Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 114: Cúng bái đi
Đường Cần cứ như mơ mà trân trối nhìn em gái từ ghế phó lái bước xuống xe, chân vừa chạm đất là thân hình nhanh chóng vươn lên cao, một cái đuôi rắn dài chừng 2 mét xuất hiện, nâng người nhấc lên một đoạn.
Theo một tiếng thét, mặt đất bắt đầu rung chuyển, tiếp theo một đám tượng đất lù lù ngoi lên giãy dụa dưới làn mưa to như những con rối, che chắn trước mặt Ngao Tiềm.
Đây là cái gì?!
Đường Cần đờ đẫn nhìn đám tượng đất vốn đang im lìm lại đột nhiên xông lên, quyền cước thi nhau đổ ập vào hướng bọn bắt cóc, hai tên có súng cuống quít bắn trả nhưng hoàn toàn vô dụng, viên đạn bắn vào những thân thể màu vàng kia xong là hết động tĩnh, chẳng khác nào bắn vào một cục đất bình thường, tên bị tước súng chỉ có thể dùng tay chân chơi trò np(*) với cả quân đoàn tượng đất, hai ba cú là đã bầm dập mặt mũi.
Em gái trườn đuôi rắn nhanh chóng tới giữa trận hỗn loạn, vung đuôi, “rầm” một tiếng đập gãy thân cây nhẹ nhàng như bẻ một que diêm, khoát tay, càng ngày càng có nhiều tượng đất trồi lên không ngừng nghỉ… Đường Cần thậm chí còn phát hiện mấy con mới xuất hiện có ngũ quan tựa hồ rất giống anh em Nghê Nhân.
Dương Nghiễn châm điếu thuốc tà tà dựa vào cửa xe, không có ý gia nhập chiến cuộc…Hỗn loạn như vậy, hắn có muốn tham gia cũng không có chỗ chen chân.
Nhưng cứ một chốc thì người này lại thường thường chỉ đạo một hai câu linh tinh, chẳng hạn như “Tên gầy muốn bắn xxx” “Tên nước ngoài hết đạn, đang giương lên ra oai kiếm đường trốn kìa.”, nhìn biểu tình kinh hoàng của bọn bắt cóc khi quay sang đây, hiển nhiên đều bị lật tẩy chính xác.
Đường Cần có chút cẩn thận quay đầu, phát hiện trên trán Dương Nghiễn không biết từ lúc nào vạch ra một cái rãnh màu máu…
Dương Nghiễn tựa hồ nhận ra, nghiêng đầu liếc Đường Cần một cái, vệt thẳng trên trán chợt lóe qua hồng quang, Đường Cần nhất thời có cảm giác bị lột trần truồng rồi ném ra ngoài ánh sáng….Má ơi đây nhất định không phải hiệu ứng trang điểm. Má ơi đây tuyệt đối là siêu năng lực!!!
…
Dưới cảnh tượng thần quái rung động, Phong Tiểu Tiểu đánh vài cái mới phát hiện Ngao Tiềm ôm là cánh tay trái chứ không phải ngực như tưởng tượng, nếu người không có việc gì, đương là cuốn đuôi rắn tha người trở về, đặt ở ghế sau ô tô mới biến lại thành đùi người, càm ràm Dương Nghiễn: ” Sớm nhìn ra anh Ngao không có việc gì sao không nói em tiếng?!”
Trách không được thằng nhãi này trấn định như vậy, thì ra là biết mà không báo.
Tô Tuyền thừa dịp hỗn loạn đã chạy tới, để ba tên bắt cóc cho đám tượng đất tiếp đón. Bản thân sắc mặt không ngừng biến hóa nghe Dương Nghiễn trả lời: “Em đi nhanh quá không kịp nói.”
Tinh Vệ cũng vọt trở về, thân tỏa ra hồng quang, dưới ánh mắt trân trối của Đường Cần biến thành em gái Y Y ngượng ngùng…Cô đỡ hơn Phong Tiểu Tiểu, biến thân được vài lần là phát hiện ra mình có thể mang quần áo cũng biến luôn, cho nên bây giờ biến về thân người không chút áp lực. Phong Tiểu Tiểu vẫn còn bị rách quần lót, theo Lí Trường đoán, đây là do bản chất biến ảo của Tinh Vệ mà không phải do huyết mạch truyền thừa, nói đơn giản là huyết thống nhân loại không thay đổi, còn trạng thái Tinh Vệ cũng chỉ là thủ thuật như ba mươi sáu phép biến hình.
