Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 109: Kẹt xe
Phong Tiểu Tiểu cực kì hài lòng với nghiệp vụ của Ngao Tiềm.
Vì vô tình thu hoạch được Ngọc Hốt(*) cho nên trước mắt thần thông của đối phương là lớn nhất trong đám người, kĩ năng hô phong hoán vũ vốn chỉ đủ làm bình tưới hoa, hiện tại đã thành công biến thân thành đại tuyệt chiêu sát khí.
(*) Ngọc Hốt: đọc lại Chương 76 nhóe.
Đương nhiên, bản thân cũng có thể nặn đất tạo người, nhưng cấp bậc của Nữ Oa cùng Long Vương vốn không nằm trên một trục hoành, như vậy có thể so sánh được sao? Lại nói cho dù là kĩ năng của cô có là hạng nhất cũng chỉ có thể sử dụng với từng người, người ta lại chỉ một chiêu là oanh sát cả bản đồ, cái này cũng mang ra so sánh được à?
Sau lần trị thủy ở quê Y Y về, khi nhắc tới Ngọc Hốt với Lí Trường, đối phương cũng tỏ vẻ hâm mộ ghen tị hận với cái vận cứt chó này của Long Vương. Phàm là thần tiên bình thường, ai lại không có một hai món pháp bảo phòng thân, ví dụ như ngọc hốt của Long Vương, Tam Tiêm đao của Nhị Lang Thần, sổ Sinh Tử của Diêm Vương, Phong Hỏa Luân của Tam Thái Tử….
Thời đại này muốn tu tiên cũng không dễ dàng, lấy cái nhìn của Lí Trường, muốn đám người tự thân tu luyện mà đến được đẳng cấp tương đương với chủ hồn ngày xưa là không có khả năng, cho dù có thể thì cũng lâu thật lâu thật lâu thật lâu…..Nhưng vụ của Ngao Tiềm lại mang đến một ý tưởng, nếu có đạo cụ phụ trợ, biết đâu thần thông của mọi người có thể tiếp cận với tiêu chuẩn nguyên bản nhanh hơn thì sao?!
Tìm được một cái Ngọc Hốt, Long Vương liền nhảy ngay từ level tưới hoa cỏ đến hô phong hoán vũ, vậy nếu tìm đến được cái gì nữa, nói không chừng phiên sơn đảo hải cũng không phải giấc mộng?!
Tương tự, Dương Nghiễn lúc này chỉ đủ trình độ ăn gian trên sòng bài, thuận tiện rình coi chuyện riêng tư của người khác, nếu có thể tìm được một hai cái pháp khí, biết đâu đệ nhất chiến thần Nhị Lang Chân Quân trong truyền thuyết cũng có thể tái hiện giang hồ?!
Lí Trường đối với tương lai tốt đẹp tràn ngập chờ mong, Phong Tiểu Tiểu nghe giả thiết này xong cũng đầy mong đợi —- nghe nói Nhị Lang Thần là cháu ngoại của Ngọc Đế, của cải của vị tiên nhị đại này khẳng định dày hơn những tiểu tiên khác, ít ra không giống như mình chỉ có thể chơi bùn đất.
Đương nhiên bản thân Dương Nghiễn chỉ cười nhạt, lí do một, hắn không nhớ nổi bản thân trong quá khứ ngoài một chó một chim thì có thứ gì tốt, lí do hai, cái cách nói “cháu ngoại của Ngọc Đế” chỉ là đồn đãi, tính chân thật dưới tình huống trí nhớ của mọi người không được hoàn thiện cũng không có cách nào khảo chứng.
“Ngoài một cuốn Tây Du Kí còn có cuốn sách nào nói anh mày là cháu ngoại của Ngọc Đế?” Lúc ấy Dương Nghiễn hỏi hai người như thế.
“Trong Bảo Liên Đăng!” Phong Tiểu Tiểu cướp lời.
“Xuân Quang Sáng Lạn Trư Bát Giới (**)!” Lí TRường ở đầu dây bên kia cũng cướp đáp.
(**) Xuân Quang sáng lạn Trư Bát Giới: một bộ phim truyền hình.
…Vì thế hai người cùng nhau khinh bỉ Lí TRường.
…
Sau khi cúp điện thoại, Triển Hiên ngồi đằng sau có chút khó hiểu xen mồm: “Khi không chú gọi điện cho tiểu Ngao làm gì?” Hơn nữa hắn không quá hiểu lời khen kia là vì sao, Ngao Tiềm rốt cuộc làm cái gì lại tự nhiên làm Phong Tiểu Tiểu khích lệ như vậy?
