Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 58: Đội quân tiểu Tam
Bởi vì có tiểu Tam đến, tiệm gốm nhỏ của Phong Tiểu Tiểu đạt kỉ lục đỉnh cao thu nhập mới.
Nói như thế không phải là vì tiểu Tam xinh đẹp đến mức hấp dẫn sinh vật khác giống đổ xô ào ạt đến, nguyên nhân chủ yếu cũng là do em gái tiểu Tam không chịu được cô đơn.
Tuy rằng chỉ là ở tạm dưỡng thai, lại phải hạn chế không thể tùy tiện ra cửa, nhưng hiển nhiên tiểu Tam sẽ không chịu cam lòng chỉ lên mạng xem ti vi như thế. Rảnh rỗi đến mức nấu cháo điện thoại đến nửa đêm, sáng sớm hôm sau lập tức gọi một băng chị em đến giết thời gian.
Cuộc sống của mấy bà làm nhỏ lúc nào cũng rỗng tuếch, trò chuyện thì không giống như những cô gái bình thường. Châu báu xa hoa, túi xách thời trang không phải là đề tài những nữ sinh thường nhắc đến, cho dù có nghe ngóng tìm hiểu cũng không có cách nào với đến trong tầm tay như mấy bà nhỏ. Mà những phu nhân vốn tiếp xúc với những món xa xỉ đó đương nhiên là khinh bỉ mấy người được đàn ông bao dưỡng.
Cuộc sống rỗng tuếch có mỗi tiền tài, đám tiểu Tam chỉ còn cách tụ tập thành quân đoàn, ngoài khoe khoang so sánh kim chủ ra thì là chơi bời, may mắn thì có thể bắt được một lão già mà làm đám cưới, thiếu may mắn thì cụp đuôi về nhà kiếm đại một thằng trai bao nào đó mà sống qua ngày, mà không khéo trên đường bị tạt axit cũng nên.
Em gái tiểu Tam còn có một đoàn chị em như vậy, sau khi nghe nói Điềm Điềm mang thai 4 tháng lại được kim chủ chăm sóc cẩn thận mong muốn sinh đứa bé ra thậm chí còn hứa hẹn một cuộc hôn nhân, tập thể đoàn tiểu Tam hâm mộ không thôi. Cho dù Điềm Điềm không muốn kết hôn, nhưng thế nào đi chăng nữa thì trong cái vòng luẩn quẩn này cô ta cũng coi như là một người thành công.
“Em nhận ra ít nhất Đường Cần nói cũng có câu đúng.” Phong Tiểu Tiểu ở nhà sau nhìn lên một đám gái đẹp líu ríu đùa giỡn ở xưởng DIY, mà ở giữa là Điềm Điềm tiếp đón bọn họ với tư thái như chủ nhân, rốt cuộc nhịn không được than thở với Dương Nghiễn: “Có khi em mở đúng là không phải tiệm gốm mà là khách sạn thật.”
“Ngữ khí ngày hôm qua người ta dùng là nghi vấn.” Dương Nghiễn ngồi trên sô pha chuyển kênh TV, không quan tâm đến tình hình nhà trước: “Em không ngồi? Mấy con nhóc kia đến tìm việc vui, dù thế nào tiệm mình có thu nhập là được, em cứ kệ họ làm gì thì làm.”
“Cũng đúng.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu đi tới: ” Em xem chừng em gái tiểu Tam thực sự định dưỡng thai đến khi sinh rồi, quân đoàn tiểu Tam này không chừng có thể thành khách quen nhà ta đấy.”
Đang nói, Điềm Điềm dẫn theo đàn khách sộp tương lai thay đổi chiến địa, cũng chính là đi đến nhà sau. Một đám phụ nữ cười hì hì không để ý đến chủ nhân, tự nhiên mà tiến vào, Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy nhíu mày, tiến lên ngăn cản: “Đây không phải khu vực buôn bán, là nơi ở tư nhân.”
Đám bà hai lơ đễnh, trong đó có một em gái xinh đẹp khá nổi bật thoải mái mò ví: “Ai nha, bọn tôi chỉ ngồi một chút, ghế bên kia lạnh lắm. Lại không có chỗ uống nước ăn ăn cái gì, bà chủ thông cảm chút đi.”
