Nhất Kiếp Tiên Phàm
Chương 63 Độc Cô Tuyệt Ước Chiến Cổ Hoặc Kim
Để tang ba năm, Thiên Vân cuối cùng cũng rời đi, hắn muốn xông một lần chiến trường.
Thiên Vân cũng giống như bao nhiêu người con Đại Việt khác, cho dù không phải quan lại triều đình, có thể không phải chiến sĩ nơi tiền tuyến, nhưng nếu có giặc đến nhà, quyết không khoan nhượng.
Trời chiều đỏ au, dưới quan đạo một chiếc xe ngựa đang chầm chậm tiến về phía trước.
Người đánh xe là một nam tử có mái tóc dài màu lam, toàn thân y màu đen phục sức, đao dắt bên hông, tuấn dật xuất trần, lại không phải Thiên Vân còn ai.
Bên trong xe ngựa còn ngồi một cô gái, cô gái này dung mạo rất xinh đẹp, tuổi tầm 25, 26 nàng này không ai khác chính là Thu Phượng.
"Ca! Huynh sẽ rời đi sao?" Thu Phượng ngồi trong xe ngựa, tâm thần không yên hỏi.
"Yên tâm! Ta sẽ không rời đi".
Thiên Vân mỉm cười, chắc chắn nói.
"Tốt! Vậy ta sẽ không phải sống một mình".
Thu Phượng hài lòng gật đầu.
"Muội không suy nghĩ lại việc lấy chồng, sinh con sao? Tuổi của muội đã không còn nhỏ, chỉ sợ..." Thiên Vân có chút khó nói.
"Chỉ sợ ta sẽ thành bà cô già sao? Ca! Nếu huynh dẫn chị dâu về ra mắt, ta cũng sẽ xem xét việc này".
Thu Phượng cười hì hì, chuyển trọng tâm chủ đề qua Thiên Vân.
Thiên Vân đang đánh xe nghe vậy không khỏi sững người, cười khổ chẳng thể nói gì nữa, trong đầu hắn lúc này lại hiện lên hình ảnh Ngưng Hương.
Thiên Vân vốn không hiểu cái gì tình cảm nam nữ, theo hắn thấy cha mẹ muốn hắn cưới người nào, hắn liền cưới là được.
Thiên Vân đọc rất nhiều sách, cuối cùng lại bị những thứ sách vở ấy điều khiển.
Nhiều lần Thái Thành Phong nói muốn hắn lấy vợ sinh con, Thiên Vân cũng đã định bụng đồng ý cho ông vừa lòng, thế nhưng mỗi lần hắn muốn nói "vâng" trái tim liền quặn thắt, hình ảnh Ngưng Hương lại hiện ra trong đầu.
Thiên Vân không hiểu tại sao lại như vậy, trong những người con gái hắn từng gặp qua, Ngưng Hương không phải xinh đẹp nhất, so sánh với Cổ Tuyết Ngọc nàng vẫn còn thua một bậc.
Thế nhưng Cổ Tuyết Ngọc chưa bao giờ cho Thiên Vân cảm giác này, nàng và hắn thật giống tỷ đệ luận giao, không thêm ra một chút tạp niệm nào khác.
"Muội muội, muốn đi Viêm Quốc một chuyến sao?" Thiên Vân trầm ngâm một chút, cuối cùng không nhịn được hỏi ý muội muội.
"Ca ca đi nơi nào, ta liền đi nơi đó".
Thu Phượng gật đầu, không phản đối.
Thiên Vân khẽ "ừm" một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này xe ngựa bị người chặn lại, kẻ này vô thanh vô tức xuất hiện, là một nam tử, phiêu dật khí chất, không phải tuyệt thế mĩ nam tử nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Thiên Vân ghìm cương ngựa, chăm chú nhìn người thanh niên này một phen, vừa xem hắn liền hoảng sợ.
Hắn đường đường người tu tiên, vậy mà không thể nhìn thấu thanh niên trước mắt, điều này biểu đạt cái gì? Có nghĩa thanh niên này tu vi còn khủng bố hơn Thiên Vân rất nhiều.
Trong lòng Thiên Vân lo lắng bất an, chị sợ người đến không thiện.
