Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 43: Đau? Em tự mình làm đi
Váy Giang Kiều rơi xuống đất, thân thể mịn màng lộ ra ngoài. Phong Dịch thì khác, tây trang trên người anh chỉ hơi xộc xệch vì lúc nãy hai người có hơi động chạm. Anh ôm ngang hông Giang Kiều, để hai chân cô quắp lấy thắt lưng, cô không còn cách nào khác, đành thuận thế làm theo. Cô có thể cảm nhận được môi Phong Dịch trượt xuống xương quai xanh của cô, mang theo sự mê hoặc quen thuộc. Giang Kiều ngẩng đầu để lộ ra cái cổ trắng hồng xinh xắn, giống như đang chủ động dâng hiến cơ thể mình.
Áo sơ mi của Phong Dịch đóng khuy nghiêm chỉnh, ngay cả thắt lưng cũng rất chỉnh tề. Cảm giác lành lạnh đột ngột ập tới khiến Giang Kiều nhíu mày lại.
Dây thắt lưng Phong Dịch đập vào hông cô, hơi đau.
"Thắt lưng." Giang Kiều nói, cô không nhận ra được giọng mình lúc này cứ như đang làm nũng.
Phong Dịch dừng lại nhìn cô, trong mắt cô sóng sánh ánh nước, vẻ quyến rũ tỏa ra một cách tự nhiên.
Giang Kiều nhíu mày, cất giọng oán trách, "Đau."
Phong Dịch cười, trong nháy mắt, cơn tức giận trong lòng biến mất không còn dấu vết. Anh luồn tay qua mái tóc cô, trêu đùa, "Vậy em tự cởi ra đi."
Giang Kiều giật mình, nhưng ngay sau đó cô đã nhếch môi cười. Cô đưa tay xuống rồi dừng lại, không có bất cứ động tác nào khác, đôi mắt chăm chú nhìn anh. Không khí nơi đây như bị đóng băng lại, trong phòng tràn ngập mùi hương của người phụ nữ và hơi thở tràn đầy dục vọng của người đàn ông.
Giang Kiều cứ đưa mắt nhìn Phong Dịch, không nói lời nào, dường như đang muốn khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
Phong Dịch đặt tay lên tay cô, ánh mắt trở nên nặng nề. Đúng lúc này, ngón tay của Giang Kiều hơi chuyển động, thắt lưng lập tức trượt xuống.
Trong cuộc chiến giữa hai người, Giang Kiều tạm thời đảo khách thành chủ. Cô nhướn mày, nhìn Phong Dịch bằng ánh mắt quyến rũ, "Tiếp tục chứ?"
Phong Dịch không nói gì. Anh ôm Giang Kiều đặt lên giường, cúi người xuống, khí chất lãnh đạm dù trải qua một tháng không gặp cũng không biến đổi. Anh nhìn cô, mang theo chút cảm giác áp bách.
Giang Kiều cười, Phong Dịch đột ngột cúi xuống, dễ dàng cạy mở hai cánh môi của cô. Anh vừa hôn cô vừa từ từ cởi từng nút áo.
Giang Kiều cũng giúp anh một tay, cùng cởi áo sơ mi của anh ra. Tay của cô vừa thả xuống đã bị Phong Dịch nắm chặt, không để cô cử động.
Phong Dịch rút thắt lưng, nằm lên trên cô. Giang Kiều nằm trên giường, tóc tai rối tung.
Một tiếng ngâm khẽ vang lên, Giang Kiều hơi mở hai cánh môi. Phong Dịch cúi đầu, hôn lên đôi môi cô.
Một tháng không gặp, anh vẫn thấy quen thuộc với thân thể của cô như vậy.
Lần này, Phong Dịch không để Giang Kiều có cơ hội chủ động. Đêm dài đằng đẵng, bọn họ còn rất nhiều thời gian để bù đắp.
...
Phòng làm việc của Thẩm Ngôn Phóng.