Phong Tiểu Tiểu nhìn ghế sau, cười vẫy vẫy tay: “Không có gì, anh không hiểu.”
Triển Hiên trầm mặc bẻ ngón tay, một trận rốp rốp rung động vang lên tỏ vẻ uy hiếp, Dương Nghiễn nhìn mưa to ngoài của sổ, không chút để ý nói: “Xem trời như vậy, em gái kia tạm thời hẳn sẽ không đi được, không bằng chúng ta chờ một chút, biết đâu lát nữa cô ta sẽ gọi taxi ra khỏi sân bay cũng nên….Có muốn chuyển đường đến bệnh viện luôn không? Tôi phỏng chừng nếu cô ta thật đổi chuyến bay thì tám phần sẽ thừa dịp này đi thăm Chu Hân.”
Đường Cần ngồi ghế sau cùng với Triển Hiên, nghe lời này lại phiền muộn: “Em lúc này thật không muốn gặp cô ta.”
Với cái kiểu chỉ hận không thể sống luôn trong cái phòng kia của thằng em, đi gặp Chu Hân đồng nghĩa với việc gặp nó. Mà từ khi biết được chân tướng, Đường Cần chỉ muốn tìm cơ hội mà vạch mặt cô ta, hắn chỉ sợ lúc đó mình nhịn không được, lỡ lời nói ra cái gì không nên nói nữa thì khó xử — Cái bình của cậu còn chưa lấy lại được, bây giờ mà đánh rắn động cỏ là không nên.
“Không sao, dù sao con người anh quái đản cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cho dù miệng tiện chút cũng không ai cảm thấy kì lạ.” Phong Tiểu Tiểu săn sóc an ủi Đường Cần.
“…” Đường Cần trừng mắt xem thường —- Chị em này cũng có tư cách nói người khác miệng tiện?!
Chẳng bao lâu sau, điện thoại Phong Tiểu Tiểu vang lên, nhìn màn hình thì thấy người gọi là Ngao Tiềm. Tưởng có tình huống gì mới, Phong Tiểu Tiểu bắt máy “A lô” một tiếng, chưa kịp há mồm nói, không ngờ điện thoại lại đột ngột cúp máy.
Tưởng ấn nhần nút, Phong Tiểu Tiểu không nghĩ nhiều, vừa định bỏ lại trong túi, bỗng nhiên tiếng chuông lại vang lên, lúc này không đợi bắt máy đã tắt, tiếp theo lại vang lên, lại tắt, lại vang lên, lại tắt….
Lặp lại vài lần, tiếng chuông không vang lên nữa, gọi lại cũng biến thành thuê bao tạm thời không liên lạc được. Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc cảm thấy không ổn, liếc Dương Nghiễn một cái.
Dương Nghiễn nhíu mày, nhìn dòng xe tắt nghẽn, lại nhìn điện thoại Phong Tiểu Tiểu: “…Xem ra đã có chuyện.”
Triển Hiên cùng Đường Cần nhìn nhau, sau đó lại ngó về hai người ngồi trước: “Cần giúp đỡ?”
“Anh giúp kiểu gì?” Dương Nghiễn liếc một cái, ngẫm lại móc ra điện thoại của mình: “Y Y? Ngao Tiềm bên này hình như có chút rắc rối, em xem bớt chút thời gian đi xem một cái không?”
Đường Cần khó hiểu: “Giờ này kẹt xe như vậy, một cô gái như Y Y cho dù bắt đầu lái xe cũng đuổi sao kịp…Lại nói với cái tướng nhỏ xíu ấy, anh nghĩ cô ấy giúp được gì?”
Phong Tiểu Tiểu cũng xem thường: “Đừng coi thường nhân viên cửa hàng nhà bọn này.”
Phát Cưu chi sơn, thượng đa Chá mộc, có điểu yên, này trạng như ô, văn thủ, bạch uế, chân trần, danh viết Tinh Vệ, này minh tự giảo, là Viêm Đế chi tiểu nữ, danh viết nữ oa, nữ oa du vu Đông Hải, nịch mà không quay lại, cố vi Tinh Vệ, thường hàm Tây Sơn chi mộc thạch, lấy nhân vu Đông Hải(***).
