Nhật Ký Chia Tay
Chương 4
Anh bây giờ, nên làm cái gì? Có năng lực làm cái gì?
Suốt 1 tháng, đây là câu hỏi xuất hiện thường xuyên nhất trong tâm tình mờ mịt của Nhậm Mục Vũ.
Có mấy buổi sáng sớm, anh vẫn theo bản năng, ra khỏi cửa mới sực nhớ nhìn chằm chằm vào 2 phần đồ ăn sáng trên tay.
Liên tục 1 tuần, anh phải 1 mình ăn 2 phần thức ăn, kị dị là, cân nặng ngược lại cấp tốc đi xuống, gần đây nhóm y tá mỗi lần gặp anh, đều từ chào hỏi đơn giản biến thành. “Bác sĩ Nhậm, gần đây anh gầy đi nhiều quá, không ăn được hay quá bận? Phải chăm sóc thân thể chứ!”.
Có sao? Anh cố gắng hồi tưởng.
Gần đây không bận bịu gì, cuộc đời anh sống tới bây giờ chưa từng nhàn rỗi như mấy ngày qua.
Sau này, anh đã không cần làm bữa sáng cho ai, nhưng thói quen sáng sớm đồng hồ sinh lý vẫn không khống chế được, luôn tỉnh giấc đúng 6 giờ sáng, sau đó nhìn chằm chằm vào trần nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chờ thời gian trôi qua.
Nếu là trước đây, anh sẽ dùng 20 phút rửa mặt chải đầu, 30 phút làm bữa sáng, nửa giờ lái xe đến nhà cô, sau đó là tốn thêm nửa giờ lôi 1 đầu quỷ xấu ngủ nướng rời khỏi ổ chăn, nửa giờ kế tiếp ăn sáng với cô và chuẩn bị hết thảy mọi thứ, đưa cô đi làm xong thì đến bệnh viện là vừa vặn đúng giờ.
Nếu buổi sáng không có ca khám bệnh, anh sẽ về lại nhà cô, tận dụng thời gian thay cô chuẩn bị mọi vật phẩm thiết yếu hằng ngày, chơi đùa với chú chó để nó giải tỏa cảm xúc, miễn cho nó buồn chán nổi chứng, phát cáu với Tâm Ảnh.
Đôi lúc anh sẽ nói chuyện với nó. “Ngoan nhé, vì tiểu chủ nhân xinh đẹp của mi là bảo bối số 1 trong lòng ta”.
Giữa trưa giờ ăn cơm, anh sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô hôm nay ăn gì.
Nếu ra ngoài được, anh sẽ đi mua vài thứ qua cho cô ăn, nếu không ra được, cũng sẽ dỗ cô miễn cưỡng ăn vài thứ qua điện thoại, buổi tối anh sẽ lại làm sushi cô thích nhất đền bù khẩu vị cho cô.
Cô ghét thịt béo mỡ mạc, đánh chết cũng không ăn.
Cà rốt thì nói có mùi lạ, cũng không ăn.
Cà tím? Nói là cắn vào đã có mùi kì quái, ăn lại càng ghê tởm.
Tâm Ảnh kiêng ăn cực độ, làm anh thực buồn rầu. Đứng ở quan điểm bác sĩ, anh thường khuyên cô nên ăn uống cân đối, nhưng mỗi lần nhìn cô ăn cơm, bộ dáng con dâu nhỏ bị ngược đãi, sắc mặt ấm ức, anh lại không kiềm được ăn hộ cô những thứ cô không muốn ăn, nhường phần cô thích ăn cho cô.
Gặp phải cô, con người sống nguyên tắc trong anh không còn sót lại chút gì, anh vẫn biết, đời này anh nằm trong tay cô, không cứu nổi.
Này đó, đều là trở thành 1 phần trong cuộc sống của anh, đột nhiên 1 ngày, cái gì cũng không cần làm nữa, thời gian lập tức thừa thãi ra. Cảm nhận được, không phải nhàn rỗi, mà là mờ mịt.
Thời gian nào đó trong quá khứ, anh đưa cô đi làm.
Dịp nào đó trong quá khứ, anh nấu bữa tối cho cô, cùng cô xem ảnh.
Lúc nào đó trong quá khứ, anh đang nghe cô làm nũng, cảm thụ thân thể mềm mại của cô, dây dưa hoan ái.
Bây giờ, thời gian dư thừa ra, anh không biết anh nên làm cái gì, còn có thể làm cái gì?
Hóa ra, hy sinh cũng là 1 loại hạnh phúc, không có đối tượng để hy sinh cho, là 1 việc thực chua xót.
Khi làm việc, trong đầu anh không hiểu mình làm vì ai, trước kia toàn tâm toàn ý lao tâm khổ tứ vì cuộc sống tương lai của cả 2, còn bây giờ? Thiếu cô trong tương lai đó, tích cực làm việc còn có ý nghĩa gì?
Nếu có cơ hội, anh muốn nói cho cô nghe 1 lần nữa cô có ý nghĩa trọng đại với anh biết bao nhiêu… Ngay chính ngày hôm đó, trong óc đột nhiên nảy ra ý định.
Đúng vậy, nếu có cơ hội!
Anh bắt đầu tự hỏi theo 1 phương hướng khác.