Điềm Điềm cũng sao gật đầu: “Bọn này ngồi chút rồi đi thôi, đừng khắt khe như vậy chứ.” nói xong cũng cầm ví tiền, còn khuyên can em gái xinh đẹp kia: “Mày đừng lấy, hôm nay là tao mời, tao trả.” thể hiện muốn trả tiền mua chỗ.
Dương Nghiễn cũng là phú nhị đại, cho đến bây giờ chỉ có hắn lấy tiền đập người, còn chưa gặp qua người khác lấy tiền đập hắn. Nhìn thấy trận thế này thật không thoải mái, nhíu mày quay đầu: “Nghe ý của cô là tôi nên khiêng một cái sô pha đặt giữa tiệm phục vụ mấy người?” Tốt hơn là nối mạng thêm ti vi máy tính gì đó, lại mang trái cây thức uống cùng tạp chí số mới, bên cạnh xây thêm cái phòng tắm nữa….Thật tốt, đúng là xem tiệm gốm này như khách sạn.
Đàn tiểu Tam bị châm chọc như vậy không vui, đám đàn bà này có chung một đặc điểm là nhàm chán, thứ hai chính là ngứa miệng. Một khi đụng đến chuyện không thoải mái là ông ổng lên mắng chửi, lần này nghe thấy Dương Nghiễn không cho mặt mũi như vậy, tuy rằng đối phương có chút nhan sắc, cũng không ngăn được dục vọng muốn nhào lên khẩu chiến của họ.
Phong Tiểu Tiểu vội hòa giải: “Các cô, ở đây thực sự không thể tiếp khách, các cô…”
“Một ngàn đồng.” Điềm Điềm đánh gãy lời.
Đối với đám đàn bà này mà nói, một ngàn đồng cufng lắm đủ tiền một bữa cơm, không tính rẻ, nhưng lấy rất thuận tay, hiện tại quan trọng nhất là mặt mũi.
Phong Tiểu Tiểu dừng một chút, cầm tiền lại nói: “Các cô nếu ở trong này thì chỉ có thể trong phạm vi phòng khách, không thể vào phòng tư nhân.”
Đám tiểu Tam hài lòng, hi hi ha ha trêu tức: “Bọn này cần vào phòng riêng làm gì, có đưa tiền còn họa may.”
Dương Nghiễn sách một tiếng, quay đầu tiếp tục xem ti vi của hắn, Phong Tiểu Tiểu quyết định không ngăn cản cũng không tán thành, dù sao chỉ cần không quấy rầy mình là được.
Đoàn quân tiểu Tam ở phòng khách uống trà tám chuyện, đề tài từ hàng hiệu trang sức mới mua đến phú thương chính khách mới quen nào, trời Nam đất Bắc lại chuyển sang lên người Điềm Điềm, than thở đối phương mệnh tốt có thể tu thành chính quả, ngược lại với một em gái khác trong nhóm, mặc dù cũng đang mang thai, đã ra ngoài ánh sáng, người ta lại thẳng thừng quăng chi phiếu, hiện còn đang bị đám nhân tình của kim chủ vây quanh chửi rủa, thật sự đáng thương.
Lần này mọi người đến ngoài thăm Điềm Điềm cùng chơi đùa ra, còn nữa là muốn điều động tỉnh trưởng phu nhân tương lai trong nội bộ, giúp đỡ kéo kéo em gái kia một phen. Chức vụ của vị kim chủ nhà em gái kia thấp hơn tỉnh trưởng, vừa vặn Hồ tỉnh trưởng có thể mở miệng được, cái gọi là tiểu Tam thiên hạ đều một nhà, một chị em lên hương, tự nhiên cũng phải kéo theo một đàn phía sau, chứ không thì cô ta có thể yên với đám tiểu Tam này sao?
Dương Nghiễn chút có chút không nghe vào, đối với ý nghĩ của đám này chỉ cười nhạt bày tỏ khinh bỉ.
