tới thời gian chơi nên sòng bạc rất yên tĩnh, Thẩm Hạ Chí lên tiếng hỏi thăm: “Xin hỏi, có người ở đây không?”
“Tìm ai?”
Một giọng nam thô lỗ truyền đến rất nhanh. Thẩm Hạ Chí bị dọa sợ nên lùi về phía sau mấy bước. Chủ nhân của giọng nói đó bước ra từ bóng tối, thân hình hắm ta vạm vỡ, một bên mặt là vết sẹo dài đáng sợ. Hắn ta hung ác nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Chí từ trên cao, giống như là nhận ra cô không phải là người của sòng bạc.
Thẩm Hạ Chí trấn định hít thở sâu một hơi nhưng vẫn không tự chủ được mà run rẩy: “Tôi... tôi tới tìm Thẩm Mỹ Lai, chị ấy...”
“À.” Hắn hừ lạnh một tiếng: “Cô chính là em gái của cô ta à, không ngờ loại đàn bà như cô ta lại có em gái như cô, đi thôi tôi.”
Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạ Chí có chút hối hận vì đã không nói chuyện này cho Kỳ Thịnh biết. Cho dù cô rất kiên cường nhưng cô chưa từng đối mặt với trường hợp nguy hiểm này. Cuộc sống của cô rất đơn giản, cho dù có bị người khác làm khó dễ thì cũng là chút thủ đoạn nho nhỏ.
Lúc này, cô thật sự rất nhớ Kỳ Thịnh. Bởi vì có anh nên cô liền có thói quen lệ thuộc vào anh, dần mất đi dũng khí.
Thẩm Hạ Chí đi theo gã mặt sẹo vào sòng bạc, bên trong có không ít người đang nhậu, thấy cô đi vào thì không khỏi huýt gió: “Này, kiếm đâu ra cô em này vậy.”
Gã mặt sẹo hừ cười: “Ồn cái gì? Đây là em gái của con đĩ kia, tới chuộc người.”
“Ai nha, mệnh của con đĩ kia cũng không tệ lắm.”
Đang lúc mọi người nói ngôn ngữ hạ lưu thì Thẩm Hạ Chí cắn chặt môi thở sâu: “Chị tôi ở đâu?”
“Dẫn ra.”
Không biết ai kêu một tiếng, tiếp sau đó là một thân thể mềm nhũn bị quăng xuống đất. một cái mềm nhũn thân thể cũng không biết từ nơi nào bị bắt ra, hung hăng quăng xuống đất, thấy rõ ràng sau, Thẩm Hạ Chí mới liền vội vàng tiến lên đỡ người: “Mỹ lai!”
Thẩm Mỹ Lai nằm trên đất, khuôn mặt bị đánh cho nở hoa, cô ta nhìn thấy Thẩm Hạ Chí thì vội níu lấy cô “Oa” một tiếng khóc lớ: “Hạ Chí! Rốt cuộc em cũng đã tới, hu hu... Cứu chị.”
Một giây kia, Thẩm Hạ Chí có chút đau lòng. Dù sao người này cũng là chị của cô, ánh mắt cô quét qua phía đám đàn ông: “Chị ấy chỉ thiếu mấy người tiền thôi, có cần thiết phải đánh đến thế này không?”
“Ha, đau lòng.” Mấy người đàn ông cười ầm lên, giống như câu nói của cô rất buồn cười.
“Không sao, lấy ba mươi triệu ra, chúng tôi cho cô dẫn người đi.”
Thẩm Mỹ Lai co người lại, kêu gào: “Hạ Chí, đưa tiền cho bọn hắn đi, hu hu... Chị không muốn ở chỗ này, chị không muốn chết.”
Thẩm Hạ Chí thở dài, cô rất muốn cho cô ta một cái tát. Ba mươi triệu, cô ta nghĩ em gái mình làm nghề gì. Thẩm Hạ Chí không lên tiếng, cô chỉ quay về phía Thẩm Mỹ Lai lắc đầu một cái: “Xin lỗi, tôi không có ba mươi triệu.”
Bỗng chốc, xung quanh đều yên lặng, đám đàn ông “Xoạt” một tiếng bỏ hết bia và bài trong tay xuống.
“Mẹ nó, không có tiền còn dám tới chuộc người, lá gan không nhỏ!”
“Thật là không muốn sống nữa đây.”
“Tao nghĩ, chơi hai chị em nó xong rồi bán cũng không muộn.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hạ Chí trắng bệch, cô kéo chặt tay Thẩm Mỹ Lai, cố gắng giữ vững giọng nói của mình: “Tôi không thể ba mươi triệu ngay lập tức, nhưng hôm nay tôi có mang theo mười triệu đến đây, tôi thề, tôi nhất định sẽ trả đủ tiền cho các người.”
Thẩm Hạ Chí nhìn người trong ngực co rúm lại, rõ ràng cô cũng rất sợ nhưng lại không dám lùi bước, mười triệu đã là cực hạn của cô, là tiền lương cô tích lũy được từ khi làm cho Tiểu Tích. ô chưa bao giờ nghĩ là dùng số tiền này để trả nợ.
“Giỡn mặt sao! Chỉ với mười triệu mà muốn đuổi tụi tao đi à, mày xem tụi tao là ăn xin sao?”
“Anh em, lên, chà chà, em này nhìn cũng không tệ, mới nhìn thì nhỏ một chút nhưng nhất định sẽ rất sướng.”
“Không được đụng vào tôi!” Lúc này, Thẩm Hạ Chí mới thật sự sợ hãi. Thì ra cô suy nghĩ quá đơn giản, cô thật ngây thơ ngu xuẩn, nhưng bây giờ hối hận đã không kịp rồi. Gương mặt bỉ ổi của mấy gã này làm cô buồn nôn, cô chỉ có thể giãy giụa, liều chết giãy giụa: “Cút ngay! Không được đụng vào tôi, cút ngay!”
