Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái
Chương 33: Hắn là của ta
Trong lòng ẩn ẩn một loại cảm giác khó tả, Gia Lôi không dám tưởng tượng còn có ngày nhìn thấy cha mẹ mình. Nhưng nhìn thấy một thiếu niên tương tự mình lại gợi nên ý nghĩ sâu xa.
Không biết làm sao, chỉ có thể vô thố đứng ở nơi đó nỗ lực cân bằng hô hấp.
Người này có thể cũng là người Bạch Xà tộc hay không? Nếu vậy hắn chính là người thân của mình? Có thể không phải quan hệ huyết thống trực tiếp, cũng là người trong tộc.
Người thân......
Hai bàn tay buông lỏng hai bên chậm rãi nắm thành nắm đấm. Vừa mới ổn định, hô hấp lại lần nữa dồn dập lên.
Ta không tham. Ta chỉ là muốn nhìn xem thân nhân mình có bộ dáng gì. Còn nữa cha mẹ, bọn họ có từng tìm kiếm ta không? Nếu đi tìm, sao tìm không ra?
Bạch Xà tộc là một chi thuộc về Xà tộc. Lấy địa vị Xà tộc là một trong mười đại thế gia, muốn nhờ trợ giúp tìm một đứa bé đi lạc khó lắm sao? Trừ phi bọn họ không giúp. Hoặc là...... cha mẹ căn bản không muốn đi tìm. Bọn họ thực chán ghét ta sao? Chán ghét đến mức mất tích cũng chẳng quan tâm đi tìm?
Gia Lôi không tin. Mỗi một giống đực đều hy vọng cưới vợ sinh con nối dõi. Có người vài chục năm cũng chưa chắc sinh được đứa con kế thừa năng lực của mình.
Ta không phải trời sinh tàn tật, cha mẹ sao có thể chán ghét ta, thậm chí không cần ta?
Khi còn nhỏ Gia Lôi đã trải qua tình cảnh chết đi sống lại một lần. Gia Lôi luôn nghĩ chờ mình lớn một chút, có lẽ là ngày mai, cha mẹ sẽ đến trước mặt gắt gao ôm chặt mình. Bọn họ nhất định cũng là những người yêu thương con cái, họ sẽ thật cẩn thận đem mình bảo hộ ở trong ngực, dỗ mình ngủ, cùng chơi đùa.
Theo từng ngày lớn lên, Gia Lôi không còn hy vọng xa vời là cha mẹ sẽ xuất hiện. Nhưng vẫn không bỏ được ý muốn nhìn bọn họ một lần. Nếu có thể càng muốn tự mình hỏi bọn họ một tiếng, vì cái gì không tới tìm đứa con này.
Ở phía khác, Khuynh Nguyệt bởi vì sợ bị người ta nhìn thấy môi mình sưng đỏ, vẫn luôn cúi đầu, tùy ý Burley nắm tay dẫn đi. Đột nhiên cô phát hiện Burley bất động, nghi hoặc nâng mí mắt.
"Anh làm sao vậy?"
Khuynh Nguyệt theo ánh mắt Burley nhìn về phía trước, đột nhiên thân thể nhỏ xinh chấn động.
Người kia có đôi mắt cùng tóc đều là màu trắng bạc!
Trong liên bang người có được mái tóc và mắt màu trắng bạc cũng không nhiều. Nam tính hầu như không có, giống đực thì trừ gia tộc Leopold thì cũng chỉ có gia tộc Brooke. Mà loại thuần túy không có một chút màu tạp càng là hiếm thấy, ví dụ như anh trai của Burley, lại là một người chết sớm, Karen......
"Karen."
Một tiếng gọi làm Burley cùng Khuynh Nguyệt đều hãi hùng. Xưng hô kia là từ cách đó không xa vang lên. Hai người cùng nhau quay đầu, đã nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy áo xinh đẹp chầm chậm chạy về phía người kia, lại càng làm cho bọn họ khiếp vía.
"Anh Karen sao không đi lấy món ăn cho U Lan vậy? Có phải anh mệt hay không? Vậy U Lan đi lấy cho anh Karen được không?"
Đôi tay vòng qua cánh tay Gia Lôi, U Lan đong đưa lúc lắc hỏi. Mắt mở to nhìn khu vực bày thức ăn, lại nhìn Gia Lôi, nhìn tới nhìn lui không ngừng, rõ ràng rất mong đợi.