(****) Đây là đoạn miêu tả về câu chuyện của Tinh Vệ trong cuốn Sơn Hải Kinh, ta để nguyên văn cho nó hay. Ý nghĩa của nó theo ta hiểu là như thế này: Ở núi Phát Cưu, nơi có nhiều cây Chá ( loại cây như cây dâu, lá nuôi tằm, gỗ vàng mịn, là loại gỗ quí), có một loài chim sống trên đó,, hình dáng như con quạ, trên đầu có hoa văn, mỏ trắng, chân đỏ, tên gọi Tinh Vệ, tiếng hót như tên. Là con gái của Viêm Đế, tên gọi nữ oa ( bên Trung gọi các bé gái là nữ oa, bé trai là nam oa, “oa” ở đây nghĩa là đứa trẻ ấy), nữ oa dạo chơi ở Đông Hải, chết đuối mà không bao giờ trở về, hóa thân thành Tinh Vệ, thường ngậm đá gỗ núi Tây để lấp đầy Đông Hải.
…
Tích truyện nổi tiếng nhất nhân sinh của Tinh Vệ là lấp biển, nhưng rất ít người biết, tốc độ bay cùng sức bền của Tinh Vệ cũng thuộc hàng số một số hai.
Khoảng cách từ núi Tây đến Đông Hải chừng ngàn dặm xa, một ngày Tinh Vệ bay qua bay lại mấy lần, chuyên chuyển phát nhanh đá gỗ đến lấp biển, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Với khoảng cách này, không có tốc độ bay siêu nhiên cùng sức bền đáng sợ thì Tinh Vệ làm sao thực hiện được?!
Đương nhiên là không thể so được với Côn Bằng(****), nhưng nếu so sánh với máy bay thì hoàn toàn không cùng ở một cấp độ. Chỉ bằng khoảng cách từ nhà Phong Tiểu Tiểu đến sân bay, lái xe chừng một giờ, Tinh Vệ xuất mã cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
(****)- Côn Bằng là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang.
– Là loài phi ngư to lớn, thường cư trú ở Bắc Minh, hay còn gọi là Biển Bắc.
– Loài Kình Ngư cư trú ở vùng biển sâu, sau một thời gian dài hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, thọ mệnh trường tồn, kích thước tăng trưởng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, thong dong tự tại nơi thiên không bao la.
– Các chú cá khi còn sống có tâm nguyện muốn được tự do hòa mình vào bầu trời vô tận, thỏa sức vẫy vùng khắp nơi, được học hỏi thêm những điều mới mẻ, lẽ huyền vi của Thiên Địa. Khi thân mạng kết thúc, anh linh của những chú cá như vậy đều có thể hóa thành Côn Bằng, thong dong tự tại ngao du khắp Tam Giới.
– Ở cõi Trung Giới và Thượng Giới, Côn Bằng cũng thường cư trú ở phía Bắc Câu Lưu Châu, nơi ít có ánh sáng, có không khí lạnh lẽo.(trích facebook Tam Giới Toàn Thư)
Vì thế chưa đến 5 phút đồng hồ kể từ khi Dương Nghiễn vừa cúp máy, Y Y đã gọi lại, âm thanh mang chút run sợ báo cáo tình huống: “Anh Ngao cùng cô gái kia bị trói, vừa ra đường cao tốc, mọi người đến đâu rồi?”
Đường Cần kinh hãi: “Em gái Y Y đến sân bay từ bao giờ?!”
Dùng góc độ khoa học mà giải thích, Đường Cần thực kiên định tin rằng Y Y nhất định đã ở sân bay từ trước cho nên mới có thể nhanh như vậy báo cáo, nhưng…Nhớ rõ hôm nay trước khi đi, Phong Tiểu Tiểu rõ ràng có dặn dò con gái người ta coi tiệm cẩn thận mà?!
Có chút tình huống không tốt giải thích, vì thế Dương Nghiễn thực bình tĩnh bỏ qua, trực tiếp dặn dò: “Vậy em bám theo xe bọn họ, cẩn thận đừng để bị phát hiện.” Hắn cũng không muốn xong chuyện lại phải vô quán bán đặc sản thịt rừng chuộc người ra.
Lúc này ngay cả Triển hiên cũng không nhịn được, kinh ngạc: “Chú kêu một cô gái nhỏ bám theo xe bắt cóc? Những người đó hẳn không phải là nhắm vào người thường như tiểu Ngao, tám phần là do nữ đạo tặc kia gây phiền toái…Nhân vật nguy hiểm như vậy sao có thể dễ dàng theo dõi?!”