Kỳ Thịnh, Kỳ Thịnh...
“Buông cô ấy ra!”
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, mấy gã đàn ông dừng tay, nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ véc, toàn thân toát ra hơi thở quỷ dị. Dĩ nhiên Thẩm Hạ Chí không cho rằng cô có thể kêu Kỳ Thịnh đến đây, cô mở mắt ra, cho dù không biết là ai nhưng cô vẫn cảm thấy cảm kích.
Gã mặt xẹo nheo mắt lại, hét lớn: “Mày là ai? Ai cho mày vào đây!”
Rất nhanh sau đó, một bóng dáng đầu trọc khác đi tới, hướng về phía gã mặt sẹo nói: “Ma-cà-bông, không lớn không nhỏ, tránh ra!”
Vừa nhìn đã biết là lão đại, mấy gã đàn ông tản ra, gã đầu trọc hướng về phía người mặc áo véc cúi đầu khom lưng: “Quỷ Sát, đây chính là người phụ nữ anh tìm phải không?”
Phụ nữ? Người nào?
Thẩm Hạ Chí trừng lớn tròng mắt, nhìn người được kêu là quỷ sát tiến đến gần, cô vội vàng kéo Thẩm Mỹ Lai lui về phía sau mấy bước: “Anh... Anh muốn làm gì?”
Quỷ Sát nhìn Thẩm Hạ Chí, cười quỷ quyệt: “Gọi điện thoại cho Gabriel.”
Gabriel?
Thẩm Hạ Chí mờ mịt: “Anh nói ai?”
Quỷ Sát đột nhiên cau mày, giống như đang nghi ngờ Thẩm Hạ Chí. Hắn ta suy tư một hồi lâu, đại khái là đoán được chuyện gì nên nói: “Gọi điện thoại cho chồng cô, gọi hắn tới đây.”
Kỳ Thịnh?
Trầm Hạ Chí lắc đầu: “Không được!”
Tình hình này nhìn như thế nào cũng nguy hiểm nên ngay từ đầu cô đã lựa chọn không nói cho anh biết. Hơn nữa bây giờ cô đang trong tình trạng nguy hiểm, cô lại càng không thể kéo Kỳ Thịnh xuống nước.
Vẻ mặt mong mỏi của Qủy Sát lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm: “Tao không muốn nói lại lần nữa, gọi điện cho nó ngay.”
“Anh ấy tới cũng vô dụng, anh ấy nghèo rớt mồng tơi, không trả nổi ba mươi triệu đâu.”
Ai muốn hắn ta trả tiền chứ, đây không phải là mục đích của hắn. Quỷ Sát không tiếp tục nói lời vô nghĩa, hắn đoạt lấy túi xách của Thẩm Hạ Chí lấy điện thoại di động ra, tìm hai chữ ông xã bấm vào.
Thẩm Hạ Chí sợ đến lập tức nhảy dựng lên, cô bất chấp tất cả muốn đoạt lại điện thoại: “Trả lại cho tôi, trả lại cho tơi!”
Quỷ Sát dễ dàng đem động tác cậy mạnh của Thẩm Hạ Chí ngăn lại, mà điện thoại lại rất nhanh được kết nối, một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Bà xã?”
Máu lập tức xông tới não, Thẩm Hạ Chí gấp đến độ kêu gào: “Kỳ Thịnh, đừng tới, đừng tới, không được tới đây.”
Người bên kia hiển nhiên là có chút kinh ngạc, còn Quỷ Sát lại cười, giống như là con sư tử khát máu hưng phấn khi bắt được con mồi, hắn gằn từng câu từng chữ: “Gabriel, đã lâu không gặp.”
Cả phòng yên tĩnh hẳn trong đó bao gồm cả Thẩm Hạ Chí, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng như tử thần, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.
“Quỷ Sát, mày dám động vào cô ấy, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Quỷ Sát cũng biết Gabriel là người không bao giờ nói giỡn, cho nên khi Kỳ Thịnh mới bước vào sòng bạc thì hắn đã mở miệng: “Cô ấy đi nghỉ ngơi rồi, tôi thề, tôi không hề đụng vào một sợi lông của cô ấy.”
Thân hình cao lớn rắn rỏi của Kỳ Thịnh lẳng lặng đứng giữa phòng, chỉ một người nhưng mọi người trong phòng đã bị khí thế của anh ép cho ngạt thở. Con ngươi sắc bén của Kỳ Thịnh nhìn thẳng vào Quỷ Sát: “Mày muốn gì?”
“Anh hiểu lầm rồi, không phải là tôi muốn gì.” Quỷ Sát đứng dậy đi đến gần Kỳ Thịnh: “Người đang nằm trong tay tôi nên anh không thể nói điều kiện với tôi.”
Một lúc lâu sau, Qủy Sát nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Kỳ Thịnh trở nên nhạt bớt.
Kỳ Thịnh nói: “Mày sai lầm rồi.”
Quỷ Sát có chút kinh ngạc, bởi vì đây không phải là Gabriel hắn từng biết.
Gabriel, là Hắc thiên sứ, là biểu tượng của máu tươi và chết chóc.
“Anh...”
“Cho dù là ai cũng không thể nói điều kiện với tao.”
“Ví dụ như?”
“Tôi chỉ nhờ anh giúp tôi mang một món đồ.”
Khuôn mặt của Quỷ Sát vặn vẹo trong nháy mắt, giống như là Kỳ Thịnh đang nói đùa, nhưng người trước mắt lại không nở nụ cười nào.
“Gabriel, không buồn cười chút nào.”
