Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh
Chương 127
Trong hẻm nhỏ, Khương Chi Chi chậm rãi lui ra sau, ngón tay sau lưng lặng lẽ đè xuống một chấm tròn đỏ trên màn hình.
Hy vọng tất cả vẫn còn kịp…
Thân thể không tự chủ cong lên, bày ra tư thế phòng ngự, đáy mắt phủ đầy khói mù.
Hai người đối diện và đám côn đồ cắc ké vừa rồi hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Vóc người cao to vạm vỡ không nói, ánh mắt tàn bạo lộ liễu, bắp thịt trên người cuồn cuộn toàn như quả đấm.
Căn bản không phải chỉ với mấy chiêu kỹ xảo của cô là có thể ngăn cản!
Khương Chi Chi đề phòng nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông cơ bắp trước mặt, quả thật đáy lòng không nắm chắc nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn may là vừa rồi cô để Diệp Hề Hàn và Đỗ Tử Hàm chạy trước, nếu không còn cộng thêm hai người bọn họ… không phải là ngã hết ở đây là không thể nào!
Một giây kế tiếp, hai người đàn ông cơ bắp giống như đã tính toán trước, không hẹn mà cùng tấn công về phía Khương Chi Chi, một trái một phải, phá hủy toàn bộ đường lui của cô!
“Khương Chi Chi!”
Bên người truyền tới giọng nói khàn khàn mát lạnh có một không hai của thiếu niên, ban đầu Diệp Hề Hàn đã chạy đi, nhưng chẳng biết từ lúc nào đã trở lại, hai tay nắm thành quyền, thay cô dây dưa một trong hai người đàn ông cơ bắp!
“Đỗ Tử Hàm đã đi báo cảnh sát, cô cố gắng chống đỡ thêm một lát nữa!”
Bỗng nhiên đối thủ giảm bớt một nửa, Khương Chi Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tập trung sự chú ý đối phó với người đàn ông trước mặt, cao giọng: “Tự cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa đấy!”
Lúc này lại để cho Diệp Hề Hàn rời đi cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại không bằng buông tay đánh một trận!
Diệp Hề Hàn lăn lê bò lết trong bùn lầy từ nhỏ, trước kia là viện mồ côi, sau đó lại là tầng chót dưới đáy xã hội, tất nhiên đánh nhau cũng khá giỏi.
Nhưng mà dù sao cũng là thiếu niên mười mấy tuổi, đương nhiên kinh nghiệm không bằng người đàn ông cơ bắp tinh thông thuật cận chiến trước mặt.
Cũng không lâu lắm, trên mặt, trên người dần dần bị thương.
Mắt thấy người đàn ông cơ bắp giơ nắm đấm lên cao, tựa như sắp nện vào xương sống Diệp Hề Hàn, trong lòng Khương Chi Chi nóng nảy: “Thầy à, cẩn thận!”
Xưng hô xa lạ làm cho Diệp Hề Hàn ngẩn ra, nắm đấm ập đến tạo ra tiếng gào thé xé gió trên đỉnh đầu làm lòng cậu ấy lạnh buốt.
Một giây kế tiếp, lực kéo cực lớn lôi cậu ấy ra!
Nắm đấm mạnh mẽ miễn cưỡng đổi hướng giữa không trung, hung hãn nện trên bụng Khương Chi Chi!
“Á…”
Khương Chi Chi đau đến nỗi kêu lên thành tiếng.
Cô ôm bụng, hai mắt nháy nháy, nước mắt chảy ra một cách bất ngờ không kịp đề phòng.
Con mẹ nó!
Đáy lòng không khỏi mắng một câu.
Đây chắc chắn là lần chật vật nhất kể từ khi cô sống lại.
Rốt cuộc là ai đã trăm phương ngàn kế muốn tìm người ra tay với cô?
“Khương Chi Chi, cô…”
Sắc mặt Diệp Hề Hàn khó coi tới cực điểm, Khương Chi Chi miễn cưỡng nhìn cậu ấy lắc đầu một cái, sắc mặt tái nhợt.
