Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 87: Lễ áo lạnh
Hắn đã nói cái gì đâu?!
Đường Cần hết sức tủi thân, cảm giác mình còn oan uổng hơn cả việc tuyết bay vào tháng sáu.
Đôi cẩu nam nữ này không biết là đào ra nội tình từ chỗ nào, ngay cả hắn cũng không biết là bị lộ bao giờ. Đáng giận hơn nữa là hai kẻ xấu tính này cái gì cũng biết lại không hề nói, chờ xem chuyện vui xem đã nghiền, lúc sau mới mở hack lôi Khương gia ra cường thế trấn áp…Đây còn thiên lý hay không?!
Nhỏ con rất quen thuộc với ánh mắt này của Đường Cần, thở dài một tiếng: “Xem ra là có cao nhân khác chỉ dẫn?”
Đường Cần cảm động, gật đầu như gà con mổ thóc—Anh Triển anh minh!
Nhận được ánh mắt hỏi thăm của nhỏ con, Dương Nghiễn buông tay: “Bí mật kinh doanh.”
Phong Tiểu Tiểu gật đầy: “Như trên!”
Như em gái mấy người!
“…” Nhây hơi thừa lời, nhỏ con gõ cái bàn: “Bỏ đi, việc này cứ như vậy, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.”
“Anh Triển thật rộng rãi” Phong Tiểu Tiểu khen một cái, Dương Nghiễn cũng gật đầu, sau đó tiếp tục vấn đề: “Chuyện tôi vừa nói…”
Nhỏ con liếc Đường Cần, Đường Cần tự giác sờ sờ cái mũi nói: “Tôi nhờ anh Viên giúp tra xét xem, có lúc tin tức sẽ báo cho mấy người.”
Chính sự bên này đã nói ổn thỏa, đồ ăn cũng bưng lên, mấy người Phong Tiểu Tiểu còn chưa nâng đũa, đám ma men bên cạnh đã tranh gắp với tốc độ gió cuốn, Dương Nghiễn vừa sững một giây, dĩa thịt trước mặt cũng chỉ còn lại vài tép tỏi…
Giết Giết Giết Giêt Giết Giết!
Đám súc sinh này!
Dương Nghiễn trong cơn phẫn nộ đã xác định một lần nữa bản thân cùng đám người này tuyệt đối không hợp đàn!
…
“Cảm ơn đã mời, hôm nào em mời mọi người đến cửa hàng ăn một bữa, anh Hai nấu cơm ngon lắm” rượu tàn cơm no, thời gian cũng chừng 10 giờ, Phong Tiểu Tiểu tạm biệt với nhỏ con….Chủ yếu là không nói được gì với những người khác, vì cả bàn nhậu trừ nhỏ con vẫn đứng được thì những người khác đều bị Dương Nghiễn chuốc rượu nằm la liệt.
Chơi đoán xúc xắc với Thông Thiên Nhãn? Đây không phải là muốn chết sao…
Nhỏ con gật đầu: “Tiểu Dương thật biết chơi, có rảnh bọn này nhất định đi.”
Dương Nghiễn nghiêng đầu: “Nó nói cái gì anh cũng tin? Tôi quả thật biết nấu cơm nhưng không biết nấu thức ăn.”
Nhỏ con cười ha hả: “Không sao, đến lúc đó bọn anh cắt vài cân thịt gà nướng đến, mọi người bao cơm rau là được.”
“Anh Triển…” Đường Cần lắp bắp tiến đến: “Anh cho em mượn chút tiền được không?”
Nhiệm vụ thất bại, hắn cũng không có mặt mũi tiếp tục ở đây, dù sao có ở cũng vô dụng, không bằng về nhà nghỉ ngơi, an ủi trái tim bi thương hứng đầy đả kích bé bỏng này của mình.
Nhỏ con sửng sốt. Cúi đầu lấy ví tiền: “Không có, tiền anh mang theo vừa tính hóa đơn chỉ còn 20 đồng, chú không ghét bỏ thì lấy một nửa gọi taxi?”
Đường Cần tan nát cõi lòng.
Dương Nghiễn không nhìn được nữa, “sách” một tiếng: “Trở về tôi giúp cậu đặt vé máy bay.”
Đường Cần cảm động không biết nói gì, mình đến kiếm tiền, kết quả nhiệm vụ không thành, còn phải để mục tiêu ám sát bỏ tiền mua vé giúp hắn về nhà….Đây là chuyện gì chứ!
