Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 130: Trận chiến của phụ huynh
Tạo người rất đơn giản, đây vốn là nghề của Phong Tiểu Tiểu, vừa có hồn phách, vừa có linh khí của Tức Nhưỡng, vạn sự đã sắn sàng, còn sợ gió Đông (*) không đến?!
Trương Tam cũng không đề nghị Phong Tiểu Tiểu dùng tay nặn, theo ý của cô, chỉnh tốt tỉ lệ thân thể sau đó thêm một ít Tức Nhưỡng, Vương Vi nằm vào trong đó, Phong Tiểu Tiểu lại dùng cái đuôi cuộn lại một đêm, hôm sau thức dậy là xong.
Ban ngày không thể làm việc này, đầu tiên là sai cách, thứ hai là bất tiện.
Vì thế trong khi nghỉ ngơi khi chờ bùn gởi đến, sau giờ cơm, Trương Tam đã thỏa mãn mọi vấn đề của đám người. Dù sao còn nhiều thời gian, Ngao Tiềm là người đầu tiên đứng lên tạm biệt ra về: “Chiều nay em vẫn nên về mở tiệm, dù sao mới khai trương, cứ đóng cửa mãi cũng không tốt.”
“Đúng rồi, em nhớ anh còn có cuộc thi thú cưng cần tham gia?” Phong Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới vụ này.
Ngao Tiềm cười gật đầu: “Đã qua vòng loại, bán kết còn một tuần nữa, chờ vào chung kết anh đưa vé cho em với anh Hai.” Nói xong quay đầu hỏi vợ chồng Thành Hoàng: “Hai người về với em luôn?”
Tiểu Hắc rõ ràng mới là người quyết định trong nhà, Thành Hoàng chỉ vừa kịp nhấc ánh mắt lên, em gái đã mở miệng: “Ừm, chị về ngủ trưa, tối còn phải đi tuần.”
Thuận miệng hàn huyên vài câu, ba người đứng dậy ra về.
Trương Tam thấy người đã đi hết, cao hứng hỏi Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn: “Vậy chiều nay chúng ta làm gì?”
“Ngủ.”
“Dắt chó đi dạo.”
Trương Tam không hài lòng: “Sẽ không có hoạt động gì thú vị?”
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn nhìn nhau: “Theo chị cái gì mới là thú vị?”
“Ví dụ như cưỡi mây du lịch năm châu nè, ví dụ vào thâm sơn rừng già tìm kiếm thiên tài địa bảo nè, lại ví dụ như…”
Trương Tam còn đang ví dụ đã bị hai người khinh bỉ: “Cưỡi mây sẽ bị máy bay phát hiện, vào thâm sơn rừng già sẽ bị hổ phát hiện….Lại nói thần thông của bọn em không lớn, loại pháp thuật cao cấp này chưa xài bao giờ, có thể không phiền toái thì nên tận lực không phiền toái đi!”
Trương Tam tủi thân: “Hai người không đáp mây bay được? Tôi còn nghĩ linh khí của Nữ Oa cũng phải hơn tôi chứ, Phục Hy người ta biết kìa.”
“Em này vá trời đến sắp hư thận, chị đừng có so em với người ngủ no giấc mới tỉnh dậy.” Phong Tiểu Tiểu đỡ trán.
Trương tam bĩu môi, vẫn có chút mất hứng muốn nói thêm cái gì thì di động của con trai cưng – Dương Nghiễn vang lên, lực chú ý của người làm mẹ liền chuyển từ Phong Tiểu Tiểu về con trai nhà mình.
Dương Nghiễn gồng mình gánh tầm mắt của Trương Tam, có chút áp lực bắt máy: ” A lô?”
Hóa ra là ông già gọi, cũng không có chuyện gì lớn, chủ yếu là thấy quá giờ cơm trưa, lại sắp 3, 4 giờ chiều mà con trai còn chưa về nhà. Lão nhịn không được, cuối cùng cũng gọi hỏi bóng hỏi gió về chuyện xưa không thể nói giữa người yêu cũ cùng người yêu đương nhiệm của con.
