Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda
Chương 4
Turner đã có kế hoạch dành cả mùa xuân và mùa hè ở Northumberland, nơi anh có thể bỏ quách cái trò để tang vợ và tận hưởng một chút riêng tư nào đấy, nhưng mẹ anh đã viện đến một số lượng các mưu mẹo mánh khoé đáng kinh ngạc - dĩ nhiên là cả những trò kết tội gây chết người nhất - để ép buộc hối thúc anh phải đến London hỗ trợ Olivia.
Anh không nhận lời khi bà chỉ ra rằng anh là một người cầm trịch trong cái xã hội thượng lưu đó, vì thế sự hiện diện của anh trong vũ hội của Olivia sẽ đảm bảo thu hút được các quý ông trẻ trung sáng giá nhất.
Anh không nhận lời khi bà nói rằng anh không nên ẩn dật ở nông thôn, sự cách biệt với bạn bè sẽ không tốt cho anh.
Tuy nhiên, anh đã nhận lời khi bà xuất hiện trên thềm nhà anh, thậm chí không buồn chào hỏi mà nói ngay, “Con bé là em gái con.”
Thế là anh đã ở đây, trong Dinh thự Rudland ở London, bị bao vây bởi năm trăm con người nếu không phải là ưu tú nhất thì cũng là khoang trương nhất Anh quốc.
Dù sao thì Olivia vẫn phải tìm cho được một tấm chồng trong đám người đó, và Miranda cũng vậy, còn Turner thì nhất định sẽ không cho phép ai trong hai cô gái phải chịu một cuộc hôn nhân bất hạnh như của anh. London đang lúc nhúc những gã tương tự như Leticia, hầu hết bọn họ đều bắt đầu tên mình với những dang xưng như Ngài này hoặc Đức ông nọ. Và Turner hết sức nghi ngờ việc những chuyện tục tĩu bậy bạ vốn chỉ lưu hành trong đám đàn ông lại có thể bay đến tai mẹ anh được.
Còn anh cũng không nhất thiết phải xuất hiện quá nhiều. Anh ở đây, trong vũ hội ra mắt của hai cô gái, và thỉnh thoảng sẽ hộ tống họ, có lẽ là đến nhà hát nếu ở đó thực sự có gì đấy anh thấy muốn xem, còn lại thì anh chỉ đứng sau cánh gà giám sát quá trình tiến triển của họ mà thôi. Đến cuối mùa hè, anh sẽ hoàn thành tất cả những công việc vớ vẩn này, và anh có thể quay lại...
Ờ, anh có thể quay lại với bất cứ thứ gì mà anh định làm. Nghiên cứu về việc luân canh mùa vụ, có lẽ thế. Nắm bắt kỹ thuật bắn cung. Ghé thăm quán rượu địa phương. Anh khá thích rượu bia của họ. Và sẽ không ai hỏi anh về phu nhân Turner mới qua đời cả.
“Con yêu, con đây rồi!” Mẹ anh đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, duyên dáng trong chiếc áo dài màu đỏ tía.
“Con đã bảo mẹ là con sẽ đến đúng giờ mà,” anh đáp, uống cạn ly sâm banh đang cầm trên tay. “Mẹ không được thông báo là con đã đến à?”
“Không,” bà có vẻ bực bội. “Mẹ đang phải tất bật như một mụ điên với tất cả những chi tiết ở phút cuối cùng. Mẹ chắc đám người hầu không muốn làm phiền mẹ đâu.”
“Hoặc bọn họ không thể tìm thấy mẹ,” Turner bình luận, lười nhác quét mắt qua đám đông. Đám người đông đến phát cuồng - một sự thành công theo bất cứ tiêu chuẩn nào. Anh không thấy cả hai vị khách danh dự, nhưng rồi một lần nữa, anh khá hài lòng với việc ẩn trong bóng tối thêm chừng hai mươi phút nên giờ anh mới hiện diện.
“Mẹ đã an tâm cho phép cả hai cô gái nhảy điệu van,” Phu nhân Rudland nói, “vậy nên con làm ơn thực hiện nhiệm vụ của mình với cả hai đứa nhé.”
“Một mệnh lệnh trực tiếp,” anh lẩm bẩm.
“Đặc biệt là Miranda,” bà nói thêm, rõ ràng không nghe thấy câu bình luận của anh.
“Đặc biệt là Miranda, ý mẹ là sao?”
Bà Rudland quay sang nhìn Turner với ánh mắt nghiêm nghị. “Miranda là một cô gái đặc biệt, và mẹ rất quý con bé, nhưng cả hai chúng ta đều biết nó không thuộc típ người được xã hội ủng hộ.”
Turner trao cho bà một cái nhìn sắc lẻm. “Chúng ta đều biết rằng thái độ của xã hội là sự phán xét tuyệt vời hiếm có đối với nhân cách con người. Leticia, nếu mẹ còn nhớ, là một thành công vĩ đại đấy.”
“Và Olivia cũng thành công y như vậy, nếu đêm nay được xem là một dấu hiệu nào đấy,” mẹ anh đáp trả một cách chua cay. “Xã hội vốn đỏng đảnh thất thường và đền bù xứng đáng cho thói xấu cũng như nết tốt. Nhưng nó không bao giờ tưởng thưởng cho sự im lặng.”
Đúng lúc đó, Turner bắt gặp Miranda đang đứng gần Olivia cạnh cửa vào phòng khiêu vũ.
Ngay gần Olivia, nhưng hai thế giới hoàn toàn tách biệt.
Không phải Miranda bị làm ngơ, bởi vì chắc chắn cô không bị ai làm ngơ cả. Cô đang mỉm cười với một công tử trẻ mời cô khiêu vũ. Nhưng cô không có gì giống với đám đông bao đang bao quanh Olivia, mà Turner phải công nhận là cô em gái của mình tỏa sáng như một viên đá quý lộng lẫy được đặt vào đúng vị trí thích hợp của nó. Đôi mắt Olivia sáng lấp lánh, và khi cô cười, âm nhạc dường như ngập tràn cả không trung.
Có điều gì đấy thật lôi cuốn quyến rũ ở em gái anh. Ngay cả Turner cũng phải thừa nhận sự thật này.
Nhưng Miranda thì khác. Cô quan sát. Cô mỉm cười, nhưng cứ như thể cô đang có một bí mật, đang tốc ký ghi chép lại trong đầu về những người cô gặp gỡ.
“Đến khiêu vũ với con bé đi,” mẹ anh thúc giục.
“Miranda ạ?” anh ngạc nhiên hỏi lại. Anh những tưởng bà muốn mình dành điệu vũ đầu tiên cho Olivia.
Phu nhân Rudland gật đầu. “Đó là một việc phi thường đối với con bé. Còn con thì đã không khiêu vũ kể từ khi... từ khi nào mẹ thậm chí không thể nhớ được. Rất lâu trước khi Leticia chết.”
Turner cảm thấy quai hàm nghiến chặt, và đúng lúc anh định nói gì đó thì mẹ anh đột nhiên há hốc miệng kinh ngạc, nhưng thế vẫn chưa đáng kinh ngạc bằng một nửa cái việc xảy ra sau đó mà anh chắc chắn là tác động đầu tiên của lời báng bổ chưa từng thấy lướt qua môi bà.
“Mẹ?” anh hỏi.
“Băng tang của con đâu rồi?” bà thì thào gấp gáp.
“Băng tang của con à,” anh đáp lạnh tanh.
“Cho Leticia,” bà nói thêm, như thể anh không hiểu vậy.
“Con tin con đã nói với mẹ rằng con đã quyết định không để tang thương tiếc cho cô ta.”
“Nhưng đây là London,” bà rít lên. “Và lễ ra mắt của em gái con.”
Anh nhún vai. “Áo khoác của con màu đen.”
“Áo con lúc nào chả màu đen.”
“Thế thì có lẽ con vĩnh viễn để tang,” anh ôn tồn nói, “cho sự ngây thơ đã mất.”
“Con sẽ gây ra một vụ tai tiếng mất thôi,” bà vẫn rít lên.
“Không,” anh nói một cách mỉa mai, “Leticia đã gây ra những vụ tai tiếng sẵn rồi. Con chỉ đơn giản đang từ chối thương tiếc người vợ bê bối của mình thôi.”
“Con muốn hủy hoại em gái mình sao?”
“Hành động của con không ảnh hưởng xấu đến em ấy bằng một nửa những gì người bạn đời quá cố của con đã đáng lẽ có thể làm.”
“Không phải chuyện so sánh này nọ, Turner. Vấn đề là vợ con đã qua đời và...”
“Con đã thấy cái xác ấy,” anh chêm vào, chặn đứng những luận điểm của mẹ.
Phu nhân Rudland liền rút lui. “Không cần phải ăn nói khiếm nhã như thế.”
Đầu Turner bắt đầu nện thình thịch. “Vậy thì con xin lỗi.”
“Mẹ mong con sẽ cân nhắc.”
“Hơn ai hết con cũng mong mình không phải là nguyên nhân nỗi phiền muộn của mẹ,” anh thở dài, “nhưng con sẽ không đổi ý đâu. Một là mẹ để con ở London này mà không mang băng tang, hai là mẹ có thể cho con về Northumberland... cũng không mang băng tang,” anh nói nốt sau khi ngừng lại. “Đó là quyết định của mẹ.”
Quai hàm mẹ anh nghiến chặt, bà không nói gì, vậy nên anh nhún vai và nói, “Thế thì con đi tìm Miranda đây.”
Và anh biến mất.
Miranda đã đến thành phố được hai tuần. Mặc dù không chắc mình có thể được xem là một thành công hay không nhưng cô cũng không nghĩ mình hội đủ điều kiện để bị coi là thất bại. Cô đang ở đúng vị trí mà mình kỳ vọng - đâu đó tầm trung trung, với một cái thẻ khiêu vũ luôn luôn kín phân nửa và một cuốn nhật ký toàn những quan sát ngớ ngẩn vớ vẩn, đôi khi có cả nỗi đau. (Đó là chuyện ngài Chisselworth vấp phải một bậc thang ở vũ hội nhà Mottram và bị trật mắt cá chân. Còn những thứ ngớ ngẩn, vớ vẩn thì quá nhiều không đếm xuể.)
Nhìn chung, cô nghĩ với một người được Chúa trời ban tặng những tài năng và tính cách đặc biệt như mình thì vậy đã được xem là thành công rồi. Trong nhật ký của mình, cô đã viết...
Mình đang được mài giũa các kỹ năng giao tiếp xã hội, nhưng như Olivia đã chỉ ra, tán chuyện huyên thuyên vô tích sự không phải là sở trường của mình. Nhưng dù sao thì mình đã luyện thành công kiểu cười hiền dịu rỗng tuếch, và dường như công dụng lừa đảo của nó đang phát huy rất tốt. Mình đã nhận được đến ba lời mời dùng bữa tối cơ đấy!
Dĩ nhiên, vị trí bạn thân thiết của Olivia nổi tiếng cũng giúp ích khá nhiều. Olivia đã mang đến một cơn bão - như tất cả mọi người đều biết trước - và Miranda được hưởng sái. Có những quý ông quá chậm chân nên không thể kiếm được một điệu nhảy với Olivia, lại có những người đơn giản là quá sợ hãi không dám nói chuyện với cô ấy. (Những lần như vậy, Miranda thường có vẻ là sự lựa chọn dễ chịu hơn.)
Nhưng ngay cả với sự chú ý thừa mứa ấy, Miranda vẫn đứng một mình khi một giọng nói quen thuộc đến nao lòng vang lên...
“Đừng có nói là anh đã bắt gặp em không có ai sánh đôi đấy nhé, tiểu thư Cheever.”
Là Turner.
Cô không thể không mỉm cười. Anh đẹp trai kinh khủng trong bộ dạ phục màu đen,và mái tóc lấp lánh ánh nến hoàng kim. “Anh đã đến đấy à,” cô đáp lại một cách đơn giản.
“Em không nghĩ là anh sẽ đến à?”
Phu nhân Rudland đã nói anh sẽ tới vũ hội này, nhưng Miranda không dám quá chắc chắn. Anh đã thể hiện khá rõ ràng là anh không muốn tham dự vào các hoạt động xã hội năm đó. Hoặc năm nào cũng vậy. Thật khó mà nói trước được điều gì.
“Em biết bác gái đã phải hăm dọa buộc anh tham gia,” cô lên tiếng khi họ đã đứng cạnh nhau và cùng nhìn vơ vẩn vào đám đông.
Anh giả bộ bị sỉ nhục. “Hăm dọa ư? Thật là một từ xấu xa. Và không thích hợp trong trường hợp này.”
“Ồ?”
Anh hơi cúi người về phía cô. “Phải là một lời kết tội mới đúng.”
“Kết tội ư?” Môi cô run run, rồi cô quay sang nhìn anh với ánh mắt tinh quái. “Anh đã làm gì à?”
“Đó là lời kết tội dành cho những việc anh không làm. Hoặc có thể nói là những việc anh không làm lúc ấy.” Anh lơ đễnh nhún vai. “Bà bảo anh là em và Olivia sẽ thành công nếu anh ra tay tương trợ.”
“Em nghĩ là Olivia sẽ thành công ngay cả khi cô ấy không một xu dính túi và là con hoang.”