Thẩm Ngôn Phóng rơi vào trầm tư. Anh đã đến bệnh viện Minh Lập điều tra về cô gái kia, biết được cô gái đó căn bản không phải Giang Kiều. Khi anh tới phòng bệnh năm đó anh từng điều trị lại phát hiện được tên viết tắt của cô gái kia, cô ấy có thể là Y. Thẩm Ngôn Phóng nhíu mày, anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra người đó là ai.
Lúc này, cửa phòng mở ra, có mấy nhân viên ôm mấy cái hộp tiến vào, trong hộp đều là thư fan gửi cho anh. Một người trong số đó đi tới gần Thẩm Ngôn Phóng thì thân thể đột nhiên nghiêng nghiêng ngả ngả, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống sàn, cái hộp cũng suýt thì rớt xuống đất. Anh ta vội lấy lại thăng bằng, cầm chắc cái hộp hơn. Dù vậy mấy phong thư đặt ở bên trên vẫn không tránh được mà rơi xuống, Thẩm Ngôn Phóng tùy ý liếc qua một cái, bỗng nhiên ánh mắt cứng đờ. Trên phong thư có viết tên người gửi, là Lâm Yên.
Thẩm Ngôn Phóng híp mắt một cái, Lâm Yên. Anh chưa từng nghe bao giờ.
Nhưng không biết sao, anh vẫn khom lưng nhặt lá thư lên. Mở phong thư ra, anh nhìn nét chữ trên giấy.
"Thẩm Ngôn Phóng, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, có vẻ như anh quên mất tôi là ai rồi."
"Năm ấy ở bệnh viện Minh Lập, do gặp phải áp lực lớn nên anh đã bị mù tạm thời. Lúc ấy, tôi thường xuyên tìm anh để nói chuyện..."
Thẩm Ngôn Phóng nắm chặt phong thư, tiếp tục đọc.
"Lúc anh rời đi có hỏi tên tôi nhưng tôi chỉ là con gái của y tá ở đó nên không nói cho anh biết..."
Nội dung trong thư không có nhiều nhưng lại làm cho anh cực kỳ kinh ngạc. Anh nhìn kỹ, càng nhìn lại càng khiếp sợ.
Thẩm Ngôn Phóng nhìn tên bên trên bức thư, Lâm Yên. Anh nhớ cái tên viết tắt là Y, hoàn toàn phù hợp.
Anh kiềm chế nỗi khiếp sợ trong lòng, lập tức nhìn về phía quản lý của mình, "Anh giúp tôi điều tra một chút, xem xem Lâm Yên là ai, còn cả tài liệu về cô ấy trong vòng mấy năm nay nữa."
Dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng người quản lý vẫn đồng ý.
Một lát sau, quản lý gọi điện cho Thẩm Ngôn Phóng, "Lâm Yên là con gái của Lâm Văn Tân, ông ta đã qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn."
"Mẹ của Lâm Yên trước kia từng là y tá ở bệnh viện Minh Lập một thời gian..."
"Lâm Yên đi làm thêm ở rất nhiều nơi, lần trước khi làm phục vụ không cẩn thận làm bẩn váy của Lam tiểu thư..."
Thẩm Ngôn Phóng im lặng. Giờ thì anh tin chắc Lâm Yên là cô gái bầu bạn với anh năm đó rồi. Từ trước tới nay, là anh tìm nhầm người, thậm chí, ngay vào thời điểm Lâm Yên chủ động tới tìm anh, anh còn tỏ ra rất lạnh nhạt với cô ấy.
Ánh mắt anh lóe lên vài phần kiên định, anh sẽ đi tìm Lâm Yên.
...
Mặc thành.
Sau khi Lâm Yên tan làm, sắc trời đã sẩm tối. Giờ là lúc cô quay trở lại căn phòng mình thuê dưới tầng hầm. Dưới tầng hầm không có cửa sổ, mang theo chút cảm giác bí bách. Ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu chiếu sáng cả gian phòng, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng Lâm Yên đã quen với cuộc sống như vậy.
