Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà
Chương 50: Buổi trình diễn thời trang sắc đỏ (thượng)
Thời gian sau này, Vương Vượng Vượng hở một tí sẽ nhớ tới Chung Thanh Văn.
Thường thường thừa dịp đêm dài tĩnh lặng, cô sẽ trốn trong phòng mình, mở ra ảnh chụp khi làm dự án môi trường lần trước, nhấp chuột vào từng tấm hình, nếu tấm nào chụp Chung Thanh Văn đặc biệt rõ ràng thì cô sẽ ngây người ngắm một hồi lâu.
Vương Vượng Vượng cảm thấy một chút hổ thẹn…
Đây là bí mật của cô. Chỉ dám lén lút làm, chờ sau khi tất cả mọi người đều ngủ. Người chủ mới cũng quen biết Chung Thanh Văn, nếu bị thấy được, vậy thì rất mất thể diện, sau này không biết đối mặt với Chung Thanh Văn thế nào.
Nhưng cô không thể kiểm soát được.
Đây thật sự là…
Mỗi lần, Vương Vượng Vượng đều nói với chính mình: “Dừng dừng dừng! Stop! Mày là đồ biến thái sao? Mày là đồ biến thái phải không!”
Chẳng qua làm thế nào cũng vô dụng.
Cô còn có thể nhớ lại kỹ càng mỗi một câu Chung Thanh Văn nói với mình vào ban ngày, còn nữa, mỗi lần vì sao anh cười. Chỉ cần nhớ tới mình đã từng khiến anh thoải mái, trong lòng cô ngọt ngào hạnh phúc.
Có lẽ từ lâu đối phương đã không còn nhớ, người nghĩ tới nhiều lần chỉ có một mình cô.
Nhưng mà, kèm theo những điều này, Vương Vượng Vượng chưa bao giờ cô đơn như vậy.
Chung Thanh Văn từng có giây phút nào nhớ tới cô không?
Đôi khi, cô đơn không liên quan đến bạn có bao nhiêu bạn thân, mà chỉ vì một người bạn yêu.
Ngoài ra, Vương Vượng Vượng luôn tìm lý do đi gặp Chung Thanh Văn.
Mỗi lần nghĩ ra cớ mới, cô sẽ lập tức làm ngay.
Phải đi qua, nhất định phải đi qua.
Giống như một loại chấp niệm.
Cho dù lý trí nói thế nào, cuối cùng vẫn không do dự.
Hôm nay, Vương Vượng Vượng từ chỗ bạn mình học được một món ăn mới.
Cảm giác đầu tiên của cô chính là Chung Thanh Văn sẽ thích ăn.
Làm giúp việc lâu như vậy, đã khiến cô biết rõ sở thích của anh như lòng bàn tay.
Cô muốn cho anh nếm thử.
Vì thế cô lên mạng gõ qua vài chữ cho anh: “Tôi học xong một món ăn mới, cảm thấy ăn ngon lắm, nhưng tôi làm hơi nhiều…đưa qua một ít cho anh nhé?”
Còn phải tìm loại lý do này…
Chung Thanh Văn đồng ý.
Vương Vượng Vượng lập tức chạy xuống dưới lầu đi siêu thị, lựa nguyên liệu nấu ăn, đều chọn những thứ tươi mới nhất, lại nhớ tới đây là nhà của chủ, rửa rửa xắt xắt, nhóm lửa làm nóng nồi, chuẩn bị cẩn thận, sợ phá hỏng bộ dáng xinh đẹp.
Tuy rằng nấu nướng chú ý đến sắc hương vị, thực ra trước đây Vương Vượng Vượng không quá chú trọng bề ngoài, cô cho rằng vị ngon là được, vì thế cô thường xuyên ra tay mạnh bạo, không coi chừng liền vỡ vụn. Ngay từ đầu mọi người luôn nghĩ rằng đồ ăn của cô rất khó ăn, sau khi nếm thử mới phát hiện thứ trong đĩa tuy rằng không đẹp mắt, nhưng bên trong lại ngon.
Nghĩ thế nên cô làm đẹp một chút, đây là lần đầu tiên.
