Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế
Chương 20
Sau khi cuộc thi PK kết thúc, tất cả học sinh lớp một và lớp hai đều phải trở lại lớp học. Trên đường về lớp, bọn họ không ngừng bàn tán về màn biểu diễn vừa rồi.
Bởi vì phải battle thêm lần nữa nên khi kết thúc đã gần đến lúc ăn tối.
Mỗi ngày, ba bữa Kiều Hội đều cũng Lâm Mẫn Mẫn đến căng tin ăn nên giờ cũng thế. Trên đường đi đến căng tin, Lâm Mẫn Mẫn nói vài lời: “Kỹ thuật nhảy của cháu rất tốt nếu không làm diễn viên cháu cũng có thể trở thành một vũ công.”
Kiều Hội biết không phải ai cũng được Lâm Mẫn Mẫn khen, vì vậy cô cực kỳ chân trọng lời khen này.
‘“Cảm ơn cô đã khen.”
Khi cả hai đến cửa căng tin, đúng lúc có mấy cậu học sinh mặc đồng phục bóng rổ đi hướng ngược lại. Mới đầu tháng ba mà đám nam sinh này đã mặc đồ như sang hè. Nhìn họ không có vẻ gì là lạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, có lẽ vừa mới chơi bóng rổ xong.
Nhìn thấy cô, bọn họ ồn ào, đẩy một nam sinh ra phía trước.
Kiều Hội cho rằng bọn họ đang đùa giỡn nhau nên nắm tay Lâm Mẫn Mẫn định đi vòng qua. Không ngờ hai người mới đi được vài bước đã bị cậu nam sinh bị đám bạn đẩy ra ban nãy kia cản hai người lại.
Lâm Mẫn Mẫn có kinh nghiệm sống hơn Kiều Hội, vừa liếc nhìn đã hiểu ngay, hiền từ hỏi, “Cháu đến tìm Kiều Hội sao?”
Cậu học sinh ngũ quan sắc nét, đậm nét thanh xuân chưa trưởng thành nếu thêm vài năm nữa có thể trở thành một võng hồng [1] trên mạng.
[1] Võng hồng: Chỉ những người nổi tiếng trên mạng, giống như hot tiktok ở Việt Nam.
Cậu nhóc rõ ràng đang xấu hổ nhưng bị đám anh em tốt đẩy lên nên đành phải cắn răng chịu đạn: “À … Xin tự giới thiệu với chị em là Trịnh Ninh.”
Kiều Hội lễ phép lên tiếng, “Xin chào, em có chuyện gì muốn nói với chị hả?”
Mấy cậu bạn bên cạnh thấy cậu nhóc ngại ngùng mắc cỡ, ồn ào cổ vũ: “Cậu mau nói đi!”
“Ninh Tử, bình thường cậu không có thế.”
“Cơ hội mất đi khó tìm lại được, cậu không nói bây giờ về sau không có cơ hội đâu.”
Kiều Hội nghe vậy thì hiểu ra, chẳng nhẽ cậu nhóc này định tỏ tình?
Quả nhiên Kiều Hội vừa nghĩ xong thì cậu nhóc lớn giọng nói: “Kiều Hội, em thích chị. Ngay từ khi nhìn thấy chị, em đã thích chị.” Biết được tin Kiều Hội sẽ lên sân khấu biểu diễn, cậu ta cùng đám bạn trốn tiết chạy đến xem Kiều Hội nhảy.
Sau khi xem xong, bọn họ cảm thấy lần trốn tiết này đáng giá.
Mỗi bước nhảy của cô đều khiến người ta phải chăm chú theo dõi, như bùa chú có mê lực hút hồn người ta.
Dù là Kiều Hội là người thế nào đi chăng nữa thì những chàng đang trong lứa tuổi mười bảy, mười tám đều dễ dàng say nắng cô. Bởi vì trong lòng quá bồn chồn, bọn họ thậm chí còn tới sân bóng rổ chơi bóng, vận động mạnh, để tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Kiều Hội từ trước đến giờ nhận vô số lời tỏ tình nhưng đây là lần đầu tiên cô được một em trai nhỏ hơn mình vài tuổi tỏ tình, vì thế khi đám nam sinh này chặn đường, cô không nghĩ ra nguyên nhân.