Anh biết anh chưa từng bày tỏ tấm lòng cho cô hiểu, cứ nghĩ cô đã biết; thậm chí khi cô nói muốn chia tay, anh cũng dễ dàng buông tay cho cô ra đi, ngu xuẩn tin tưởng rằng chỉ cần cô hạnh phúc là đủ.
Nhưng mà, anh chưa bao giờ nói, làm sao cô biết, nếu anh giao phó toàn bộ sinh mệnh mình cho cô, làm sao cô lại không nhận?
Anh có lẽ không lãng mạn, nhưng tình yêu dành cho cô, tới bây giờ chưa từng thiếu.
Lần đầu tiên, anh mãnh liệt nghĩ sẽ nói những lời này thật chân thành cho cô nghe. Có lẽ, bọn họ còn có cơ hội.
Đêm đó, anh lắng đọng lại tâm tình, chuyên chú viết 1 phong thư, nhưng không phải cho cô, mà gửi cho đài radio.
Anh nghĩ, đây là sự kiện lãng mạn nhất anh từng làm trong đời.
Anh lựa chọn ngày lễ tình nhân để vãn hồi tình cảm gián đoạn suốt 1 tháng.
Vốn ngày đó, anh ngập trong núi các ca khám bệnh, nhưng anh kiên quyết sắp xếp hủy, không nhận khám vào buổi tối. Lãng mạn hay không anh không biết, nhưng có thể khẳng định là, đây là sự kiện bốc đồng nhất cuộc đời anh.
Anh trước tiên ở nhà làm mấy món đồ ăn, tất cả đều là món cô thích ăn nhất. Cũng mua 999 bông hồng, chất lên xe không đủ chỗ để, giờ mới biết trong lễ tình nhân hoa đắt kinh người, nhưng tiền này bỏ ra anh không đau lòng, cô có nhận hay không anh mới quan tâm.
Cuối cùng là cặp nhẫn cầu hôn sớm đã chuẩn bị xong, luôn chờ thời cơ thích hợp để đeo lên ngón tay cô.
Anh chỉ rút 1 bông hồng mang vào nhà, nếu cô đồng ý, anh mới cho cô thấy toàn bộ số hoa còn lại, xem chị bán hoa có gạt anh hay không.
Cắm hoa vào bình, còn rải đầy hoa trong bồn tắm, này, hẳn là đủ lãng mạn như cô muốn đi?
Chờ đợi thời gian qua đi, anh hồi tưởng lại những năm vừa rồi nếu có thể ở bên cô trong ngày hôm nay, bọn họ sẽ làm gì?
Ấn tượng sâu sắc nhất, vẫn là đêm đầu tiên phát sinh quan hệ thân mật với cô.
Sau dù có nghĩ lại thế nào, giống như cuối cùng chỉ có kích tình mà thôi.
Còn nhớ rõ lần khoa trương nhất là trên bàn ăn cơm, ăn đến miệng đối phương rồi, chờ không kịp vào phòng, liền triền miên ngay tại đó, sau đó đói bụng lại tiếp tục ăn, tuy rằng đồ ăn đều đã lạnh.
Anh định hâm nóng lại, không muốn dạ dày cô chịu bạc đãi, cô lại nói không cần.
Anh hỏi vì sao?
Cô nói, cô tin tưởng năng lực của anh, không có lý do gì không ăn.
Mệt nỗi, anh học y khoa, còn đần độn hỏi lại vì sao?
Cô dùng khẩu khí ‘thật muốn lật bàn đập chết anh’ nói. “Vừa vận động kịch liệt xong không nên ăn đồ nóng, em sẽ hỏi thử anh có người bạn nào bên khoa tiết niệu không, lần tới qua đó học hỏi đi!”.
Anh đỏ mặt, cô cũng đỏ mặt – bất quá, mặt cô đỏ là do bực mình.
Nghe qua giống như chẳng có gì lãng mạn, đúng hay không?
Ngay thời khắc nên có lời nhỏ nhẹ ôn tồn, bọn họ lại chẳng có!
Còn có 1 lần, là trên sofa trong phòng khách, cuộc đối thoại là –
“Không thấy mình bị đối xử bất công sao?”. Thật ra hàm ý chân chính của anh là hỏi thăm ý nguyện kết hôn của cô.
Nhưng hiển nhiên cô không nhận ra, bởi vì câu trả lời của cô là. “Bao cao su đều đã mua, không dùng thì phí”.
Tốt lắm, thảo luận xong thì từ chuyện tình dục đổi sang ngay vấn đề hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Bọn họ trong lúc đó không thể có chút đối thoại bình thường sao? Còn dám trách anh không lãng mạn, chó chê mèo lắm lông*!
Vì thế, anh đành phải cố không phụ lòng mong đợi của cô, cố gắng không “lãng phí”.
Anh đã không dám tưởng tượng, lần sau sẽ xuất hiện cuộc đối thoại kiểu gì nữa.
Nghĩ đến đó, giống như thật sự giữa họ không thiếu những lúc lửa nóng kích tình bốc lên, không hề cố ý sắp xếp, nhưng cuối cùng cũng tự nhiên phát triển thành như vậy. Trong bầu không khí của lễ tình nhân, tỷ lệ lửa bốc lại càng cao? Hay do quan hệ bọn họ bị “lỗi mô hình?”.
Chờ cô trở lại nhất định phải hỏi cô. Anh mỉm cười nghĩ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ý nghĩ như thế, trở thành sự tra tấn tâm can.
