Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo
Chương 138 138 Mộ Minh Nguyệt Gặp Nguy Hiểm!
Mấy tay chân nhanh chóng mở ra một con đường!
Quản gia Trình mang theo Chiến Vân Khai đi vào hội sở Đông Hoàng!
Mấy tay chân đứng ở cửa, mang vẻ mặt khó hiểu và kiêng kị nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của anh.
“Ôi chao, anh nói xem, đây thật sự là đại gia tộc đệ nhất nhất đế quốc trong truyền thuyết, nhà tài phiệt cầm quyền đứng đầu toàn cầu sao?”
“Đúng vậy, chính là người được gọi là Chiến Gia! Không ngờ người giàu nhất toàn cầu trẻ như vậy!”
Một người đàn ông có thủ đoạn cao thâm, có chuyện gì có thể giấu diếm được anh?
“Đừng xen vào việc của người khác! Cẩn thẩn cái đầu của các anh!”
“Chiến Gia… Vậy Chiến Tiểu Gia trong đó là ai vậy?”
Thiết bị được lắp đặt ở hội sở Đông Hoàng xa hoa, xa xỉ, vừa nhìn đã biết giá trị chế tạo vô cùng lớn.
Nhưng những thứ này ở trong mắt của Chiến Vân Khai đều là rác rưởi.
Chiến Vân Khai và quản gia Trình đi vào, một người đàn ông đi giày Tây bước đến: “Các anh xông vào như thế nào?”
Rất rõ ràng là người này không biết quản gia Trình, càng không thể biết Chiến Vân Khai.
“Đừng nói nhảm! Cô Mộ đang ở trong phòng nào?” Quản gia Trình không thích những người không có ánh mắt.
“Tiên sinh, ông đang đùa hay sao? Những người tới đây tiêu tiền đều là đàn ông, không có cô Mộ gì đó, đừng có không biết chừng mực! Hơn nữa, hiện tại hội sở đang được bao, các anh xông vào như thế nào?”
Chiến Vân Khai giống như Satan bước đến, lạnh lùng nói: “Người đâu!”
“Hội sở Đông Hoàng là nơi các anh có thể tùy tiện ra vào hay sao? Biết điều thì nhanh cút đi!”
Nếu hai người kia dám đắc tội với hội trưởng Trương, chỉ cần điều tra ra công ty của bọn họ, thì chuẩn bị đóng cửa!
“Bốp!”
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Người đàn ông không dám tin, ôm lấy mặt của mình, trên mặt tràn đầy phẫn nộ: “Anh là ai! Anh dám đánh tôi sao! Một bảo vệ của hội sở Đông Hoàng chúng tôi cũng cao quý hơn anh nhiều! Anh dám tới đây gây chuyện, chính là đang chà đạp lên tôn nghiêm của hội sở Đông Hoàng!”
“Đúng!” Quản gia Trình thu tay lại.
Những người rác rưởi này dám nói Chiến Gia không có chừng mực! Đánh một cái là cảnh cáo!
Hội sở Đông Hoàng?
Ở trong mắt quản gia Trình cũng chỉ là rác rưởi!
Chứ đừng nói ở trong mắt Chiến Gia, chỉ sợ ngay cả rác rưởi cũng không bằng!
Vẻ mặt Chiến Vân Khai lạnh như băng, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Lãng phí một giây cũng khiến anh muốn bùng nổ!
Anh đã hoàn toàn mất hêt kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Tôi mặc kệ hội sở Đông Hoàng có đại lão nào làm chỗ dựa, nhưng đừng có chọc tôi, nếu không thì nơi đây sẽ bị san thành bình địa!”
“Nói! Mộ Minh Nguyệt đang ở đâu!”
Chiến Vân Khai rất tức giận, hậu quả rất nghiệm trọng!
Nếu người đàn ông này còn dám trì hoãn thời gian anh đi cứu Mộ Minh Nguyệt, anh sẽ san bằng nơi này thành bình địa ngay lập tức!
Người đàn ông khẽ giật mình, khi nhìn Chiến Vân Khai, thân thể không tự chủ mà run lên, nhưng thấy người đàn ông trước mặt có một đôi mắt màu đen rét lạnh cực kỳ câu hồn, mũi hoàn mỹ mạnh mẽ, môi mỏng nhếch thành một đường thẳng tắp thì chứng tỏ là vương giả uy nghi và kiêu ngạo!
Khí thế tản ra từ trên người anh rất lạnh lùng, lạnh thấu xương!
Khiến người ta không rét mà run!
Quản gia Trình đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Tranh thủ thời gian dẫn đường, chỉ cần chậm một giấy đồng hồ, anh sẽ không thể nào gánh chịu được hậu quả đâu!”
Người đàn ông bị ra lệnh, cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng phải ngăn cản!
Chính là do hai người này đến gây chuyện, anh ta căn bản không cần để vào mắt, sau lưng có hội trưởng Trương cho anh ta chỗ dựa, anh ta còn sợ gì chứ?
Không biết hội trưởng Trương lấy người phụ nữ này từ đâu ra, đang lấy ra để lấy lòng đại lão của kinh thành!
