Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
Chương 113: Cua anh chàng hacker (1)
“Tất cả đại thần game thực tế ảo* đều yêu tôi”
, cái tiêu đề này quả thật ảo diệu chẳng kém gì “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi”
, Phong Quang nhanh chóng tiếp nhận xong kịch bản, mô típ cùng một kiểu với thế giới tổng giám đốc, chẳng qua nơi phát triển tình tiết biến thành game online mà thôi.
Cô thầm vui mừng trong lòng, cô cũng là thiếu nữ nghiện game, số game cô từng chơi không mười mấy thì cũng bảy tám trò, đây xem như là cơ hội để cô phát huy sở trường.
Phong Quang mở màn hình nhìn thấy số điểm tích lũy của mình vừa tròn tám mươi điểm, cô sắp chạm tới mốc một trăm rồi.
*Thực tế ảo là một hệ thống giao diện cấp cao giữa người sử dụng và máy tính, hệ thống này mô phỏng các sự vật và hiện tượng theo thời gian thực và tương tác với người sử dụng qua tổng hợp các kênh cảm giác.
Phong Quang kiềm chế vui mừng, hô một câu: “Bắt đầu nhiệm vụ.”
… Mười một giờ, ánh mặt trời chói chang gay gắt bên ngoài đều bị chặn bởi tấm rèm cửa sổ, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi chui vào trong phòng, người trên giường hơi cựa quậy, cuối cùng ngồi bật dậy.
Cô dụi mắt, mơ mơ màng màng một lúc lâu mới mở choàng mắt và xuống giường, lệt xệt đôi dép lê đến trước bàn trang điểm, cầm lược lên chải qua loa mái tóc dài, cô nhìn cô gái trong gương, gương mặt với đường nét hoàn mỹ, ngũ quan xinh xắn, chiếc váy ngủ rộng thùng thình cũng không che nổi dáng người thướt tha, cô nở nụ cười đầy hài lòng rồi mới ra khỏi phòng.
“Chào cô chủ.”
Người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền từ hơi cúi người, “Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Ừ.”
Phong Quang ngáp một cái, bước xuống cầu thang đi đánh răng rửa mặt trước rồi mới đến bàn ăn.
Trên bàn bày những món ăn hấp dẫn, màu sắc phong phú khiến người ta nhìn thấy là thèm.
Cô uống một ngụm nước cam ép, hỏi: “Dì Lâm, phóng viên vẫn đứng ở ngoài cửa à?”
“Vâng, thưa cô chủ, có cần gọi người đến đuổi họ đi không ạ?”
“Bắt nạt dân thường, kiêu căng ngang ngược, cố ý ép một ngôi sao lớn tự tử… đuổi họ đi, e là tôi sẽ nhận thêm được câu không từ việc ác nào.”
Phong Quang là thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ, dung mạo xinh đẹp, cao quý tao nhã, dường như là người đẹp danh giá trong mơ ước của mỗi cô gái.
Nhưng gần đây cô trở thành nhân vật ai ai cũng muốn chửi, muốn đánh, trong vòng một đêm bài đăng trên các diễn đàn lớn đã vạch trần tất cả lịch sử đen tối của cô, còn có cả bằng chứng, cô không chỉ coi thường nhân viên vệ sinh mà còn chuyện cô vì không thích đại minh tinh Liễu Đề, nên đã dùng quyền thế của mình ép cả giới giải trí cô lập Liễu Đề, kết cục cuối cùng là Liễu Đề uống thuốc tự sát, may mà người đại diện kịp thời phát hiện, Liễu Đề mới giữ được mạng.
Cô còn ghen tuông với một viên chức nhỏ, hắt cốc nước nóng vào cô ta ngay trước mặt chồng chưa cưới Thẩm Vật Ngôn, hành động không coi ai ra gì...
Thật ra khi bài đầu tiên vạch trần lịch sử đen tối của Phong Quang được tung ra, người nhà họ Hạ đã ra mặt yêu cầu diễn đàn xóa bài, nhưng xóa bài đâu nhanh bằng đăng bài, khóa một bài thì hàng trăm bài khác lại mọc lên, cuối cùng thì nhà nhà người người đều biết.
Thẩm Vật Ngôn có hủy hôn với nhà họ Hạ hay không thì không ai đoán được, bây giờ tất cả các phóng viên đều đứng trước biệt thự nhà họ Hạ, đều muốn mình là người đầu tiên phỏng vấn Phong Quang.
“Bên ngoài nắng thế, cứ để họ đứng đi.
Dì Lâm, bảo chú Phương đừng quan tâm đến họ, nhắc chú Phương nhớ đưa Đại Hoàng ra ngoài đi dạo.”
“Vâng, cô chủ.”
Chú Phương là bảo vệ gác cổng lớn, còn Đại Hoàng là một chú chó lông vàng, vật cưng mà Phong Quang thích nhất.
Phong Quang nhanh chóng ăn xong bữa cơm, cô đứng lên đi đến thư phòng, “Cháu đi chơi game một lát, đến giờ ăn cơm tối thì gọi cháu.”
“Vâng.”
