Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ
Chương 39
Bởi vì Cố Phương Phương xin nghỉ học nên cô ta không biết học sinh trong lớp đã đem chuyện của cô ta truyền ra ngoài với n phiên bản khác nhau. Nguyệt Ly cắn hạt dưa, tâm tình vô cùng rốt ngồi nghe Minh Minh kể lại những phiên bản đó.
Phiên bản thứ nhất, Cố Phương Phương là kẻ thứ ba, bị bạn gái chính thức của Hạ Thần đánh ngất xỉu tại nhà vệ sinh.
Phiên bản thứ hai, Cố Phương Phương động tình trong nhà vệ sinh, bị người trong lớp vô tình phát hiện, không có mặt mũi để đối mặt với chuyện này nên ngất luôn.
...
Những phiên bản tương tự như vậy càng truyền càng đi càng thêm loạn, cuối cùng, thanh danh của Cố Phương Phương trở thành giống với thanh danh chẳng ra gì của Hạ Thần.
Ở trường đại học, mọi người đều chúc phúc cho những đôi yêu nhau. Hạ Thần có một gương mặt đẹp trai, là cao phú soái* điển hình. Cố Phương Phương cũng có một gương mặt xinh đẹp, vừa thanh thuần vừa quyến rũ, con trai thích nhất loại con gái như thế này, con gái lại ghét nhất loại con gái như thế. Bọn họ ở bên nhau thì tốt rồi, tránh đi gây họa cho người khác.
(Cao phú soái: chỉ những người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền.)
Sau khi nghe Minh Minh nói xong, Nguyệt Ly bật cười cho đến khi cười đau cả bụng mới dừng lại. Có nhân vật giải trí tốt như vậy ở trong trường, xem ra những tin đồn trong trường sau này sẽ rất thú vị đây.
Sau khi cười xong, Nguyệt Ly lập tức gọi điện thoại cho Liễu Dật để chia sẻ với cậu chuyện này.
Sau khi cười xong, Liễu Dật hỏi: "Nguyệt Ly, quà của anh em đã chuẩn bị xong chưa?"
Nguyệt Ly còn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì, chỉ có thể nói qua loa: "Bây giờ nói ra thì anh sẽ không bất ngờ nữa, anh cứ yên tâm đợi đi."
Ngữ khí của Liễu Dật có chút uy hiếp nói: "Được, anh đợi em về, đến lúc đó, nếu như anh không hài lòng, em chờ bị phạt đi."
Nguyệt Ly không đồng ý: "Anh hài lòng? Tiêu chuẩn để cho anh hài lòng là gì chứ? Loại chuyện không có tiêu chuẩn anh đừng nói nữa, nếu không, em không thèm để ý đến anh nữa."
Bị từ chối nhưng Liễu Dật cũng không tức giận, cười vô cùng dịu dàng nói: "Chỉ cần là em tặng thì là cái gì anh cũng thích."
"Nói vậy còn được."
Liễu Dật sớm biết rõ cậu uy hiếp cô cũng chỉ vô dụng mà thôi, ai vào cô ỷ vào chuyện câu thích cô để làm xằng làm bậy.
Liễu Dật cười khổ: "Anh chờ món quà của em đó."
"Phải rồi, gần đây anh có gặp Tần Song nữa không?" Nguyệt Ly bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, giống như là thẩm vẫn phạm nhân vậy.
"Đương nhiên không có." Nghe cô nói như vậy, trong lòng Liễu Dật càng vui vẻ, điều này chứng tỏ là trong lòng cô có cậu. Tuy rằng cậu đã bỏ ra rất nhiều nhưng trong chuyện tình yêu ai trả giá nhiều hơn không quan trọng, quan trọng là trong lòng cậu có cô, trong lòng cô cũng có cậu.
Tâm tình của Nguyệt Ly lại tốt trở lại, hai người tùy ý nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Cậu còn phải đi học, cô cũng vậy, bọn họ phải phấn đấu vì tương lai phía trước.
Từ lần trước sau khi nói chuyện kết hôn với Hạ Thần xong thì Cố Phương Phương lại không thể liên lạc với anh ta. Xin nghỉ cũng chỉ có thể nghỉ vài ngày, không thể ngày nào cũng ở trong nhà, chuyện chuyển lớp của cô nên xử lí như thế nào đây? Quan trọng hơn, từ tình huống lần trước, xem ra anh ta không có ý định kết hôn.
