Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương
Chương 174 174 Thiếu Niên Đẹp Trai Ngay Thẳng
Sở Khuynh Ca thực sự có một cảm giác, người ngồi trong nhà, còn tai họa rơi từ trên trời xuống.
Chàng thiếu niên đẹp trai này vừa vào cửa đã đánh Xảo Nhi, sau đó, chĩa mũi kiếm vào ngực của nàng?
“Ngươi… Nhận sai người à? Ta không quen biết ngươi mà!”
Nhưng thật ra nàng không hề hoang mang chút nào, có lẽ là bởi vì, tên sát thủ này thật sự quá đẹp.
Có cảm giác của một chàng vương tử u sầu!
Nam nhân thời đại này lớn lên thật đẹp muốn chết.
Thiếu niên này, có thể so được với Ly Thế tử đó!
Bây giờ mới mười tám mười chín tuổi, qua hai năm nữa, nhất định sẽ phát triển hoàn toàn.
Có điều, tại sao hắn ta lại muốn gϊếŧ mình chứ?
“Yêu nữ! Quả nhiên lớn lên có gương mặt mê hoặc chúng sinh! Chờ ta xử lý ngươi ngươi, xem ngươi lấy cái gì để đi mê hoặc đại ca ta!”
Phong Thần Mặc tiến lên một bước, Sở Khuynh Ca nhanh chóng lùi hai bước: “Chờ một chút, đại ca ngươi?”
“Yêu nữ, đừng làm bộ làm tịch! Ngươi làm gì đại ca ta, trong lòng của ngươi biết rõ!”
“Đại ca ngươi là ai? Không phải là Phong Ly Dạ đó chứ?”
Bỗng nhiên nàng nhớ ra, Phong gia vẫn còn một vị thiếu gia, là em ruột cùng cha cùng mẹ với Phong Ly Dạ.
Nghe nói những năm qua luôn đi theo bên cạnh Yến Lưu Nguyệt, vì thế Sở Khuynh Ca trước kia cũng chưa từng gặp mặt.
Bây giờ vừa thấy Sở Khuynh Ca thật sự muốn thở phào một hơi.
Cũng may là Cửu công chúa trước kia không gặp thiếu niên này, nếu không, có khi nào nàng nổi lên sắc tâm, muốn thu hết cả hai huynh đệ không?
Hắn ta thật sự rất đẹp, rất dễ làm cho người khác đau lòng.
Phong Thần Mặc hận nhất là thấy nữ nhân dùng ánh mắt như mèo nhìn mình, vẻ mặt sầm xuống, mũi kiếm đã chĩa lên trên mặt Sở Khuynh Ca.
Sở Khuynh Ca vội la lên: “Chờ một chút, ta… Ta tay không tấc sắt! Người cần gì phải thắng một người không có võ.
”
Nàng quay người một cái, cầm lấy thứ gì đó trên bàn.
Lời này cũng chỉ là tiện miệng nói ra, nàng đang chuẩn bị phản kích.
Không ngờ rằng vậy mà chàng thiếu niên xinh đẹp này đã ngừng lại thật, hung dữ nói: “Ngươi đi lựa món vũ khí đi!”
“…” Nàng thấy cạn lời, nàng cũng đã chuẩn bị ra tay, mà đối phương lại hào phóng như vậy.
“Ta sẽ không dùng vũ khí đâu.
” Nàng dựa lên trên bàn, vui vẻ thoải mái nhìn hắn ta.
Phong Thần Mặc thấy khó hiểu.
“Yêu nữ, ta thật sự muốn gϊếŧ ngươi!” Tại sao nàng lại còn bày ra dáng vẻ không màng sống chết thế này?
“Ngươi ra tay đi.
” Sở Khuynh Ca bĩu môi.
Ánh mắt Phong Thần Mặc trầm xuống, bàn tay cầm kiếm trở nên căng cứng.
Hắn ta đang muốn ra tay, lại nghe thấy đối phương nói với vẻ thờ ơ chẳng hề quan tâm: “Ta cũng chẳng biết võ, ngươi muốn gϊếŧ ta, ta có chạy trốn cũng không trốn được.
”
Nàng không biết võ!
Phong Thần Mặc cảm thấy hơi bất ngờ.
Nàng không biết võ, vậy, phải làm sao đây? Muốn hắn ta gϊếŧ một nữ tử tay trói gà không chặt, trước giờ hắn ta vẫn chưa từng làm loại chuyện này bao giờ.
“Ta… Ta đấu với ngươi, không cần vũ khí.
”
“Vậy ngươi muốn dùng nắm đấm có thể đấm nát được tảng đá, để đánh nát cơ thể yếu đuối của ta sao?”
Sở Khuynh Ca chớp mắt, trong tay hơi nhấc ngân châm lên.
Không thể để hắn ta nhìn thấy, nếu để hắn ta nhìn thấy, nhất định sẽ ra tay thật.
Thiếu niên này tuyệt đối có võ công không thấp, thậm chí, có thể còn lợi hại hơn cả Phong Tứ nữa.
Vừa nãy hắn ta chỉ mới vừa nhấc tay, Xảo Nhi đã hôn mê bất tỉnh.
Một chưởng kia âm thầm im lặng, còn chẳng có chút gió phóng ra từ chưởng, mà lại có thể đánh ngất một người trưởng thành.
Nội lực này không thể khinh thường.
Bản lĩnh của nàng không tệ, nhưng yếu nhất chính là nội lực.
Nếu thật sự muốn ra tay, tất nhiên nàng sẽ không đấu lại.
Có điều dường như thiếu niên này có hơi ngay thẳng quá mức.
Bỗng nhiên nàng có xúc động muốn nói chuyện phiếm với hắn ta: “Vì sao lại muốn gϊếŧ ta? Ta cũng đâu có hại đại ca ngươi.
”
Không ngờ, lời này đã làm chút sát khí vừa mới giảm đi của Phong Thần Mặc lập tức tăng lên.
“Yêu nữ, ngươi hại đại ca ta không ít, ngươi còn hại quận chúa! Cho dù trong tay ngươi không tấc sắt, ta cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Thanh kiếm bị hắn giơ lên, một chưởng chứa đầy chân khí, đập về phía trái tim Sở Khuynh Ca “Yêu nữ, chịu chết đi!”.