Nhật Kí Thần Linh
Chương 95: Tình cũ khó phai~
- Không!
Vũ Trần Linh trả lời với giọng điệu thẳng thừng.
- A! Tại sao lại không?
Lăng khuôn mặt giả ra làm vẻ thê thảm bị đánh bại, bị thương tâm thấu~
- Hừ hừ hừ…~ Đừng tưởng rằng em không biết ý đồ xấu xa của anh nhé! Đi hát kara một mình với anh để anh làm loạn à~ Không có cửa đâu nghe cưng!!!
- Với lại hai chúng ta còn phải đi tìm nhà trọ đây này! Anh sẽ không quên mất luôn rồi đi?
Cô gái nhỏ vẻ mặt kiểu như em đã quá rõ ràng suy nghĩ xấu xa trong đầu anh rồi, gắt giọng đáp lời.
- Cái này mà…
- Cùng lắm tý nữa đi về liền nói chúng ta không tìm được phòng trọ mới nào là được.
- Em đừng quá tích cực như vậy có được không?
Cậu chàng dáng vẻ rất lấy làm phiền muộn đưa ra ý kiến mới.
- Không phải đâu! Anh cũng quá xấu xa đi! Vậy mà định làm bộ ra vẻ không tìm được nhà trong khi bản thân chăm chăm chỉ muốn trốn đi chơi.
- Có điều anh cho rằng nói như vậy em sẽ đồng ý sao? Cẩn thận trở về em liền nói rõ ý tưởng xấu xa của anh cho mọi người đó!
- Người đâu mà lười quá à~
Cô nàng bĩu bĩu môi đáp lời.
- Ừ? Chẳng lẽ được đi chơi còn không đồng ý?
Cậu chàng giọng điệu nghi hoặc thật nặng.
- Đi chết đi ấy!
- Em mới sẽ không giống như anh lừa dối mọi người đây này!!!
Vũ Trần Linh nghĩa chính ngôn từ đánh trả.
- Thật không đi hát kara?
- Thật!
- Được rồi! Vậy liền ngồi đây nghỉ ngơi đi. Đợi lúc nào muộn muộn chúng ta lại trở về.
Cậu chàng vẻ mặt uể oải ngồi dựa lên lưng ghế đá đáp lại.
- Này! Anh cũng đừng lười biếng như vậy có được không?
- Chúng ta ít nhất cũng phải đi tìm lấy một hai địa chỉ nhà trọ để có thứ báo cáo kết quả rồi hẵng nghỉ ngơi chứ?
Đối với việc làm giả công trạng cô gái nhỏ vẫn là rất có một bộ một bộ kế hoạch chuyên nghiệp đấy.
- Đừng! Hiếm khi tìm thấy chỗ nghỉ ngơi tốt như thế này. Ngồi nghỉ tới tầm 10h thì đi tìm. 11h chúng ta trở về báo cáo kết quả liền vừa đẹp. Có hay không cũng không quan trọng!
Cậu chàng là như vậy đáp lại trong khi hiện giờ mới 8h15.
- Lại nói…
- Ai bảo với em là cứ đi tìm thì sẽ tìm được nhà! Sợ là các đôi khác cũng chưa chắc ai cũng tìm được địa chỉ đâu~ Toàn sinh viên khóa mới đi tìm nhà! Ngại ngại ngùng ngùng! Có thể tìm được mới là lạ~
Nói nói xong cậu ta còn không quên bổ sung thêm luận chứng mới cho đầy đủ. Một bộ dáng anh đây hiểu nhiều lắm. Cứ nghe anh đi nhất định sẽ không sai~
- Aiiii~ Chịu thua anh luôn đó!!!
Gặp Nguyễn Trọng Lăng thái độ kiên quyết như vậy, cô gái nhỏ không tránh khỏi phồng môi trợn má, hậm hực trả lời.
- Khà khà khà…~ Ngoan ngoãn ngồi đây cùng anh biết chưa?
Lăng cười gian như bắt được vàng. Vòng tay ôm cô nàng lại càng chặt chẽ hơn. Cũng còn tốt không có tiếp tục làm xằng làm bậy như trước đó. Tay chân khá là quy củ đi rồi. Vũ Trần Linh bởi vì vậy liền cũng thuận theo tâm ý của cậu ta. Ngồi im trong lòng nhìn ngắm xe cộ đi qua đường! Đột nhiên thấy thật là ngượng~
- Được rồi! Không đi tìm nhà liền không đi tìm nhà~
- Chúng ta liền tranh thủ thời gian nói chuyện về cô nàng tóc vàng nào đó của anh đi? Anh sẽ không cho là em cứ như thế liền quên đi chuyện này luôn đó chứ?
