Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
Chương 98: Cua anh chàng hàng xóm (21)
Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Thiên Trạch lái xe đưa An Đồng và Phong Quang đến trường trước rồi sau đó họ sẽ cùng đi xe bus của trường.
An Đồng và Phong Quang cùng ngồi ghế sau.
Hai người không nói một câu nào với nhau, nói chính xác là An Đồng có nói với Phong Quang nhưng cô không đáp lại.
Mục Thiên Trạch cảm thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn sợ hỏi nhiều lại thể hiện hắn rất để ý.
Thật ra, tất cả học sinh lớp 11-1 đều biết An Đồng.
Hắn là một huyền thoại của trường họ, thời gian học ở trường rất ít nhưng hắn đã thi đỗ vào trường đại học tốt nhất với điểm số cao nhất trong lịch sử.
Trường THPT Tứ Diệp Thảo cũng đã từng mời hắn về trường diễn thuyết.
Đối với nhiều người, An Đồng đúng là tấm gương nghị lực thân tàn ý chí thép, đối với những học sinh xuất sắc, hắn chính là mục tiêu để phấn đấu theo đuổi, còn đối với nữ sinh thì hắn chỉ cần có một gương mặt đẹp là đủ rồi.
Vì vậy hoàn toàn có thể đoán được, An Đồng rất được chào đón, dù cho hắn có xuất hiện với chiếc xe lăn.
Phong Quang liếc nhìn An Đồng bị bao vây, mặt lạnh lùng đi lên xe bus của trường.
Cô ngồi hàng cuối ngay cửa sổ, rồi mở điện thoại cắm tai nghe nghe nhạc.
An Đồng bị bọn con gái vây lấy, cô không thèm ghen đâu! “Phong Quang.”
Thôi rồi, dù cho cô đã chỉnh âm thanh to nhất, cũng không cản được giọng nói êm ái của hắn đập vào tai.
“Anh có thể ngồi cạnh em được không?”
An Đồng được Mục Thiên Trạch dìu, biểu cảm của hắn nhìn rất cực nhọc, trên trán chảy mồ hôi.
“Anh…”
Cô vừa mở miệng, mọi ánh nhìn đều hướng về phía cô, giống như chỉ cần cô từ chối thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Phong Quang tựa vào cửa sổ, yếu ớt gật đầu: “Tùy anh.”
“Cám ơn.”
Môi An Đồng hé mở, chỉ một nụ cười nhẹ cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập chân run.
Phong Quang nghe tiếng hô bất ngờ của mọi người xung quanh, trong lòng thấy buồn cười.
Mục Thiên Trạch không khách sáo nói: “Này, Hạ Phong Quang, chăm sóc anh họ tôi cho tốt đấy.”
“Biết rồi.
“ Cô trả lời qua loa.
“Thiên Trạch yên tâm, Phong Quang sẽ bảo vệ anh tốt mà.”
Phong Quang nhìn An Đồng, hắn cũng đang nhìn cô, đôi mắt biết cười ấy như hồ sâu phẳng lặng hút cô vào trong.
Cô chỉ liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng nghiêng đầu đi.
Mục Thiên Trạch đi rồi, đương nhiên cậu ta đi tìm Phương Nhã Nhã.
Xe khởi động, tiếng nói chuyện vui vẻ của mọi người dần dần vang lên trong xe.
Phong Quang nhìn ngoài cửa, lấy khăn lau từ trong túi ra đưa cho hắn, cô không quay đầu, cũng không nói chuyện.
Cô vẫn còn đang giận dỗi.
An Đồng hỏi bằng giọng yếu ớt: “Phong Quang, không thể giúp anh sao?”
“Anh!”
Cuối cùng cô không cần giả vờ xem phong cảnh nữa, quay đầu lại, gương mặt vốn có chút giận, lại thấy dáng vẻ hắn đang chăm chú nhìn cô, đúng là muốn giận cũng không nổi: “Anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Lau mặt thôi cần bao nhiêu sức lực chứ? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán giúp hắn.
An Đồng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô gọn trong lòng bàn tay mình: “Em đừng giận nữa, được không?”
Không biết sao, chỉ câu nói này của hắn cũng khiến bao nhiêu dỗi hờn tan biến hết chỉ còn lại sự xúc động muốn ôm lấy hắn, cô bỗng nghĩ đến rất nhiều việc, thân thể của hắn, mẹ hắn, mọi bất hạnh hắn gặp phải… “Đừng khóc.”
Đầu ngón tay An Đồng chạm lên khóe mắt cô, sự va chạm dịu dàng này khiến hắn cảm thấy lưu luyến và vô cùng mãn nguyện.
Hắn biết, cô đang khóc vì hắn.
