Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 138: Quán bar (2)
Quán bar, nhất là sàn nhảy, đây luôn là loại bản đồ gây ra nhiều tình tiết nguy hiểm nhất trong các loại hình tiểu thuyết.
Phàm là có dính tới sàn nhảy, nhẹ thì bị cướp sắc, nặng thì bị đổ tội cướp sắc, dù sao chỉ cần là người trong cuộc, muốn bình yên đi qua không dính miếng lá nào là chuyện không thể.
Đám Phong Tiểu Tiểu không có trải nghiệm được định luật này, nhưng may mắn được đứng coi trực tiếp.
“Bắt lấy nó cho tao!”
Chỉ vừa bình an đi qua sàn nhảy chưa kịp bước tới cửa, ngay khi thanh niên họ Lí rất phong độ định boa cho em trai phục vụ đứng ở cửa vài đồng, đột nhiên từ đằng sau vang lên tiếng gào rống, tiếp đó thanh niên họ Lý còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì, một thứ gì đó bổ nhào vào hắn từ đằng sau, hất hắn phải bước lên hai bước mới đứng vững, ví tiền cùng chìa khóa trên tay văng ra.
Sau đó một người đàn ông chạy qua, lại tiếp theo một đám đàn ông chạy qua.
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn trốn cực nhanh, từ khi thanh âm truyền đến đã lẹ chân nhường đường, hai tốp người bằng qua không bị đụng phải, nhưng tiểu Lý lại có chút xui xẻo, bị đụng ngã trái ngã phải, nhe răng đỡ thắt lưng nói không ra lời—-Mẹ nó, không biết thắt lưng của đàn ông quan trọng cỡ nào sao, đụng em gái mấy người chứ đụng!
“Không sao chứ?” Dương Nghiễn rất có lương tâm hỏi thăm một câu.
“Không sao.” Cắn răng nuốt máu, ở thời điểm này chật vật cỡ nào cũng phải giữ mặt mũi! Tiểu Lý thực kiên cường đứng thẳng, sau đó nhìn đến tay phải trống trơn, nhìn nhìn lại em trai phục vụ đứng ở cửa cũng bị đụng nhưng may mắn nắm được cửa ổn định thân mình.
Trong tay em trai còn cầm tiền boa tiểu Lý đưa, thấy nhìn về phía mình, rất có tố chất vội chỉ vào một hướng: “Ví của anh vừa bị đụng rớt.”
Tiểu Lí nhìn theo hướng ngón tay, ví tiền của mình quả thật đang lẳng lặng nằm ở một góc cách đó không xa….mọi người ngày nay đều biết, sự đáng sợ khi mất ví không nằm ở chỗ tổn thất kinh tế, mà nhiều hơn là tổn thất về thời gian và công sức.
Ví dụ như báo mất làm lại chi phiếu, thẻ tín dụng, giấy tờ tùy thân… sẽ tiêu tốn không ít ngày giờ. Mà nếu trong ví có chứng minh nhân dân còn thảm hại hơn, muốn làm lại tấm thẻ đó thì thời gian phải tính bằng tuần.
Ngày nay, những thanh niên kiệt xuất giới trộm đạo cũng rất có đạo đức công việc. Bọn họ chỉa ví tiền xong còn có thể rất lịch sự kí gửi trả lại giấy chứng minh nhân dân cũng như các loại giấy tờ khác, an ủi tâm linh yếu ớt đã bị tổn thương của nạn nhân.
Mang tâm lí may mắn lượm lại ví tiền, tiểu Lí nhìn trái nhìn phải, sắc mặt biến đổi: “Ủa, chìa khóa xe tôi đâu?”
Dương Nghiễn vốn đang định bước đi, vừa nghe lời này quay đầu: “Chìa khóa xe cũng bị văng?” nói xong lại dừng một chút, buồn bực: “Anh nói chú đi đường có thể bớt cầm linh tinh được không? Ra bãi mới lấy chìa khóa sẽ chết sao?”
Người anh em này có điểm ấy không tốt. Không thích nhất là mặc áo gấm đi đêm(*), có cái gì cũng muốn bày ra cho vạn chúng chiêm ngưỡng, ví dụ như cái bật lửa mấy ngàn đồng, ví dụ như cái chìa khóa xe mấy trăm vạn, ví dụ như cái ví hàng hiệu số lượng có hạn…. Một mình ra ngoài như vậy, thiếu điều dán hai chữ “dê béo” lên người, người ta không nhắm hắn thì nhắm ai?