Cô đã đau đến nỗi hoàn toàn nói không nên lời.
Thấy hai người đàn ông cơ bắp lại tấn công tới một lần nữa, Diệp Hề Hàn và Khương Chi Chi không thể không chật vật chống cự, trên người lại bị đánh mấy quyền, nhiều lần đều là đánh vào bụng của cô, đau đớn đến nỗi cô gần như cong gập người lại.
Nhưng trong lúc người đàn ông này công kích nhiều lần, cô cũng nhìn ra được chút đầu mối.
Mặt ngoài là tìm cô và Diệp Hề Hàn gây chuyện, nhưng chân chính ra tay tàn nhẫn là với cô.
Hơn nữa mỗi lần ra tay, rõ ràng có thể nện ở nơi khác, nhưng cứ ra tay với bụng cô…
Đây là vì cái gì?
Khương Chi Chi cố gắng chống cự một lần rồi lại một lần tập kích, thể lực dần dần hạ xuống, trước mắt dần dần biến thành màu đen, thân thể lảo đảo muốn ngã, gần như sắp đứng không nổi nữa…
Cắn chặt môi dưới, trước mặt lại là một nắm đấm mạnh mẽ ập đến, dưới chân lảo đảo, quả đấm đã xé gió xẹt qua má cô.
Một giây kế tiếp, sau lưng truyền tới hơi thở lạnh như băng.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, người đàn ông cơ bắp trước mặt che tay phải, nằm dưới đất lăn lộn, tay phải bị con dao sắc bén trực tiếp đâm thủng, máu tươi đầm đìa!
Đầu óc sửng sốt, phản ứng chậm chạp mất hai giây, nhìn ra phía sau thì thấy một người đàn ông đẹp trai đang chậm rãi đi tới.
Thấy vết thương không có cách nào che dấu trên mặt Khương Chi Chi, Nguyên Cận Mặc hoàn toàn tức giận, đôi mắt rét lạnh như băng lên lửa giận ngập trời!
Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, Nguyên Nhất và người phía sau anh ta lập tức rối rít tỉnh hồn, không cần người đàn ông này nói thêm một chữ, người mặc quần áo đen đã được huấn luyện kỹ lẫn lượt tiến lên, dễ dàng đè hai người đàn ông cơ bắp kia xuống.
“Chị à, cậu Hai tới rồi, chị có thể yên tâm!”
Cách đó không xa vang lên giọng nói ngạc nhiên và vui vẻ của Đỗ Tử Hàm.
Đỗ Tử Hàm biết mình năng lực chiến đấu của mình rác rưởi, ở lại chỉ tăng thêm phiền toái, báo cảnh sát xong lại vội vàng đi tìm người kêu cứu, không ngờ nửa đường đã gặp phải đám người Nguyên Cận Mặc.
Khương Chi Chi xác nhận Diệp Hề Hàn cũng được người khác che chở, không có vấn đề gì xong, thần kinh căng thẳng lập tức buông lỏng, từng cơn choáng váng ập đến.
Bước chân mềm nhũn, cả người lay động một cái, suýt chút nữa không đứng vững.
Diệp Hề Hàn cách đó chỉ một bước chân, theo bản năng muốn kéo cô, những trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Hơi thở tùng hương lạnh lùng trực tiếp ngăn cách cậu ấy bên ngoài.
Cảm nhận được mình rơi vào một cái ôm lạnh lùng trong trẻo, Khương Chi Chi cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn trên người, ngẩng mặt.
Đôi mắt đen nhánh, rét lạnh như băng mà nhuộm đẫm lửa giận chặt chẽ phong tỏa trên người cô, nhìn vết thương trên bụng cô.
“Nguyên Cận Mặc…”
Khương Chi Chi hơi sợ hãi.
Trong suốt khoảng thời gian quen biết Nguyên Cận Mặc, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này nổi giận đùng đùng như vậy.
Tại sao anh lại tức giận?
Đáy lòng bốc lên một luồng cảm xúc vô hình.