Kiều Hội bối rối, ngay khi cô định khéo léo từ chối thì một giọng nói trầm thấp đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.
“Năm cấp ba là giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời. Trong giai đoạn này đừng có suy nghĩ lung tung, cố gắng học tập chăm chỉ đi.”
Kiều Hội, “…”
Vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của Từ Diệc Dương. Anh vẫn đeo kính gọng bạc như thường, quần áo vẫn giống ban nãy nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy có chút khác trước.
‹ Lúc nói chuyện anh trai nhà tôi vẫn mang theo ý cười, dù vậy không biết sao tôi cảm thấy anh ấy lạnh lùng hơn bình thường? ›
‹ Tôi cũng cảm thấy giống lầu trên, khí chất lẫn biểu cảm trên mặt cực kỳ khác ›
‹ Hai người trên nghĩ nhiều rồi, anh trai Từ vẫn mang ý cười trên môi, khí chất tỏa ra vẫn thế ›
Cậu nhóc bị anh nói vậy, cả mặt đỏ bừng. Lòng tự ái ở tuổi này có chút cao, cậu nhóc không chịu yếu thế mà phản bác: “Đúng là việc học tập quan trọng nhưng em nghĩ gặp người mình thích phải thẳng thắn nói ra.”
Từ Diệc Dương hơi nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười không thay đổi, “Nói rất đúng.”
Nghe thấy Từ Diệc Dương đồng ý với lời nói của mình, Trịnh Ninh bất giác ưỡn ngực vui mừng. Không ngờ giây tiếp theo, Từ Diệc Dương tiến lên một bước, hơi nghiêng người, ở bên tai cậu bé nói: “Nhưng em ấy đã có người mình thích rồi.” Sau đó, anh lại nói thêm một câu chí mạng nữa, “Đương nhiên không phải là nhóc.”
Nói xong, Từ Diệc Dương chậm rãi đứng thẳng người, không để ý tới phản ứng của cậu bé. Anh uyển chuyển nói với Kiều Hội và Lâm Mẫn Mẫn, “Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
“Vâng ạ.” Kiều Hội gật đầu.
Còn Lâm Mẫn Mẫn lại trầm ngâm nhìn Từ Diệc Dương, cô ấy luôn cảm thấy ban nãy Từ Diệc Dương nói thầm với cậu bé điều gì đó bất thường.
Đợi khi họ rời đi, đám nam sinh mới ồn ào nhào đến, “Ban nãy ảnh đế Từ nói gì với cậu thế?”
“Mình thấy cậu nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi.”
Lời kia của Từ Diệc Dương mang đầy hàm ý khiêu khích còn có chút khoe khoang ẩn ý. Lòng tự trọng của con trai rất cao, đương nhiên không muốn thừa nhận chân tướng.
Kiều Hội không thích cậu chẳng nhẽ thích Từ Diệc Dương? Cậu ta không tin đâu.
Ít ra cậu chỉ kém Kiều Hội mỗi ba tuổi còn Từ Diệc Dương lớn hơn Kiều Hội tận chín tuổi đó.
Trịnh Ninh chỉ mơ hồ nói với đám bạn, “Không có gì, anh ấy bảo mình cố gắng học hành chăm chỉ.”
Đám nam sinh mất hứng ‘ồ’ một tiếng, cũng không nghĩ nhiều vì ban nãy Từ Diệc Dương có nói trước mặt mọi người ở tuổi này phải đặt học tập lên mục tiêu hàng đầu.
Trong lúc ăn, Từ Diệc Dương vẫn luôn trầm ngâm.
Tuy rằng ban nãy anh chắc chắn nói với cậu nhóc kia Kiều Hội đã có người mình thích.
Nhưng hình như Kiều Hội chưa bao giờ nói thích anh?
Kiều Hội lúc này đang chuyên tâm ăn cơm, cô luôn có cảm giác Từ Diệc Dương nhìn mình nhưng lúc cô ngẩng đầu lên thì không thấy vậy.