Mà Nữ Oa biến thân là do huyết mạch thức tỉnh. Chủng tộc không phải là nhân loại, trạng thái thân rắn giống như là sự bùng nổ tiểu vũ trụ sau khi mở ra hình thái huyết thống ấy.
Điều đầu tiên Y Y làm sau khi biến về hình người là ra cốp xe tìm bông băng thuốc đỏ….Cô tìm được cái rắm ấy, mọi người đều không thích gây chuyện thị phi, ai sẽ chuẩn bị trên xe mấy thứ đó?! Vì thế cô gái nhỏ sau khi bối rối là sửng sốt, lập tức “lộp bộp” rơi nước mắt.
Đường Cần cùng Tô Tuyền hết cả kinh này tới cả kinh khác, hù dọa này đến hù dọa khác, trường hợp không thể giải thích nhiều lắm đã chết máy.
“Được rồi, chỉ chút vết thương nhỏ như vậy, xem em bị dọa cỡ nào kìa.” Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống thuận tay hốt nắm bùn nhấn lên miệng vết thương của Ngao Tiềm, ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay, trong chốc lát sau bùn biến mất, miệng vết thương cũng không còn, viên đạn thì bị đẩy ra, Phong Tiểu Tiểu cầm lên vứt bỏ: “Anh Ngao thực uy vũ, khả năng điều khiển nước ngày càng cao siêu.” Đây là lời khen thật lòng, nếu bản thân Ngao Tiềm không có chút bản lĩnh, mình cùng Dương Nghiễn chạy đến cũng chỉ có thể thấy xác chết….Đương nhiên, cho dù xong chuyện cũng có thể sống lại.
Ngao Tiềm nâng khuôn mặt trắng bệch cười cười, có chút hương vị mĩ nhân ốm yếu: “Linh khí tiêu hao khá nhiều, lúc trước ở sân bay một lần, tuy rằng đã ngừng từ lúc bị trói nhưng trận mưa vừa rồi so với ở sân bay cũng không kém bao nhiêu, lại thêm một lớp phòng hộ kia…”
“Về nói Y Y nấu thuốc bổ cho anh.” Phong Tiểu Tiểu an ủi vỗ vỗ Ngao Tiềm.
Tô Tuyền rốt cuộc mang chút kinh hãi mở miệng: “Mưa ở sân bay là anh làm?”
Ngao Tiềm chỉ cười cười, thái độ đã nói lên tất cả…
Nhìn sự đối lập giữa bọn bắt cóc cùng đám Ngao Tiềm bên này, Tô Tuyền mới hiểu được vì sao lúc trước Ngao Tiềm vẫn có thể thong dong như thế, bởi vì trong mắt hắn, những tên như vậy không đáng kể chút nào. Với đại đa số người thường câu chuyện bị đám khủng bố bắt cóc dường như là truyền thuyết, nhưng trong mắt những người này chỉ là trò chơi con nít.
Bọn họ có thể biến thân, có thể thao túng mưa gió đất đá, thế giới của những người này còn thần kì hơn thế giới của bản thân.
…
Mây thu mưa ngừng….Hình như có gì đó là lạ lẫn vào kịch bản….Chỉ chốc lát sau, bọn bắt cóc hết đạn, tuy rằng thân thủ cũng coi như nhanh nhẹn, nhưng dưới sự vây công của đoàn tượng đất, bọn họ ngay cả chen ra vòng vây cũng không lọt chứ đừng nói gì chạy trốn. Chỉ có thể chật vật ôm đầu chịu đánh, không bao lâu đã bị tượng đất bao phủ.
Tô Tuyền câm như hến, nhân sĩ giang hồ như Đường Cần chỉ có thể dùng “…” để biểu đạt nội tâm rối rắm phức tạp của mình.