Dường như lúc này tâm trạng của Lâm Yên không tốt lắm, cô ngồi xuống cạnh bàn, suy nghĩ về thái độ của Thẩm Ngôn Phóng với cô. Cô tới tìm anh không chỉ một lần, thế nhưng lần nào thái độ của anh cũng lạnh nhạt như thế, dường như không hề biết cô là ai. Nhưng Lâm Yên hiểu, khi Thẩm Ngôn Phóng ở trong bệnh viện không nhìn thấy thứ gì, cũng không nhìn thấy khuôn mặt cô. Huống hồ khi đó anh có hỏi tên của cô, chỉ là cô sợ sẽ ảnh hưởng tới mẹ nên mới nói dối anh. Lâm Yên thở dài một hơi, có lẽ tới bây giờ Thẩm Ngôn Phóng cũng chỉ nghĩ cô bé ngày đó là một bệnh nhân giống như anh vậy.
Cô thôi nghĩ ngợi, lấy ra từ trong ngăn kéo một lá thư. Cô vẫn luôn chú ý tới anh, bình thường cũng dùng thân phận fan mà viết thư cho anh.
Mặc dù cô biết anh sẽ không đọc được, nhưng cô vẫn kiên nhẫn gửi từng lá đi.
Lâm Yên vừa mới đặt bút viết được một nửa, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Cô dừng bút, đi tới cửa mà trong lòng ngập tràn nghi ngờ. Cô không có nhiều bạn bè, bình thường cũng không có ai tới tìm cô cả.
"Ai vậy?" Lâm Yên hỏi.
Người bên ngoài im lặng một lát mới trả lời, "Có người gửi đồ cho cô."
Lâm Yên không suy nghĩ nhiều, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn tiến lên mở cửa. Cửa vừa mở ra, cô lập tức cảm thấy không ổn.
Ngoài cửa không chỉ có một người mà có tới vài người đàn ông, vừa nhìn đã thấy không có ý tốt. Lâm Yên muốn đóng cửa nhưng lúc này đã muộn, những người đàn ông kia dùng sức đẩy cửa phòng mà xông vào. Lâm Yên nghĩ cách cản bọn họ, cô nhanh chóng lùi lại, trốn vào một góc phòng, vừa lùi lại vừa ném đồ đạc trong phòng xuống trước mặt.
"Cứu mạng!" Cô hô to, hy vọng bản thân có thể tranh thủ một chút thời gian.
Mấy người đàn ông đó liếc nhìn nhau một cái, lập tức cùng tiến lên, bọn họ không nên để một số người không liên quan dính phải chuyện này, quấy nhiễu nhiệm vụ của bọn họ.
Lâm Yên hoảng sợ, cô nhìn người đàn ông đang đi đến trước mặt, người đó giơ tay lên mạnh mẽ đập vào sau gáy của cô.
Lâm Yên chỉ cảm thấy sau gáy tê dần, sau đó lập tức bất tỉnh.
Người đàn ông đó nhấc Lâm Yên lên, kéo cô ra khỏi tầng hầm. Căn phòng vẫn sáng đèn nhưng hiện tại đã trở thành một đống hổ lốn.
Bên ngoài đã có mấy chiếc xe đứng chờ sẵn, có thể tiếp sức bất cứ lúc nào. Tài xế thấy có người đi ra thì nhanh chóng mở cửa sau xe, bọn họ lập tức quẳng Lâm Yên ra phía sau xe.
Để phòng ngừa Lâm Yên tỉnh lại giữa đường, bọn họ trói tay chân cô lại, miệng cũng bị dán băng dính.
Cửa xe khép lại, một lúc sau thì xe khởi động. Sau khi trói Lâm Yên lại, người đàn ông kia liền gọi đến một số điện thoại.
Nhà họ Giang.
Điện thoại trong thư phòng kêu lên, một người phụ nữ chầm chậm đi tới nhận điện thoại. Bà dựa vào cạnh bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào thư phòng, chiếu sáng khuôn mặt người phụ nữ kia, đó là mẹ kế của Giang Kiều, Trác Man Nhân. Vụ bắt cóc Lâm Yên cũng là do Trác Man Nhân làm.
Bà nói bằng chất giọng lạnh lùng, "Xong chưa?"
Người đàn ông bên kia báo cáo với vẻ cung kính, "Đã bắt được người, nhưng không biết chúng tôi nên xử lý cô ta như thế nào?"