Kỳ thật, trình độ nấu ăn của cô ra sao, Chung Thanh Văn còn không biết ư?
Sau khi hoàn thành, cô lấy một cái hộp đặt thức ăn vào, rồi đến nhà Chung Thanh Văn.
Mở cửa nhà anh là người giúp việc mới, một dì rất ôn hòa.
“Em ở lại ăn bữa cơm đi,” Chung Thanh Văn nói, “Vừa rồi tôi bảo dì Phó nấu nhiều một chút, đúng lúc sắp bưng lên.”
“À…” Vương Vượng Vượng nói, “Vậy làm phiền anh rồi.”
“Đợi ở đây đi.”
“Ông bà đâu?” Cô hỏi.
“Vẫn còn trên lầu.”
“Hì hì.”
“Lát nữa sẽ gặp thôi, không gấp thì ở đây mười phút.”
“Đã lâu không gặp rồi.”
“Quan hệ giữa em và ông bà vẫn tốt nhỉ.”
“Đương nhiên!”
“Sau này em sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp.”
“Ô?”
……Rất nhiều cơ hội để gặp?
“Không có gì,” anh nói, “Tôi đi đưa bọn họ xuống.”
“Phiền anh rồi.”
Hai cụ Chung quả nhiên rất vui mừng, còn nói Vương Vượng Vượng xinh đẹp hơn.
Thực ra bộ dạng của cô vẫn như hồi trước, chỉ là lần này trang điểm một tí.
Tuy rằng Chung Thanh Văn đã sớm thấy rõ nguyên hình của cô, nhưng cô vẫn muốn chải chuốt mình để anh nhìn, cô cũng có thể rất duyên dáng.
Trong bữa ăn, hai cụ Chung hỏi: “Hai đứa vẫn liên lạc chứ?”
“Vâng ạ,” cô nói, “Nhưng không nhiều lắm, Chung Thanh Văn luôn bận rộn.”
“Cũng bình thường.” Anh nói.
“Bận đến mức ngay cả cháu cũng không gặp sao?” Hai cụ kinh ngạc nói, “Chúng ta còn tưởng rằng, cho dù nó đang làm gì, chỉ cần cháu tới thì sẽ lập tức bỏ xuống mọi việc.”
“Ơ?” Cô mở to hai mắt nhìn.
“Đúng rồi,” ông bà còn nói, “Có mấy lần, Thanh Văn đang nói chuyện điện thoại, bàn bạc chuyện công việc với cấp dưới, chúng ta nói Vượng Vượng đến, nó liền nói với đối phương, có việc phải đi một lúc, lát nữa sẽ gọi lại.”
Vương Vượng Vượng ngơ ngác nhìn về phía Chung Thanh Văn.
Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt chợt hiện vẻ bất định.
“À…ừm…” Cô lập tức không biết nói gì, lật đật nâng bát lên, che khuất đầu mình, lùa mấy hột cơm.
Qua một lúc, cô hạ bát xuống một tí, lộ ra đôi mắt, len lén nhìn anh.
Không ngờ lại đối diện tầm mắt của anh.
Cô cảm thấy rất thẹn thùng.
Đồng thời bản thân cảm thấy khó chịu.
Một câu vô tình của hai cụ, cô lại mở rộng vô hạn, suy đoán đủ kiểu, vừa đỏ mặt, tim lại đập nhanh, cô lặng lẽ lặp lại đoạn kia vô số lần, nhớ kỹ trong đầu.
Kỳ thật, có lẽ Chung Thanh Văn chỉ là không thích để khách chờ.
Mình ở đây làm gì nhỉ?
“Gần đây anh đang làm gì thế?” Vương Vượng Vượng chuyển đề tài.
“Có chút việc nhỏ.” Chung Thanh Văn nói, “Công ty mở rộng một sản phẩm mới, dùng để bảo vệ sức khỏe tim mạch của phái nữ, tiềm năng thị trường rất lớn, bởi vì gần đây rất nhiều người tiêu dùng bắt đầu chú trọng vấn đề này, tôi nhờ bạn ở nước ngoài mang về một số sản phẩm bảo vệ sức khỏe tim mạch và chống lão hóa như là Q10 vân vân…, hẳn là rất có phát triển, vì thế năm tới chúng tôi chuẩn bị đẩy lên làm sản phẩm chính.”