“Anh cũng không lo lắng cho em,” anh mỉm cười với cô bằng cái điệu bộ nhân từ làm người ta phát tức. Rồi anh cáu kỉnh. “Vậy thì mẹ anh sẽ hăm dọa anh bằng cái gì chứ, nói xem nào?”
Miranda cười thầm. Cô thích được thấy anh bối rối. Anh thường có vẻ quá tự chủ trước cô, ngược lại trái tim cô thì thường xuyên nhảy loạn xị ngầu mỗi khi trông thấy anh. May thay năm tháng đã làm cô thấy thoải mái khi ở bên anh. Nếu không biết anh quá lâu như thế thì cô quả thực không biết mình còn có thể nói chuyện được khi anh xuất hiện hay không nữa. Không những thế, hẳn anh sẽ nghi ngờ nếu lần nào họ gặp nh lưỡi cô cũng líu lại.
“Ờ, em không biết,” cô giả bộ suy nghĩ. “Những câu chuyện khi anh còn nhỏ chẳng hạn.”
“Giữ mồm giữ miệng em đấy. Anh là một thiên thần hoàn hảo.”
Cô nhướn mày tỏ vẻ ngờ vực. “Anh nghĩ em khờ khạo lắm chắc.”
“Không, chỉ quá lịch sự để cãi lại anh thôi.”
Miranda đảo mắt và quay lại phía đám đông. Ở bên kia căn phòng, Olivia đang chống đỡ với cuộc tổng tấn công từ một đám quý ông vây quanh cô như thường lệ.
“Livvy được sinh ra để ở đây, phải không?” cô nói.
Turner gật đầu tán đồng. “Tất cả người hâm mộ của em đâu rồi, tiểu thư Cheever? Anh thấy khó mà tin được là em lại không có ai cả.”
Cô đỏ mặt trước lời tán dương của anh. “Một hoặc hai người, em cho là thế. Em có khuynh hướng trở nên vô hình khi Olivia ở gần.”
Anh nhìn cô kiểu không-thể-tin-được. “Cho anh xem thẻ khiêu vũ của em nào.”
Một cách miễn cưỡng, Miranda đưa thẻ cho Turnner. Anh cầm tấm thẻ kiểm tra thật nhanh rồi trả lại. “Anh đã đúng,” anh nói. “Nó gần đầy rồi.”
“Phần lớn bọn họ đến với em chỉ vì em đang đứng gần Olivia thôi.”
“Đừng có ngốc thế. Và việc ấy chẳng có gì phải buồn phiền cả.”
“Ồ, nhưng em không buồn mà.” Cô ngạc nhiên vì anh nghĩ vậy. “Tại sao? Trông em buồn lắm à?”
Anh lùi lại dò xét cô. “Không. Không, em không buồn. Thật kỳ quặc.”
“Kỳ quặc ư?”
“Anh chưa từng biết quý cô nào lại không mong ước được một đám đàn ông thượng lưu vây quanh trong một vũ hội cả.”
Miranda phát cáu trước cái giọng điệu hạ cố của anh và không thể che giấu được vẻ xấc láo khi trả miếng, “À, giờ thì anh đã biết rồi đấy.”
Nhưng anh chỉ cười thầm. “Nào nào, cô em yêu quý, em định tìm chồng với thái độ như thế hả? Ôi, đừng có nhìn anh như kiểu anh đang ra vẻ bề trên...”
Hàm răng cô nghiến chặt hơn.
“... chính em bảo anh là em mong muốn tìm được một tấm chồng trong mùa hội này còn gì.”
Thì đúng là cô bảo thế thật, quỷ tha ma bắt gã này đi. Cô chẳng thể nói được gì khác ngoài câu, “Vui lòng đừng gọi em là ‘cô em yêu quý’, nếu anh không phiền.”
Anh cười toe toét. “Tiểu thư Cheever, tại sao anh lại thấy em hơi cáu thế nhỉ?”
“Em lúc nào chẳng thế,” cô đáp trả.
“Hiển nhiên là vậy.” Anh vẫn đang tủm tỉm cười, điều đó còn khiến người ta dễ quạu hơn.
“Em tưởng đáng ra anh phải buồn rầu và ủ ê cơ đấy,” cô càu nhàu.
Anh nhún vai. “Có vẻ như em khơi dậy phần tốt đẹp nhất trong anh rồi đấy.”
Miranda nhìn anh với ánh mắt châm chọc. Chẳng lẽ anh đã quên cái đêm sau lễ tang của Leticia? “Phần tốt đẹp nhất ư?” Cô dài giọng. “Thật sao?”
Chà, ít nhất thì trông anh cũng có vẻ hơi ngượng ngùng. “Hoặc đôi khi xấu xa nhất. Nhưng đêm nay thì chỉ có phần tốt đẹp nhất thôi.” Trước cái nhướn mày của cô, anh chua thêm, “Anh ở đây để thực hiện nghĩa vụ với em mà.”
Nghĩa vụ. Thật là một từ chán như cơm nguội.
“Đưa lại thẻ khiêu vũ của em cho anh được không.”
Cô đưa ra. Nó là một vật nhỏ bé với các dây xoắn trang trí và một chiếc bút chì nhỏ buộc ruy băng ở một góc. Mắt Turner lướt qua nó, rồi nheo lại. “Tại sao em để trống tất cả các điệu van của mình hả Miranda? Mẹ anh đặc biệt nhấn mạnh với anh là bà cho phép cả em và Olivia nhảy điệu van mà.”
“Ồ, không phải thế.” Miranda hơi nghiến răng, cố kiểm soát cơn đỏ mặt mà cô biết là sắp lan lên từ cổ lên mặt đến nơi rồi. “Chỉ là, ờ, nếu anh nhất định phải biết...”
“Nói thẳng ra đi, tiểu thư Cheever.”
“Tại sao anh cứ gọi em là tiểu thư Cheever khi anh chế nhạo em thế?”
“Vớ vẩn. Anh cũng gọi em là tiểu thư Cheever khi anh mắng em đấy thôi.”
Ôi, thế cũng là tiến bộ rồi.
“Miranda?”
“Chẳng có gì cả,” cô làu bàu.
Nhưng anh không bỏ qua. “Nó rõ rành rành ra đấy, Miranda. Em...”
“Ôi, thôi được rồi, nếu anh phải biết thì em đang hy vọng anh sẽ nhảy điệu van với em đấy.”
Anh giật lùi, ánh mắt để lộ sự ngạc nhiên ngoài ý muốn.
“Hoặc Winston,” cô nói nhanh, thế này thì an toàn hơn hoặc đỡ ngượng hơn.
“Thế thì bọn anh có thể hoán đổi cho nhau được à?” Turner lẩm bẩm.
“Không, dĩ nhiên là không. Nhưng em không giỏi điệu van, và em sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu lần đầu tiên ra mắt của em là với ai đó mà em biết,” cô nhanh trí đáp.
“Ai đó mà em sẽ không xúc phạm chết người nếu chẳng may đạp trúng ngón chân của anh ta chứ gì?”
“Đại loại thế,” cô lí nhí. Sao cô có thể để mình kẹt vào tình thế này chứ? Anh sẽ biết cô đang yêu anh hoặc sẽ nghĩ cô là một con ngốc ngớ ngẩn sợ khiêu vũ nơi công cộng.
Nhưng Chúa lòng lành, Turner lại nói, “Anh rất vinh hạnh được nhảy điệu van với em.” Anh cầm cây bút chì nhỏ ký tên mình vào thẻ khiêu vũ của cô. “Đây. Giờ em đã hứa dành cho anh điệu van đầu tiên rồi đấy nhé.”
“Cảm ơn anh. Em rất mong đợi nó.”
“Tốt. Anh cũng vậy. Anh sẽ đặt cho mình một điệu khác nữa được không? Trong cái chốn này anh không thể tìm ra bất cứ ai khác mà anh có thể buộc mình phải trò chuyện trong vòng bốn hay năm phút nhảy điệu van.”
“Em không biết mình lại là một nhiệm vụ quan trọng như thế với anh đâu đấy,” Miranda vừa nói vừa làm mặt nhăn nhó.
“Ờ, em thì không,” anh trấn an. “Nhưng người khác thì có. Của em đây, anh đặt trước điệu van cuối cùng nữa. Em sẽ phải tự lo liệu phần còn lại. Sẽ không hay nếu nhảy với em hơn hai lần.”
Trời đất ơi không phải chứ, Miranda chua chát nghĩ. Ai đó không biết chuyện có thể nghĩ anh tự nguyệ với cô chứ không phải bị hăm dọa. Nhưng cô biết hy vọng thế nào thì vừa phải, vậy nên cô hơi mỉm cười nói, “Dĩ nhiên thế thì không hay.”
“Vậy thì,” Turner nói với giọng điệu mà đàn ông thích dùng khi đã sẵn sàng kết thúc cuộc trò chuyện, không quan tâm đến bất cứ ai nữa. “Anh thấy công tử Hardy đằng kia sắp qua đây để mời em điệu nhảy kế tiếp đấy. Anh sẽ đi kiếm thứ gì đó để uống. Hẹn gặp em ở điệu van đầu tiên.”
Và rồi anh bỏ cô đứng trong góc phòng, lầm bẩm chào Hardy lúc đi ngang qua. Miranda khẽ nhún gối chào bạn nhảy của mình rồi nắm lấy bàn tay đeo găng và theo anh chàng tham gia vào một điệu vũ bốn cặp. Cô không ngạc nhiên khi anh chàng hỏi han về Olivia ngay sau vài lời bình luận về thời tiết và chiếc áo dài của cô.
Miranda trả lời những câu hỏi của anh ta với vẻ lịch sự hết mức, cố gắng không khuyến khích anh ta hỏi nhiều hơn. Cứ nhìn đám đông vây quanh bạn cô thì đủ thấy cơ hội của công tử Hardy quả thật hết sức mong manh.
Điệu vũ kết thúc bằng nhịp điệu chậm rãi, và Miranda mau chóng tìm đường đến chỗ Olivia.
“Ôi Miranda yêu quý,” Olivia kêu lên. “Cậu vừa ở đâu thế? Mình đang kể với mọi người về cậu.”
“Không phải chứ,” Miranda nhướn mày vẻ không tin.
“Thật mà. Đúng vậy không?” Olivia thúc một công tử bên cạnh, và anh chàng lập tức gật đầu. “Mình có nói dối cậu đâu nào?”
Miranda nén cười. “Nếu nó phục vụ cho những mục đích của cậu.”
“Ôi, thôi đi. Cậu thật xấu tính. Thế cậu đã ở đâu thế?”
“Mình cần chút không khí trong lành nên đã trốn ra góc phòng uống một ly nước chanh. Turner đã nói chuyện với mình.”
“Ôi, anh ấyi à? Mình phải để dành cho anh ấy một điệu nhảy mới được.”
Miranda ngờ vực. “Mình không nghĩ cậu còn dư điệu nào mà để dành đâu.”
“Không thể thế được.” Olivia nhìn xuống tấm thẻ khiêu vũ của mình. “Ôi trời. Mình sẽ phải gạch bớt một người trong số này.”
“Olivia, cậu không thể làm thế.”
“Tại sao không? Nghe này, Miranda, mình phải nói cho cậu biết...” Đột nhiên cô nín thinh, nhớ ra sự hiện diện của nhiều người hâm mộ quanh mình. Cô quay sang mỉm cười rạng rỡ với tất cả bọn họ.
Miranda sẽ không ngạc nhiên nếu bọn họ rơi lộp bộp xuống sàn giống như đám ruồi phải thuốc.
“Có quý ông nào vui lòng lấy cho tôi chút nước chanh không?” Olivia ngọt ngào hỏi. “Tự nhiên tôi thấy khát khô cả cổ.” Những lời quả quyết rào rào vang lên, tiếp theo là một cảnh tượng nhốn nháo chuyển động, và Miranda chỉ có thể trố mắt kinh ngạc quan sát đám đàn ông hối hả lũ lượt kéo đi. “Họ giống hệt một đàn cừu non nhỉ,” cô thì thầm.
“À, phải,” Olivia đồng ý, “ngoại trừ một số kẻ giống dê hơn.”
Miranda mất khoảng hai giây mới hiểu bạn mình nói gì. Olivia nói tiếp, “Mình quá thông minh, cùng lúc loại bỏ được tất cả bọn họ. Nói cho mà biết, càng ngày mình càng siêu đẳng trong mấy cái trò này.”
Miranda gật đầu, không buồn lên tiếng. Thực vậy, chẳng ích gì nếu cố phản đối khi mà Olivia đang kể một câu chuyện...
“Khi nãy mình định nói,” Olivia tiếp tục, vô tình khẳng định giả thuyết của Miranda, “là thật sự hầu hết bọn họ đều phiền nhiễu khủng khiếp.”
Miranda không thể kiềm chế được, tặng ngay cho cô bạn một cú thúc nhẹ. “Nếu chỉ nhìn cách cậu cư xử thì người ta sẽ không nghĩ thế đâu.”
“Ờ, mình đâu có nói là mình không thích.” Olivia nhìn cô bạn một cách mỉa mai lơ đãng. “Ý mình là, mình sẽ không tự cắt mũi để chọc tức mẹ mình[4] đâu.”
