Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 131: Người phụ nữ trong sảnh chờ
Thật ra tâm lí làm mẹ là như vậy, đứa con nhà mình dù ngu xuẩn đến cỡ nào cũng là tâm can bảo bối, huống hồ Nhị Lang Thần không những không ngu xuẩn mà còn anh tuấn tiêu sái võ dũng siêu quần, là đại biểu cao phú soái toàn Thiên Đình năm xưa.
Từ khi thanh danh của Nhị Lang Thần trở nên vang dội sau các loại chiến dịch lớn nhỏ, Trương Tam trở nên kiêu ngạo bễ nghễ giữa đàn tiên nữ, ngay cả hình dạng đám mây khi đằng vân cũng cuồn cuồn nhộn nhạo hơn người ta vài phần. Danh tiếng con trai vang dội, ánh mắt của Trương Tam đương nhiên cũng cao cực kì, trên Thiên Đình năm đó cũng có không ít tiên nữ liếc mắt đưa tình với con trai, nhưng với ánh mắt để trên đỉnh đầu Trương Tam vẫn không coi trúng được người nào.
Đương nhiên, chủ yếu là do cô có coi trúng cũng vô dụng, Dương Tiễn lúc ấy còn không nghe lời hơn cả Dương Nghiễn bây giờ. Ngoài sự kiện phá núi cứu mẹ(*) biểu hiện hiếu tâm ra, thời điểm khác vừa nghe mẹ lải nhải là nhấc chân bước đi không nói hai lời, chút mặt mũi cũng không cho. Ngay cả cái con Hao Thiên Khuyển kia cũng đặc biệt khó ưa, trước khi đi lại còn “xè” lên trụ cửa nhà người ta mới chịu.
(*) Mới đọc phá núi cứu mẹ còn tưởng truyện “Bảo Liên Đăng”, nhưng trong truyện “Bảo Liên Đăng” thì người bị nhốt dưới chân núi Hoa Sơn là Tam Thánh Mẫu-em gái của Dương Tiễn, còn cứu mẹ là cậu bé Trầm Hương, giống nhau quá nên ta bị nhầm.
Thật ra tác giả tham khảo ở một bộ truyện khác tên là “Tây Du Loạn Đả”. Truyện kể rằng ngày xưa, Vân Hoa tiên tử – em gái của Ngọc Hoàng nhìn đến một thư sinh người phàm cứu một đứa bé dưới vách núi đen đã ra tay cứu giúp, hai người quen biết rồi yêu nhau, nhưng tình yêu tiên – người vi phạm Thiên qui, họ bị người trời đuổi giết, tiên tử dùng phép thuật che dấu sự tồn tại của hai người, được vài năm hai người sinh ra đứa bé trai đặt tên là Nhị Lang. Cuối cùng bọn họ cũng bị truy binh phát hiện, tiên tử cùng thư sinh bị bắt, đứa con trai vì cứu cha mẹ, dùng thực lực của bản thân đạp cửa Nam Thiên Môn, đánh giết lên Tiêu Bảo Điện, cuối cùng Ngọc Đế cùng đứa bé thỏa thuận một hiệp nghị, chia cha mẹ đứa bé ra nhốt ở hai nơi khác nhau, nếu đứa bé có bản lĩnh tự đi tìm và cứu về.
Ngọc Đỉnh chân nhân thu nạp Nhị Lang làm đệ tử, cậu bé thiên phú bất phàm lại chăm chỉ học nghệ, ở Phong Thần chi chiến kĩ áp quần hùng, lập được kì công, rốt cuộc được phong thần, nhân gian từ đó thiếu một Dương Nhị Lang, Thiên Đình nhiều thêm một Chân Quân Dương Tiễn dẫn quân đóng ở cửa sông Quán.
Dương Tiễn điều tra, rốt cuộc biết được mẹ bị đè dưới núi Đảo Sơn chịu khổ một ngày bốn mùa luân phiên thay đổi, vì thế xẻ núi cứu mẹ, đáng tiếc Vân Hoa tiên tử mất hết pháp lực lại bị hình phạt ngàn năm, cuối cùng qua đời….Đoạn sau Dương Tiễn tìm cha có dính líu tới Tôn Ngộ Không cùng vụ lấy kinh, dài dòng quá nên ta cắt ở đây.