Thu hồi tâm thần hoảng hốt, Gia Lôi cúi đầu dùng ngón tay điểm điểm cái mũi nhỏ.
"Lấy điểm tâm cho U Lan sao lại mệt? Nhanh trở về chỗ ngồi, anh Karen cam đoan sẽ mau chóng mang món ngon trở về."
"Trở về chỗ ngồi? Không muốn, không muốn."
Dùng sức lắc đầu, U Lan thân mật lấy gương mặt cọ cọ ngực Gia Lôi, ngữ khí nũng nịu nói.
"Hay chúng ta cùng đi lấy điểm tâm đi. Anh Karen chọn món em thích ăn. Em chọn món anh Karen thích ăn. Chúng ta là bạn tốt nên giúp đỡ cho nhau đúng hay không?"
"Giúp đỡ cho nhau?"
Gia Lôi cười.
"Em xác định sẽ giúp chứ không gây phiền chứ?"
U Lan u ám, hai đầu ngón tay chọc chọc vào nhau, mặt đỏ bừng bừng nhỏ giọng phản bác.
"U Lan sẽ không làm lỗi đâu, trước kia......"
Hàm răng khẽ cắn môi đỏ, đôi mắt ngập nước, suy nghĩ một chút mới nghĩ ra lý do.
"Trước kia em còn nhỏ, hiện tại em đã trưởng thành."
"Đúng vậy, khi em tới là còn nhỏ, vào bữa tiệc liền trưởng thành."
Cố nén cười, Gia Lôi vỗ nhẹ đỉnh đầu thiếu nữ, tỏ vẻ "người lớn an ủi". U Lan tức giận khuôn mặt nhỏ đỏ hồng.
"Karen là người xấu, khi dễ người ta."
Bổ nhào vào trong lòng ngực Gia Lôi, muốn đáp trả lại việc bị Gia Lôi vỗ trên đầu. Nhưng với không tới, nhảy vài cái cũng không có sờ đến đỉnh đầu Gia Lôi, ngược lại U Lan mệt thở thở hồng hộc. U Lan bĩu môi, ánh mắt u oán, đuổi theo thiếu niên đang vừa chạy vừa cười không dứt.
Hai người ve vãn đánh yêu. Khụ không đúng, là cãi nhau ầm ĩ, chơi thực vui sướng.
Họ tạm thời quên mất bên cạnh còn có những người khác tồn tại. Họ quên mất mục đích ban đầu là lặng lẽ tới. Chờ hai người náo loạn đủ rồi mới phát hiện, hình như đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.
Sờ cái mũi, Gia Lôi đạm nhiên vòng tay ôm lấy U Lan đang treo trên người mình. Không có biện pháp, cô bé này náo loạn đến quá mệt, không sức lực đứng thẳng. Gia Lôi ôm lấy người đi hướng tới khu đặt thức ăn.
Phía sau, có rất nhiều ánh mắt giống như đều nổi lửa nóng nhìn chăm chú vào U Lan.
Đối với việc Gia Lôi ở bên cạnh U Lan, rất nhiều người chỉ cho rằng đó là bạn chơi cùng của công chúa, không cần quá để ý.
Mà sở dĩ nói rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn là bởi vì, vẫn có một ít người nhận ra Gia Lôi.
Ví dụ như Seleigh Leopold, Jia Paer Garfield hoặc là Anson Alfred. Cách đây mấy giờ còn đánh nhau oanh oanh liệt liệt vì tranh đoạt người yêu.
Người ít xuất hiện lại hoàn toàn xứng là người đáng được lựa chọn nhất.
Khuynh Nguyệt còn đứng ở cửa ngơ ngác nhìn bóng dáng Gia Lôi đến phát ngốc. Tâm thực loạn, Khuynh Nguyệt đã hy vọng đối phương chính là Karen đã chết kia, lại có một chút không vui khi người mình chọn bị đem ra so sánh với Karen.
Mặc dù không phải một trong năm gia tộc lớn mạnh nhất, nhưng gia tộc Brooke cũng không phải nhà bình thường. Mà thế hệ con cháu này Burley là xuất sắc nhất. Nếu Karen đột nhiên trở về, vậy người thừa kế là ai cũng khó nói.