Nhỏ con vỗ vỗ bả vai Dương Nghiễn: “Được, ít hôm để anh giúp nó trả cho chú…Tiểu Dương thật không tệ, sau này có rảnh đi tụ họp với anh em.”
Nhân tình ở đất nước này phần lớn đều là từ bàn nhậu uống mà ra. Từ lúc Dương Nghiễn lộ ra một tay đoán xúc xắc tuyệt môn thì ấn tượng của nhỏ con với hắn đã bay lên mấy bậc. Ngoài có chút khủng hoảng sạch sẽ ra thì nhỏ con cảm thấy Dương Nghiễn chẳng có gì khó ưa, nói đi nói lại cũng coi như một nửa người giang hồ…Có cơ hội vẫn nên làm thân thì hơn.
Đoàn người nói lời tạm biệt rời khỏi quán, nhỏ con vác một đám nửa sống nửa chết lên xe đưa về, không ngờ đám cầm thú kia không chịu hợp tác, mơ mơ màng màng quì rạp trên mặt đất không chịu, nói phải đi thêm tăng nữa.
Ba người Phong Tiểu Tiểu ôm tay đứng một bên xem trò vui. Đường Cần có tâm hỗ trợ khuyên bảo, đáng tiếc hắn cùng những người này không quen, lời nói căn bản không có trọng lượng.
Nhỏ con bất đắc dĩ suy xét một lát, rất có kinh nghiệm móc ra cái ví từ trên người một con ma men: “Mọi người giúp một tay, giúp anh mang bọn họ tới ghế lô(*) trong quán bar ngủ một đêm.”
(*)ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
“Ngủ ở ghế lô?!” Phong Tiểu Tiểu thú vị: “Em nói sao không đập ngất rồi mang đi, ngủ ghế lô vừa không thoải mái lại phí tiền.”
“Đám này mà say là thích làm loạn, vừa mới say sẽ ngủ giống như lợn chết, chừng một tiếng sau tỉnh chút mới bắt đầu nổi điên, chơi còn high hơn cả uống thuốc lắc.” Nhỏ con nhíu mày: “So với việc để bọn nó quậy trên taxi còn không bằng nhét hết vào ghế lô…Dù sao chờ ngày mai tỉnh ngủ, anh mới tính toán xử lí bọn nó một lượt.”
Vừa nghe đã biết kinh nghiệm đối phó với ma men cực kì phong phú, Dương Nghiễn cũng cười một cái, vừa định cất bước tiến lên hỗ trợ, đột nhiên sửng sốt, ánh mắt không tự chủ dời đến ngã tư đường bên cạnh…
Phong Tiểu Tiểu hồ nghi, nương ánh mắt của Dương Nghiễn nhìn theo, cũng sửng sốt…….
“Hi, lại gặp rồi” Tiểu Hắc ở trạng thái linh thể bay tới.
Nếu nói nhìn thấy tiểu Hắc như thế này ở phố Thành Hoàng vẫn chưa là gì thì một đội du hồn dã quỉ đang đi theo đằng sau cô ta lúc này đã có thể nói là đồ sộ.
Ngao Tiềm đưa nắm tay che miệng ho khan vài tiếng, bị sặc không nói nên lời.
“Đây là…” Phong Tiểu Tiểu không nói gì nhìn tiểu Hắc, thật sự không biết hiện tại là tình huống gì.
Buồn bực hơn nữa là bên cạnh còn một đám ma men cộng thêm một Triển Hiên, cho dù cô có tò mò ngứa gan ngứa phổi cũng không thể hỏi tiểu Hắc trước nhiều người như vậy được.
Còn may, tiểu Hắc tuy mặt lạnh nhưng tâm lại tinh, liếc mắt một cái đã biết Phong Tiểu Tiểu muốn hỏi cái gì, chủ động mở miệng: “Chị cũng vừa mới biết thôi, hôm nay là mồng một tháng mười âm lịch…
“…” Cầu giải thích?!
Phong Tiểu Tiểu không nói gì dùng ánh mắt tiếp tục biểu đạt nghi hoặc. Nhỏ con vác hai người lên lưng đang muốn đón xe nhét người, nhìn lại mới phát hiện mấy người vốn phải giúp đỡ đểu sững sờ trên đường, bên cạnh mình ngoài Đường Cần ra thì không có ai.