(*) Áo gấm đi đêm: đây là một câu thành ngữ với ý nghĩa phê phán sự không hợp lý, không đúng lúc, không đúng chỗ của một hành động nào đó, sẽ mang lại sự lãng phí, không có tác dụng gì. Hoặc câu này cũng có thể dùng trong trường hợp chỉ một hành động gì đó rất đáng hoài nghi, mờ ám, khuất tất, vì áo gấm đi đêm là một hành động không bình thường.
Áo gấm: một loại áo dệt bằng tơ lụa, nhiều màu sắc, có hình hoa văn đẹp và quý, đây là loại áo sang trọng, đắt tiền, thì phải mặc, ăn diện vào ban ngày mới có thể phát huy tác dụng, được mọi người nhìn thấy và công nhận giá trị của nó, còn mặc vào ban đêm, không ai nhìn được gì, thì áo gấm cũng không có khác áo thường là gì.(nguồn: Lazi.vn)
Phong Tiểu Tiểu nghe thấy Dương Nghiễn nói lời không biết xấu hổ như vậy cũng nhịn không được chen mồm: ” Anh cũng có tư cách nói người khác?” Mấy thứ vụn vặt của Dương Nghiễn chưa bao giờ ít hơn người khác, ngày thứ hai ở lần gặp mặt đầu tiên, cho dù bị trấn lột cũng cấp tốc mua cho đủ đồ gia dụng, mỗi cái hóa đơn không dưới mười vạn…
“Người sáng chói như anh mày nếu không chỉnh chu trang phục và đạo cụ mà đã ra ngoài thì sẽ không ai nói tao điệu thấp, chỉ toàn nói nguy hiểm giả vờ ngu, giả heo ăn thịt hổ.” Dương Nghiễn phun ngụm khói không khách khí nói.
“Cái mông! Tiểu bạch kiểm ngày nay đầy chất lượng, anh cho rằng chỉ mình mình đẹp?” Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ.
Tiểu Lí phát điên: “Hai vị tạm thời đừng cãi nữa có được không, giúp thằng em tìm cái chìa khóa xe đi!” Cái chìa khóa này không nhẹ hơn ví tiền chút nào, lỡ như bị người bỏ túi, xe mình đỗ trong bãi như hạc giữa bầy gà, người ta lái đi cũng không phải là chuyện không có khả năng, tổn thất hơn cả mất ví tiền.
Ở thời khắc mấu chốt, cậu nhân viên nhận tiền boa rất có tố chất nghề nghiệp nhấc tay: “Lúc nãy hình như mấy người kia chạy qua đá đi rồi.”
“Đá đi rồi?” Tiểu Lí cơ hồ hét thảm thiết, mặt mũi hoa dung thất sắc. Hắn tạo nghiệt gì! Khó trách người xưa đều nói hồng nhan là kẻ gây họa, mình chẳng phải chỉ đi bồi con bạn đi uống rượu giải sầu tiện thể gọi giúp một cuộc gọi làm mối thôi sao, vì sao lại gặp báo ứng như vậy?!
Dương Nghiễn “sách” một tiếng, búng điếu thuốc, đạp tắt đầu lửa, sau đó hai tay đút túi chỉ huy: “Anh đi tìm chìa khóa, tiểu Lí chú đưa Tiểu Tiểu ra xe chú chờ trước, nếu có người cầm chìa khóa đến lái xe đi cứ đập cho nó đo đất.”
“Em? Đánh người khác đo đất?” Tiểu Lí buồn bực, lỡ như bị đám người kia lấy chìa khóa, người ta mang theo anh em bè lũ, mình đánh sao lại.
“Chưa nói chú.” Dương Nghiễn thật thẳng thắn: “Chú dẫn Tiểu Tiểu đi, đến lúc đó nó sẽ ra tay.”
“…”
Phân công nhiệm vụ xong, thấy anh em tâm ý đã quyết, tiểu Lí cũng đành dẫn Phong Tiểu Tiểu, thuận tiện mang theo tiểu mĩ nữ vội vàng đến chỗ đậu xe.
Dương Nghiễn quả nhiên ra ngoài tìm chìa khóa, người đàn ông bị đuổi khi nãy tựa hồ đã chạy thoát, đám người đuổi theo hắn đang lượn lờ đằng trước cửa, Dương Nghiễn nhìn thoáng qua đám người, không định chõ mõm vào.