Người đàn ông họ nhắc đến Dương Nghiễn cũng biết, tuổi hơn 40, đường làm quan coi như thuận buồm xuôi gió, nhưng để làm được điều đó lại không dựa vào thực lực, mà bởi hắn có một bà vợ với hậu trường cứng rắn … Người biết chuyện này không nhiều, bởi vì bà vợ kia tuy giàu có lại khá yêu chồng, vì mặt mũi của đối phương, bà ta rất ít khi lộ diện, chỉ làm ra một bộ tư thái phu quí thì thê vinh, cho nên chỉ có số ít người tiếp xúc nhiều hoặc là nguồn tin linh hoạt mới có thể biết được bối cảnh của người phụ nữ này.
Loại đàn ông bám váy đà bà làm thành sự nghiệp luôn có tâm lí kính sợ vợ mình, tiền đồ cả nhà đều cột hết lên người người ta, có muốn bất kính úy cũng không được. Hơn nữa lợi ích khúc mắc trong đó cũng rất phức tạp. Cho dù vợ không ngại chồng mình gặp dịp thì chơi ở ngoài, ông ta cũng không thể vì tình nhân bên ngoài mà khiêu chiến địa vị chính thất…Bọn họ không dám, cũng dám không nổi.
Điềm Điềm có chút do dự, cô tính sinh xong cầm tiền rồi biến, cho nên trên tâm lí mà nói thật sự không muốn lại có gì dính líu. Nhưng bạn bè đã mở miệng không thể không giúp. Vì thế mà chuyện này thật phiền toái.
Đang nói chuyện, đột nhiên một toán cảnh sát ập vào, vào cửa liền giơ giấy chứng nhận, nói rằng có người báo ở đây đang tổ chức hoạt động phi pháp, muốn bắt người đi điều tra. Lời vừa dứt, đầu đã quay sang chỉ thẳng vào cô gái nhỏ bên cạnh Điềm Điềm.
Đám bà nhỏ duyên dáng gọi to, xôn xao, mới nhìn đã hiểu vị chính thất kia ra tay, đều căm phẫn móc điện thoại tỏ vẻ muốn tìm người đến.
Toán cảnh sát không hề nao núng, thẳng tay tóm người, ngay cả chỗ Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn cũng có người đến chăm sóc.
Đúng lúc này, một nữ cảnh thanh tú đột nhiên “ô” một tiếng, một tay che miệng, một tay chỉ vào Dương Nghiễn: “Anh là Dương Nghiễn?! Dương Nghiễn của Dương gia?!”
Những lời này có chỗ sai ngữ pháp, nhưng những người ở đây không ai để ý đến chuyện này, mọi người đều biết “Dương” không chỉ đơn giản là một cái họ, mà là một cái bảng hiệu khổng lồ. Nói đến trong vòng luẩn quẩn này, là nói đến Dương lão đầu . Tuy Dương Nghiễn không hay lộ mặt trên truyền thông, nhưng tên tuổi trong vòng là như sấm bên tai.
Điềm Điềm nào biết chuyện này, lần trước ăn tối chung, thái độ của lão Hồ với anh ta không mấy nhiệt tình, còn tưởng rằng chỉ là một ông chủ bình thường thôi, hoặc là họ hàng có quan hệ gì đó muốn nhờ vả, không ngờ chân tướng lại ngoài ý muốn như vậy…Ngẫm lại cũng đúng, ai có thể nghĩ đến một vị thái tử mông ngồi trên hàng tỉ lại sẽ ngày ngày đảo qua đảo lại trong một cửa hàng gốm mĩ nghệ nhỏ xíu này?!
Dương Nghiễn thấy có người nhận ra mình, cũng cảm thấy hứng thú nhìn nhiều hai mắt: “Cô là?!”
Em gái thanh tú đứng thẳng, bày ra tư thái hoàn mĩ nhất của mình, lại nhỏ giọng đáp: “Lúc trước tôi thấy anh ở lễ khánh thành của công ti X X cho nên có chút ấn tượng.”
Đáng tiếc người ta không ấn tượng với mình, lúc ấy thủ trưởng của mình cùng vài người khác giống mấy con chó lông xù vẫy đuôi nịnh nọt cha con nhà họ Dương, mà ngay cả một ánh mắt người ta cũng chưa thèm cho.