Sau khi trở về ký túc xá, Kiều Hội ngồi vào chỗ của mình nghỉ ngơi. Ban nãy phải đi giày cao gót nhảy, lúc đó cô không thấy đau nhưng giờ bắp chân cô bắt đầu cảm thấy nhức mỏi. Kiều Hội yên lặng ngồi xoa bóp chân, một lúc sau điện thoại đặt trên bàn rung lên vài cái.
Không cần xem thông báo cô cũng biết là tin nhắn wechat của Trịnh Gia Gia.
Trịnh Gia Gia: Tin được không? Từ Diệc Dương vừa đăng bài trên weibo đấy!
Trịnh Gia Gia: Hơn nữa còn là đăng bài weibo tỏ tình với fan! Mình cảm thấy bản thân không hâm mộ sai người.
Trịnh Gia Gia: Đêm nay mình không ngủ được mất.
Đăng bài tỏ tình với fan?
Nếu Từ Diệc Dương tỏ tình với fan thì có thể coi là anh đang tỏ tình với cô được không? Dù sao Kiều Hội cũng là fan của Từ Diệc Dương được bốn năm rồi.
Là một người hâm mộ của anh, Kiều Hội cảm thấy mình phải vào weibo xem xem anh vừa đăng cái gì.
Cô tò mò mở weibo ra, tìm cái tên Từ Diệc Dương.
Nhấn vào trang cá nhân của anh cô mới nhận ra mình chưa theo dõi anh.
Hai người bọn cô đều là thành viên cố định của chương trình《 Chúng Ta Cùng Nhau Đến Trường Nào! 》nếu cô nhấn theo dõi Từ Diệc Dương thì cũng là chuyện bình thường thôi đúng không?
Nghĩ xong, Kiều Hội không chút do dự nhấn theo dõi anh. Sau đó mới chú ý đến bài đăng mới nhất.
@ Từ Diệc Dương V: Vừa rồi cậu nhóc cấp ba nói rằng “Thích thì phải nói ra”. Tôi rất đồng tình với quan điểm này.
Thế nên, tôi muốn nói ba từ “Tôi thích em”.
Còn em thì sao?
Kiều Hội đọc xong bài viết này, mặt đỏ tim đập. Tại sao cô lại cảm thấy những lời nói của Từ Diệc Dương không chỉ dành cho người hâm mộ? Mà như thể anh đang nói với cô? Nhưng cũng có thể là do cô tự mình đa tình thôi.
Cô không nên nghĩ nhiều quá. Kiều Hội tự an ủi bản thân.
Vừa mở phần bình luận phía bên dưới bài đăng, Kiều Hội đã đọc được ít nhiều bình luận phấn khích của người hâm mộ.
“Đương nhiên là bọn em siêu thích anh trai Từ.”
“Anh trai Từ tham gia chương trình phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
“Làm sao em có thể không thích anh được cơ chứ?”
Cô cũng muốn chia sẻ, muốn bình luận bài đăng này.
Nhưng cô không dám, cái ngày cùng Từ Diệc Dương kết hôn cô đã nghĩ đến vấn đề không công khai. Khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn.
Có thể kết hôn cùng thần tượng Kiều Hội đã thấy mình cực kỳ may mắn. Thật ra công khai hay không công khai đều không quan trọng, cô không muốn bị nói bản thân bám vào anh để nổi tiếng.
Kiều Hội không dám dùng weibo để tỏ tình như anh nhưng cô có thể chuẩn bị một bữa cơm tình yêu vào ngày mai cho anh.
Có thể xem ngày mai là buổi hẹn hò đầu tiên của anh và cô.
Những người khác hẹn hò, yêu sau đó mới đến kết hôn nhưng cô và Từ Diệc Dương lại khác.
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Kiều Hội đi đến căng tin trường mua hộp đựng cơm cùng với một số nguyên liệu.
Ngày mai cô sẽ dậy sớm đến xin phép dì quản bếp cho sử dụng bếp một lúc.
Bởi vì là buổi hẹn đầu tiên, Kiều Hội muốn nó phải thật hoàn hảo. Cô thậm chí còn lên trên mạng xem cách làm cơm hộp vừa ngon vừa đẹp mắt.
Mong rằng Từ Diệc Dương sẽ thích.