“Em, em có dẫn theo tiểu Yêu (chim sẻ béo Alice đó)” Âm thanh của tiểu Y vẫn còn run, nhưng dưới tình huống Ngao Tiềm gặp nạn, Y Y cô nương thật dũng cảm kiên quyết đứng ở tiền tuyến: “Nhưng, nhưng bọn họ có súng.”
“Mẹ nó!” Triển Hiên đang áp tai vào ghế trước nghe cuộc gọi, chửi thầm một câu: “Trong nội cảnh nước này cũng dám dùng súng phi pháp?! To gan dám coi ông mày ra gì?!” Hể, mà tiểu Yêu là ai?
Thân là một trong những thành viên của bộ đội đặc chủng, quân hàm thiếu tá, trên một vài phương diện, Triển Hiên cực kì khắc nghiệt.
“Anh biết rồi, tóm lại tự em cẩn thận một chút, Ngao Tiềm hẳn là sẽ không tự kiếm đường chết, cho dù thực sự nguy hiểm hắn ứng phó không được, em có nhào vào cũng chỉ để làm món tráng miêng thôi…” Dương Nghiễn nói mấy câu trấn an Y Y, nhấn mạnh mấy lần em gái không nên mang chim cưng của mình đi xuống chịu chết, còn đám bên này sẽ qua ngay…Sau khi cúp điện thoại, Dương Nghiễn mới có thời gian khinh bỉ người sau lưng: “Mấy kẻ bắt cóc này vừa nghe là biết ngay không phải lương dân, nói không chừng còn bị truy nã, anh có thể đừng nói chuyện vô nghĩa như vậy nữa được không?”
Yêu cầu phần tử khủng bố không được dùng súng cũng giống như yêu cầu mấy thằng háo sắc không được nhìn gái ấy. Thế giới của người ta có qui tắc của người ta, tên này cũng là người giang hồ, sao có thể còn ngây thơ như vậy?
Phong Tiểu Tiểu không để ý tới hai người đàn ông đấu khẩu, còn lo lắng nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ: “Anh Hai….Anh thấy với tình hình giao thông như bây giờ, tới mai chúng ta có thể đuổi đến chỗ anh Ngao được không?”
“…”
Trầm mặc, một mảnh trầm mặc.
Ba người còn lại trong xe cùng lúc lau mồ hôi lạnh, đối với vấn đề này bày tỏ thái độ cực kì không vui thích.
Đường Cần lúng ta lúng túng: “Ngày mai…Phỏng chừng chỉ có thể đến nhặt xác anh Ngao.”
Vừa dứt lời, Đường Cần chịu khổ bị ba đôi mắt trừng trừng, trừng xong, mọi người cùng nhìn dòng xe cộ bên ngoài ưu thương — cuộc sống này không có cách nào qua ngày.
…
“Fuck! Cuộc sống này thật không có cách nào qua ngày!”
Cùng lúc, một tên bắt cóc ngồi ở ghế lái dùng khẩu âm đặc thù của người Tây chửi đổng lên bằng tiếng địa phương Trung Quốc mới học được, vừa hét một ngụm tiếng Trung cứng ngắc vừa nhấn còi: “Bọn mày sao không đứa nào nói với tao đường cao tốc hôm nay có một đoạn sửa chữa?!”
Ngao Tiềm cùng em gái Tô Tuyền bị hai người da vàng ôm súng dài kèm ở giữa ghế sau, dở khóc dở cười nhìn một người Mông Cổ mang kính râm ở ghế phó lái lau mồ hôi giải thích: “Này…Mấu chốt là chúng ta không nghe bản tin giao thông, công trình trong nước này là vậy đó, đập rồi sửa, sửa rồi đập, mục đích cuối chỉ để kiếm tiền cùng thành tích thôi.”
“Cứt chó!” Người Tây nhanh dùng tiếng mẹ đẻ chửi rủa cài câu, sau đó giận dữ hỏi: “Khi nào chúng ta có thể rời đi đoạn đường cao tốc chết tiệt này?”
“Đại khái…” Người ngồi phó lái lau mồ hôi càng dữ dội: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi, ít nhất có lẽ chừng một giờ….”
“…” Cái định mệnh!
À các nàng cho ta tham khảo với, mấy cái chú thích các nàng thấy nên chú thích ngay sau đó luôn hay ta nên để ở cuối chương?
