Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế
Quyển 1 - Chương 11
Tiếng cười của hiệu trưởng vô cùng chói tai. Liễu Xuân Oánh rất tức giận, đây là chuyện liên quan đến lợi ích của con trai cô, ông ta có thể nghiêm túc một chút không? Cô tức đến khó thở, trực tiếp đạp bàn rung lên rầm một cái. Ừm, cô không nghĩ bản thân lại có sức mạnh cực đại như vậy. "Ông không cần cười!"
Tiếng cười của hiệu trưởng đột nhiên im bặt. "Con cô còn chưa nộp học phí đâu, nên không thể xem như học sinh chính thức."
Liễu Xuân Oánh nghẹn họng, vốn dĩ tức giận cực điểm, nhưng cô không trách được hiệu trưởng một mực nói ra vấn đề học phí. Hóa ra nguyên nhân là đây, cô xem thường ông một phen, đem toàn bộ số tiền có trên người ra, không thừa không thiếu vừa đủ một ngàn đồng. "Tôi đã nộp học phí. Có phải bây giờ ngài nên xử lí chuyện kia?"
Hiệu trưởng gật đầu, kêu chủ nhiệm lớp của Lý Á Kiệt tới nói chuyện, giao cho người ta xử lí. Liễu Xuân Oánh thật phục ông, quả nhiên là gian trá.
Mà thầy giáo giải quyết thế nào? Anh ta trực tiếp liên hệ với chủ nhiệm lớp Hai, đem Lý Á Kiệt giao cho người ta là xong việc.
Liễu Xuân Oánh cũng không biết nói cái gì. Cô vốn dĩ không đồng ý cho Lý Á Kiệt nhảy lớp, nhưng thấy vẫn nên mau chóng chuyển khỏi trường học này, miễn cho sau này con trai cô biến thành một dạng giống hiệu trưởng.
Tuy nói là giải quyết xong, nhưng Liễu Xuân Oánh vẫn không vừa lòng, tự mình gọi cho phụ huynh của đứa nhỏ kia. Cô tưởng sẽ có thể hòa hảo đàm luận một chút, cứ để đứa bé kia như thế cũng không phải chuyện tốt, nhưng người ta căn bản thấy Liễu Xuân Oánh không phải người có địa vị, nói thẳng bản thân bận làm việc, không có thời gian.
Cô cũng hết cách. Người lớn không được, vậy cô chỉ có thể ra tay từ đứa nhỏ. Thừa dịp hiện tại còn đang ở trường học, cô định cùng đứa nhỏ đệ nhị nói chuyện. Nhưng khó mà nói lên lời, nói nặng không được, nói nhẹ thì không hiệu quả, Liễu Xuân Oánh vô cùng rối rắm, cảm khái may mà con trai hời nhà mình là Lý Á Kiệt, chứ không, chắc cô phát điên mất.
Có điều, lần này Liễu Xuân Oánh vui vẻ quá sớm. Ở nhiệm vụ tiếp theo, cô phải điên cuồng nhẫn nại. Mỗi ngày cô chỉ mong bố đứa nhỏ sẽ giáo huấn nó, nếu cô mà mắng sẽ bị trừng phạt, trừ điểm.
Cô kiên nhẫn cùng đứa nhỏ đệ nhị nói chuyện. Từ trong lời nói của cậu, cô tìm ra nguyên nhân mọi chuyện. Chẳng qua là đứa nhỏ này muốn càng nhiều người chú ý đến mình, cô thấy hơi 囧. Bởi vì trong lòng cậu, chỉ có vị trí số một mới có thể được mọi người chú ý, việc bị giáo viên đối xử khác biệt đã khẳng định điểm này.
Có điều, cô cũng có thể lí giải, ở tuổi này bọn nhỏ trừ thành tích ra thì chẳng còn cái gì để khoe.
Lúc này rồi cô còn có thể làm thế nào nữa, chỉ còn cách khen ngợi cậu, sau đó nói con trai mình không bằng cậu, nhưng khi cô thấy Lý Á Kiệt càng cúi thấp đầu, cô từ bỏ. Nếu nói như vậy thì không tốt, dễ khiến Lý Á Kiệt mất tự tin, cô đang đổi biện pháp khác.