Đám bà hai lại hô to kinh ngạc, không ai sự đoán được ở đây lại có một cái đuôi cá lớn như vậy.
Điềm Điềm lập tức thay đổi một vẻ mặt, phô trương mắng: “Các người dám bắt bọn này, chờ coi đến cuối cùng ai mới không hay ho!”
Dương Nghiễn không sao cả vòng tay đứng một bên nhìn náo nhiệt, không tính hỗ trợ cũng không tính vạch trần. Cái loại cuộc sống chui rúc làm nhỏ là do bọn họ chợn lựa, vì thế có hậu quả gì cũng chỉ bọn họ tự gánh, Dương Nghiễn sẽ không đồng tình với họ, không phải vì máu lạnh, chẳng qua là bởi chuyện không liên quan đến mình.
Đương nhiên, nếu đối phương muốn cáo mượn oai hùm dưới điều kiện tiên quyết là không ngại đến mình, Dương Nghiễn cũng không keo kiệt đến mức vạch trần, chỉ Là hắn không có nghĩa vụ phải phối hợp thôi.
Cảnh sát quả nhiên do dự, đối phó một đám tiểu Tam thì không sao,nhưng nếu thái tử nhà họ Dương còn ở trong đó mà nói, tính nghiêm trọng của vấn đề này đã không phải nhỏ nữa.
“Dương tiên sinh, xin hỏi anh cùng bọn họ…” Nữ cảnh sát thanh tú do dự hỏi.
Dương Nghiễn cưới cười: “Nơi này là cửa hàng của tôi … và bạn gái, cô Điềm Điềm kia là ở tạm, còn lại là bạn bè của cô ta.”
Phong Tiểu Tiểu phối hợp nâng móng vuốt: “Hi ~ tôi là bạn gái.”
“…”
Một cảnh sát xin lỗi, đến một bên gọi điện thoại vài câu, sau đó quay người trở lại: “Quấy rầy cửa hàng kinh doanh thật có lỗi, chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, chúng tôi cần điều tra thêm.”
Muốn bắt người cũng không gấp gáp, thế nào cũng có cơ hội thôi.
Nói như thế không phải là vì tiểu Tam xinh đẹp đến mức hấp dẫn sinh vật khác giống đổ xô ào ạt đến, nguyên nhân chủ yếu cũng là do em gái tiểu Tam không chịu được cô đơn.
Tuy rằng chỉ là ở tạm dưỡng thai, lại phải hạn chế không thể tùy tiện ra cửa, nhưng hiển nhiên tiểu Tam sẽ không chịu cam lòng chỉ lên mạng xem ti vi như thế. Rảnh rỗi đến mức nấu cháo điện thoại đến nửa đêm, sáng sớm hôm sau lập tức gọi một băng chị em đến giết thời gian.
Cuộc sống của mấy bà làm nhỏ lúc nào cũng rỗng tuếch, trò chuyện thì không giống như những cô gái bình thường. Châu báu xa hoa, túi xách thời trang không phải là đề tài những nữ sinh thường nhắc đến, cho dù có nghe ngóng tìm hiểu cũng không có cách nào với đến trong tầm tay như mấy bà nhỏ. Mà những phu nhân vốn tiếp xúc với những món xa xỉ đó đương nhiên là khinh bỉ mấy người được đàn ông bao dưỡng.
Cuộc sống rỗng tuếch có mỗi tiền tài, đám tiểu Tam chỉ còn cách tụ tập thành quân đoàn, ngoài khoe khoang so sánh kim chủ ra thì là chơi bời, may mắn thì có thể bắt được một lão già mà làm đám cưới, thiếu may mắn thì cụp đuôi về nhà kiếm đại một thằng trai bao nào đó mà sống qua ngày, mà không khéo trên đường bị tạt axit cũng nên.
Em gái tiểu Tam còn có một đoàn chị em như vậy, sau khi nghe nói Điềm Điềm mang thai 4 tháng lại được kim chủ chăm sóc cẩn thận mong muốn sinh đứa bé ra thậm chí còn hứa hẹn một cuộc hôn nhân, tập thể đoàn tiểu Tam hâm mộ không thôi. Cho dù Điềm Điềm không muốn kết hôn, nhưng thế nào đi chăng nữa thì trong cái vòng luẩn quẩn này cô ta cũng coi như là một người thành công.