Cô hiện tại, đang ở cùng ai? Là người đàn ông đã làm cô nói lời chia tay với anh sao?
Chỉ cần nhớ tới cô từng trải qua lễ tình nhân bên anh thế nào, trong lòng quặn thắt, đau đến không còn cảm giác.
Cô, cũng sẽ làm những chuyện đó với người khác ư, cũng kiều mỵ dịu dàng như thế ư?
Đúng vậy, anh đang làm cái gì đây?
Đã sớm chia tay, mọi thứ của cô, anh cũng không còn quyền xen vào nữa, tự hỏi cái gì, vãn hồi cái gì?
1 tháng trước khi cô lựa chọn như thế, 1 tháng sau, cô cũng không liên lạc với anh, không phải đã muốn phân cách rõ ràng giới tuyến giữa 2 người sao?
Hết thảy đều đã muộn, đánh mất, đã không thể tìm về…
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 tiếng, anh, cũng đồng thời chết tâm.
Rạng sáng, lễ tình nhân trôi qua…
Không thể lại lừa mình dối người, cô bây giờ, đã có người khác, không bao giờ cần anh nữa…
Không muốn cô khó xử, anh lặng yên dọn dẹp thức ăn, lau đi mọi dấu vết tồn tại đêm nay.
Trước khi đi, quay đầu nhìn khắp các ngõ ngách anh đã quá mức quen thuộc, sau đó nắm chìa khóa nhà cô, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, bên cạnh điện thoại.
Chiếc chìa khóa này, từng cùng 1 chỗ với chìa khóa nhà anh, mỗi ngày đều mang trên người, số lần sử dụng nó thậm chí còn gấp nhiều lần số lần sử dụng chìa khóa nhà mình, nhưng là hiện tại, nó cũng không còn thuộc về anh nữa.
Đem nó trả lại cho cô, đại biểu chấm dứt hẳn, bây giờ, cô đã có người thích hợp hơn giữ nó.
Thu dọn những mảnh tim vụn vỡ, bước ra khỏi cửa nhà cô, đồng thời, anh cũng bước ra khỏi thế giới của cô.
Ngồi vào bên trong xe, cảm giác sức lực toàn thân đã bị rút hết, anh không rời đi ngay, cũng không làm gì, chỉ vặn radio và nghe, đếm thời gian chậm rãi trôi qua –
“Nghe xong 1 ca khúc hay, đêm khuya đã điểm 12 giờ, lễ tình nhân trôi qua, mọi người sao, lễ tình nhân vui vẻ chứ? Tôi là Lời giữa mùa hạ, thật cao hứng được đồng hành cùng mọi người thêm 1 giờ nữa.
Đây là phong thư 1 thính giả đã gửi, viết rất tình cảm, anh ấy nói :
Lời giữa mùa hạ, xin chào anh!
Chưa từng nghĩ tới sẽ trao đổi tâm linh tình cảm với 1 người hoàn toàn xa lạ, bạn gái của tôi là thính giả trung thành của anh, lá thư này tôi viết nguyên nhân là… Không, có lẽ hiện tại không thể gọi cô ấy là bạn gái tôi nữa, bởi vì, 2 chúng tôi đã chia tay, 1 tháng trước, là cô ấy đề nghị.
Ở bên nhau đã 7 năm, tôi cứ luôn nghĩ chúng tôi sẽ bên nhau mãi đến bạc đầu. Một khi đã vậy, kia cuối cùng vì sao lại chia tay? Nếu tôi nói, mãi đến 1 phút trước khi cô ấy nói chia tay, tôi vẫn không thấy chúng tôi sai chỗ nào, vậy phải giải thích thế nào về việc cô ấy muốn chia tay?
Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi đã bỏ bê cô ấy.
Thẳng thắn mà nói, tôi không phải là 1 người lãng mạn, không hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì, chỉ biết bước đi trầm lặng an ổn bên cô ấy mà thôi, từ lúc bước vào nhân sinh của cô ấy, tôi chưa từng nói yêu cô ấy, vì tôi kiên định đó là đương nhiên, không tất yếu phải cường điệu nó lên, nhưng đây chỉ là ý nghĩ của tôi.
Cũng bởi vậy, tôi đã xem nhẹ những khao khát tình cảm của cô ấy.
Thẳng đến khi mất đi cô ấy rồi, tôi mới giật mình thấy mình chưa từng nói rõ mình yêu cô ấy thế nào, có cô gái nào có thể chịu đựng được 1 người đàn ông ngay cả câu yêu cô ấy cũng không thể nói ra miệng được không? Đúng là đáng giận phải không? Cho dù người đàn ông đó có yêu cô ấy tận xương tủy.
Mà hiện tại bây giờ, cũng đã không còn cơ hội nữa, cô ấy đã tìm được 1 người đàn ông khác cho cô ấy tình yêu mỹ mãn mà cô ấy muốn, tôi không nói cái gì, không giận không oán, buông tay để cô ấy đi rồi.
Hiện tại ngẫm lại, rõ ràng không thể sống thiếu cô ấy, còn làm ra vẻ cao thượng làm gì? Tôi rõ ràng muốn giữ cô ấy lại, tại sao không làm? Nếu lúc ấy, tôi khẳng khái lớn tiếng nói cho cô ấy biết cô ấy là của tôi, như vậy hiện tại, tình huống có phải sẽ khác đi không?