Thiên Vân dò xét gã thanh niên, gã cũng đang dò xét Thiên Vân, càng xem kĩ mắt hắn càng phát sáng, cuối cùng nở một nụ cười thật tươi.
Thiên Vân không dám thất lễ, chỉ sợ thanh niên này sinh ác cảm, vội vàng ôm quyền nói.
"Tại hạ Thiên Vân, không biết các hạ là ai? Vì sao muốn chặn đường ta đi?"
"Vạn Kiếm Môn nội môn đại đệ tử Ngọc Hư, thay mặt tông môn tới đây chiêu thu môn đồ.
Vân huynh đệ lấy võ nhập tiên đạo, hợp với ý chí cổ nhân, nay ta tới đây thay mặt môn chủ mời các hạ gia nhập phái ta, đây là lệnh bài tiếp dẫn.
Nếu các hạ đồng ý gia nhập cứ rót linh lực vào liền có người tới đón, tại hạ cáo từ".
Thanh niên nói một tràng, nói xong liền ném cho Thiên Vân một chiếc lệnh bài, sau đó thân hình liền bắn lên trời cao, ngự không mà đi.
Thiên Vân mắt trợn trừng nhìn bóng hình thanh niên bay trên trời, nuốt nước bọt, trong lòng không khỏi kinh hãi.
"Ngư không phi hành, người này quá mạnh"
— QUẢNG CÁO —
Còn chưa chờ Thiên Vân khôi phục tỉnh táo, trước mặt hắn lại xuất hiện một thân ảnh khác.
Thân ảnh này vô cùng yểu điệu, lại là một nữ tử.
Nữ tử này xinh đẹp cực kỳ, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn, hàng mi cong cong đẹp không sao tả xiết, càng làm người ta nhìn không rời mắt chính là thân hình của nàng, dùng hai từ hoàn mĩ để miêu tả có lẽ còn chưa đủ.
Thiên Vân từ trước đến nay luôn nghĩ sẽ không có người có thể sánh ngang Cổ Tuyết Ngọc, gặp nàng này hắn mới hiểu, hóa ra mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.
"Tiểu nữ Vân Hà, thánh nữ Lạc Diệp Tiên Tông thay mặt tông môn tới đây chiêu thu môn đồ.
Vân công tử lấy võ nhập đạo, hợp với ý chí cổ nhân, ta thay mặt tông chủ đến đây mời công tử gia nhập Lạc Diệp Tiên Tông, đây là lệnh bài tiếp dẫn.
Vân công tử chỉ cần rót linh lực vào liền tốt, ngày sau nếu có cơ hội mong được cùng công tử hàn huyên nhiều một chút.
Lần này tới vội vàng không tiện nói nhiều, tiểu nữ xin cáo từ trước".
Vân Hà nói xong cũng nhún người, bồng bềnh mà đi.
Thiên Vân ngây dại, có chút không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Hỏa Vân môn Vương Huyền, ra mắt Vân huynh đệ.
Lời khách sáo ta cũng lười nói nhiều, ta tới đây thay mặt môn chủ muốn mời các hạ gia nhập Hỏa Vân môn.
Đây là lệnh bài tiếp dẫn, các hạ rót linh lực vào liền có người tiếp dẫn, tại hạ xin cáo từ trước".
Vương Huyền là một thanh niên tuổi chưa tới 20, nước da màu cổ đồng, thân hình tráng kiện, có chút thô tục.
Hắn tiến tới ôm quyền chắp tay, cũng không có nhiều lời, nói xong liền đi không hề lưu luyến.
Thiên Vân cầm trong tay ba miếng lệnh bài, vẻ mặt cổ quái, hắn đang không hiểu rốt cục chuyện gì xảy ra nữa.
"Muội muội, ngươi vừa rồi nghe thấy gì sao?" Thiên Vân trở về xe ngựa, lúc này mới nhớ ra muội muội vẫn còn trong xe nha.
"Tiểu Phượng, muội không nghe ta nói gì sao?" Thiên Vân không thấy muội muội trả lời, nghi vấn hỏi lại lần nữa.
"A! Ca, ngươi nói cái gì?" Tiểu Phượng có chút mờ mịt hỏi.
Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, lại lần nữa hỏi.
"Ngươi vừa rồi có nghe tiếng người lạ sao?"
"Không có a, chẳng phải ca ca vừa nói muốn đi Viêm Quốc sao?" Tiểu Phượng lắc đầu, hỏi ngược.