Nét mặt cười đầy giảo hoạt, Vũ Trần Linh giọng điệu ngòn ngọt kề bên tai cậu nói nhỏ.
Nguyễn Trọng Lăng: “…………….”
- Ừ! Anh nghĩ chúng mình cứ ở lại đây chơi như vậy cũng không tốt.
- Dù sao cũng là chúng ta ban đầu cố ý nam nữ đi chung với nhau. Cũng không thể vì thế đến cuối cùng không tìm được địa chỉ nhà nào đi? Như vậy sẽ mất mặt lắm! Cũng dễ khiến người khác soi mói~
Cậu chàng giọng điệu quay ngoắt 180 độ. Thân thể giật căng căng muốn đứng dậy chạy trối chết!
Móa nó chứ!!! Cứ tưởng cô nàng này vừa nãy đã nguôi nguôi đi rồi cơ mà? Sao tự dưng lại nhắc lại chuyện này làm chi? Trong lòng cậu quả thực buồn bực phát nổ. Chỉ mong sao nhanh nhanh kiếm chuyện gì đó làm cho cô gái nhỏ không rảnh bận tâm chuyện này nữa đi rồi~
- Hừ hừ…~ Giờ mới biết sợ phải không?
- Vậy sao lúc trước còn làm những thứ gì gì đó kia mà?
- Anh ngồi yên đấy cho em! Em còn không có nói chuyện xong đâu!!!
Cô nàng vẻ mặt oan ức khó chịu nói chuyện. Hai cánh tay còn đang níu thật chặt không cho cậu chàng đứng dậy mảy may tí nào.
- Được rồi được rồi! Em muốn nói gì thì nói đi. Anh đang nghe đây!
Trong lòng cũng biết rõ chuyện này một khi không nói ra rõ ràng vậy đừng hòng mà nấn ná trôi qua được. Cái gì tới rồi cũng phải tới, Lăng hiện tại liền quyết định chính diện đối mặt thử xem. Ít nhất thì lúc này cảm xúc của cô gái nhỏ ra vẻ cũng không đến nỗi quá tệ. Hẳn là còn không có đến mức bắt cậu hai chọn một luôn đi? Ông trời sẽ không chắn tuyệt đường người như vậy đấy! Ừ? Nhất định sẽ còn có một lối thoát riêng dành cho cậu đấy!!! Hẳn là đi??? Là như vậy đi???
Vũ Trần Linh hai mắt nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Trọng Lăng không dừng. Cái nhìn chăm chú tới mức cậu trong lòng không khỏi hơi chột dạ.
Lần đầu tiên bắt cá hai tay nha! Kinh nghiệm chính là còn chưa đầy đủ vậy!!!
- Anh nghe kĩ cho em!
- Chuyện trước đó mấy ngày em sẽ không tiếp tục truy cứu nữa. Sau đó em cũng sẽ không bắt anh lập tức chọn lựa một trong cả hai. Thế nhưng từ giờ trở đi…
Trong lòng vừa mới an tâm một tý vì thoát kiếp nạn liền chợt lo sợ nhấc lên cao tới cổ họng. Cậu chàng gật gật đầu ra vẻ chờ đợi.
- Từ bây giờ trở đi, anh phải nhớ rõ em mới chính là bạn gái chính thức của anh. Cô nàng Erica kia chỉ là người thứ ba đến sau anh hiểu chưa? Đối với người ngoài đều phải tuyên bố như vậy. Còn chuyện của cô ấy và hai chúng ta em sẽ tự mình xử lý.
- Thế nhưng nếu như trong khoảng thời gian này anh không làm được chuyện đó hoặc lại tiếp tục dây dưa thêm với cô gái khác…
- Hừ hừ hừ…~ Anh cứ tự lo lấy thân đi! Chuyện của chúng ta khi ấy liền chấm dứt xong luôn anh nhớ chưa?
Cô nàng hiếm thấy tỏ rõ thái độ cường ngạnh, nghiêm túc tuyên bố. Đối với chuyện này, Lăng chỉ hơi thoáng qua suy nghĩ liền gật gật đầu đáp lời.
Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Dù sao dưới con mắt của Vũ Trần Linh, cậu và Erica liên hệ chỉ là mối quan hệ trai gái bình thường. Thế nhưng chỉ có cậu mới biết quan hệ giữa hai người họ bền chắc hơn thế nhiều. Cũng từng cùng nhau đánh qua dị thần không phải sao? Lại nói từ trước tới giờ cũng toàn là Erica tự tìm đến cậu!
So sánh với đó một người không biết phép thuật giống như cô gái nhỏ mới là người ngoài nghề. Và càng quan trọng hơn là cậu chàng tự nhận không chế Erica còn có chút năng lực. Ngược lại muốn khống chế Vũ Trần Linh chỉ là một truyện cười.
Lùi một bước để tiến ba bước! Cứ để cho cô gái nhỏ đắc ý lấy một vài ngày là được rồi. Cậu sẽ thật nhanh tiến hành kế hoạch mà mình đã nghĩ ra. Thật sớm để cô nàng chấp nhận một chồng nhiều vợ chế độ đi thôi! Lăng trong lòng âm thầm cười đểu lấy. Bề ngoài ngược lại là gật đầu gật lấy gật để đi rồi. Thái độ ngoan ngoãn lắm lắm!!!
- Này! Anh có hiểu rõ những gì em vừa nói không thế???
Thấy Nguyễn Trọng Lăng không chút phản đối liền gật gật đầu đồng ý. Vốn dĩ trong thâm tâm còn đang định đe dọa cò kè mặc cả thêm một phen, Vũ Trần Linh đột nhiên cảm thấy có chút không yên, có chút không chân thật.
Sự thật là cô nàng trước đó nêu ra những điều kiện kia cũng chỉ là càn quấy, sư tử mở rộng miệng đồng thời thăm dò địa vị của mình trong lòng đối phương mà thôi.
Nói thật chứ nếu thay đổi cô thành Nguyễn Trọng Lăng, so sánh phải lựa chọn một trong hai cô gái. Tuy rằng tự nhận bản thân mình bề ngoài cũng không tệ, có điều dù vậy phần thắng rõ ràng càng thuộc về cô nàng Erica ngoại quốc lại tự tin xinh đẹp kia nhiều hơn. Để Nguyễn Trọng Lăng ngay lập tức lựa chọn một trong hai cô còn hơi sợ mình lập tức thua!
Hiện tại bắt buộc cậu chàng đối với người ngoài đều phải công nhận Erica là người thứ ba, bản thân cô mới là bạn gái chính thức. Vũ Trần Linh tự nhận nếu mình là Erica hẳn là sẽ phải tức giận, thất vọng lắm. Có khi vì thế mà từ bỏ cậu chàng chuyển sang người khác đi luôn rồi. Hoặc ít nhất cũng vì thế mà không tiếp tục để ý tới Nguyễn Trọng Lăng nữa.
Tóm lại phần thắng cán cân từ đó sẽ nghiêng về phía cô thật nhiều. Nguyễn Trọng Lăng hẳn là sẽ không không biết những chuyện ấy. Có điều tại sao biết mà vẫn dễ dàng chấp nhận như vậy??? Vũ Trần Linh trong lòng đột nhiên hơi có chút hoang mang. Chẳng lẽ vị trí của cô trong lòng cậu chàng lại lớn như vậy rồi???
Không có lẽ như vậy a??? Cô mới sẽ không tin tên vô lương tâm này lại tốt như vậy đấy!!!
Cô gái nhỏ giọng điệu có chút mừng khấp khởi, lo được lo mất hỏi lại.
- Anh không phải từng nói anh với cô ấy cũng là mới quen đó thôi.
- Chuyện em là bạn gái chính thức của anh lại không phải mọi người không biết. Nói ra với mọi người lại có vấn đề gì?
- Em đừng nhìn anh và Erica thân mật như vậy mà… hiểu lầm. Anh với cô ấy chẳng qua là vì… là vì…
- Ừ? Là vì có chút vấn đề liên hệ không thể tách rời mà thôi.
- Hơn nữa người phương tây em biết đấy?... Cách cư xử để tỏ vẻ thân mật có hơi khác với chúng ta. Cái gì ôm ôm hôn hôn thật ra rất bình thường. Em đừng vì thế mà hiểu lầm!