Giờ phút này, Nguyên Cận Mặc đâu chỉ là nổi giận đùng đùng, anh đều sắp tức chết vì người phụ nữ bướng bỉnh cậy mạnh trước mắt!
Người đàn ông vểnh môi, theo bản năng siết mạnh, càng ngày càng sốt ruột ôm chặt người đang nằm trong lòng, Khương Chi Chi nhíu mày tránh thoát: “Anh làm tôi đau.”
Cô đều sắp bị ép tới mức hơi khó thở luôn rồi!
Cậy mạnh vịn tường đứng lên, chờ trước mắt bớt choáng váng hơn nhiều, Khương Chi Chi mới thấy Diệp Hề Hàn sưng mặt sưng mũi, theo thói quen quan tâm một câu: “Sao rồi, vết thương trên cậu có ổn không?”
Giọng nói nhuộm đẫm vẻ lo âu.
Trước đó hai ngày, thầy mới vừa từ trong bệnh viện đi ra, hôm nay vết thương cũ lại thêm vết thương mới, cũng đừng nặng càng thêm nặng mới tốt.
Một bên, Nguyên Cận Mặc nghe thấy lời này, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.
Rõ ràng toàn thân người phụ nữ này đều là vết thương, vậy mà kết quả câu nói đầu tiên lại là quan tâm đến người đàn ông khác?
Coi anh là người chết sao?
Diệp Hề Hàn chỉ cảm thấy sửng sốt, lắc đầu một cái: “Không sao, chỉ là bị thương nhẹ ngoài da mà thôi…”
“Gặp chuyện chỉ có thể kéo chân sau, thật là vô năng.”
Nguyên Cận Mặc lạnh lùng cắt đứt, tròng mắt lạnh như đầm băng.
Khương Chi Chi nhíu mày lại: “Nguyên Cận Mặc, anh nói lời này là có ý gì?”
Dựa vào cái gì mà nói thầy cô như vậy?
“Hôm nay gặp tai ương bất thình lình là do cậu ta dẫn đến đúng chứ?”
Sắc mặt Nguyên Cận Mặc vẫn lạnh nhạt như những ngày qua, giọng nói lại hết sức bất thiện: “Xảy ra chuyện còn cần cô giải quyết thay cậu ta, là trẻ chưa bỏ bú sao?”
Sắc mặt Diệp Hề Hàn trắng bệch, cứng ngắc cúi đầu xuống.
Đúng vậy, Lư Kiệt đúng là do cậu ấy trêu chọc phải.
Nếu như không phải vì cậu ấy, có lẽ hôm nay sẽ không có trận tai nạn này.
“Nguyên Cận Mặc!”
Lần này Khương Chi Chi thật sự nổi giận, tròng mắt hoàn toàn lạnh xuống, “Tôi không cho phép anh nói cậu ấy như vậy.”
“Trên thế giới này còn không có chuyện gì mà Nguyên Cận Mặc tôi không thể làm.”
Người đàn ông rũ mi mắt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lộ rõ vẻ tức giận đang đứng bên người, giọng nói rét lạnh trước nay chưa từng thấy.
Nguyên Cận Mặc thật sự sắp tức giận đến mức phải bật cười.
Từ trước đến nay anh chưa từng thấy Khương Chi Chi giận dữ như vậy… lại là vì cái thằng bám váy Diệp Hề Hàn kia!
“Khương Chi Chi, giữa chúng ta còn có một món nợ không được xem là đã tính xong.”
Thậm chí còn bị kéo lê, Khương Chi Chi bị mạnh mẽ nhét vào ghế sau xe hơi.
Nguyên Cận Mặc giẫm mạnh chân ga, Koenigsegg lao như bay như mọc cánh.
Trên đường xe chạy băng băng, chặng đường phải chạy nửa tiếng, bị anh mạnh mẽ áp súc còn mười lăm phút ngắn ngủi.
Trong biệt thự, bị mang vào trong nhà, Khương Chi Chi mất rất nhiều sức mới tránh thoát sự trói buộc của người đàn ông, hung hăng hất tay Nguyên Cận Mặc ra và lạnh lùng mở miệng: “Tránh ra.”