Chính vì vậy, Dương Tiễn quay qua quay lại đã biến thành trai ế, trước kia ở Thiên Đình còn dễ nói, dù sao mọi người đều trường sinh bất lão, vốn thần tiên kết hôn cũng không mấy người, ế thì ế, giá trị con người không những không giảm mà còn tăng, ít nhiều gì cũng có thể cho tiên nữ ảo tưởng.
Nhưng bây giờ không giống vậy, thân là một trong những thành viên của thế giới phàm nhân, không có người bạn gái coi sao được?!
Trương Tam lập tức tìm được ngay cái thú làm mẹ, nhưng cô còn chưa kịp xoa tay liệt kê danh sách tuyển tú cho con trai nhà mình, đột nhiên từ đâu bổ xuống một cú tình thiên phích lịch(**)….Lão già bất tử không những chiếm lấy con trai cô, giờ lại còn dám cướp luôn công việc của cô, cho con trai đi xem mắt?!
(**) Tình thiên phích lịch: Sấm giữa trời quang, biểu hiện cho một chuyện khiếp sợ hoặc là tai họa đột ngột xảy đến.
Sao mà được!
Trương Tam giận, giận dữ, thề bất chấp thủ đoạn bảo vệ quyền làm mẹ hợp pháp của mình, chẳng sợ đối thủ là ba ba đời sau của con trai cũng không thể được.
…
Cuối cùng Dương Nghiễn vẫn đi tham gia tụ hội.
Tuy rằng đã lăn lộn với đám Phong Tiểu Tiểu một thời gian, nhưng cũng không có nghĩa vòng luẩn quẩn của Dương Nghiễn chỉ còn lại bọn họ. Từ nhỏ đến lớn, nơi hắn tiếp xúc nhiều nhất vẫn là cái vòng của cuộc sống giàu sang ở nhà họ Dương, nhiều năm qua đã biến thành một thói quen, đương nhiên giống chuyện buổi sáng thức dậy phải đánh răng rửa mặt vậy.
Ngàn vạn lần đừng có mà tin vào mấy cái tình tiết tiểu thuyết như là “con cháu nhà giàu sống trong nhung lụa lại chán ghét cái mặt nạ lừa dối của giới thượng lưu, tiện đà muốn tìm kiếm đến ý nghĩa thật sự của cuộc đời, cuối cùng quyết tâm làm thân phận cây cỏ vui sống trong cảnh nghèo hèn”. Nếu thực sự có người dũng cảm cùng vĩ đại như vậy tồn tại, vậy chỉ có 1 từ khái quát được loại thuộc tính này — Trung nhị(***)
(***) Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”..
Toàn bộ thế giới đều sai. Chỉ có mình ta là đúng….Đây là trung nhị.
Hoàn cảnh cuộc sống cùng trình độ giáo dục khác nhau sẽ hình thành thói quen khác nhau, nếu một người từ nhỏ được sống và hun đúc trong một hoàn cảnh nhất định nhưng rồi đột nhiên vào một ngày nào đó ở mười hay hai mươi năm sau lại phủ định hết thảy những gì mình có. Như vậy ngoài chuyện tới tuổi dậy thì hay đi tìm kích thích ra thì không có lời giải thích chuẩn xác hơn.
Dương Nghiễn cũng vậy, cho dù hắn lại hợp cạ với đám Phong Tiểu Tiểu thế nào, cho dù hắn cùng bọn họ có chung nhiều bí mật tới đâu, thì với những người trong cái vòng luẩn quẩn mà mình sống từ nhỏ đến lớn, hắn không ghét, càng không cảm thấy bản thân phải chịu đựng thứ gì, thậm chí còn như cá gặp nước.
Tại sảnh chờ của tòa nhà cao cấp nào đấy trong thành phố, một cô gái trẻ cùng với một người phụ nữ xinh đẹp chơi ném phi tiêu, người trước chơi cao hứng, người sau bộ dáng đứng ngồi không yên, mãi loay hoay trên sô pha. Thường nhìn ngó chung quanh, tựa hồ đang ngóng trông ai đó.
“Tiểu Nghiễn ở đâu? Không phải ngài nói nó ở trong này sao.” Người phụ nữ xinh đẹp là Trương Tam, mỏi mắt chờ đợi vẫn không thấy con trai mình, cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
“Phỏng chừng đang chơi với bạn bè trong phòng VIP.” Phong Tiểu Tiểu không cảm thấy hứng thú lắm thuận miệng đáp: “Bọn họ nhiều người, còn người già, đương nhiên không có khả năng lãng vãng ở đại sảnh.”