Có lẽ do trong lòng suy nghĩ nhiều, cả đêm nay Kiều Hội ngủ không sâu giấc. Ngày mai là thứ bảy, phía chương trình sẽ không đưa ra nhiệm vụ. Khả năng lớn các thành viên chương trình có một ngày nghỉ tự do.
Năm giờ sáng, Kiều Hội đã tỉnh dậy.
Rửa mặt xong xuôi, cô cầm nguyên liệu đi đến phòng bếp của dì quản lý ký túc xá. Cũng may là tối hôm qua dì đưa chìa khóa cho cô, phòng ngủ và phòng bếp được thiết kế cách xa nhau cho nên gây ra tiếng động ở bếp cũng không đánh thức dì quản lý dậy.
Kỹ năng nấu nướng của Kiều Hội không giỏi cũng không tệ. Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô làm cơm hộp. Để trang trí nó sao cho đẹp mắt thì hơi khó khăn.
Cô dành trọn hai tiếng đồng hồ trong phòng bếp, cố gắng làm sao cho hộp cơm nhìn đẹp mắt nhất có thể. Đợi đến khi vừa ý Kiều Hội mới cẩn thận cất hộp cơm vào trong cặp sách chuẩn bị đưa cho Từ Diệc Dương.
Lúc Kiều Hội từ phòng bếp đi ra, vừa khéo thấy Lâm Mẫn Mẫn đang chuẩn bị đến căng tin. Nhìn thấy cô, Lâm Mẫn Mẫn vui vẻ bước đến, “Vừa nãy tới phòng tìm cháu, không thấy cháu đâu cô còn tưởng cháu đến căng tin trước.”
Ngừng lại một chút, Lâm Mẫn Mẫn lại nói tiếp: “Cháu định đi đến căng tin sao?”
Kiều Hội gật đầu, trên đường đi cô không nhịn được tò mò hỏi Lâm Mẫn Mẫn, “Hôm nay là thứ bảy, sao tiền bối dậy sớm thế ạ?”
Nghe cô nói thế, Lâm Mẫn Mẫn ngạc nhiên nhìn cô, “Cháu không biết gì à?”
Kiều Hội mờ mịt chớp mắt: “Biết gì vậy tiền bối?”
“Hôm nay là mười hai tháng ba, là tết trồng cây. Tổ chương trình đã đưa ra nhiệm vụ vào tối qua, chúng ta cùng nhau tập hợp sớm để cùng thu hoạch vườn cây với các bạn học sinh sau đó tiện thể có một buổi chơi xuân.”
Kiều Hội không biết gì hết, cô mở miệng, phải mất vài giây mới nghĩ ra mình định nói gì, “Cháu không nhận được thẻ nhiệm vụ.”
Lâm Mẫn Mẫn bật cười, “Tổ chương trình gửi nhiệm vụ qua wechat cho từng thành viên, cháu chưa được gửi sao?”
Kiều Hội vội vàng mở wechat ra xem, thì ra cô không để ý tới thông báo tin nhắn của chương trình. Tối qua, cô một lòng suy nghĩ đến chuyện chuẩn bị cơm hộp cho Từ Diệc Dương.
Ekip Chúng Ta Cùng Nhau Đến Trường Nào:
Xin chào, bạn học Kiều Hội.
Ngày mai là Tết trồng cây, chúng ta sẽ cùng các em học sinh trường Cao Trung Bắc Thành đi thu hoạch vườn cây ăn quả, nhân dịp đó tổ chức một buổi chơi xuân. Bạn có thể chuẩn bị trước một số món đồ, ví dụ như đồ ăn, khăn trải bàn hoặc khăn giấy, bao tay.
Chúc bạn ngày mai có buổi đi chơi vui vẻ.
Kiều Hội nhận ra ngoài hộp cơm dành cho Từ Diệc Dương, cô chưa chuẩn bị thứ gì. Hơn nữa hôm nay có nhiệm vụ chẳng phải buổi hẹn của anh và cô bị hủy bỏ sao?
Nhân lúc không ai để ý, Kiều Hội lén lút nhắn tin với anh, “Hôm nay chúng ta vẫn có buổi hẹn đúng không anh?”
Từ Diệc Dương trả lời rất nhanh, “Đương nhiên.”