Chỉ chốc lát sau tiểu Lí dẫn Phong Tiểu Tiểu tìm được xe mình, thả tiểu mĩ nữ xuống đưa cho tiểu Lí đỡ, Phong Tiểu Tiểu xoay xoay cổ tay, vỗ vỗ mui xe khen: “Thực phong cách, Porsche?”
“Ừm, 300 vạn lận đó.” Tiểu Lí nửa buồn bực nửa khoe khoang.
“Khó trách chú đau lòng như vậy.” Phong Tiểu Tiểu cười cười không nói chuyện.
Đang lúc tán gẫu, bỗng nhiên cả hai thấy một người đàn ông vội vã chạy đến, tiểu Lí còn chưa phản ứng gì, hai mắt Phong Tiểu Tiểu đã sáng lên nhận ra thân phận của đối phương, cái bộ dáng này cực quen mắt, chẳng phải là anh trai vừa bị đuổi ở cửa lúc nãy sao.
Bộ dạng của người đàn ông có chút nữ tính, rất đẹp, xem dáng người tựa hồ không tệ, chẳng qua chạy trốn vội vàng, sợi tóc trên trán hỗn độn ẩm ướt.
Thấy người đàn ông này vội vàng chạy đến chỗ cách đám Phong Tiểu Tiểu vài xe, lấy ra chìa khóa nhấn nút, một chiếc xe sáng đèn kêu to hai tiếng, khi anh ta vừa định lên xe, có mấy người đuổi theo chạy vào trong bãi, trái phải lướt qua, rất nhanh chỉ vào hướng người đàn ông: “Thằng nhãi kia ở chỗ này.”
Một đám người rầm rập vây đến, tiểu Lí choáng váng, Phong Tiểu Tiểu rất có tâm tình nhàn hạ thoái mái đứng hóng hớt: “Người này thật ngốc, lên xe luôn đi không phải là xong rồi sao, còn ngơ ngác để người ta vây lại, đây chẳng phải là thiếu đầu óc là gì.”
Tiểu Lí nuốt ngụm nước miếng buồn bực: “Hắn mà dám lao đi mới là thiếu đầu óc đó, vừa nhìn đám này là biết thuộc loại không sợ sống chết, lỡ như khi hắn phá vòng vây thực đâm chết phải thằng nào, lại bị camera quay được, vài chục cuốn lịch bóc cả đời cũng không hết.”
“Chú cũng biết những người này không muốn sống, nghĩa là anh chàng kia không đâm chết bọn họ là được rồi chứ gì?” Phong Tiểu Tiểu liếc hắn một cái.
Tiểu Lí há hồm, ngẫm lại vẫn không nói được chữ nào —quả thật, người đàn ông kia bây giờ còn không lao ra, bị tóm được đánh thành tàn phế coi như nhẹ.
Lúc hai người bên này nói chuyện, bên kia đã đánh nhau, người đàn ông bị một đám du côn đánh quì rạp trên đất, vùng vẫy vài cái vẫn không đứng lên được, ngay sau đó một tên du côn đạp cho hắn một cước, tận lực đấm đá. Còn có hai tên ở ngoài chen không vào, nhìn trái nhìn phải phát hiện có hai kẻ vây xem, vì thế rất có hương vị giang hồ đi tới cảnh cáo: “Thông minh một chút, đừng có mà bon chen chuyện người khác.”
“Không tính toán bon chen, mấy anh đánh của mấy anh đi.” Phong Tiểu Tiểu không sao cả, không thân không quen, mình tự tìm phiền toái làm gì. Lại nói bây giờ cũng không biết chân tướng sự tình, cô không tính cứ gặp chuyện bất bình là hét lên tương trợ, đau họng thì làm sao.
Hai tên du côn ngẩn người, có thể là cảm thấy cảnh cáo không thu nhận được phản ứng trong mong đợi, có chút phẫn nộ đi về.
Vương Vi cũng bay ra xem náo nhiệt, ỷ vào ưu thế hồn phách còn bay rất cao, từ trên nhìn xuống người đàn ông bị đánh, tấm tắc hai tiếng: “Thực thảm” sau đó lại lượn về bên cạnh Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu không nhìn, dưới tình huống có người ngoài cô khẳng định không thể lộ ra chuyện mình nuôi một con quỉ.