Làm thế nào bây giờ?
Hai chuyện này khiến cho Cố Phương Phương đau đầu.
Đến thứ sáu, cuối cùng anh ta cũng gọi điện thoại tới.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Phương Phương không kiên nhẫn hỏi, mấy ngày nay nàng sống trong lo lắng, anh thì lại không biết vui vẻ ở chỗ nào rồi.
"Bảo bối, đừng tức giận, thực xin lỗi." Hạ Thần cười hì hì nói: "Mấy ngày hôm nay anh luôn suy nghĩ chuyện tương lai của chúng ta, cần không gian để yên tĩnh suy nghĩ."
"Vậy anh nghĩ đến đâu rồi?" Ngữ khí của Cố Phương Phương đã mềm lại, bên trong còn ẩn chứa chờ mong.
"Đương nhiên là nghĩ xong rồi, chuyện của chúng ta, đương nhiên là muốn đợi sau khi sau khi chúng ta tốt nghiệp rồi tính, nếu không đối với anh và em đều không có gì tốt, người nhà của em cũng không muốn chúng ta kết hôn sớm như vậy."
Thực ra, mấy ngày nay Hạ Thần luôn suy nghĩ làm thế nào để lợi dụng lỗ hổng của từ ngữ để lừa gạt cô, để cho cô nghĩ anh ta sẽ kết hôn với cô, cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh ta. Dù sao, anh ta là đại thiều gia có tiền có thể, ép buộc một người con gái, truyền ra ngoài cũng không tốt lắm. Huống hồ ép buộc sao có thể thoải mái như khi cam tâm tình nguyện. Đến lúc đó cô yêu anh sâu đậm, trong lúc cô yếu lòng thì nhất định sẽ cam tâm tình nguyện.
"Cũng tốt." Cố Phương Phương buông lỏng tảng đá trong lòng "Vậy chuyện chuyển lớp của em thì thế nào rồi?" Đối với đám nữ sinh dã man kia, cô có chút sợ hãi.
"Yên tâm đi, anh đã nói với hiệu trưởng rồi, thứ hai em sẽ được chuyển đến lớp mới." Hạ Thần nhắc nhở "Đến lớp mới rồi em nhớ độc lai độc vãng, đừng chọc cho bọn họ tức giận." Tin tức mà anh nhận được tất cả đều là cô quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Cái này không được, cô không phải là anh, cô không có gia tộc phía sau, mặc dù có anh chống lưng nhưng anh cũng không thể lúc nào cũng ở bên canh cô.
"Nói như vậy là do em tự làm tự chịu sao?" Cố Phương Phương nghe xong, đôi con ngươi hàm chứa nước mắt. Nàng bị nhục nhã ấm ức như vậy lại bị nói thành tự làm tự chịu rồi sao, cô chưa từng gây sự với bọn họ nha.
Hạ Thần cũng thấy đau đầu rồi, loại chuyện này thường xuyên xảy ra ở trường học, ai bảo cô không thích ở chung với người khác đây.
Anh không muốn đả kích cô, trách cho cô lại khóc lóc kể lể với anh: "Em cứ làm theo lời anh nói là được, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Thật sao?" Cố Phương Phương hít hít mũi, không chắc chắn hỏi.
"Anh đã thông báo rồi, cam đoan không có chuyện gì, em cứ yên tâm đi."
"Được, em tin anh."
Chuyện đã xử lí xong, Cố Phương Phưong bắt đầu thổ lộ hết sự nhớ nhung của cô với anh ta, Hạ Thần nghe được cũng cảm động, đồng thời cũng thổ lộ tình yêu của mình với cô.
Cúp điện thoại, Hạ Thần cho người đưa 11 đóa hồng đến cho Cố Phương Phương.
Cố Phương Phương nhận được cuộc điện thoại này, tâm tình vui vẻ hẳn lên, những khúc mắc trong lòng cũng được giải quyết rồi, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Trong điện thoại anh đã lộ ra ý định muốn kết hôn với cô, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, cô sẽ đợi đến ngày đó.
Bên phía Hạ Thần, sau khi anh ta dặn dò mọi chuyện xong thì Tôn Thiến cũng đi từ nhà tắm ra.
Cô ta cười khẽ: "Hạ thiếu gia thật là lợi hại, quả nhiên là người sát gái."
"Đến đây." Hạ Thần vẫy tay gọi cô ta tới.