Đang chuẩn bị cất bước rời đi thì trước mắt tối sầm, thân hình cao lớn che phủ trước mặt, tạo thành một bóng đen to lớn che kíp tầm mắt cô, tràn đầy vẻ áp bách, sau đó dần dần đè xuống.
“Cô muốn đi tìm ai, là cái thằng đàn ông tên Diệp Hề Hàn kia sao?”
Khóe miệng Nguyên Cận Mặc cong lên, giọng nói lại rét lạnh như băng chưa từng thấy
“Đúng thế, vậy thì sao?”
Khương Chi Chi cười vì quá giận, cô muốn làm chuyện gì làm gì đến lượt anh quản?
Hôm nay cô thật sự nổi giận!
“Tôi nói, tôi không cho phép.”
Khương Chi Chi vừa nghe thấy vậy, theo bản năng muốn phản bác: “Nguyên Cận Mặc, chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào… Ô!”
Còn chưa nói hết câu đều bị nụ hôn mang đầy lửa giận chặn lại.
Nhiều tầng lửa giận chồng lên nhau Nguyên Cận Mặc hoàn toàn bị thiêu đốt, trên khuôn mặt đẹp trai bị vẻ lạnh lùng tối tăm và hung ác chiếm cứ.
Ha ha, anh không có tư cách nhúng tay hả?
Nghe thấy câu phản bác lạnh nhạt kia, Nguyên Cận Mặc có cảm giác trong lòng anh giống như là bị ai đó hung hăng đâm một cái, vết thương rách toạc ra, đau đớn chưa từng thấy!
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, vậy thì chặn lại cái miệng có thể nói ra những câu làm tim anh đau nhói lại.
Trên môi nặng nề.
Nụ hôn mang ý vị trừng phạt hung hăng mạnh mẽ hạ xuống!
Khương Chi Chi sững sờ.
Cô biết Nguyên Cận Mặc đang tức giận, từng tưởng tượng vô số kết quả, nhưng… không ngờ rằng sẽ là thế này!
Nguyên Cận Mặc lại đang cưỡng hôn cô!
“Ưm… Nguyên Cận Mặc, buông tôi ra…”
Liều mạng giãy giụa nhưng chẳng qua thể lực quả thật khác nhau quá xa, căn bản không chống cự được lồng ngực cứng rắn như sắt của người đàn ông này.
Ánh mắt lạnh lùng, cô giơ tay phải lên, dùng sức tát!
“Chát…”
Trong phòng khách trống rỗng quanh quẩn tiếng tát tai rõ ràng vang dội.
Nguyên Cận Mặc nghiêng mặt, trên má trái để lại hằn đỏ.
“Anh điên rồi!”
Khương Chi Chi dùng sức lau sạch vết máu trên bờ môi, đáy mắt lạnh như băng: “Người nên đến bệnh viện khám đầu óc phải là anh mới đúng.”
Cô cũng không phải loại gái mua vui tùy ý gọi là tới.
Nguyên Cận Mặc… Ha ha, người đàn ông này đã hoàn toàn chọc giận cô!
Chống lại cặp mắt lạnh băng khát máu như dã thú kia, tim Khương Chi Chi run lên, cô lặng lẽ rũ mi mắt và siết chặt lòng bàn tay.
Trên môi còn lưu lại hơi thở lạnh lẽo mạnh mẽ kia.
“Nguyên Cận Mặc, kết thúc đi.”
Yên lặng một lúc lâu, Khương Chi Chi hít một hơi thật sâu, bị bao phủ dưới tầng tầng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói bình tĩnh đến nỗi gần như lạnh nhạt.
“Tôi là người đưa ra việc xé bỏ hiệp ước trước, có yêu cầu gì mà tôi có thể làm thì anh có thể nói, nhưng giữa chúng ta không cần thiết tiếp tục nữa.”
Với trạng thái chung sống hiện tại của bọn họ, quả thật không cần phải tiếp tục trói buộc hai người buộc chung một chỗ.