[4] Nguyên văn: "I'm not going to cut off my nose to spite my mother", lấy ý từ thành ngữ "Cut off your nose to spite your face" - Cắt mũi hại mặt, gậy ông lại đập lưng ông.
“Để chọc tức mẹ cậu à,” Miranda nhắc lại, cố gắng nhớ ra nguồn gốc của câu cách ngôn ấy. “Ở đâu đó đang có người trở mình trong mộ đây.”
Olivia hất đầu. “Có phải là Shakespeare không?”
“Không.” Tức thật, giờ thì cô không thể không nghĩ cho ra thì thôi. “Không phải Shakespeare.”
“Machiavelli à?”
Miranda nhẩm lướt trong đầu danh sách các nhà văn nổi tiếng. “Mình không nghĩ vậy.”
“Turner à?”
“Ai cơ?”
“Anh trai mình.”
Miranda ngẩng phắt lên. “Turner á?”
Olivia hơi nghiêng đầu qua bên, rướn cổ ngó qua Miranda. “Anh ấy có vẻ biết rõ mình đang làm gì.”
Miranda nhìn xuống thẻ khiêu vũ của mình. “Đến điệu van của bọn mình rồi.”
Olivia chầm chậm nghiêng đầu hẳn sang một bên. “Anh ấy cũng đẹp trai nữa, đúng không?”
Miranda chớp mắt, cố không thở dài. Đúng là Turner đẹp trai thật. Đẹp không thể chịu được ấy chứ. Và giờ thì anh đã góa vợ, chắc chắn mọi tiểu thư chưa chồng - và mẹ của họ - sẽ bám theo anh ngay.
“Cậu có nghĩ anh ấy sẽ kết hôn lần nữa không?” Olivia thì thầm.
“Ờ... mình... mình không biết.” Miranda nuốt khan. “Mình nghĩ anh ấy sẽ phải làm vậy, đúng không?”
“À, vẫn còn Winston để có người nối dõi tông đường. Và nếu cậu... á!”
Khuỷu tay của Miranda vừa thúc vào mạn sườn cô bạn.
Turner đến bên cạnh hai tiểu thư và nhanh nhẹn cúi đầu chào.
“Gặp anh, anh trai mừng quá,” Olivia nói với nụ cười rạng rỡ. “Em gần như đã từ bỏ hy vọng anh sẽ tham gia rồi.”
“Nói bậy. Mẹ chẳng róc xương anh ấy chứ.” Mắt anh nheo lại (gần như không thể nhận ra, nhưng một lần nữa, Miranda lại có thể nhận ra bất cứ chuyện gì liên quan đến anh), rồi anh hỏi, “Tại sao Miranda lại thọc vào sườn em hả?”
“Đâu có!” Miranda cãi lại. Rồi khi cái nhìn chằm chằm của anh chuyển thành hồ nghi thì cô làu bàu nói, “Chỉ là một cú hích nhẹ thôi mà.”
“Thọc, hích nhẹ, tất cả đều là dấu hiệu của một cuộc bàn luận, một cảnh tượng đáng nguyền rủa nhưng lại thú vị gấp bội phần so với toàn bộ cảnh tượng còn lại trong gian phòng khiêu vũ này.”
“Turner!” Olivia phản đối.
Turner chẳng buồn để tâm đến lời phản đối của cô em mà chỏ cốc nhẹ vào đầu rồi quay sang Miranda. “Em nghĩ cô ấy phản đối cách dùng từ của anh hay phản đối việc anh nhận xét những người tham dự vũ hội là một đám ngốc hả?”
“Em nghĩ là cách dùng từ của anh,” Miranda dịu dàng nói. “Cô ấy cũng đã nói hầu hếtbọn họ là những kẻ ngốc mà.”
“Mình không nói thế,” Olivia chêm vào. “Mình nói bọn họ phiền nhiễu.”
“Đàn cừu,” Miranda khẳng định.
“Những con dê,” Olivia bổ sung kèm một cái nhún vai.
Turner có vẻ dè chừng. “Lạy Chúa lòng lành, có phải hai cô đang nói thứ ngôn ngữ riêng không thế?”
“Không, bọn em đang hoàn toàn tỉnh táo,” Olivia nói, “nhưng anh có biết ai là người đã nói câu ‘Đừng tự cắt mũi để trả thù mặt không?”
“Anh chẳng thấy có mối liên hệ nào ở đây,” Turner lẩm bẩm.
“Không phải Shakespeare,” Miranda nói.
Olivia lắc đầu. “Còn ai vào đây nữa?”
“Ờ thì,” Miranda nói, “bất cứ ai trong hàng nghìn nhà văn nổi tiếng của Anh.”
“Đây có phải lý do em, ờ, hích vào sườn Olivia không?” Turner truy hỏi.
“Vâng,” Miranda chớp ngay lấy cơ hội. Nhưng thật không may, chỉ nửa giây sau Olivia lại trả lời “Không.”
Turner nhìn từ người này sang người kia với vẻ khoái chí.
“Đó là về Winston,” Olivia nóng nảy nói.
“À, Winston.” Turner ngó quanh. “Cậu chàng ở đây hử?” Rồi anh rút thẻ khiêu vũ từ tay Miranda. “Tại sao cậu chàng không yêu cầu vài ba điệu nhảy nhỉ? Chẳng phải hai người đang có kế hoạch ghép đôi với nhau sao?”
Miranda nghiến chặt răng không trả lời. Giải pháp này hoàn toàn hợp lý, vì cô biết Olivia sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
“Dĩ nhiên chưa có gì chính thức cả,” Olivia nói, “nhưng mọi người đều đồng ý rằng đây sẽ là một đám rất tốt.”
“Mọi người ư?” Turner nhẹ nhàng hỏi, nhìn Miranda.
“Ai bảo không nào?” Olivia bắt đầu mất kiên nhẫn.
Dàn nhạc cầm nhạc cụ lên, và những nốt nhạc đầu tiên của một điệu van lơ lửng lan khắp căn phòng.
“Anh tin đây là điệu nhảy của anh,” Turner nói, và Miranda nhận ra mắt anh không rời khỏi mắt cô.
Cô run bắn.
“Chúng ta ra chứ?” anh thì thầm rồi đưa tay ra.
Cô gật đầu, mất một lúc để tìm lại giọng nói. Giờ cô đã nhận ra anh làm điều này vì cô. Thật kỳ lạ, cảm giác run rẩy làm cô không thở nổi. Anh chỉ cần nhìn cô - không phải theo lối đàm thoại thông thường mà là thật sự nhìn cô, để mắt anh gắn vào mắt cô, màu xanh thăm thẳm và lấp lánh. Cô cảm thấy như mình bị lột trần cả về thể xác lẫn tâm hồn. Và tệ nhất là anh không hề biết điều này. Cô ở đó, mọi cảm xúc phơi bày, và có lẽ Turner chẳng thấy gì ngoài đôi mắt nâu xám xịt của cô.
Miranda là cô bạn nhỏ bé của em gái anh, và mãi mãi sẽ chỉ là như thế.
“Hai người sẽ để tôi ở đây một mình hả?” Olivia nói, không hờn dỗi nhưng kèm theo một tiếng thở dài não ruột.
“Đừng lo,” Miranda quả quyết, “cậu sẽ không ở một mình lâu đâu. Mình nghĩ là mình đã thấy đám đông hâm mộ cậu đang mang nước chanh trở kia kìa.”">Olivia nhăn mặt. “Turner, anh có bao giờ nhận ra là Miranda có khiếu hài hước hết sức lạnh lùng không?”
Miranda nghiêng đầu nín cười. “Tại sao mình lại ngờ rằng giọng điệu của cậu không giống như một lời khen ngợi nhỉ?”
Olivia phẩy tay xua cô bạn đi. “Thôi kệ cậu. Khiêu vũ với Turner vui vẻ nhé.”
Turner nắm khuỷu tay Miranda dẫn ra sàn khiêu vũ. “Đúng là em có khiếu hài hước kỳ lạ đấy, em biết không,” anh nóinhỏ.
“Em ư?”
“Phải, nhưng đó là điều anh thích nhất ở em, bởi thế làm ơn đừng thay đổi.”
Cô cố ngăn mình cảm thấy vui sướng một cách lố bịch. “Em sẽ cố, thưa ngài.”
Anh nhăn mặt trong lúc đặt cánh tay vòng quanh eo cô để chuẩn bị cho điệu van. “Giờ là ‘thưa ngài’ hả? Em trở nên kiểu cách như vậy từ khi nào thế?”
“Từ khi đặt chân đến London này đấy. Mẹ anh vẫn đang rèn em vào khuôn khổ quy tắc xã giao.” Cô cười ngọt ngào. “Nigel ạ.”
Anh cau có. “Anh thích ‘thưa ngài’ hơn.”
“Em thích Turner hơn.”
Tay anh siết lấy eo cô. “Tốt. Cứ duy trì như thế nhé.”
Miranda buông một hơi thở dài khe khẽ khi hai người trôi vào im lặng. Điệu van vẫn tiếp tục, đây là một bản nhạc khá êm dịu. Không có những cú xoay vòng nín thở, không có gì để cô thấy hoa mắt chóng mặt cả. Nó cho cô cơ hội để nhấm nháp khoảnh khắc này, để tận hưởng cảm giác tay cô trong tay anh. Cô hít mùi nước hoa của anh, cảm thấy sức nóng từ cơ thể anh, và tận hưởng nó
Cô cảm thấy tất cả đều quá hoàn hảo... quá hoàn hảo. Chắc chắn anh cũng phải cảm thấy như thế.
Nhưng không, anh không cảm thấy như cô. Cô không tự lừa mị bản thân để ước ao anh cũng khao khát cô. Khi cô ngước nhìn anh, anh đang liếc ai đó trong đám đông, ánh mắt đăm đăm hơi u ám, như thể anh đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Không phải ánh nhìn của một người đàn ông đang yêu. Cái nhìn sau đó cũng không phải, khi anh ngó xuống cô và nói, “Em nhảy điệu van không tệ, Miranda ạ. Phải nói là em khiêu vũ khá đẹp đấy. Anh không hiểu vì sao em lại lo lắng quá thế.”
Vẻ mặt của anh thật ân cần. Như một người anh trai.
Trái tim cô nhói đau.
“Gần đây em không luyện tập nhiều lắm,” cô ứng khẩu, vì dường như anh đang đợi một câu trả lời.
“Ngay cả với Winston sao?”
“Winston à?” cô lặp lại.
Ánh mắt anh trở nên vui thích. “Em trai anh, nếu em còn nhớ.”
“Phải,” cô nói. “Không. Ý em là không, em không khiêu vũ với Winston nhiều năm rồi.”
“Thật à?”
Cô ngước nhìn anh thật nhanh. Có điều gì đó rất lạ trong giọng anh, gần như - nhưng không chắc lắm - một âm sắc mơ hồ của sự hài lòng. Không phải sự ghen tuông, buồn thay - cô nghĩ anh chẳng mảy may quan tâm đến việc cô có khiêu vũ với em trai anh hay không. Nhưng lạ nhất là cô lại có cảm giác anh đang chúc mừng chính mình, như thể anh đã dự đoán đúng câu trả lời của cô và hài lòng vì sự sắc sảo của mình vậy.
Ôi Chúa nhân từ, cô đang nghĩ ngợi xa xôi quá rồi. Cô rõ thật cả nghĩ - lúc nào Olivia cũng nói thế, mà đúng vậy, cô phải thừa nhận Olivia nói đúng.
“Em không hay gặp Winston,” Miranda nói, hy vọng trò chuyện sẽ kéo cô ra khỏi sự ám ảnh của những câu hỏi không lời đáp - chẳng hạn như ý nghĩa thực sự của từ ‘thật à’.
“Ồ?” Turner giục, siết nhẹ vào phần eo lưng của cô khi họ xoay sang phải.
“Anh ấy toàn ở trường mà. Thậm chí bây giờ anh ấy còn chưa hoàn thành xong khóa học.”
“Anh hy vọng hè này em sẽ gặp cậu ấy nhiều hơn.”
“Em cũng mong thế.” Cô ho khan. “À, anh dự định ở đây bao lâu?”
“Ở London hả?”
Cô gật đầu.
Anh ngừng lại, họ làm một cú xoay nhẹ duyên dáng sang trái trước khi anh nói, “Anh không chắc nữa. Không lâu, anh nghĩ thế.”
“Em hiểu.”
“Dẫu sao thì người ta cũng cho là anh đang trong thời gian để tang. Mẹ anh đã thất kinh khi thấy anh bỏ băng tang đấy.”
“Em không thấy thế,” cô tuyên bố.
Anh cười với cô, và lần này nó không giống kiểu anh em. Không ngập tràn đam mê và khao khát, nhưng ít nhất cũng có gì đó mới mẻ. Điệu cười đó tinh quái và âm mưu khiến cô cảm thấy như được tham gia cùng một đội với anh. “Tiểu thư Cheever,” anh thì thầm ranh mãnh, “tại sao tôi lại thấy dấu hiệu của sự nổi loạn trong cô nhỉ?”