Tôi muốn biết đáp án, lại không thể hỏi cô ấy, cho nên viết lá thư này.
Cô ấy là thính giả trung thành của anh, mỗi lần nghe anh đọc 1 bức thư cảm động nào đó, sẽ nhéo mũi tôi mà mắng. “Anh anh anh! Muốn tình cảm bằng một phần hai của người ta đã tốt rồi”.
Tôi tin tưởng cô ấy sẽ nghe được, lời tôi muốn nói cũng chỉ đơn giản vài câu : “Tâm Ảnh, cái mõ ngốc của em rốt cuộc cũng thông suốt, có lẽ anh còn chưa đủ lãng mạn, nhưng lòng anh yêu em so với bất kỳ ai sẽ không hề thua kém, em có đồng ý cho cả 2 chúng ta 1 cơ hội nữa, cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu không em?”.
Tôi không biết ca khúc nào đang được yêu thích, cũng không biết ca khúc nào có thể nhắn gửi đầy đủ tâm tình của tôi giờ phút này, nếu anh biết, thỉnh cầu thay tôi chọn 1 bài hát thật hay, tặng cho cô gái tôi yêu nhất, có thể chứ? Thời điểm bài hát đó vang lên, cũng là lúc tôi nhận được câu trả lời từ cô ấy…”.
Đọc xong nội dung bức thư, người dẫn im lặng 3 giây, rồi mới nói tiếp. “Nói ra miệng rằng yêu mới là yêu thật sự ư? Vậy nếu cả đời không nói, kiếp này hy sinh hết thảy đều chẳng được tính là gì sao? Tôi và bạn gái mình cũng quen nhau 15 năm… Không, hiện tại không thể gọi cô ấy là bạn gái tôi nữa, vì chúng tôi đã kết hôn, 1 năm trước, cô ấy cầu hôn tôi”. Anh ta nói đến đó, giọng ngập tràn hạnh phúc, cười khẽ. “15 năm qua, tôi chưa từng nói yêu cô ấy hay linh tinh gì khác, cô ấy đương nhiên cũng không ngốc nghếch hỏi tôi vấn đề này, hỏi chỉ tổ để tôi làm cô ấy thương tâm, hối hận đầu thai làm người. Nếu nói như thế, tôi không phải cũng đáng ghét đáng trách lắm ư?
Có lẽ, tôi nên đổi cách diễn đạt. Mỗi người có mỗi cách biểu đạt tình cảm khác nhau, của chúng tôi là trầm ổn, cụ thể hành động.
Lãng mạn chính là tình yêu đóng gói, lãng mạn mà thiếu tình yêu chân thành cũng giống như 1 hộp quà đẹp đẽ mà bên trong lại rỗng không. Nếu bạn gái anh thích loại tình cảm mỹ mạo bên ngoài, mà không phải người đàn ông kia, vậy lúc mộng ảo qua đi, còn lại cũng chỉ là thâm trầm hư không.
Cô ấy có lẽ sẽ yêu thích và ngưỡng mộ hộp quà hoa lệ trong tay người khác, nhưng cái hộp vẫn chỉ là cái hộp, mở ra rồi, bên trong chẳng có gì. Mà cô ấy tuy không có lớp giấy gói hào nhoáng bên ngoài, lại có được món quà quý giá nhất, kim cương dù có thiếu đi lớp giấy gói, vẫn trân quý như cũ. Nếu cô ấy thật tâm yêu anh, 1 ngày nào đó, cô ấy sẽ nhận ra đạo lý này.
Tôi chọn cho anh bài hát Nắm tay nhau đến bạc đầu, thực hợp với tâm tình sầu não của anh bây giờ, tôi chân thành hy vọng, anh có thể ở bên cô ấy tới bạc đầu, nếu có 1 ngày như vậy, đừng quên gửi thư nói cho tôi biết, để tôi có thể chúc mừng anh”.
Ca khúc có giai điệu rất đẹp, hòa với cảnh vật chung quanh như muốn lấy đi toàn bộ không khí trong ngực anh.
Anh chỉ khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, không còn cơ hội nhìn thấy em cười.
Nhớ đến mọi thứ tốt đẹp về em lại càng làm nỗi thống khổ thêm lồng lộn.
Nhớ có lúc anh đã muốn chạy trốn khỏi vòng luẩn quẩn đó.
Trong đầu anh, không ngừng lặp đi lặp lại những ca từ này.
“Bài hát Cùng nắm tay đến bạc đầu, tặng cho các cặp tình nhân khắp thiên hạ, cũng hy vọng người con gái anh muốn tặng cũng có thể nghe thấy, 1 lần nữa tự hỏi, nhận rõ định nghĩa của tình yêu đích thực và hạnh phúc…”.
Giọng nam trung trầm ấm như suối chảy còn lưu lại trong óc, anh, đợi chờ đáp án anh muốn.
Xuyên thấu qua cửa kính xe, thấy bóng người ôm hôn dưới ánh trăng, anh không dời ánh mắt, tựa như từ trước đến giờ đặt ở nơi nào, bây giờ cũng không thể dời đi nơi khác.
Thẳng đến khi cô đi vào phòng, anh mới hạ cửa xe, gió đêm thổi lên mặt, băng băng lạnh lẽo, anh giơ tay, chạm vào 1 mảnh ẩm ướt.
Không biết từ khi nào, lệ, đã lặng lẽ ngã xuống.