Vì vô tình thu hoạch được Ngọc Hốt(*) cho nên trước mắt thần thông của đối phương là lớn nhất trong đám người, kĩ năng hô phong hoán vũ vốn chỉ đủ làm bình tưới hoa, hiện tại đã thành công biến thân thành đại tuyệt chiêu sát khí.
(*) Ngọc Hốt: đọc lại Chương 76 nhóe.
Đương nhiên, bản thân cũng có thể nặn đất tạo người, nhưng cấp bậc của Nữ Oa cùng Long Vương vốn không nằm trên một trục hoành, như vậy có thể so sánh được sao? Lại nói cho dù là kĩ năng của cô có là hạng nhất cũng chỉ có thể sử dụng với từng người, người ta lại chỉ một chiêu là oanh sát cả bản đồ, cái này cũng mang ra so sánh được à?
Sau lần trị thủy ở quê Y Y về, khi nhắc tới Ngọc Hốt với Lí Trường, đối phương cũng tỏ vẻ hâm mộ ghen tị hận với cái vận cứt chó này của Long Vương. Phàm là thần tiên bình thường, ai lại không có một hai món pháp bảo phòng thân, ví dụ như ngọc hốt của Long Vương, Tam Tiêm đao của Nhị Lang Thần, sổ Sinh Tử của Diêm Vương, Phong Hỏa Luân của Tam Thái Tử….
Thời đại này muốn tu tiên cũng không dễ dàng, lấy cái nhìn của Lí Trường, muốn đám người tự thân tu luyện mà đến được đẳng cấp tương đương với chủ hồn ngày xưa là không có khả năng, cho dù có thể thì cũng lâu thật lâu thật lâu thật lâu…..Nhưng vụ của Ngao Tiềm lại mang đến một ý tưởng, nếu có đạo cụ phụ trợ, biết đâu thần thông của mọi người có thể tiếp cận với tiêu chuẩn nguyên bản nhanh hơn thì sao?!
Tìm được một cái Ngọc Hốt, Long Vương liền nhảy ngay từ level tưới hoa cỏ đến hô phong hoán vũ, vậy nếu tìm đến được cái gì nữa, nói không chừng phiên sơn đảo hải cũng không phải giấc mộng?!
Tương tự, Dương Nghiễn lúc này chỉ đủ trình độ ăn gian trên sòng bài, thuận tiện rình coi chuyện riêng tư của người khác, nếu có thể tìm được một hai cái pháp khí, biết đâu đệ nhất chiến thần Nhị Lang Chân Quân trong truyền thuyết cũng có thể tái hiện giang hồ?!
Lí Trường đối với tương lai tốt đẹp tràn ngập chờ mong, Phong Tiểu Tiểu nghe giả thiết này xong cũng đầy mong đợi —- nghe nói Nhị Lang Thần là cháu ngoại của Ngọc Đế, của cải của vị tiên nhị đại này khẳng định dày hơn những tiểu tiên khác, ít ra không giống như mình chỉ có thể chơi bùn đất.
Đương nhiên bản thân Dương Nghiễn chỉ cười nhạt, lí do một, hắn không nhớ nổi bản thân trong quá khứ ngoài một chó một chim thì có thứ gì tốt, lí do hai, cái cách nói “cháu ngoại của Ngọc Đế” chỉ là đồn đãi, tính chân thật dưới tình huống trí nhớ của mọi người không được hoàn thiện cũng không có cách nào khảo chứng.
“Ngoài một cuốn Tây Du Kí còn có cuốn sách nào nói anh mày là cháu ngoại của Ngọc Đế?” Lúc ấy Dương Nghiễn hỏi hai người như thế.
“Trong Bảo Liên Đăng!” Phong Tiểu Tiểu cướp lời.
“Xuân Quang Sáng Lạn Trư Bát Giới (**)!” Lí TRường ở đầu dây bên kia cũng cướp đáp.
(**) Xuân Quang sáng lạn Trư Bát Giới: một bộ phim truyền hình.
…Vì thế hai người cùng nhau khinh bỉ Lí TRường.
…
Sau khi cúp điện thoại, Triển Hiên ngồi đằng sau có chút khó hiểu xen mồm: “Khi không chú gọi điện cho tiểu Ngao làm gì?” Hơn nữa hắn không quá hiểu lời khen kia là vì sao, Ngao Tiềm rốt cuộc làm cái gì lại tự nhiên làm Phong Tiểu Tiểu khích lệ như vậy?