“Ba người, nhìn cái gì vậy?” Nhỏ con hô to một tiếng.
Phong Tiểu Tiểu quay đầu, trừng mắt kinh hoàng nhìn một đám quỉ nhà quê lâu lắm mới được rời khỏi phố Thành Hoàng đang vây xem nhỏ con.
“Ách xì!!” Nhỏ con sờ sờ cái mũi: “Quả nhiên là gần thu rồi, tối nay lạnh thật…”
Tiểu Hắc nhìn một…không…một đám thừa lúc mình không để ý chạy đến quấy rối, tức giận lắc lắc cờ chiêu hồn trên tay, tựa như hướng dẫn viên du lịch lắc cờ không cho phép khách du lịch chạy tùm lum vậy: “Chạy loạn cái gì! Lạc thì làm sao? Cả đám còn muốn về hay không?!!”
Hai mặt nhìn nhau, Dương Nghiễn nghiêng người, che cho Phong Tiểu Tiểu, qua giúp nhỏ con đánh lạc hướng. Phong Tiểu Tiểu vội nhân cơ hội hỏi tiểu Hắc: “Rốt cuộc sao thế này?”
Tiểu Hắc đuổi quỉ như đuổi gà gom lại một đống, đếm đếm điểm danh, xác định không có quỉ tự tiện thoát đội hình mới vừa lòng, sau đó quay đầu: “Trước giờ bọn chị chưa làm tốt công tác chuẩn bị, không quá rõ chuyện âm phủ….Quỉ tiết truyền thống có ba ngày, hai ngày một là tiết thanh minh(*) tháng tư một là rằm tháng bảy(*) mọi người đều biết, còn một ngày không được quan tâm mấy là mồng mười 10 tháng 1 lễ áo lạnh(***).”
(*) tiết thanh minh: Khoảng ngày mồng 5 tháng 4 là tiết Thanh minh. Tiết Thanh minh thời xưa còn gọi là tiết Tam Nguyệt, đã có hơn 2000 năm lịch sử. Là 1 trong 24 ngày tiết. Trong 24 ngày tiết, chỉ có tiết Thanh minh vừa là ngày tiết lại vừa là ngày lễ. Tiết Thanh minh vốn là ngày thờ cúng tổ tiên, mà đến nay ngày càng có nhiều hoạt động diễn ra trong ngày này như tảo mộ lăng mộ liệt sĩ, tưởng niệm tiên liệt ( tôn xưng liệt sĩ). Trong thời gian Thanh minh, khí hậu trở nên ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc, mọi người thường kết bạn cùng ra ngoại thành dạo chơi ( đạp thanh), thả diều, ngắm cảnh xuân, vì thế tiết Thanh minh có lúc còn được gọi là “tiết Đạp thanh”.
(**) Rằm tháng bảy hay còn gọi tết Trung Nguyên: Tết Trung Nguyên vào ngày 15 tháng 7 âm lịch. Theo truyền thuyết đây là ngày sinh của thần thổ địa, vì vậy còn có tên gọi là “ tết Quỷ”. Các tín đồ Phật giáo vào ngày này phải đặt các “ Bồn Vu Lan”, cúng trai tăng, tổ chức các hoạt động tôn giáo như mở lễ cầu kinh và đi tới đạo trường, thả đèn hoa đăng…. “Lễ Vu Lan cúng trai tăng” ở Trung Quốc được bắt đầu ra đời vào khoảng thời Lương Vũ Đế (nửa đầu thế kỷ VI). Hiện nay, việc đặt “Bồn Vu Lan” trong dân gian rất ít gặp nhưng tập tục thả đèn hoa đăng vẫn còn được lưu truyền ở một số nơi.
(***) Lễ áo lạnh: Lễ Áo Lạnh ( ngày lễ truyền thống) tổ chức vào ngày 1 tháng 10 âm lịch, còn được gọi “Thập Nguyệt Hướng”, “Lễ tế tổ”, “Lễ Minh Âm”, là ngày hội hiến tế truyền thống của Trung Quốc, tương truyền bắt đầu từ thời Chu, vào ngày này chú trọng tế điện người đã khuất, gọi là “tặng áo lạnh”. Lễ áo lạnh cùng tiết thanh minh mùa xuân, rằm tháng bảy mùa thu và lễ Thượng Tị là tứ đại “Quỉ lễ” trong năm. Đồng thời ngày này cũng là dấu mốc báo hiệu ngày đông giá rét đã đến, cho nên cũng là ngày cha mẹ thể hiện tình thương và quan tâm tặng áo lạnh cho con cái.