Nhưng còn phương pháp nào nữa? Thấy hai đứa nhỏ đều nhìn mình chằm chằm, mặt cô đỏ bừng, chớp mắt, có nha! "Cháu biết vì sao thầy giáo lại đồng ý cho Lý Á Kiệt nhảy lớp không?"
Đứa nhỏ đệ nhị kiêu ngạo trừng mắt nhìn cô, "Ai thèm biết!" Cậu cảm thấy người này đang cố ý ở trước mặt mình khoe khoang.
Liễu Xuân Oánh thở dài, tâm lí hơn thua của đứa nhỏ này cũng quá mạnh rồi, có điều cô cũng chỉ có ít kinh nghiệm, không nên cậy mạnh, "Cháu cũng biết nhà cô nghèo. Lý Á Kiệt học nhiều thêm một năm, có phải cô lại tốn thêm một năm học phí sao? Nhà cô không kham nổi nên thầy giáo mới đồng ý cho Lý Á Kiệt nhảy lớp."
Lý Á Kiệt cúi đầu, hóa ra mình nhảy lớp còn có chỗ tốt như vậy. Từ đó Lý Á Kiệt liền điên cuồng nhảy lớp, một đường hát vang, đến khi tốt nghiệp vẫn còn vị thành niên.
Đứa nhỏ đệ nhị nháy mắt rõ ràng, ghen ghét đối với Lý Á Kiệt nháy mắt biến mất, còn đồng tình nhìn cậu, hóa ra là vậy! Thậm chí về sau, mỗi lần gặp được Lý Á Kiệt, cậu còn đem bảo bối của mình cho đi. Xem ra, kỳ thật cậu cũng là một đưa nhỏ đáng yêu.
Như dự đoán, cảm xúc của Lý Á Kiệt quả nhiên trầm xuống, Liễu Xuân Oánh lấy bát đũa, trong lòng do dự hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, "Tất nhiên trong lòng mẹ con là tốt nhất, nhưng hôm nay mẹ vẫn cố ý nói vậy. Con xem, không phải mẹ vừa nói thế, vấn đề liền được giải quyết. Đôi khi mình phải tỏ ra yếu thế, nhẫn nhịn một chút cũng không mất gì. Tuy nhiên, cũng có những điều không thể lùi bước thì đừng lùi bước, biết không?"
Lý Á Kiệt nghe nửa hiểu nửa không, Liễu Xuân Oánh cũng không nghĩ cậu có thể lập tức liền hiểu rõ. Rất nhiều chuyện cần có thời gian, đến khi cậu trưởng thành dần dần sẽ hiểu.
"Đinh, ký chủ đã bỏ công sức vì Lý Á Kiệt, tặng thưởng mười điểm. Có điều, kinh nghiệm xử lí chưa nhiều, ngay từ đầu ký chủ đã bị động, xin hãy sửa lại và không ngừng cố gắng." Cô vừa mới nói xong, âm thanh cứng nhắc của hệ thống vang lên.
Âm thanh này thổi bay cảm giác vất vả, mệt mỏi của Liễu Xuân Oánh. Cô vô cùng vui vẻ, những mười điểm, cảm giác thật nhiều.
Mắt Lý Á Kiệt cũng đầy ý cười. Cậu không nghĩ tới mẹ kế lại có thể vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy. Cậu nhìn cô đầy sùng bái, cô không cần dùng đến nắm đấm đã có thể khiến cho những kẻ mắng mình không dám mắng lại, còn khóc lóc nhận lỗi, thật quá lợi hại. Cậu hạ quyết tâm, cậu cũng muốn trở thành người như vậy!
Vì thế, vô tình Lý Á Kiệt dần phát triển theo hướng phúc hắc.
Về nhà kiểm kê lại tài sản, Liễu Xuân Oánh phát hiện bản thân đã quay lại vạch xuất phát. Cô vừa tiêu hết tiền, toàn bộ tài sản giờ chỉ còn một trăm đồng cô để dành lúc sáng. Trừ đi tiền mua khoai tây và bơ, chỗ dư lại không đủ tiền đi phương tiện công cộng. May mà cô đã luyện tập được một thời gian, thể lực tốt lên, vất vả một chút vẫn có thể chịu được.