Phong Tiểu Tiểu nhìn ghế sau, cười vẫy vẫy tay: “Không có gì, anh không hiểu.”
Triển Hiên trầm mặc bẻ ngón tay, một trận rốp rốp rung động vang lên tỏ vẻ uy hiếp, Dương Nghiễn nhìn mưa to ngoài của sổ, không chút để ý nói: “Xem trời như vậy, em gái kia tạm thời hẳn sẽ không đi được, không bằng chúng ta chờ một chút, biết đâu lát nữa cô ta sẽ gọi taxi ra khỏi sân bay cũng nên….Có muốn chuyển đường đến bệnh viện luôn không? Tôi phỏng chừng nếu cô ta thật đổi chuyến bay thì tám phần sẽ thừa dịp này đi thăm Chu Hân.”
Đường Cần ngồi ghế sau cùng với Triển Hiên, nghe lời này lại phiền muộn: “Em lúc này thật không muốn gặp cô ta.”
Với cái kiểu chỉ hận không thể sống luôn trong cái phòng kia của thằng em, đi gặp Chu Hân đồng nghĩa với việc gặp nó. Mà từ khi biết được chân tướng, Đường Cần chỉ muốn tìm cơ hội mà vạch mặt cô ta, hắn chỉ sợ lúc đó mình nhịn không được, lỡ lời nói ra cái gì không nên nói nữa thì khó xử — Cái bình của cậu còn chưa lấy lại được, bây giờ mà đánh rắn động cỏ là không nên.
“Không sao, dù sao con người anh quái đản cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cho dù miệng tiện chút cũng không ai cảm thấy kì lạ.” Phong Tiểu Tiểu săn sóc an ủi Đường Cần.
“…” Đường Cần trừng mắt xem thường —- Chị em này cũng có tư cách nói người khác miệng tiện?!
Chẳng bao lâu sau, điện thoại Phong Tiểu Tiểu vang lên, nhìn màn hình thì thấy người gọi là Ngao Tiềm. Tưởng có tình huống gì mới, Phong Tiểu Tiểu bắt máy “A lô” một tiếng, chưa kịp há mồm nói, không ngờ điện thoại lại đột ngột cúp máy.
Tưởng ấn nhần nút, Phong Tiểu Tiểu không nghĩ nhiều, vừa định bỏ lại trong túi, bỗng nhiên tiếng chuông lại vang lên, lúc này không đợi bắt máy đã tắt, tiếp theo lại vang lên, lại tắt, lại vang lên, lại tắt….
Lặp lại vài lần, tiếng chuông không vang lên nữa, gọi lại cũng biến thành thuê bao tạm thời không liên lạc được. Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc cảm thấy không ổn, liếc Dương Nghiễn một cái.
Dương Nghiễn nhíu mày, nhìn dòng xe tắt nghẽn, lại nhìn điện thoại Phong Tiểu Tiểu: “…Xem ra đã có chuyện.”
Triển Hiên cùng Đường Cần nhìn nhau, sau đó lại ngó về hai người ngồi trước: “Cần giúp đỡ?”
“Anh giúp kiểu gì?” Dương Nghiễn liếc một cái, ngẫm lại móc ra điện thoại của mình: “Y Y? Ngao Tiềm bên này hình như có chút rắc rối, em xem bớt chút thời gian đi xem một cái không?”
Đường Cần khó hiểu: “Giờ này kẹt xe như vậy, một cô gái như Y Y cho dù bắt đầu lái xe cũng đuổi sao kịp…Lại nói với cái tướng nhỏ xíu ấy, anh nghĩ cô ấy giúp được gì?”
Phong Tiểu Tiểu cũng xem thường: “Đừng coi thường nhân viên cửa hàng nhà bọn này.”
Phát Cưu chi sơn, thượng đa Chá mộc, có điểu yên, này trạng như ô, văn thủ, bạch uế, chân trần, danh viết Tinh Vệ, này minh tự giảo, là Viêm Đế chi tiểu nữ, danh viết nữ oa, nữ oa du vu Đông Hải, nịch mà không quay lại, cố vi Tinh Vệ, thường hàm Tây Sơn chi mộc thạch, lấy nhân vu Đông Hải(***).