Thân là hòn ngọc quý của gia đình Robin, Khuynh Nguyệt sao có thể cho phép mình bị hạ thấp? Cô cần thiết phải làm nữ chủ một gia tộc, bằng không sẽ bị các bạn chê cười chết.
"Đừng nhìn, hắn cũng không phải anh ấy đâu."
Ngay từ đầu bởi vì quá mức khiếp sợ mà rối loạn tâm thần, Burley cũng không có chú ý tới giới tính. Chờ khiếp sợ qua đi thấy rõ ràng, hắn mới hoàn toàn an tâm.
"Không phải? Nhưng đôi mắt, còn nữa tên cũng là Karen."
Quá nhiều trùng hợp làm Khuynh Nguyệt bất an.
"Tên Karen thì như thế nào? Hắn là giống cái."
Đôi mắt nheo lại, lạnh lùng nhìn người đang cùng thiếu nữ nói nói cười cười chọn món điểm tâm ngọt.
"Trên đời này cũng không nhất định chỉ có anh cùng anh trai có được đôi mắt màu trắng bạc. Có lẽ ở chỗ nào đó chúng ta không biết, còn có một gia tộc khác cũng có được màu mắt này?"
"Nhưng......"
"Được rồi."
Cắt ngang lời Khuynh Nguyệt, Burley cười, đem bạn gái ôm vào trong lòng ngực.
"Em đừng quên anh cùng Karen là anh em song sinh, nếu hắn thật sự là anh trai, anh sao lại không có một chút cảm ứng?"
"Thật vậy sao? Anh thật sự không có cảm ứng?"
"Không có."
Thật sự không có sao? Vậy sao ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đó tâm thần lại chấn động lớn như vậy?
Không đúng, chỉ là bởi vì nhìn thấy đôi mắt màu trắng bạc mới ngạc nhiên thôi. Anh trai không có khả năng còn tồn tại. Năm đó mới bốn tuổi bị rơi vào sông sâu như vậy, anh trai căn bản sống không được.
Quan trọng nhất Karen kia là giống cái. Giống đực sao lại biến thành giống cái? Chẳng lẽ hắn là giống cái quý hiếm? Đừng khôi hài được không?
"Cái này ăn ngon. Ồ, cái này cũng ăn ngon. Anh Karen cũng ăn đi."
Trong tay bưng đĩa, vừa lấy món điểm tâm ngọt, vừa cho vào miệng ăn, ngẫu nhiên mà còn quan tâm Gia Lôi. U Lan giống chú ong mật chăm chỉ cần mẫn, bay tới bay lui vội vàng không ngừng.
"Ngoan, tự mình ăn đi."
Đẩy món điểm tâm ngọt đưa tới bên miệng, Gia Lôi lặng lẽ thối lui nửa bước.
Mấy loại ăn đồ này con gái mới thích, ta không thích!
"Em còn có đây, anh Karen mau ăn đi."
Món điểm tâm ngọt lại hướng về miệng Gia Lôi. U Lan nhón mũi chân vẻ mặt chân thành.
Nếu không phải hiểu tính tình U Lan, Gia Lôi sẽ cho rằng cô bé đang chơi mình.
"Anh thật......"
Lời cự tuyệt bị ánh mắt tội nghiệp đánh bại, Gia Lôi nhận mệnh gật đầu.
"Được rồi, anh ăn."
Nâng tay muốn tiếp nhận món điểm tâm ngọt. U Lan không đồng ý, bảo Gia Lôi mở miệng để mình đút vào.
Chuyện này...... không tốt lắm đâu?
Gia Lôi thuộc loại mồm mép lợi hại, nhưng sẽ có lúc thẹn thùng, bị đút ăn trước mặt mọi người làm cho khẩn trương.
"Anh Karen nhanh há miệng."
Cánh tay vẫn luôn nâng lên mỏi quá nha.
"Anh thật không a......"
"Không ăn" nói không ra, đã bị điểm tâm chắn ở trong miệng. Gia Lôi không cách nào hình dung cảm giác của mình lúc này, đau khổ cũng vui sướng?
Thật sự không thể tưởng tượng, vì sao mấy cô gái đều thích loại điểm tâm ngọt. Từ thời cổ đại đến nay, thế nhưng vẫn không chán.