Suốt 1 tháng, đây là câu hỏi xuất hiện thường xuyên nhất trong tâm tình mờ mịt của Nhậm Mục Vũ.
Có mấy buổi sáng sớm, anh vẫn theo bản năng, ra khỏi cửa mới sực nhớ nhìn chằm chằm vào 2 phần đồ ăn sáng trên tay.
Liên tục 1 tuần, anh phải 1 mình ăn 2 phần thức ăn, kị dị là, cân nặng ngược lại cấp tốc đi xuống, gần đây nhóm y tá mỗi lần gặp anh, đều từ chào hỏi đơn giản biến thành. “Bác sĩ Nhậm, gần đây anh gầy đi nhiều quá, không ăn được hay quá bận? Phải chăm sóc thân thể chứ!”.
Có sao? Anh cố gắng hồi tưởng.
Gần đây không bận bịu gì, cuộc đời anh sống tới bây giờ chưa từng nhàn rỗi như mấy ngày qua.
Sau này, anh đã không cần làm bữa sáng cho ai, nhưng thói quen sáng sớm đồng hồ sinh lý vẫn không khống chế được, luôn tỉnh giấc đúng 6 giờ sáng, sau đó nhìn chằm chằm vào trần nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chờ thời gian trôi qua.
Nếu là trước đây, anh sẽ dùng 20 phút rửa mặt chải đầu, 30 phút làm bữa sáng, nửa giờ lái xe đến nhà cô, sau đó là tốn thêm nửa giờ lôi 1 đầu quỷ xấu ngủ nướng rời khỏi ổ chăn, nửa giờ kế tiếp ăn sáng với cô và chuẩn bị hết thảy mọi thứ, đưa cô đi làm xong thì đến bệnh viện là vừa vặn đúng giờ.
Nếu buổi sáng không có ca khám bệnh, anh sẽ về lại nhà cô, tận dụng thời gian thay cô chuẩn bị mọi vật phẩm thiết yếu hằng ngày, chơi đùa với chú chó để nó giải tỏa cảm xúc, miễn cho nó buồn chán nổi chứng, phát cáu với Tâm Ảnh.
Đôi lúc anh sẽ nói chuyện với nó. “Ngoan nhé, vì tiểu chủ nhân xinh đẹp của mi là bảo bối số 1 trong lòng ta”.
Giữa trưa giờ ăn cơm, anh sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô hôm nay ăn gì.
Nếu ra ngoài được, anh sẽ đi mua vài thứ qua cho cô ăn, nếu không ra được, cũng sẽ dỗ cô miễn cưỡng ăn vài thứ qua điện thoại, buổi tối anh sẽ lại làm sushi cô thích nhất đền bù khẩu vị cho cô.
Cô ghét thịt béo mỡ mạc, đánh chết cũng không ăn.
Cà rốt thì nói có mùi lạ, cũng không ăn.
Cà tím? Nói là cắn vào đã có mùi kì quái, ăn lại càng ghê tởm.
Tâm Ảnh kiêng ăn cực độ, làm anh thực buồn rầu. Đứng ở quan điểm bác sĩ, anh thường khuyên cô nên ăn uống cân đối, nhưng mỗi lần nhìn cô ăn cơm, bộ dáng con dâu nhỏ bị ngược đãi, sắc mặt ấm ức, anh lại không kiềm được ăn hộ cô những thứ cô không muốn ăn, nhường phần cô thích ăn cho cô.
Gặp phải cô, con người sống nguyên tắc trong anh không còn sót lại chút gì, anh vẫn biết, đời này anh nằm trong tay cô, không cứu nổi.
Này đó, đều là trở thành 1 phần trong cuộc sống của anh, đột nhiên 1 ngày, cái gì cũng không cần làm nữa, thời gian lập tức thừa thãi ra. Cảm nhận được, không phải nhàn rỗi, mà là mờ mịt.
Thời gian nào đó trong quá khứ, anh đưa cô đi làm.
Dịp nào đó trong quá khứ, anh nấu bữa tối cho cô, cùng cô xem ảnh.
Lúc nào đó trong quá khứ, anh đang nghe cô làm nũng, cảm thụ thân thể mềm mại của cô, dây dưa hoan ái.
Bây giờ, thời gian dư thừa ra, anh không biết anh nên làm cái gì, còn có thể làm cái gì?
Hóa ra, hy sinh cũng là 1 loại hạnh phúc, không có đối tượng để hy sinh cho, là 1 việc thực chua xót.
Khi làm việc, trong đầu anh không hiểu mình làm vì ai, trước kia toàn tâm toàn ý lao tâm khổ tứ vì cuộc sống tương lai của cả 2, còn bây giờ? Thiếu cô trong tương lai đó, tích cực làm việc còn có ý nghĩa gì?
Nếu có cơ hội, anh muốn nói cho cô nghe 1 lần nữa cô có ý nghĩa trọng đại với anh biết bao nhiêu… Ngay chính ngày hôm đó, trong óc đột nhiên nảy ra ý định.
Đúng vậy, nếu có cơ hội!
Anh bắt đầu tự hỏi theo 1 phương hướng khác.
Anh biết anh chưa từng bày tỏ tấm lòng cho cô hiểu, cứ nghĩ cô đã biết; thậm chí khi cô nói muốn chia tay, anh cũng dễ dàng buông tay cho cô ra đi, ngu xuẩn tin tưởng rằng chỉ cần cô hạnh phúc là đủ.