Trong lòng đã quyết định trước ổn định Vũ Trần Linh sau lại ổn định Erica. Cộng thêm cô nàng tóc vàng kia không biết lúc nào mới trở về. Lăng vẻ mặt như thật, há miệng liền nói lời bịa đặt không cần giấy nháp~
- Thật như vậy???
Vũ Trần Linh ánh mắt chứa đầy nghi ngờ.
- Thật như thế mà!
- Em nhất định phải tin tưởng người yêu em biết không?
Cậu chàng giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
- Vậy sao cô ấy còn nói đến Việt Nam là bởi vì anh? Còn tự nhận mình là bạn gái anh trên Facebook, còn có một đám lời nói kể rõ hai người thân mật như thế nào???
Cô nàng giọng điệu sắc bén hỏi dồn.
- A! Cái này…
- Hẳn là cô ấy yêu đơn phương anh đi! Anh thì vẫn luôn chung tình với em mà~
- Hừ! Em phải vì thế vui lên mới đúng! Cái này chứng tỏ con mắt chọn bạn trai của em thật tốt. Chọn chọn vậy mà chọn được một người bạn trai siêu tốt như anh!
- Em vì thế nhất định phải biết trân trọng biết không???
Nói lái dần sang chuyện khác chính là bản lĩnh số một của cậu chàng.
- Hứ! Ai mà thèm bạn trai như anh chứ!!!
- Chỉ giỏi làm em tức giận thôi!!!
- Tóm lại em không cần biết trước kia như thế nào. Anh nhớ rõ sau này cách xa đối phương một điểm. Nếu không liền biết tay em!!!
Được một tấc liền muốn lấn thêm một thước. Cô gái nhỏ đã không thỏa mãn với việc chỉ là quy định thái độ với người bên ngoài của cậu chàng. Rõ ràng liền mặc cả tăng thêm cấm đoán cậu và Erica tiếp xúc đi rồi.
- Cái này…
- Anh có thể làm được thế nhưng nếu người ta cứ như trước chủ động…
- Anh cũng không thể vì thế đẩy người ta thẳng thừng ra ngoài đi? Như vậy sẽ rất làm tổn thương nhau đấy~
Lăng trán thấm đẫm mồ hôi hột, hơi làm ra kháng cự. Trời mới biết nếu tiếp tục đồng ý mọi chuyện sẽ đi đến đâu! Dù cho cậu ngay từ đầu đã nghĩ kĩ không tuân thủ. Thế nhưng vô tội vạ đồng ý sẽ chỉ làm ý định này càng nhanh lộ tẩy ra mà thôi! Bởi thế nên nhất định không thể cái gì cũng đồng ý đấy!!!
- Vậy anh liền thẳng tay làm tổn thương em đi được rồi!
Cô gái nhỏ rất kiên quyết giữ lấy những gì mình vừa chiếm đoạt được. Rất có tinh thần một tấc không đi một li không trả lại. Kiên quyết giữ vững chủ quyền lãnh thổ của mình. Đã đưa ra yêu cầu liền sẽ cố gắng tranh đoạt một phen~
- Cái này…
- Chúng ta có thể bàn bạc sau được không? Trước hết đi tìm nhà trọ cái đã. Nếu như để tới gần buổi trưa sợ không tìm được địa chỉ nào mất!
Kéo! Kéo sang chuyện khác ngay đi thôi! Càng nói càng mất quyền chủ động đi rồi~ Cũng không biết sau đó sẽ còn diễn biến thêm bao nhiêu điều ước bất bình đẳng nữa! Lăng trong lòng căng thẳng chặt. Ánh mắt lấp lóe nhìn về nơi khác.
Vũ Trần Linh hai mắt lúc này nhìn chằm chằm cậu chàng. Chỉ thấy Nguyễn Trọng Lăng trên trán thấm đẫm mồ hôi. Vẻ mặt miễn cưỡng lắm lắm! Thái độ ỉu xìu xìu~ Trong lòng cô gái đột nhiên đau như dao cắt! Hai mắt nước mắt đảo quanh. Thoáng cái liền cứ như vậy im ắng khóc đi rồi~
- Aiiiii~ Em lại làm sao nữa rồi???