Chẳng nhẽ anh muốn hai người trước mặt mọi người, toàn thể mấy chục cái camera lén lút hẹn hò?
Bởi vì phải battle thêm lần nữa nên khi kết thúc đã gần đến lúc ăn tối.
Mỗi ngày, ba bữa Kiều Hội đều cũng Lâm Mẫn Mẫn đến căng tin ăn nên giờ cũng thế. Trên đường đi đến căng tin, Lâm Mẫn Mẫn nói vài lời: “Kỹ thuật nhảy của cháu rất tốt nếu không làm diễn viên cháu cũng có thể trở thành một vũ công.”
Kiều Hội biết không phải ai cũng được Lâm Mẫn Mẫn khen, vì vậy cô cực kỳ chân trọng lời khen này.
‘“Cảm ơn cô đã khen.”
Khi cả hai đến cửa căng tin, đúng lúc có mấy cậu học sinh mặc đồng phục bóng rổ đi hướng ngược lại. Mới đầu tháng ba mà đám nam sinh này đã mặc đồ như sang hè. Nhìn họ không có vẻ gì là lạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, có lẽ vừa mới chơi bóng rổ xong.
Nhìn thấy cô, bọn họ ồn ào, đẩy một nam sinh ra phía trước.
Kiều Hội cho rằng bọn họ đang đùa giỡn nhau nên nắm tay Lâm Mẫn Mẫn định đi vòng qua. Không ngờ hai người mới đi được vài bước đã bị cậu nam sinh bị đám bạn đẩy ra ban nãy kia cản hai người lại.
Lâm Mẫn Mẫn có kinh nghiệm sống hơn Kiều Hội, vừa liếc nhìn đã hiểu ngay, hiền từ hỏi, “Cháu đến tìm Kiều Hội sao?”
Cậu học sinh ngũ quan sắc nét, đậm nét thanh xuân chưa trưởng thành nếu thêm vài năm nữa có thể trở thành một võng hồng [1] trên mạng.
[1] Võng hồng: Chỉ những người nổi tiếng trên mạng, giống như hot tiktok ở Việt Nam.
Cậu nhóc rõ ràng đang xấu hổ nhưng bị đám anh em tốt đẩy lên nên đành phải cắn răng chịu đạn: “À … Xin tự giới thiệu với chị em là Trịnh Ninh.”
Kiều Hội lễ phép lên tiếng, “Xin chào, em có chuyện gì muốn nói với chị hả?”
Mấy cậu bạn bên cạnh thấy cậu nhóc ngại ngùng mắc cỡ, ồn ào cổ vũ: “Cậu mau nói đi!”
“Ninh Tử, bình thường cậu không có thế.”
“Cơ hội mất đi khó tìm lại được, cậu không nói bây giờ về sau không có cơ hội đâu.”
Kiều Hội nghe vậy thì hiểu ra, chẳng nhẽ cậu nhóc này định tỏ tình?
Quả nhiên Kiều Hội vừa nghĩ xong thì cậu nhóc lớn giọng nói: “Kiều Hội, em thích chị. Ngay từ khi nhìn thấy chị, em đã thích chị.” Biết được tin Kiều Hội sẽ lên sân khấu biểu diễn, cậu ta cùng đám bạn trốn tiết chạy đến xem Kiều Hội nhảy.
Sau khi xem xong, bọn họ cảm thấy lần trốn tiết này đáng giá.
Mỗi bước nhảy của cô đều khiến người ta phải chăm chú theo dõi, như bùa chú có mê lực hút hồn người ta.
Dù là Kiều Hội là người thế nào đi chăng nữa thì những chàng đang trong lứa tuổi mười bảy, mười tám đều dễ dàng say nắng cô. Bởi vì trong lòng quá bồn chồn, bọn họ thậm chí còn tới sân bóng rổ chơi bóng, vận động mạnh, để tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Kiều Hội từ trước đến giờ nhận vô số lời tỏ tình nhưng đây là lần đầu tiên cô được một em trai nhỏ hơn mình vài tuổi tỏ tình, vì thế khi đám nam sinh này chặn đường, cô không nghĩ ra nguyên nhân.
Kiều Hội bối rối, ngay khi cô định khéo léo từ chối thì một giọng nói trầm thấp đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.