Sau khi cục diện được khống chế, Phong Tiểu Tiểu nhìn ba người, khó xử: “Làm gì với mấy người này bây giờ?”
Giết? Mình là công dân lương thiện, tuy rằng sau 20 tuổi đột nhiên biến thái, nhưng thình lình phải phá bỏ điểm mấu chốt vẫn khó có thể nhận.
Không Giết?! Thả ra đi là cái tai họa, không chừng bí mật của mình cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng…
Dương Nghiễn gõ điếu thuốc ngẫm lại: “Mang đến phố Thành Hoàng nhốt vài ngày, sống hay chết cứ xem âm đức báo ứng của bọn họ.” đây là cách nói hơi bị uyển chuyển, kì thật trong lòng mấy người đều biết, với thuộc tính của ba người này, ở phố Thành Hoàng vài ngày không chết cũng thành ngu si, không chừng ba bốn bữa sau muốn tìm chút cặn của ba hồn bảy vía cũng không còn.
Tô Tuyền há miệng thở dốc, muốn nói cái gì lại nhịn xuống, còn ngoan hơn Y Y hồi vừa đi làm vài phần. Đường Cần im lặng nãy giờ, rốt cuộc ỷ vào phần tình cảm ở chung lâu ngày mở miệng: “Phố Thành Hoàng là ý gì?”
Hắn chủ yếu muốn nói 3 tên này đều thuộc loại nhân vật nguy hiểm, nếu mấy người Phong Tiểu Tiểu không thể xuống tay, vậy thì kẻ từng lấy qua vài mạng như hắn không chút áp lực.
Dương Nghiễn nhìn hắn: “Nơi Thành Hoàng quản lí, trừng ác dương thiện, quỉ đói dưới tay ba ngàn, phàm là ác nhân sẽ bị cắn nuốt ba hồn bảy vía.”
“…” Đường Cần cảm thấy mình như đang nghe chuyện cổ tích, một cánh cửa thần kì còn hơn cả giang hồ đang mở ra trước mắt hắn: “….Các người tựa hồ không phải người thường, không biết là…?”
Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm đáp: “Cúng bái đi, bọn này là thần tiên nha ~~”
“…”
Ba tên khủng bố, một tên bị nhét sau cốp xe, một tên nhét chỗ để nệm ngồi ở ghế sau, thêm Ngao Tiềm, Tô Tuyền cùng Đường Cần, Tinh Vệ như trước biến thân chim đi đường hàng không…Cái xe của Dương Nghiễn nhét đầy người hướng phố Thành Hoàng mà bon bon chạy.
Trên đường, Phong Tiểu Tiểu vắt vắt quần áo sũng nước, cũng không nhìn mấy người đằng sau mà bắt đầu hỏi tình báo: “Anh Hai đọc ra cái gì không?”
Dưới sự buồn bực của đám Đường Cần, Dương Nghiễn cũng không quay đầu thuận miệng đáp: “Rắn Đuôi Chuông cùng Điện Thập Tự….hình như đều là tổ chức khủng bố quốc tế nổi tiếng. Tô Tuyền này là người của Điện Thập Tự, am hiểu trộm cắp, cấp trên gọi là Wells, lần này nghe lệnh cấp trên cũng là boss cuối đi ăn trộm cái bình kia, vì vấn đề quyền hạn nên cô ta cũng không biết tình huống cụ thể. Rắn Đuôi Chuông là lính đánh thuê, đến cướp không phải vì bản thân cái bình mà được một Hoa kiều xã hội đen ủy thác…Còn mấy tên Châu Á khác là thành viên băng đảng, từng có nợ nần với Điện Thập Tự, không quan tâm tới cái bình, nhưng vì Điện Thập Tự mới đến cướp nó.”
Người Phương Tây cùng Tô Tuyền trừng mắt như muốn lồi ra ngoài, Phong Tiểu Tiểu lơ đễnh tiếp tục hỏi: “Nói như vậy chúng ta chỉ cần chú ý Điện Thập Tự là được?”
“Là ý này.” Dương Nghiễn bình tĩnh vô cùng: “Tuy rằng không biết là bạn hay địch, nhưng nếu cảm thấy hứng thú với cái bình thì nhất định sẽ biết cái gì đó…Trụ sở của Điện Thập Tự ở Mĩ, chuyên tuyển những kẻ có tài năng nhưng thích khiêu chiến pháp luật.”