Quỉ lễ ở âm phủ tương đương với tết Nguyên Đán, ngày Quốc Khánh cùng lễ quốc tế lao động, trong ba ngày lễ này, quỉ môn rộng mở, đến buổi tối là lúc âm khí nặng nhất cho nên đàn quỉ có thể tự do du đãng ở bên ngoài.
Chức năng của Thành Hoàng vốn chỉ đủ quản lí một con phố, nhưng đến 3 ngày này sẽ được gia tăng quyền hạn, phạm vi hoạt động của đàn quỉ cũng lớn hơn….Tiểu Hắc cùng THành Hoàng đều là tân quan, căn bản còn không biết đến đầu tháng 10 còn có cái lễ như vậy, đàn quỉ kì thật cũng không biết nhưng không cản được bọn họ nhạy cảm với âm khí.
Lúc vào đêm, đàn quỉ bắt đầu có chút cảm giác, dần dà trở nên càng sâu, mọi người cảm giác trạng thái linh thể của mình cũng càng tốt hơn, cuối cùng rốt cuộc có quỉ chịu không nổi thử bước ra khỏi phạm vi phố Thành Hoàng, vui sướng phát hiện không bị giới hạn khu vực như trước kia…Vì thế tiếp theo là đàn quỉ xôn xao đi tìm tiểu Hắc cùng Thành Hoàng, lại vì thế tra độ nương (****), lại lại lại vì thế phát hiện lễ áo lạnh, đàn quỉ mãnh liệt yêu cầu tổ chức thành đoàn du lịch ra phố trong ngày lễ….
(****) Độ nương: Một trang web của Trung Quốc tương đường với Google.
Như thế như vậy, như vậy như thế, cuối cùng trở thành tình huống mấy người Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy bây giờ.
Tiểu Hắc hiển nhiên bất mãn với chuyện tăng ca buổi tối, biểu tình vẫn không dịu đi nổi: “Ông xã nhà chị sợ đám quỉ này chạy xa, lỡ như du đãng bên ngoài không thể quay về hoặc là không cẩn thận làm chuyện xấu gì đó, nói không chừng ảnh hưởng đến công đức của bọn chị…Hết cách, chỉ còn nước mang đám nhãi này ra ngoài dạo một vòng.”
Dạo…chợ đêm?!
Phong Tiểu Tiểu hết chỗ nói.
Tiểu Hắc thoáng nhìn Đường Cần: “Mấy đứa tốt nhất canh chừng cậu ta kĩ một chút…Mấy ngày nay hạn chế ra ngoài, chị cũng không chắc chắn được mấy ngày sau lễ áo lạnh có quỉ hồn nào có thể bước ra khỏi phố Thành Hoàng hay không.”
Phong Tiểu Tiểu nhìn lại, Đường Cần cùng nhỏ con đang thương lượng cùng đi quán bar, giúp anh Triển quản lí mấy con ma men, thứ hai phỏng chừng cũng là có lời muốn nói riêng, ví sụ như cơ mật giang hồ gì đó…
“…” Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, quay đầu lại nói: “Em cố gắng.”
Ngao Tiềm đứng bên cạnh nghe nửa ngày, đại khái hiểu được tình huống trước mắt, ngẫm nghĩ, dừng một chút, ngoắc ngoắc Đường Cần: “Tiểu Đường?! Bọn anh phải trở về, cậu giúp mang người lên xe rồi cùng về đi.” Nói xong dừng một chút, quay đầu còn thật tình đề nghị với nhỏ con: “Mọi người cũng về nhà đi thôi, đừng đi quán bar nữa, mấy ngày nay nghe báo sẽ có mưa to, coi chừng mai bị cảm lạnh đấy.”
Nhỏ con cười ha ha: “Đùa gì thế, dự báo thời tiết nói mấy hôm nay đều nắng to…ách…”
Nhỏ con còn chưa nói xong, một giọt mưa đã độp lên mũi.
Tiếp theo mưa dần nặng hạt, chưa đến 1 phút đồng hồ đã tầm tã…
“Nhìn đi, trời mưa.” Ngao Tiềm vô tội nhìn lại.