Trương Tam nhíu mày: “Chúng ta làm gì bây giờ?! Cô(****)….Cả trai lẫn gái ở chung một phòng, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì còn gì là danh dự. Ngài xác định tiểu Nghiễn ở nơi này?”
(****) Trương Tam định nói “cô nam quả nữ” nhưng ngẫm lại trong phòng không chỉ có một nam một nữ nên mới sửa lời.
“Mặc kệ thôi.” Phong Tiểu Tiểu ném 1 phi tiêu trúng hồng tâm. Từ sau khi thân thể được cải tạo, nhãn lực trở nên rất tốt, chỉ cần tập trung vào ánh mắt là những thứ ở xa giống như có kính viễn vọng lập tức được phóng đại đến trước mặt, chỉ cần tay không quá run, trên cơ bản cô muốn ném cái gì đều chuẩn….Đương nhiên, không tính vụ không nhắm hoặc tùy tay ném: “Bên cạnh có bể bơi, tầng hai có phòng Gym, tầng ba có quán cà phê….Chị Ba chán quá thì có thể đi loanh quanh shoping, em cầm thẻ VIP của con trai chị, hóa đơn sẽ đưa đến nhà bọn họ, hết thảy tiêu phí không cần chúng ta tự tốn.”
“Con trai mẹ quả nhiên hiếu thuận.” Trương Tam tự hào.
“….” Thẻ cũng không đưa cho chị….
Phong Tiểu Tiểu lười đáp lời, người này bây giờ chỉ biết có con trai, phàm là con trai làm gì cũng tốt, phàm là con trai nói gì cũng đúng. Nếu con trai sai vậy nhất định là do những người xung quanh không tốt….Còn may bây giờ hỏa lực của bà này nhắm vào lão Dương, bằng không mình cùng đám Ngao Tiềm cũng khó mà không bị bình phẩm từ đầu tới chân một lần.
“Dù sao mặc kệ họ ở tầng mấy, muốn về kiểu gì cũng phải đi ngang sảnh chờ, nếu chị lo lắng có thể đi tìm xem, bằng không cứ an tâm ngồi chờ ở chỗ này.” Phong Tiểu Tiểu nói: “Cá nhân em đề nghị chị vẫn nên chờ là hơn, nếu thật người ta ở phòng VIP thì chị có lật ngược tòa nhà này lên cũng tìm không ra….Tầng VIP mà không được chủ nhân cho phép là không thể vào.”
“Vậy chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con trai tôi bị mấy ả không quen biết dụ dỗ đi sao?!” Trương Tam giận dữ: “Năm đó bao nhiêu tiên nữ tôi còn chưa bỏ vào mắt, lão bất tử họ Dương kia có thể lôi ra được mặt hàng nào tốt?! Hừ, một đám phàm phu tục tử!”
“….Bây giờ mọi người đều là phàm phu tục tử.”
“Chúng ta không phải!!”
Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, không có gì để nói với một người phụ nữ đang bị lửa giận thiêu đốt lí trí, dù sao Trương Tam bây giờ nhìn cái gì cũng không thuận mắt, trừ phi Dương Nghiễn ra cứu hỏa, nếu không khó mà khôi phục bình thường.
Ném luôn cây phi tiêu cuối cùng trong tay, Phong Tiểu Tiểu không nhịn được nữa cầm lên di động của mình: “A lô! Anh Hai, mẹ anh ở đây nè!”
Trương Tam kinh hãi nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Sao ngài lại gọi cho Nhị Lang?! chúng ta không phải đã bàn sẽ lặng lẽ đến xem vợ tương lai của nó sao.”
Ai bàn với chị…. Phong Tiểu Tiểu xem thường: “Ừm, chị ấy đang phát điên kìa, tức giận tới xì khói….Mẹ anh đặc biệt muốn xem một cái mặt mũi các con dâu tương lai ra sao, anh thấy có tiện gọi bọn họ ra sảnh chờ cho chị ấy nhìn một mắt không?”