Thư phòng của Phong Quang rất rộng, thậm chí có thể nói là mênh mông, người khác dùng thư phòng để làm chỗ xử lý công việc, hoặc để đọc sách, nhưng thư phòng của cô mang một phong cách riêng, chứa đầy các buồng chơi game phiên bản giới hạn, quả là thiên đường của những người nghiện game.
Cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, game bàn phím dần bị thay thế bởi game thực tế ảo, giá cả của game cũng dần bình dân hơn, đa số mọi người đều có thể mua được, đối với các thiếu niên nghiện net, không chơi game thực tế ảo chính là không bắt kịp xu hướng thời đại.
Sự xuất hiện của loại game này giúp cho giới game đón một mùa xuân mới, trong đó mức độ nổi tiếng không game nào vượt qua “Giang Hồ”
, một game mang phong cách võ hiệp.
Lúc vừa mới ra mắt, độ phổ biến của “Giang Hồ”
đã không hề tầm thường, trải nghiệm chân thực, nội dung game đặc sắc làm người chơi khen không ngớt miệng và Phong Quang chính là một cô nàng nghiện game đích thực.
Hôm nay cô chọn buồng trò chơi màu trắng bạc, sau khi ngồi vào và đội mũ xong thì cô nằm xuống, cửa buồng trò chơi tự động đóng lại, lần tiếp theo mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Ở một khu chợ náo nhiệt trên đường phố Trường An, quán rượu mọc lên san sát, tiếng rao bán của các chủ sạp hàng vang vọng khắp nơi, từng làn gió ấm áp thổi nhè nhẹ trong không khí tràn ngập hơi thở cổ đại khiến lòng người say mê.
Bộ quần áo ngủ trên người Phong Quang đã được thay bằng trang phục thời Hán* màu đỏ thêu hoa, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc màu trắng, ăn mặc giản dị nhưng lại mang vẻ đẹp thanh nhã.
Cô không chỉnh sửa mặt mình quá xinh đẹp mà gần như dùng dung mạo vốn có, chỉ sửa một chút xíu để người khác không liên tưởng tới cô chính là Phong Quang bị người người đòi đánh.
Trong màn hình, trên đầu nhân vật của cô hiện ra hai chữ “Vãn Dương”
, đó là tên của cô trong trò chơi.
Cô vừa mới online, âm nhắc nhở của hệ thống đã vang lên trong đầu: Người chơi Triều Lộ mời bạn lập đội, bạn có muốn gia nhập không? Cùng lúc đó, trước mắt cô hiện lên bảng điều khiển, Phong Quang giơ tay lên chọn chấp nhận.
, cái tiêu đề này quả thật ảo diệu chẳng kém gì “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi”
, Phong Quang nhanh chóng tiếp nhận xong kịch bản, mô típ cùng một kiểu với thế giới tổng giám đốc, chẳng qua nơi phát triển tình tiết biến thành game online mà thôi.
Cô thầm vui mừng trong lòng, cô cũng là thiếu nữ nghiện game, số game cô từng chơi không mười mấy thì cũng bảy tám trò, đây xem như là cơ hội để cô phát huy sở trường.
Phong Quang mở màn hình nhìn thấy số điểm tích lũy của mình vừa tròn tám mươi điểm, cô sắp chạm tới mốc một trăm rồi.
*Thực tế ảo là một hệ thống giao diện cấp cao giữa người sử dụng và máy tính, hệ thống này mô phỏng các sự vật và hiện tượng theo thời gian thực và tương tác với người sử dụng qua tổng hợp các kênh cảm giác.
Phong Quang kiềm chế vui mừng, hô một câu: “Bắt đầu nhiệm vụ.”
… Mười một giờ, ánh mặt trời chói chang gay gắt bên ngoài đều bị chặn bởi tấm rèm cửa sổ, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi chui vào trong phòng, người trên giường hơi cựa quậy, cuối cùng ngồi bật dậy.
Cô dụi mắt, mơ mơ màng màng một lúc lâu mới mở choàng mắt và xuống giường, lệt xệt đôi dép lê đến trước bàn trang điểm, cầm lược lên chải qua loa mái tóc dài, cô nhìn cô gái trong gương, gương mặt với đường nét hoàn mỹ, ngũ quan xinh xắn, chiếc váy ngủ rộng thùng thình cũng không che nổi dáng người thướt tha, cô nở nụ cười đầy hài lòng rồi mới ra khỏi phòng.
“Chào cô chủ.”
Người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền từ hơi cúi người, “Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Ừ.”
Phong Quang ngáp một cái, bước xuống cầu thang đi đánh răng rửa mặt trước rồi mới đến bàn ăn.
Trên bàn bày những món ăn hấp dẫn, màu sắc phong phú khiến người ta nhìn thấy là thèm.
Cô uống một ngụm nước cam ép, hỏi: “Dì Lâm, phóng viên vẫn đứng ở ngoài cửa à?”
“Vâng, thưa cô chủ, có cần gọi người đến đuổi họ đi không ạ?”