Khóe miệng Trác Man Nhân cong lên, cười lạnh, "Nếu cô ta không thức thời thì cho cô ta nếm trái đắng, chuyện còn lại cậu thích làm gì thì làm."
"Vâng."
Hai người nhanh chóng cúp điện thoại. Trác Man Nhân tùy ý đặt điện thoại sang một bên, bà khoanh lại, đứng tựa vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Sống chết của Lâm Yên không liên quan gì đến bà, cô ta dám đụng vào vảy ngược của bà, bà cũng sẽ không để cô ta sống thoải mái. Huống hồ đây không phải lần đầu tiên bà làm chuyện như vậy.
...
Ngày hôm sau.
Giang Kiều thức dậy rất sớm để làm đồ ăn sáng cho Phong Dịch. Đi vào phòng bếp, nhìn qua một lượt, cô quyết định pha cafe trước.
Một lát sau, cafe đã pha xong, Giang Kiều đổ cafe vào chén, bưng ra ngoài phòng khách.
Vừa nhìn người ngồi trên ghế, Giang Kiều cứng người lại.
Thân hình người đó cao lớn, cảm giác vô cùng quen thuộc. Từ trước tới giờ anh luôn bày ra dáng vẻ biếng nhác, ánh mắt anh nhìn cô có vài phần địch ý mơ hồ.
Là Tô Dịch.
Giang Kiều chậm rãi đi tới cạnh anh ta, đặt cốc cafe lên trên bàn.
Tô Dịch cười nhạt, "Giang Kiều, đã lâu không gặp."
Việc giữa Phong Dịch và Giang Kiều anh đã biết rồi. Trong khoảng thời gian Giang Kiều rời xa Phong Dịch, anh ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô.
Cô đã làm Phong Dịch bị thương, Tô Dịch nhìn Giang Kiều, ánh mắt hiện rõ sự tức giận.
Giang Kiều bình tĩnh nhìn anh, không nói gì.
Tô Dịch chậm rãi nói, "Tôi đã sớm biết cô sẽ tổn thương cậu ta." Anh hờ hững liếc cô, "Và quả nhiên cô đã làm thế."
Cô rũ mắt, im lặng không nói gì.
"Phong Dịch vì tìm cô mà cố gắng khống chế bản thân, không cho tôi xuất hiện, bởi vì cậu ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô."
"Cô biết những ngày tháng đó Phong Dịch trải qua như thế nào không?"
Từng chữ lọt vào trong tai Giang Kiều làm cô chấn động. Cô nhắm chặt hai mắt, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót.
Khi đó, quan hệ của hai người có chút phức tạp, nhưng sự việc đã qua, tình cảm cũng đã sớm gieo trồng mọc rễ trong lòng cả hai.
Ánh mắt Tô Dịch lạnh đi, "Giang Kiều, cô không yêu Phong Dịch." Khi câu nói đó vang lên, anh đã phải kiềm chế cơn tức giận của mình, không khí xung quanh tựa như quả bom nổ chậm.
Khi Tô Dịch nói, Giang Kiều duy trì sự im lặng, nhưng khi nghe được câu này, cô lại giương mắt nhìn anh. Đáy mắt cô xẹt qua tia tình cảm phức tạp, lúc sau tâm trạng cô ổn định hơn, trở nên kiên định và cố chấp.
Giang Kiều nói, từng câu từng chữ cực kỳ chắc chắn, "Tô Dịch, anh sai rồi."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Giang Kiều đã sớm hiểu được tình cảm của anh. Tình cảm của cô đối với Phong Dịch cũng đã sớm khắc vào xương tủy, không thể lãng quên.
Tô Dịch ngẩn người, ý mà Giang Kiều muốn nói đã được thể hiện rất rõ. Nhưng, Tô Dịch chỉ lạnh lùng buông một câu, "Giang Kiều, tôi không tin cô."
"Tôi chỉ muốn cô rời xa Phong Dịch, mãi mãi không gặp lại cậu ta."