(****) Đây là đoạn miêu tả về câu chuyện của Tinh Vệ trong cuốn Sơn Hải Kinh, ta để nguyên văn cho nó hay. Ý nghĩa của nó theo ta hiểu là như thế này: Ở núi Phát Cưu, nơi có nhiều cây Chá ( loại cây như cây dâu, lá nuôi tằm, gỗ vàng mịn, là loại gỗ quí), có một loài chim sống trên đó,, hình dáng như con quạ, trên đầu có hoa văn, mỏ trắng, chân đỏ, tên gọi Tinh Vệ, tiếng hót như tên. Là con gái của Viêm Đế, tên gọi nữ oa ( bên Trung gọi các bé gái là nữ oa, bé trai là nam oa, “oa” ở đây nghĩa là đứa trẻ ấy), nữ oa dạo chơi ở Đông Hải, chết đuối mà không bao giờ trở về, hóa thân thành Tinh Vệ, thường ngậm đá gỗ núi Tây để lấp đầy Đông Hải.
…
Tích truyện nổi tiếng nhất nhân sinh của Tinh Vệ là lấp biển, nhưng rất ít người biết, tốc độ bay cùng sức bền của Tinh Vệ cũng thuộc hàng số một số hai.
Khoảng cách từ núi Tây đến Đông Hải chừng ngàn dặm xa, một ngày Tinh Vệ bay qua bay lại mấy lần, chuyên chuyển phát nhanh đá gỗ đến lấp biển, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Với khoảng cách này, không có tốc độ bay siêu nhiên cùng sức bền đáng sợ thì Tinh Vệ làm sao thực hiện được?!
Đương nhiên là không thể so được với Côn Bằng(****), nhưng nếu so sánh với máy bay thì hoàn toàn không cùng ở một cấp độ. Chỉ bằng khoảng cách từ nhà Phong Tiểu Tiểu đến sân bay, lái xe chừng một giờ, Tinh Vệ xuất mã cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
(****)- Côn Bằng là thượng cổ Linh Thú xuất hiện từ thuở hồng hoang.
– Là loài phi ngư to lớn, thường cư trú ở Bắc Minh, hay còn gọi là Biển Bắc.
– Loài Kình Ngư cư trú ở vùng biển sâu, sau một thời gian dài hấp thụ linh khí trời đất, tánh linh thức tỉnh, thọ mệnh trường tồn, kích thước tăng trưởng theo thời gian, lại có thể rời khỏi mặt biển, thong dong tự tại nơi thiên không bao la.
– Các chú cá khi còn sống có tâm nguyện muốn được tự do hòa mình vào bầu trời vô tận, thỏa sức vẫy vùng khắp nơi, được học hỏi thêm những điều mới mẻ, lẽ huyền vi của Thiên Địa. Khi thân mạng kết thúc, anh linh của những chú cá như vậy đều có thể hóa thành Côn Bằng, thong dong tự tại ngao du khắp Tam Giới.
– Ở cõi Trung Giới và Thượng Giới, Côn Bằng cũng thường cư trú ở phía Bắc Câu Lưu Châu, nơi ít có ánh sáng, có không khí lạnh lẽo.(trích facebook Tam Giới Toàn Thư)
Vì thế chưa đến 5 phút đồng hồ kể từ khi Dương Nghiễn vừa cúp máy, Y Y đã gọi lại, âm thanh mang chút run sợ báo cáo tình huống: “Anh Ngao cùng cô gái kia bị trói, vừa ra đường cao tốc, mọi người đến đâu rồi?”
Đường Cần kinh hãi: “Em gái Y Y đến sân bay từ bao giờ?!”
Dùng góc độ khoa học mà giải thích, Đường Cần thực kiên định tin rằng Y Y nhất định đã ở sân bay từ trước cho nên mới có thể nhanh như vậy báo cáo, nhưng…Nhớ rõ hôm nay trước khi đi, Phong Tiểu Tiểu rõ ràng có dặn dò con gái người ta coi tiệm cẩn thận mà?!
Có chút tình huống không tốt giải thích, vì thế Dương Nghiễn thực bình tĩnh bỏ qua, trực tiếp dặn dò: “Vậy em bám theo xe bọn họ, cẩn thận đừng để bị phát hiện.” Hắn cũng không muốn xong chuyện lại phải vô quán bán đặc sản thịt rừng chuộc người ra.
Lúc này ngay cả Triển hiên cũng không nhịn được, kinh ngạc: “Chú kêu một cô gái nhỏ bám theo xe bắt cóc? Những người đó hẳn không phải là nhắm vào người thường như tiểu Ngao, tám phần là do nữ đạo tặc kia gây phiền toái…Nhân vật nguy hiểm như vậy sao có thể dễ dàng theo dõi?!”