Cằm Miranda vênh lên mấy phân. “Em chưa bao giờ hiểu tại sao lại cần phải mặc đồ đen vì ai đó mình không quen biết, và dĩ nhiên em không thấy có sự logic nào trong chuyện thương tiếc một người mà mình ghét.”
Anh cười ranh mãnh. “Em bị bắt phải để tang ai?”
Môi cô nhếch lên thành một nụ cười. “Một người anh họ.”
Anh cúi xuống, một lọn tóc rũ sát mặt cô. “Đã có ai nói với em rằng mỉm cười khi bàn luận về cái chết của một người họ hàng là bất lịch sự không hả?”
“Em chưa từng gặp người đó.”
“Nhưng mà...”
Miranda buông một tiếng thở dài ra dáng tiểu thư quý phái. Cô biết anh đang trêu chọc cô, nhưng cô đang quá vui nên không muốn dừng lại. “Ông ấy sống cả đời ở vùng Caribbean,” cô thêm. Không hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng gần như thế.
“Em đúng là ngựa non háu đá,” anh lẩm bẩm.
Cô nhún vai. Từ miệng Turner thì đây có vẻ là một lời khen.
“Anh tin em sẽ được gia đình anh chào đón. Miễn là em có thể chịu đựng được em trai anh trong cuộc đời dài lê thê.”
Miranda cố gắng nặn ra một nụ cười sao cho chân thành. Kết hôn với Winston để trở thành thành viên trong gia đình Bevelstoke không phải là giải pháp cô thích. Và bất chấp sự thúc đẩy cùng những mưu mô của Olivia, Miranda vẫn nghĩ chuyện này sẽ chẳng dẫn đến cuộc hôn nhân nào hết.
Có nhiều lý do tuyệt vời để cân nhắc việc kết hôn với Winston, nhưng chỉ có một lý do thuyết phục để không làm việc ấy, và cái lý do đó đang đứng ngay trước mặt cô đây.
Nếu Miranda định kết hôn với một người mà cô không yêu thì đó sẽ không phải là em trai của người mà cô yêu.
Hoặc cô nghĩ là mình đã yêu. Cô vẫn cố gắng thuyết phục bản thân rằng cô không yêu anh, tất cả chỉ là một trò si mê thời nữ sinh, và rằng cô sẽ vượt qua được - rằng cô đã vượt qua nó rồi, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.
Cô có thói quen nghĩ là mình yêu anh. Tất cả chỉ có thế.
Nhưng rồi anh sẽ làm điều gì đó cực kỳ đáng ghét, như mỉm cười chẳng hạn, thế là toàn bộ nỗ lực vất vả của cô đổ hết xuống sông xuống biển, và cô lại phải làm lại từ đầu.
Một ngày nào đó nó sẽ phải kết thúc. Một ngày nào đó cô sẽ thức dậy và nhận ra rằng đã hai ngày rồi cô không hề nghĩ đến Turner, và như một phép mầu, tình trạng đó sẽ kéo dài ba ngày, rồi bốn ngày...
“Miranda?”
Cô ngẩng lên. Anh đang quan sát cô với vẻ thích thú, hầu như là kẻ cả bề trên, ngoại trừ đôi mắt đang nheo lại... và trong một thoáng, nhìn anh như thể đã cất được gánh nặng trong lòng, lại trẻ trung, thậm chí là mãn nguyện nữa.
Và cô vẫn yêu anh. Ít nhất là từ giờ cho đến hết tối, cô sẽ không cố gắng tự thuyết phục bản thân gì hết. Sáng mai, cô sẽ bắt đầu lại, nhưng chỉ đêm nay thôi, cô sẽ để mặc bản thân yêu anh.
Âm nhạc kết thúc, Turner thả tay cô ra, bước lùi lại để cúi chào lịch lãm. Miranda nhún gối đáp lại, sau đó khoác tay anh theo anh đến rìa phòng.
“Theo em chúng ta có thể tìm Olivia ở đâu bây giờ?” anh vừa than thở vừa nghển cổ nhìn. “Anh nghĩ mình phải đá một trong số các quý ông ra khỏi tấm thẻ của con bé để được khiêu vũ với nó mất.”
“Ôi vì Chúa, đừng làm nó nghe như một nhiệm vụ nặng nề như thế chứ,” Miranda quay lại. “Bọn em đâu có kinh khủngvậy.”
Anh quay sang nhìn cô với một thoáng ngạc nhiên. “Anh có nói g về em đâu. Anh tuyệt đối không lo lắng gì về vụ khiêu vũ với em cả.”
Khi những lời khen ngợi đến một cách thờ ơ nhất, Miranda vẫn tìm được cách để giữ nó cạnh trái tim mình.
Và điều đó, cô khổ sở nghĩ, là bằng chứng cho thấy cô đã lún đủ sâu để ra đi rồi. Cô dần khám phá ra rằng tình yêu đơn phương còn tệ hơn nhiều khi người ta thực sự nhìn thấy đối tượng mà họ thầm thương trộm nhớ. Suốt gần mười năm qua, cô đã mơ mộng về Turner, kiên nhẫn chờ đợi bất cứ tin tức nào từ người nhà Bevelstoke tình cờ ghé thăm cô vào giờ trà chiều, và rồi cố che giấu niềm hạnh phúc và vui sướng (đấy là chưa kể đến nỗi sợ hãi bị phát hiện) khi anh tình cờ đến thăm một hoặc hai lần mỗi năm.
Miranda cứ tưởng rằng không còn gì thảm hại hơn được nữa, nhưng giờ thì cô thấy rõ là mình đã lầm. Điều này chắc chắn còn tồi tệ hơn. Trước đây, cô chẳng là ai cả. Còn bây giờ cô là một chiếc giày cũ thoải mái dễ chịu.
Trời ơi!
Cô nhìn trộm anh. Anh không nhìn cô. Không phải anh cố tình không nhìn cô, và chắc chắn anh cũng chẳng việc gì phải né tránh nhìn cô. Chỉ đơn giản anh không nhìn cô thôi.
Cô chẳng hề khiến anh xao động dù chỉ một chút.
“Olivia kìa,” cô nói rồi thở dài. Bạn cô đang bị vây quanh, như thường thấy, bởi một vòng tròn quý ông lớn đến mức lố bịch.
Turner nheo mắt chăm chút nhìn em gái. “Nom không có vẻ gì là có kẻ nào trong số đó đang cư xử luống cuống phải không? Thật là một ngày dài, anh thấy tối nay mình không cần phải đóng vai một ông anh trai dữ dằn.”
Miranda kiễng chân để nhìn rõ hơn. “Em nghĩ anh an toàn rồi.”
“Tốt.” Thế rồi anh nhận ra đầu mình đã nghiêng hẳn về một bên, anh đang quan sát em gái với một con mắt khách quan lạ lẫm. “Hừmmm.”
“Hừmmm?”
Anh quay lại với Miranda. Cô đang ở bên cạnh, quan sát anh với đôi mắt nâu tò mò hơn bao giờ hết.
“Turner?” anh nghe thấy cô gọi, và anh đáp lại bằng một câu “Hừmmm?” khác.
“Nhìn anh hơi kỳ quặc.”
Không phải là Anh có ổn không? Hay Anh không khỏe à? Mà là Nhìn anh hơi kỳ quặc.
Điều đó khiến anh mỉm cười. Nó khiến anh phải nghĩ xem mình thực sự thích cô gái này nhiều đến mức nào, và trong ngày tổ chức lễ tang cho Leticia anh đã cư xử với cô không phải đến mức nào. Nó khiến anh muốn làm điều gì đó tốt đẹp cho cô. Anh nhìn em gái mình lần cuối, rồi vừa chầm chậm xoay người lại vừa nói, “Nếu anh là một gã công tử bột trẻ trung thì em nên nhớ rằng anh không...”
“Turner, anh thậm chí chưa tới ba mươi mà.”
Nét mặt cô chuyển thành nôn nóng - theo cung cách của một nữ gia sư mà anh thấy thú vị kỳ lạ, thế là anh uể oải nhún vai đáp lại, “Phải, nhưng mà ờ... anh cảm thấy mình già hơn thế. Nói thật lòng thì những ngày này anh thấy mình phải bảy tám chục tuổi rồi.” Rồi anh nhận ra cô đang nhìn mình chờ đợi, anh lại húng hắng giọng nói tiếp, “Anh chỉ định nói rằng nếu anh là người đang bu quanh đám các cô gái mới trình diện kia, thì anh không tin Olivia sẽ thu hút được ánh mắt anh.”
Lông mày Miranda nhướn lên. “Cô ấy là em gái anh mà. Ngoài cái thực tế là việc đó sẽ trái với luân thường đạo lý...”
Ôi, vì Chúa... “Anh đang cố khen em mà,” anh ngắt ngang.
“Ồ.” Cô ho khan. Đỏ mặt một chút, mặc dù trong ánh sáng mờ ảo này thì thật khó biết chắc được. “Ờ, trong trường hợp đó, anh cứ nói tiếp đi.”
“Olivia khá xinh đẹp,” anh tiếp tục. “Ngay cả anh là anh trai nó còn có thể thấy thế. Nhưng trong ánh mắt của con bé còn thiếu một điều gì đấy.”
Miranda thở dài. “Turner, anh vừa nói một điều thật khủng khiếp. Anh cũng như em đều biết rõ là Olivia rất thông minh. Còn vượt trội hơn nhiều so với hầu hết cánh đàn ông đang xúm xít quanh cô ấy.”
Anh quan sát cô bằng ánh mắt bao dung. Cô đúng là cô gái bé nhỏ trung thành. Anh không nghi ngờ gì việc cô sẽ đỡ đạn cho Olivia nếu cần thiết. Thật tốt khi cô ở đây. Ngoài khuynh hướng điềm đạm cô mang đến cho em gái anh - và anh ngờ là cả gia đình Bevelstoke nợ cô một lời cảm ơn sâu sắc vì điều đó - anh thật sự chắc chắn Miranda là điều duy nhất sẽ khiến cho quãng thời gian của anh ở London trở nên dễ chịu. Có Chúa chứng giám, anh không muốn đến đây một chút nào. Dù sắp đến ngày tận thế thì anh cũng không cần những phụ nữ gắng mồi chài mình hòng cố gắng lấp đầy chỗ trống khốn khổ của Leticia. Nhưng có Miranda bên cạnh, ít nhất anh cũng yên tâm là những cuộc nói chuyện sẽ diễn ra lịch sự đúng đắn.
“Dĩ nhiên Olivia thông minh,” anh nói bằng giọng xoa dịu. “Cho phép anh trình bày lại. Cá nhân anh sẽ không thấy con bé hấp dẫn.”
Cô mím môi, nữ gia sư đã trở lại. “Em nghĩ đó là quyền của anh.”
Anh cười và khẽ cúi xuống. “Anh nghĩ có khả năng anh sẽ tìm đến bên em đấy.”
“Đừng có ngớ ngẩn,” cô làu bàu.
“Không hề,” anh cam đoan. “Nhưng anh già hơn hầu hết những gã ngốc đang theo đuổi em gái mình. Có lẽ cái gu của anh đã chín chắn hơn. Nhưng anh cho là điều này cũng chỉ đúng tương đối thôi, vì anh giờ không phải là một công tử trẻ mà cũng chẳng nhặng xị quanh đám các tiểu thư mới trình diện năm nay.”
“Và anh không định kiếm một cô vợ.” Đó là lời tuyên bố, không phải một câu hỏi.
“Chúa ơi, không,” anh bật thốt lên. “Anh làm cái quái gì với một cô vợ chứ?”
2 THÁNG SÁU 1819
Trong bữa sáng, Phu nhân Rudland tuyên bố rằng vũ hội đêm qua là một thành công xuất sắc. Mình không thể không mỉm cười trước cách lựa chọn từ ngữ của bà, mình không nghĩ lại có ai từ chối lời mời của bà, và mình thề là từ bé đến giờ mình chưa từng thấy căn phòng nào đông đúc như phòng vũ hội tối qua. Tất nhiên là mình bị choáng váng trước tất cả những con người xa lạ hoàn hảo đủ loại ấy. Mình thành thực tin mình là gái quê toàn diện, bởi mình không chắc là mình muốn gần gũi với người bạn đời của mình.
Lúc ăn sáng mình đã nói như vậy, và Turner bị sặc cà phê. Phu nhân Rudland lườm anh một cái chết người, nhưng mình thì không thể tưởng tượng được là bác ấy lại yêu mấy tấm khăn lanh trải bàn đến thế.
Turner định lưu lại London có một hai tuần gì đấy, anh đang ở cùng mọi người trong dinh thự Rudland, điều này vừa thích lại vừa khủng khiếp.
Phu nhân Rudland thông báo rằng một bà góa già kỳ quặc nào đó (theo lời bác ấy nói, không phải mình nói, và bác ấy tuyên bố sẽ không tiết lộ về bà góa kia trong bất cứ trường hợp nào) nhận xét rằng mình đang cư xử Quá Thân Mật với Turner và rằng người khác có thể sẽ Hiểu Nhầm.
Bác ấy kể bác ấy đã bảo với con-cá-tuyết (cá tuyết chứ! thật thông minh!) ấy rằng thực tế thì Turner và mình chỉ như anh trai em gái, và việc mình trông cậy vào anh trong buổi vũ hội ra mắt của mình cũng là lẽ tự nhiên, và rằng chả có ai Hiểu Nhầm gì ở đây cả.