Dương Nghiễn ở đầu dây bên kia cũng không lời: “Đừng có thêm cái chữ “các” vào, cũng đừng nói “con dâu” sớm như vậy…Được rồi, anh đi ra đón hai người, đang ở góc nào trong sảnh?”
“Khu ném phi tiêu sát góc tường.”
Lão Dương ngồi bên cạnh Dương Nghiễn, gặp con trai cúp điện thoại rồi đứng dậy mới tò mò: “Là ai muốn tới xem con dâu?”
“…” Khóe miệng Dương Nghiễn co rút: “Là Tiểu Tiểu muốn tới.”
Lão Dương phun ngụm nước: “Nó? Chính nó còn chưa cưới hỏi gì đâu, xem cái gì con dâu?” Đây rốt cuộc có phải bạn gái hay không, vừa nghe con trai mình xem mắt là đuổi tới tận nơi. Mình thấy đám thanh niên này tựa hồ có ý với nhau, nhưng bọn nó lại không thừa nhận…
“….Nói muốn xem con dâu là người khác.” Dương Nghiễn đau đầu xoa trán: “Chính là người phụ nữ đến nhà chúng ta sáng nay.”
Lão Dương trầm mặc: “….Cô ta thoạt nhìn chưa quá 30.”
“Ừm, tuổi thì nhỏ, nhưng người ta bối phận cao.”
“Ồ.”
Dương Nghiễn thuận miệng có lệ rồi rời đi, lão Dương ừ một tiếng, ban đầu còn không thấy cái gì, quay đầu nói chuyện phiếm với mấy lão bạn già, chờ chờ nghĩ một lúc mới cảm thấy không ổn—Cháu chắt linh tinh còn chưa tính, nhưng bối phận cao không cao thì có liên quan cái quái gì tới con trai nhà mình?!
Phong Tiểu Tiểu cùng Trương Tam ở sảnh đợi Dương Nghiễn tới đón, vừa lúc bên cạnh có một nhân viên tạp vụ bưng cà phê đi ngang, vốn là không có việc gì, nhưng một người phụ nữ mặc đồ công sở đột nhiên xuất hiện, bước chân vội vã lại cúi đầu nhìn xuống đất, không thấy đường rồi va vào nhân viên tạp vụ, vì thế khay cà phê đổ ập xuống đầu Phong Tiểu Tiểu cùng Trương Tam.
Phong Tiểu Tiểu nhanh tay lẹ mắt kéo Trương Tam tránh ra, suýt thì trúng nguyên ly cà phê từ trên trời ập xuống, mặt mũi nhân viên tạp vụ trắng bệch, luôn miệng xin lỗi hai người.
Người phụ nữ mặc đồ công sở cũng biết mình sai, vội lấy ra khăn tay muốn lau vết bẩn, đến khi thấy Phong Tiểu Tiểu sạch sẽ từ đầu tới chân mới sửng sốt— Góc độ vừa nãy cũng có thể tránh được?!
“Không sao không sao, lần sau cẩn thận một chút là được.” Phong Tiểu Tiểu không sao cả xua tay, cô cũng chẳng muốn làm gì lớn chuyện, dù sao nhìn người ta cũng không phải cố ý, mình lại không bị tạt đến, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Người phụ nữ mặc đồ công sở rất nhanh hoàn hồn, rối rít giải thích: “Thật có lỗi, tôi đang vội nên không chú ý….để hai cô sợ hãi.”
Lúc này Dương Nghiễn xuất hiện, nhìn đến tình huống ở đây, hỏi: “Sao thế?”
Nhà họ Dương ở thành phố này cũng là người nổi tiếng, hơn nữa lại là khách quen, ngay cả nhân viên tạp vụ cũng nhớ mặt, vừa thấy mấy người tựa hồ quen biết, vội cúi đầu: “Thật có lỗi Dương tiên sinh, lúc nãy để bạn của ngài bị kinh hách.”
Phong Tiểu Tiểu buồn bực, cô có yếu ớt như vậy đâu, sao mà mấy người này mở miệng cái là như mình bị dọa hết hồn hết vía vậy?!
Dương Nghiễn không sao cả: “Thoạt nhìn cũng không kinh…Được rồi, cô làm việc của mình đi.”