Sắc mặt Giang Kiều không đổi, chỉ nhíu mày nhẹ một cái, "Một ngày nào đó anh sẽ nghĩ khác." Nói xong, cô lập tức rời khỏi phòng.
Cafe trên bàn đã nguội ngắt, Tô Dịch ngồi cạnh bàn, nhìn không rõ sắc mặt anh.
Áo sơ mi của Phong Dịch đóng khuy nghiêm chỉnh, ngay cả thắt lưng cũng rất chỉnh tề. Cảm giác lành lạnh đột ngột ập tới khiến Giang Kiều nhíu mày lại.
Dây thắt lưng Phong Dịch đập vào hông cô, hơi đau.
"Thắt lưng." Giang Kiều nói, cô không nhận ra được giọng mình lúc này cứ như đang làm nũng.
Phong Dịch dừng lại nhìn cô, trong mắt cô sóng sánh ánh nước, vẻ quyến rũ tỏa ra một cách tự nhiên.
Giang Kiều nhíu mày, cất giọng oán trách, "Đau."
Phong Dịch cười, trong nháy mắt, cơn tức giận trong lòng biến mất không còn dấu vết. Anh luồn tay qua mái tóc cô, trêu đùa, "Vậy em tự cởi ra đi."
Giang Kiều giật mình, nhưng ngay sau đó cô đã nhếch môi cười. Cô đưa tay xuống rồi dừng lại, không có bất cứ động tác nào khác, đôi mắt chăm chú nhìn anh. Không khí nơi đây như bị đóng băng lại, trong phòng tràn ngập mùi hương của người phụ nữ và hơi thở tràn đầy dục vọng của người đàn ông.
Giang Kiều cứ đưa mắt nhìn Phong Dịch, không nói lời nào, dường như đang muốn khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
Phong Dịch đặt tay lên tay cô, ánh mắt trở nên nặng nề. Đúng lúc này, ngón tay của Giang Kiều hơi chuyển động, thắt lưng lập tức trượt xuống.
Trong cuộc chiến giữa hai người, Giang Kiều tạm thời đảo khách thành chủ. Cô nhướn mày, nhìn Phong Dịch bằng ánh mắt quyến rũ, "Tiếp tục chứ?"
Phong Dịch không nói gì. Anh ôm Giang Kiều đặt lên giường, cúi người xuống, khí chất lãnh đạm dù trải qua một tháng không gặp cũng không biến đổi. Anh nhìn cô, mang theo chút cảm giác áp bách.
Giang Kiều cười, Phong Dịch đột ngột cúi xuống, dễ dàng cạy mở hai cánh môi của cô. Anh vừa hôn cô vừa từ từ cởi từng nút áo.
Giang Kiều cũng giúp anh một tay, cùng cởi áo sơ mi của anh ra. Tay của cô vừa thả xuống đã bị Phong Dịch nắm chặt, không để cô cử động.
Phong Dịch rút thắt lưng, nằm lên trên cô. Giang Kiều nằm trên giường, tóc tai rối tung.
Một tiếng ngâm khẽ vang lên, Giang Kiều hơi mở hai cánh môi. Phong Dịch cúi đầu, hôn lên đôi môi cô.
Một tháng không gặp, anh vẫn thấy quen thuộc với thân thể của cô như vậy.
Lần này, Phong Dịch không để Giang Kiều có cơ hội chủ động. Đêm dài đằng đẵng, bọn họ còn rất nhiều thời gian để bù đắp.
...
Phòng làm việc của Thẩm Ngôn Phóng.
Thẩm Ngôn Phóng rơi vào trầm tư. Anh đã đến bệnh viện Minh Lập điều tra về cô gái kia, biết được cô gái đó căn bản không phải Giang Kiều. Khi anh tới phòng bệnh năm đó anh từng điều trị lại phát hiện được tên viết tắt của cô gái kia, cô ấy có thể là Y. Thẩm Ngôn Phóng nhíu mày, anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra người đó là ai.