Vương Vi quay lại chưa bao lâu, đột nhiên giữa đám du côn xôn xao một trận, người đàn ông kia vậy mà bùng nổ tiểu vũ trụ vọt ra, hơn nữa mục tiêu là nhắm về hướng mấy người Phong Tiểu Tiểu: “Cứu tôi!”
Cứu anh?! Bà đây nhược chất lan tâm tay trói gà không chặt…. Phong Tiểu Tiểu quay đầu….vờ không thấy.
Người đàn ông chạy vài bước đã bị tóm lại, giãy dụa lại hét: “Cô gái mặc váy vàng kia làm ơn cứu tôi!”
Váy vàng?!
Mắt lé à?! Hôm nay bà đây mang rõ ràng là váy màu…..Ách?!
Phong Tiểu Tiểu phản ứng quay đầu lại, nhìn Vương Vi một thân váy vàng như bông cúc, người sau cho cô một nụ cười khả ố sau đó quay đầu nhìn người đàn ông, chỉa chỉa mũi mình, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Người đàn ông kia vậy mà gật đầu, hơn nữa vẻ mặt kinh hỉ.
Phong Tiểu Tiểu xem như đã hiểu, đối phương không kêu mình, là muốn lôi kéo nữ quỉ trợ trận.
Sách! Người nọ hẳn là bị ép tới đường cùng. Chẳng lẽ không biết rằng quỉ hồn bình thường căn bản không làm gì được người thường? Hoặc là nói hắn cho rằng loại có thể tùy ý du đãng ở giờ này hẳn đều là ác quỉ có lai lịch?
Tiểu Lí mạc danh kì diệu nhìn xung quanh: “Ở đây có ai mặc váy vàng đâu?”
Đang nói chưa dứt lời, hắn đột nhiên nghe tiếng người bên cạnh thở dài, tiếp theo không đợi phản ứng lại là xảy ra chuyện gì, một bóng đen đã lao ra.
Kẻ có thể thấy quỉ khẳng định không phải người thường, xem ra lần này không thể không giúp. Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ siết nắm tay, vọt vào chiến cuộc vung đấm, lại xoay người tung đá, đẩy ra một đám du côn đứng trước người đàn ông rống lên: “Thả con gà này ra!”
Phàm là có dính tới sàn nhảy, nhẹ thì bị cướp sắc, nặng thì bị đổ tội cướp sắc, dù sao chỉ cần là người trong cuộc, muốn bình yên đi qua không dính miếng lá nào là chuyện không thể.
Đám Phong Tiểu Tiểu không có trải nghiệm được định luật này, nhưng may mắn được đứng coi trực tiếp.
“Bắt lấy nó cho tao!”
Chỉ vừa bình an đi qua sàn nhảy chưa kịp bước tới cửa, ngay khi thanh niên họ Lí rất phong độ định boa cho em trai phục vụ đứng ở cửa vài đồng, đột nhiên từ đằng sau vang lên tiếng gào rống, tiếp đó thanh niên họ Lý còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì, một thứ gì đó bổ nhào vào hắn từ đằng sau, hất hắn phải bước lên hai bước mới đứng vững, ví tiền cùng chìa khóa trên tay văng ra.
Sau đó một người đàn ông chạy qua, lại tiếp theo một đám đàn ông chạy qua.
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn trốn cực nhanh, từ khi thanh âm truyền đến đã lẹ chân nhường đường, hai tốp người bằng qua không bị đụng phải, nhưng tiểu Lý lại có chút xui xẻo, bị đụng ngã trái ngã phải, nhe răng đỡ thắt lưng nói không ra lời—-Mẹ nó, không biết thắt lưng của đàn ông quan trọng cỡ nào sao, đụng em gái mấy người chứ đụng!
“Không sao chứ?” Dương Nghiễn rất có lương tâm hỏi thăm một câu.
“Không sao.” Cắn răng nuốt máu, ở thời điểm này chật vật cỡ nào cũng phải giữ mặt mũi! Tiểu Lý thực kiên cường đứng thẳng, sau đó nhìn đến tay phải trống trơn, nhìn nhìn lại em trai phục vụ đứng ở cửa cũng bị đụng nhưng may mắn nắm được cửa ổn định thân mình.