“Tao cũng không có đùa giỡn với mày.” Kỳ Thịnh lành lạnh nói: “Tao tới chỉ với một mục đích, vợ của tao, tao muốn mang cô ấy về nhà.”
“Hãy nghe tôi nói hết, anh có thể lập tức mang cô ấy đi.” Quỷ Sát vội vàng ngăn cản bước chân của Kỳ Thịnh.
“Nói.”
“Có người muốn làm một việc, thù lao mười triệu Đô-la, phải . . .”
“Không làm.” Quỷ Sát còn chưa nói hết, Kỳ Thịnh đã hờ hững nói, trong giọng điệu mang theo chút không vui.
“Nhưng Lôi gia đã đồng ý!” Quỷ Sát vội vàng nói.
Rốt cuộc, biểu tình của Kỳ Thịnh cũng có chút thay đổi, anh nhìn thẳng vào Quỷ Sát: “Hai năm trước, tao đã ra khỏi tổ chức, hoàn toàn rời xa nơi đó, tao nói rồi, từ nay về sau những chuyện đó không liên quan tới tao.”
“Nhưng người kia không đồng ý, Lôi gia cũng không cho phép, huống chi... Lôi gia vẫn cho rằng anh mệt mỏi quá nên tạm thời muốn nghỉ ngơi nên đã đồng ý với người, sau đó kêu tôi đi tìm anh.”
Bỗng dưng, Kỳ Thịnh nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên. Nếu như chuyện đã phát triển đến mức này thì đương nhiên anh biết phải làm như thế nào, nếu không nhận...
“Anh biết, nếu như anh không nhận thì sẽ xảy ra chuyện gì...” Quỷ Sát nhắc nhở.
Đúng vậy, không cần Quỷ Sát nhắc nhở, anh cũng biết rõ ràng. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên, Kỳ Thịnh biết được cảm giác thế nào là thân bất do kỉ. Trước kia, anh một thân một mình, không sợ gì hết, cho dù có chết thì cũng là chuyện nhỏ. Nhưng bây giờ, anh đã có thứ để nắm giữ, có người không thể vứt bỏ.
Một lúc sau, Kỳ Thịnh chỉ hỏi: “Vợ tao ở đâu?”
“Gabriel!” Quỷ Sát cau mày: “Anh thật sự không muốn nhận sao?”
Một lần nữa, Kỳ Thịnh lạnh lùng mà kiên định nói: “Vợ tao ở đâu?”
Giằng co hồi lâu, cuối cùng Quỷ Sát nhận thua, hắn hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Mang cô ấy vào.”
“Kỳ Thịnh!” Bỗng chốc, một bóng dáng nhỏ nhắn nhào về phía Kỳ Thịnh, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như mưa. Sau đó vội vàng kiểm tra thân thể anh, sờ xoạn xung quanh : “Anh có sao không, có bị thương không, bọn họ có làm gì anh không? Hu hu, em đã nói anh đừng tới mà, anh còn tới đây làm gì?”
“Không sao, anh rất khỏe.” Kỳ Thịnh ôm lấy Thẩm Hạ Chí, môi anh vẽ ra nụ cười nhàn nhạt : “Em thì sao? Có sao không?”
“Ta cũng không sao.” Thẩm Hạ Chí ôm thật chặt Kỳ Thịnh, giống như rất sợ anh bị thương.
“Đứa ngốc.”
Còn Quỷ Sát đứng một bên gần như là trợn tròn mắt. Nếu như hai năm trước có người nói cho hắn biết, có một ngày hắn sẽ thấy nụ cười xuất hiện trên mặt Gabriel hơn nữa còn dùng thái độ cưng chìu đối với một người con gái thì hắn nguyện ý dùng tính mạng của mình đi đánh cuộc, đánh cuộc người kia nói nhảm.
Nhưng bây giờ, hắn lại thấy được sự dịu dàng của Gabriel. Lần đầu tiên nghe nói bên cạnh Gabriel có một cô gái, hắn còn chưa tin, nhưng bây giờ hắn đã được tận mắt trông thấy, muốn không tin cũng không được.
Nhưng Quỷ Sát cũng biết, đây không phải là điều tốt, mặc dù hắn và Gabriel chưa bao giờ là bạn bè, bởi vì ở nơi đó không có tình bạn nhưng hắn cũng không không muốn Gabriel xảy ra chuyện.
Kỳ Thịnh ôm Thẩm Hạ Chí, quay đầu lại nói: “Ba mươi triệu trả hết rồi, chúng ta có thể đi.”
Anh trả khi nào hả?
Quỷ Sát tức giận nhún nhún vai, mọi người thấy vậy cũng hiểu rõ mọi việc. Thì ra nợ nần cờ bạc gì đó cũng đều là muốn dụ người này ra. Hơn nữa, Kỳ Thịnh còn giả bộ đã trả hết tiền để cô vợ nhỏ bé của mình không nghi ngờ.
Quỷ Sát gật đầu một cái, sau đó Thẩm Hạ Chí nhỏ giọng nói thầm ở trong ngực Kỳ Thịnh: “Còn Mỹ Lai.”
“Bọn họ sẽ thả cô ta.”
“Nhưng...”
“Không cho phép nói nữa, chúng ta về nhà.”
“Được...”
Quỷ Sát nhìn bóng lưng hai người rời đi, nghe đoạn đối thoại vừa nãy thì hắn đã biết sự lựa chọn của Kỳ Thịnh, nhưng mà...
Người như bọn họ là thân bất do kỷ, tự mình lựa chọn sao, hắn... cũng muốn được như vậy.
Gabriel, kế tiếp, anh sẽ làm gì đây?
Từ đó, cô sẽ không để anh cô đơn nữa, không để cho đôi mắt của anh thỉnh thoảng lóe lên sự tịch mịch lạnh lẽo.