“Vậy, vậy không phải tốt lắm sao?”
“Có chút lo âu.”
“Trước mắt đã có những gì rồi?”
“Đều không dùng được.” Anh nói, “Giống như các loại khuyến mãi giảm giá, tôi không muốn để sản phẩm vừa ra thị trường thì bị bán tống bán tháo, tỏ vẻ không tự tin.”
“Như vậy…”
“Hơn nữa lần này chúng tôi định đặt trọng điểm vào thanh niên trước.”
“Vì sao?”
“Theo tôi được biết còn có mấy công ty lớn sắp sửa ra mắt sản phẩm cùng loại, chủ yếu đánh vào thị trường người lớn tuổi, chúng tôi muốn ngăn ngừa việc trực tiếp cạnh tranh, nên tìm cơ hội khác. Về mặt khác, hiện tại bệnh tim của thanh niên trẻ tuổi tăng mạnh, chúng tôi muốn chiếm lấy lĩnh vực này trước, hẳn là có sự phát triển lớn.”
“Nguyên nhân là vì tăng ca mệt mỏi, áp lực quá lớn, giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc lộn xộn phải không…”
“Đúng.” Anh gật đầu, “Vấn đề ở chỗ, tuy rằng chúng tôi biết lĩnh vực này có thể tha hồ phát triển, thanh niên rất cần điều này. Thế nhưng phần lớn thanh niên không ý thức được điểm này, luôn cho rằng sức khỏe tốt, sẽ không mắc bệnh, bảo vệ tim mạch là chuyện của người già, muốn sản phẩm nhận được sự chú ý, nhất định phải làm cho đối phương hiểu rõ. Dùng lời chuyên nghiệp mà nói, chính là giáo dục người tiêu dùng, kích thích nhu cầu tiềm ẩn trong lòng bọn họ.”
“Cho nên anh muốn bắt tay từ điểm này…”
“Phải.” Chung Thanh Văn nhăn mặt nhíu mày, “Cho tới giờ, tất cả đề án mà phòng thị trường đưa ra chưa có cái nào đạt tới hiệu quả này.”
“Tôi hiểu rồi…” Vương Vượng Vượng suy nghĩ, giảm giá và quà tặng không hợp với ý tưởng của Chung Thanh Văn.
Sau đó, mọi người trò chuyện một lát.
Hai cụ Chung giới thiệu Vương Vượng Vượng với dì giúp việc, nói rằng cô là người giúp việc hồi trước, sau đó rời đi, hai cụ khen cô một hồi, khiến cô thiếu chút nữa là bay lên chín tầng mây.
“Chung Thanh Văn,” ăn một chút, cô bỗng nhiên nói ra ý tưởng phát triển sản phẩm kia với anh.
“Thế nào?”
“Tôi nghĩ ra một cách tuyên truyền.”
“Hửm?” Anh nói, “Em nói thử xem?”
“Có lẽ rất ngây thơ…” Cô nói, “Tôi không phải học ngành này, nếu không đáng tin cậy, anh đừng cười nhạo tôi nhé.”
“Vậy thì phải xem không đáng tin cậy đến mức nào.”
“…”
“…?”
“Là thế này, tôi nghĩ rằng… Phái nữ trong thành phần tri thức giới trẻ thành phố có khả năng mua loại thuốc này rất cao. Đầu tiên, tăng ca mệt nhọc, áp lực quá lớn, thời gian làm việc nghỉ ngơi lộn xộn, bọn họ chiếm đa số trong nhóm người. Thứ hai, bọn họ tốt nghiệp đại học, rất coi trọng chất lượng sinh hoạt, mức độ chấp nhận sản phẩm bảo vệ sức khỏe rất cao. Còn nữa, người trong nhóm này thu nhập không thấp, hoàn toàn có thể tiêu thụ loại hàng hóa này.”
“Đúng,” Chung Thanh Văn nói, “Gần giống với ý nghĩ của tôi.”
Vương Vượng Vượng nói tiếp: “Vậy, các cô ấy có sở thích gì chung? Tôi nghĩ, sở thích chung đó mới có thể thu hút các cô ấy.”