Trong tay em trai còn cầm tiền boa tiểu Lý đưa, thấy nhìn về phía mình, rất có tố chất vội chỉ vào một hướng: “Ví của anh vừa bị đụng rớt.”
Tiểu Lí nhìn theo hướng ngón tay, ví tiền của mình quả thật đang lẳng lặng nằm ở một góc cách đó không xa….mọi người ngày nay đều biết, sự đáng sợ khi mất ví không nằm ở chỗ tổn thất kinh tế, mà nhiều hơn là tổn thất về thời gian và công sức.
Ví dụ như báo mất làm lại chi phiếu, thẻ tín dụng, giấy tờ tùy thân… sẽ tiêu tốn không ít ngày giờ. Mà nếu trong ví có chứng minh nhân dân còn thảm hại hơn, muốn làm lại tấm thẻ đó thì thời gian phải tính bằng tuần.
Ngày nay, những thanh niên kiệt xuất giới trộm đạo cũng rất có đạo đức công việc. Bọn họ chỉa ví tiền xong còn có thể rất lịch sự kí gửi trả lại giấy chứng minh nhân dân cũng như các loại giấy tờ khác, an ủi tâm linh yếu ớt đã bị tổn thương của nạn nhân.
Mang tâm lí may mắn lượm lại ví tiền, tiểu Lí nhìn trái nhìn phải, sắc mặt biến đổi: “Ủa, chìa khóa xe tôi đâu?”
Dương Nghiễn vốn đang định bước đi, vừa nghe lời này quay đầu: “Chìa khóa xe cũng bị văng?” nói xong lại dừng một chút, buồn bực: “Anh nói chú đi đường có thể bớt cầm linh tinh được không? Ra bãi mới lấy chìa khóa sẽ chết sao?”
Người anh em này có điểm ấy không tốt. Không thích nhất là mặc áo gấm đi đêm(*), có cái gì cũng muốn bày ra cho vạn chúng chiêm ngưỡng, ví dụ như cái bật lửa mấy ngàn đồng, ví dụ như cái chìa khóa xe mấy trăm vạn, ví dụ như cái ví hàng hiệu số lượng có hạn…. Một mình ra ngoài như vậy, thiếu điều dán hai chữ “dê béo” lên người, người ta không nhắm hắn thì nhắm ai?
(*) Áo gấm đi đêm: đây là một câu thành ngữ với ý nghĩa phê phán sự không hợp lý, không đúng lúc, không đúng chỗ của một hành động nào đó, sẽ mang lại sự lãng phí, không có tác dụng gì. Hoặc câu này cũng có thể dùng trong trường hợp chỉ một hành động gì đó rất đáng hoài nghi, mờ ám, khuất tất, vì áo gấm đi đêm là một hành động không bình thường.
Áo gấm: một loại áo dệt bằng tơ lụa, nhiều màu sắc, có hình hoa văn đẹp và quý, đây là loại áo sang trọng, đắt tiền, thì phải mặc, ăn diện vào ban ngày mới có thể phát huy tác dụng, được mọi người nhìn thấy và công nhận giá trị của nó, còn mặc vào ban đêm, không ai nhìn được gì, thì áo gấm cũng không có khác áo thường là gì.(nguồn: Lazi.vn)
Phong Tiểu Tiểu nghe thấy Dương Nghiễn nói lời không biết xấu hổ như vậy cũng nhịn không được chen mồm: ” Anh cũng có tư cách nói người khác?” Mấy thứ vụn vặt của Dương Nghiễn chưa bao giờ ít hơn người khác, ngày thứ hai ở lần gặp mặt đầu tiên, cho dù bị trấn lột cũng cấp tốc mua cho đủ đồ gia dụng, mỗi cái hóa đơn không dưới mười vạn…
“Người sáng chói như anh mày nếu không chỉnh chu trang phục và đạo cụ mà đã ra ngoài thì sẽ không ai nói tao điệu thấp, chỉ toàn nói nguy hiểm giả vờ ngu, giả heo ăn thịt hổ.” Dương Nghiễn phun ngụm khói không khách khí nói.
“Cái mông! Tiểu bạch kiểm ngày nay đầy chất lượng, anh cho rằng chỉ mình mình đẹp?” Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ.
Tiểu Lí phát điên: “Hai vị tạm thời đừng cãi nữa có được không, giúp thằng em tìm cái chìa khóa xe đi!” Cái chìa khóa này không nhẹ hơn ví tiền chút nào, lỡ như bị người bỏ túi, xe mình đỗ trong bãi như hạc giữa bầy gà, người ta lái đi cũng không phải là chuyện không có khả năng, tổn thất hơn cả mất ví tiền.