“Đứa bé?” Kỳ Thịnh giật mình.
“Đúng vậy.” Bộ dáng của anh làm cô cười không ngừng, sau đó cô cố ý hỏi lại: “Không phải mỗi ngày anh “vất vả cần cù” là vì như vậy sao?”
“Nghịch ngợm!” Kỳ Thịnh cào cào cái mũi nhỏ của cô, hời hợt trừng phạt cô.
“Em nói thật mà.” Cô sờ sờ mũi, cười tươi nói: “Nếu như chúng ta có đứa bé, anh muốn đặt tên gì cho nó?”
Tên của đứa bé... Kỳ Thịnh bị cô lây nhiễm, khẽ cười một tiếng. Anh cảm thấy ngực mình trướng lên đau đớn nhưng cũng rất thỏa mãn, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Kỳ Hỷ.”
Thẩm Hạ Chí nhìn theo ánh mắt anh, cô hỏi: “Trăng sáng?”
“Không, hạnh phúc, đồng âm với trăng sáng, sau này con gái của chúng ta sẽ tên là Kỳ Hỷ.”
Hạnh phúc, anh hy vọng đứa bé của bọn họ sẽ được sinh ra trong hạnh phúc, cả đời không phải sống trong cô đơn.
Hình như là Thẩm Hạ Chí hiểu ý anh, cô gật đầu một cái, thậm chí còn không phản bác lại, con gái? Làm sao anh biết tương lai họ sẽ có con gái?
Nhưng cô cũng không phá đi giấc mộng của anh. Nếu anh thích con gái thì cô sẽ cho anh một đứa con gái.
“Được, vậy gọi Kỳ Hỷ đi, vui vui mừng mừng.”
Kỳ Thịnh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt của anh là vô vàn tình yêu thương nồng nàn.
“Hạ Chí, cám ơn em.”
Cám ơn cô đã ở bên anh, giống như ánh mặt trời chiếu rọi cuộc đời tăm tối của anh.
“Không cần khách sáo!”
Cô kéo đầu anh xuống, nhẹ hôn lên môi anh. Thật ra thì điều cô muốn nghe nhất không phải là cảm ơn mà là ba chữ kia. Không biết lúc nào cô mới nghe được nhưng cô không vội, cô vẫn có thể đợi.
Chờ anh... Nói yêu em.
Không khí cuối thu thật trong lành.
Thẩm Hạ Chí đứng ở trong vườn hoa ngâm nga ca khúc cô yêu thích, nụ cười trên mặt chưa bao giờ vơi đi
Nói đúng ra, từ khi gả cho Kỳ Thịnh thì trên mặt cô trừ cười ra thì chỉ có cười. Cuộc sống của họ thật là hạnh phúc. Theo lý mà nói ở tuổi cô thì mọi người thường thích một cuộc hôn nhân oanh oanh liệt liệt nhưng cô thì không, cô thích cuộc sống tĩnh lặng như bây giờ, cô không muốn thay đổi chút nào.
Cô biết, chờ cô làm việc xong thì chồng cô sẽ làm những món ăn cô thích nhất, chờ cô về nhà và nói với cô: “Vợ à, em cực khổ rồi.” Sau đó sẽ cho cô cả một bàn đầy thức ăn ngon.
Ai đã từng nói cuộc sống này nhàm chán, không, cô không hề cảm thấy như vậy. Ngược lại cô còn cảm thấy cuộc sống này rất tốt, rất hạnh phúc.
Đột nhiên, điện thoại di động kêu lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Hạ Chí. Cô vội vàng chùi bàn tay dính đầy bùn đất của mình, sau đó nhấn phím trả lời.
“Xin chào, tôi là Thẩm Hạ Chí.”
“A... đừng đánh nữa đừng đánh nữa, hu hu... Hạ Chí cứu mạng, cứu cứu chị...”
Giọng nữ bén nhọn quen thuộc truyền đến, thiếu chút nữa làm cô điếc tai. Cô để di động ra xa, chờ sau khi bình tĩnh lại mới để điện thoại lại gần: “Mỹ lai?”
“Là chị, hu hu... Hạ Chí, cứu mạng! Em nhất định phải cứu chị, chị chỉ có em, nếu như em không cứu chị thì chị chết chắc a... đừng đánh nữa.”
Bên kia lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết làm Thẩm Hạ Chí nhíu mày, giống như không cần hỏi thì cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra: “Chị lại vay tiền lãi xuất cao sao?”
“Hu hu... chị không cố ý, thật không phải cố ý, Hạ Chí, chị chỉ còn lại em là người thân, em nhất định phải cứu chị…”
Lời còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị người khác cướp mất, một giọng đàn ông thô lỗ truyền đến: “Bố [bad word] cần biết mày là ai, Thẩm Mỹ Lai thiếu sòng bạc chúng tao ba mươi triệu, quá hạn không trả, còn muốn chạy trốn, con đĩ – tao không có tâm trạng chơi với mày, tối mai mang tiền đến chuộc người nếu không thì chờ nhặt xác đi.”
Lúc Thẩm Hạ Chí còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị cúp. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, thật lâu sau cũng không biết phải làm gì, cô không khỏi thở dài, gấp gáp, đau lòng, càng không thể bỏ mặc được…
Cô sớm biết Thẩm Mỹ Lai vĩnh viễn sẽ không sống tốt được, cô đã sớm quyết tâm không để ý đến cô ấy. Kỳ Thịnh đã từng giáo dục tư tưởng, không thể để mặc cho Thẩm Mỹ Lai muốn làm gì thì làm bởi vì cô ta biết mình làm gì sai thì sẽ có em gái dọn dẹp hậu quả. Cứ như vậy, với ai cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng lầm này, cô có thể bỏ mặc sao?