Nhân viên tạp vụ gật gật đầu, nhặt lên khay cùng ly cà phê vội quay lại quầy bar, người phụ nữ mặc đồ công sở cũng tỏ vẻ xin lỗi rồi rời đi. Dương Nghiễn không chút để ý nhìn lướt qua, đang muốn thu hồi tầm mắt đột nhiên sửng sốt, lại nhìn về hướng người phụ nữ kia.
Từ khi thanh danh của Nhị Lang Thần trở nên vang dội sau các loại chiến dịch lớn nhỏ, Trương Tam trở nên kiêu ngạo bễ nghễ giữa đàn tiên nữ, ngay cả hình dạng đám mây khi đằng vân cũng cuồn cuồn nhộn nhạo hơn người ta vài phần. Danh tiếng con trai vang dội, ánh mắt của Trương Tam đương nhiên cũng cao cực kì, trên Thiên Đình năm đó cũng có không ít tiên nữ liếc mắt đưa tình với con trai, nhưng với ánh mắt để trên đỉnh đầu Trương Tam vẫn không coi trúng được người nào.
Đương nhiên, chủ yếu là do cô có coi trúng cũng vô dụng, Dương Tiễn lúc ấy còn không nghe lời hơn cả Dương Nghiễn bây giờ. Ngoài sự kiện phá núi cứu mẹ(*) biểu hiện hiếu tâm ra, thời điểm khác vừa nghe mẹ lải nhải là nhấc chân bước đi không nói hai lời, chút mặt mũi cũng không cho. Ngay cả cái con Hao Thiên Khuyển kia cũng đặc biệt khó ưa, trước khi đi lại còn “xè” lên trụ cửa nhà người ta mới chịu.
(*) Mới đọc phá núi cứu mẹ còn tưởng truyện “Bảo Liên Đăng”, nhưng trong truyện “Bảo Liên Đăng” thì người bị nhốt dưới chân núi Hoa Sơn là Tam Thánh Mẫu-em gái của Dương Tiễn, còn cứu mẹ là cậu bé Trầm Hương, giống nhau quá nên ta bị nhầm.
Thật ra tác giả tham khảo ở một bộ truyện khác tên là “Tây Du Loạn Đả”. Truyện kể rằng ngày xưa, Vân Hoa tiên tử – em gái của Ngọc Hoàng nhìn đến một thư sinh người phàm cứu một đứa bé dưới vách núi đen đã ra tay cứu giúp, hai người quen biết rồi yêu nhau, nhưng tình yêu tiên – người vi phạm Thiên qui, họ bị người trời đuổi giết, tiên tử dùng phép thuật che dấu sự tồn tại của hai người, được vài năm hai người sinh ra đứa bé trai đặt tên là Nhị Lang. Cuối cùng bọn họ cũng bị truy binh phát hiện, tiên tử cùng thư sinh bị bắt, đứa con trai vì cứu cha mẹ, dùng thực lực của bản thân đạp cửa Nam Thiên Môn, đánh giết lên Tiêu Bảo Điện, cuối cùng Ngọc Đế cùng đứa bé thỏa thuận một hiệp nghị, chia cha mẹ đứa bé ra nhốt ở hai nơi khác nhau, nếu đứa bé có bản lĩnh tự đi tìm và cứu về.
Ngọc Đỉnh chân nhân thu nạp Nhị Lang làm đệ tử, cậu bé thiên phú bất phàm lại chăm chỉ học nghệ, ở Phong Thần chi chiến kĩ áp quần hùng, lập được kì công, rốt cuộc được phong thần, nhân gian từ đó thiếu một Dương Nhị Lang, Thiên Đình nhiều thêm một Chân Quân Dương Tiễn dẫn quân đóng ở cửa sông Quán.
Dương Tiễn điều tra, rốt cuộc biết được mẹ bị đè dưới núi Đảo Sơn chịu khổ một ngày bốn mùa luân phiên thay đổi, vì thế xẻ núi cứu mẹ, đáng tiếc Vân Hoa tiên tử mất hết pháp lực lại bị hình phạt ngàn năm, cuối cùng qua đời….Đoạn sau Dương Tiễn tìm cha có dính líu tới Tôn Ngộ Không cùng vụ lấy kinh, dài dòng quá nên ta cắt ở đây.
Chính vì vậy, Dương Tiễn quay qua quay lại đã biến thành trai ế, trước kia ở Thiên Đình còn dễ nói, dù sao mọi người đều trường sinh bất lão, vốn thần tiên kết hôn cũng không mấy người, ế thì ế, giá trị con người không những không giảm mà còn tăng, ít nhiều gì cũng có thể cho tiên nữ ảo tưởng.