Thiên Vân nghe nàng nói cũng không có truy vấn nữa, hắn hiểu, có lẽ vừa rồi đám người kia đã dùng thủ đoạn nào đó, vậy mà có thể thần biết không quỷ không hay ngăn cách bọn họ đối thoại.
"Có lẽ ta nghe nhầm, vậy chúng ta tiếp tục lên đường a".
Thiên Vân nói xong liền đánh xe ngựa tiến lên.
Hai huynh muội cứ thế thẳng hướng phía Bắc mà đi, trên đường bọn họ gặp không ít võ giả Đại Chu.
Gặp đám người này Thiên Vân cũng không có lưu thủ, thấy được liền giết không hề có hai từ khoan nhượng.
Quãng đường này Thiên Vân cũng nghe được không ít tin tức, nào là Mạc Thiên trong thời khắc sinh tử, đạp vào Hóa Cảnh cuối cùng xông vào 50 vạn đại quân phe địch điên cuồng giết chóc.
20 vạn đại quân của Trịnh Bình cục diện đang tốt đẹp, không ngờ lại gặp mai phục, toàn quân thảm bại mà lui, nghe đồn trong quân có phản loạn.
Cũng có truyền ngôn, Cổ Hoặc Kim một mình giết vào doanh trại Thoát Hoan, muốn một lần tiêu diệt chủ soái, không ngờ tên này lại không có trong quân trướng, cuối cùng tay không mà về.
Đặc biệt nhất phải là trận ước chiến giữa Cổ Hoặc Kim cùng Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt là đệ nhất cao thủ Đại Chu, năm nay 40 tuổi.
Người này cũng là tuyệt thế thiên tài, 15 tuổi tuyệt đỉnh cao thủ, 20 tuổi tự mình sáng tạo ra một môn công pháp gọi là Cửu Kiếm Phá Pháp.
Thông qua Cửu Kiếm Phá Pháp đột phá chướng ngại tuyệt đỉnh, mở ra một con đường riêng biệt gọi Quy Chân Cảnh.
Quy Chân Cảnh không thiên về tăng trưởng nội lực, cũng không giúp võ giả chuyển hóa nội lực thành linh lực.
Quy Chân Cảnh này chỉ người luyện Cửu Kiếm Phá Pháp mới có cơ hội đạp vào.
Quy Chân Cảnh chia làm bốn tầng, nhuyễn kiếm, trọng kiếm, mộc kiếm, vô kiếm.
Độc Cô Tuyệt đánh khắp giang hồ Đại Chu vô địch thủ, tự xưng Độc Cô Cầu Bại.
Sau nhiều năm không tìm ra đối thủ, cuối cùng hắn chán nản quy ẩn giang hồ.
Quy ẩn giang hồ 5 năm, sau lại nghe nói Đại Việt xuất hiện một tuyệt thế thiên tài tên Cổ Hoặc Kim, 14 tuổi Hóa Cảnh.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy liền cười ha hả, xung phong tiến về Đại Việt, lại thay mặt Đại Chu ước chiến Cổ Hoặc Kim.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Hoặc Kim lúc đầu không có quan tâm Độc Cô Tuyệt là ai, lập tức từ chối.
Sau lại nghe Độc Cô Tuyệt đáp ứng nếu Cổ Hoặc Kim thắng, hắn liền giúp Đại Việt giết Thoát Hoan, Cổ Hoặc Kim lúc này mới gật đầu ứng chiến.
Trận quyết chiến được ước định trên Phù Vân Đỉnh, đỉnh núi này năm giữa hai quân Đại Chu cùng Đại Việt.
Giao đấu ở đây cũng xem như cho tướng lãnh hai bên chiêm ngưỡng một hồi đỉnh phong cuộc chiến, thắng bại cũng có người phân định.
Thiên Vân đã là người tu tiên, hắn cũng lười tham gia tranh đấu, nếu có thể không tổn thương dẹp yên trận chiến tranh này, coi như cũng không tệ.
Thiên Vân không biết Độc Cô Tuyệt này có bao nhiêu mạnh, nhưng hắn biết Cổ Hoặc Kim thực lực vô cùng kinh khủng, nhất là khi tên này đã Hóa Cảnh.