“…”
Đọc tới đây tự nhiên thấy Ngao Long vương có chút phúc hắc
Đường Cần hết sức tủi thân, cảm giác mình còn oan uổng hơn cả việc tuyết bay vào tháng sáu.
Đôi cẩu nam nữ này không biết là đào ra nội tình từ chỗ nào, ngay cả hắn cũng không biết là bị lộ bao giờ. Đáng giận hơn nữa là hai kẻ xấu tính này cái gì cũng biết lại không hề nói, chờ xem chuyện vui xem đã nghiền, lúc sau mới mở hack lôi Khương gia ra cường thế trấn áp…Đây còn thiên lý hay không?!
Nhỏ con rất quen thuộc với ánh mắt này của Đường Cần, thở dài một tiếng: “Xem ra là có cao nhân khác chỉ dẫn?”
Đường Cần cảm động, gật đầu như gà con mổ thóc—Anh Triển anh minh!
Nhận được ánh mắt hỏi thăm của nhỏ con, Dương Nghiễn buông tay: “Bí mật kinh doanh.”
Phong Tiểu Tiểu gật đầy: “Như trên!”
Như em gái mấy người!
“…” Nhây hơi thừa lời, nhỏ con gõ cái bàn: “Bỏ đi, việc này cứ như vậy, dù sao cũng không ảnh hưởng gì.”
“Anh Triển thật rộng rãi” Phong Tiểu Tiểu khen một cái, Dương Nghiễn cũng gật đầu, sau đó tiếp tục vấn đề: “Chuyện tôi vừa nói…”
Nhỏ con liếc Đường Cần, Đường Cần tự giác sờ sờ cái mũi nói: “Tôi nhờ anh Viên giúp tra xét xem, có lúc tin tức sẽ báo cho mấy người.”
Chính sự bên này đã nói ổn thỏa, đồ ăn cũng bưng lên, mấy người Phong Tiểu Tiểu còn chưa nâng đũa, đám ma men bên cạnh đã tranh gắp với tốc độ gió cuốn, Dương Nghiễn vừa sững một giây, dĩa thịt trước mặt cũng chỉ còn lại vài tép tỏi…
Giết Giết Giết Giêt Giết Giết!
Đám súc sinh này!
Dương Nghiễn trong cơn phẫn nộ đã xác định một lần nữa bản thân cùng đám người này tuyệt đối không hợp đàn!
…
“Cảm ơn đã mời, hôm nào em mời mọi người đến cửa hàng ăn một bữa, anh Hai nấu cơm ngon lắm” rượu tàn cơm no, thời gian cũng chừng 10 giờ, Phong Tiểu Tiểu tạm biệt với nhỏ con….Chủ yếu là không nói được gì với những người khác, vì cả bàn nhậu trừ nhỏ con vẫn đứng được thì những người khác đều bị Dương Nghiễn chuốc rượu nằm la liệt.
Chơi đoán xúc xắc với Thông Thiên Nhãn? Đây không phải là muốn chết sao…
Nhỏ con gật đầu: “Tiểu Dương thật biết chơi, có rảnh bọn này nhất định đi.”
Dương Nghiễn nghiêng đầu: “Nó nói cái gì anh cũng tin? Tôi quả thật biết nấu cơm nhưng không biết nấu thức ăn.”
Nhỏ con cười ha hả: “Không sao, đến lúc đó bọn anh cắt vài cân thịt gà nướng đến, mọi người bao cơm rau là được.”
“Anh Triển…” Đường Cần lắp bắp tiến đến: “Anh cho em mượn chút tiền được không?”
Nhiệm vụ thất bại, hắn cũng không có mặt mũi tiếp tục ở đây, dù sao có ở cũng vô dụng, không bằng về nhà nghỉ ngơi, an ủi trái tim bi thương hứng đầy đả kích bé bỏng này của mình.
Nhỏ con sửng sốt. Cúi đầu lấy ví tiền: “Không có, tiền anh mang theo vừa tính hóa đơn chỉ còn 20 đồng, chú không ghét bỏ thì lấy một nửa gọi taxi?”
Đường Cần tan nát cõi lòng.
Dương Nghiễn không nhìn được nữa, “sách” một tiếng: “Trở về tôi giúp cậu đặt vé máy bay.”
Đường Cần cảm động không biết nói gì, mình đến kiếm tiền, kết quả nhiệm vụ không thành, còn phải để mục tiêu ám sát bỏ tiền mua vé giúp hắn về nhà….Đây là chuyện gì chứ!
