Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
Chương 86: Cua anh chàng hàng xóm (9)
Ký chủ oán giận ngút trời, thì nhiệm vụ sẽ kết thúc sao? Đương nhiên không thể.
Phong Quang thầm thở dài thườn thượt, nhưng ngoài mặt cô tỏ ra đã lấy lại tinh thần sau khi ngạc nhiên, cô kéo tay An Đồng nói lời an ủi: “Anh yên tâm đi, mẹ anh sẽ không sao đâu.
“Cô Hạ, cám ơn cô.”
An Đồng không nắm lại tay cô, cũng không rút ra, cho dù trong hoàn cảnh nào, hắn cũng vẫn duy trì thái độ không xa lánh cũng không gần gũi.
Phong Quang cảm nhận sâu sắc trách nhiệm nặng nề, cô còn cả một chặng đường dài phải phấn đấu.
An Đồng đã xa rời kịch bản ban đầu, cô không thể chỉ trông chờ vào thượng đế sắp đặt, mà phải tự dựa vào mình, con đường phía trước vẫn còn rất dài...
Lúc ở trường, Phong Quang cũng không tập trung, chỉ mải suy nghĩ cách để kéo gần quan hệ với An Đồng, Phương Nhã Nhã ngồi bên gọi mấy tiếng cô mới hối hồn.
Mà Mục Thiên Trạch thì nhìn Phong Quang chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu ta nghĩ là cô cố tình làm lơ Phương Nhã Nhã.
Phong Quang nhún vai, tưởng cô thèm quan tâm sao? Phương Nhã Nhã để một tờ phiếu ở trên bàn Phong Quang: “Hạ Phong Quang, cậu vẫn chưa gia nhập câu lạc bộ nào.
Cậu xem cái này trước đi, chọn một câu lạc bộ mà cậu muốn tham gia?”
“Nhất định phải tham gia câu lạc bộ sao?”
“Tham gia câu lạc bộ không những có thể kết bạn với những người cùng sở thích, mà còn được cộng điểm, tớ nghĩ cậu nên tham gia thì tốt hơn.”
Cho dù tâm trạng của Phương Nhã Nhã hơi khó chịu vì thân phận của Phong Quang nhưng cô ta cũng cố duy trì thái độ khách quan khi nói chuyện với cô.
Phong Quang thờ ơ hỏi: “Câu lạc bộ nào thoải mái nhất.”
“Cái này...
Câu lạc bộ Trà đạo và câu lạc bộ Mỹ thuật hình như đều rất thoải mái.”
“Vậy được.”
Phong Quang lấy bút viết đại vài chữ, đánh chữ V ở sau câu lạc bộ Trà đạo, sau đó cô đưa giấy cho Phương Nhã Nhã: “Tôi viết xong rồi.”
Thật miễn cưỡng! Phương Nhã Nhã cầm đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ lặng lẽ quay lưng đi.
Cuối cùng cũng hết giờ học, Mục Thiên Trạch đứng dậy, định đến bàn Phong Quang để nói chuyện với cô.
Nhưng tiếng chuông vừa reo thì Phong Quang liền cầm túi chạy mất dạng, chẳng để ý gì đến Mục Thiên Trạch.
Mục Thiên Trạch im lặng vài giây, cho đến khi Phương Nhã Nhã đi đến bến hắn nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Uhm.”
Cậu ta gật đầu, nghênh ngang ra khỏi lớp học.
Tài xế của Mục gia đưa hai người họ đến ngôi biệt thự màu trắng ở vùng ngoại ô, Mục Thiên Trạch nhấn chuông cửa đi vào trong, nhìn thấy An Đông đang ngồi trong vườn chăm sóc hoa.
“Anh An!”
Phương Nhã Nhã vui mừng chạy đến, ngồi bên cạnh hắn.
An Đồng ngẩng đầu, nhìn cô ta đầy ấm áp: “Hai đứa tới rồi à?”
Nhìn dáng vẻ Phương Nhã Nhã vui mừng như vậy, trong lòng Mục Thiên Trạch rất khó chịu.
Được thôi, cậu ta thừa nhận anh.
họ cậu ta rất dễ tạo thiện cảm cho người khác.
Cậu ta uể oải ngồi đối diện An Đồng, hỏi: “Dạo này anh sao rồi?”
“Vẫn vậy thôi.”
Hình như vui vẻ hơn một chút, An Đồng nhớ đến Phong Quang ngày nào cũng kiếm đủ cớ đến tìm mình, cuộc sống bình yên của hắn như thêm chút gợn sóng.
“Em nghe nói...”
Mục Thiên Trạch đắn đo: “Dù đã mất tích.”
“Sao?”
Phương Nhã Nhã kinh ngạc.
An Đồng hé môi, dùng ánh mắt dịu dàng ý bảo mọi người đừng lo: “Anh tin mẹ chỉ là tạm thời rời khỏi, một mình đi khuấy khỏa, bà sẽ không sao đâu.”
“Anh An.”
Mỗi khi thấy hắn mỉm cười nói không có gì, thì trong lòng Phương Nhã Nhã đều vô cùng khó chịu.
Lúc này, bỗng có một người nhảy xuống từ bức tường dây leo xanh mướt, tư thế của cô vô cùng đẹp mắt, ngay cả khi mặc váy cũng không bị lộ hàng, cô đứng vững giang tay vui vẻ nói: “Tư thế hôm nay đúng là 100 điểm! An Đồng...”
Sau khi nhìn rõ trong sân, ngoài An Đổng ra còn có hai người khách không mời mà đến, Phong Quang bỗng im bặt, cô nhanh chóng thu lại tay.