Mình tự hỏi không biết liệu ở London người ta đã từng Hiểu Đúng bao giờ chưa.
Anh không nhận lời khi bà chỉ ra rằng anh là một người cầm trịch trong cái xã hội thượng lưu đó, vì thế sự hiện diện của anh trong vũ hội của Olivia sẽ đảm bảo thu hút được các quý ông trẻ trung sáng giá nhất.
Anh không nhận lời khi bà nói rằng anh không nên ẩn dật ở nông thôn, sự cách biệt với bạn bè sẽ không tốt cho anh.
Tuy nhiên, anh đã nhận lời khi bà xuất hiện trên thềm nhà anh, thậm chí không buồn chào hỏi mà nói ngay, “Con bé là em gái con.”
Thế là anh đã ở đây, trong Dinh thự Rudland ở London, bị bao vây bởi năm trăm con người nếu không phải là ưu tú nhất thì cũng là khoang trương nhất Anh quốc.
Dù sao thì Olivia vẫn phải tìm cho được một tấm chồng trong đám người đó, và Miranda cũng vậy, còn Turner thì nhất định sẽ không cho phép ai trong hai cô gái phải chịu một cuộc hôn nhân bất hạnh như của anh. London đang lúc nhúc những gã tương tự như Leticia, hầu hết bọn họ đều bắt đầu tên mình với những dang xưng như Ngài này hoặc Đức ông nọ. Và Turner hết sức nghi ngờ việc những chuyện tục tĩu bậy bạ vốn chỉ lưu hành trong đám đàn ông lại có thể bay đến tai mẹ anh được.
Còn anh cũng không nhất thiết phải xuất hiện quá nhiều. Anh ở đây, trong vũ hội ra mắt của hai cô gái, và thỉnh thoảng sẽ hộ tống họ, có lẽ là đến nhà hát nếu ở đó thực sự có gì đấy anh thấy muốn xem, còn lại thì anh chỉ đứng sau cánh gà giám sát quá trình tiến triển của họ mà thôi. Đến cuối mùa hè, anh sẽ hoàn thành tất cả những công việc vớ vẩn này, và anh có thể quay lại...
Ờ, anh có thể quay lại với bất cứ thứ gì mà anh định làm. Nghiên cứu về việc luân canh mùa vụ, có lẽ thế. Nắm bắt kỹ thuật bắn cung. Ghé thăm quán rượu địa phương. Anh khá thích rượu bia của họ. Và sẽ không ai hỏi anh về phu nhân Turner mới qua đời cả.
“Con yêu, con đây rồi!” Mẹ anh đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, duyên dáng trong chiếc áo dài màu đỏ tía.
“Con đã bảo mẹ là con sẽ đến đúng giờ mà,” anh đáp, uống cạn ly sâm banh đang cầm trên tay. “Mẹ không được thông báo là con đã đến à?”
“Không,” bà có vẻ bực bội. “Mẹ đang phải tất bật như một mụ điên với tất cả những chi tiết ở phút cuối cùng. Mẹ chắc đám người hầu không muốn làm phiền mẹ đâu.”
“Hoặc bọn họ không thể tìm thấy mẹ,” Turner bình luận, lười nhác quét mắt qua đám đông. Đám người đông đến phát cuồng - một sự thành công theo bất cứ tiêu chuẩn nào. Anh không thấy cả hai vị khách danh dự, nhưng rồi một lần nữa, anh khá hài lòng với việc ẩn trong bóng tối thêm chừng hai mươi phút nên giờ anh mới hiện diện.
“Mẹ đã an tâm cho phép cả hai cô gái nhảy điệu van,” Phu nhân Rudland nói, “vậy nên con làm ơn thực hiện nhiệm vụ của mình với cả hai đứa nhé.”
“Một mệnh lệnh trực tiếp,” anh lẩm bẩm.
“Đặc biệt là Miranda,” bà nói thêm, rõ ràng không nghe thấy câu bình luận của anh.
“Đặc biệt là Miranda, ý mẹ là sao?”
Bà Rudland quay sang nhìn Turner với ánh mắt nghiêm nghị. “Miranda là một cô gái đặc biệt, và mẹ rất quý con bé, nhưng cả hai chúng ta đều biết nó không thuộc típ người được xã hội ủng hộ.”
Turner trao cho bà một cái nhìn sắc lẻm. “Chúng ta đều biết rằng thái độ của xã hội là sự phán xét tuyệt vời hiếm có đối với nhân cách con người. Leticia, nếu mẹ còn nhớ, là một thành công vĩ đại đấy.”
“Và Olivia cũng thành công y như vậy, nếu đêm nay được xem là một dấu hiệu nào đấy,” mẹ anh đáp trả một cách chua cay. “Xã hội vốn đỏng đảnh thất thường và đền bù xứng đáng cho thói xấu cũng như nết tốt. Nhưng nó không bao giờ tưởng thưởng cho sự im lặng.”
Đúng lúc đó, Turner bắt gặp Miranda đang đứng gần Olivia cạnh cửa vào phòng khiêu vũ.
Ngay gần Olivia, nhưng hai thế giới hoàn toàn tách biệt.
Không phải Miranda bị làm ngơ, bởi vì chắc chắn cô không bị ai làm ngơ cả. Cô đang mỉm cười với một công tử trẻ mời cô khiêu vũ. Nhưng cô không có gì giống với đám đông bao đang bao quanh Olivia, mà Turner phải công nhận là cô em gái của mình tỏa sáng như một viên đá quý lộng lẫy được đặt vào đúng vị trí thích hợp của nó. Đôi mắt Olivia sáng lấp lánh, và khi cô cười, âm nhạc dường như ngập tràn cả không trung.
Có điều gì đấy thật lôi cuốn quyến rũ ở em gái anh. Ngay cả Turner cũng phải thừa nhận sự thật này.
Nhưng Miranda thì khác. Cô quan sát. Cô mỉm cười, nhưng cứ như thể cô đang có một bí mật, đang tốc ký ghi chép lại trong đầu về những người cô gặp gỡ.
“Đến khiêu vũ với con bé đi,” mẹ anh thúc giục.
“Miranda ạ?” anh ngạc nhiên hỏi lại. Anh những tưởng bà muốn mình dành điệu vũ đầu tiên cho Olivia.
Phu nhân Rudland gật đầu. “Đó là một việc phi thường đối với con bé. Còn con thì đã không khiêu vũ kể từ khi... từ khi nào mẹ thậm chí không thể nhớ được. Rất lâu trước khi Leticia chết.”
Turner cảm thấy quai hàm nghiến chặt, và đúng lúc anh định nói gì đó thì mẹ anh đột nhiên há hốc miệng kinh ngạc, nhưng thế vẫn chưa đáng kinh ngạc bằng một nửa cái việc xảy ra sau đó mà anh chắc chắn là tác động đầu tiên của lời báng bổ chưa từng thấy lướt qua môi bà.
“Mẹ?” anh hỏi.
“Băng tang của con đâu rồi?” bà thì thào gấp gáp.
“Băng tang của con à,” anh đáp lạnh tanh.
“Cho Leticia,” bà nói thêm, như thể anh không hiểu vậy.
“Con tin con đã nói với mẹ rằng con đã quyết định không để tang thương tiếc cho cô ta.”
“Nhưng đây là London,” bà rít lên. “Và lễ ra mắt của em gái con.”
Anh nhún vai. “Áo khoác của con màu đen.”
“Áo con lúc nào chả màu đen.”
“Thế thì có lẽ con vĩnh viễn để tang,” anh ôn tồn nói, “cho sự ngây thơ đã mất.”
“Con sẽ gây ra một vụ tai tiếng mất thôi,” bà vẫn rít lên.
“Không,” anh nói một cách mỉa mai, “Leticia đã gây ra những vụ tai tiếng sẵn rồi. Con chỉ đơn giản đang từ chối thương tiếc người vợ bê bối của mình thôi.”
“Con muốn hủy hoại em gái mình sao?”
“Hành động của con không ảnh hưởng xấu đến em ấy bằng một nửa những gì người bạn đời quá cố của con đã đáng lẽ có thể làm.”
“Không phải chuyện so sánh này nọ, Turner. Vấn đề là vợ con đã qua đời và...”
“Con đã thấy cái xác ấy,” anh chêm vào, chặn đứng những luận điểm của mẹ.
Phu nhân Rudland liền rút lui. “Không cần phải ăn nói khiếm nhã như thế.”
Đầu Turner bắt đầu nện thình thịch. “Vậy thì con xin lỗi.”
“Mẹ mong con sẽ cân nhắc.”
“Hơn ai hết con cũng mong mình không phải là nguyên nhân nỗi phiền muộn của mẹ,” anh thở dài, “nhưng con sẽ không đổi ý đâu. Một là mẹ để con ở London này mà không mang băng tang, hai là mẹ có thể cho con về Northumberland... cũng không mang băng tang,” anh nói nốt sau khi ngừng lại. “Đó là quyết định của mẹ.”
Quai hàm mẹ anh nghiến chặt, bà không nói gì, vậy nên anh nhún vai và nói, “Thế thì con đi tìm Miranda đây.”
Và anh biến mất.
Miranda đã đến thành phố được hai tuần. Mặc dù không chắc mình có thể được xem là một thành công hay không nhưng cô cũng không nghĩ mình hội đủ điều kiện để bị coi là thất bại. Cô đang ở đúng vị trí mà mình kỳ vọng - đâu đó tầm trung trung, với một cái thẻ khiêu vũ luôn luôn kín phân nửa và một cuốn nhật ký toàn những quan sát ngớ ngẩn vớ vẩn, đôi khi có cả nỗi đau. (Đó là chuyện ngài Chisselworth vấp phải một bậc thang ở vũ hội nhà Mottram và bị trật mắt cá chân. Còn những thứ ngớ ngẩn, vớ vẩn thì quá nhiều không đếm xuể.)
Nhìn chung, cô nghĩ với một người được Chúa trời ban tặng những tài năng và tính cách đặc biệt như mình thì vậy đã được xem là thành công rồi. Trong nhật ký của mình, cô đã viết...
Mình đang được mài giũa các kỹ năng giao tiếp xã hội, nhưng như Olivia đã chỉ ra, tán chuyện huyên thuyên vô tích sự không phải là sở trường của mình. Nhưng dù sao thì mình đã luyện thành công kiểu cười hiền dịu rỗng tuếch, và dường như công dụng lừa đảo của nó đang phát huy rất tốt. Mình đã nhận được đến ba lời mời dùng bữa tối cơ đấy!
Dĩ nhiên, vị trí bạn thân thiết của Olivia nổi tiếng cũng giúp ích khá nhiều. Olivia đã mang đến một cơn bão - như tất cả mọi người đều biết trước - và Miranda được hưởng sái. Có những quý ông quá chậm chân nên không thể kiếm được một điệu nhảy với Olivia, lại có những người đơn giản là quá sợ hãi không dám nói chuyện với cô ấy. (Những lần như vậy, Miranda thường có vẻ là sự lựa chọn dễ chịu hơn.)
Nhưng ngay cả với sự chú ý thừa mứa ấy, Miranda vẫn đứng một mình khi một giọng nói quen thuộc đến nao lòng vang lên...
“Đừng có nói là anh đã bắt gặp em không có ai sánh đôi đấy nhé, tiểu thư Cheever.”
Là Turner.
Cô không thể không mỉm cười. Anh đẹp trai kinh khủng trong bộ dạ phục màu đen,và mái tóc lấp lánh ánh nến hoàng kim. “Anh đã đến đấy à,” cô đáp lại một cách đơn giản.
“Em không nghĩ là anh sẽ đến à?”
Phu nhân Rudland đã nói anh sẽ tới vũ hội này, nhưng Miranda không dám quá chắc chắn. Anh đã thể hiện khá rõ ràng là anh không muốn tham dự vào các hoạt động xã hội năm đó. Hoặc năm nào cũng vậy. Thật khó mà nói trước được điều gì.
“Em biết bác gái đã phải hăm dọa buộc anh tham gia,” cô lên tiếng khi họ đã đứng cạnh nhau và cùng nhìn vơ vẩn vào đám đông.
Anh giả bộ bị sỉ nhục. “Hăm dọa ư? Thật là một từ xấu xa. Và không thích hợp trong trường hợp này.”
“Ồ?”
Anh hơi cúi người về phía cô. “Phải là một lời kết tội mới đúng.”
“Kết tội ư?” Môi cô run run, rồi cô quay sang nhìn anh với ánh mắt tinh quái. “Anh đã làm gì à?”
“Đó là lời kết tội dành cho những việc anh không làm. Hoặc có thể nói là những việc anh không làm lúc ấy.” Anh lơ đễnh nhún vai. “Bà bảo anh là em và Olivia sẽ thành công nếu anh ra tay tương trợ.”
“Em nghĩ là Olivia sẽ thành công ngay cả khi cô ấy không một xu dính túi và là con hoang.”
“Anh cũng không lo lắng cho em,” anh mỉm cười với cô bằng cái điệu bộ nhân từ làm người ta phát tức. Rồi anh cáu kỉnh. “Vậy thì mẹ anh sẽ hăm dọa anh bằng cái gì chứ, nói xem nào?”