“Nói tiếp.”
“Hoạt động của tôi bắt đầu từ đây,” cô nói, “Tôi nghĩ, có thể tổ chức một buổi trình diễn thời trang màu đỏ. Màu đỏ đại diện cho màu sắc của trái tim, chúng ta có thể mời người mẫu nổi tiếng mặc lễ phục màu đỏ đại diện trái tim trình diễn thời trang, để tuyên truyền khái niệm khỏe mạnh, khiến phái nữ nhiệt tình chú ý đến trái tim của mình. Hiện tại không phải đang phổ biến quần áo màu đỏ sao? Nhất định có rất nhiều người xem.”
Chung Thanh Văn dường như đăm chiêu nhìn Vương Vượng Vượng.
“Slogan có thể gọi là, gọi là, ưm…. ‘làm đẹp bắt đầu từ trái tim’.”
Sau đó, cô còn nói thêm: “Hơn nữa, cái này có chút giống như hoạt động công ích. Thứ nhất, sẽ không gây ra phản cảm. Thứ hai, có thể mời người mẫu trên danh nghĩa từ thiện, như vậy có thể tiết kiệm chi phí. Thứ ba, loại hoạt động này có lẽ tìm được ngôi sao lớn, tăng thêm hiệu ứng tuyên truyền. Thứ tư, công ty của anh không phải luôn coi trọng hoạt động công ích sao? Một công hai ba việc.”
Cô càng nghĩ càng thích: “Slogan ‘làm đẹp bắt đầu từ trái tim’ còn có hai ý nghĩa đấy, nó nói với mọi người rằng, không chỉ trái tim khỏe mạnh, mà tấm lòng còn phải lương thiện, một chút liền thăng hoa. Hì hì.”
“Tôi thích ý tưởng này.” Chung Thanh Văn nói.
“Thật sao?” Hai mắt Vương Vượng Vượng sáng lên.
“Ừm.” Anh nói, “Ngày mai tôi sẽ bàn bạc với phòng thị trường một chút.”
“Ha ha…” Trong lòng cô vui rạo rực, bởi vì cô thật sự giúp được anh.
Thường thường thừa dịp đêm dài tĩnh lặng, cô sẽ trốn trong phòng mình, mở ra ảnh chụp khi làm dự án môi trường lần trước, nhấp chuột vào từng tấm hình, nếu tấm nào chụp Chung Thanh Văn đặc biệt rõ ràng thì cô sẽ ngây người ngắm một hồi lâu.
Vương Vượng Vượng cảm thấy một chút hổ thẹn…
Đây là bí mật của cô. Chỉ dám lén lút làm, chờ sau khi tất cả mọi người đều ngủ. Người chủ mới cũng quen biết Chung Thanh Văn, nếu bị thấy được, vậy thì rất mất thể diện, sau này không biết đối mặt với Chung Thanh Văn thế nào.
Nhưng cô không thể kiểm soát được.
Đây thật sự là…
Mỗi lần, Vương Vượng Vượng đều nói với chính mình: “Dừng dừng dừng! Stop! Mày là đồ biến thái sao? Mày là đồ biến thái phải không!”
Chẳng qua làm thế nào cũng vô dụng.
Cô còn có thể nhớ lại kỹ càng mỗi một câu Chung Thanh Văn nói với mình vào ban ngày, còn nữa, mỗi lần vì sao anh cười. Chỉ cần nhớ tới mình đã từng khiến anh thoải mái, trong lòng cô ngọt ngào hạnh phúc.
Có lẽ từ lâu đối phương đã không còn nhớ, người nghĩ tới nhiều lần chỉ có một mình cô.
Nhưng mà, kèm theo những điều này, Vương Vượng Vượng chưa bao giờ cô đơn như vậy.
Chung Thanh Văn từng có giây phút nào nhớ tới cô không?
Đôi khi, cô đơn không liên quan đến bạn có bao nhiêu bạn thân, mà chỉ vì một người bạn yêu.
Ngoài ra, Vương Vượng Vượng luôn tìm lý do đi gặp Chung Thanh Văn.