Nhưng bây giờ không giống vậy, thân là một trong những thành viên của thế giới phàm nhân, không có người bạn gái coi sao được?!
Trương Tam lập tức tìm được ngay cái thú làm mẹ, nhưng cô còn chưa kịp xoa tay liệt kê danh sách tuyển tú cho con trai nhà mình, đột nhiên từ đâu bổ xuống một cú tình thiên phích lịch(**)….Lão già bất tử không những chiếm lấy con trai cô, giờ lại còn dám cướp luôn công việc của cô, cho con trai đi xem mắt?!
(**) Tình thiên phích lịch: Sấm giữa trời quang, biểu hiện cho một chuyện khiếp sợ hoặc là tai họa đột ngột xảy đến.
Sao mà được!
Trương Tam giận, giận dữ, thề bất chấp thủ đoạn bảo vệ quyền làm mẹ hợp pháp của mình, chẳng sợ đối thủ là ba ba đời sau của con trai cũng không thể được.
…
Cuối cùng Dương Nghiễn vẫn đi tham gia tụ hội.
Tuy rằng đã lăn lộn với đám Phong Tiểu Tiểu một thời gian, nhưng cũng không có nghĩa vòng luẩn quẩn của Dương Nghiễn chỉ còn lại bọn họ. Từ nhỏ đến lớn, nơi hắn tiếp xúc nhiều nhất vẫn là cái vòng của cuộc sống giàu sang ở nhà họ Dương, nhiều năm qua đã biến thành một thói quen, đương nhiên giống chuyện buổi sáng thức dậy phải đánh răng rửa mặt vậy.
Ngàn vạn lần đừng có mà tin vào mấy cái tình tiết tiểu thuyết như là “con cháu nhà giàu sống trong nhung lụa lại chán ghét cái mặt nạ lừa dối của giới thượng lưu, tiện đà muốn tìm kiếm đến ý nghĩa thật sự của cuộc đời, cuối cùng quyết tâm làm thân phận cây cỏ vui sống trong cảnh nghèo hèn”. Nếu thực sự có người dũng cảm cùng vĩ đại như vậy tồn tại, vậy chỉ có 1 từ khái quát được loại thuộc tính này — Trung nhị(***)
(***) Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”..
Toàn bộ thế giới đều sai. Chỉ có mình ta là đúng….Đây là trung nhị.
Hoàn cảnh cuộc sống cùng trình độ giáo dục khác nhau sẽ hình thành thói quen khác nhau, nếu một người từ nhỏ được sống và hun đúc trong một hoàn cảnh nhất định nhưng rồi đột nhiên vào một ngày nào đó ở mười hay hai mươi năm sau lại phủ định hết thảy những gì mình có. Như vậy ngoài chuyện tới tuổi dậy thì hay đi tìm kích thích ra thì không có lời giải thích chuẩn xác hơn.
Dương Nghiễn cũng vậy, cho dù hắn lại hợp cạ với đám Phong Tiểu Tiểu thế nào, cho dù hắn cùng bọn họ có chung nhiều bí mật tới đâu, thì với những người trong cái vòng luẩn quẩn mà mình sống từ nhỏ đến lớn, hắn không ghét, càng không cảm thấy bản thân phải chịu đựng thứ gì, thậm chí còn như cá gặp nước.
Tại sảnh chờ của tòa nhà cao cấp nào đấy trong thành phố, một cô gái trẻ cùng với một người phụ nữ xinh đẹp chơi ném phi tiêu, người trước chơi cao hứng, người sau bộ dáng đứng ngồi không yên, mãi loay hoay trên sô pha. Thường nhìn ngó chung quanh, tựa hồ đang ngóng trông ai đó.
“Tiểu Nghiễn ở đâu? Không phải ngài nói nó ở trong này sao.” Người phụ nữ xinh đẹp là Trương Tam, mỏi mắt chờ đợi vẫn không thấy con trai mình, cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
“Phỏng chừng đang chơi với bạn bè trong phòng VIP.” Phong Tiểu Tiểu không cảm thấy hứng thú lắm thuận miệng đáp: “Bọn họ nhiều người, còn người già, đương nhiên không có khả năng lãng vãng ở đại sảnh.”