Miranda cười thầm. Cô thích được thấy anh bối rối. Anh thường có vẻ quá tự chủ trước cô, ngược lại trái tim cô thì thường xuyên nhảy loạn xị ngầu mỗi khi trông thấy anh. May thay năm tháng đã làm cô thấy thoải mái khi ở bên anh. Nếu không biết anh quá lâu như thế thì cô quả thực không biết mình còn có thể nói chuyện được khi anh xuất hiện hay không nữa. Không những thế, hẳn anh sẽ nghi ngờ nếu lần nào họ gặp nh lưỡi cô cũng líu lại.
“Ờ, em không biết,” cô giả bộ suy nghĩ. “Những câu chuyện khi anh còn nhỏ chẳng hạn.”
“Giữ mồm giữ miệng em đấy. Anh là một thiên thần hoàn hảo.”
Cô nhướn mày tỏ vẻ ngờ vực. “Anh nghĩ em khờ khạo lắm chắc.”
“Không, chỉ quá lịch sự để cãi lại anh thôi.”
Miranda đảo mắt và quay lại phía đám đông. Ở bên kia căn phòng, Olivia đang chống đỡ với cuộc tổng tấn công từ một đám quý ông vây quanh cô như thường lệ.
“Livvy được sinh ra để ở đây, phải không?” cô nói.
Turner gật đầu tán đồng. “Tất cả người hâm mộ của em đâu rồi, tiểu thư Cheever? Anh thấy khó mà tin được là em lại không có ai cả.”
Cô đỏ mặt trước lời tán dương của anh. “Một hoặc hai người, em cho là thế. Em có khuynh hướng trở nên vô hình khi Olivia ở gần.”
Anh nhìn cô kiểu không-thể-tin-được. “Cho anh xem thẻ khiêu vũ của em nào.”
Một cách miễn cưỡng, Miranda đưa thẻ cho Turnner. Anh cầm tấm thẻ kiểm tra thật nhanh rồi trả lại. “Anh đã đúng,” anh nói. “Nó gần đầy rồi.”
“Phần lớn bọn họ đến với em chỉ vì em đang đứng gần Olivia thôi.”
“Đừng có ngốc thế. Và việc ấy chẳng có gì phải buồn phiền cả.”
“Ồ, nhưng em không buồn mà.” Cô ngạc nhiên vì anh nghĩ vậy. “Tại sao? Trông em buồn lắm à?”
Anh lùi lại dò xét cô. “Không. Không, em không buồn. Thật kỳ quặc.”
“Kỳ quặc ư?”
“Anh chưa từng biết quý cô nào lại không mong ước được một đám đàn ông thượng lưu vây quanh trong một vũ hội cả.”
Miranda phát cáu trước cái giọng điệu hạ cố của anh và không thể che giấu được vẻ xấc láo khi trả miếng, “À, giờ thì anh đã biết rồi đấy.”
Nhưng anh chỉ cười thầm. “Nào nào, cô em yêu quý, em định tìm chồng với thái độ như thế hả? Ôi, đừng có nhìn anh như kiểu anh đang ra vẻ bề trên...”
Hàm răng cô nghiến chặt hơn.
“... chính em bảo anh là em mong muốn tìm được một tấm chồng trong mùa hội này còn gì.”
Thì đúng là cô bảo thế thật, quỷ tha ma bắt gã này đi. Cô chẳng thể nói được gì khác ngoài câu, “Vui lòng đừng gọi em là ‘cô em yêu quý’, nếu anh không phiền.”
Anh cười toe toét. “Tiểu thư Cheever, tại sao anh lại thấy em hơi cáu thế nhỉ?”
“Em lúc nào chẳng thế,” cô đáp trả.
“Hiển nhiên là vậy.” Anh vẫn đang tủm tỉm cười, điều đó còn khiến người ta dễ quạu hơn.
“Em tưởng đáng ra anh phải buồn rầu và ủ ê cơ đấy,” cô càu nhàu.
Anh nhún vai. “Có vẻ như em khơi dậy phần tốt đẹp nhất trong anh rồi đấy.”
Miranda nhìn anh với ánh mắt châm chọc. Chẳng lẽ anh đã quên cái đêm sau lễ tang của Leticia? “Phần tốt đẹp nhất ư?” Cô dài giọng. “Thật sao?”
Chà, ít nhất thì trông anh cũng có vẻ hơi ngượng ngùng. “Hoặc đôi khi xấu xa nhất. Nhưng đêm nay thì chỉ có phần tốt đẹp nhất thôi.” Trước cái nhướn mày của cô, anh chua thêm, “Anh ở đây để thực hiện nghĩa vụ với em mà.”
Nghĩa vụ. Thật là một từ chán như cơm nguội.
“Đưa lại thẻ khiêu vũ của em cho anh được không.”
Cô đưa ra. Nó là một vật nhỏ bé với các dây xoắn trang trí và một chiếc bút chì nhỏ buộc ruy băng ở một góc. Mắt Turner lướt qua nó, rồi nheo lại. “Tại sao em để trống tất cả các điệu van của mình hả Miranda? Mẹ anh đặc biệt nhấn mạnh với anh là bà cho phép cả em và Olivia nhảy điệu van mà.”
“Ồ, không phải thế.” Miranda hơi nghiến răng, cố kiểm soát cơn đỏ mặt mà cô biết là sắp lan lên từ cổ lên mặt đến nơi rồi. “Chỉ là, ờ, nếu anh nhất định phải biết...”
“Nói thẳng ra đi, tiểu thư Cheever.”
“Tại sao anh cứ gọi em là tiểu thư Cheever khi anh chế nhạo em thế?”
“Vớ vẩn. Anh cũng gọi em là tiểu thư Cheever khi anh mắng em đấy thôi.”
Ôi, thế cũng là tiến bộ rồi.
“Miranda?”
“Chẳng có gì cả,” cô làu bàu.
Nhưng anh không bỏ qua. “Nó rõ rành rành ra đấy, Miranda. Em...”
“Ôi, thôi được rồi, nếu anh phải biết thì em đang hy vọng anh sẽ nhảy điệu van với em đấy.”
Anh giật lùi, ánh mắt để lộ sự ngạc nhiên ngoài ý muốn.
“Hoặc Winston,” cô nói nhanh, thế này thì an toàn hơn hoặc đỡ ngượng hơn.
“Thế thì bọn anh có thể hoán đổi cho nhau được à?” Turner lẩm bẩm.
“Không, dĩ nhiên là không. Nhưng em không giỏi điệu van, và em sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu lần đầu tiên ra mắt của em là với ai đó mà em biết,” cô nhanh trí đáp.
“Ai đó mà em sẽ không xúc phạm chết người nếu chẳng may đạp trúng ngón chân của anh ta chứ gì?”
“Đại loại thế,” cô lí nhí. Sao cô có thể để mình kẹt vào tình thế này chứ? Anh sẽ biết cô đang yêu anh hoặc sẽ nghĩ cô là một con ngốc ngớ ngẩn sợ khiêu vũ nơi công cộng.
Nhưng Chúa lòng lành, Turner lại nói, “Anh rất vinh hạnh được nhảy điệu van với em.” Anh cầm cây bút chì nhỏ ký tên mình vào thẻ khiêu vũ của cô. “Đây. Giờ em đã hứa dành cho anh điệu van đầu tiên rồi đấy nhé.”
“Cảm ơn anh. Em rất mong đợi nó.”
“Tốt. Anh cũng vậy. Anh sẽ đặt cho mình một điệu khác nữa được không? Trong cái chốn này anh không thể tìm ra bất cứ ai khác mà anh có thể buộc mình phải trò chuyện trong vòng bốn hay năm phút nhảy điệu van.”
“Em không biết mình lại là một nhiệm vụ quan trọng như thế với anh đâu đấy,” Miranda vừa nói vừa làm mặt nhăn nhó.
“Ờ, em thì không,” anh trấn an. “Nhưng người khác thì có. Của em đây, anh đặt trước điệu van cuối cùng nữa. Em sẽ phải tự lo liệu phần còn lại. Sẽ không hay nếu nhảy với em hơn hai lần.”
Trời đất ơi không phải chứ, Miranda chua chát nghĩ. Ai đó không biết chuyện có thể nghĩ anh tự nguyệ với cô chứ không phải bị hăm dọa. Nhưng cô biết hy vọng thế nào thì vừa phải, vậy nên cô hơi mỉm cười nói, “Dĩ nhiên thế thì không hay.”
“Vậy thì,” Turner nói với giọng điệu mà đàn ông thích dùng khi đã sẵn sàng kết thúc cuộc trò chuyện, không quan tâm đến bất cứ ai nữa. “Anh thấy công tử Hardy đằng kia sắp qua đây để mời em điệu nhảy kế tiếp đấy. Anh sẽ đi kiếm thứ gì đó để uống. Hẹn gặp em ở điệu van đầu tiên.”
Và rồi anh bỏ cô đứng trong góc phòng, lầm bẩm chào Hardy lúc đi ngang qua. Miranda khẽ nhún gối chào bạn nhảy của mình rồi nắm lấy bàn tay đeo găng và theo anh chàng tham gia vào một điệu vũ bốn cặp. Cô không ngạc nhiên khi anh chàng hỏi han về Olivia ngay sau vài lời bình luận về thời tiết và chiếc áo dài của cô.
Miranda trả lời những câu hỏi của anh ta với vẻ lịch sự hết mức, cố gắng không khuyến khích anh ta hỏi nhiều hơn. Cứ nhìn đám đông vây quanh bạn cô thì đủ thấy cơ hội của công tử Hardy quả thật hết sức mong manh.
Điệu vũ kết thúc bằng nhịp điệu chậm rãi, và Miranda mau chóng tìm đường đến chỗ Olivia.
“Ôi Miranda yêu quý,” Olivia kêu lên. “Cậu vừa ở đâu thế? Mình đang kể với mọi người về cậu.”
“Không phải chứ,” Miranda nhướn mày vẻ không tin.
“Thật mà. Đúng vậy không?” Olivia thúc một công tử bên cạnh, và anh chàng lập tức gật đầu. “Mình có nói dối cậu đâu nào?”
Miranda nén cười. “Nếu nó phục vụ cho những mục đích của cậu.”
“Ôi, thôi đi. Cậu thật xấu tính. Thế cậu đã ở đâu thế?”
“Mình cần chút không khí trong lành nên đã trốn ra góc phòng uống một ly nước chanh. Turner đã nói chuyện với mình.”
“Ôi, anh ấyi à? Mình phải để dành cho anh ấy một điệu nhảy mới được.”
Miranda ngờ vực. “Mình không nghĩ cậu còn dư điệu nào mà để dành đâu.”
“Không thể thế được.” Olivia nhìn xuống tấm thẻ khiêu vũ của mình. “Ôi trời. Mình sẽ phải gạch bớt một người trong số này.”
“Olivia, cậu không thể làm thế.”
“Tại sao không? Nghe này, Miranda, mình phải nói cho cậu biết...” Đột nhiên cô nín thinh, nhớ ra sự hiện diện của nhiều người hâm mộ quanh mình. Cô quay sang mỉm cười rạng rỡ với tất cả bọn họ.
Miranda sẽ không ngạc nhiên nếu bọn họ rơi lộp bộp xuống sàn giống như đám ruồi phải thuốc.
“Có quý ông nào vui lòng lấy cho tôi chút nước chanh không?” Olivia ngọt ngào hỏi. “Tự nhiên tôi thấy khát khô cả cổ.” Những lời quả quyết rào rào vang lên, tiếp theo là một cảnh tượng nhốn nháo chuyển động, và Miranda chỉ có thể trố mắt kinh ngạc quan sát đám đàn ông hối hả lũ lượt kéo đi. “Họ giống hệt một đàn cừu non nhỉ,” cô thì thầm.
“À, phải,” Olivia đồng ý, “ngoại trừ một số kẻ giống dê hơn.”
Miranda mất khoảng hai giây mới hiểu bạn mình nói gì. Olivia nói tiếp, “Mình quá thông minh, cùng lúc loại bỏ được tất cả bọn họ. Nói cho mà biết, càng ngày mình càng siêu đẳng trong mấy cái trò này.”
Miranda gật đầu, không buồn lên tiếng. Thực vậy, chẳng ích gì nếu cố phản đối khi mà Olivia đang kể một câu chuyện...
“Khi nãy mình định nói,” Olivia tiếp tục, vô tình khẳng định giả thuyết của Miranda, “là thật sự hầu hết bọn họ đều phiền nhiễu khủng khiếp.”
Miranda không thể kiềm chế được, tặng ngay cho cô bạn một cú thúc nhẹ. “Nếu chỉ nhìn cách cậu cư xử thì người ta sẽ không nghĩ thế đâu.”
“Ờ, mình đâu có nói là mình không thích.” Olivia nhìn cô bạn một cách mỉa mai lơ đãng. “Ý mình là, mình sẽ không tự cắt mũi để chọc tức mẹ mình[4] đâu.”
[4] Nguyên văn: "I'm not going to cut off my nose to spite my mother", lấy ý từ thành ngữ "Cut off your nose to spite your face" - Cắt mũi hại mặt, gậy ông lại đập lưng ông.