Lần trước chiến tranh lạnh, cô đã mơ hồ nhận ra sự bất an và những biến hóa… Có lẽ ngay từ ban đầu không nên tiến hành thứ gọi là hợp tác.
Mà bây giờ vừa vặn, vậy thừa cơ hội này kéo quỹ tích sai lầm trở lại phương hướng đúng đắn thôi!
Cũng không để ý đến sắc mặt người đàn ông này khó coi đến cỡ nào mà tiếp tục nhàn nhạt mở miệng: “Ngay từ lúc đầu, người nhà hai bên hẹn ước trên chót lưỡi đầu môi, chỉ là một vụ hiểu lầm, lát nữa tôi sẽ đi lên thu xếp đồ đạc lại, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian.”
“Chờ ngày mai đến giờ làm việc, lập tức đến cục dân chính ly hôn thôi.”
“Cô muốn ly hôn? Không thể nào.”
Sắc mặt người đàn ông tối tăm và lạnh lẽo như đầm băng, trong đáy mắt che kín lửa giận dưới lớp sương đen.
Khuôn mặt đều rất cứng ngắc, dưới đôi mắt kia dâng đầy sương mù, căn bản không nhìn thấu: “Chỉ vì một tên Diệp Hề Hàn mà cô lại muốn phủi sạch quan hệ với tôi như vậy!”
“Chuyện này thì liên quan gì đến Diệp Hề Hàn?”
Khương Chi Chi chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, cả người đều mỏi mệt.
Rõ ràng là vấn đề giữa hai người bọn họ, dính dáng đến người thứ ba làm gì?
Là đang kiếm cớ cho những hành động bá đạo ích kỷ của mình sao?
“Cô thật sự là không hiểu sao?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn không giống ngày thường, xen lẫn mấy phần ẩn nhẫn khó diễn tả bằng lời.
“Anh…”
Khương Chi Chi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng lại phát hiện không biết từ lúc nào cả người cô đã bị người đàn ông này dồn ép vào góc tường.
Ngẩng đầu một cái là nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm tràn đầy áp lực của anh, đôi mắt cuồn cuộn dâng lên cảm xúc, nồng nặc đến nỗi gần như muốn xông ra, giống như con dã thú đã bị nhốt lâu ngày.
Khiến người không thể đoán ra.
Tim Khương Chi Chi run lên, đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng vào tầm mắt nóng bỏng như vậy: “Nguyên Cận Mặc, rốt cuộc anh sao vậy?”
Chung sống một thời gian dài như vậy, hôm nay Nguyên Cận Mặc làm người ta khó đoán nhất.
“Đúng là tôi đã điên rồi, điên rồi nên mới có thể đặt người phụ nữ không tim không phổi như cô trong lòng!”
Một giây kế tiếp, tay phải bị người trực tiếp siết chặt rồi áp vào lồng ngực ấm áp nóng bỏng.
Trái tim bối rối đập lệch một nhịp, tầm mắt chuyển dời, bất ngờ không kịp đề phòng chạm vào đôi mắt đen láy mà sâu thẳm, đầy vẻ ẩn nhẫn, bỗng nhiên giọng nói trở nên hơi khô khốc.
Hô hấp dần dần trở nên khó khăn, có chút khó khăn thở dốc.
“Cô thật sự cho rằng tôi chỉ vì né tránh cái gọi là coi mắt mới lựa chọn ký hợp đồng hôn nhân với cô sao? Thành Đô nhiều người như vậy, nếu thật sự muốn tìm một người phụ nữ dễ dàng làm khó thì đơn giản như trở bàn tay.”
Tiếng nói người đàn ông trầm khàn khác thường, đôi mắt chăm chú nhìn Khương Chi Chi, tựa như muốn nhìn thấy cô: “Phí hết lòng dạ trói buộc cô lại bên người, Khương Chi Chi, cô thật sự không nhận ra chút nào sao?”
“Cô nói đúng, có lẽ tôi điên thật rồi.”
Nguyên Cận Mặc cúi đầu, tiếng nói khàn khàn ẩn nhẫn: “Nhưng hết thảy ngọn nguồn cũng là bởi vì cô đấy Khương Chi Chi.”