Nhỏ con vỗ vỗ bả vai Dương Nghiễn: “Được, ít hôm để anh giúp nó trả cho chú…Tiểu Dương thật không tệ, sau này có rảnh đi tụ họp với anh em.”
Nhân tình ở đất nước này phần lớn đều là từ bàn nhậu uống mà ra. Từ lúc Dương Nghiễn lộ ra một tay đoán xúc xắc tuyệt môn thì ấn tượng của nhỏ con với hắn đã bay lên mấy bậc. Ngoài có chút khủng hoảng sạch sẽ ra thì nhỏ con cảm thấy Dương Nghiễn chẳng có gì khó ưa, nói đi nói lại cũng coi như một nửa người giang hồ…Có cơ hội vẫn nên làm thân thì hơn.
Đoàn người nói lời tạm biệt rời khỏi quán, nhỏ con vác một đám nửa sống nửa chết lên xe đưa về, không ngờ đám cầm thú kia không chịu hợp tác, mơ mơ màng màng quì rạp trên mặt đất không chịu, nói phải đi thêm tăng nữa.
Ba người Phong Tiểu Tiểu ôm tay đứng một bên xem trò vui. Đường Cần có tâm hỗ trợ khuyên bảo, đáng tiếc hắn cùng những người này không quen, lời nói căn bản không có trọng lượng.
Nhỏ con bất đắc dĩ suy xét một lát, rất có kinh nghiệm móc ra cái ví từ trên người một con ma men: “Mọi người giúp một tay, giúp anh mang bọn họ tới ghế lô(*) trong quán bar ngủ một đêm.”
(*)ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
“Ngủ ở ghế lô?!” Phong Tiểu Tiểu thú vị: “Em nói sao không đập ngất rồi mang đi, ngủ ghế lô vừa không thoải mái lại phí tiền.”
“Đám này mà say là thích làm loạn, vừa mới say sẽ ngủ giống như lợn chết, chừng một tiếng sau tỉnh chút mới bắt đầu nổi điên, chơi còn high hơn cả uống thuốc lắc.” Nhỏ con nhíu mày: “So với việc để bọn nó quậy trên taxi còn không bằng nhét hết vào ghế lô…Dù sao chờ ngày mai tỉnh ngủ, anh mới tính toán xử lí bọn nó một lượt.”
Vừa nghe đã biết kinh nghiệm đối phó với ma men cực kì phong phú, Dương Nghiễn cũng cười một cái, vừa định cất bước tiến lên hỗ trợ, đột nhiên sửng sốt, ánh mắt không tự chủ dời đến ngã tư đường bên cạnh…
Phong Tiểu Tiểu hồ nghi, nương ánh mắt của Dương Nghiễn nhìn theo, cũng sửng sốt…….
“Hi, lại gặp rồi” Tiểu Hắc ở trạng thái linh thể bay tới.
Nếu nói nhìn thấy tiểu Hắc như thế này ở phố Thành Hoàng vẫn chưa là gì thì một đội du hồn dã quỉ đang đi theo đằng sau cô ta lúc này đã có thể nói là đồ sộ.
Ngao Tiềm đưa nắm tay che miệng ho khan vài tiếng, bị sặc không nói nên lời.
“Đây là…” Phong Tiểu Tiểu không nói gì nhìn tiểu Hắc, thật sự không biết hiện tại là tình huống gì.
Buồn bực hơn nữa là bên cạnh còn một đám ma men cộng thêm một Triển Hiên, cho dù cô có tò mò ngứa gan ngứa phổi cũng không thể hỏi tiểu Hắc trước nhiều người như vậy được.
Còn may, tiểu Hắc tuy mặt lạnh nhưng tâm lại tinh, liếc mắt một cái đã biết Phong Tiểu Tiểu muốn hỏi cái gì, chủ động mở miệng: “Chị cũng vừa mới biết thôi, hôm nay là mồng một tháng mười âm lịch…
“…” Cầu giải thích?!
Phong Tiểu Tiểu không nói gì dùng ánh mắt tiếp tục biểu đạt nghi hoặc. Nhỏ con vác hai người lên lưng đang muốn đón xe nhét người, nhìn lại mới phát hiện mấy người vốn phải giúp đỡ đểu sững sờ trên đường, bên cạnh mình ngoài Đường Cần ra thì không có ai.