Mỗi lần nghĩ ra cớ mới, cô sẽ lập tức làm ngay.
Phải đi qua, nhất định phải đi qua.
Giống như một loại chấp niệm.
Cho dù lý trí nói thế nào, cuối cùng vẫn không do dự.
Hôm nay, Vương Vượng Vượng từ chỗ bạn mình học được một món ăn mới.
Cảm giác đầu tiên của cô chính là Chung Thanh Văn sẽ thích ăn.
Làm giúp việc lâu như vậy, đã khiến cô biết rõ sở thích của anh như lòng bàn tay.
Cô muốn cho anh nếm thử.
Vì thế cô lên mạng gõ qua vài chữ cho anh: “Tôi học xong một món ăn mới, cảm thấy ăn ngon lắm, nhưng tôi làm hơi nhiều…đưa qua một ít cho anh nhé?”
Còn phải tìm loại lý do này…
Chung Thanh Văn đồng ý.
Vương Vượng Vượng lập tức chạy xuống dưới lầu đi siêu thị, lựa nguyên liệu nấu ăn, đều chọn những thứ tươi mới nhất, lại nhớ tới đây là nhà của chủ, rửa rửa xắt xắt, nhóm lửa làm nóng nồi, chuẩn bị cẩn thận, sợ phá hỏng bộ dáng xinh đẹp.
Tuy rằng nấu nướng chú ý đến sắc hương vị, thực ra trước đây Vương Vượng Vượng không quá chú trọng bề ngoài, cô cho rằng vị ngon là được, vì thế cô thường xuyên ra tay mạnh bạo, không coi chừng liền vỡ vụn. Ngay từ đầu mọi người luôn nghĩ rằng đồ ăn của cô rất khó ăn, sau khi nếm thử mới phát hiện thứ trong đĩa tuy rằng không đẹp mắt, nhưng bên trong lại ngon.
Nghĩ thế nên cô làm đẹp một chút, đây là lần đầu tiên.
Kỳ thật, trình độ nấu ăn của cô ra sao, Chung Thanh Văn còn không biết ư?
Sau khi hoàn thành, cô lấy một cái hộp đặt thức ăn vào, rồi đến nhà Chung Thanh Văn.
Mở cửa nhà anh là người giúp việc mới, một dì rất ôn hòa.
“Em ở lại ăn bữa cơm đi,” Chung Thanh Văn nói, “Vừa rồi tôi bảo dì Phó nấu nhiều một chút, đúng lúc sắp bưng lên.”
“À…” Vương Vượng Vượng nói, “Vậy làm phiền anh rồi.”
“Đợi ở đây đi.”
“Ông bà đâu?” Cô hỏi.
“Vẫn còn trên lầu.”
“Hì hì.”
“Lát nữa sẽ gặp thôi, không gấp thì ở đây mười phút.”
“Đã lâu không gặp rồi.”
“Quan hệ giữa em và ông bà vẫn tốt nhỉ.”
“Đương nhiên!”
“Sau này em sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp.”
“Ô?”
……Rất nhiều cơ hội để gặp?
“Không có gì,” anh nói, “Tôi đi đưa bọn họ xuống.”
“Phiền anh rồi.”
Hai cụ Chung quả nhiên rất vui mừng, còn nói Vương Vượng Vượng xinh đẹp hơn.
Thực ra bộ dạng của cô vẫn như hồi trước, chỉ là lần này trang điểm một tí.
Tuy rằng Chung Thanh Văn đã sớm thấy rõ nguyên hình của cô, nhưng cô vẫn muốn chải chuốt mình để anh nhìn, cô cũng có thể rất duyên dáng.
Trong bữa ăn, hai cụ Chung hỏi: “Hai đứa vẫn liên lạc chứ?”
“Vâng ạ,” cô nói, “Nhưng không nhiều lắm, Chung Thanh Văn luôn bận rộn.”
“Cũng bình thường.” Anh nói.
“Bận đến mức ngay cả cháu cũng không gặp sao?” Hai cụ kinh ngạc nói, “Chúng ta còn tưởng rằng, cho dù nó đang làm gì, chỉ cần cháu tới thì sẽ lập tức bỏ xuống mọi việc.”