Ở thời khắc mấu chốt, cậu nhân viên nhận tiền boa rất có tố chất nghề nghiệp nhấc tay: “Lúc nãy hình như mấy người kia chạy qua đá đi rồi.”
“Đá đi rồi?” Tiểu Lí cơ hồ hét thảm thiết, mặt mũi hoa dung thất sắc. Hắn tạo nghiệt gì! Khó trách người xưa đều nói hồng nhan là kẻ gây họa, mình chẳng phải chỉ đi bồi con bạn đi uống rượu giải sầu tiện thể gọi giúp một cuộc gọi làm mối thôi sao, vì sao lại gặp báo ứng như vậy?!
Dương Nghiễn “sách” một tiếng, búng điếu thuốc, đạp tắt đầu lửa, sau đó hai tay đút túi chỉ huy: “Anh đi tìm chìa khóa, tiểu Lí chú đưa Tiểu Tiểu ra xe chú chờ trước, nếu có người cầm chìa khóa đến lái xe đi cứ đập cho nó đo đất.”
“Em? Đánh người khác đo đất?” Tiểu Lí buồn bực, lỡ như bị đám người kia lấy chìa khóa, người ta mang theo anh em bè lũ, mình đánh sao lại.
“Chưa nói chú.” Dương Nghiễn thật thẳng thắn: “Chú dẫn Tiểu Tiểu đi, đến lúc đó nó sẽ ra tay.”
“…”
Phân công nhiệm vụ xong, thấy anh em tâm ý đã quyết, tiểu Lí cũng đành dẫn Phong Tiểu Tiểu, thuận tiện mang theo tiểu mĩ nữ vội vàng đến chỗ đậu xe.
Dương Nghiễn quả nhiên ra ngoài tìm chìa khóa, người đàn ông bị đuổi khi nãy tựa hồ đã chạy thoát, đám người đuổi theo hắn đang lượn lờ đằng trước cửa, Dương Nghiễn nhìn thoáng qua đám người, không định chõ mõm vào.
Chỉ chốc lát sau tiểu Lí dẫn Phong Tiểu Tiểu tìm được xe mình, thả tiểu mĩ nữ xuống đưa cho tiểu Lí đỡ, Phong Tiểu Tiểu xoay xoay cổ tay, vỗ vỗ mui xe khen: “Thực phong cách, Porsche?”
“Ừm, 300 vạn lận đó.” Tiểu Lí nửa buồn bực nửa khoe khoang.
“Khó trách chú đau lòng như vậy.” Phong Tiểu Tiểu cười cười không nói chuyện.
Đang lúc tán gẫu, bỗng nhiên cả hai thấy một người đàn ông vội vã chạy đến, tiểu Lí còn chưa phản ứng gì, hai mắt Phong Tiểu Tiểu đã sáng lên nhận ra thân phận của đối phương, cái bộ dáng này cực quen mắt, chẳng phải là anh trai vừa bị đuổi ở cửa lúc nãy sao.
Bộ dạng của người đàn ông có chút nữ tính, rất đẹp, xem dáng người tựa hồ không tệ, chẳng qua chạy trốn vội vàng, sợi tóc trên trán hỗn độn ẩm ướt.
Thấy người đàn ông này vội vàng chạy đến chỗ cách đám Phong Tiểu Tiểu vài xe, lấy ra chìa khóa nhấn nút, một chiếc xe sáng đèn kêu to hai tiếng, khi anh ta vừa định lên xe, có mấy người đuổi theo chạy vào trong bãi, trái phải lướt qua, rất nhanh chỉ vào hướng người đàn ông: “Thằng nhãi kia ở chỗ này.”
Một đám người rầm rập vây đến, tiểu Lí choáng váng, Phong Tiểu Tiểu rất có tâm tình nhàn hạ thoái mái đứng hóng hớt: “Người này thật ngốc, lên xe luôn đi không phải là xong rồi sao, còn ngơ ngác để người ta vây lại, đây chẳng phải là thiếu đầu óc là gì.”