“Để chọc tức mẹ cậu à,” Miranda nhắc lại, cố gắng nhớ ra nguồn gốc của câu cách ngôn ấy. “Ở đâu đó đang có người trở mình trong mộ đây.”
Olivia hất đầu. “Có phải là Shakespeare không?”
“Không.” Tức thật, giờ thì cô không thể không nghĩ cho ra thì thôi. “Không phải Shakespeare.”
“Machiavelli à?”
Miranda nhẩm lướt trong đầu danh sách các nhà văn nổi tiếng. “Mình không nghĩ vậy.”
“Turner à?”
“Ai cơ?”
“Anh trai mình.”
Miranda ngẩng phắt lên. “Turner á?”
Olivia hơi nghiêng đầu qua bên, rướn cổ ngó qua Miranda. “Anh ấy có vẻ biết rõ mình đang làm gì.”
Miranda nhìn xuống thẻ khiêu vũ của mình. “Đến điệu van của bọn mình rồi.”
Olivia chầm chậm nghiêng đầu hẳn sang một bên. “Anh ấy cũng đẹp trai nữa, đúng không?”
Miranda chớp mắt, cố không thở dài. Đúng là Turner đẹp trai thật. Đẹp không thể chịu được ấy chứ. Và giờ thì anh đã góa vợ, chắc chắn mọi tiểu thư chưa chồng - và mẹ của họ - sẽ bám theo anh ngay.
“Cậu có nghĩ anh ấy sẽ kết hôn lần nữa không?” Olivia thì thầm.
“Ờ... mình... mình không biết.” Miranda nuốt khan. “Mình nghĩ anh ấy sẽ phải làm vậy, đúng không?”
“À, vẫn còn Winston để có người nối dõi tông đường. Và nếu cậu... á!”
Khuỷu tay của Miranda vừa thúc vào mạn sườn cô bạn.
Turner đến bên cạnh hai tiểu thư và nhanh nhẹn cúi đầu chào.
“Gặp anh, anh trai mừng quá,” Olivia nói với nụ cười rạng rỡ. “Em gần như đã từ bỏ hy vọng anh sẽ tham gia rồi.”
“Nói bậy. Mẹ chẳng róc xương anh ấy chứ.” Mắt anh nheo lại (gần như không thể nhận ra, nhưng một lần nữa, Miranda lại có thể nhận ra bất cứ chuyện gì liên quan đến anh), rồi anh hỏi, “Tại sao Miranda lại thọc vào sườn em hả?”
“Đâu có!” Miranda cãi lại. Rồi khi cái nhìn chằm chằm của anh chuyển thành hồ nghi thì cô làu bàu nói, “Chỉ là một cú hích nhẹ thôi mà.”
“Thọc, hích nhẹ, tất cả đều là dấu hiệu của một cuộc bàn luận, một cảnh tượng đáng nguyền rủa nhưng lại thú vị gấp bội phần so với toàn bộ cảnh tượng còn lại trong gian phòng khiêu vũ này.”
“Turner!” Olivia phản đối.
Turner chẳng buồn để tâm đến lời phản đối của cô em mà chỏ cốc nhẹ vào đầu rồi quay sang Miranda. “Em nghĩ cô ấy phản đối cách dùng từ của anh hay phản đối việc anh nhận xét những người tham dự vũ hội là một đám ngốc hả?”
“Em nghĩ là cách dùng từ của anh,” Miranda dịu dàng nói. “Cô ấy cũng đã nói hầu hếtbọn họ là những kẻ ngốc mà.”
“Mình không nói thế,” Olivia chêm vào. “Mình nói bọn họ phiền nhiễu.”
“Đàn cừu,” Miranda khẳng định.
“Những con dê,” Olivia bổ sung kèm một cái nhún vai.
Turner có vẻ dè chừng. “Lạy Chúa lòng lành, có phải hai cô đang nói thứ ngôn ngữ riêng không thế?”
“Không, bọn em đang hoàn toàn tỉnh táo,” Olivia nói, “nhưng anh có biết ai là người đã nói câu ‘Đừng tự cắt mũi để trả thù mặt không?”
“Anh chẳng thấy có mối liên hệ nào ở đây,” Turner lẩm bẩm.
“Không phải Shakespeare,” Miranda nói.
Olivia lắc đầu. “Còn ai vào đây nữa?”
“Ờ thì,” Miranda nói, “bất cứ ai trong hàng nghìn nhà văn nổi tiếng của Anh.”
“Đây có phải lý do em, ờ, hích vào sườn Olivia không?” Turner truy hỏi.
“Vâng,” Miranda chớp ngay lấy cơ hội. Nhưng thật không may, chỉ nửa giây sau Olivia lại trả lời “Không.”
Turner nhìn từ người này sang người kia với vẻ khoái chí.
“Đó là về Winston,” Olivia nóng nảy nói.
“À, Winston.” Turner ngó quanh. “Cậu chàng ở đây hử?” Rồi anh rút thẻ khiêu vũ từ tay Miranda. “Tại sao cậu chàng không yêu cầu vài ba điệu nhảy nhỉ? Chẳng phải hai người đang có kế hoạch ghép đôi với nhau sao?”
Miranda nghiến chặt răng không trả lời. Giải pháp này hoàn toàn hợp lý, vì cô biết Olivia sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
“Dĩ nhiên chưa có gì chính thức cả,” Olivia nói, “nhưng mọi người đều đồng ý rằng đây sẽ là một đám rất tốt.”
“Mọi người ư?” Turner nhẹ nhàng hỏi, nhìn Miranda.
“Ai bảo không nào?” Olivia bắt đầu mất kiên nhẫn.
Dàn nhạc cầm nhạc cụ lên, và những nốt nhạc đầu tiên của một điệu van lơ lửng lan khắp căn phòng.
“Anh tin đây là điệu nhảy của anh,” Turner nói, và Miranda nhận ra mắt anh không rời khỏi mắt cô.
Cô run bắn.
“Chúng ta ra chứ?” anh thì thầm rồi đưa tay ra.
Cô gật đầu, mất một lúc để tìm lại giọng nói. Giờ cô đã nhận ra anh làm điều này vì cô. Thật kỳ lạ, cảm giác run rẩy làm cô không thở nổi. Anh chỉ cần nhìn cô - không phải theo lối đàm thoại thông thường mà là thật sự nhìn cô, để mắt anh gắn vào mắt cô, màu xanh thăm thẳm và lấp lánh. Cô cảm thấy như mình bị lột trần cả về thể xác lẫn tâm hồn. Và tệ nhất là anh không hề biết điều này. Cô ở đó, mọi cảm xúc phơi bày, và có lẽ Turner chẳng thấy gì ngoài đôi mắt nâu xám xịt của cô.
Miranda là cô bạn nhỏ bé của em gái anh, và mãi mãi sẽ chỉ là như thế.
“Hai người sẽ để tôi ở đây một mình hả?” Olivia nói, không hờn dỗi nhưng kèm theo một tiếng thở dài não ruột.
“Đừng lo,” Miranda quả quyết, “cậu sẽ không ở một mình lâu đâu. Mình nghĩ là mình đã thấy đám đông hâm mộ cậu đang mang nước chanh trở kia kìa.”">Olivia nhăn mặt. “Turner, anh có bao giờ nhận ra là Miranda có khiếu hài hước hết sức lạnh lùng không?”
Miranda nghiêng đầu nín cười. “Tại sao mình lại ngờ rằng giọng điệu của cậu không giống như một lời khen ngợi nhỉ?”
Olivia phẩy tay xua cô bạn đi. “Thôi kệ cậu. Khiêu vũ với Turner vui vẻ nhé.”
Turner nắm khuỷu tay Miranda dẫn ra sàn khiêu vũ. “Đúng là em có khiếu hài hước kỳ lạ đấy, em biết không,” anh nóinhỏ.
“Em ư?”
“Phải, nhưng đó là điều anh thích nhất ở em, bởi thế làm ơn đừng thay đổi.”
Cô cố ngăn mình cảm thấy vui sướng một cách lố bịch. “Em sẽ cố, thưa ngài.”
Anh nhăn mặt trong lúc đặt cánh tay vòng quanh eo cô để chuẩn bị cho điệu van. “Giờ là ‘thưa ngài’ hả? Em trở nên kiểu cách như vậy từ khi nào thế?”
“Từ khi đặt chân đến London này đấy. Mẹ anh vẫn đang rèn em vào khuôn khổ quy tắc xã giao.” Cô cười ngọt ngào. “Nigel ạ.”
Anh cau có. “Anh thích ‘thưa ngài’ hơn.”
“Em thích Turner hơn.”
Tay anh siết lấy eo cô. “Tốt. Cứ duy trì như thế nhé.”
Miranda buông một hơi thở dài khe khẽ khi hai người trôi vào im lặng. Điệu van vẫn tiếp tục, đây là một bản nhạc khá êm dịu. Không có những cú xoay vòng nín thở, không có gì để cô thấy hoa mắt chóng mặt cả. Nó cho cô cơ hội để nhấm nháp khoảnh khắc này, để tận hưởng cảm giác tay cô trong tay anh. Cô hít mùi nước hoa của anh, cảm thấy sức nóng từ cơ thể anh, và tận hưởng nó
Cô cảm thấy tất cả đều quá hoàn hảo... quá hoàn hảo. Chắc chắn anh cũng phải cảm thấy như thế.
Nhưng không, anh không cảm thấy như cô. Cô không tự lừa mị bản thân để ước ao anh cũng khao khát cô. Khi cô ngước nhìn anh, anh đang liếc ai đó trong đám đông, ánh mắt đăm đăm hơi u ám, như thể anh đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Không phải ánh nhìn của một người đàn ông đang yêu. Cái nhìn sau đó cũng không phải, khi anh ngó xuống cô và nói, “Em nhảy điệu van không tệ, Miranda ạ. Phải nói là em khiêu vũ khá đẹp đấy. Anh không hiểu vì sao em lại lo lắng quá thế.”
Vẻ mặt của anh thật ân cần. Như một người anh trai.
Trái tim cô nhói đau.
“Gần đây em không luyện tập nhiều lắm,” cô ứng khẩu, vì dường như anh đang đợi một câu trả lời.
“Ngay cả với Winston sao?”
“Winston à?” cô lặp lại.
Ánh mắt anh trở nên vui thích. “Em trai anh, nếu em còn nhớ.”
“Phải,” cô nói. “Không. Ý em là không, em không khiêu vũ với Winston nhiều năm rồi.”
“Thật à?”
Cô ngước nhìn anh thật nhanh. Có điều gì đó rất lạ trong giọng anh, gần như - nhưng không chắc lắm - một âm sắc mơ hồ của sự hài lòng. Không phải sự ghen tuông, buồn thay - cô nghĩ anh chẳng mảy may quan tâm đến việc cô có khiêu vũ với em trai anh hay không. Nhưng lạ nhất là cô lại có cảm giác anh đang chúc mừng chính mình, như thể anh đã dự đoán đúng câu trả lời của cô và hài lòng vì sự sắc sảo của mình vậy.
Ôi Chúa nhân từ, cô đang nghĩ ngợi xa xôi quá rồi. Cô rõ thật cả nghĩ - lúc nào Olivia cũng nói thế, mà đúng vậy, cô phải thừa nhận Olivia nói đúng.
“Em không hay gặp Winston,” Miranda nói, hy vọng trò chuyện sẽ kéo cô ra khỏi sự ám ảnh của những câu hỏi không lời đáp - chẳng hạn như ý nghĩa thực sự của từ ‘thật à’.
“Ồ?” Turner giục, siết nhẹ vào phần eo lưng của cô khi họ xoay sang phải.
“Anh ấy toàn ở trường mà. Thậm chí bây giờ anh ấy còn chưa hoàn thành xong khóa học.”
“Anh hy vọng hè này em sẽ gặp cậu ấy nhiều hơn.”
“Em cũng mong thế.” Cô ho khan. “À, anh dự định ở đây bao lâu?”
“Ở London hả?”
Cô gật đầu.
Anh ngừng lại, họ làm một cú xoay nhẹ duyên dáng sang trái trước khi anh nói, “Anh không chắc nữa. Không lâu, anh nghĩ thế.”
“Em hiểu.”
“Dẫu sao thì người ta cũng cho là anh đang trong thời gian để tang. Mẹ anh đã thất kinh khi thấy anh bỏ băng tang đấy.”
“Em không thấy thế,” cô tuyên bố.
Anh cười với cô, và lần này nó không giống kiểu anh em. Không ngập tràn đam mê và khao khát, nhưng ít nhất cũng có gì đó mới mẻ. Điệu cười đó tinh quái và âm mưu khiến cô cảm thấy như được tham gia cùng một đội với anh. “Tiểu thư Cheever,” anh thì thầm ranh mãnh, “tại sao tôi lại thấy dấu hiệu của sự nổi loạn trong cô nhỉ?”
Cằm Miranda vênh lên mấy phân. “Em chưa bao giờ hiểu tại sao lại cần phải mặc đồ đen vì ai đó mình không quen biết, và dĩ nhiên em không thấy có sự logic nào trong chuyện thương tiếc một người mà mình ghét.”
Anh cười ranh mãnh. “Em bị bắt phải để tang ai?”
Môi cô nhếch lên thành một nụ cười. “Một người anh họ.”