Nguyễn Trọng Lăng giờ thật sự luống cuống! Thật không rõ đang yên đang lành lại làm sao lại khóc lên cơ chứ???
Tại sao trước đây hai đứa quen nhau lại không thấy phiền như bây giờ nhỉ??? Anh chàng đột nhiên tưởng nhớ tới những ngày FA cô độc khi xưa~ Khi đó cả ngày vô lo vô nghĩ. Cũng không có mệt mỏi vất vả như bây giờ~
Người xưa thường nói:Yêu là khổ!
Ngay lúc này đây anh mới biết nó khổ như thế nào~
- Không cần anh lo!
- Nếu anh không thích em như vậy chúng ta chia tay nhau đi là được rồi. Em cũng không cần anh phải miễn cưỡng tỏ vẻ như vậy đâu! Cũng không phải không có anh liền không sống được!!!
Cô nàng mặt cúi gằm xuống, giọng điệu đầy giận hờn trả lời.
- Nào nào! Có gì đâu mà phải khóc~
- Anh hứa! Anh hứa sẽ thực hiện những điều em nói đã được chưa!!!
- Ngoãn~ Em như vậy thật không giống Vũ Trần Linh vui vẻ đáng yêu mà anh biết ngày nào.
- Em cũng biết là anh không thích nhìn thấy con gái khóc với gây phiền nhiễu mà. Vừa rồi chỉ là…
- Nói chung không phải anh cố ý đâu! Tha lỗi cho anh đi được chưa~
Nghĩ nghĩ, hai tay cậu chàng mạnh nâng đầu cô gái nhỏ lại. Bốn mắt nhìn thẳng. Một thứ gì đó gọi là linh cảm bỗng nhiên nảy ra trong đầu cậu chàng.
Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt nhìn chăm chú, giọng điệu thật êm dịu nói:
- Em nghe cho rõ này!
- Khi nhìn vào mắt em anh chỉ nhìn thấy sự giận dữ và thù hận.
- Hãy thật sâu nhìn vào mắt anh mà xem! Ở đây chỉ có em luôn tươi cười và vui vẻ mà thôi. Mà anh thì không bao giờ mong muốn thay đổi hình ảnh đó!!!
- Em đã nhớ rõ chưa?
Nét mặt tình tứ hết sức. Âm điệu trầm bổng du dương. Đổi lấy là…
- Phù phù…~ Ha ha ha… hi hi… “bật cười”
- Anh học đâu cái kiểu nói này thế!
- Thật là chẳng giống anh tý nào! Buồn cười chết em rồi!!!
Vũ Trần Linh vẻ mặt không nhịn nổi, cười ha hả bĩu bĩu môi đáp.
Lăng đen sạm mặt!!!
Cô gái đáng chết này!!!
- AAAAAAA!!!!!!!
- Anh sẽ không tha cho em đâu!!!!!!!!
Nói và nhảy bổ về phía đối phương. Chọc léc rồi thì nắn bóp linh tinh trêu chọc thật nặng.
- A! Không không! Em biết sai rồi! Em biết sai rồi mà!!!
- Ha ha ha… hi hi…~
- Biết sai chưa? Biết sai chưa?
- Biết sai rồi!
- Khặc khặc khặc…~ Biết sai cũng không có gì dùng! Ngày hôm nay anh phải cho em biết tay mới xong. Hãy xem đây! Gia pháp nhà họ Nguyễn hầu hạ!
- Hây a~ Đại chiêu: siêu cấp chọc cù léc!!!
- A ha ha… hi hi… Đừng! Đừng mà! Ha ha…~ Em biết sai rồi! Em biết sai rồi mà!!!
Tiếng cười cười nói nói vang vọng nơi ghế đá. Tình cảm của hai người cứ như vậy dường như trở về thời buổi ngày xưa từ lúc nào không ai hay.
Trời thu nhẹ gió heo may! Một ngày nắng nhẹ đẹp trời~
Tình ấy lại trở về như ngày xưa năm cũ!
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục…
…
Kết thúc chương 95.
Vũ Trần Linh trả lời với giọng điệu thẳng thừng.
- A! Tại sao lại không?
Lăng khuôn mặt giả ra làm vẻ thê thảm bị đánh bại, bị thương tâm thấu~
- Hừ hừ hừ…~ Đừng tưởng rằng em không biết ý đồ xấu xa của anh nhé! Đi hát kara một mình với anh để anh làm loạn à~ Không có cửa đâu nghe cưng!!!