“….Ba đừng có nghĩ nhiều, con còn không biết mình phong lưu được như vậy từ bao giờ!….Ừm, cô ta không phải bạn gái, kì thật Tiểu Tiểu cũng không phải…Cái chìa khóa….là con đưa, nhưng bọn con là thuần khiết, đưa chìa khóa không nhất định là loại quan hệ đó…”
Có đôi khi người già rảnh quá cũng không tốt. Chứ không sao nhiều người già cứ khoái có cháu bồng như vậy, đều do ăn no không có việc gì làm.
Nếu tạm thời còn chưa có cháu thì các lão ông lão bà sẽ yêu thích hóng chuyện yêu đương của con cái. Bình thường loại công tác này do lão bà hoàn thành, sau đó lão ông sẽ ngại bạn già lải nhải, một bên tỏ thái độ không kiên nhẫn một bên hóng hớt rồi trùm chăn cười trộm. Đáng tiếc nhà họ Dương thiếu khuyết thành viên làm công tác, lão Dương cũng chỉ còn cách vứt mặt mũi qua 1 bên, tự mặc giáp ra trận…
Phong Tiểu Tiểu cũng quen, dù sao chuyện nhà họ Dương trước nay đều là tự Dương Nghiễn giải quyết, mọi người không dính vào, đúng là không tránh khỏi được việc va chạm vào cuộc sống của nhau, nhưng điều này không có nghĩa chủ động can thiệp.
Ví dụ như lỡ Phong Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cũng chỉ có thể xin giúp đỡ ở mấy đồng loại như Dương Nghiễn Ngao Tiềm hoặc Khương Lễ, mọi người cùng giữ một cái bí mật mà thậm chí sau này ngay cả bạn đời cũng không thể nói, vì vậy muốn không bị liên lụy hay hiểu lầm là chuyện không thể.
Nhưng nếu đó là việc tư, hơn nữa đối phương không chủ động cho nhúng tay vào, vậy tránh được bao nhiêu cứ tránh. Không ai có thể thay thế cho nhân sinh của người khác, cho dù là bạn bè cũng không có tư cách khoa tay múa chân.
Lão Dương dài dòng với con trai chừng mười phút, Trương Tam ngồi bên cạnh trừng đôi mắt ghen tuông đến đỏ bừng.
Con trai còn chưa gọi mình một tiếng mẹ, ăn chung một bữa cơm thay vì nói liên hoan mẫu tử đoàn viên còn không bằng hoan nghênh đồng nghiệp mới. Vậy mà lão già kia thì khác, con trai mình thành con trai người, còn phải hiếu thảo hầu hạ lão, dựa vào cái gì….A, đúng rồi, con trai là pháp thân chuyển thế! Nhưng pháp thân chuyển thể cũng không thể bắt nạt người như vậy chứ!
Rốt cuộc đợi cho Dương Nghiễn thật vất vả cúp máy, sau đó quay người phất phất điện thoại trong tay với Phong Tiểu Tiểu: “Xem ra anh cũng phải đi trước, ông già nói anh chiều nay tham gia bữa tiệc tụ hội.”
Nguyên văn lời của lão Dương còn có chi tiết khác, ý là, nếu con đã nói mình không có bạn gái, vậy vừa lúc, mấy lão bạn già của cha mày có con gái vừa tuổi, mày tới làm quen một cái, xem có cơ hội phát triển không….