Lúc này, cửa phòng mở ra, có mấy nhân viên ôm mấy cái hộp tiến vào, trong hộp đều là thư fan gửi cho anh. Một người trong số đó đi tới gần Thẩm Ngôn Phóng thì thân thể đột nhiên nghiêng nghiêng ngả ngả, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống sàn, cái hộp cũng suýt thì rớt xuống đất. Anh ta vội lấy lại thăng bằng, cầm chắc cái hộp hơn. Dù vậy mấy phong thư đặt ở bên trên vẫn không tránh được mà rơi xuống, Thẩm Ngôn Phóng tùy ý liếc qua một cái, bỗng nhiên ánh mắt cứng đờ. Trên phong thư có viết tên người gửi, là Lâm Yên.
Thẩm Ngôn Phóng híp mắt một cái, Lâm Yên. Anh chưa từng nghe bao giờ.
Nhưng không biết sao, anh vẫn khom lưng nhặt lá thư lên. Mở phong thư ra, anh nhìn nét chữ trên giấy.
"Thẩm Ngôn Phóng, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, có vẻ như anh quên mất tôi là ai rồi."
"Năm ấy ở bệnh viện Minh Lập, do gặp phải áp lực lớn nên anh đã bị mù tạm thời. Lúc ấy, tôi thường xuyên tìm anh để nói chuyện..."
Thẩm Ngôn Phóng nắm chặt phong thư, tiếp tục đọc.
"Lúc anh rời đi có hỏi tên tôi nhưng tôi chỉ là con gái của y tá ở đó nên không nói cho anh biết..."
Nội dung trong thư không có nhiều nhưng lại làm cho anh cực kỳ kinh ngạc. Anh nhìn kỹ, càng nhìn lại càng khiếp sợ.
Thẩm Ngôn Phóng nhìn tên bên trên bức thư, Lâm Yên. Anh nhớ cái tên viết tắt là Y, hoàn toàn phù hợp.
Anh kiềm chế nỗi khiếp sợ trong lòng, lập tức nhìn về phía quản lý của mình, "Anh giúp tôi điều tra một chút, xem xem Lâm Yên là ai, còn cả tài liệu về cô ấy trong vòng mấy năm nay nữa."
Dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng người quản lý vẫn đồng ý.
Một lát sau, quản lý gọi điện cho Thẩm Ngôn Phóng, "Lâm Yên là con gái của Lâm Văn Tân, ông ta đã qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn."
"Mẹ của Lâm Yên trước kia từng là y tá ở bệnh viện Minh Lập một thời gian..."
"Lâm Yên đi làm thêm ở rất nhiều nơi, lần trước khi làm phục vụ không cẩn thận làm bẩn váy của Lam tiểu thư..."
Thẩm Ngôn Phóng im lặng. Giờ thì anh tin chắc Lâm Yên là cô gái bầu bạn với anh năm đó rồi. Từ trước tới nay, là anh tìm nhầm người, thậm chí, ngay vào thời điểm Lâm Yên chủ động tới tìm anh, anh còn tỏ ra rất lạnh nhạt với cô ấy.
Ánh mắt anh lóe lên vài phần kiên định, anh sẽ đi tìm Lâm Yên.
...
Mặc thành.
Sau khi Lâm Yên tan làm, sắc trời đã sẩm tối. Giờ là lúc cô quay trở lại căn phòng mình thuê dưới tầng hầm. Dưới tầng hầm không có cửa sổ, mang theo chút cảm giác bí bách. Ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu chiếu sáng cả gian phòng, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng Lâm Yên đã quen với cuộc sống như vậy.
Dường như lúc này tâm trạng của Lâm Yên không tốt lắm, cô ngồi xuống cạnh bàn, suy nghĩ về thái độ của Thẩm Ngôn Phóng với cô. Cô tới tìm anh không chỉ một lần, thế nhưng lần nào thái độ của anh cũng lạnh nhạt như thế, dường như không hề biết cô là ai. Nhưng Lâm Yên hiểu, khi Thẩm Ngôn Phóng ở trong bệnh viện không nhìn thấy thứ gì, cũng không nhìn thấy khuôn mặt cô. Huống hồ khi đó anh có hỏi tên của cô, chỉ là cô sợ sẽ ảnh hưởng tới mẹ nên mới nói dối anh. Lâm Yên thở dài một hơi, có lẽ tới bây giờ Thẩm Ngôn Phóng cũng chỉ nghĩ cô bé ngày đó là một bệnh nhân giống như anh vậy.