“Em nhận ra ít nhất Đường Cần nói cũng có câu đúng.” Phong Tiểu Tiểu ở nhà sau nhìn lên một đám gái đẹp líu ríu đùa giỡn ở xưởng DIY, mà ở giữa là Điềm Điềm tiếp đón bọn họ với tư thái như chủ nhân, rốt cuộc nhịn không được than thở với Dương Nghiễn: “Có khi em mở đúng là không phải tiệm gốm mà là khách sạn thật.”
“Ngữ khí ngày hôm qua người ta dùng là nghi vấn.” Dương Nghiễn ngồi trên sô pha chuyển kênh TV, không quan tâm đến tình hình nhà trước: “Em không ngồi? Mấy con nhóc kia đến tìm việc vui, dù thế nào tiệm mình có thu nhập là được, em cứ kệ họ làm gì thì làm.”
“Cũng đúng.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu đi tới: ” Em xem chừng em gái tiểu Tam thực sự định dưỡng thai đến khi sinh rồi, quân đoàn tiểu Tam này không chừng có thể thành khách quen nhà ta đấy.”
Đang nói, Điềm Điềm dẫn theo đàn khách sộp tương lai thay đổi chiến địa, cũng chính là đi đến nhà sau. Một đám phụ nữ cười hì hì không để ý đến chủ nhân, tự nhiên mà tiến vào, Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy nhíu mày, tiến lên ngăn cản: “Đây không phải khu vực buôn bán, là nơi ở tư nhân.”
Đám bà hai lơ đễnh, trong đó có một em gái xinh đẹp khá nổi bật thoải mái mò ví: “Ai nha, bọn tôi chỉ ngồi một chút, ghế bên kia lạnh lắm. Lại không có chỗ uống nước ăn ăn cái gì, bà chủ thông cảm chút đi.”
Điềm Điềm cũng sao gật đầu: “Bọn này ngồi chút rồi đi thôi, đừng khắt khe như vậy chứ.” nói xong cũng cầm ví tiền, còn khuyên can em gái xinh đẹp kia: “Mày đừng lấy, hôm nay là tao mời, tao trả.” thể hiện muốn trả tiền mua chỗ.
Dương Nghiễn cũng là phú nhị đại, cho đến bây giờ chỉ có hắn lấy tiền đập người, còn chưa gặp qua người khác lấy tiền đập hắn. Nhìn thấy trận thế này thật không thoải mái, nhíu mày quay đầu: “Nghe ý của cô là tôi nên khiêng một cái sô pha đặt giữa tiệm phục vụ mấy người?” Tốt hơn là nối mạng thêm ti vi máy tính gì đó, lại mang trái cây thức uống cùng tạp chí số mới, bên cạnh xây thêm cái phòng tắm nữa….Thật tốt, đúng là xem tiệm gốm này như khách sạn.
Đàn tiểu Tam bị châm chọc như vậy không vui, đám đàn bà này có chung một đặc điểm là nhàm chán, thứ hai chính là ngứa miệng. Một khi đụng đến chuyện không thoải mái là ông ổng lên mắng chửi, lần này nghe thấy Dương Nghiễn không cho mặt mũi như vậy, tuy rằng đối phương có chút nhan sắc, cũng không ngăn được dục vọng muốn nhào lên khẩu chiến của họ.
Phong Tiểu Tiểu vội hòa giải: “Các cô, ở đây thực sự không thể tiếp khách, các cô…”
“Một ngàn đồng.” Điềm Điềm đánh gãy lời.
Đối với đám đàn bà này mà nói, một ngàn đồng cufng lắm đủ tiền một bữa cơm, không tính rẻ, nhưng lấy rất thuận tay, hiện tại quan trọng nhất là mặt mũi.
Phong Tiểu Tiểu dừng một chút, cầm tiền lại nói: “Các cô nếu ở trong này thì chỉ có thể trong phạm vi phòng khách, không thể vào phòng tư nhân.”