Tô Tuyền nhịn không được mở miệng: “Làm sao anh biết những điều này?” ngừng một chút lại hỏi: “Các người muốn làm gì Điện Thập Tự? Cái bình kia rốt cuộc có bí mật gì?”
Phong Tiểu Tiểu quay đầu cười cười: “Thông Thiên Nhãn của anh Hai cái gì mà không đọc được?” Đối với mấy vấn đề sau cũng không trả lời.
Đường Cần đột nhiên nhớ tới cái trán đã khôi phục trơn bóng của Dương Nghiễn…Đó là Thông Thiên Nhãn?!
Đúng lúc này, di động vang lên, Đường Cần có chút rối rắm nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là tiếng Triển Hiên: “Để hai người kia chạy mất, bên chú không sao chứ?”
“…Không sao.” Đường Cần hỗn loạn không biết nói gì mới tốt.
Triển Hiên như thở phào: “Không sao là được…Được rồi, chú mau khuyên bọn họ về đi, một đám người bình thường lại đi tỉ thí cùng phần tử khủng bố là không muốn sống nữa chắc, đừng có mà kéo luôn bản thân vào đấy.”
“…” Đường Cần lại rối rắm: “Bọn họ đã bắt được người.”
“Ồ, bắt được là tốt rồi, như vậy…Cái gì?!” Âm thanh ở đầu dây bên kia đang nói nửa chừng biến thành kêu lên sợ hãi: “Chú nói hai người kia bắt được phần tử khủng bố?!”
“….” Đúng là bắt được, hơn nữa quá trình vô cùng…
Đường Cần lệ rơi đầy mặt trước nụ cười tủm tỉm của Phong Tiểu Tiểu: “Anh Triển đừng nói nữa, anh không hiểu đâu…”
(*) NP: Một nữ N nam hoặc là một nam N nữ (N Person), đây là thuật ngữ thường dùng trong truyện ngôn tình thể loại “nhiều người yêu một người rồi kết quả tất cả về một nhà” ấy. Đây cũng là từ được dùng cho vụ abc trên giường với nhiều người
Theo một tiếng thét, mặt đất bắt đầu rung chuyển, tiếp theo một đám tượng đất lù lù ngoi lên giãy dụa dưới làn mưa to như những con rối, che chắn trước mặt Ngao Tiềm.
Đây là cái gì?!
Đường Cần đờ đẫn nhìn đám tượng đất vốn đang im lìm lại đột nhiên xông lên, quyền cước thi nhau đổ ập vào hướng bọn bắt cóc, hai tên có súng cuống quít bắn trả nhưng hoàn toàn vô dụng, viên đạn bắn vào những thân thể màu vàng kia xong là hết động tĩnh, chẳng khác nào bắn vào một cục đất bình thường, tên bị tước súng chỉ có thể dùng tay chân chơi trò np(*) với cả quân đoàn tượng đất, hai ba cú là đã bầm dập mặt mũi.
Em gái trườn đuôi rắn nhanh chóng tới giữa trận hỗn loạn, vung đuôi, “rầm” một tiếng đập gãy thân cây nhẹ nhàng như bẻ một que diêm, khoát tay, càng ngày càng có nhiều tượng đất trồi lên không ngừng nghỉ… Đường Cần thậm chí còn phát hiện mấy con mới xuất hiện có ngũ quan tựa hồ rất giống anh em Nghê Nhân.
Dương Nghiễn châm điếu thuốc tà tà dựa vào cửa xe, không có ý gia nhập chiến cuộc…Hỗn loạn như vậy, hắn có muốn tham gia cũng không có chỗ chen chân.
Nhưng cứ một chốc thì người này lại thường thường chỉ đạo một hai câu linh tinh, chẳng hạn như “Tên gầy muốn bắn xxx” “Tên nước ngoài hết đạn, đang giương lên ra oai kiếm đường trốn kìa.”, nhìn biểu tình kinh hoàng của bọn bắt cóc khi quay sang đây, hiển nhiên đều bị lật tẩy chính xác.