Đúng là anh điên rồi nên mới thích người phụ nữ trước mặt này, vì cô mà vui buồn oán giận, mà cảm xúc cũng chập chờn theo.
Toàn bộ phòng khách lâm vào bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
“Nguyên Cận Mặc, anh thích tôi?”
Cô chần chừ một hồi lâu, trong giọng nói mát lạnh xen lẫn vẻ run rẩy, nhưng mà khẳng định chưa từng có.
Khương Chi Chi cảm thấy cô điên rồi!
Nhưng ngoại trừ kết luận “anh thích cô”, cô căn bản không nghĩ ra tại sao Nguyên Cận Mặc lại nói ra những lời vừa rồi.
“Ừ.”
Đáp lại cô là câu trả lời dứt khoát bằng giọng trầm thấp.
“Anh… không đùa chứ?” Giọng nói khô khốc khó khăn.
“Hừ.”
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng: “Bây giờ mới phát hiện ra cô chậm tiêu như vậy!”
Nguyên Cận Mặc vậy mà lại thích cô, còn rõ ràng tự nhiên thừa nhận!
“Không đúng… Anh lại thích tôi ư?”
Không khí giương cung múa kiếm lúc trước lập tức bị phá hủy sạch sẽ.
Khương Chi Chi lui ra sau hai bước, cố gắng nhớ lại những chi tiết đã qua.
Đầu óc bị đống tin tức đè ép sắp nổ tung.
Không hề keo kiệt chút nào dành sự trợ giúp cho cô, những lời mập mờ hàm hồ ngày xưa đều có lời giải thích…
Chỉ là cô vẫn cho rằng trong đáy lòng Nguyên Cận Mặc đã có người khác, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến khi hiệp ước của hai người kết thúc thì “thoái vị nhượng hiền”.
Nhưng tất cả những thứ này đều chỉ là cô tự lâm vào suy nghĩ sai lầm.
Đúng vậy, từ trước đến nay Nguyên Cận Mặc chưa từng nói rằng anh thích người phụ nữ tên “Ấn Tuyết” kia, nhưng cho dù như vậy… chờ đã!
“Hôm nay anh tức giận như vậy, còn là vì liên quan đến Diệp Hề Hàn… Nguyên Cận Mặc, anh ghen ư?”
Quỷ thần xui khiến làm cô hỏi một câu nhưng ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú, bằng mắt thường có thể nhìn thấy sắc mặt người đàn ông tối sầm xuống một tầng.
Cho nên… là thật sao?
Hóa ra cậu Hai trong lời đồn cũng sẽ ghen tị?
Lần này người đàn ông không trả lời, chỉ là đáy mắt tránh né mất tự nhiên bán đứng ý tưởng chân thật của anh.
Cho nên… là thật à?
Nguyên Cận Mặc thật ghen tị với thầy sao?
Khương Chi Chi rất muốn cười, trên thực tế cô cũng thật sự cười ra tiếng: " Há há há há, Nguyên Cận Mặc, anh mà cũng có ngày nhìn lầm…"
Thế này cũng quá phóng đại đi!
Cô thừa nhận đúng là Diệp Hề Hàn rất quan trọng trong lòng cô.
Nhưng có điều Nguyên Cận Mặc cũng chưa phát hiện ra, đúng là cô chú ý đến Diệp Hề Hàn, nhưng từ đầu đến cuối cũng không phải là tình yêu nam nữ!
Nên nói… là người trong cuộc mơ hồ sao?
Che miệng căn bản không giấu được tiếng cười đang tràn ra, lửa giận lúc trước bị quét sạch.
Quả nhiên không có ai là người hoàn mỹ, ngay cả loại người đứng trên đỉnh kim tự tháp như Nguyên Cận Mặc thế này cũng sẽ bị lửa ghen làm u mê đầu óc.
Chuyện này thật sự…
Buồn cười quá đi mất!
Đáy lòng nhanh chóng dâng lên chút vui vẻ thích thú, nhanh đến nỗi ngay cả cô cũng không bắt lấy kịp..