Từ lúc hơn mười tuổi đến giờ, Dương Nghiễn đã sớm quen thuộc các loại tụ hội như vậy, không phải nói gặp được ai là nhất định phải phát triển quan hệ, chủ yếu cũng là để quen biết những người cầm quyền tương lai của các dòng tộc hoặc là người thân cần thiết, phát triển cái vòng của mình. Đương nhiên, trong cái quá trình này cũng không thể tránh khỏi bị các lão ông lão bà nhàm chán chơi quấy rối tình dục….Cái gì là trò chơi quấy rối tình dục?! Dương Nghiễn bày tỏ tất cả các loại vấn đề thâm sâu như “Sau này XX làm vợ tiểu Nghiễn có được không?” hoặc là” Tiểu Nghiễn cảm thấy X X nhà bác có xinh đẹp hay không?” đều tính vào.
Mẹ nó mấy người liên hệ hệ cảm tình của mấy người, lấy thằng này ra đùa làm cái quái gì!
Vừa nói xong Dương Nghiễn liền xoay người đi, bị Trương Tam ôm chầm níu lại, bất mãn hỏi: “Nhị Lang, con đi đâu?!”
“Xem mắt!” Phong Tiểu Tiểu vui sướng khi người gặp họa cướp đáp.
Dương Nghiễn đen mặt trừng một cái, không phủ nhận.
Trương Tam vừa nghe sắc mặt đại biến: “Xem mắt?! Loại người nào?! Dựa vào cái gì lão già kia dám sắp xếp đối tượng cho con?! Nhị Lang, nghe mẹ này, chuyện con dâu cứ để mẹ bao!”
“…”
(*) Gió Đông: Trong Tam quốc chí, ở trận Xích Bích, hai nước Ngô cùng Thục liên kết với nhau tiêu diệt hơn 80 vạn quân của Ngụy. Nước Ngô với thuyền chiến do Chu Du chỉ huy chịu trách nhiệm tấn công, bắn tên lửa vào các tàu của Tào Tháo, nhưng để lửa nổi lớn cần có gió thổi từ hướng Đông, mà thời tiết lúc bấy giờ lại không có loại gió đó. Thế là Gia Cát Lượng lập đền cầu gió bên bờ sông, gọi được gió Đông đến, thiêu rụi tàu bè của đối phương mang lại chiến thắng chung cuộc. Sau này từ “gió Đông” còn được hiểu như là một thời cơ, một sự tác động nào đấy để mang tới thành công.
Trương Tam cũng không đề nghị Phong Tiểu Tiểu dùng tay nặn, theo ý của cô, chỉnh tốt tỉ lệ thân thể sau đó thêm một ít Tức Nhưỡng, Vương Vi nằm vào trong đó, Phong Tiểu Tiểu lại dùng cái đuôi cuộn lại một đêm, hôm sau thức dậy là xong.
Ban ngày không thể làm việc này, đầu tiên là sai cách, thứ hai là bất tiện.
Vì thế trong khi nghỉ ngơi khi chờ bùn gởi đến, sau giờ cơm, Trương Tam đã thỏa mãn mọi vấn đề của đám người. Dù sao còn nhiều thời gian, Ngao Tiềm là người đầu tiên đứng lên tạm biệt ra về: “Chiều nay em vẫn nên về mở tiệm, dù sao mới khai trương, cứ đóng cửa mãi cũng không tốt.”
“Đúng rồi, em nhớ anh còn có cuộc thi thú cưng cần tham gia?” Phong Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới vụ này.
Ngao Tiềm cười gật đầu: “Đã qua vòng loại, bán kết còn một tuần nữa, chờ vào chung kết anh đưa vé cho em với anh Hai.” Nói xong quay đầu hỏi vợ chồng Thành Hoàng: “Hai người về với em luôn?”
Tiểu Hắc rõ ràng mới là người quyết định trong nhà, Thành Hoàng chỉ vừa kịp nhấc ánh mắt lên, em gái đã mở miệng: “Ừm, chị về ngủ trưa, tối còn phải đi tuần.”
Thuận miệng hàn huyên vài câu, ba người đứng dậy ra về.
Trương Tam thấy người đã đi hết, cao hứng hỏi Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn: “Vậy chiều nay chúng ta làm gì?”
“Ngủ.”