“Ơ?” Cô mở to hai mắt nhìn.
“Đúng rồi,” ông bà còn nói, “Có mấy lần, Thanh Văn đang nói chuyện điện thoại, bàn bạc chuyện công việc với cấp dưới, chúng ta nói Vượng Vượng đến, nó liền nói với đối phương, có việc phải đi một lúc, lát nữa sẽ gọi lại.”
Vương Vượng Vượng ngơ ngác nhìn về phía Chung Thanh Văn.
Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt chợt hiện vẻ bất định.
“À…ừm…” Cô lập tức không biết nói gì, lật đật nâng bát lên, che khuất đầu mình, lùa mấy hột cơm.
Qua một lúc, cô hạ bát xuống một tí, lộ ra đôi mắt, len lén nhìn anh.
Không ngờ lại đối diện tầm mắt của anh.
Cô cảm thấy rất thẹn thùng.
Đồng thời bản thân cảm thấy khó chịu.
Một câu vô tình của hai cụ, cô lại mở rộng vô hạn, suy đoán đủ kiểu, vừa đỏ mặt, tim lại đập nhanh, cô lặng lẽ lặp lại đoạn kia vô số lần, nhớ kỹ trong đầu.
Kỳ thật, có lẽ Chung Thanh Văn chỉ là không thích để khách chờ.
Mình ở đây làm gì nhỉ?
“Gần đây anh đang làm gì thế?” Vương Vượng Vượng chuyển đề tài.
“Có chút việc nhỏ.” Chung Thanh Văn nói, “Công ty mở rộng một sản phẩm mới, dùng để bảo vệ sức khỏe tim mạch của phái nữ, tiềm năng thị trường rất lớn, bởi vì gần đây rất nhiều người tiêu dùng bắt đầu chú trọng vấn đề này, tôi nhờ bạn ở nước ngoài mang về một số sản phẩm bảo vệ sức khỏe tim mạch và chống lão hóa như là Q10 vân vân…, hẳn là rất có phát triển, vì thế năm tới chúng tôi chuẩn bị đẩy lên làm sản phẩm chính.”
“Vậy, vậy không phải tốt lắm sao?”
“Có chút lo âu.”
“Trước mắt đã có những gì rồi?”
“Đều không dùng được.” Anh nói, “Giống như các loại khuyến mãi giảm giá, tôi không muốn để sản phẩm vừa ra thị trường thì bị bán tống bán tháo, tỏ vẻ không tự tin.”
“Như vậy…”
“Hơn nữa lần này chúng tôi định đặt trọng điểm vào thanh niên trước.”
“Vì sao?”
“Theo tôi được biết còn có mấy công ty lớn sắp sửa ra mắt sản phẩm cùng loại, chủ yếu đánh vào thị trường người lớn tuổi, chúng tôi muốn ngăn ngừa việc trực tiếp cạnh tranh, nên tìm cơ hội khác. Về mặt khác, hiện tại bệnh tim của thanh niên trẻ tuổi tăng mạnh, chúng tôi muốn chiếm lấy lĩnh vực này trước, hẳn là có sự phát triển lớn.”
“Nguyên nhân là vì tăng ca mệt mỏi, áp lực quá lớn, giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc lộn xộn phải không…”
“Đúng.” Anh gật đầu, “Vấn đề ở chỗ, tuy rằng chúng tôi biết lĩnh vực này có thể tha hồ phát triển, thanh niên rất cần điều này. Thế nhưng phần lớn thanh niên không ý thức được điểm này, luôn cho rằng sức khỏe tốt, sẽ không mắc bệnh, bảo vệ tim mạch là chuyện của người già, muốn sản phẩm nhận được sự chú ý, nhất định phải làm cho đối phương hiểu rõ. Dùng lời chuyên nghiệp mà nói, chính là giáo dục người tiêu dùng, kích thích nhu cầu tiềm ẩn trong lòng bọn họ.”
“Cho nên anh muốn bắt tay từ điểm này…”
“Phải.” Chung Thanh Văn nhăn mặt nhíu mày, “Cho tới giờ, tất cả đề án mà phòng thị trường đưa ra chưa có cái nào đạt tới hiệu quả này.”