Trên đời này, có thể có một người khóc vì mình, đó là chuyện rất hạnh phúc.
An Đồng và Phong Quang cùng ngồi ghế sau.
Hai người không nói một câu nào với nhau, nói chính xác là An Đồng có nói với Phong Quang nhưng cô không đáp lại.
Mục Thiên Trạch cảm thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn sợ hỏi nhiều lại thể hiện hắn rất để ý.
Thật ra, tất cả học sinh lớp 11-1 đều biết An Đồng.
Hắn là một huyền thoại của trường họ, thời gian học ở trường rất ít nhưng hắn đã thi đỗ vào trường đại học tốt nhất với điểm số cao nhất trong lịch sử.
Trường THPT Tứ Diệp Thảo cũng đã từng mời hắn về trường diễn thuyết.
Đối với nhiều người, An Đồng đúng là tấm gương nghị lực thân tàn ý chí thép, đối với những học sinh xuất sắc, hắn chính là mục tiêu để phấn đấu theo đuổi, còn đối với nữ sinh thì hắn chỉ cần có một gương mặt đẹp là đủ rồi.
Vì vậy hoàn toàn có thể đoán được, An Đồng rất được chào đón, dù cho hắn có xuất hiện với chiếc xe lăn.
Phong Quang liếc nhìn An Đồng bị bao vây, mặt lạnh lùng đi lên xe bus của trường.
Cô ngồi hàng cuối ngay cửa sổ, rồi mở điện thoại cắm tai nghe nghe nhạc.
An Đồng bị bọn con gái vây lấy, cô không thèm ghen đâu! “Phong Quang.”
Thôi rồi, dù cho cô đã chỉnh âm thanh to nhất, cũng không cản được giọng nói êm ái của hắn đập vào tai.
“Anh có thể ngồi cạnh em được không?”
An Đồng được Mục Thiên Trạch dìu, biểu cảm của hắn nhìn rất cực nhọc, trên trán chảy mồ hôi.
“Anh…”
Cô vừa mở miệng, mọi ánh nhìn đều hướng về phía cô, giống như chỉ cần cô từ chối thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Phong Quang tựa vào cửa sổ, yếu ớt gật đầu: “Tùy anh.”
“Cám ơn.”
Môi An Đồng hé mở, chỉ một nụ cười nhẹ cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập chân run.
Phong Quang nghe tiếng hô bất ngờ của mọi người xung quanh, trong lòng thấy buồn cười.
Mục Thiên Trạch không khách sáo nói: “Này, Hạ Phong Quang, chăm sóc anh họ tôi cho tốt đấy.”
“Biết rồi.
“ Cô trả lời qua loa.
“Thiên Trạch yên tâm, Phong Quang sẽ bảo vệ anh tốt mà.”
Phong Quang nhìn An Đồng, hắn cũng đang nhìn cô, đôi mắt biết cười ấy như hồ sâu phẳng lặng hút cô vào trong.
Cô chỉ liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng nghiêng đầu đi.
Mục Thiên Trạch đi rồi, đương nhiên cậu ta đi tìm Phương Nhã Nhã.
Xe khởi động, tiếng nói chuyện vui vẻ của mọi người dần dần vang lên trong xe.
Phong Quang nhìn ngoài cửa, lấy khăn lau từ trong túi ra đưa cho hắn, cô không quay đầu, cũng không nói chuyện.
Cô vẫn còn đang giận dỗi.
An Đồng hỏi bằng giọng yếu ớt: “Phong Quang, không thể giúp anh sao?”
“Anh!”
Cuối cùng cô không cần giả vờ xem phong cảnh nữa, quay đầu lại, gương mặt vốn có chút giận, lại thấy dáng vẻ hắn đang chăm chú nhìn cô, đúng là muốn giận cũng không nổi: “Anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Lau mặt thôi cần bao nhiêu sức lực chứ? Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn nhẹ nhàng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán giúp hắn.
An Đồng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô gọn trong lòng bàn tay mình: “Em đừng giận nữa, được không?”
Không biết sao, chỉ câu nói này của hắn cũng khiến bao nhiêu dỗi hờn tan biến hết chỉ còn lại sự xúc động muốn ôm lấy hắn, cô bỗng nghĩ đến rất nhiều việc, thân thể của hắn, mẹ hắn, mọi bất hạnh hắn gặp phải… “Đừng khóc.”
Đầu ngón tay An Đồng chạm lên khóe mắt cô, sự va chạm dịu dàng này khiến hắn cảm thấy lưu luyến và vô cùng mãn nguyện.
Hắn biết, cô đang khóc vì hắn.
Trên đời này, có thể có một người khóc vì mình, đó là chuyện rất hạnh phúc.
Tác giả :
Mao Mao Ru