- Với lại hai chúng ta còn phải đi tìm nhà trọ đây này! Anh sẽ không quên mất luôn rồi đi?
Cô gái nhỏ vẻ mặt kiểu như em đã quá rõ ràng suy nghĩ xấu xa trong đầu anh rồi, gắt giọng đáp lời.
- Cái này mà…
- Cùng lắm tý nữa đi về liền nói chúng ta không tìm được phòng trọ mới nào là được.
- Em đừng quá tích cực như vậy có được không?
Cậu chàng dáng vẻ rất lấy làm phiền muộn đưa ra ý kiến mới.
- Không phải đâu! Anh cũng quá xấu xa đi! Vậy mà định làm bộ ra vẻ không tìm được nhà trong khi bản thân chăm chăm chỉ muốn trốn đi chơi.
- Có điều anh cho rằng nói như vậy em sẽ đồng ý sao? Cẩn thận trở về em liền nói rõ ý tưởng xấu xa của anh cho mọi người đó!
- Người đâu mà lười quá à~
Cô nàng bĩu bĩu môi đáp lời.
- Ừ? Chẳng lẽ được đi chơi còn không đồng ý?
Cậu chàng giọng điệu nghi hoặc thật nặng.
- Đi chết đi ấy!
- Em mới sẽ không giống như anh lừa dối mọi người đây này!!!
Vũ Trần Linh nghĩa chính ngôn từ đánh trả.
- Thật không đi hát kara?
- Thật!
- Được rồi! Vậy liền ngồi đây nghỉ ngơi đi. Đợi lúc nào muộn muộn chúng ta lại trở về.
Cậu chàng vẻ mặt uể oải ngồi dựa lên lưng ghế đá đáp lại.
- Này! Anh cũng đừng lười biếng như vậy có được không?
- Chúng ta ít nhất cũng phải đi tìm lấy một hai địa chỉ nhà trọ để có thứ báo cáo kết quả rồi hẵng nghỉ ngơi chứ?
Đối với việc làm giả công trạng cô gái nhỏ vẫn là rất có một bộ một bộ kế hoạch chuyên nghiệp đấy.
- Đừng! Hiếm khi tìm thấy chỗ nghỉ ngơi tốt như thế này. Ngồi nghỉ tới tầm 10h thì đi tìm. 11h chúng ta trở về báo cáo kết quả liền vừa đẹp. Có hay không cũng không quan trọng!
Cậu chàng là như vậy đáp lại trong khi hiện giờ mới 8h15.
- Lại nói…
- Ai bảo với em là cứ đi tìm thì sẽ tìm được nhà! Sợ là các đôi khác cũng chưa chắc ai cũng tìm được địa chỉ đâu~ Toàn sinh viên khóa mới đi tìm nhà! Ngại ngại ngùng ngùng! Có thể tìm được mới là lạ~
Nói nói xong cậu ta còn không quên bổ sung thêm luận chứng mới cho đầy đủ. Một bộ dáng anh đây hiểu nhiều lắm. Cứ nghe anh đi nhất định sẽ không sai~
- Aiiii~ Chịu thua anh luôn đó!!!
Gặp Nguyễn Trọng Lăng thái độ kiên quyết như vậy, cô gái nhỏ không tránh khỏi phồng môi trợn má, hậm hực trả lời.
- Khà khà khà…~ Ngoan ngoãn ngồi đây cùng anh biết chưa?
Lăng cười gian như bắt được vàng. Vòng tay ôm cô nàng lại càng chặt chẽ hơn. Cũng còn tốt không có tiếp tục làm xằng làm bậy như trước đó. Tay chân khá là quy củ đi rồi. Vũ Trần Linh bởi vì vậy liền cũng thuận theo tâm ý của cậu ta. Ngồi im trong lòng nhìn ngắm xe cộ đi qua đường! Đột nhiên thấy thật là ngượng~
- Được rồi! Không đi tìm nhà liền không đi tìm nhà~
- Chúng ta liền tranh thủ thời gian nói chuyện về cô nàng tóc vàng nào đó của anh đi? Anh sẽ không cho là em cứ như thế liền quên đi chuyện này luôn đó chứ?
Nét mặt cười đầy giảo hoạt, Vũ Trần Linh giọng điệu ngòn ngọt kề bên tai cậu nói nhỏ.