Cố đem món điểm tâm ngọt nuốt xuống, Gia Lôi vẻ mặt đau khổ đi tìm thức uống.
Phải nói U Lan vẫn thực là tri kỷ, vỗ vỗ cánh tay Gia Lôi ý bảo cúi đầu. Nở nụ cười tươi, U Lan đưa lên ly nước trái cây đã bị uống một nửa.
Chỉ lo giảm bớt vị ngọt sắp chết người trong khoang miệng, Gia Lôi không chút suy nghĩ ngậm một cây ống hút uống nước. U Lan cảm thấy chơi thực vui, cầm cây ống hút khác uống cùng.
Đầu hai người dựa gần nhau, thân mật khăng khít, hình ảnh tương đối đẹp mắt. Đương nhiên phải xem đó là trong mắt ai.
Đang xụ mặt từ cổng lớn đi vào, Garfield không cho rằng nhìn thấy người trong lòng mình cùng một người khác uống chung một cái ly thì có bao nhiêu đẹp mắt.
Thông thường giống đực có tính chiếm hữu rất cao. Giống đực càng mạnh tính chiếm hữu càng tăng lên nhiều lần. Hắn có thể chịu đựng Anson, dù sao cũng là hai người ngang nhau. Nhưng đây là một cô gái, dù là công chúa cũng không thể thân mật với Karen.
Sải bước đi nhanh đến bên cạnh Gia Lôi.
Theo hướng chuyển động của hắn, ánh mắt mọi người lần nữa tập trung đến khu để thức ăn. Trong "vô tri" mọi người cho rằng Garfield đến gặp công chúa. Garfield lại ôm lấy thiếu niên, hôn thật mạnh lên bờ môi.
Bốn phía như vỡ òa. Không ai nghĩ đến Garfield sẽ hào phóng như vậy, trước mặt mọi người hôn môi không nói, còn cạy môi hôn lưỡi. Khuôn mặt tuấn lãng khí phách tùy ý cuồng dã, đem thiếu niên mảnh khảnh ôm chặt ở trong lòng ngực. Một bộ dáng hận không thể lập tức ăn luôn đối phương. Còn đâu bộ dáng trầm ổn đạm mạc ngày thường?
Quân trang, hôn lưỡi, trước ánh mắt trừng trừng của công chúng. Ai da, đây quả là tình cảm mãnh liệt dụ hoặc khó giải thích. Những người trộm cất giấu quân trang bắt đầu không ngừng nhộn nhạo.
Chờ Gia Lôi từ phản kháng đến thỏa hiệp rồi lại đến vô lực, Garfield rốt cuộc ngẩng đầu, đem người đang thở hổn hển ủng ở trong ngực. Hắn thực nghiêm túc nhìn U Lan nói.
"Hắn là của ta."
Bốn chữ vô cùng đơn giản, nói ra thật lưu loát thể hiện quyết tâm của hắn.
Hiển nhiên, Garfield không chỉ nói với U Lan, còn công bố với mọi người. Người trong lòng ngực này chính là bạn đời mà hắn chọn, ai cũng không thể động vào.
Lặng im, mọi người cũng quên mất nói chuyện.
Cưới một giống cái vào làm nữ chủ gia đình Garfield? Jia Paer Garfield không phải bị bệnh gì chứ?
Giống cái có thể cho hắn cái gì? Không thể sinh người kế thừa gia tộc, không thể sống cùng hắn đến già, thậm chí trên giường cũng không thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu. Đem phế vật cưới về nhà, trừ phải chăm sóc còn có thể làm cái gì?
Sẽ không phải vì có mẹ trốn đi nên bị kích động rồi. Không muốn như cha hắn, nên dứt khoát cưới một giống cái chỉ có thể dựa vào hắn về nhà? Thiếu tướng à, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn là không đúng nhà.
"Garfield, ngươi nói lời đó quá sớm?"
Một thân thường phục màu đen, Anson chậm rì rì từ cửa đi vào đại sảnh. Đôi mắt màu xanh bích hơi hơi nheo lại, trong mắt hắn trừ thiếu niên trong lòng ngực Garfield, không chứa cái khác.
"Karen, ta tới đón ngươi đi."