“Dắt chó đi dạo.”
Trương Tam không hài lòng: “Sẽ không có hoạt động gì thú vị?”
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn nhìn nhau: “Theo chị cái gì mới là thú vị?”
“Ví dụ như cưỡi mây du lịch năm châu nè, ví dụ vào thâm sơn rừng già tìm kiếm thiên tài địa bảo nè, lại ví dụ như…”
Trương Tam còn đang ví dụ đã bị hai người khinh bỉ: “Cưỡi mây sẽ bị máy bay phát hiện, vào thâm sơn rừng già sẽ bị hổ phát hiện….Lại nói thần thông của bọn em không lớn, loại pháp thuật cao cấp này chưa xài bao giờ, có thể không phiền toái thì nên tận lực không phiền toái đi!”
Trương Tam tủi thân: “Hai người không đáp mây bay được? Tôi còn nghĩ linh khí của Nữ Oa cũng phải hơn tôi chứ, Phục Hy người ta biết kìa.”
“Em này vá trời đến sắp hư thận, chị đừng có so em với người ngủ no giấc mới tỉnh dậy.” Phong Tiểu Tiểu đỡ trán.
Trương tam bĩu môi, vẫn có chút mất hứng muốn nói thêm cái gì thì di động của con trai cưng – Dương Nghiễn vang lên, lực chú ý của người làm mẹ liền chuyển từ Phong Tiểu Tiểu về con trai nhà mình.
Dương Nghiễn gồng mình gánh tầm mắt của Trương Tam, có chút áp lực bắt máy: ” A lô?”
Hóa ra là ông già gọi, cũng không có chuyện gì lớn, chủ yếu là thấy quá giờ cơm trưa, lại sắp 3, 4 giờ chiều mà con trai còn chưa về nhà. Lão nhịn không được, cuối cùng cũng gọi hỏi bóng hỏi gió về chuyện xưa không thể nói giữa người yêu cũ cùng người yêu đương nhiệm của con.
“….Ba đừng có nghĩ nhiều, con còn không biết mình phong lưu được như vậy từ bao giờ!….Ừm, cô ta không phải bạn gái, kì thật Tiểu Tiểu cũng không phải…Cái chìa khóa….là con đưa, nhưng bọn con là thuần khiết, đưa chìa khóa không nhất định là loại quan hệ đó…”
Có đôi khi người già rảnh quá cũng không tốt. Chứ không sao nhiều người già cứ khoái có cháu bồng như vậy, đều do ăn no không có việc gì làm.
Nếu tạm thời còn chưa có cháu thì các lão ông lão bà sẽ yêu thích hóng chuyện yêu đương của con cái. Bình thường loại công tác này do lão bà hoàn thành, sau đó lão ông sẽ ngại bạn già lải nhải, một bên tỏ thái độ không kiên nhẫn một bên hóng hớt rồi trùm chăn cười trộm. Đáng tiếc nhà họ Dương thiếu khuyết thành viên làm công tác, lão Dương cũng chỉ còn cách vứt mặt mũi qua 1 bên, tự mặc giáp ra trận…
Phong Tiểu Tiểu cũng quen, dù sao chuyện nhà họ Dương trước nay đều là tự Dương Nghiễn giải quyết, mọi người không dính vào, đúng là không tránh khỏi được việc va chạm vào cuộc sống của nhau, nhưng điều này không có nghĩa chủ động can thiệp.
Ví dụ như lỡ Phong Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cũng chỉ có thể xin giúp đỡ ở mấy đồng loại như Dương Nghiễn Ngao Tiềm hoặc Khương Lễ, mọi người cùng giữ một cái bí mật mà thậm chí sau này ngay cả bạn đời cũng không thể nói, vì vậy muốn không bị liên lụy hay hiểu lầm là chuyện không thể.