Chỉ là tốn nhiều thời gian, nếu đến muộn thì chẳng có gì tốt để chọn, không chỉ đắt hơn, mà có thể toàn khoai nảy mầm, không thể bán cho trẻ con ăn.
Cô cần xuất phát sớm một chút, nhưng nếu đưa Lý Á Kiệt đến trường sớm như vậy, cổng trường lại chưa mở. Không được! Không an toàn!
Lý Á Kiệt nhìn ra cô đang rối rắm, chủ động nói muốn tự đi học. Tuy cậu rất thích ở cùng mẹ kế, nhưng cậu là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Liễu Xuân Oánh không yên tâm, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đi sớm. Cùng lắm ngày mai cô bán ít hơn, tiền kiếm được ít đi, sinh hoạt khó khăn hơn một chút.
Nhưng chuyện cô đã đáp ứng Lý Á Kiệt, cô sẽ không bỏ dở giữa chừng. Cô nói cho Lý Á Kiệt ăn ngon, lớn lên trắng trẻo mập mạp thì nhất định không ủy khuất cậu. Thiếu tiền, cô đành tự trừ vào phần của bản thân.
"Đinh, ký chủ toàn tâm toàn ý suy tính vì Lý Á Kiệt, khen thưởng hai điểm. Hiện tại tổng cộng mười hai điểm, xin hãy không ngừng cố gắng." Cô không ngờ chỉ như vậy cũng có khen thưởng. Hóa ra rất đơn giản, chỉ cần cô đối xử tốt với Lý Á Kiệt.
Tối hôm qua mưa rất lớn, mặt đất còn đầy vũng nước. Liễu Xuân Oánh cầm cặp sách, để Lý Á Kiệt đi ở làn trong, tránh cho cậu bị xe chạy qua bắn hết nước lên làm bẩn quần áo.
Cô vốn dĩ chỉ đề phòng, bởi hiện tại ý thức của mọi người được nâng cao hơn rất nhiều,nhưng không ngờ là vẫn gặp phải, chỉ có thể nói là do trời cao "chiếu cố". Cũng bởi vì chuyện này, một loạt vấn đề lại phát sinh.
Tiếng cười của hiệu trưởng đột nhiên im bặt. "Con cô còn chưa nộp học phí đâu, nên không thể xem như học sinh chính thức."
Liễu Xuân Oánh nghẹn họng, vốn dĩ tức giận cực điểm, nhưng cô không trách được hiệu trưởng một mực nói ra vấn đề học phí. Hóa ra nguyên nhân là đây, cô xem thường ông một phen, đem toàn bộ số tiền có trên người ra, không thừa không thiếu vừa đủ một ngàn đồng. "Tôi đã nộp học phí. Có phải bây giờ ngài nên xử lí chuyện kia?"
Hiệu trưởng gật đầu, kêu chủ nhiệm lớp của Lý Á Kiệt tới nói chuyện, giao cho người ta xử lí. Liễu Xuân Oánh thật phục ông, quả nhiên là gian trá.
Mà thầy giáo giải quyết thế nào? Anh ta trực tiếp liên hệ với chủ nhiệm lớp Hai, đem Lý Á Kiệt giao cho người ta là xong việc.
Liễu Xuân Oánh cũng không biết nói cái gì. Cô vốn dĩ không đồng ý cho Lý Á Kiệt nhảy lớp, nhưng thấy vẫn nên mau chóng chuyển khỏi trường học này, miễn cho sau này con trai cô biến thành một dạng giống hiệu trưởng.
Tuy nói là giải quyết xong, nhưng Liễu Xuân Oánh vẫn không vừa lòng, tự mình gọi cho phụ huynh của đứa nhỏ kia. Cô tưởng sẽ có thể hòa hảo đàm luận một chút, cứ để đứa bé kia như thế cũng không phải chuyện tốt, nhưng người ta căn bản thấy Liễu Xuân Oánh không phải người có địa vị, nói thẳng bản thân bận làm việc, không có thời gian.