Nguyễn Trọng Lăng: “…………….”
- Ừ! Anh nghĩ chúng mình cứ ở lại đây chơi như vậy cũng không tốt.
- Dù sao cũng là chúng ta ban đầu cố ý nam nữ đi chung với nhau. Cũng không thể vì thế đến cuối cùng không tìm được địa chỉ nhà nào đi? Như vậy sẽ mất mặt lắm! Cũng dễ khiến người khác soi mói~
Cậu chàng giọng điệu quay ngoắt 180 độ. Thân thể giật căng căng muốn đứng dậy chạy trối chết!
Móa nó chứ!!! Cứ tưởng cô nàng này vừa nãy đã nguôi nguôi đi rồi cơ mà? Sao tự dưng lại nhắc lại chuyện này làm chi? Trong lòng cậu quả thực buồn bực phát nổ. Chỉ mong sao nhanh nhanh kiếm chuyện gì đó làm cho cô gái nhỏ không rảnh bận tâm chuyện này nữa đi rồi~
- Hừ hừ…~ Giờ mới biết sợ phải không?
- Vậy sao lúc trước còn làm những thứ gì gì đó kia mà?
- Anh ngồi yên đấy cho em! Em còn không có nói chuyện xong đâu!!!
Cô nàng vẻ mặt oan ức khó chịu nói chuyện. Hai cánh tay còn đang níu thật chặt không cho cậu chàng đứng dậy mảy may tí nào.
- Được rồi được rồi! Em muốn nói gì thì nói đi. Anh đang nghe đây!
Trong lòng cũng biết rõ chuyện này một khi không nói ra rõ ràng vậy đừng hòng mà nấn ná trôi qua được. Cái gì tới rồi cũng phải tới, Lăng hiện tại liền quyết định chính diện đối mặt thử xem. Ít nhất thì lúc này cảm xúc của cô gái nhỏ ra vẻ cũng không đến nỗi quá tệ. Hẳn là còn không có đến mức bắt cậu hai chọn một luôn đi? Ông trời sẽ không chắn tuyệt đường người như vậy đấy! Ừ? Nhất định sẽ còn có một lối thoát riêng dành cho cậu đấy!!! Hẳn là đi??? Là như vậy đi???
Vũ Trần Linh hai mắt nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Trọng Lăng không dừng. Cái nhìn chăm chú tới mức cậu trong lòng không khỏi hơi chột dạ.
Lần đầu tiên bắt cá hai tay nha! Kinh nghiệm chính là còn chưa đầy đủ vậy!!!
- Anh nghe kĩ cho em!
- Chuyện trước đó mấy ngày em sẽ không tiếp tục truy cứu nữa. Sau đó em cũng sẽ không bắt anh lập tức chọn lựa một trong cả hai. Thế nhưng từ giờ trở đi…
Trong lòng vừa mới an tâm một tý vì thoát kiếp nạn liền chợt lo sợ nhấc lên cao tới cổ họng. Cậu chàng gật gật đầu ra vẻ chờ đợi.
- Từ bây giờ trở đi, anh phải nhớ rõ em mới chính là bạn gái chính thức của anh. Cô nàng Erica kia chỉ là người thứ ba đến sau anh hiểu chưa? Đối với người ngoài đều phải tuyên bố như vậy. Còn chuyện của cô ấy và hai chúng ta em sẽ tự mình xử lý.
- Thế nhưng nếu như trong khoảng thời gian này anh không làm được chuyện đó hoặc lại tiếp tục dây dưa thêm với cô gái khác…
- Hừ hừ hừ…~ Anh cứ tự lo lấy thân đi! Chuyện của chúng ta khi ấy liền chấm dứt xong luôn anh nhớ chưa?
Cô nàng hiếm thấy tỏ rõ thái độ cường ngạnh, nghiêm túc tuyên bố. Đối với chuyện này, Lăng chỉ hơi thoáng qua suy nghĩ liền gật gật đầu đáp lời.
Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Dù sao dưới con mắt của Vũ Trần Linh, cậu và Erica liên hệ chỉ là mối quan hệ trai gái bình thường. Thế nhưng chỉ có cậu mới biết quan hệ giữa hai người họ bền chắc hơn thế nhiều. Cũng từng cùng nhau đánh qua dị thần không phải sao? Lại nói từ trước tới giờ cũng toàn là Erica tự tìm đến cậu!