Nhưng nếu đó là việc tư, hơn nữa đối phương không chủ động cho nhúng tay vào, vậy tránh được bao nhiêu cứ tránh. Không ai có thể thay thế cho nhân sinh của người khác, cho dù là bạn bè cũng không có tư cách khoa tay múa chân.
Lão Dương dài dòng với con trai chừng mười phút, Trương Tam ngồi bên cạnh trừng đôi mắt ghen tuông đến đỏ bừng.
Con trai còn chưa gọi mình một tiếng mẹ, ăn chung một bữa cơm thay vì nói liên hoan mẫu tử đoàn viên còn không bằng hoan nghênh đồng nghiệp mới. Vậy mà lão già kia thì khác, con trai mình thành con trai người, còn phải hiếu thảo hầu hạ lão, dựa vào cái gì….A, đúng rồi, con trai là pháp thân chuyển thế! Nhưng pháp thân chuyển thể cũng không thể bắt nạt người như vậy chứ!
Rốt cuộc đợi cho Dương Nghiễn thật vất vả cúp máy, sau đó quay người phất phất điện thoại trong tay với Phong Tiểu Tiểu: “Xem ra anh cũng phải đi trước, ông già nói anh chiều nay tham gia bữa tiệc tụ hội.”
Nguyên văn lời của lão Dương còn có chi tiết khác, ý là, nếu con đã nói mình không có bạn gái, vậy vừa lúc, mấy lão bạn già của cha mày có con gái vừa tuổi, mày tới làm quen một cái, xem có cơ hội phát triển không….
Từ lúc hơn mười tuổi đến giờ, Dương Nghiễn đã sớm quen thuộc các loại tụ hội như vậy, không phải nói gặp được ai là nhất định phải phát triển quan hệ, chủ yếu cũng là để quen biết những người cầm quyền tương lai của các dòng tộc hoặc là người thân cần thiết, phát triển cái vòng của mình. Đương nhiên, trong cái quá trình này cũng không thể tránh khỏi bị các lão ông lão bà nhàm chán chơi quấy rối tình dục….Cái gì là trò chơi quấy rối tình dục?! Dương Nghiễn bày tỏ tất cả các loại vấn đề thâm sâu như “Sau này XX làm vợ tiểu Nghiễn có được không?” hoặc là” Tiểu Nghiễn cảm thấy X X nhà bác có xinh đẹp hay không?” đều tính vào.
Mẹ nó mấy người liên hệ hệ cảm tình của mấy người, lấy thằng này ra đùa làm cái quái gì!
Vừa nói xong Dương Nghiễn liền xoay người đi, bị Trương Tam ôm chầm níu lại, bất mãn hỏi: “Nhị Lang, con đi đâu?!”
“Xem mắt!” Phong Tiểu Tiểu vui sướng khi người gặp họa cướp đáp.
Dương Nghiễn đen mặt trừng một cái, không phủ nhận.
Trương Tam vừa nghe sắc mặt đại biến: “Xem mắt?! Loại người nào?! Dựa vào cái gì lão già kia dám sắp xếp đối tượng cho con?! Nhị Lang, nghe mẹ này, chuyện con dâu cứ để mẹ bao!”
“…”
(*) Gió Đông: Trong Tam quốc chí, ở trận Xích Bích, hai nước Ngô cùng Thục liên kết với nhau tiêu diệt hơn 80 vạn quân của Ngụy. Nước Ngô với thuyền chiến do Chu Du chỉ huy chịu trách nhiệm tấn công, bắn tên lửa vào các tàu của Tào Tháo, nhưng để lửa nổi lớn cần có gió thổi từ hướng Đông, mà thời tiết lúc bấy giờ lại không có loại gió đó. Thế là Gia Cát Lượng lập đền cầu gió bên bờ sông, gọi được gió Đông đến, thiêu rụi tàu bè của đối phương mang lại chiến thắng chung cuộc. Sau này từ “gió Đông” còn được hiểu như là một thời cơ, một sự tác động nào đấy để mang tới thành công.
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