Đúng như người phụ nữ kinh tởm kia nói, cô ta là người thân ruột thịt duy nhất của cô, nếu như Thẩm Mỹ Lai có quậy phá thế nào đi nữa thì cô có thể trơ mắt thấy chết mà không cứu sao? Không phải câu trả lời đã sớm có rồi sao?
Nhưng mà, ba mươi triệu! Có bán cô đi thì cũng không kiếm được nhiều tiền như thế, phải làm sao đây?
Thẩm Hạ Chí thật muốn khóc, thậm chí muốn hét to khiến cho Thẩm Mỹ Lai xuống địa ngục. Tại sao lại có người tự tìm đường chết cho mình chứ, có ông chủ lớn bao nuôi không muốn còn muốn đi đánh bài, đáng ghét!
Sự lo lắng trong lòng cô càng ngày càng tăng, cô thật sự không biết phải làm thế nào.
“Hạ Chí... Hạ Chí?”
“Hả?”
Thẩm Hạ Chí nghe tiếng chồng mình thì vội vàng quay đầu lại. Cô thấy Kỳ Thịnh xách theo một giỏ táo đã được gọt sẵn, cô nhận lấy miếng táo, cười ngọt ngào nói: “Cám ơn chồng.”
Kỳ Thịnh gõ gõ đầu nhỏ của cô, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì? Từ xế chiều đến giờ làm gì cũng ngẩn người, ăn cơm cũng ngẩn người, xem ti vi cũng ngẩn người, kêu em hoài mà em không nghe, xảy ra chuyện gì?”
“À? Không có việc gì.” Thẩm Hạ Chí vội vàng xếp chân cuộn mình trên ghế sofa, kéo cánh tay anh làm nũng: “Em làm gì có chuyện gì.”
Không có việc gì? Kỳ Thịnh sờ trán cô: “Vậy có phải không khỏe hay không? Có chỗ nào không thoải mái không?
“Không có, em khỏe như trâu, làm sao không khỏe được.” Cô né tránh tay anh, miễn cưỡng dựa vào người anh: “Em đang nghĩ chiều nay có thể sửa sang xong cái vườn kia không… gần đây thời tiết không tốt lắm làm hoa cỏ héo nhiều, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.”
“Vậy thì tốt.” Anh rất ít khi thấy cô như vậy, còn tưởng rằng đã có chuyện gì xảy ra chứ.
“Đừng quá lo lắng, hỏi Phúc Ngôn xem sao, cô ấy nhất định sẽ có cách.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Chí tiếp tục xem ti vi nhưng nội dung là gì, cô hoàn toàn không biết. Từ khi nhận được cuộc điện thoại kia cô hoàn toàn không biết phải làm như thế nào?
“Kỳ Thịnh...”
“Hả?”
Cô vốn muốn nói về chuyện của Thẩm Mỹ Lai, bởi vì cô cảm thấy giữa vợ chồng nên thẳng thắn với nhau, không nên giấu giếm, nhưng... Nói cho anh biết thì có lợi gì đâu, chẳng lẽ anh có ba mươi triệu để đưa cô sao?
Mặc dù cô biết Kỳ Thịnh không nghèo. Cho dù mỗi ngày anh không ra khỏi cửa nhưng cho đến nay cuộc sống hàng ngày đều do anh chi trả. Tiền lương của cô, một đồng cũng không nhúc nhích, toàn bộ đều bỏ vào ngân hàng. Nhưng điều đó cũng không chứng tỏ Kỳ Thịnh là đại gia, tùy tiện có thể lấy ra ba mươi triệu. Nếu như anh có thì cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh.
“Hình như anh chưa từng đề cập đến chuyện trước kia.” Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn giấu diếm.
Kỳ Thịnh nghe vậy, ngược lại phản ứng ngây ra, toàn thân cứng ngắc, Thẩm Hạ Chí nhạy cảm nhận ra: “Kỳ Thịnh?”
“Ừ.”
“Thật ra thì không muốn nói cũng không sao... em chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Thẩm Hạ Chí vội vàng giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, quả nhiên đề tài này quá nhạy cảm, cô không hy vọng anh nhớ lại quãng thời gian đau khổ trước kia.
“Không phải.” Kỳ Thịnh buông lỏng thân thể sau đó ôm cô dựa vào ghế sô pha, giọng nói có chút lành lạnh: “Anh chỉ là không biết phải nói từ đâu, anh sẽ nói cho em biết nhưng mà không phải là bây giờ. Chờ khi có thời gian thích hợp, anh sẽ nói cho em có được không?”
Anh thừa nhận, có đôi khi, anh cũng rất giống đà điểu.
“Được.” Thẩm Hạ Chí vui vẻ nói, cũng không có chút không vui nào, điều này làm cho Kỳ Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cả đêm, bọn họ cũng không nhắc lại chủ đề không vui này. Họ chỉ làm việc nhà, cãi nhau ầm ĩ, giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Thẩm Hạ Chí quyết định, không nên nói với Kỳ Thịnh. Cô cứ đi trước xem tình hình như thế nào, nếu không giúp được Mỹ Lai thì cô cũng không thể làm gì. Chẳng lẽ muốn cô và Kỳ Thịnh chôn theo sao? Đời này cô đã vì người chị không ra gì làm rất nhiều việc nhưng nếu có thể giúp được gì thì vẫn tốt hơn.
Trong sòng bạc là hỗn hợp mùi ẩm mốc và thuốc lá hôi thối khắp nơi, Thẩm Hạ Chí không nhịn được che kín miệng mũi, nhăn mày.
Hôm nay cô lừa gạt Kỳ Thịnh là có chút việc phải ra ngoài, cô từ cửa sau của chợ đi tìm sòng bạc này.