Cô cũng hết cách. Người lớn không được, vậy cô chỉ có thể ra tay từ đứa nhỏ. Thừa dịp hiện tại còn đang ở trường học, cô định cùng đứa nhỏ đệ nhị nói chuyện. Nhưng khó mà nói lên lời, nói nặng không được, nói nhẹ thì không hiệu quả, Liễu Xuân Oánh vô cùng rối rắm, cảm khái may mà con trai hời nhà mình là Lý Á Kiệt, chứ không, chắc cô phát điên mất.
Có điều, lần này Liễu Xuân Oánh vui vẻ quá sớm. Ở nhiệm vụ tiếp theo, cô phải điên cuồng nhẫn nại. Mỗi ngày cô chỉ mong bố đứa nhỏ sẽ giáo huấn nó, nếu cô mà mắng sẽ bị trừng phạt, trừ điểm.
Cô kiên nhẫn cùng đứa nhỏ đệ nhị nói chuyện. Từ trong lời nói của cậu, cô tìm ra nguyên nhân mọi chuyện. Chẳng qua là đứa nhỏ này muốn càng nhiều người chú ý đến mình, cô thấy hơi 囧. Bởi vì trong lòng cậu, chỉ có vị trí số một mới có thể được mọi người chú ý, việc bị giáo viên đối xử khác biệt đã khẳng định điểm này.
Có điều, cô cũng có thể lí giải, ở tuổi này bọn nhỏ trừ thành tích ra thì chẳng còn cái gì để khoe.
Lúc này rồi cô còn có thể làm thế nào nữa, chỉ còn cách khen ngợi cậu, sau đó nói con trai mình không bằng cậu, nhưng khi cô thấy Lý Á Kiệt càng cúi thấp đầu, cô từ bỏ. Nếu nói như vậy thì không tốt, dễ khiến Lý Á Kiệt mất tự tin, cô đang đổi biện pháp khác.
Nhưng còn phương pháp nào nữa? Thấy hai đứa nhỏ đều nhìn mình chằm chằm, mặt cô đỏ bừng, chớp mắt, có nha! "Cháu biết vì sao thầy giáo lại đồng ý cho Lý Á Kiệt nhảy lớp không?"
Đứa nhỏ đệ nhị kiêu ngạo trừng mắt nhìn cô, "Ai thèm biết!" Cậu cảm thấy người này đang cố ý ở trước mặt mình khoe khoang.
Liễu Xuân Oánh thở dài, tâm lí hơn thua của đứa nhỏ này cũng quá mạnh rồi, có điều cô cũng chỉ có ít kinh nghiệm, không nên cậy mạnh, "Cháu cũng biết nhà cô nghèo. Lý Á Kiệt học nhiều thêm một năm, có phải cô lại tốn thêm một năm học phí sao? Nhà cô không kham nổi nên thầy giáo mới đồng ý cho Lý Á Kiệt nhảy lớp."
Lý Á Kiệt cúi đầu, hóa ra mình nhảy lớp còn có chỗ tốt như vậy. Từ đó Lý Á Kiệt liền điên cuồng nhảy lớp, một đường hát vang, đến khi tốt nghiệp vẫn còn vị thành niên.
Đứa nhỏ đệ nhị nháy mắt rõ ràng, ghen ghét đối với Lý Á Kiệt nháy mắt biến mất, còn đồng tình nhìn cậu, hóa ra là vậy! Thậm chí về sau, mỗi lần gặp được Lý Á Kiệt, cậu còn đem bảo bối của mình cho đi. Xem ra, kỳ thật cậu cũng là một đưa nhỏ đáng yêu.
Như dự đoán, cảm xúc của Lý Á Kiệt quả nhiên trầm xuống, Liễu Xuân Oánh lấy bát đũa, trong lòng do dự hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, "Tất nhiên trong lòng mẹ con là tốt nhất, nhưng hôm nay mẹ vẫn cố ý nói vậy. Con xem, không phải mẹ vừa nói thế, vấn đề liền được giải quyết. Đôi khi mình phải tỏ ra yếu thế, nhẫn nhịn một chút cũng không mất gì. Tuy nhiên, cũng có những điều không thể lùi bước thì đừng lùi bước, biết không?"