Đám tiểu Tam hài lòng, hi hi ha ha trêu tức: “Bọn này cần vào phòng riêng làm gì, có đưa tiền còn họa may.”
Dương Nghiễn sách một tiếng, quay đầu tiếp tục xem ti vi của hắn, Phong Tiểu Tiểu quyết định không ngăn cản cũng không tán thành, dù sao chỉ cần không quấy rầy mình là được.
Đoàn quân tiểu Tam ở phòng khách uống trà tám chuyện, đề tài từ hàng hiệu trang sức mới mua đến phú thương chính khách mới quen nào, trời Nam đất Bắc lại chuyển sang lên người Điềm Điềm, than thở đối phương mệnh tốt có thể tu thành chính quả, ngược lại với một em gái khác trong nhóm, mặc dù cũng đang mang thai, đã ra ngoài ánh sáng, người ta lại thẳng thừng quăng chi phiếu, hiện còn đang bị đám nhân tình của kim chủ vây quanh chửi rủa, thật sự đáng thương.
Lần này mọi người đến ngoài thăm Điềm Điềm cùng chơi đùa ra, còn nữa là muốn điều động tỉnh trưởng phu nhân tương lai trong nội bộ, giúp đỡ kéo kéo em gái kia một phen. Chức vụ của vị kim chủ nhà em gái kia thấp hơn tỉnh trưởng, vừa vặn Hồ tỉnh trưởng có thể mở miệng được, cái gọi là tiểu Tam thiên hạ đều một nhà, một chị em lên hương, tự nhiên cũng phải kéo theo một đàn phía sau, chứ không thì cô ta có thể yên với đám tiểu Tam này sao?
Dương Nghiễn chút có chút không nghe vào, đối với ý nghĩ của đám này chỉ cười nhạt bày tỏ khinh bỉ.
Người đàn ông họ nhắc đến Dương Nghiễn cũng biết, tuổi hơn 40, đường làm quan coi như thuận buồm xuôi gió, nhưng để làm được điều đó lại không dựa vào thực lực, mà bởi hắn có một bà vợ với hậu trường cứng rắn … Người biết chuyện này không nhiều, bởi vì bà vợ kia tuy giàu có lại khá yêu chồng, vì mặt mũi của đối phương, bà ta rất ít khi lộ diện, chỉ làm ra một bộ tư thái phu quí thì thê vinh, cho nên chỉ có số ít người tiếp xúc nhiều hoặc là nguồn tin linh hoạt mới có thể biết được bối cảnh của người phụ nữ này.
Loại đàn ông bám váy đà bà làm thành sự nghiệp luôn có tâm lí kính sợ vợ mình, tiền đồ cả nhà đều cột hết lên người người ta, có muốn bất kính úy cũng không được. Hơn nữa lợi ích khúc mắc trong đó cũng rất phức tạp. Cho dù vợ không ngại chồng mình gặp dịp thì chơi ở ngoài, ông ta cũng không thể vì tình nhân bên ngoài mà khiêu chiến địa vị chính thất…Bọn họ không dám, cũng dám không nổi.
Điềm Điềm có chút do dự, cô tính sinh xong cầm tiền rồi biến, cho nên trên tâm lí mà nói thật sự không muốn lại có gì dính líu. Nhưng bạn bè đã mở miệng không thể không giúp. Vì thế mà chuyện này thật phiền toái.
Đang nói chuyện, đột nhiên một toán cảnh sát ập vào, vào cửa liền giơ giấy chứng nhận, nói rằng có người báo ở đây đang tổ chức hoạt động phi pháp, muốn bắt người đi điều tra. Lời vừa dứt, đầu đã quay sang chỉ thẳng vào cô gái nhỏ bên cạnh Điềm Điềm.
Đám bà nhỏ duyên dáng gọi to, xôn xao, mới nhìn đã hiểu vị chính thất kia ra tay, đều căm phẫn móc điện thoại tỏ vẻ muốn tìm người đến.
Toán cảnh sát không hề nao núng, thẳng tay tóm người, ngay cả chỗ Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn cũng có người đến chăm sóc.