Ngay lập tức, vẻ kiêu ngạo và khiêu khích trên mặt anh ta càng lớn hơn, chỉ vào Chiến Vân Khai và hội trưởng Trương nói: “Nói thật với các anh, đại lão bên trong là nhân vật lớn của kinh thành, còn cô Mộ trong miệng các anh, đúng thật là một đại mũ nữ khó gặp! Có thể được hầu hạ Chiến Tiểu Gia, đời này cô ta có thể được hưởng vinh hoa phú quý! Lúc này nói không chừng cô ta đã bị…”
“Bịch!”
Quản gia Trình bước lên đạp bay người đàn ông!
Bây giờ da đầu của quản gia Trình run lên, lén liếc nhìn cậu chủ.
Vẻ mặt Chiến Vân Khai bình tĩnh, nhưng hai con mắt màu đen kia ẩn chứa sự tức giận, khiến người ta không rét mà run!
Ngay cả người đàn ông bị đạp bay trên mặt đất cũng đã nhận ra mùi tử vong tỏa ra từ Chiến Vân Khai.
Sắc mặt của Chiến Vân Khai lạnh xuống, lạnh giọng nói: “Sự kiên nhẫn của tôi không phải là thứ anh có thể khiêu chiến, mau dẫn đường! Nếu không, tôi sẽ cho anh chết không có chỗ chôn!”
Toàn thân đều tỏa ra sát khí!
Người đàn ông liên tục lùi về sau, bị khí thế trên người Chiến Vân Khai ép tới nỗi không thể hô hấp!
Rốt cuộc anh ta là ai!
Giống như là hổ ăn thịt người!
Người đàn ông vội vàng đứng lên dẫn đường.
Rất nhanh, Chiến Vân Khai đã đến trước cửa phòng bao lớn nhất hội sở.
Chiến Vân Khai nhìn cánh cửa đóng chặt, nhấc chân, đạp bay cánh cửa.
Bịch!
Cửa lớn chạm khắc hoa văn bị đá văng!
Người đàn ông nhìn người đàn ông ngang tàng ở trước mặt, không khỏi kêu thầm trong lòng: dám phá chuyện tốt của Chiến Tiểu Gia và hội trưởng Trương, xem Chiến Tiểu Gia trừng phạt anh như thế nào!
Trong phòng truyền đến các loại âm thanh khó nghe.
Bộp một tiếng, Chiến Vân Khai mở đèn, toàn bộ phòng bao đột nhiên sáng ngời, khiến tất cả mọi người bị hù đến nỗi la lên, cũng bại lộ tất cả trò hề!
Chiến Vân Khai nhìn khắp mọi nơi, nhưng không thấy bóng dáng của Mộ Minh Nguyệt!
Mộ Minh Nguyệt đang ở đâu!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên!
Một tiếng thét chói tai thê lương truyền ra từ trong bình phong, lộ ra sự hoảng sợ: “A… Tránh ra…! Không được phép động vào tôi! Khốn kiếp! Các người cút ngay!”
Mộ Minh Nguyệt!
Chiến Vân Khai lập tức nổi giận!
Anh nhìn về nơi phát ra giọng nói, bên trên bình phòng là hai người đàn ông đang thô lỗ kéo một người phụ nữ, không ngừng xé rách quần áo của cô.
“!!!”
Chiến Vân Khai hét lên: “Tất cả dừng lại ngay!”
Trong khoảng khắc, đôi mắt của Chiến Vân Khai đỏ bừng, hét một tiếng long trời lở đất, trực tiếp vọt tới!
Nam nữ trong phòng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy được một bóng dáng lóe lên giống như tia chớp!
Chiến Vân Khai cầm một bình rượu, giáng vào đầu hai người đàn ông trong bình phong để cảnh cáo!
“A!”
Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên trong phòng bao!
Hội trưởng Trương và một người đàn ông ôm đầu ngã trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ ngón giữa, trông rất kinh người!
Chiến Vân Khai tiến lên, cởϊ áσ khoác ra, choàng lên trên váy đã bị xé nát của Mộ Minh Nguyệt, ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Minh Nguyệt, không sao, đưng sợ, tôi đến rồi!”
Lúc này Mộ Minh Nguyệt vẫn đang sợ hãi, cố hết sức giãy dụa bên trong ngực Chiến Vân Khai, mở miệng hung hăng cắn mu bàn tay của Chiến Vân Khai!
Mu bàn tay truyền đến sự đau đớn.
Mi tâm của Chiến Vân Khai nhăn lại, không hề hất Mộ Minh Nguyệt ra, mà tùy ý để Mộ Minh Nguyệt cắn mu bàn tay của mình.
Lửa giận trong lòng anh đang cuồn cuộn ngất trời!
“Hu hu…”
Mộ Minh Nguyệt run rẩy khóc, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, cô ngẩng đầu lên, hai mắt đều bị nước mắt thấm ướt, nhìn người đàn ông ở trước mặt, nghẹn ngào nói: “Chiến Vân Khai…”
m thanh của cô vừa vang lên, thì Mộ Minh Nguyệt lại ngất đi trong ngực Chiến Vân Khai.
Quản gia Trình nhanh chóng bước đến, nhìn thoáng qua đã cảm thấy tình huống không ổn, gấp gáp nói: “Cậu chủ, trước tiên nên đưa mợ chủ đi bệnh viện!”.