Có lẽ vẫn chưa tới thời gian chơi nên sòng bạc rất yên tĩnh, Thẩm Hạ Chí lên tiếng hỏi thăm: “Xin hỏi, có người ở đây không?”
“Tìm ai?”
Một giọng nam thô lỗ truyền đến rất nhanh. Thẩm Hạ Chí bị dọa sợ nên lùi về phía sau mấy bước. Chủ nhân của giọng nói đó bước ra từ bóng tối, thân hình hắm ta vạm vỡ, một bên mặt là vết sẹo dài đáng sợ. Hắn ta hung ác nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Chí từ trên cao, giống như là nhận ra cô không phải là người của sòng bạc.
Thẩm Hạ Chí trấn định hít thở sâu một hơi nhưng vẫn không tự chủ được mà run rẩy: “Tôi... tôi tới tìm Thẩm Mỹ Lai, chị ấy...”
“À.” Hắn hừ lạnh một tiếng: “Cô chính là em gái của cô ta à, không ngờ loại đàn bà như cô ta lại có em gái như cô, đi thôi tôi.”
Trong lúc nhất thời, Thẩm Hạ Chí có chút hối hận vì đã không nói chuyện này cho Kỳ Thịnh biết. Cho dù cô rất kiên cường nhưng cô chưa từng đối mặt với trường hợp nguy hiểm này. Cuộc sống của cô rất đơn giản, cho dù có bị người khác làm khó dễ thì cũng là chút thủ đoạn nho nhỏ.
Lúc này, cô thật sự rất nhớ Kỳ Thịnh. Bởi vì có anh nên cô liền có thói quen lệ thuộc vào anh, dần mất đi dũng khí.
Thẩm Hạ Chí đi theo gã mặt sẹo vào sòng bạc, bên trong có không ít người đang nhậu, thấy cô đi vào thì không khỏi huýt gió: “Này, kiếm đâu ra cô em này vậy.”
Gã mặt sẹo hừ cười: “Ồn cái gì? Đây là em gái của con đĩ kia, tới chuộc người.”
“Ai nha, mệnh của con đĩ kia cũng không tệ lắm.”
Đang lúc mọi người nói ngôn ngữ hạ lưu thì Thẩm Hạ Chí cắn chặt môi thở sâu: “Chị tôi ở đâu?”
“Dẫn ra.”
Không biết ai kêu một tiếng, tiếp sau đó là một thân thể mềm nhũn bị quăng xuống đất. một cái mềm nhũn thân thể cũng không biết từ nơi nào bị bắt ra, hung hăng quăng xuống đất, thấy rõ ràng sau, Thẩm Hạ Chí mới liền vội vàng tiến lên đỡ người: “Mỹ lai!”
Thẩm Mỹ Lai nằm trên đất, khuôn mặt bị đánh cho nở hoa, cô ta nhìn thấy Thẩm Hạ Chí thì vội níu lấy cô “Oa” một tiếng khóc lớ: “Hạ Chí! Rốt cuộc em cũng đã tới, hu hu... Cứu chị.”
Một giây kia, Thẩm Hạ Chí có chút đau lòng. Dù sao người này cũng là chị của cô, ánh mắt cô quét qua phía đám đàn ông: “Chị ấy chỉ thiếu mấy người tiền thôi, có cần thiết phải đánh đến thế này không?”
“Ha, đau lòng.” Mấy người đàn ông cười ầm lên, giống như câu nói của cô rất buồn cười.
“Không sao, lấy ba mươi triệu ra, chúng tôi cho cô dẫn người đi.”
Thẩm Mỹ Lai co người lại, kêu gào: “Hạ Chí, đưa tiền cho bọn hắn đi, hu hu... Chị không muốn ở chỗ này, chị không muốn chết.”
Thẩm Hạ Chí thở dài, cô rất muốn cho cô ta một cái tát. Ba mươi triệu, cô ta nghĩ em gái mình làm nghề gì. Thẩm Hạ Chí không lên tiếng, cô chỉ quay về phía Thẩm Mỹ Lai lắc đầu một cái: “Xin lỗi, tôi không có ba mươi triệu.”
Bỗng chốc, xung quanh đều yên lặng, đám đàn ông “Xoạt” một tiếng bỏ hết bia và bài trong tay xuống.
“Mẹ nó, không có tiền còn dám tới chuộc người, lá gan không nhỏ!”
“Thật là không muốn sống nữa đây.”
“Tao nghĩ, chơi hai chị em nó xong rồi bán cũng không muộn.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hạ Chí trắng bệch, cô kéo chặt tay Thẩm Mỹ Lai, cố gắng giữ vững giọng nói của mình: “Tôi không thể ba mươi triệu ngay lập tức, nhưng hôm nay tôi có mang theo mười triệu đến đây, tôi thề, tôi nhất định sẽ trả đủ tiền cho các người.”
Thẩm Hạ Chí nhìn người trong ngực co rúm lại, rõ ràng cô cũng rất sợ nhưng lại không dám lùi bước, mười triệu đã là cực hạn của cô, là tiền lương cô tích lũy được từ khi làm cho Tiểu Tích. ô chưa bao giờ nghĩ là dùng số tiền này để trả nợ.
“Giỡn mặt sao! Chỉ với mười triệu mà muốn đuổi tụi tao đi à, mày xem tụi tao là ăn xin sao?”
“Anh em, lên, chà chà, em này nhìn cũng không tệ, mới nhìn thì nhỏ một chút nhưng nhất định sẽ rất sướng.”