“Ba người, nhìn cái gì vậy?” Nhỏ con hô to một tiếng.
Phong Tiểu Tiểu quay đầu, trừng mắt kinh hoàng nhìn một đám quỉ nhà quê lâu lắm mới được rời khỏi phố Thành Hoàng đang vây xem nhỏ con.
“Ách xì!!” Nhỏ con sờ sờ cái mũi: “Quả nhiên là gần thu rồi, tối nay lạnh thật…”
Tiểu Hắc nhìn một…không…một đám thừa lúc mình không để ý chạy đến quấy rối, tức giận lắc lắc cờ chiêu hồn trên tay, tựa như hướng dẫn viên du lịch lắc cờ không cho phép khách du lịch chạy tùm lum vậy: “Chạy loạn cái gì! Lạc thì làm sao? Cả đám còn muốn về hay không?!!”
Hai mặt nhìn nhau, Dương Nghiễn nghiêng người, che cho Phong Tiểu Tiểu, qua giúp nhỏ con đánh lạc hướng. Phong Tiểu Tiểu vội nhân cơ hội hỏi tiểu Hắc: “Rốt cuộc sao thế này?”
Tiểu Hắc đuổi quỉ như đuổi gà gom lại một đống, đếm đếm điểm danh, xác định không có quỉ tự tiện thoát đội hình mới vừa lòng, sau đó quay đầu: “Trước giờ bọn chị chưa làm tốt công tác chuẩn bị, không quá rõ chuyện âm phủ….Quỉ tiết truyền thống có ba ngày, hai ngày một là tiết thanh minh(*) tháng tư một là rằm tháng bảy(*) mọi người đều biết, còn một ngày không được quan tâm mấy là mồng mười 10 tháng 1 lễ áo lạnh(***).”
(*) tiết thanh minh: Khoảng ngày mồng 5 tháng 4 là tiết Thanh minh. Tiết Thanh minh thời xưa còn gọi là tiết Tam Nguyệt, đã có hơn 2000 năm lịch sử. Là 1 trong 24 ngày tiết. Trong 24 ngày tiết, chỉ có tiết Thanh minh vừa là ngày tiết lại vừa là ngày lễ. Tiết Thanh minh vốn là ngày thờ cúng tổ tiên, mà đến nay ngày càng có nhiều hoạt động diễn ra trong ngày này như tảo mộ lăng mộ liệt sĩ, tưởng niệm tiên liệt ( tôn xưng liệt sĩ). Trong thời gian Thanh minh, khí hậu trở nên ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc, mọi người thường kết bạn cùng ra ngoại thành dạo chơi ( đạp thanh), thả diều, ngắm cảnh xuân, vì thế tiết Thanh minh có lúc còn được gọi là “tiết Đạp thanh”.
(**) Rằm tháng bảy hay còn gọi tết Trung Nguyên: Tết Trung Nguyên vào ngày 15 tháng 7 âm lịch. Theo truyền thuyết đây là ngày sinh của thần thổ địa, vì vậy còn có tên gọi là “ tết Quỷ”. Các tín đồ Phật giáo vào ngày này phải đặt các “ Bồn Vu Lan”, cúng trai tăng, tổ chức các hoạt động tôn giáo như mở lễ cầu kinh và đi tới đạo trường, thả đèn hoa đăng…. “Lễ Vu Lan cúng trai tăng” ở Trung Quốc được bắt đầu ra đời vào khoảng thời Lương Vũ Đế (nửa đầu thế kỷ VI). Hiện nay, việc đặt “Bồn Vu Lan” trong dân gian rất ít gặp nhưng tập tục thả đèn hoa đăng vẫn còn được lưu truyền ở một số nơi.
(***) Lễ áo lạnh: Lễ Áo Lạnh ( ngày lễ truyền thống) tổ chức vào ngày 1 tháng 10 âm lịch, còn được gọi “Thập Nguyệt Hướng”, “Lễ tế tổ”, “Lễ Minh Âm”, là ngày hội hiến tế truyền thống của Trung Quốc, tương truyền bắt đầu từ thời Chu, vào ngày này chú trọng tế điện người đã khuất, gọi là “tặng áo lạnh”. Lễ áo lạnh cùng tiết thanh minh mùa xuân, rằm tháng bảy mùa thu và lễ Thượng Tị là tứ đại “Quỉ lễ” trong năm. Đồng thời ngày này cũng là dấu mốc báo hiệu ngày đông giá rét đã đến, cho nên cũng là ngày cha mẹ thể hiện tình thương và quan tâm tặng áo lạnh cho con cái.