Anson quả nhiên so với Garfield càng không chỗ nào cố kỵ. Hắn lười quan tâm đến người khác nghĩ gì, thấy thế nào. Mục đích tới đây là mang người của hắn đi, người nào cản trở liền tiêu diệt.
Không biết làm sao, chỉ có thể vô thố đứng ở nơi đó nỗ lực cân bằng hô hấp.
Người này có thể cũng là người Bạch Xà tộc hay không? Nếu vậy hắn chính là người thân của mình? Có thể không phải quan hệ huyết thống trực tiếp, cũng là người trong tộc.
Người thân......
Hai bàn tay buông lỏng hai bên chậm rãi nắm thành nắm đấm. Vừa mới ổn định, hô hấp lại lần nữa dồn dập lên.
Ta không tham. Ta chỉ là muốn nhìn xem thân nhân mình có bộ dáng gì. Còn nữa cha mẹ, bọn họ có từng tìm kiếm ta không? Nếu đi tìm, sao tìm không ra?
Bạch Xà tộc là một chi thuộc về Xà tộc. Lấy địa vị Xà tộc là một trong mười đại thế gia, muốn nhờ trợ giúp tìm một đứa bé đi lạc khó lắm sao? Trừ phi bọn họ không giúp. Hoặc là...... cha mẹ căn bản không muốn đi tìm. Bọn họ thực chán ghét ta sao? Chán ghét đến mức mất tích cũng chẳng quan tâm đi tìm?
Gia Lôi không tin. Mỗi một giống đực đều hy vọng cưới vợ sinh con nối dõi. Có người vài chục năm cũng chưa chắc sinh được đứa con kế thừa năng lực của mình.
Ta không phải trời sinh tàn tật, cha mẹ sao có thể chán ghét ta, thậm chí không cần ta?
Khi còn nhỏ Gia Lôi đã trải qua tình cảnh chết đi sống lại một lần. Gia Lôi luôn nghĩ chờ mình lớn một chút, có lẽ là ngày mai, cha mẹ sẽ đến trước mặt gắt gao ôm chặt mình. Bọn họ nhất định cũng là những người yêu thương con cái, họ sẽ thật cẩn thận đem mình bảo hộ ở trong ngực, dỗ mình ngủ, cùng chơi đùa.
Theo từng ngày lớn lên, Gia Lôi không còn hy vọng xa vời là cha mẹ sẽ xuất hiện. Nhưng vẫn không bỏ được ý muốn nhìn bọn họ một lần. Nếu có thể càng muốn tự mình hỏi bọn họ một tiếng, vì cái gì không tới tìm đứa con này.
Ở phía khác, Khuynh Nguyệt bởi vì sợ bị người ta nhìn thấy môi mình sưng đỏ, vẫn luôn cúi đầu, tùy ý Burley nắm tay dẫn đi. Đột nhiên cô phát hiện Burley bất động, nghi hoặc nâng mí mắt.
"Anh làm sao vậy?"
Khuynh Nguyệt theo ánh mắt Burley nhìn về phía trước, đột nhiên thân thể nhỏ xinh chấn động.
Người kia có đôi mắt cùng tóc đều là màu trắng bạc!
Trong liên bang người có được mái tóc và mắt màu trắng bạc cũng không nhiều. Nam tính hầu như không có, giống đực thì trừ gia tộc Leopold thì cũng chỉ có gia tộc Brooke. Mà loại thuần túy không có một chút màu tạp càng là hiếm thấy, ví dụ như anh trai của Burley, lại là một người chết sớm, Karen......
"Karen."
Một tiếng gọi làm Burley cùng Khuynh Nguyệt đều hãi hùng. Xưng hô kia là từ cách đó không xa vang lên. Hai người cùng nhau quay đầu, đã nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy áo xinh đẹp chầm chậm chạy về phía người kia, lại càng làm cho bọn họ khiếp vía.
"Anh Karen sao không đi lấy món ăn cho U Lan vậy? Có phải anh mệt hay không? Vậy U Lan đi lấy cho anh Karen được không?"
Đôi tay vòng qua cánh tay Gia Lôi, U Lan đong đưa lúc lắc hỏi. Mắt mở to nhìn khu vực bày thức ăn, lại nhìn Gia Lôi, nhìn tới nhìn lui không ngừng, rõ ràng rất mong đợi.
Thu hồi tâm thần hoảng hốt, Gia Lôi cúi đầu dùng ngón tay điểm điểm cái mũi nhỏ.