“Bắt nạt dân thường, kiêu căng ngang ngược, cố ý ép một ngôi sao lớn tự tử… đuổi họ đi, e là tôi sẽ nhận thêm được câu không từ việc ác nào.”
Phong Quang là thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ, dung mạo xinh đẹp, cao quý tao nhã, dường như là người đẹp danh giá trong mơ ước của mỗi cô gái.
Nhưng gần đây cô trở thành nhân vật ai ai cũng muốn chửi, muốn đánh, trong vòng một đêm bài đăng trên các diễn đàn lớn đã vạch trần tất cả lịch sử đen tối của cô, còn có cả bằng chứng, cô không chỉ coi thường nhân viên vệ sinh mà còn chuyện cô vì không thích đại minh tinh Liễu Đề, nên đã dùng quyền thế của mình ép cả giới giải trí cô lập Liễu Đề, kết cục cuối cùng là Liễu Đề uống thuốc tự sát, may mà người đại diện kịp thời phát hiện, Liễu Đề mới giữ được mạng.
Cô còn ghen tuông với một viên chức nhỏ, hắt cốc nước nóng vào cô ta ngay trước mặt chồng chưa cưới Thẩm Vật Ngôn, hành động không coi ai ra gì...
Thật ra khi bài đầu tiên vạch trần lịch sử đen tối của Phong Quang được tung ra, người nhà họ Hạ đã ra mặt yêu cầu diễn đàn xóa bài, nhưng xóa bài đâu nhanh bằng đăng bài, khóa một bài thì hàng trăm bài khác lại mọc lên, cuối cùng thì nhà nhà người người đều biết.
Thẩm Vật Ngôn có hủy hôn với nhà họ Hạ hay không thì không ai đoán được, bây giờ tất cả các phóng viên đều đứng trước biệt thự nhà họ Hạ, đều muốn mình là người đầu tiên phỏng vấn Phong Quang.
“Bên ngoài nắng thế, cứ để họ đứng đi.
Dì Lâm, bảo chú Phương đừng quan tâm đến họ, nhắc chú Phương nhớ đưa Đại Hoàng ra ngoài đi dạo.”
“Vâng, cô chủ.”
Chú Phương là bảo vệ gác cổng lớn, còn Đại Hoàng là một chú chó lông vàng, vật cưng mà Phong Quang thích nhất.
Phong Quang nhanh chóng ăn xong bữa cơm, cô đứng lên đi đến thư phòng, “Cháu đi chơi game một lát, đến giờ ăn cơm tối thì gọi cháu.”
“Vâng.”
Thư phòng của Phong Quang rất rộng, thậm chí có thể nói là mênh mông, người khác dùng thư phòng để làm chỗ xử lý công việc, hoặc để đọc sách, nhưng thư phòng của cô mang một phong cách riêng, chứa đầy các buồng chơi game phiên bản giới hạn, quả là thiên đường của những người nghiện game.
Cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, game bàn phím dần bị thay thế bởi game thực tế ảo, giá cả của game cũng dần bình dân hơn, đa số mọi người đều có thể mua được, đối với các thiếu niên nghiện net, không chơi game thực tế ảo chính là không bắt kịp xu hướng thời đại.
Sự xuất hiện của loại game này giúp cho giới game đón một mùa xuân mới, trong đó mức độ nổi tiếng không game nào vượt qua “Giang Hồ”
, một game mang phong cách võ hiệp.
Lúc vừa mới ra mắt, độ phổ biến của “Giang Hồ”
đã không hề tầm thường, trải nghiệm chân thực, nội dung game đặc sắc làm người chơi khen không ngớt miệng và Phong Quang chính là một cô nàng nghiện game đích thực.
Hôm nay cô chọn buồng trò chơi màu trắng bạc, sau khi ngồi vào và đội mũ xong thì cô nằm xuống, cửa buồng trò chơi tự động đóng lại, lần tiếp theo mở mắt ra, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Ở một khu chợ náo nhiệt trên đường phố Trường An, quán rượu mọc lên san sát, tiếng rao bán của các chủ sạp hàng vang vọng khắp nơi, từng làn gió ấm áp thổi nhè nhẹ trong không khí tràn ngập hơi thở cổ đại khiến lòng người say mê.
Bộ quần áo ngủ trên người Phong Quang đã được thay bằng trang phục thời Hán* màu đỏ thêu hoa, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc màu trắng, ăn mặc giản dị nhưng lại mang vẻ đẹp thanh nhã.
Cô không chỉnh sửa mặt mình quá xinh đẹp mà gần như dùng dung mạo vốn có, chỉ sửa một chút xíu để người khác không liên tưởng tới cô chính là Phong Quang bị người người đòi đánh.
Trong màn hình, trên đầu nhân vật của cô hiện ra hai chữ “Vãn Dương”
, đó là tên của cô trong trò chơi.
Cô vừa mới online, âm nhắc nhở của hệ thống đã vang lên trong đầu: Người chơi Triều Lộ mời bạn lập đội, bạn có muốn gia nhập không? Cùng lúc đó, trước mắt cô hiện lên bảng điều khiển, Phong Quang giơ tay lên chọn chấp nhận.
Tác giả :
Mao Mao Ru