Tôn Thiến chậm rãi đi tới, đến khi chỉ còn vài bước nữa thì Hạ Thần nhanh chóng kéo Tôn Thiến vào lòng, bàn tay vuốt ve bộ ngực căng tròn của cô ta.
Lửa dục bị Cố Phương Phương khơi dậy vào lần trước đều do Tôn Thiến tới dập lửa. Nhặt được một cái tiện nghi như vậy, trong lòng Tôn Thiến rất vui mừng. Anh ta có dáng người tốt, kĩ thuật cũng tốt, còn mua cho cô ta một đống đồ, trong lòng cô ta vô cùng cảm tạ Cố Phương Phương đã đưa tên ngốc này đến đây.
Nguyệt Ly lưu luyến tạm biệt Minh Minh, lên xe bus về nhà, sau khi xuống xe, cô lập tức đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mà Liễu Dật thích.
Liễu Dật cũng không đặc biệt thích cái gì, cô dứt khoát tự mình xuống bếp để bày tỏ tâm ý của mình. Như vậy cũng sẽ làm cho câuk vui vẻ.
Thời gian còn sớm, cậu còn chưa trở về, mua mọi thứ xong, về đến nhà, Nguyệt Ly lập tức xuống bếp.
Dì Trương vốn định phụ giúp nhưng bị cô từ chối. Lúc này, cô tự mình làm từ đầu đến cuối mới có thể thể hiện tâm ý của cô.
Cô dự định làm ba món, canh trứng gà rong biển, xương sườn kho tàu và gà nướng.
Trước kia cô khổ tâm học nấu ăn vì Hạ Thần cho nên cô vô cùng nhanh chóng làm xong ba món ăn.
Mỗi một món đều chứa đựng tình yêu của cô với cậu cũng là tấm lòng của cô.
Liễu Dật vừa về đến nhà đã ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt lập tức cảm thấy đói bụng.
Dì Trương nhìn thấy cậu, cười tủm tỉm nói: "Thiếu gia, tất cả những thứ này đếu là tiểu thư Nguyệt Ly làm cho cậu đó."
Nghe vậy, Liễu Dật vui vẻ ra mặt, bỏ cặp xách xuống, lập tức ngồi vào bàn ăn.
Nhìn lướt qua, không thấy Nguyệt Ly đâu, cậu hỏi: "Dì Trương, chị Nguyệt Ly đâu?"
Dì Trương nói: "Cô ấy đi mua mật ong rồi, sẽ về nhanh thôi. Cô ấy bảo dì nhắn lại là cháu cứ ăn trước đi."
Liễu Dật khẽ gật đầu, cầm lấy đũa gắp một miếng xương sườn, mùi hương thơm phức lại vô cùng mềm, rất ngon miệng, lại uống một ngụm canh, trong veo vừa miệng. Không thể tin được Nguyệt Ly lại nấu ăn giỏi như vậy, về sau có đồ ăn cô nấu, đầu bếp bên ngoài căn bản không sánh được.
Lát sau, Nguyệt Ly trở về, nhìn thấy cậu ăn vui vẻ như vậy, để lộ ra dáng vẻ thoải mái, trong lòng cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
"Liễu Dật." Nguyệt Ly khẽ gọi.
Liễu Dật nhìn Nguyệt Ly đi tới ngồi bên cạnh mình, cười gật đầu: "Ừ."
"Những thứ này đều là em làm cho anh đó, anh phải ăn hết nha." Nguyệt Ly dùng giọng điệu mệnh lệnh, nghiêm túc nói.
Liễu Dật nhướng mày, khóe miệng cong cong: "Tuân lệnh, anh sẽ không phụ tâm ý của em."
Ăn vài miếng, thấy Nguyệt Ly nhìn cậu chằm chằm,cậu đặt đũa xuống hỏi: "Sao lại không ăn?"
Nguyệt Ly mỉm cười: "Anh đút cho em đi."
Liễu Dật gắp một miếng thịt gà, thổi thổi cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng của cô.
Há miệng ắn, Nguyệt Ly cũng gắp một miếng rau cho Liễu Dật ăn. Hai người đút cho nhau ăn, cảm thấy đặc biệt ấm áp cũng không chú ý tới dì Trương ở cách đó không xa.
Dì Trương nhìn thấy cảnh đó trong lòng cũng vui mừng thay cho đôi tình nhân trẻ này, hy vọng có thể nhìn thấy bọn họ hạnh phúc cả đời.