"Lấy điểm tâm cho U Lan sao lại mệt? Nhanh trở về chỗ ngồi, anh Karen cam đoan sẽ mau chóng mang món ngon trở về."
"Trở về chỗ ngồi? Không muốn, không muốn."
Dùng sức lắc đầu, U Lan thân mật lấy gương mặt cọ cọ ngực Gia Lôi, ngữ khí nũng nịu nói.
"Hay chúng ta cùng đi lấy điểm tâm đi. Anh Karen chọn món em thích ăn. Em chọn món anh Karen thích ăn. Chúng ta là bạn tốt nên giúp đỡ cho nhau đúng hay không?"
"Giúp đỡ cho nhau?"
Gia Lôi cười.
"Em xác định sẽ giúp chứ không gây phiền chứ?"
U Lan u ám, hai đầu ngón tay chọc chọc vào nhau, mặt đỏ bừng bừng nhỏ giọng phản bác.
"U Lan sẽ không làm lỗi đâu, trước kia......"
Hàm răng khẽ cắn môi đỏ, đôi mắt ngập nước, suy nghĩ một chút mới nghĩ ra lý do.
"Trước kia em còn nhỏ, hiện tại em đã trưởng thành."
"Đúng vậy, khi em tới là còn nhỏ, vào bữa tiệc liền trưởng thành."
Cố nén cười, Gia Lôi vỗ nhẹ đỉnh đầu thiếu nữ, tỏ vẻ "người lớn an ủi". U Lan tức giận khuôn mặt nhỏ đỏ hồng.
"Karen là người xấu, khi dễ người ta."
Bổ nhào vào trong lòng ngực Gia Lôi, muốn đáp trả lại việc bị Gia Lôi vỗ trên đầu. Nhưng với không tới, nhảy vài cái cũng không có sờ đến đỉnh đầu Gia Lôi, ngược lại U Lan mệt thở thở hồng hộc. U Lan bĩu môi, ánh mắt u oán, đuổi theo thiếu niên đang vừa chạy vừa cười không dứt.
Hai người ve vãn đánh yêu. Khụ không đúng, là cãi nhau ầm ĩ, chơi thực vui sướng.
Họ tạm thời quên mất bên cạnh còn có những người khác tồn tại. Họ quên mất mục đích ban đầu là lặng lẽ tới. Chờ hai người náo loạn đủ rồi mới phát hiện, hình như đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.
Sờ cái mũi, Gia Lôi đạm nhiên vòng tay ôm lấy U Lan đang treo trên người mình. Không có biện pháp, cô bé này náo loạn đến quá mệt, không sức lực đứng thẳng. Gia Lôi ôm lấy người đi hướng tới khu đặt thức ăn.
Phía sau, có rất nhiều ánh mắt giống như đều nổi lửa nóng nhìn chăm chú vào U Lan.
Đối với việc Gia Lôi ở bên cạnh U Lan, rất nhiều người chỉ cho rằng đó là bạn chơi cùng của công chúa, không cần quá để ý.
Mà sở dĩ nói rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn là bởi vì, vẫn có một ít người nhận ra Gia Lôi.
Ví dụ như Seleigh Leopold, Jia Paer Garfield hoặc là Anson Alfred. Cách đây mấy giờ còn đánh nhau oanh oanh liệt liệt vì tranh đoạt người yêu.
Người ít xuất hiện lại hoàn toàn xứng là người đáng được lựa chọn nhất.
Khuynh Nguyệt còn đứng ở cửa ngơ ngác nhìn bóng dáng Gia Lôi đến phát ngốc. Tâm thực loạn, Khuynh Nguyệt đã hy vọng đối phương chính là Karen đã chết kia, lại có một chút không vui khi người mình chọn bị đem ra so sánh với Karen.
Mặc dù không phải một trong năm gia tộc lớn mạnh nhất, nhưng gia tộc Brooke cũng không phải nhà bình thường. Mà thế hệ con cháu này Burley là xuất sắc nhất. Nếu Karen đột nhiên trở về, vậy người thừa kế là ai cũng khó nói.
Thân là hòn ngọc quý của gia đình Robin, Khuynh Nguyệt sao có thể cho phép mình bị hạ thấp? Cô cần thiết phải làm nữ chủ một gia tộc, bằng không sẽ bị các bạn chê cười chết.