Cổ Hoặc Kim kiếp trước là tiên nhân, nếu không có vài tiên pháp hộ thân cũng quá không nói nổi a.
Xe ngựa một đường tiến về Phù Vân Đỉnh, trên đường đi xuất hiện không ít võ giả Đại Việt, ai cũng hào hứng bàn luận trận quyết chiến này.
Thiên Vân nghe ngóng cũng biết thêm đôi chút về Độc Cô Tuyệt, người này xem ra không yếu, y đã từng dùng một nhánh cỏ giết Hóa Cảnh cường giả.
Xem ra trận chiến này sẽ vô cùng đặc sắc, Cổ Hoặc Kim là chuyển thế tiên nhân, Độc Cô Tuyệt cũng là kiêu hùng một cái thời đại, chỉ sợ sẽ không yếu hơn trận chiến giữa Thiên Vân cùng Dương Thanh Long chút nào.
Sau khi Thiên Vân đạp vào con đường tu tiên, Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Vạn Tướng Pháp Điển quả nhiên không ngoài sở liệu, vậy mà đã thuế biến thành tiên pháp.
Thiên Vân không biết những võ giả khác có giống mình hay không, hắn chỉ biết bản thân có thể điều khiển linh lực một cách hoàn mĩ, trước kia điều khiển nội lực ra sao, lúc này liền có thể y như cũ thôi động.
Hai cây mầm mống đạo thụ lúc này đang sinh trưởng rất nhanh, trên thân thỉnh thoảng lập lòe hào quang.
Linh lực cô đọng tựa như nước hồ, không ngừng bồi dưỡng hai gốc linh thụ, ẩn ẩn sắp đột phá Khai Linh tầng bốn.
Hai loại linh lực không hề bài xích nhau, ngược lại bổ trợ cho nhau rất tốt.
Thiên Vân có thể thông qua Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Vạn Tướng Pháp Điển chưởng khống toàn bộ linh lực trong cơ thể, không còn như trước nội lực cùng linh lực bài xích nhau.
Đoạn thời gian này Thiên Vân cũng bắt đầu suy tính việc gia nhập một môn phái tu tiên, dù sao hắn cũng phải tìm cho mình một chút công pháp thích hợp, tìm cho mình một người hướng đạo, chỉ đường.
Trong tay Thiên Vân hiện tại có ba chiếc lệnh bài, xem ra cũng là ba môn phái tu tiên lớn nhất Đại Việt.
Thiên Vân không có thông tin gì về ba môn phái này, hắn muốn tìm một người có hiểu biết về tu tiên giới Đại Việt để hỏi thăm.
Người này không ai khác ngoài Cổ Hoặc Kim.
Một tháng sau cuối cùng cũng tới Phù Vân Đỉnh, phía trước người càng ngày càng đông, không tiện xe ngựa đi qua, Thiên Vân cùng Thu Phượng chỉ có thể sóng vai hướng về phía trước.
Võ giả càng tiến về phía trước tụ tập càng nhiều, tu vi khí tức cũng là cao hơn không ít.
Thiên Vân không muốn quá phô trương, chỉ tản ra khí tức tuyệt đỉnh cao thủ.
Đám người ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ đến bước này, lại không có người nào đạt tới Hóa Cảnh, chỉ cần luồng khí tức này cũng đủ làm đám võ giả xung quanh tim đập mạnh, vội vã thối lui ra một thông đạo.
Thiên Vân cùng Thu Phượng cứ thế sóng vai mà đi, không có kẻ nào dám đi ra khiêu khích gây rắc rối.
Tiến về chân Phù Vân Đỉnh, Thiên Vân trong lòng dâng lên một trận khó chịu, loại khó chịu này thường chỉ xuất hiện khi có hạng người khí vận nghịch thiên ở gần mà thôi.
Thiên Vân lẩm bẩm một lần Thiên Diễn thuật, rất nhanh loại khó chịu này tan biến sạch.
Thiên Vân cũng không có truy tra nguồn gốc những người mang khí vận này là ai, dù sao hắn cùng bọn họ cũng không xích mích, lại được Thiên Diễn thuật áp chế xem như người qua đường liền tốt.
Dưới chân Phù Vân Đỉnh là nơi nhất lưu cao thủ tụ tập, đám người này sớm đã có danh tiếng trên giang hồ, cũng có không ít trong số họ gia nhập quân đội, cùng triều đình chống lại Đại Chu.