“Năm cấp ba là giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời. Trong giai đoạn này đừng có suy nghĩ lung tung, cố gắng học tập chăm chỉ đi.”
Kiều Hội, “…”
Vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của Từ Diệc Dương. Anh vẫn đeo kính gọng bạc như thường, quần áo vẫn giống ban nãy nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy có chút khác trước.
‹ Lúc nói chuyện anh trai nhà tôi vẫn mang theo ý cười, dù vậy không biết sao tôi cảm thấy anh ấy lạnh lùng hơn bình thường? ›
‹ Tôi cũng cảm thấy giống lầu trên, khí chất lẫn biểu cảm trên mặt cực kỳ khác ›
‹ Hai người trên nghĩ nhiều rồi, anh trai Từ vẫn mang ý cười trên môi, khí chất tỏa ra vẫn thế ›
Cậu nhóc bị anh nói vậy, cả mặt đỏ bừng. Lòng tự ái ở tuổi này có chút cao, cậu nhóc không chịu yếu thế mà phản bác: “Đúng là việc học tập quan trọng nhưng em nghĩ gặp người mình thích phải thẳng thắn nói ra.”
Từ Diệc Dương hơi nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười không thay đổi, “Nói rất đúng.”
Nghe thấy Từ Diệc Dương đồng ý với lời nói của mình, Trịnh Ninh bất giác ưỡn ngực vui mừng. Không ngờ giây tiếp theo, Từ Diệc Dương tiến lên một bước, hơi nghiêng người, ở bên tai cậu bé nói: “Nhưng em ấy đã có người mình thích rồi.” Sau đó, anh lại nói thêm một câu chí mạng nữa, “Đương nhiên không phải là nhóc.”
Nói xong, Từ Diệc Dương chậm rãi đứng thẳng người, không để ý tới phản ứng của cậu bé. Anh uyển chuyển nói với Kiều Hội và Lâm Mẫn Mẫn, “Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
“Vâng ạ.” Kiều Hội gật đầu.
Còn Lâm Mẫn Mẫn lại trầm ngâm nhìn Từ Diệc Dương, cô ấy luôn cảm thấy ban nãy Từ Diệc Dương nói thầm với cậu bé điều gì đó bất thường.
Đợi khi họ rời đi, đám nam sinh mới ồn ào nhào đến, “Ban nãy ảnh đế Từ nói gì với cậu thế?”
“Mình thấy cậu nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi.”
Lời kia của Từ Diệc Dương mang đầy hàm ý khiêu khích còn có chút khoe khoang ẩn ý. Lòng tự trọng của con trai rất cao, đương nhiên không muốn thừa nhận chân tướng.
Kiều Hội không thích cậu chẳng nhẽ thích Từ Diệc Dương? Cậu ta không tin đâu.
Ít ra cậu chỉ kém Kiều Hội mỗi ba tuổi còn Từ Diệc Dương lớn hơn Kiều Hội tận chín tuổi đó.
Trịnh Ninh chỉ mơ hồ nói với đám bạn, “Không có gì, anh ấy bảo mình cố gắng học hành chăm chỉ.”
Đám nam sinh mất hứng ‘ồ’ một tiếng, cũng không nghĩ nhiều vì ban nãy Từ Diệc Dương có nói trước mặt mọi người ở tuổi này phải đặt học tập lên mục tiêu hàng đầu.
Trong lúc ăn, Từ Diệc Dương vẫn luôn trầm ngâm.
Tuy rằng ban nãy anh chắc chắn nói với cậu nhóc kia Kiều Hội đã có người mình thích.
Nhưng hình như Kiều Hội chưa bao giờ nói thích anh?
Kiều Hội lúc này đang chuyên tâm ăn cơm, cô luôn có cảm giác Từ Diệc Dương nhìn mình nhưng lúc cô ngẩng đầu lên thì không thấy vậy.
Sau khi trở về ký túc xá, Kiều Hội ngồi vào chỗ của mình nghỉ ngơi. Ban nãy phải đi giày cao gót nhảy, lúc đó cô không thấy đau nhưng giờ bắp chân cô bắt đầu cảm thấy nhức mỏi. Kiều Hội yên lặng ngồi xoa bóp chân, một lúc sau điện thoại đặt trên bàn rung lên vài cái.