Lý Á Kiệt nghe nửa hiểu nửa không, Liễu Xuân Oánh cũng không nghĩ cậu có thể lập tức liền hiểu rõ. Rất nhiều chuyện cần có thời gian, đến khi cậu trưởng thành dần dần sẽ hiểu.
"Đinh, ký chủ đã bỏ công sức vì Lý Á Kiệt, tặng thưởng mười điểm. Có điều, kinh nghiệm xử lí chưa nhiều, ngay từ đầu ký chủ đã bị động, xin hãy sửa lại và không ngừng cố gắng." Cô vừa mới nói xong, âm thanh cứng nhắc của hệ thống vang lên.
Âm thanh này thổi bay cảm giác vất vả, mệt mỏi của Liễu Xuân Oánh. Cô vô cùng vui vẻ, những mười điểm, cảm giác thật nhiều.
Mắt Lý Á Kiệt cũng đầy ý cười. Cậu không nghĩ tới mẹ kế lại có thể vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy. Cậu nhìn cô đầy sùng bái, cô không cần dùng đến nắm đấm đã có thể khiến cho những kẻ mắng mình không dám mắng lại, còn khóc lóc nhận lỗi, thật quá lợi hại. Cậu hạ quyết tâm, cậu cũng muốn trở thành người như vậy!
Vì thế, vô tình Lý Á Kiệt dần phát triển theo hướng phúc hắc.
Về nhà kiểm kê lại tài sản, Liễu Xuân Oánh phát hiện bản thân đã quay lại vạch xuất phát. Cô vừa tiêu hết tiền, toàn bộ tài sản giờ chỉ còn một trăm đồng cô để dành lúc sáng. Trừ đi tiền mua khoai tây và bơ, chỗ dư lại không đủ tiền đi phương tiện công cộng. May mà cô đã luyện tập được một thời gian, thể lực tốt lên, vất vả một chút vẫn có thể chịu được.
Chỉ là tốn nhiều thời gian, nếu đến muộn thì chẳng có gì tốt để chọn, không chỉ đắt hơn, mà có thể toàn khoai nảy mầm, không thể bán cho trẻ con ăn.
Cô cần xuất phát sớm một chút, nhưng nếu đưa Lý Á Kiệt đến trường sớm như vậy, cổng trường lại chưa mở. Không được! Không an toàn!
Lý Á Kiệt nhìn ra cô đang rối rắm, chủ động nói muốn tự đi học. Tuy cậu rất thích ở cùng mẹ kế, nhưng cậu là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Liễu Xuân Oánh không yên tâm, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đi sớm. Cùng lắm ngày mai cô bán ít hơn, tiền kiếm được ít đi, sinh hoạt khó khăn hơn một chút.
Nhưng chuyện cô đã đáp ứng Lý Á Kiệt, cô sẽ không bỏ dở giữa chừng. Cô nói cho Lý Á Kiệt ăn ngon, lớn lên trắng trẻo mập mạp thì nhất định không ủy khuất cậu. Thiếu tiền, cô đành tự trừ vào phần của bản thân.
"Đinh, ký chủ toàn tâm toàn ý suy tính vì Lý Á Kiệt, khen thưởng hai điểm. Hiện tại tổng cộng mười hai điểm, xin hãy không ngừng cố gắng." Cô không ngờ chỉ như vậy cũng có khen thưởng. Hóa ra rất đơn giản, chỉ cần cô đối xử tốt với Lý Á Kiệt.
Tối hôm qua mưa rất lớn, mặt đất còn đầy vũng nước. Liễu Xuân Oánh cầm cặp sách, để Lý Á Kiệt đi ở làn trong, tránh cho cậu bị xe chạy qua bắn hết nước lên làm bẩn quần áo.
Cô vốn dĩ chỉ đề phòng, bởi hiện tại ý thức của mọi người được nâng cao hơn rất nhiều,nhưng không ngờ là vẫn gặp phải, chỉ có thể nói là do trời cao "chiếu cố". Cũng bởi vì chuyện này, một loạt vấn đề lại phát sinh.
Tác giả :
Tằng Thị Mỹ Vị A