Lần này tụ tập nơi đây, cả đám mồm năm miệng mười, thăm hỏi lẫn nhau xem chừng rất là rôm rả.
Thiên Vân cùng Thu Phượng đi tới cũng không có ý dừng lại, hắn vòng tay ôm lấy tiểu muội, chân nhẹ đạp, thân hình đã bắn lên trên núi.
"Này! Người kia là ai a?" Đám nhất lưu cao thủ thấy Thiên Vân nhảy lên trên núi, không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Không biết! Người này tuổi rất trẻ a, không ngờ cảnh giới võ đạo lại mạnh như thế".
Một người khác lắc đầu, lại nhìn khinh công Thiên Vân thi triển, nhún một cái liền hơn 20 mét, sợ hãi than nói.
"Ta nhớ được người này, năm đó hắn từng lên Kiến An sơn đi một vòng a".
Một võ giả như nhớ ra điều gì, vỗ đùi nói.
"A! Là cao thủ thần bí kia sao? Khoan đã, người này tóc màu lam, có lẽ nào..." Một võ giả khác gật đầu, lại nhớ tới truyền ngôn năm xưa lão hầu gia bị người giết chết, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, mặt cũng là tái đi.
— QUẢNG CÁO —
"Cái này, cái này..." Đám nhất lưu cao thủ cũng là trợn mắt, sợ hãi không dám nói nữa.
Thiên Vân không có quan tâm đến đám người thảo luận, một mặt nhẹ nhàng thong dong.
"Thế nào, không có sợ chứ?" Thiên Vân khinh công quá mức khủng bố, mượn cành cây ngọn cỏ mà nhảy lên cao, còn không quên quan tâm tiểu muội một chút.
"Ca! Ngươi thực lợi hại".
Tiểu Phượng vẻ mặt sùng bái, cũng không có tỏ ra sợ hãi chút nào.
"Ha ha, ta nói ta là tiên nhân, muội tin sao?" Thiên Vân lắc đầu, ha ha cười.
"Tin"
Thu Phượng không hề nghi vấn, gật đầu trả lời ngay.
Thiên Vân phì cười, cũng không nói thêm cái gì, tốc độ tăng lên.
Lên tới sườn núi Thiên Vân liền ngừng lại, đứng ở nơi này đã có thể quan sát rõ đỉnh núi, không nhất thiết phải lên cao thêm nữa.
Nơi này tụ tập một ít tuyệt đỉnh cao thủ, đám người này có vẻ không hợp nhau, có người một mình ôm kiếm mà đứng, lại có người đi theo cặp, thỉnh thoảng ghé tai nói chuyện.
Thiên Vân cũng học đám người này, tìm một mỏm đá nhỏ, cùng tiểu muội ngồi xuống.
"Muốn học võ sao?" Thiên Vân ngồi xếp bằng, mỉm cười hỏi Thu Phượng.
"Không muốn".
Thu Phượng trực tiếp từ chối.
Thiên Vân nghi hoặc, hắn vừa rồi biểu diễn khinh công cũng là mong muốn tiểu muội phát sinh hứng thú với võ đạo a.
"Có thể cho ta biết lý do sao?" Thiên Vân vẻ mặt viết đầy hai chữ khó hiểu, quay sang hỏi.
"Ta không muốn cả ngày đánh đánh giết giết, ta chỉ cần sống một đời bình an liền tốt.
Có ngươi bầu bạn cùng ta, giống như từ nhỏ tới giờ liền không thể tốt hơn, cần gì luyện võ, chết đi cũng chỉ là nắm cát vàng không hơn".
Thu Phượng mỉm cười, giải thích.
Thiên Vân ngẩn người, hắn không ngờ muội muội lại suy nghĩ như vậy.
Thiên Vân muốn tìm ra điểm tốt của tu võ, lại tìm không được cái gì tốt.
Võ công cao thì sao? Cả ngày đánh đánh giết giết, ân oán tình cứu, cuối cùng người thân đều li tán.
Thành tiên sao? Tiên kiều mờ mịt, không trải qua sinh tử kiếp nạn tìm đâu ra tiên kiều.
Thiên Vân không thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, không có nói gì thêm..