Trương Tam nhíu mày: “Chúng ta làm gì bây giờ?! Cô(****)….Cả trai lẫn gái ở chung một phòng, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì còn gì là danh dự. Ngài xác định tiểu Nghiễn ở nơi này?”
(****) Trương Tam định nói “cô nam quả nữ” nhưng ngẫm lại trong phòng không chỉ có một nam một nữ nên mới sửa lời.
“Mặc kệ thôi.” Phong Tiểu Tiểu ném 1 phi tiêu trúng hồng tâm. Từ sau khi thân thể được cải tạo, nhãn lực trở nên rất tốt, chỉ cần tập trung vào ánh mắt là những thứ ở xa giống như có kính viễn vọng lập tức được phóng đại đến trước mặt, chỉ cần tay không quá run, trên cơ bản cô muốn ném cái gì đều chuẩn….Đương nhiên, không tính vụ không nhắm hoặc tùy tay ném: “Bên cạnh có bể bơi, tầng hai có phòng Gym, tầng ba có quán cà phê….Chị Ba chán quá thì có thể đi loanh quanh shoping, em cầm thẻ VIP của con trai chị, hóa đơn sẽ đưa đến nhà bọn họ, hết thảy tiêu phí không cần chúng ta tự tốn.”
“Con trai mẹ quả nhiên hiếu thuận.” Trương Tam tự hào.
“….” Thẻ cũng không đưa cho chị….
Phong Tiểu Tiểu lười đáp lời, người này bây giờ chỉ biết có con trai, phàm là con trai làm gì cũng tốt, phàm là con trai nói gì cũng đúng. Nếu con trai sai vậy nhất định là do những người xung quanh không tốt….Còn may bây giờ hỏa lực của bà này nhắm vào lão Dương, bằng không mình cùng đám Ngao Tiềm cũng khó mà không bị bình phẩm từ đầu tới chân một lần.
“Dù sao mặc kệ họ ở tầng mấy, muốn về kiểu gì cũng phải đi ngang sảnh chờ, nếu chị lo lắng có thể đi tìm xem, bằng không cứ an tâm ngồi chờ ở chỗ này.” Phong Tiểu Tiểu nói: “Cá nhân em đề nghị chị vẫn nên chờ là hơn, nếu thật người ta ở phòng VIP thì chị có lật ngược tòa nhà này lên cũng tìm không ra….Tầng VIP mà không được chủ nhân cho phép là không thể vào.”
“Vậy chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con trai tôi bị mấy ả không quen biết dụ dỗ đi sao?!” Trương Tam giận dữ: “Năm đó bao nhiêu tiên nữ tôi còn chưa bỏ vào mắt, lão bất tử họ Dương kia có thể lôi ra được mặt hàng nào tốt?! Hừ, một đám phàm phu tục tử!”
“….Bây giờ mọi người đều là phàm phu tục tử.”
“Chúng ta không phải!!”
Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, không có gì để nói với một người phụ nữ đang bị lửa giận thiêu đốt lí trí, dù sao Trương Tam bây giờ nhìn cái gì cũng không thuận mắt, trừ phi Dương Nghiễn ra cứu hỏa, nếu không khó mà khôi phục bình thường.
Ném luôn cây phi tiêu cuối cùng trong tay, Phong Tiểu Tiểu không nhịn được nữa cầm lên di động của mình: “A lô! Anh Hai, mẹ anh ở đây nè!”
Trương Tam kinh hãi nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Sao ngài lại gọi cho Nhị Lang?! chúng ta không phải đã bàn sẽ lặng lẽ đến xem vợ tương lai của nó sao.”
Ai bàn với chị…. Phong Tiểu Tiểu xem thường: “Ừm, chị ấy đang phát điên kìa, tức giận tới xì khói….Mẹ anh đặc biệt muốn xem một cái mặt mũi các con dâu tương lai ra sao, anh thấy có tiện gọi bọn họ ra sảnh chờ cho chị ấy nhìn một mắt không?”
Dương Nghiễn ở đầu dây bên kia cũng không lời: “Đừng có thêm cái chữ “các” vào, cũng đừng nói “con dâu” sớm như vậy…Được rồi, anh đi ra đón hai người, đang ở góc nào trong sảnh?”
“Khu ném phi tiêu sát góc tường.”