Cố Phương Phương ở trên lầu nhìn thấy bọn họ hạnh phúc như vậy cũng không còn hâm mộ nữa bởi vì cô ta đã có Hạ Thần. 11 đóa hồng chiều hôm nay đưa tới của Hạ Thần đã biểu đạt tình yêu của anh với cô, khiến cho cô vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là, hoa hồng có đẹp thế nào cũng không thể làm cơm ăn, đói bụng rồi, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ.
Chị họ giúp cô nhiều như vậy, cô đương nhiên không thể đi ra làm bóng đèn.
Bữa cơm này Liễu Dật là người ăn vui vẻ nhất, nhiều món ăn như vậy, phần lớn đầu là do cậu ăn.
Sau khi ăn xong, Liễu Dật lôi kéo Nguyệt Ly ra ngoài tản bộ, vui vẻ hưởng thụ thời gian hai người.
Liễu Dật nắm bàn tay mềm mại của cô, chậm rãi đi, hai người không ai nói chuyện, cứ lẳng lặng đi như vậy.
Mặc dù giờ phút này không ai nói gì, Liễu Dật cho cô một sự lãng mạn yên tĩnh, khiến cho cô cảm thấy mình giống như đang đi trên mây vậy.
Đi hơn nửa canh giờ, đồ ăn trong bụng cũng tiêu hóa xong, hai người đang định trở về, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, Nguyệt Ly lanh run, Liễu Dật vội cởi áo khoác phủ lên người Nguyệt Ly, ôn nhu nói: "Chúng ta trở về đi."
Nguyệt Ly gật gật đầu: "Ừ."
Tuy là ở phía nan nhưng tháng 11 đã là cuối thu rồi, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn.
Về nhà, Liễu Dật lập tức rót cho Nguyệt Ly một cốc nước ấm: "Uống một chút nước đi, làm ấm thân thể."
Nguyệt Ly cũng lo lắng cho Liễu Dật: "Đừng chỉ lo cho em, anh đem áo khoác cho em, anh cũng nhanh uống một ly đi."
Uống nước xong, Liễu Dật lập tức đi chuẩn bị nước ấm cho Nguyệt Ly tắm rửa. Cố Phương Phương ở một bên nhìn thấy, cong môi cười nói: "Chị họ, anh họ tương lai thật là săn sóc."
Nguyệt Ly ngồi ở ghế sô pha đối diện với Cố Phương Phương tươi cười nói: "Đúng vậy, có được một người bạn trai như vậy, chị thực hạnh phúc."
"Đúng vậy, nhưng mà Liễu Dật dù tốt cũng không thể bằng Hạ Thần được, cho dù là xét về ngoại hình hay tình tình." Cố Phương Phương khoe khoang nói, vừa nhắc tới Hạ Thần là nói liên tục, không dứt miệng, không để ý tới sắc mặt ngày càng u ám của Nguyệt Ly. Trong đôi mắt Nguyệt Ly xuất hiện một tia lạnh lẽo, ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn là nhịn xuống, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Thực xin lỗi, em họ, chị muốn đi tắm."
Cố Phương Phương ý thức được mình nói quá nhiều, muốn nói xin lỗi với chị họ nhưng khi cô ta hoàn hồn lại thì chị họ đã đi rồi. Dù sao chị họ rất tốt bụng, có lẽ sẽ không so đo với cô đây.
Bước vào phòng tắn, sắc mặt không tốt và cảm xúc của Nguyệt Ly đều thể hiện ra trước mặt Liễu Dật. Cậu quan tâm hỏi: "Ai lại chọc giận em rồi?"
"Anh nói ngoài cô ta ra còn có ai chứ?" Nguyệt Ly tức giận nói.
"Cố Phưong Phương?" Liễu Dật nhẹ nhàng an ủi: "Em cần gì tức giận với loại người này chứ."
"Em cũng không muốn tức giận với loại người này nhưng mà Cố Phương Phương này nói năng thực đáng ghét, luôn miệng nói Hạ Thần tốt thế nào, lãng mạn thế nào, còn nói anh thua kém anh ta." Nguyệt Ly vô cùng tức giận, nói lên hồi, bộ ngực vì tức giận mà liên tục phập phồng. Dừng một chút, bổ sung nói: "Cái loại củ cái trắng lăng nhăng như Hạ Thần cũng chỉ có cô ta mới thích anh ta, hoặc nên nói là thích tiền của anh ta."