"Đừng nhìn, hắn cũng không phải anh ấy đâu."
Ngay từ đầu bởi vì quá mức khiếp sợ mà rối loạn tâm thần, Burley cũng không có chú ý tới giới tính. Chờ khiếp sợ qua đi thấy rõ ràng, hắn mới hoàn toàn an tâm.
"Không phải? Nhưng đôi mắt, còn nữa tên cũng là Karen."
Quá nhiều trùng hợp làm Khuynh Nguyệt bất an.
"Tên Karen thì như thế nào? Hắn là giống cái."
Đôi mắt nheo lại, lạnh lùng nhìn người đang cùng thiếu nữ nói nói cười cười chọn món điểm tâm ngọt.
"Trên đời này cũng không nhất định chỉ có anh cùng anh trai có được đôi mắt màu trắng bạc. Có lẽ ở chỗ nào đó chúng ta không biết, còn có một gia tộc khác cũng có được màu mắt này?"
"Nhưng......"
"Được rồi."
Cắt ngang lời Khuynh Nguyệt, Burley cười, đem bạn gái ôm vào trong lòng ngực.
"Em đừng quên anh cùng Karen là anh em song sinh, nếu hắn thật sự là anh trai, anh sao lại không có một chút cảm ứng?"
"Thật vậy sao? Anh thật sự không có cảm ứng?"
"Không có."
Thật sự không có sao? Vậy sao ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đó tâm thần lại chấn động lớn như vậy?
Không đúng, chỉ là bởi vì nhìn thấy đôi mắt màu trắng bạc mới ngạc nhiên thôi. Anh trai không có khả năng còn tồn tại. Năm đó mới bốn tuổi bị rơi vào sông sâu như vậy, anh trai căn bản sống không được.
Quan trọng nhất Karen kia là giống cái. Giống đực sao lại biến thành giống cái? Chẳng lẽ hắn là giống cái quý hiếm? Đừng khôi hài được không?
"Cái này ăn ngon. Ồ, cái này cũng ăn ngon. Anh Karen cũng ăn đi."
Trong tay bưng đĩa, vừa lấy món điểm tâm ngọt, vừa cho vào miệng ăn, ngẫu nhiên mà còn quan tâm Gia Lôi. U Lan giống chú ong mật chăm chỉ cần mẫn, bay tới bay lui vội vàng không ngừng.
"Ngoan, tự mình ăn đi."
Đẩy món điểm tâm ngọt đưa tới bên miệng, Gia Lôi lặng lẽ thối lui nửa bước.
Mấy loại ăn đồ này con gái mới thích, ta không thích!
"Em còn có đây, anh Karen mau ăn đi."
Món điểm tâm ngọt lại hướng về miệng Gia Lôi. U Lan nhón mũi chân vẻ mặt chân thành.
Nếu không phải hiểu tính tình U Lan, Gia Lôi sẽ cho rằng cô bé đang chơi mình.
"Anh thật......"
Lời cự tuyệt bị ánh mắt tội nghiệp đánh bại, Gia Lôi nhận mệnh gật đầu.
"Được rồi, anh ăn."
Nâng tay muốn tiếp nhận món điểm tâm ngọt. U Lan không đồng ý, bảo Gia Lôi mở miệng để mình đút vào.
Chuyện này...... không tốt lắm đâu?
Gia Lôi thuộc loại mồm mép lợi hại, nhưng sẽ có lúc thẹn thùng, bị đút ăn trước mặt mọi người làm cho khẩn trương.
"Anh Karen nhanh há miệng."
Cánh tay vẫn luôn nâng lên mỏi quá nha.
"Anh thật không a......"
"Không ăn" nói không ra, đã bị điểm tâm chắn ở trong miệng. Gia Lôi không cách nào hình dung cảm giác của mình lúc này, đau khổ cũng vui sướng?
Thật sự không thể tưởng tượng, vì sao mấy cô gái đều thích loại điểm tâm ngọt. Từ thời cổ đại đến nay, thế nhưng vẫn không chán.
Cố đem món điểm tâm ngọt nuốt xuống, Gia Lôi vẻ mặt đau khổ đi tìm thức uống.