Nhưng mà, anh chưa bao giờ nói, làm sao cô biết, nếu anh giao phó toàn bộ sinh mệnh mình cho cô, làm sao cô lại không nhận?
Anh có lẽ không lãng mạn, nhưng tình yêu dành cho cô, tới bây giờ chưa từng thiếu.
Lần đầu tiên, anh mãnh liệt nghĩ sẽ nói những lời này thật chân thành cho cô nghe. Có lẽ, bọn họ còn có cơ hội.
Đêm đó, anh lắng đọng lại tâm tình, chuyên chú viết 1 phong thư, nhưng không phải cho cô, mà gửi cho đài radio.
Anh nghĩ, đây là sự kiện lãng mạn nhất anh từng làm trong đời.
Anh lựa chọn ngày lễ tình nhân để vãn hồi tình cảm gián đoạn suốt 1 tháng.
Vốn ngày đó, anh ngập trong núi các ca khám bệnh, nhưng anh kiên quyết sắp xếp hủy, không nhận khám vào buổi tối. Lãng mạn hay không anh không biết, nhưng có thể khẳng định là, đây là sự kiện bốc đồng nhất cuộc đời anh.
Anh trước tiên ở nhà làm mấy món đồ ăn, tất cả đều là món cô thích ăn nhất. Cũng mua 999 bông hồng, chất lên xe không đủ chỗ để, giờ mới biết trong lễ tình nhân hoa đắt kinh người, nhưng tiền này bỏ ra anh không đau lòng, cô có nhận hay không anh mới quan tâm.
Cuối cùng là cặp nhẫn cầu hôn sớm đã chuẩn bị xong, luôn chờ thời cơ thích hợp để đeo lên ngón tay cô.
Anh chỉ rút 1 bông hồng mang vào nhà, nếu cô đồng ý, anh mới cho cô thấy toàn bộ số hoa còn lại, xem chị bán hoa có gạt anh hay không.
Cắm hoa vào bình, còn rải đầy hoa trong bồn tắm, này, hẳn là đủ lãng mạn như cô muốn đi?
Chờ đợi thời gian qua đi, anh hồi tưởng lại những năm vừa rồi nếu có thể ở bên cô trong ngày hôm nay, bọn họ sẽ làm gì?
Ấn tượng sâu sắc nhất, vẫn là đêm đầu tiên phát sinh quan hệ thân mật với cô.
Sau dù có nghĩ lại thế nào, giống như cuối cùng chỉ có kích tình mà thôi.
Còn nhớ rõ lần khoa trương nhất là trên bàn ăn cơm, ăn đến miệng đối phương rồi, chờ không kịp vào phòng, liền triền miên ngay tại đó, sau đó đói bụng lại tiếp tục ăn, tuy rằng đồ ăn đều đã lạnh.
Anh định hâm nóng lại, không muốn dạ dày cô chịu bạc đãi, cô lại nói không cần.
Anh hỏi vì sao?
Cô nói, cô tin tưởng năng lực của anh, không có lý do gì không ăn.
Mệt nỗi, anh học y khoa, còn đần độn hỏi lại vì sao?
Cô dùng khẩu khí ‘thật muốn lật bàn đập chết anh’ nói. “Vừa vận động kịch liệt xong không nên ăn đồ nóng, em sẽ hỏi thử anh có người bạn nào bên khoa tiết niệu không, lần tới qua đó học hỏi đi!”.
Anh đỏ mặt, cô cũng đỏ mặt – bất quá, mặt cô đỏ là do bực mình.
Nghe qua giống như chẳng có gì lãng mạn, đúng hay không?
Ngay thời khắc nên có lời nhỏ nhẹ ôn tồn, bọn họ lại chẳng có!
Còn có 1 lần, là trên sofa trong phòng khách, cuộc đối thoại là –
“Không thấy mình bị đối xử bất công sao?”. Thật ra hàm ý chân chính của anh là hỏi thăm ý nguyện kết hôn của cô.
Nhưng hiển nhiên cô không nhận ra, bởi vì câu trả lời của cô là. “Bao cao su đều đã mua, không dùng thì phí”.
Tốt lắm, thảo luận xong thì từ chuyện tình dục đổi sang ngay vấn đề hiệu quả và lợi ích kinh tế.
Bọn họ trong lúc đó không thể có chút đối thoại bình thường sao? Còn dám trách anh không lãng mạn, chó chê mèo lắm lông*!
Vì thế, anh đành phải cố không phụ lòng mong đợi của cô, cố gắng không “lãng phí”.
Anh đã không dám tưởng tượng, lần sau sẽ xuất hiện cuộc đối thoại kiểu gì nữa.
Nghĩ đến đó, giống như thật sự giữa họ không thiếu những lúc lửa nóng kích tình bốc lên, không hề cố ý sắp xếp, nhưng cuối cùng cũng tự nhiên phát triển thành như vậy. Trong bầu không khí của lễ tình nhân, tỷ lệ lửa bốc lại càng cao? Hay do quan hệ bọn họ bị “lỗi mô hình?”.
Chờ cô trở lại nhất định phải hỏi cô. Anh mỉm cười nghĩ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ý nghĩ như thế, trở thành sự tra tấn tâm can.
Cô hiện tại, đang ở cùng ai? Là người đàn ông đã làm cô nói lời chia tay với anh sao?