Tiểu Lí nuốt ngụm nước miếng buồn bực: “Hắn mà dám lao đi mới là thiếu đầu óc đó, vừa nhìn đám này là biết thuộc loại không sợ sống chết, lỡ như khi hắn phá vòng vây thực đâm chết phải thằng nào, lại bị camera quay được, vài chục cuốn lịch bóc cả đời cũng không hết.”
“Chú cũng biết những người này không muốn sống, nghĩa là anh chàng kia không đâm chết bọn họ là được rồi chứ gì?” Phong Tiểu Tiểu liếc hắn một cái.
Tiểu Lí há hồm, ngẫm lại vẫn không nói được chữ nào —quả thật, người đàn ông kia bây giờ còn không lao ra, bị tóm được đánh thành tàn phế coi như nhẹ.
Lúc hai người bên này nói chuyện, bên kia đã đánh nhau, người đàn ông bị một đám du côn đánh quì rạp trên đất, vùng vẫy vài cái vẫn không đứng lên được, ngay sau đó một tên du côn đạp cho hắn một cước, tận lực đấm đá. Còn có hai tên ở ngoài chen không vào, nhìn trái nhìn phải phát hiện có hai kẻ vây xem, vì thế rất có hương vị giang hồ đi tới cảnh cáo: “Thông minh một chút, đừng có mà bon chen chuyện người khác.”
“Không tính toán bon chen, mấy anh đánh của mấy anh đi.” Phong Tiểu Tiểu không sao cả, không thân không quen, mình tự tìm phiền toái làm gì. Lại nói bây giờ cũng không biết chân tướng sự tình, cô không tính cứ gặp chuyện bất bình là hét lên tương trợ, đau họng thì làm sao.
Hai tên du côn ngẩn người, có thể là cảm thấy cảnh cáo không thu nhận được phản ứng trong mong đợi, có chút phẫn nộ đi về.
Vương Vi cũng bay ra xem náo nhiệt, ỷ vào ưu thế hồn phách còn bay rất cao, từ trên nhìn xuống người đàn ông bị đánh, tấm tắc hai tiếng: “Thực thảm” sau đó lại lượn về bên cạnh Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu không nhìn, dưới tình huống có người ngoài cô khẳng định không thể lộ ra chuyện mình nuôi một con quỉ.
Vương Vi quay lại chưa bao lâu, đột nhiên giữa đám du côn xôn xao một trận, người đàn ông kia vậy mà bùng nổ tiểu vũ trụ vọt ra, hơn nữa mục tiêu là nhắm về hướng mấy người Phong Tiểu Tiểu: “Cứu tôi!”
Cứu anh?! Bà đây nhược chất lan tâm tay trói gà không chặt…. Phong Tiểu Tiểu quay đầu….vờ không thấy.
Người đàn ông chạy vài bước đã bị tóm lại, giãy dụa lại hét: “Cô gái mặc váy vàng kia làm ơn cứu tôi!”
Váy vàng?!
Mắt lé à?! Hôm nay bà đây mang rõ ràng là váy màu…..Ách?!
Phong Tiểu Tiểu phản ứng quay đầu lại, nhìn Vương Vi một thân váy vàng như bông cúc, người sau cho cô một nụ cười khả ố sau đó quay đầu nhìn người đàn ông, chỉa chỉa mũi mình, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Người đàn ông kia vậy mà gật đầu, hơn nữa vẻ mặt kinh hỉ.
Phong Tiểu Tiểu xem như đã hiểu, đối phương không kêu mình, là muốn lôi kéo nữ quỉ trợ trận.
Sách! Người nọ hẳn là bị ép tới đường cùng. Chẳng lẽ không biết rằng quỉ hồn bình thường căn bản không làm gì được người thường? Hoặc là nói hắn cho rằng loại có thể tùy ý du đãng ở giờ này hẳn đều là ác quỉ có lai lịch?
Tiểu Lí mạc danh kì diệu nhìn xung quanh: “Ở đây có ai mặc váy vàng đâu?”
Đang nói chưa dứt lời, hắn đột nhiên nghe tiếng người bên cạnh thở dài, tiếp theo không đợi phản ứng lại là xảy ra chuyện gì, một bóng đen đã lao ra.
Kẻ có thể thấy quỉ khẳng định không phải người thường, xem ra lần này không thể không giúp. Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ siết nắm tay, vọt vào chiến cuộc vung đấm, lại xoay người tung đá, đẩy ra một đám du côn đứng trước người đàn ông rống lên: “Thả con gà này ra!”
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