Quỉ lễ ở âm phủ tương đương với tết Nguyên Đán, ngày Quốc Khánh cùng lễ quốc tế lao động, trong ba ngày lễ này, quỉ môn rộng mở, đến buổi tối là lúc âm khí nặng nhất cho nên đàn quỉ có thể tự do du đãng ở bên ngoài.
Chức năng của Thành Hoàng vốn chỉ đủ quản lí một con phố, nhưng đến 3 ngày này sẽ được gia tăng quyền hạn, phạm vi hoạt động của đàn quỉ cũng lớn hơn….Tiểu Hắc cùng THành Hoàng đều là tân quan, căn bản còn không biết đến đầu tháng 10 còn có cái lễ như vậy, đàn quỉ kì thật cũng không biết nhưng không cản được bọn họ nhạy cảm với âm khí.
Lúc vào đêm, đàn quỉ bắt đầu có chút cảm giác, dần dà trở nên càng sâu, mọi người cảm giác trạng thái linh thể của mình cũng càng tốt hơn, cuối cùng rốt cuộc có quỉ chịu không nổi thử bước ra khỏi phạm vi phố Thành Hoàng, vui sướng phát hiện không bị giới hạn khu vực như trước kia…Vì thế tiếp theo là đàn quỉ xôn xao đi tìm tiểu Hắc cùng Thành Hoàng, lại vì thế tra độ nương (****), lại lại lại vì thế phát hiện lễ áo lạnh, đàn quỉ mãnh liệt yêu cầu tổ chức thành đoàn du lịch ra phố trong ngày lễ….
(****) Độ nương: Một trang web của Trung Quốc tương đường với Google.
Như thế như vậy, như vậy như thế, cuối cùng trở thành tình huống mấy người Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy bây giờ.
Tiểu Hắc hiển nhiên bất mãn với chuyện tăng ca buổi tối, biểu tình vẫn không dịu đi nổi: “Ông xã nhà chị sợ đám quỉ này chạy xa, lỡ như du đãng bên ngoài không thể quay về hoặc là không cẩn thận làm chuyện xấu gì đó, nói không chừng ảnh hưởng đến công đức của bọn chị…Hết cách, chỉ còn nước mang đám nhãi này ra ngoài dạo một vòng.”
Dạo…chợ đêm?!
Phong Tiểu Tiểu hết chỗ nói.
Tiểu Hắc thoáng nhìn Đường Cần: “Mấy đứa tốt nhất canh chừng cậu ta kĩ một chút…Mấy ngày nay hạn chế ra ngoài, chị cũng không chắc chắn được mấy ngày sau lễ áo lạnh có quỉ hồn nào có thể bước ra khỏi phố Thành Hoàng hay không.”
Phong Tiểu Tiểu nhìn lại, Đường Cần cùng nhỏ con đang thương lượng cùng đi quán bar, giúp anh Triển quản lí mấy con ma men, thứ hai phỏng chừng cũng là có lời muốn nói riêng, ví sụ như cơ mật giang hồ gì đó…
“…” Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, quay đầu lại nói: “Em cố gắng.”
Ngao Tiềm đứng bên cạnh nghe nửa ngày, đại khái hiểu được tình huống trước mắt, ngẫm nghĩ, dừng một chút, ngoắc ngoắc Đường Cần: “Tiểu Đường?! Bọn anh phải trở về, cậu giúp mang người lên xe rồi cùng về đi.” Nói xong dừng một chút, quay đầu còn thật tình đề nghị với nhỏ con: “Mọi người cũng về nhà đi thôi, đừng đi quán bar nữa, mấy ngày nay nghe báo sẽ có mưa to, coi chừng mai bị cảm lạnh đấy.”
Nhỏ con cười ha ha: “Đùa gì thế, dự báo thời tiết nói mấy hôm nay đều nắng to…ách…”
Nhỏ con còn chưa nói xong, một giọt mưa đã độp lên mũi.
Tiếp theo mưa dần nặng hạt, chưa đến 1 phút đồng hồ đã tầm tã…
“Nhìn đi, trời mưa.” Ngao Tiềm vô tội nhìn lại.
“…”
Đọc tới đây tự nhiên thấy Ngao Long vương có chút phúc hắc
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