“Em, em có dẫn theo tiểu Yêu (chim sẻ béo Alice đó)” Âm thanh của tiểu Y vẫn còn run, nhưng dưới tình huống Ngao Tiềm gặp nạn, Y Y cô nương thật dũng cảm kiên quyết đứng ở tiền tuyến: “Nhưng, nhưng bọn họ có súng.”
“Mẹ nó!” Triển Hiên đang áp tai vào ghế trước nghe cuộc gọi, chửi thầm một câu: “Trong nội cảnh nước này cũng dám dùng súng phi pháp?! To gan dám coi ông mày ra gì?!” Hể, mà tiểu Yêu là ai?
Thân là một trong những thành viên của bộ đội đặc chủng, quân hàm thiếu tá, trên một vài phương diện, Triển Hiên cực kì khắc nghiệt.
“Anh biết rồi, tóm lại tự em cẩn thận một chút, Ngao Tiềm hẳn là sẽ không tự kiếm đường chết, cho dù thực sự nguy hiểm hắn ứng phó không được, em có nhào vào cũng chỉ để làm món tráng miêng thôi…” Dương Nghiễn nói mấy câu trấn an Y Y, nhấn mạnh mấy lần em gái không nên mang chim cưng của mình đi xuống chịu chết, còn đám bên này sẽ qua ngay…Sau khi cúp điện thoại, Dương Nghiễn mới có thời gian khinh bỉ người sau lưng: “Mấy kẻ bắt cóc này vừa nghe là biết ngay không phải lương dân, nói không chừng còn bị truy nã, anh có thể đừng nói chuyện vô nghĩa như vậy nữa được không?”
Yêu cầu phần tử khủng bố không được dùng súng cũng giống như yêu cầu mấy thằng háo sắc không được nhìn gái ấy. Thế giới của người ta có qui tắc của người ta, tên này cũng là người giang hồ, sao có thể còn ngây thơ như vậy?
Phong Tiểu Tiểu không để ý tới hai người đàn ông đấu khẩu, còn lo lắng nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ: “Anh Hai….Anh thấy với tình hình giao thông như bây giờ, tới mai chúng ta có thể đuổi đến chỗ anh Ngao được không?”
“…”
Trầm mặc, một mảnh trầm mặc.
Ba người còn lại trong xe cùng lúc lau mồ hôi lạnh, đối với vấn đề này bày tỏ thái độ cực kì không vui thích.
Đường Cần lúng ta lúng túng: “Ngày mai…Phỏng chừng chỉ có thể đến nhặt xác anh Ngao.”
Vừa dứt lời, Đường Cần chịu khổ bị ba đôi mắt trừng trừng, trừng xong, mọi người cùng nhìn dòng xe cộ bên ngoài ưu thương — cuộc sống này không có cách nào qua ngày.
…
“Fuck! Cuộc sống này thật không có cách nào qua ngày!”
Cùng lúc, một tên bắt cóc ngồi ở ghế lái dùng khẩu âm đặc thù của người Tây chửi đổng lên bằng tiếng địa phương Trung Quốc mới học được, vừa hét một ngụm tiếng Trung cứng ngắc vừa nhấn còi: “Bọn mày sao không đứa nào nói với tao đường cao tốc hôm nay có một đoạn sửa chữa?!”
Ngao Tiềm cùng em gái Tô Tuyền bị hai người da vàng ôm súng dài kèm ở giữa ghế sau, dở khóc dở cười nhìn một người Mông Cổ mang kính râm ở ghế phó lái lau mồ hôi giải thích: “Này…Mấu chốt là chúng ta không nghe bản tin giao thông, công trình trong nước này là vậy đó, đập rồi sửa, sửa rồi đập, mục đích cuối chỉ để kiếm tiền cùng thành tích thôi.”
“Cứt chó!” Người Tây nhanh dùng tiếng mẹ đẻ chửi rủa cài câu, sau đó giận dữ hỏi: “Khi nào chúng ta có thể rời đi đoạn đường cao tốc chết tiệt này?”
“Đại khái…” Người ngồi phó lái lau mồ hôi càng dữ dội: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi, ít nhất có lẽ chừng một giờ….”
“…” Cái định mệnh!
À các nàng cho ta tham khảo với, mấy cái chú thích các nàng thấy nên chú thích ngay sau đó luôn hay ta nên để ở cuối chương?
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