Phiên bản thứ nhất, Cố Phương Phương là kẻ thứ ba, bị bạn gái chính thức của Hạ Thần đánh ngất xỉu tại nhà vệ sinh.
Phiên bản thứ hai, Cố Phương Phương động tình trong nhà vệ sinh, bị người trong lớp vô tình phát hiện, không có mặt mũi để đối mặt với chuyện này nên ngất luôn.
...
Những phiên bản tương tự như vậy càng truyền càng đi càng thêm loạn, cuối cùng, thanh danh của Cố Phương Phương trở thành giống với thanh danh chẳng ra gì của Hạ Thần.
Ở trường đại học, mọi người đều chúc phúc cho những đôi yêu nhau. Hạ Thần có một gương mặt đẹp trai, là cao phú soái* điển hình. Cố Phương Phương cũng có một gương mặt xinh đẹp, vừa thanh thuần vừa quyến rũ, con trai thích nhất loại con gái như thế này, con gái lại ghét nhất loại con gái như thế. Bọn họ ở bên nhau thì tốt rồi, tránh đi gây họa cho người khác.
(Cao phú soái: chỉ những người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền.)
Sau khi nghe Minh Minh nói xong, Nguyệt Ly bật cười cho đến khi cười đau cả bụng mới dừng lại. Có nhân vật giải trí tốt như vậy ở trong trường, xem ra những tin đồn trong trường sau này sẽ rất thú vị đây.
Sau khi cười xong, Nguyệt Ly lập tức gọi điện thoại cho Liễu Dật để chia sẻ với cậu chuyện này.
Sau khi cười xong, Liễu Dật hỏi: "Nguyệt Ly, quà của anh em đã chuẩn bị xong chưa?"
Nguyệt Ly còn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì, chỉ có thể nói qua loa: "Bây giờ nói ra thì anh sẽ không bất ngờ nữa, anh cứ yên tâm đợi đi."
Ngữ khí của Liễu Dật có chút uy hiếp nói: "Được, anh đợi em về, đến lúc đó, nếu như anh không hài lòng, em chờ bị phạt đi."
Nguyệt Ly không đồng ý: "Anh hài lòng? Tiêu chuẩn để cho anh hài lòng là gì chứ? Loại chuyện không có tiêu chuẩn anh đừng nói nữa, nếu không, em không thèm để ý đến anh nữa."
Bị từ chối nhưng Liễu Dật cũng không tức giận, cười vô cùng dịu dàng nói: "Chỉ cần là em tặng thì là cái gì anh cũng thích."
"Nói vậy còn được."
Liễu Dật sớm biết rõ cậu uy hiếp cô cũng chỉ vô dụng mà thôi, ai vào cô ỷ vào chuyện câu thích cô để làm xằng làm bậy.
Liễu Dật cười khổ: "Anh chờ món quà của em đó."
"Phải rồi, gần đây anh có gặp Tần Song nữa không?" Nguyệt Ly bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, giống như là thẩm vẫn phạm nhân vậy.
"Đương nhiên không có." Nghe cô nói như vậy, trong lòng Liễu Dật càng vui vẻ, điều này chứng tỏ là trong lòng cô có cậu. Tuy rằng cậu đã bỏ ra rất nhiều nhưng trong chuyện tình yêu ai trả giá nhiều hơn không quan trọng, quan trọng là trong lòng cậu có cô, trong lòng cô cũng có cậu.
Tâm tình của Nguyệt Ly lại tốt trở lại, hai người tùy ý nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Cậu còn phải đi học, cô cũng vậy, bọn họ phải phấn đấu vì tương lai phía trước.
Từ lần trước sau khi nói chuyện kết hôn với Hạ Thần xong thì Cố Phương Phương lại không thể liên lạc với anh ta. Xin nghỉ cũng chỉ có thể nghỉ vài ngày, không thể ngày nào cũng ở trong nhà, chuyện chuyển lớp của cô nên xử lí như thế nào đây? Quan trọng hơn, từ tình huống lần trước, xem ra anh ta không có ý định kết hôn.
Làm thế nào bây giờ?
Hai chuyện này khiến cho Cố Phương Phương đau đầu.