Đúng lúc này, một nữ cảnh thanh tú đột nhiên “ô” một tiếng, một tay che miệng, một tay chỉ vào Dương Nghiễn: “Anh là Dương Nghiễn?! Dương Nghiễn của Dương gia?!”
Những lời này có chỗ sai ngữ pháp, nhưng những người ở đây không ai để ý đến chuyện này, mọi người đều biết “Dương” không chỉ đơn giản là một cái họ, mà là một cái bảng hiệu khổng lồ. Nói đến trong vòng luẩn quẩn này, là nói đến Dương lão đầu . Tuy Dương Nghiễn không hay lộ mặt trên truyền thông, nhưng tên tuổi trong vòng là như sấm bên tai.
Điềm Điềm nào biết chuyện này, lần trước ăn tối chung, thái độ của lão Hồ với anh ta không mấy nhiệt tình, còn tưởng rằng chỉ là một ông chủ bình thường thôi, hoặc là họ hàng có quan hệ gì đó muốn nhờ vả, không ngờ chân tướng lại ngoài ý muốn như vậy…Ngẫm lại cũng đúng, ai có thể nghĩ đến một vị thái tử mông ngồi trên hàng tỉ lại sẽ ngày ngày đảo qua đảo lại trong một cửa hàng gốm mĩ nghệ nhỏ xíu này?!
Dương Nghiễn thấy có người nhận ra mình, cũng cảm thấy hứng thú nhìn nhiều hai mắt: “Cô là?!”
Em gái thanh tú đứng thẳng, bày ra tư thái hoàn mĩ nhất của mình, lại nhỏ giọng đáp: “Lúc trước tôi thấy anh ở lễ khánh thành của công ti X X cho nên có chút ấn tượng.”
Đáng tiếc người ta không ấn tượng với mình, lúc ấy thủ trưởng của mình cùng vài người khác giống mấy con chó lông xù vẫy đuôi nịnh nọt cha con nhà họ Dương, mà ngay cả một ánh mắt người ta cũng chưa thèm cho.
Đám bà hai lại hô to kinh ngạc, không ai sự đoán được ở đây lại có một cái đuôi cá lớn như vậy.
Điềm Điềm lập tức thay đổi một vẻ mặt, phô trương mắng: “Các người dám bắt bọn này, chờ coi đến cuối cùng ai mới không hay ho!”
Dương Nghiễn không sao cả vòng tay đứng một bên nhìn náo nhiệt, không tính hỗ trợ cũng không tính vạch trần. Cái loại cuộc sống chui rúc làm nhỏ là do bọn họ chợn lựa, vì thế có hậu quả gì cũng chỉ bọn họ tự gánh, Dương Nghiễn sẽ không đồng tình với họ, không phải vì máu lạnh, chẳng qua là bởi chuyện không liên quan đến mình.
Đương nhiên, nếu đối phương muốn cáo mượn oai hùm dưới điều kiện tiên quyết là không ngại đến mình, Dương Nghiễn cũng không keo kiệt đến mức vạch trần, chỉ Là hắn không có nghĩa vụ phải phối hợp thôi.
Cảnh sát quả nhiên do dự, đối phó một đám tiểu Tam thì không sao,nhưng nếu thái tử nhà họ Dương còn ở trong đó mà nói, tính nghiêm trọng của vấn đề này đã không phải nhỏ nữa.
“Dương tiên sinh, xin hỏi anh cùng bọn họ…” Nữ cảnh sát thanh tú do dự hỏi.
Dương Nghiễn cưới cười: “Nơi này là cửa hàng của tôi … và bạn gái, cô Điềm Điềm kia là ở tạm, còn lại là bạn bè của cô ta.”
Phong Tiểu Tiểu phối hợp nâng móng vuốt: “Hi ~ tôi là bạn gái.”
“…”
Một cảnh sát xin lỗi, đến một bên gọi điện thoại vài câu, sau đó quay người trở lại: “Quấy rầy cửa hàng kinh doanh thật có lỗi, chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, chúng tôi cần điều tra thêm.”
Muốn bắt người cũng không gấp gáp, thế nào cũng có cơ hội thôi.
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