Chỉ cần nhớ tới cô từng trải qua lễ tình nhân bên anh thế nào, trong lòng quặn thắt, đau đến không còn cảm giác.
Cô, cũng sẽ làm những chuyện đó với người khác ư, cũng kiều mỵ dịu dàng như thế ư?
Đúng vậy, anh đang làm cái gì đây?
Đã sớm chia tay, mọi thứ của cô, anh cũng không còn quyền xen vào nữa, tự hỏi cái gì, vãn hồi cái gì?
1 tháng trước khi cô lựa chọn như thế, 1 tháng sau, cô cũng không liên lạc với anh, không phải đã muốn phân cách rõ ràng giới tuyến giữa 2 người sao?
Hết thảy đều đã muộn, đánh mất, đã không thể tìm về…
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 tiếng, anh, cũng đồng thời chết tâm.
Rạng sáng, lễ tình nhân trôi qua…
Không thể lại lừa mình dối người, cô bây giờ, đã có người khác, không bao giờ cần anh nữa…
Không muốn cô khó xử, anh lặng yên dọn dẹp thức ăn, lau đi mọi dấu vết tồn tại đêm nay.
Trước khi đi, quay đầu nhìn khắp các ngõ ngách anh đã quá mức quen thuộc, sau đó nắm chìa khóa nhà cô, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, bên cạnh điện thoại.
Chiếc chìa khóa này, từng cùng 1 chỗ với chìa khóa nhà anh, mỗi ngày đều mang trên người, số lần sử dụng nó thậm chí còn gấp nhiều lần số lần sử dụng chìa khóa nhà mình, nhưng là hiện tại, nó cũng không còn thuộc về anh nữa.
Đem nó trả lại cho cô, đại biểu chấm dứt hẳn, bây giờ, cô đã có người thích hợp hơn giữ nó.
Thu dọn những mảnh tim vụn vỡ, bước ra khỏi cửa nhà cô, đồng thời, anh cũng bước ra khỏi thế giới của cô.
Ngồi vào bên trong xe, cảm giác sức lực toàn thân đã bị rút hết, anh không rời đi ngay, cũng không làm gì, chỉ vặn radio và nghe, đếm thời gian chậm rãi trôi qua –
“Nghe xong 1 ca khúc hay, đêm khuya đã điểm 12 giờ, lễ tình nhân trôi qua, mọi người sao, lễ tình nhân vui vẻ chứ? Tôi là Lời giữa mùa hạ, thật cao hứng được đồng hành cùng mọi người thêm 1 giờ nữa.
Đây là phong thư 1 thính giả đã gửi, viết rất tình cảm, anh ấy nói :
Lời giữa mùa hạ, xin chào anh!
Chưa từng nghĩ tới sẽ trao đổi tâm linh tình cảm với 1 người hoàn toàn xa lạ, bạn gái của tôi là thính giả trung thành của anh, lá thư này tôi viết nguyên nhân là… Không, có lẽ hiện tại không thể gọi cô ấy là bạn gái tôi nữa, bởi vì, 2 chúng tôi đã chia tay, 1 tháng trước, là cô ấy đề nghị.
Ở bên nhau đã 7 năm, tôi cứ luôn nghĩ chúng tôi sẽ bên nhau mãi đến bạc đầu. Một khi đã vậy, kia cuối cùng vì sao lại chia tay? Nếu tôi nói, mãi đến 1 phút trước khi cô ấy nói chia tay, tôi vẫn không thấy chúng tôi sai chỗ nào, vậy phải giải thích thế nào về việc cô ấy muốn chia tay?
Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi đã bỏ bê cô ấy.
Thẳng thắn mà nói, tôi không phải là 1 người lãng mạn, không hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì, chỉ biết bước đi trầm lặng an ổn bên cô ấy mà thôi, từ lúc bước vào nhân sinh của cô ấy, tôi chưa từng nói yêu cô ấy, vì tôi kiên định đó là đương nhiên, không tất yếu phải cường điệu nó lên, nhưng đây chỉ là ý nghĩ của tôi.
Cũng bởi vậy, tôi đã xem nhẹ những khao khát tình cảm của cô ấy.
Thẳng đến khi mất đi cô ấy rồi, tôi mới giật mình thấy mình chưa từng nói rõ mình yêu cô ấy thế nào, có cô gái nào có thể chịu đựng được 1 người đàn ông ngay cả câu yêu cô ấy cũng không thể nói ra miệng được không? Đúng là đáng giận phải không? Cho dù người đàn ông đó có yêu cô ấy tận xương tủy.
Mà hiện tại bây giờ, cũng đã không còn cơ hội nữa, cô ấy đã tìm được 1 người đàn ông khác cho cô ấy tình yêu mỹ mãn mà cô ấy muốn, tôi không nói cái gì, không giận không oán, buông tay để cô ấy đi rồi.
Hiện tại ngẫm lại, rõ ràng không thể sống thiếu cô ấy, còn làm ra vẻ cao thượng làm gì? Tôi rõ ràng muốn giữ cô ấy lại, tại sao không làm? Nếu lúc ấy, tôi khẳng khái lớn tiếng nói cho cô ấy biết cô ấy là của tôi, như vậy hiện tại, tình huống có phải sẽ khác đi không?
Tôi muốn biết đáp án, lại không thể hỏi cô ấy, cho nên viết lá thư này.