Cô thôi nghĩ ngợi, lấy ra từ trong ngăn kéo một lá thư. Cô vẫn luôn chú ý tới anh, bình thường cũng dùng thân phận fan mà viết thư cho anh.
Mặc dù cô biết anh sẽ không đọc được, nhưng cô vẫn kiên nhẫn gửi từng lá đi.
Lâm Yên vừa mới đặt bút viết được một nửa, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Cô dừng bút, đi tới cửa mà trong lòng ngập tràn nghi ngờ. Cô không có nhiều bạn bè, bình thường cũng không có ai tới tìm cô cả.
"Ai vậy?" Lâm Yên hỏi.
Người bên ngoài im lặng một lát mới trả lời, "Có người gửi đồ cho cô."
Lâm Yên không suy nghĩ nhiều, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn tiến lên mở cửa. Cửa vừa mở ra, cô lập tức cảm thấy không ổn.
Ngoài cửa không chỉ có một người mà có tới vài người đàn ông, vừa nhìn đã thấy không có ý tốt. Lâm Yên muốn đóng cửa nhưng lúc này đã muộn, những người đàn ông kia dùng sức đẩy cửa phòng mà xông vào. Lâm Yên nghĩ cách cản bọn họ, cô nhanh chóng lùi lại, trốn vào một góc phòng, vừa lùi lại vừa ném đồ đạc trong phòng xuống trước mặt.
"Cứu mạng!" Cô hô to, hy vọng bản thân có thể tranh thủ một chút thời gian.
Mấy người đàn ông đó liếc nhìn nhau một cái, lập tức cùng tiến lên, bọn họ không nên để một số người không liên quan dính phải chuyện này, quấy nhiễu nhiệm vụ của bọn họ.
Lâm Yên hoảng sợ, cô nhìn người đàn ông đang đi đến trước mặt, người đó giơ tay lên mạnh mẽ đập vào sau gáy của cô.
Lâm Yên chỉ cảm thấy sau gáy tê dần, sau đó lập tức bất tỉnh.
Người đàn ông đó nhấc Lâm Yên lên, kéo cô ra khỏi tầng hầm. Căn phòng vẫn sáng đèn nhưng hiện tại đã trở thành một đống hổ lốn.
Bên ngoài đã có mấy chiếc xe đứng chờ sẵn, có thể tiếp sức bất cứ lúc nào. Tài xế thấy có người đi ra thì nhanh chóng mở cửa sau xe, bọn họ lập tức quẳng Lâm Yên ra phía sau xe.
Để phòng ngừa Lâm Yên tỉnh lại giữa đường, bọn họ trói tay chân cô lại, miệng cũng bị dán băng dính.
Cửa xe khép lại, một lúc sau thì xe khởi động. Sau khi trói Lâm Yên lại, người đàn ông kia liền gọi đến một số điện thoại.
Nhà họ Giang.
Điện thoại trong thư phòng kêu lên, một người phụ nữ chầm chậm đi tới nhận điện thoại. Bà dựa vào cạnh bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào thư phòng, chiếu sáng khuôn mặt người phụ nữ kia, đó là mẹ kế của Giang Kiều, Trác Man Nhân. Vụ bắt cóc Lâm Yên cũng là do Trác Man Nhân làm.
Bà nói bằng chất giọng lạnh lùng, "Xong chưa?"
Người đàn ông bên kia báo cáo với vẻ cung kính, "Đã bắt được người, nhưng không biết chúng tôi nên xử lý cô ta như thế nào?"
Khóe miệng Trác Man Nhân cong lên, cười lạnh, "Nếu cô ta không thức thời thì cho cô ta nếm trái đắng, chuyện còn lại cậu thích làm gì thì làm."
"Vâng."