Phải nói U Lan vẫn thực là tri kỷ, vỗ vỗ cánh tay Gia Lôi ý bảo cúi đầu. Nở nụ cười tươi, U Lan đưa lên ly nước trái cây đã bị uống một nửa.
Chỉ lo giảm bớt vị ngọt sắp chết người trong khoang miệng, Gia Lôi không chút suy nghĩ ngậm một cây ống hút uống nước. U Lan cảm thấy chơi thực vui, cầm cây ống hút khác uống cùng.
Đầu hai người dựa gần nhau, thân mật khăng khít, hình ảnh tương đối đẹp mắt. Đương nhiên phải xem đó là trong mắt ai.
Đang xụ mặt từ cổng lớn đi vào, Garfield không cho rằng nhìn thấy người trong lòng mình cùng một người khác uống chung một cái ly thì có bao nhiêu đẹp mắt.
Thông thường giống đực có tính chiếm hữu rất cao. Giống đực càng mạnh tính chiếm hữu càng tăng lên nhiều lần. Hắn có thể chịu đựng Anson, dù sao cũng là hai người ngang nhau. Nhưng đây là một cô gái, dù là công chúa cũng không thể thân mật với Karen.
Sải bước đi nhanh đến bên cạnh Gia Lôi.
Theo hướng chuyển động của hắn, ánh mắt mọi người lần nữa tập trung đến khu để thức ăn. Trong "vô tri" mọi người cho rằng Garfield đến gặp công chúa. Garfield lại ôm lấy thiếu niên, hôn thật mạnh lên bờ môi.
Bốn phía như vỡ òa. Không ai nghĩ đến Garfield sẽ hào phóng như vậy, trước mặt mọi người hôn môi không nói, còn cạy môi hôn lưỡi. Khuôn mặt tuấn lãng khí phách tùy ý cuồng dã, đem thiếu niên mảnh khảnh ôm chặt ở trong lòng ngực. Một bộ dáng hận không thể lập tức ăn luôn đối phương. Còn đâu bộ dáng trầm ổn đạm mạc ngày thường?
Quân trang, hôn lưỡi, trước ánh mắt trừng trừng của công chúng. Ai da, đây quả là tình cảm mãnh liệt dụ hoặc khó giải thích. Những người trộm cất giấu quân trang bắt đầu không ngừng nhộn nhạo.
Chờ Gia Lôi từ phản kháng đến thỏa hiệp rồi lại đến vô lực, Garfield rốt cuộc ngẩng đầu, đem người đang thở hổn hển ủng ở trong ngực. Hắn thực nghiêm túc nhìn U Lan nói.
"Hắn là của ta."
Bốn chữ vô cùng đơn giản, nói ra thật lưu loát thể hiện quyết tâm của hắn.
Hiển nhiên, Garfield không chỉ nói với U Lan, còn công bố với mọi người. Người trong lòng ngực này chính là bạn đời mà hắn chọn, ai cũng không thể động vào.
Lặng im, mọi người cũng quên mất nói chuyện.
Cưới một giống cái vào làm nữ chủ gia đình Garfield? Jia Paer Garfield không phải bị bệnh gì chứ?
Giống cái có thể cho hắn cái gì? Không thể sinh người kế thừa gia tộc, không thể sống cùng hắn đến già, thậm chí trên giường cũng không thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu. Đem phế vật cưới về nhà, trừ phải chăm sóc còn có thể làm cái gì?
Sẽ không phải vì có mẹ trốn đi nên bị kích động rồi. Không muốn như cha hắn, nên dứt khoát cưới một giống cái chỉ có thể dựa vào hắn về nhà? Thiếu tướng à, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn là không đúng nhà.
"Garfield, ngươi nói lời đó quá sớm?"
Một thân thường phục màu đen, Anson chậm rì rì từ cửa đi vào đại sảnh. Đôi mắt màu xanh bích hơi hơi nheo lại, trong mắt hắn trừ thiếu niên trong lòng ngực Garfield, không chứa cái khác.
"Karen, ta tới đón ngươi đi."
Anson quả nhiên so với Garfield càng không chỗ nào cố kỵ. Hắn lười quan tâm đến người khác nghĩ gì, thấy thế nào. Mục đích tới đây là mang người của hắn đi, người nào cản trở liền tiêu diệt.
Tác giả :
Hỉ Dã Bi