Đến thứ sáu, cuối cùng anh ta cũng gọi điện thoại tới.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Phương Phương không kiên nhẫn hỏi, mấy ngày nay nàng sống trong lo lắng, anh thì lại không biết vui vẻ ở chỗ nào rồi.
"Bảo bối, đừng tức giận, thực xin lỗi." Hạ Thần cười hì hì nói: "Mấy ngày hôm nay anh luôn suy nghĩ chuyện tương lai của chúng ta, cần không gian để yên tĩnh suy nghĩ."
"Vậy anh nghĩ đến đâu rồi?" Ngữ khí của Cố Phương Phương đã mềm lại, bên trong còn ẩn chứa chờ mong.
"Đương nhiên là nghĩ xong rồi, chuyện của chúng ta, đương nhiên là muốn đợi sau khi sau khi chúng ta tốt nghiệp rồi tính, nếu không đối với anh và em đều không có gì tốt, người nhà của em cũng không muốn chúng ta kết hôn sớm như vậy."
Thực ra, mấy ngày nay Hạ Thần luôn suy nghĩ làm thế nào để lợi dụng lỗ hổng của từ ngữ để lừa gạt cô, để cho cô nghĩ anh ta sẽ kết hôn với cô, cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh ta. Dù sao, anh ta là đại thiều gia có tiền có thể, ép buộc một người con gái, truyền ra ngoài cũng không tốt lắm. Huống hồ ép buộc sao có thể thoải mái như khi cam tâm tình nguyện. Đến lúc đó cô yêu anh sâu đậm, trong lúc cô yếu lòng thì nhất định sẽ cam tâm tình nguyện.
"Cũng tốt." Cố Phương Phương buông lỏng tảng đá trong lòng "Vậy chuyện chuyển lớp của em thì thế nào rồi?" Đối với đám nữ sinh dã man kia, cô có chút sợ hãi.
"Yên tâm đi, anh đã nói với hiệu trưởng rồi, thứ hai em sẽ được chuyển đến lớp mới." Hạ Thần nhắc nhở "Đến lớp mới rồi em nhớ độc lai độc vãng, đừng chọc cho bọn họ tức giận." Tin tức mà anh nhận được tất cả đều là cô quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Cái này không được, cô không phải là anh, cô không có gia tộc phía sau, mặc dù có anh chống lưng nhưng anh cũng không thể lúc nào cũng ở bên canh cô.
"Nói như vậy là do em tự làm tự chịu sao?" Cố Phương Phương nghe xong, đôi con ngươi hàm chứa nước mắt. Nàng bị nhục nhã ấm ức như vậy lại bị nói thành tự làm tự chịu rồi sao, cô chưa từng gây sự với bọn họ nha.
Hạ Thần cũng thấy đau đầu rồi, loại chuyện này thường xuyên xảy ra ở trường học, ai bảo cô không thích ở chung với người khác đây.
Anh không muốn đả kích cô, trách cho cô lại khóc lóc kể lể với anh: "Em cứ làm theo lời anh nói là được, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Thật sao?" Cố Phương Phương hít hít mũi, không chắc chắn hỏi.
"Anh đã thông báo rồi, cam đoan không có chuyện gì, em cứ yên tâm đi."
"Được, em tin anh."
Chuyện đã xử lí xong, Cố Phương Phưong bắt đầu thổ lộ hết sự nhớ nhung của cô với anh ta, Hạ Thần nghe được cũng cảm động, đồng thời cũng thổ lộ tình yêu của mình với cô.
Cúp điện thoại, Hạ Thần cho người đưa 11 đóa hồng đến cho Cố Phương Phương.
Cố Phương Phương nhận được cuộc điện thoại này, tâm tình vui vẻ hẳn lên, những khúc mắc trong lòng cũng được giải quyết rồi, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Trong điện thoại anh đã lộ ra ý định muốn kết hôn với cô, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, cô sẽ đợi đến ngày đó.
Bên phía Hạ Thần, sau khi anh ta dặn dò mọi chuyện xong thì Tôn Thiến cũng đi từ nhà tắm ra.
Cô ta cười khẽ: "Hạ thiếu gia thật là lợi hại, quả nhiên là người sát gái."
"Đến đây." Hạ Thần vẫy tay gọi cô ta tới.
Tôn Thiến chậm rãi đi tới, đến khi chỉ còn vài bước nữa thì Hạ Thần nhanh chóng kéo Tôn Thiến vào lòng, bàn tay vuốt ve bộ ngực căng tròn của cô ta.