Cô ấy là thính giả trung thành của anh, mỗi lần nghe anh đọc 1 bức thư cảm động nào đó, sẽ nhéo mũi tôi mà mắng. “Anh anh anh! Muốn tình cảm bằng một phần hai của người ta đã tốt rồi”.
Tôi tin tưởng cô ấy sẽ nghe được, lời tôi muốn nói cũng chỉ đơn giản vài câu : “Tâm Ảnh, cái mõ ngốc của em rốt cuộc cũng thông suốt, có lẽ anh còn chưa đủ lãng mạn, nhưng lòng anh yêu em so với bất kỳ ai sẽ không hề thua kém, em có đồng ý cho cả 2 chúng ta 1 cơ hội nữa, cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu không em?”.
Tôi không biết ca khúc nào đang được yêu thích, cũng không biết ca khúc nào có thể nhắn gửi đầy đủ tâm tình của tôi giờ phút này, nếu anh biết, thỉnh cầu thay tôi chọn 1 bài hát thật hay, tặng cho cô gái tôi yêu nhất, có thể chứ? Thời điểm bài hát đó vang lên, cũng là lúc tôi nhận được câu trả lời từ cô ấy…”.
Đọc xong nội dung bức thư, người dẫn im lặng 3 giây, rồi mới nói tiếp. “Nói ra miệng rằng yêu mới là yêu thật sự ư? Vậy nếu cả đời không nói, kiếp này hy sinh hết thảy đều chẳng được tính là gì sao? Tôi và bạn gái mình cũng quen nhau 15 năm… Không, hiện tại không thể gọi cô ấy là bạn gái tôi nữa, vì chúng tôi đã kết hôn, 1 năm trước, cô ấy cầu hôn tôi”. Anh ta nói đến đó, giọng ngập tràn hạnh phúc, cười khẽ. “15 năm qua, tôi chưa từng nói yêu cô ấy hay linh tinh gì khác, cô ấy đương nhiên cũng không ngốc nghếch hỏi tôi vấn đề này, hỏi chỉ tổ để tôi làm cô ấy thương tâm, hối hận đầu thai làm người. Nếu nói như thế, tôi không phải cũng đáng ghét đáng trách lắm ư?
Có lẽ, tôi nên đổi cách diễn đạt. Mỗi người có mỗi cách biểu đạt tình cảm khác nhau, của chúng tôi là trầm ổn, cụ thể hành động.
Lãng mạn chính là tình yêu đóng gói, lãng mạn mà thiếu tình yêu chân thành cũng giống như 1 hộp quà đẹp đẽ mà bên trong lại rỗng không. Nếu bạn gái anh thích loại tình cảm mỹ mạo bên ngoài, mà không phải người đàn ông kia, vậy lúc mộng ảo qua đi, còn lại cũng chỉ là thâm trầm hư không.
Cô ấy có lẽ sẽ yêu thích và ngưỡng mộ hộp quà hoa lệ trong tay người khác, nhưng cái hộp vẫn chỉ là cái hộp, mở ra rồi, bên trong chẳng có gì. Mà cô ấy tuy không có lớp giấy gói hào nhoáng bên ngoài, lại có được món quà quý giá nhất, kim cương dù có thiếu đi lớp giấy gói, vẫn trân quý như cũ. Nếu cô ấy thật tâm yêu anh, 1 ngày nào đó, cô ấy sẽ nhận ra đạo lý này.
Tôi chọn cho anh bài hát Nắm tay nhau đến bạc đầu, thực hợp với tâm tình sầu não của anh bây giờ, tôi chân thành hy vọng, anh có thể ở bên cô ấy tới bạc đầu, nếu có 1 ngày như vậy, đừng quên gửi thư nói cho tôi biết, để tôi có thể chúc mừng anh”.
Ca khúc có giai điệu rất đẹp, hòa với cảnh vật chung quanh như muốn lấy đi toàn bộ không khí trong ngực anh.
Anh chỉ khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, không còn cơ hội nhìn thấy em cười.
Nhớ đến mọi thứ tốt đẹp về em lại càng làm nỗi thống khổ thêm lồng lộn.
Nhớ có lúc anh đã muốn chạy trốn khỏi vòng luẩn quẩn đó.
Trong đầu anh, không ngừng lặp đi lặp lại những ca từ này.
“Bài hát Cùng nắm tay đến bạc đầu, tặng cho các cặp tình nhân khắp thiên hạ, cũng hy vọng người con gái anh muốn tặng cũng có thể nghe thấy, 1 lần nữa tự hỏi, nhận rõ định nghĩa của tình yêu đích thực và hạnh phúc…”.
Giọng nam trung trầm ấm như suối chảy còn lưu lại trong óc, anh, đợi chờ đáp án anh muốn.
Xuyên thấu qua cửa kính xe, thấy bóng người ôm hôn dưới ánh trăng, anh không dời ánh mắt, tựa như từ trước đến giờ đặt ở nơi nào, bây giờ cũng không thể dời đi nơi khác.
Thẳng đến khi cô đi vào phòng, anh mới hạ cửa xe, gió đêm thổi lên mặt, băng băng lạnh lẽo, anh giơ tay, chạm vào 1 mảnh ẩm ướt.
Không biết từ khi nào, lệ, đã lặng lẽ ngã xuống.
Tác giả :
Lâu Vũ Tình