Không khí trở nên rất im ắng.
Phong Quang thầm thở dài thườn thượt, nhưng ngoài mặt cô tỏ ra đã lấy lại tinh thần sau khi ngạc nhiên, cô kéo tay An Đồng nói lời an ủi: “Anh yên tâm đi, mẹ anh sẽ không sao đâu.
“Cô Hạ, cám ơn cô.”
An Đồng không nắm lại tay cô, cũng không rút ra, cho dù trong hoàn cảnh nào, hắn cũng vẫn duy trì thái độ không xa lánh cũng không gần gũi.
Phong Quang cảm nhận sâu sắc trách nhiệm nặng nề, cô còn cả một chặng đường dài phải phấn đấu.
An Đồng đã xa rời kịch bản ban đầu, cô không thể chỉ trông chờ vào thượng đế sắp đặt, mà phải tự dựa vào mình, con đường phía trước vẫn còn rất dài...
Lúc ở trường, Phong Quang cũng không tập trung, chỉ mải suy nghĩ cách để kéo gần quan hệ với An Đồng, Phương Nhã Nhã ngồi bên gọi mấy tiếng cô mới hối hồn.
Mà Mục Thiên Trạch thì nhìn Phong Quang chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu ta nghĩ là cô cố tình làm lơ Phương Nhã Nhã.
Phong Quang nhún vai, tưởng cô thèm quan tâm sao? Phương Nhã Nhã để một tờ phiếu ở trên bàn Phong Quang: “Hạ Phong Quang, cậu vẫn chưa gia nhập câu lạc bộ nào.
Cậu xem cái này trước đi, chọn một câu lạc bộ mà cậu muốn tham gia?”
“Nhất định phải tham gia câu lạc bộ sao?”
“Tham gia câu lạc bộ không những có thể kết bạn với những người cùng sở thích, mà còn được cộng điểm, tớ nghĩ cậu nên tham gia thì tốt hơn.”
Cho dù tâm trạng của Phương Nhã Nhã hơi khó chịu vì thân phận của Phong Quang nhưng cô ta cũng cố duy trì thái độ khách quan khi nói chuyện với cô.
Phong Quang thờ ơ hỏi: “Câu lạc bộ nào thoải mái nhất.”
“Cái này...
Câu lạc bộ Trà đạo và câu lạc bộ Mỹ thuật hình như đều rất thoải mái.”
“Vậy được.”
Phong Quang lấy bút viết đại vài chữ, đánh chữ V ở sau câu lạc bộ Trà đạo, sau đó cô đưa giấy cho Phương Nhã Nhã: “Tôi viết xong rồi.”
Thật miễn cưỡng! Phương Nhã Nhã cầm đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ lặng lẽ quay lưng đi.
Cuối cùng cũng hết giờ học, Mục Thiên Trạch đứng dậy, định đến bàn Phong Quang để nói chuyện với cô.
Nhưng tiếng chuông vừa reo thì Phong Quang liền cầm túi chạy mất dạng, chẳng để ý gì đến Mục Thiên Trạch.
Mục Thiên Trạch im lặng vài giây, cho đến khi Phương Nhã Nhã đi đến bến hắn nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Uhm.”
Cậu ta gật đầu, nghênh ngang ra khỏi lớp học.
Tài xế của Mục gia đưa hai người họ đến ngôi biệt thự màu trắng ở vùng ngoại ô, Mục Thiên Trạch nhấn chuông cửa đi vào trong, nhìn thấy An Đông đang ngồi trong vườn chăm sóc hoa.
“Anh An!”
Phương Nhã Nhã vui mừng chạy đến, ngồi bên cạnh hắn.
An Đồng ngẩng đầu, nhìn cô ta đầy ấm áp: “Hai đứa tới rồi à?”
Nhìn dáng vẻ Phương Nhã Nhã vui mừng như vậy, trong lòng Mục Thiên Trạch rất khó chịu.
Được thôi, cậu ta thừa nhận anh.
họ cậu ta rất dễ tạo thiện cảm cho người khác.
Cậu ta uể oải ngồi đối diện An Đồng, hỏi: “Dạo này anh sao rồi?”
“Vẫn vậy thôi.”
Hình như vui vẻ hơn một chút, An Đồng nhớ đến Phong Quang ngày nào cũng kiếm đủ cớ đến tìm mình, cuộc sống bình yên của hắn như thêm chút gợn sóng.
“Em nghe nói...”
Mục Thiên Trạch đắn đo: “Dù đã mất tích.”
“Sao?”
Phương Nhã Nhã kinh ngạc.
An Đồng hé môi, dùng ánh mắt dịu dàng ý bảo mọi người đừng lo: “Anh tin mẹ chỉ là tạm thời rời khỏi, một mình đi khuấy khỏa, bà sẽ không sao đâu.”
“Anh An.”
Mỗi khi thấy hắn mỉm cười nói không có gì, thì trong lòng Phương Nhã Nhã đều vô cùng khó chịu.
Lúc này, bỗng có một người nhảy xuống từ bức tường dây leo xanh mướt, tư thế của cô vô cùng đẹp mắt, ngay cả khi mặc váy cũng không bị lộ hàng, cô đứng vững giang tay vui vẻ nói: “Tư thế hôm nay đúng là 100 điểm! An Đồng...”
Sau khi nhìn rõ trong sân, ngoài An Đổng ra còn có hai người khách không mời mà đến, Phong Quang bỗng im bặt, cô nhanh chóng thu lại tay.
Không khí trở nên rất im ắng.
Tác giả :
Mao Mao Ru