“Không được đụng vào tôi!” Lúc này, Thẩm Hạ Chí mới thật sự sợ hãi. Thì ra cô suy nghĩ quá đơn giản, cô thật ngây thơ ngu xuẩn, nhưng bây giờ hối hận đã không kịp rồi. Gương mặt bỉ ổi của mấy gã này làm cô buồn nôn, cô chỉ có thể giãy giụa, liều chết giãy giụa: “Cút ngay! Không được đụng vào tôi, cút ngay!”
Kỳ Thịnh, Kỳ Thịnh...
“Buông cô ấy ra!”
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên, mấy gã đàn ông dừng tay, nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ véc, toàn thân toát ra hơi thở quỷ dị. Dĩ nhiên Thẩm Hạ Chí không cho rằng cô có thể kêu Kỳ Thịnh đến đây, cô mở mắt ra, cho dù không biết là ai nhưng cô vẫn cảm thấy cảm kích.
Gã mặt xẹo nheo mắt lại, hét lớn: “Mày là ai? Ai cho mày vào đây!”
Rất nhanh sau đó, một bóng dáng đầu trọc khác đi tới, hướng về phía gã mặt sẹo nói: “Ma-cà-bông, không lớn không nhỏ, tránh ra!”
Vừa nhìn đã biết là lão đại, mấy gã đàn ông tản ra, gã đầu trọc hướng về phía người mặc áo véc cúi đầu khom lưng: “Quỷ Sát, đây chính là người phụ nữ anh tìm phải không?”
Phụ nữ? Người nào?
Thẩm Hạ Chí trừng lớn tròng mắt, nhìn người được kêu là quỷ sát tiến đến gần, cô vội vàng kéo Thẩm Mỹ Lai lui về phía sau mấy bước: “Anh... Anh muốn làm gì?”
Quỷ Sát nhìn Thẩm Hạ Chí, cười quỷ quyệt: “Gọi điện thoại cho Gabriel.”
Gabriel?
Thẩm Hạ Chí mờ mịt: “Anh nói ai?”
Quỷ Sát đột nhiên cau mày, giống như đang nghi ngờ Thẩm Hạ Chí. Hắn ta suy tư một hồi lâu, đại khái là đoán được chuyện gì nên nói: “Gọi điện thoại cho chồng cô, gọi hắn tới đây.”
Kỳ Thịnh?
Trầm Hạ Chí lắc đầu: “Không được!”
Tình hình này nhìn như thế nào cũng nguy hiểm nên ngay từ đầu cô đã lựa chọn không nói cho anh biết. Hơn nữa bây giờ cô đang trong tình trạng nguy hiểm, cô lại càng không thể kéo Kỳ Thịnh xuống nước.
Vẻ mặt mong mỏi của Qủy Sát lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm: “Tao không muốn nói lại lần nữa, gọi điện cho nó ngay.”
“Anh ấy tới cũng vô dụng, anh ấy nghèo rớt mồng tơi, không trả nổi ba mươi triệu đâu.”
Ai muốn hắn ta trả tiền chứ, đây không phải là mục đích của hắn. Quỷ Sát không tiếp tục nói lời vô nghĩa, hắn đoạt lấy túi xách của Thẩm Hạ Chí lấy điện thoại di động ra, tìm hai chữ ông xã bấm vào.
Thẩm Hạ Chí sợ đến lập tức nhảy dựng lên, cô bất chấp tất cả muốn đoạt lại điện thoại: “Trả lại cho tôi, trả lại cho tơi!”
Quỷ Sát dễ dàng đem động tác cậy mạnh của Thẩm Hạ Chí ngăn lại, mà điện thoại lại rất nhanh được kết nối, một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Bà xã?”
Máu lập tức xông tới não, Thẩm Hạ Chí gấp đến độ kêu gào: “Kỳ Thịnh, đừng tới, đừng tới, không được tới đây.”
Người bên kia hiển nhiên là có chút kinh ngạc, còn Quỷ Sát lại cười, giống như là con sư tử khát máu hưng phấn khi bắt được con mồi, hắn gằn từng câu từng chữ: “Gabriel, đã lâu không gặp.”
Cả phòng yên tĩnh hẳn trong đó bao gồm cả Thẩm Hạ Chí, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh lùng như tử thần, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.
“Quỷ Sát, mày dám động vào cô ấy, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Quỷ Sát cũng biết Gabriel là người không bao giờ nói giỡn, cho nên khi Kỳ Thịnh mới bước vào sòng bạc thì hắn đã mở miệng: “Cô ấy đi nghỉ ngơi rồi, tôi thề, tôi không hề đụng vào một sợi lông của cô ấy.”
Thân hình cao lớn rắn rỏi của Kỳ Thịnh lẳng lặng đứng giữa phòng, chỉ một người nhưng mọi người trong phòng đã bị khí thế của anh ép cho ngạt thở. Con ngươi sắc bén của Kỳ Thịnh nhìn thẳng vào Quỷ Sát: “Mày muốn gì?”
“Anh hiểu lầm rồi, không phải là tôi muốn gì.” Quỷ Sát đứng dậy đi đến gần Kỳ Thịnh: “Người đang nằm trong tay tôi nên anh không thể nói điều kiện với tôi.”
Một lúc lâu sau, Qủy Sát nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Kỳ Thịnh trở nên nhạt bớt.
Kỳ Thịnh nói: “Mày sai lầm rồi.”
Quỷ Sát có chút kinh ngạc, bởi vì đây không phải là Gabriel hắn từng biết.
Gabriel, là Hắc thiên sứ, là biểu tượng của máu tươi và chết chóc.
“Anh...”
“Cho dù là ai cũng không thể nói điều kiện với tao.”
“Ví dụ như?”
“Tôi chỉ nhờ anh giúp tôi mang một món đồ.”
Khuôn mặt của Quỷ Sát vặn vẹo trong nháy mắt, giống như là Kỳ Thịnh đang nói đùa, nhưng người trước mắt lại không nở nụ cười nào.