Hai người nhanh chóng cúp điện thoại. Trác Man Nhân tùy ý đặt điện thoại sang một bên, bà khoanh lại, đứng tựa vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Sống chết của Lâm Yên không liên quan gì đến bà, cô ta dám đụng vào vảy ngược của bà, bà cũng sẽ không để cô ta sống thoải mái. Huống hồ đây không phải lần đầu tiên bà làm chuyện như vậy.
...
Ngày hôm sau.
Giang Kiều thức dậy rất sớm để làm đồ ăn sáng cho Phong Dịch. Đi vào phòng bếp, nhìn qua một lượt, cô quyết định pha cafe trước.
Một lát sau, cafe đã pha xong, Giang Kiều đổ cafe vào chén, bưng ra ngoài phòng khách.
Vừa nhìn người ngồi trên ghế, Giang Kiều cứng người lại.
Thân hình người đó cao lớn, cảm giác vô cùng quen thuộc. Từ trước tới giờ anh luôn bày ra dáng vẻ biếng nhác, ánh mắt anh nhìn cô có vài phần địch ý mơ hồ.
Là Tô Dịch.
Giang Kiều chậm rãi đi tới cạnh anh ta, đặt cốc cafe lên trên bàn.
Tô Dịch cười nhạt, "Giang Kiều, đã lâu không gặp."
Việc giữa Phong Dịch và Giang Kiều anh đã biết rồi. Trong khoảng thời gian Giang Kiều rời xa Phong Dịch, anh ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cô.
Cô đã làm Phong Dịch bị thương, Tô Dịch nhìn Giang Kiều, ánh mắt hiện rõ sự tức giận.
Giang Kiều bình tĩnh nhìn anh, không nói gì.
Tô Dịch chậm rãi nói, "Tôi đã sớm biết cô sẽ tổn thương cậu ta." Anh hờ hững liếc cô, "Và quả nhiên cô đã làm thế."
Cô rũ mắt, im lặng không nói gì.
"Phong Dịch vì tìm cô mà cố gắng khống chế bản thân, không cho tôi xuất hiện, bởi vì cậu ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô."
"Cô biết những ngày tháng đó Phong Dịch trải qua như thế nào không?"
Từng chữ lọt vào trong tai Giang Kiều làm cô chấn động. Cô nhắm chặt hai mắt, đột nhiên trong lòng cảm thấy chua xót.
Khi đó, quan hệ của hai người có chút phức tạp, nhưng sự việc đã qua, tình cảm cũng đã sớm gieo trồng mọc rễ trong lòng cả hai.
Ánh mắt Tô Dịch lạnh đi, "Giang Kiều, cô không yêu Phong Dịch." Khi câu nói đó vang lên, anh đã phải kiềm chế cơn tức giận của mình, không khí xung quanh tựa như quả bom nổ chậm.
Khi Tô Dịch nói, Giang Kiều duy trì sự im lặng, nhưng khi nghe được câu này, cô lại giương mắt nhìn anh. Đáy mắt cô xẹt qua tia tình cảm phức tạp, lúc sau tâm trạng cô ổn định hơn, trở nên kiên định và cố chấp.
Giang Kiều nói, từng câu từng chữ cực kỳ chắc chắn, "Tô Dịch, anh sai rồi."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Giang Kiều đã sớm hiểu được tình cảm của anh. Tình cảm của cô đối với Phong Dịch cũng đã sớm khắc vào xương tủy, không thể lãng quên.
Tô Dịch ngẩn người, ý mà Giang Kiều muốn nói đã được thể hiện rất rõ. Nhưng, Tô Dịch chỉ lạnh lùng buông một câu, "Giang Kiều, tôi không tin cô."
"Tôi chỉ muốn cô rời xa Phong Dịch, mãi mãi không gặp lại cậu ta."
Sắc mặt Giang Kiều không đổi, chỉ nhíu mày nhẹ một cái, "Một ngày nào đó anh sẽ nghĩ khác." Nói xong, cô lập tức rời khỏi phòng.
Cafe trên bàn đã nguội ngắt, Tô Dịch ngồi cạnh bàn, nhìn không rõ sắc mặt anh.
Tác giả :
Bệ Hạ Không Thượng Triều