Không cần xem thông báo cô cũng biết là tin nhắn wechat của Trịnh Gia Gia.
Trịnh Gia Gia: Tin được không? Từ Diệc Dương vừa đăng bài trên weibo đấy!
Trịnh Gia Gia: Hơn nữa còn là đăng bài weibo tỏ tình với fan! Mình cảm thấy bản thân không hâm mộ sai người.
Trịnh Gia Gia: Đêm nay mình không ngủ được mất.
Đăng bài tỏ tình với fan?
Nếu Từ Diệc Dương tỏ tình với fan thì có thể coi là anh đang tỏ tình với cô được không? Dù sao Kiều Hội cũng là fan của Từ Diệc Dương được bốn năm rồi.
Là một người hâm mộ của anh, Kiều Hội cảm thấy mình phải vào weibo xem xem anh vừa đăng cái gì.
Cô tò mò mở weibo ra, tìm cái tên Từ Diệc Dương.
Nhấn vào trang cá nhân của anh cô mới nhận ra mình chưa theo dõi anh.
Hai người bọn cô đều là thành viên cố định của chương trình《 Chúng Ta Cùng Nhau Đến Trường Nào! 》nếu cô nhấn theo dõi Từ Diệc Dương thì cũng là chuyện bình thường thôi đúng không?
Nghĩ xong, Kiều Hội không chút do dự nhấn theo dõi anh. Sau đó mới chú ý đến bài đăng mới nhất.
@ Từ Diệc Dương V: Vừa rồi cậu nhóc cấp ba nói rằng “Thích thì phải nói ra”. Tôi rất đồng tình với quan điểm này.
Thế nên, tôi muốn nói ba từ “Tôi thích em”.
Còn em thì sao?
Kiều Hội đọc xong bài viết này, mặt đỏ tim đập. Tại sao cô lại cảm thấy những lời nói của Từ Diệc Dương không chỉ dành cho người hâm mộ? Mà như thể anh đang nói với cô? Nhưng cũng có thể là do cô tự mình đa tình thôi.
Cô không nên nghĩ nhiều quá. Kiều Hội tự an ủi bản thân.
Vừa mở phần bình luận phía bên dưới bài đăng, Kiều Hội đã đọc được ít nhiều bình luận phấn khích của người hâm mộ.
“Đương nhiên là bọn em siêu thích anh trai Từ.”
“Anh trai Từ tham gia chương trình phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
“Làm sao em có thể không thích anh được cơ chứ?”
Cô cũng muốn chia sẻ, muốn bình luận bài đăng này.
Nhưng cô không dám, cái ngày cùng Từ Diệc Dương kết hôn cô đã nghĩ đến vấn đề không công khai. Khoảng cách chênh lệch giữa hai người quá lớn.
Có thể kết hôn cùng thần tượng Kiều Hội đã thấy mình cực kỳ may mắn. Thật ra công khai hay không công khai đều không quan trọng, cô không muốn bị nói bản thân bám vào anh để nổi tiếng.
Kiều Hội không dám dùng weibo để tỏ tình như anh nhưng cô có thể chuẩn bị một bữa cơm tình yêu vào ngày mai cho anh.
Có thể xem ngày mai là buổi hẹn hò đầu tiên của anh và cô.
Những người khác hẹn hò, yêu sau đó mới đến kết hôn nhưng cô và Từ Diệc Dương lại khác.
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Kiều Hội đi đến căng tin trường mua hộp đựng cơm cùng với một số nguyên liệu.
Ngày mai cô sẽ dậy sớm đến xin phép dì quản bếp cho sử dụng bếp một lúc.
Bởi vì là buổi hẹn đầu tiên, Kiều Hội muốn nó phải thật hoàn hảo. Cô thậm chí còn lên trên mạng xem cách làm cơm hộp vừa ngon vừa đẹp mắt.
Mong rằng Từ Diệc Dương sẽ thích.
Có lẽ do trong lòng suy nghĩ nhiều, cả đêm nay Kiều Hội ngủ không sâu giấc. Ngày mai là thứ bảy, phía chương trình sẽ không đưa ra nhiệm vụ. Khả năng lớn các thành viên chương trình có một ngày nghỉ tự do.