Anh cúi xuống, một lọn tóc rũ sát mặt cô. “Đã có ai nói với em rằng mỉm cười khi bàn luận về cái chết của một người họ hàng là bất lịch sự không hả?”
“Em chưa từng gặp người đó.”
“Nhưng mà...”
Miranda buông một tiếng thở dài ra dáng tiểu thư quý phái. Cô biết anh đang trêu chọc cô, nhưng cô đang quá vui nên không muốn dừng lại. “Ông ấy sống cả đời ở vùng Caribbean,” cô thêm. Không hoàn toàn là sự thật, nhưng cũng gần như thế.
“Em đúng là ngựa non háu đá,” anh lẩm bẩm.
Cô nhún vai. Từ miệng Turner thì đây có vẻ là một lời khen.
“Anh tin em sẽ được gia đình anh chào đón. Miễn là em có thể chịu đựng được em trai anh trong cuộc đời dài lê thê.”
Miranda cố gắng nặn ra một nụ cười sao cho chân thành. Kết hôn với Winston để trở thành thành viên trong gia đình Bevelstoke không phải là giải pháp cô thích. Và bất chấp sự thúc đẩy cùng những mưu mô của Olivia, Miranda vẫn nghĩ chuyện này sẽ chẳng dẫn đến cuộc hôn nhân nào hết.
Có nhiều lý do tuyệt vời để cân nhắc việc kết hôn với Winston, nhưng chỉ có một lý do thuyết phục để không làm việc ấy, và cái lý do đó đang đứng ngay trước mặt cô đây.
Nếu Miranda định kết hôn với một người mà cô không yêu thì đó sẽ không phải là em trai của người mà cô yêu.
Hoặc cô nghĩ là mình đã yêu. Cô vẫn cố gắng thuyết phục bản thân rằng cô không yêu anh, tất cả chỉ là một trò si mê thời nữ sinh, và rằng cô sẽ vượt qua được - rằng cô đã vượt qua nó rồi, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.
Cô có thói quen nghĩ là mình yêu anh. Tất cả chỉ có thế.
Nhưng rồi anh sẽ làm điều gì đó cực kỳ đáng ghét, như mỉm cười chẳng hạn, thế là toàn bộ nỗ lực vất vả của cô đổ hết xuống sông xuống biển, và cô lại phải làm lại từ đầu.
Một ngày nào đó nó sẽ phải kết thúc. Một ngày nào đó cô sẽ thức dậy và nhận ra rằng đã hai ngày rồi cô không hề nghĩ đến Turner, và như một phép mầu, tình trạng đó sẽ kéo dài ba ngày, rồi bốn ngày...
“Miranda?”
Cô ngẩng lên. Anh đang quan sát cô với vẻ thích thú, hầu như là kẻ cả bề trên, ngoại trừ đôi mắt đang nheo lại... và trong một thoáng, nhìn anh như thể đã cất được gánh nặng trong lòng, lại trẻ trung, thậm chí là mãn nguyện nữa.
Và cô vẫn yêu anh. Ít nhất là từ giờ cho đến hết tối, cô sẽ không cố gắng tự thuyết phục bản thân gì hết. Sáng mai, cô sẽ bắt đầu lại, nhưng chỉ đêm nay thôi, cô sẽ để mặc bản thân yêu anh.
Âm nhạc kết thúc, Turner thả tay cô ra, bước lùi lại để cúi chào lịch lãm. Miranda nhún gối đáp lại, sau đó khoác tay anh theo anh đến rìa phòng.
“Theo em chúng ta có thể tìm Olivia ở đâu bây giờ?” anh vừa than thở vừa nghển cổ nhìn. “Anh nghĩ mình phải đá một trong số các quý ông ra khỏi tấm thẻ của con bé để được khiêu vũ với nó mất.”
“Ôi vì Chúa, đừng làm nó nghe như một nhiệm vụ nặng nề như thế chứ,” Miranda quay lại. “Bọn em đâu có kinh khủngvậy.”
Anh quay sang nhìn cô với một thoáng ngạc nhiên. “Anh có nói g về em đâu. Anh tuyệt đối không lo lắng gì về vụ khiêu vũ với em cả.”
Khi những lời khen ngợi đến một cách thờ ơ nhất, Miranda vẫn tìm được cách để giữ nó cạnh trái tim mình.
Và điều đó, cô khổ sở nghĩ, là bằng chứng cho thấy cô đã lún đủ sâu để ra đi rồi. Cô dần khám phá ra rằng tình yêu đơn phương còn tệ hơn nhiều khi người ta thực sự nhìn thấy đối tượng mà họ thầm thương trộm nhớ. Suốt gần mười năm qua, cô đã mơ mộng về Turner, kiên nhẫn chờ đợi bất cứ tin tức nào từ người nhà Bevelstoke tình cờ ghé thăm cô vào giờ trà chiều, và rồi cố che giấu niềm hạnh phúc và vui sướng (đấy là chưa kể đến nỗi sợ hãi bị phát hiện) khi anh tình cờ đến thăm một hoặc hai lần mỗi năm.
Miranda cứ tưởng rằng không còn gì thảm hại hơn được nữa, nhưng giờ thì cô thấy rõ là mình đã lầm. Điều này chắc chắn còn tồi tệ hơn. Trước đây, cô chẳng là ai cả. Còn bây giờ cô là một chiếc giày cũ thoải mái dễ chịu.
Trời ơi!
Cô nhìn trộm anh. Anh không nhìn cô. Không phải anh cố tình không nhìn cô, và chắc chắn anh cũng chẳng việc gì phải né tránh nhìn cô. Chỉ đơn giản anh không nhìn cô thôi.
Cô chẳng hề khiến anh xao động dù chỉ một chút.
“Olivia kìa,” cô nói rồi thở dài. Bạn cô đang bị vây quanh, như thường thấy, bởi một vòng tròn quý ông lớn đến mức lố bịch.
Turner nheo mắt chăm chút nhìn em gái. “Nom không có vẻ gì là có kẻ nào trong số đó đang cư xử luống cuống phải không? Thật là một ngày dài, anh thấy tối nay mình không cần phải đóng vai một ông anh trai dữ dằn.”
Miranda kiễng chân để nhìn rõ hơn. “Em nghĩ anh an toàn rồi.”
“Tốt.” Thế rồi anh nhận ra đầu mình đã nghiêng hẳn về một bên, anh đang quan sát em gái với một con mắt khách quan lạ lẫm. “Hừmmm.”
“Hừmmm?”
Anh quay lại với Miranda. Cô đang ở bên cạnh, quan sát anh với đôi mắt nâu tò mò hơn bao giờ hết.
“Turner?” anh nghe thấy cô gọi, và anh đáp lại bằng một câu “Hừmmm?” khác.
“Nhìn anh hơi kỳ quặc.”
Không phải là Anh có ổn không? Hay Anh không khỏe à? Mà là Nhìn anh hơi kỳ quặc.
Điều đó khiến anh mỉm cười. Nó khiến anh phải nghĩ xem mình thực sự thích cô gái này nhiều đến mức nào, và trong ngày tổ chức lễ tang cho Leticia anh đã cư xử với cô không phải đến mức nào. Nó khiến anh muốn làm điều gì đó tốt đẹp cho cô. Anh nhìn em gái mình lần cuối, rồi vừa chầm chậm xoay người lại vừa nói, “Nếu anh là một gã công tử bột trẻ trung thì em nên nhớ rằng anh không...”
“Turner, anh thậm chí chưa tới ba mươi mà.”
Nét mặt cô chuyển thành nôn nóng - theo cung cách của một nữ gia sư mà anh thấy thú vị kỳ lạ, thế là anh uể oải nhún vai đáp lại, “Phải, nhưng mà ờ... anh cảm thấy mình già hơn thế. Nói thật lòng thì những ngày này anh thấy mình phải bảy tám chục tuổi rồi.” Rồi anh nhận ra cô đang nhìn mình chờ đợi, anh lại húng hắng giọng nói tiếp, “Anh chỉ định nói rằng nếu anh là người đang bu quanh đám các cô gái mới trình diện kia, thì anh không tin Olivia sẽ thu hút được ánh mắt anh.”
Lông mày Miranda nhướn lên. “Cô ấy là em gái anh mà. Ngoài cái thực tế là việc đó sẽ trái với luân thường đạo lý...”
Ôi, vì Chúa... “Anh đang cố khen em mà,” anh ngắt ngang.
“Ồ.” Cô ho khan. Đỏ mặt một chút, mặc dù trong ánh sáng mờ ảo này thì thật khó biết chắc được. “Ờ, trong trường hợp đó, anh cứ nói tiếp đi.”
“Olivia khá xinh đẹp,” anh tiếp tục. “Ngay cả anh là anh trai nó còn có thể thấy thế. Nhưng trong ánh mắt của con bé còn thiếu một điều gì đấy.”
Miranda thở dài. “Turner, anh vừa nói một điều thật khủng khiếp. Anh cũng như em đều biết rõ là Olivia rất thông minh. Còn vượt trội hơn nhiều so với hầu hết cánh đàn ông đang xúm xít quanh cô ấy.”
Anh quan sát cô bằng ánh mắt bao dung. Cô đúng là cô gái bé nhỏ trung thành. Anh không nghi ngờ gì việc cô sẽ đỡ đạn cho Olivia nếu cần thiết. Thật tốt khi cô ở đây. Ngoài khuynh hướng điềm đạm cô mang đến cho em gái anh - và anh ngờ là cả gia đình Bevelstoke nợ cô một lời cảm ơn sâu sắc vì điều đó - anh thật sự chắc chắn Miranda là điều duy nhất sẽ khiến cho quãng thời gian của anh ở London trở nên dễ chịu. Có Chúa chứng giám, anh không muốn đến đây một chút nào. Dù sắp đến ngày tận thế thì anh cũng không cần những phụ nữ gắng mồi chài mình hòng cố gắng lấp đầy chỗ trống khốn khổ của Leticia. Nhưng có Miranda bên cạnh, ít nhất anh cũng yên tâm là những cuộc nói chuyện sẽ diễn ra lịch sự đúng đắn.
“Dĩ nhiên Olivia thông minh,” anh nói bằng giọng xoa dịu. “Cho phép anh trình bày lại. Cá nhân anh sẽ không thấy con bé hấp dẫn.”
Cô mím môi, nữ gia sư đã trở lại. “Em nghĩ đó là quyền của anh.”
Anh cười và khẽ cúi xuống. “Anh nghĩ có khả năng anh sẽ tìm đến bên em đấy.”
“Đừng có ngớ ngẩn,” cô làu bàu.
“Không hề,” anh cam đoan. “Nhưng anh già hơn hầu hết những gã ngốc đang theo đuổi em gái mình. Có lẽ cái gu của anh đã chín chắn hơn. Nhưng anh cho là điều này cũng chỉ đúng tương đối thôi, vì anh giờ không phải là một công tử trẻ mà cũng chẳng nhặng xị quanh đám các tiểu thư mới trình diện năm nay.”
“Và anh không định kiếm một cô vợ.” Đó là lời tuyên bố, không phải một câu hỏi.
“Chúa ơi, không,” anh bật thốt lên. “Anh làm cái quái gì với một cô vợ chứ?”
2 THÁNG SÁU 1819
Trong bữa sáng, Phu nhân Rudland tuyên bố rằng vũ hội đêm qua là một thành công xuất sắc. Mình không thể không mỉm cười trước cách lựa chọn từ ngữ của bà, mình không nghĩ lại có ai từ chối lời mời của bà, và mình thề là từ bé đến giờ mình chưa từng thấy căn phòng nào đông đúc như phòng vũ hội tối qua. Tất nhiên là mình bị choáng váng trước tất cả những con người xa lạ hoàn hảo đủ loại ấy. Mình thành thực tin mình là gái quê toàn diện, bởi mình không chắc là mình muốn gần gũi với người bạn đời của mình.
Lúc ăn sáng mình đã nói như vậy, và Turner bị sặc cà phê. Phu nhân Rudland lườm anh một cái chết người, nhưng mình thì không thể tưởng tượng được là bác ấy lại yêu mấy tấm khăn lanh trải bàn đến thế.
Turner định lưu lại London có một hai tuần gì đấy, anh đang ở cùng mọi người trong dinh thự Rudland, điều này vừa thích lại vừa khủng khiếp.
Phu nhân Rudland thông báo rằng một bà góa già kỳ quặc nào đó (theo lời bác ấy nói, không phải mình nói, và bác ấy tuyên bố sẽ không tiết lộ về bà góa kia trong bất cứ trường hợp nào) nhận xét rằng mình đang cư xử Quá Thân Mật với Turner và rằng người khác có thể sẽ Hiểu Nhầm.
Bác ấy kể bác ấy đã bảo với con-cá-tuyết (cá tuyết chứ! thật thông minh!) ấy rằng thực tế thì Turner và mình chỉ như anh trai em gái, và việc mình trông cậy vào anh trong buổi vũ hội ra mắt của mình cũng là lẽ tự nhiên, và rằng chả có ai Hiểu Nhầm gì ở đây cả.
Mình tự hỏi không biết liệu ở London người ta đã từng Hiểu Đúng bao giờ chưa.
Tác giả :
Julia Quinn