Đường Cần có chút cẩn thận quay đầu, phát hiện trên trán Dương Nghiễn không biết từ lúc nào vạch ra một cái rãnh màu máu…
Dương Nghiễn tựa hồ nhận ra, nghiêng đầu liếc Đường Cần một cái, vệt thẳng trên trán chợt lóe qua hồng quang, Đường Cần nhất thời có cảm giác bị lột trần truồng rồi ném ra ngoài ánh sáng….Má ơi đây nhất định không phải hiệu ứng trang điểm. Má ơi đây tuyệt đối là siêu năng lực!!!
…
Dưới cảnh tượng thần quái rung động, Phong Tiểu Tiểu đánh vài cái mới phát hiện Ngao Tiềm ôm là cánh tay trái chứ không phải ngực như tưởng tượng, nếu người không có việc gì, đương là cuốn đuôi rắn tha người trở về, đặt ở ghế sau ô tô mới biến lại thành đùi người, càm ràm Dương Nghiễn: ” Sớm nhìn ra anh Ngao không có việc gì sao không nói em tiếng?!”
Trách không được thằng nhãi này trấn định như vậy, thì ra là biết mà không báo.
Tô Tuyền thừa dịp hỗn loạn đã chạy tới, để ba tên bắt cóc cho đám tượng đất tiếp đón. Bản thân sắc mặt không ngừng biến hóa nghe Dương Nghiễn trả lời: “Em đi nhanh quá không kịp nói.”
Tinh Vệ cũng vọt trở về, thân tỏa ra hồng quang, dưới ánh mắt trân trối của Đường Cần biến thành em gái Y Y ngượng ngùng…Cô đỡ hơn Phong Tiểu Tiểu, biến thân được vài lần là phát hiện ra mình có thể mang quần áo cũng biến luôn, cho nên bây giờ biến về thân người không chút áp lực. Phong Tiểu Tiểu vẫn còn bị rách quần lót, theo Lí Trường đoán, đây là do bản chất biến ảo của Tinh Vệ mà không phải do huyết mạch truyền thừa, nói đơn giản là huyết thống nhân loại không thay đổi, còn trạng thái Tinh Vệ cũng chỉ là thủ thuật như ba mươi sáu phép biến hình.
Mà Nữ Oa biến thân là do huyết mạch thức tỉnh. Chủng tộc không phải là nhân loại, trạng thái thân rắn giống như là sự bùng nổ tiểu vũ trụ sau khi mở ra hình thái huyết thống ấy.
Điều đầu tiên Y Y làm sau khi biến về hình người là ra cốp xe tìm bông băng thuốc đỏ….Cô tìm được cái rắm ấy, mọi người đều không thích gây chuyện thị phi, ai sẽ chuẩn bị trên xe mấy thứ đó?! Vì thế cô gái nhỏ sau khi bối rối là sửng sốt, lập tức “lộp bộp” rơi nước mắt.
Đường Cần cùng Tô Tuyền hết cả kinh này tới cả kinh khác, hù dọa này đến hù dọa khác, trường hợp không thể giải thích nhiều lắm đã chết máy.
“Được rồi, chỉ chút vết thương nhỏ như vậy, xem em bị dọa cỡ nào kìa.” Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống thuận tay hốt nắm bùn nhấn lên miệng vết thương của Ngao Tiềm, ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay, trong chốc lát sau bùn biến mất, miệng vết thương cũng không còn, viên đạn thì bị đẩy ra, Phong Tiểu Tiểu cầm lên vứt bỏ: “Anh Ngao thực uy vũ, khả năng điều khiển nước ngày càng cao siêu.” Đây là lời khen thật lòng, nếu bản thân Ngao Tiềm không có chút bản lĩnh, mình cùng Dương Nghiễn chạy đến cũng chỉ có thể thấy xác chết….Đương nhiên, cho dù xong chuyện cũng có thể sống lại.