Năm giờ sáng, Kiều Hội đã tỉnh dậy.
Rửa mặt xong xuôi, cô cầm nguyên liệu đi đến phòng bếp của dì quản lý ký túc xá. Cũng may là tối hôm qua dì đưa chìa khóa cho cô, phòng ngủ và phòng bếp được thiết kế cách xa nhau cho nên gây ra tiếng động ở bếp cũng không đánh thức dì quản lý dậy.
Kỹ năng nấu nướng của Kiều Hội không giỏi cũng không tệ. Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô làm cơm hộp. Để trang trí nó sao cho đẹp mắt thì hơi khó khăn.
Cô dành trọn hai tiếng đồng hồ trong phòng bếp, cố gắng làm sao cho hộp cơm nhìn đẹp mắt nhất có thể. Đợi đến khi vừa ý Kiều Hội mới cẩn thận cất hộp cơm vào trong cặp sách chuẩn bị đưa cho Từ Diệc Dương.
Lúc Kiều Hội từ phòng bếp đi ra, vừa khéo thấy Lâm Mẫn Mẫn đang chuẩn bị đến căng tin. Nhìn thấy cô, Lâm Mẫn Mẫn vui vẻ bước đến, “Vừa nãy tới phòng tìm cháu, không thấy cháu đâu cô còn tưởng cháu đến căng tin trước.”
Ngừng lại một chút, Lâm Mẫn Mẫn lại nói tiếp: “Cháu định đi đến căng tin sao?”
Kiều Hội gật đầu, trên đường đi cô không nhịn được tò mò hỏi Lâm Mẫn Mẫn, “Hôm nay là thứ bảy, sao tiền bối dậy sớm thế ạ?”
Nghe cô nói thế, Lâm Mẫn Mẫn ngạc nhiên nhìn cô, “Cháu không biết gì à?”
Kiều Hội mờ mịt chớp mắt: “Biết gì vậy tiền bối?”
“Hôm nay là mười hai tháng ba, là tết trồng cây. Tổ chương trình đã đưa ra nhiệm vụ vào tối qua, chúng ta cùng nhau tập hợp sớm để cùng thu hoạch vườn cây với các bạn học sinh sau đó tiện thể có một buổi chơi xuân.”
Kiều Hội không biết gì hết, cô mở miệng, phải mất vài giây mới nghĩ ra mình định nói gì, “Cháu không nhận được thẻ nhiệm vụ.”
Lâm Mẫn Mẫn bật cười, “Tổ chương trình gửi nhiệm vụ qua wechat cho từng thành viên, cháu chưa được gửi sao?”
Kiều Hội vội vàng mở wechat ra xem, thì ra cô không để ý tới thông báo tin nhắn của chương trình. Tối qua, cô một lòng suy nghĩ đến chuyện chuẩn bị cơm hộp cho Từ Diệc Dương.
Ekip Chúng Ta Cùng Nhau Đến Trường Nào:
Xin chào, bạn học Kiều Hội.
Ngày mai là Tết trồng cây, chúng ta sẽ cùng các em học sinh trường Cao Trung Bắc Thành đi thu hoạch vườn cây ăn quả, nhân dịp đó tổ chức một buổi chơi xuân. Bạn có thể chuẩn bị trước một số món đồ, ví dụ như đồ ăn, khăn trải bàn hoặc khăn giấy, bao tay.
Chúc bạn ngày mai có buổi đi chơi vui vẻ.
Kiều Hội nhận ra ngoài hộp cơm dành cho Từ Diệc Dương, cô chưa chuẩn bị thứ gì. Hơn nữa hôm nay có nhiệm vụ chẳng phải buổi hẹn của anh và cô bị hủy bỏ sao?
Nhân lúc không ai để ý, Kiều Hội lén lút nhắn tin với anh, “Hôm nay chúng ta vẫn có buổi hẹn đúng không anh?”
Từ Diệc Dương trả lời rất nhanh, “Đương nhiên.”
Chẳng nhẽ anh muốn hai người trước mặt mọi người, toàn thể mấy chục cái camera lén lút hẹn hò?
Tác giả :
Thập Lục Nguyệt Tây Qua