Lửa dục bị Cố Phương Phương khơi dậy vào lần trước đều do Tôn Thiến tới dập lửa. Nhặt được một cái tiện nghi như vậy, trong lòng Tôn Thiến rất vui mừng. Anh ta có dáng người tốt, kĩ thuật cũng tốt, còn mua cho cô ta một đống đồ, trong lòng cô ta vô cùng cảm tạ Cố Phương Phương đã đưa tên ngốc này đến đây.
Nguyệt Ly lưu luyến tạm biệt Minh Minh, lên xe bus về nhà, sau khi xuống xe, cô lập tức đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mà Liễu Dật thích.
Liễu Dật cũng không đặc biệt thích cái gì, cô dứt khoát tự mình xuống bếp để bày tỏ tâm ý của mình. Như vậy cũng sẽ làm cho câuk vui vẻ.
Thời gian còn sớm, cậu còn chưa trở về, mua mọi thứ xong, về đến nhà, Nguyệt Ly lập tức xuống bếp.
Dì Trương vốn định phụ giúp nhưng bị cô từ chối. Lúc này, cô tự mình làm từ đầu đến cuối mới có thể thể hiện tâm ý của cô.
Cô dự định làm ba món, canh trứng gà rong biển, xương sườn kho tàu và gà nướng.
Trước kia cô khổ tâm học nấu ăn vì Hạ Thần cho nên cô vô cùng nhanh chóng làm xong ba món ăn.
Mỗi một món đều chứa đựng tình yêu của cô với cậu cũng là tấm lòng của cô.
Liễu Dật vừa về đến nhà đã ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt lập tức cảm thấy đói bụng.
Dì Trương nhìn thấy cậu, cười tủm tỉm nói: "Thiếu gia, tất cả những thứ này đếu là tiểu thư Nguyệt Ly làm cho cậu đó."
Nghe vậy, Liễu Dật vui vẻ ra mặt, bỏ cặp xách xuống, lập tức ngồi vào bàn ăn.
Nhìn lướt qua, không thấy Nguyệt Ly đâu, cậu hỏi: "Dì Trương, chị Nguyệt Ly đâu?"
Dì Trương nói: "Cô ấy đi mua mật ong rồi, sẽ về nhanh thôi. Cô ấy bảo dì nhắn lại là cháu cứ ăn trước đi."
Liễu Dật khẽ gật đầu, cầm lấy đũa gắp một miếng xương sườn, mùi hương thơm phức lại vô cùng mềm, rất ngon miệng, lại uống một ngụm canh, trong veo vừa miệng. Không thể tin được Nguyệt Ly lại nấu ăn giỏi như vậy, về sau có đồ ăn cô nấu, đầu bếp bên ngoài căn bản không sánh được.
Lát sau, Nguyệt Ly trở về, nhìn thấy cậu ăn vui vẻ như vậy, để lộ ra dáng vẻ thoải mái, trong lòng cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
"Liễu Dật." Nguyệt Ly khẽ gọi.
Liễu Dật nhìn Nguyệt Ly đi tới ngồi bên cạnh mình, cười gật đầu: "Ừ."
"Những thứ này đều là em làm cho anh đó, anh phải ăn hết nha." Nguyệt Ly dùng giọng điệu mệnh lệnh, nghiêm túc nói.
Liễu Dật nhướng mày, khóe miệng cong cong: "Tuân lệnh, anh sẽ không phụ tâm ý của em."
Ăn vài miếng, thấy Nguyệt Ly nhìn cậu chằm chằm,cậu đặt đũa xuống hỏi: "Sao lại không ăn?"
Nguyệt Ly mỉm cười: "Anh đút cho em đi."
Liễu Dật gắp một miếng thịt gà, thổi thổi cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng của cô.
Há miệng ắn, Nguyệt Ly cũng gắp một miếng rau cho Liễu Dật ăn. Hai người đút cho nhau ăn, cảm thấy đặc biệt ấm áp cũng không chú ý tới dì Trương ở cách đó không xa.
Dì Trương nhìn thấy cảnh đó trong lòng cũng vui mừng thay cho đôi tình nhân trẻ này, hy vọng có thể nhìn thấy bọn họ hạnh phúc cả đời.