Ngao Tiềm nâng khuôn mặt trắng bệch cười cười, có chút hương vị mĩ nhân ốm yếu: “Linh khí tiêu hao khá nhiều, lúc trước ở sân bay một lần, tuy rằng đã ngừng từ lúc bị trói nhưng trận mưa vừa rồi so với ở sân bay cũng không kém bao nhiêu, lại thêm một lớp phòng hộ kia…”
“Về nói Y Y nấu thuốc bổ cho anh.” Phong Tiểu Tiểu an ủi vỗ vỗ Ngao Tiềm.
Tô Tuyền rốt cuộc mang chút kinh hãi mở miệng: “Mưa ở sân bay là anh làm?”
Ngao Tiềm chỉ cười cười, thái độ đã nói lên tất cả…
Nhìn sự đối lập giữa bọn bắt cóc cùng đám Ngao Tiềm bên này, Tô Tuyền mới hiểu được vì sao lúc trước Ngao Tiềm vẫn có thể thong dong như thế, bởi vì trong mắt hắn, những tên như vậy không đáng kể chút nào. Với đại đa số người thường câu chuyện bị đám khủng bố bắt cóc dường như là truyền thuyết, nhưng trong mắt những người này chỉ là trò chơi con nít.
Bọn họ có thể biến thân, có thể thao túng mưa gió đất đá, thế giới của những người này còn thần kì hơn thế giới của bản thân.
…
Mây thu mưa ngừng….Hình như có gì đó là lạ lẫn vào kịch bản….Chỉ chốc lát sau, bọn bắt cóc hết đạn, tuy rằng thân thủ cũng coi như nhanh nhẹn, nhưng dưới sự vây công của đoàn tượng đất, bọn họ ngay cả chen ra vòng vây cũng không lọt chứ đừng nói gì chạy trốn. Chỉ có thể chật vật ôm đầu chịu đánh, không bao lâu đã bị tượng đất bao phủ.
Tô Tuyền câm như hến, nhân sĩ giang hồ như Đường Cần chỉ có thể dùng “…” để biểu đạt nội tâm rối rắm phức tạp của mình.
Sau khi cục diện được khống chế, Phong Tiểu Tiểu nhìn ba người, khó xử: “Làm gì với mấy người này bây giờ?”
Giết? Mình là công dân lương thiện, tuy rằng sau 20 tuổi đột nhiên biến thái, nhưng thình lình phải phá bỏ điểm mấu chốt vẫn khó có thể nhận.
Không Giết?! Thả ra đi là cái tai họa, không chừng bí mật của mình cũng bị lôi ra ngoài ánh sáng…
Dương Nghiễn gõ điếu thuốc ngẫm lại: “Mang đến phố Thành Hoàng nhốt vài ngày, sống hay chết cứ xem âm đức báo ứng của bọn họ.” đây là cách nói hơi bị uyển chuyển, kì thật trong lòng mấy người đều biết, với thuộc tính của ba người này, ở phố Thành Hoàng vài ngày không chết cũng thành ngu si, không chừng ba bốn bữa sau muốn tìm chút cặn của ba hồn bảy vía cũng không còn.
Tô Tuyền há miệng thở dốc, muốn nói cái gì lại nhịn xuống, còn ngoan hơn Y Y hồi vừa đi làm vài phần. Đường Cần im lặng nãy giờ, rốt cuộc ỷ vào phần tình cảm ở chung lâu ngày mở miệng: “Phố Thành Hoàng là ý gì?”
Hắn chủ yếu muốn nói 3 tên này đều thuộc loại nhân vật nguy hiểm, nếu mấy người Phong Tiểu Tiểu không thể xuống tay, vậy thì kẻ từng lấy qua vài mạng như hắn không chút áp lực.
Dương Nghiễn nhìn hắn: “Nơi Thành Hoàng quản lí, trừng ác dương thiện, quỉ đói dưới tay ba ngàn, phàm là ác nhân sẽ bị cắn nuốt ba hồn bảy vía.”
“…” Đường Cần cảm thấy mình như đang nghe chuyện cổ tích, một cánh cửa thần kì còn hơn cả giang hồ đang mở ra trước mắt hắn: “….Các người tựa hồ không phải người thường, không biết là…?”
Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm đáp: “Cúng bái đi, bọn này là thần tiên nha ~~”
“…”
Ba tên khủng bố, một tên bị nhét sau cốp xe, một tên nhét chỗ để nệm ngồi ở ghế sau, thêm Ngao Tiềm, Tô Tuyền cùng Đường Cần, Tinh Vệ như trước biến thân chim đi đường hàng không…Cái xe của Dương Nghiễn nhét đầy người hướng phố Thành Hoàng mà bon bon chạy.
Trên đường, Phong Tiểu Tiểu vắt vắt quần áo sũng nước, cũng không nhìn mấy người đằng sau mà bắt đầu hỏi tình báo: “Anh Hai đọc ra cái gì không?”
Dưới sự buồn bực của đám Đường Cần, Dương Nghiễn cũng không quay đầu thuận miệng đáp: “Rắn Đuôi Chuông cùng Điện Thập Tự….hình như đều là tổ chức khủng bố quốc tế nổi tiếng. Tô Tuyền này là người của Điện Thập Tự, am hiểu trộm cắp, cấp trên gọi là Wells, lần này nghe lệnh cấp trên cũng là boss cuối đi ăn trộm cái bình kia, vì vấn đề quyền hạn nên cô ta cũng không biết tình huống cụ thể. Rắn Đuôi Chuông là lính đánh thuê, đến cướp không phải vì bản thân cái bình mà được một Hoa kiều xã hội đen ủy thác…Còn mấy tên Châu Á khác là thành viên băng đảng, từng có nợ nần với Điện Thập Tự, không quan tâm tới cái bình, nhưng vì Điện Thập Tự mới đến cướp nó.”
Người Phương Tây cùng Tô Tuyền trừng mắt như muốn lồi ra ngoài, Phong Tiểu Tiểu lơ đễnh tiếp tục hỏi: “Nói như vậy chúng ta chỉ cần chú ý Điện Thập Tự là được?”
“Là ý này.” Dương Nghiễn bình tĩnh vô cùng: “Tuy rằng không biết là bạn hay địch, nhưng nếu cảm thấy hứng thú với cái bình thì nhất định sẽ biết cái gì đó…Trụ sở của Điện Thập Tự ở Mĩ, chuyên tuyển những kẻ có tài năng nhưng thích khiêu chiến pháp luật.”
Tô Tuyền nhịn không được mở miệng: “Làm sao anh biết những điều này?” ngừng một chút lại hỏi: “Các người muốn làm gì Điện Thập Tự? Cái bình kia rốt cuộc có bí mật gì?”
Phong Tiểu Tiểu quay đầu cười cười: “Thông Thiên Nhãn của anh Hai cái gì mà không đọc được?” Đối với mấy vấn đề sau cũng không trả lời.
Đường Cần đột nhiên nhớ tới cái trán đã khôi phục trơn bóng của Dương Nghiễn…Đó là Thông Thiên Nhãn?!
Đúng lúc này, di động vang lên, Đường Cần có chút rối rắm nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là tiếng Triển Hiên: “Để hai người kia chạy mất, bên chú không sao chứ?”
“…Không sao.” Đường Cần hỗn loạn không biết nói gì mới tốt.
Triển Hiên như thở phào: “Không sao là được…Được rồi, chú mau khuyên bọn họ về đi, một đám người bình thường lại đi tỉ thí cùng phần tử khủng bố là không muốn sống nữa chắc, đừng có mà kéo luôn bản thân vào đấy.”
“…” Đường Cần lại rối rắm: “Bọn họ đã bắt được người.”
“Ồ, bắt được là tốt rồi, như vậy…Cái gì?!” Âm thanh ở đầu dây bên kia đang nói nửa chừng biến thành kêu lên sợ hãi: “Chú nói hai người kia bắt được phần tử khủng bố?!”
“….” Đúng là bắt được, hơn nữa quá trình vô cùng…
Đường Cần lệ rơi đầy mặt trước nụ cười tủm tỉm của Phong Tiểu Tiểu: “Anh Triển đừng nói nữa, anh không hiểu đâu…”
(*) NP: Một nữ N nam hoặc là một nam N nữ (N Person), đây là thuật ngữ thường dùng trong truyện ngôn tình thể loại “nhiều người yêu một người rồi kết quả tất cả về một nhà” ấy. Đây cũng là từ được dùng cho vụ abc trên giường với nhiều người
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