“Tôi hiểu rồi…” Vương Vượng Vượng suy nghĩ, giảm giá và quà tặng không hợp với ý tưởng của Chung Thanh Văn.
Sau đó, mọi người trò chuyện một lát.
Hai cụ Chung giới thiệu Vương Vượng Vượng với dì giúp việc, nói rằng cô là người giúp việc hồi trước, sau đó rời đi, hai cụ khen cô một hồi, khiến cô thiếu chút nữa là bay lên chín tầng mây.
“Chung Thanh Văn,” ăn một chút, cô bỗng nhiên nói ra ý tưởng phát triển sản phẩm kia với anh.
“Thế nào?”
“Tôi nghĩ ra một cách tuyên truyền.”
“Hửm?” Anh nói, “Em nói thử xem?”
“Có lẽ rất ngây thơ…” Cô nói, “Tôi không phải học ngành này, nếu không đáng tin cậy, anh đừng cười nhạo tôi nhé.”
“Vậy thì phải xem không đáng tin cậy đến mức nào.”
“…”
“…?”
“Là thế này, tôi nghĩ rằng… Phái nữ trong thành phần tri thức giới trẻ thành phố có khả năng mua loại thuốc này rất cao. Đầu tiên, tăng ca mệt nhọc, áp lực quá lớn, thời gian làm việc nghỉ ngơi lộn xộn, bọn họ chiếm đa số trong nhóm người. Thứ hai, bọn họ tốt nghiệp đại học, rất coi trọng chất lượng sinh hoạt, mức độ chấp nhận sản phẩm bảo vệ sức khỏe rất cao. Còn nữa, người trong nhóm này thu nhập không thấp, hoàn toàn có thể tiêu thụ loại hàng hóa này.”
“Đúng,” Chung Thanh Văn nói, “Gần giống với ý nghĩ của tôi.”
Vương Vượng Vượng nói tiếp: “Vậy, các cô ấy có sở thích gì chung? Tôi nghĩ, sở thích chung đó mới có thể thu hút các cô ấy.”
“Nói tiếp.”
“Hoạt động của tôi bắt đầu từ đây,” cô nói, “Tôi nghĩ, có thể tổ chức một buổi trình diễn thời trang màu đỏ. Màu đỏ đại diện cho màu sắc của trái tim, chúng ta có thể mời người mẫu nổi tiếng mặc lễ phục màu đỏ đại diện trái tim trình diễn thời trang, để tuyên truyền khái niệm khỏe mạnh, khiến phái nữ nhiệt tình chú ý đến trái tim của mình. Hiện tại không phải đang phổ biến quần áo màu đỏ sao? Nhất định có rất nhiều người xem.”
Chung Thanh Văn dường như đăm chiêu nhìn Vương Vượng Vượng.
“Slogan có thể gọi là, gọi là, ưm…. ‘làm đẹp bắt đầu từ trái tim’.”
Sau đó, cô còn nói thêm: “Hơn nữa, cái này có chút giống như hoạt động công ích. Thứ nhất, sẽ không gây ra phản cảm. Thứ hai, có thể mời người mẫu trên danh nghĩa từ thiện, như vậy có thể tiết kiệm chi phí. Thứ ba, loại hoạt động này có lẽ tìm được ngôi sao lớn, tăng thêm hiệu ứng tuyên truyền. Thứ tư, công ty của anh không phải luôn coi trọng hoạt động công ích sao? Một công hai ba việc.”
Cô càng nghĩ càng thích: “Slogan ‘làm đẹp bắt đầu từ trái tim’ còn có hai ý nghĩa đấy, nó nói với mọi người rằng, không chỉ trái tim khỏe mạnh, mà tấm lòng còn phải lương thiện, một chút liền thăng hoa. Hì hì.”
“Tôi thích ý tưởng này.” Chung Thanh Văn nói.
“Thật sao?” Hai mắt Vương Vượng Vượng sáng lên.
“Ừm.” Anh nói, “Ngày mai tôi sẽ bàn bạc với phòng thị trường một chút.”
“Ha ha…” Trong lòng cô vui rạo rực, bởi vì cô thật sự giúp được anh.
Tác giả :
Superpanda