Cố Phương Phương ở trên lầu nhìn thấy bọn họ hạnh phúc như vậy cũng không còn hâm mộ nữa bởi vì cô ta đã có Hạ Thần. 11 đóa hồng chiều hôm nay đưa tới của Hạ Thần đã biểu đạt tình yêu của anh với cô, khiến cho cô vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là, hoa hồng có đẹp thế nào cũng không thể làm cơm ăn, đói bụng rồi, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn bọn họ.
Chị họ giúp cô nhiều như vậy, cô đương nhiên không thể đi ra làm bóng đèn.
Bữa cơm này Liễu Dật là người ăn vui vẻ nhất, nhiều món ăn như vậy, phần lớn đầu là do cậu ăn.
Sau khi ăn xong, Liễu Dật lôi kéo Nguyệt Ly ra ngoài tản bộ, vui vẻ hưởng thụ thời gian hai người.
Liễu Dật nắm bàn tay mềm mại của cô, chậm rãi đi, hai người không ai nói chuyện, cứ lẳng lặng đi như vậy.
Mặc dù giờ phút này không ai nói gì, Liễu Dật cho cô một sự lãng mạn yên tĩnh, khiến cho cô cảm thấy mình giống như đang đi trên mây vậy.
Đi hơn nửa canh giờ, đồ ăn trong bụng cũng tiêu hóa xong, hai người đang định trở về, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, Nguyệt Ly lanh run, Liễu Dật vội cởi áo khoác phủ lên người Nguyệt Ly, ôn nhu nói: "Chúng ta trở về đi."
Nguyệt Ly gật gật đầu: "Ừ."
Tuy là ở phía nan nhưng tháng 11 đã là cuối thu rồi, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn.
Về nhà, Liễu Dật lập tức rót cho Nguyệt Ly một cốc nước ấm: "Uống một chút nước đi, làm ấm thân thể."
Nguyệt Ly cũng lo lắng cho Liễu Dật: "Đừng chỉ lo cho em, anh đem áo khoác cho em, anh cũng nhanh uống một ly đi."
Uống nước xong, Liễu Dật lập tức đi chuẩn bị nước ấm cho Nguyệt Ly tắm rửa. Cố Phương Phương ở một bên nhìn thấy, cong môi cười nói: "Chị họ, anh họ tương lai thật là săn sóc."
Nguyệt Ly ngồi ở ghế sô pha đối diện với Cố Phương Phương tươi cười nói: "Đúng vậy, có được một người bạn trai như vậy, chị thực hạnh phúc."
"Đúng vậy, nhưng mà Liễu Dật dù tốt cũng không thể bằng Hạ Thần được, cho dù là xét về ngoại hình hay tình tình." Cố Phương Phương khoe khoang nói, vừa nhắc tới Hạ Thần là nói liên tục, không dứt miệng, không để ý tới sắc mặt ngày càng u ám của Nguyệt Ly. Trong đôi mắt Nguyệt Ly xuất hiện một tia lạnh lẽo, ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn là nhịn xuống, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Thực xin lỗi, em họ, chị muốn đi tắm."
Cố Phương Phương ý thức được mình nói quá nhiều, muốn nói xin lỗi với chị họ nhưng khi cô ta hoàn hồn lại thì chị họ đã đi rồi. Dù sao chị họ rất tốt bụng, có lẽ sẽ không so đo với cô đây.
Bước vào phòng tắn, sắc mặt không tốt và cảm xúc của Nguyệt Ly đều thể hiện ra trước mặt Liễu Dật. Cậu quan tâm hỏi: "Ai lại chọc giận em rồi?"
"Anh nói ngoài cô ta ra còn có ai chứ?" Nguyệt Ly tức giận nói.
"Cố Phưong Phương?" Liễu Dật nhẹ nhàng an ủi: "Em cần gì tức giận với loại người này chứ."
"Em cũng không muốn tức giận với loại người này nhưng mà Cố Phương Phương này nói năng thực đáng ghét, luôn miệng nói Hạ Thần tốt thế nào, lãng mạn thế nào, còn nói anh thua kém anh ta." Nguyệt Ly vô cùng tức giận, nói lên hồi, bộ ngực vì tức giận mà liên tục phập phồng. Dừng một chút, bổ sung nói: "Cái loại củ cái trắng lăng nhăng như Hạ Thần cũng chỉ có cô ta mới thích anh ta, hoặc nên nói là thích tiền của anh ta."
Tác giả :
Ngã Ái Tiểu Mã Giáp