“Gabriel, không buồn cười chút nào.”
“Tao cũng không có đùa giỡn với mày.” Kỳ Thịnh lành lạnh nói: “Tao tới chỉ với một mục đích, vợ của tao, tao muốn mang cô ấy về nhà.”
“Hãy nghe tôi nói hết, anh có thể lập tức mang cô ấy đi.” Quỷ Sát vội vàng ngăn cản bước chân của Kỳ Thịnh.
“Nói.”
“Có người muốn làm một việc, thù lao mười triệu Đô-la, phải . . .”
“Không làm.” Quỷ Sát còn chưa nói hết, Kỳ Thịnh đã hờ hững nói, trong giọng điệu mang theo chút không vui.
“Nhưng Lôi gia đã đồng ý!” Quỷ Sát vội vàng nói.
Rốt cuộc, biểu tình của Kỳ Thịnh cũng có chút thay đổi, anh nhìn thẳng vào Quỷ Sát: “Hai năm trước, tao đã ra khỏi tổ chức, hoàn toàn rời xa nơi đó, tao nói rồi, từ nay về sau những chuyện đó không liên quan tới tao.”
“Nhưng người kia không đồng ý, Lôi gia cũng không cho phép, huống chi... Lôi gia vẫn cho rằng anh mệt mỏi quá nên tạm thời muốn nghỉ ngơi nên đã đồng ý với người, sau đó kêu tôi đi tìm anh.”
Bỗng dưng, Kỳ Thịnh nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên. Nếu như chuyện đã phát triển đến mức này thì đương nhiên anh biết phải làm như thế nào, nếu không nhận...
“Anh biết, nếu như anh không nhận thì sẽ xảy ra chuyện gì...” Quỷ Sát nhắc nhở.
Đúng vậy, không cần Quỷ Sát nhắc nhở, anh cũng biết rõ ràng. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên, Kỳ Thịnh biết được cảm giác thế nào là thân bất do kỉ. Trước kia, anh một thân một mình, không sợ gì hết, cho dù có chết thì cũng là chuyện nhỏ. Nhưng bây giờ, anh đã có thứ để nắm giữ, có người không thể vứt bỏ.
Một lúc sau, Kỳ Thịnh chỉ hỏi: “Vợ tao ở đâu?”
“Gabriel!” Quỷ Sát cau mày: “Anh thật sự không muốn nhận sao?”
Một lần nữa, Kỳ Thịnh lạnh lùng mà kiên định nói: “Vợ tao ở đâu?”
Giằng co hồi lâu, cuối cùng Quỷ Sát nhận thua, hắn hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Mang cô ấy vào.”
“Kỳ Thịnh!” Bỗng chốc, một bóng dáng nhỏ nhắn nhào về phía Kỳ Thịnh, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như mưa. Sau đó vội vàng kiểm tra thân thể anh, sờ xoạn xung quanh : “Anh có sao không, có bị thương không, bọn họ có làm gì anh không? Hu hu, em đã nói anh đừng tới mà, anh còn tới đây làm gì?”
“Không sao, anh rất khỏe.” Kỳ Thịnh ôm lấy Thẩm Hạ Chí, môi anh vẽ ra nụ cười nhàn nhạt : “Em thì sao? Có sao không?”
“Ta cũng không sao.” Thẩm Hạ Chí ôm thật chặt Kỳ Thịnh, giống như rất sợ anh bị thương.
“Đứa ngốc.”
Còn Quỷ Sát đứng một bên gần như là trợn tròn mắt. Nếu như hai năm trước có người nói cho hắn biết, có một ngày hắn sẽ thấy nụ cười xuất hiện trên mặt Gabriel hơn nữa còn dùng thái độ cưng chìu đối với một người con gái thì hắn nguyện ý dùng tính mạng của mình đi đánh cuộc, đánh cuộc người kia nói nhảm.
Nhưng bây giờ, hắn lại thấy được sự dịu dàng của Gabriel. Lần đầu tiên nghe nói bên cạnh Gabriel có một cô gái, hắn còn chưa tin, nhưng bây giờ hắn đã được tận mắt trông thấy, muốn không tin cũng không được.
Nhưng Quỷ Sát cũng biết, đây không phải là điều tốt, mặc dù hắn và Gabriel chưa bao giờ là bạn bè, bởi vì ở nơi đó không có tình bạn nhưng hắn cũng không không muốn Gabriel xảy ra chuyện.
Kỳ Thịnh ôm Thẩm Hạ Chí, quay đầu lại nói: “Ba mươi triệu trả hết rồi, chúng ta có thể đi.”
Anh trả khi nào hả?
Quỷ Sát tức giận nhún nhún vai, mọi người thấy vậy cũng hiểu rõ mọi việc. Thì ra nợ nần cờ bạc gì đó cũng đều là muốn dụ người này ra. Hơn nữa, Kỳ Thịnh còn giả bộ đã trả hết tiền để cô vợ nhỏ bé của mình không nghi ngờ.
Quỷ Sát gật đầu một cái, sau đó Thẩm Hạ Chí nhỏ giọng nói thầm ở trong ngực Kỳ Thịnh: “Còn Mỹ Lai.”
“Bọn họ sẽ thả cô ta.”
“Nhưng...”
“Không cho phép nói nữa, chúng ta về nhà.”
“Được...”
Quỷ Sát nhìn bóng lưng hai người rời đi, nghe đoạn đối thoại vừa nãy thì hắn đã biết sự lựa chọn của Kỳ Thịnh, nhưng mà...
Người như bọn họ là thân bất do kỷ, tự mình lựa chọn sao, hắn... cũng muốn được như vậy.
Gabriel, kế tiếp, anh sẽ làm gì đây?
Tác giả :
Đường Nhã