Lão Dương ngồi bên cạnh Dương Nghiễn, gặp con trai cúp điện thoại rồi đứng dậy mới tò mò: “Là ai muốn tới xem con dâu?”
“…” Khóe miệng Dương Nghiễn co rút: “Là Tiểu Tiểu muốn tới.”
Lão Dương phun ngụm nước: “Nó? Chính nó còn chưa cưới hỏi gì đâu, xem cái gì con dâu?” Đây rốt cuộc có phải bạn gái hay không, vừa nghe con trai mình xem mắt là đuổi tới tận nơi. Mình thấy đám thanh niên này tựa hồ có ý với nhau, nhưng bọn nó lại không thừa nhận…
“….Nói muốn xem con dâu là người khác.” Dương Nghiễn đau đầu xoa trán: “Chính là người phụ nữ đến nhà chúng ta sáng nay.”
Lão Dương trầm mặc: “….Cô ta thoạt nhìn chưa quá 30.”
“Ừm, tuổi thì nhỏ, nhưng người ta bối phận cao.”
“Ồ.”
Dương Nghiễn thuận miệng có lệ rồi rời đi, lão Dương ừ một tiếng, ban đầu còn không thấy cái gì, quay đầu nói chuyện phiếm với mấy lão bạn già, chờ chờ nghĩ một lúc mới cảm thấy không ổn—Cháu chắt linh tinh còn chưa tính, nhưng bối phận cao không cao thì có liên quan cái quái gì tới con trai nhà mình?!
Phong Tiểu Tiểu cùng Trương Tam ở sảnh đợi Dương Nghiễn tới đón, vừa lúc bên cạnh có một nhân viên tạp vụ bưng cà phê đi ngang, vốn là không có việc gì, nhưng một người phụ nữ mặc đồ công sở đột nhiên xuất hiện, bước chân vội vã lại cúi đầu nhìn xuống đất, không thấy đường rồi va vào nhân viên tạp vụ, vì thế khay cà phê đổ ập xuống đầu Phong Tiểu Tiểu cùng Trương Tam.
Phong Tiểu Tiểu nhanh tay lẹ mắt kéo Trương Tam tránh ra, suýt thì trúng nguyên ly cà phê từ trên trời ập xuống, mặt mũi nhân viên tạp vụ trắng bệch, luôn miệng xin lỗi hai người.
Người phụ nữ mặc đồ công sở cũng biết mình sai, vội lấy ra khăn tay muốn lau vết bẩn, đến khi thấy Phong Tiểu Tiểu sạch sẽ từ đầu tới chân mới sửng sốt— Góc độ vừa nãy cũng có thể tránh được?!
“Không sao không sao, lần sau cẩn thận một chút là được.” Phong Tiểu Tiểu không sao cả xua tay, cô cũng chẳng muốn làm gì lớn chuyện, dù sao nhìn người ta cũng không phải cố ý, mình lại không bị tạt đến, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Người phụ nữ mặc đồ công sở rất nhanh hoàn hồn, rối rít giải thích: “Thật có lỗi, tôi đang vội nên không chú ý….để hai cô sợ hãi.”
Lúc này Dương Nghiễn xuất hiện, nhìn đến tình huống ở đây, hỏi: “Sao thế?”
Nhà họ Dương ở thành phố này cũng là người nổi tiếng, hơn nữa lại là khách quen, ngay cả nhân viên tạp vụ cũng nhớ mặt, vừa thấy mấy người tựa hồ quen biết, vội cúi đầu: “Thật có lỗi Dương tiên sinh, lúc nãy để bạn của ngài bị kinh hách.”
Phong Tiểu Tiểu buồn bực, cô có yếu ớt như vậy đâu, sao mà mấy người này mở miệng cái là như mình bị dọa hết hồn hết vía vậy?!
Dương Nghiễn không sao cả: “Thoạt nhìn cũng không kinh…Được rồi, cô làm việc của mình đi.”
Nhân viên tạp vụ gật gật đầu, nhặt lên khay cùng ly cà phê vội quay lại quầy bar, người phụ nữ mặc đồ công sở cũng tỏ vẻ xin lỗi rồi rời đi. Dương Nghiễn không chút để ý nhìn lướt qua, đang muốn thu hồi tầm mắt đột nhiên sửng sốt, lại nhìn về hướng người phụ nữ kia.
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