So sánh với đó một người không biết phép thuật giống như cô gái nhỏ mới là người ngoài nghề. Và càng quan trọng hơn là cậu chàng tự nhận không chế Erica còn có chút năng lực. Ngược lại muốn khống chế Vũ Trần Linh chỉ là một truyện cười.
Lùi một bước để tiến ba bước! Cứ để cho cô gái nhỏ đắc ý lấy một vài ngày là được rồi. Cậu sẽ thật nhanh tiến hành kế hoạch mà mình đã nghĩ ra. Thật sớm để cô nàng chấp nhận một chồng nhiều vợ chế độ đi thôi! Lăng trong lòng âm thầm cười đểu lấy. Bề ngoài ngược lại là gật đầu gật lấy gật để đi rồi. Thái độ ngoan ngoãn lắm lắm!!!
- Này! Anh có hiểu rõ những gì em vừa nói không thế???
Thấy Nguyễn Trọng Lăng không chút phản đối liền gật gật đầu đồng ý. Vốn dĩ trong thâm tâm còn đang định đe dọa cò kè mặc cả thêm một phen, Vũ Trần Linh đột nhiên cảm thấy có chút không yên, có chút không chân thật.
Sự thật là cô nàng trước đó nêu ra những điều kiện kia cũng chỉ là càn quấy, sư tử mở rộng miệng đồng thời thăm dò địa vị của mình trong lòng đối phương mà thôi.
Nói thật chứ nếu thay đổi cô thành Nguyễn Trọng Lăng, so sánh phải lựa chọn một trong hai cô gái. Tuy rằng tự nhận bản thân mình bề ngoài cũng không tệ, có điều dù vậy phần thắng rõ ràng càng thuộc về cô nàng Erica ngoại quốc lại tự tin xinh đẹp kia nhiều hơn. Để Nguyễn Trọng Lăng ngay lập tức lựa chọn một trong hai cô còn hơi sợ mình lập tức thua!
Hiện tại bắt buộc cậu chàng đối với người ngoài đều phải công nhận Erica là người thứ ba, bản thân cô mới là bạn gái chính thức. Vũ Trần Linh tự nhận nếu mình là Erica hẳn là sẽ phải tức giận, thất vọng lắm. Có khi vì thế mà từ bỏ cậu chàng chuyển sang người khác đi luôn rồi. Hoặc ít nhất cũng vì thế mà không tiếp tục để ý tới Nguyễn Trọng Lăng nữa.
Tóm lại phần thắng cán cân từ đó sẽ nghiêng về phía cô thật nhiều. Nguyễn Trọng Lăng hẳn là sẽ không không biết những chuyện ấy. Có điều tại sao biết mà vẫn dễ dàng chấp nhận như vậy??? Vũ Trần Linh trong lòng đột nhiên hơi có chút hoang mang. Chẳng lẽ vị trí của cô trong lòng cậu chàng lại lớn như vậy rồi???
Không có lẽ như vậy a??? Cô mới sẽ không tin tên vô lương tâm này lại tốt như vậy đấy!!!
Cô gái nhỏ giọng điệu có chút mừng khấp khởi, lo được lo mất hỏi lại.
- Anh không phải từng nói anh với cô ấy cũng là mới quen đó thôi.
- Chuyện em là bạn gái chính thức của anh lại không phải mọi người không biết. Nói ra với mọi người lại có vấn đề gì?
- Em đừng nhìn anh và Erica thân mật như vậy mà… hiểu lầm. Anh với cô ấy chẳng qua là vì… là vì…
- Ừ? Là vì có chút vấn đề liên hệ không thể tách rời mà thôi.
- Hơn nữa người phương tây em biết đấy?... Cách cư xử để tỏ vẻ thân mật có hơi khác với chúng ta. Cái gì ôm ôm hôn hôn thật ra rất bình thường. Em đừng vì thế mà hiểu lầm!
Trong lòng đã quyết định trước ổn định Vũ Trần Linh sau lại ổn định Erica. Cộng thêm cô nàng tóc vàng kia không biết lúc nào mới trở về. Lăng vẻ mặt như thật, há miệng liền nói lời bịa đặt không cần giấy nháp~
- Thật như vậy???
Vũ Trần Linh ánh mắt chứa đầy nghi ngờ.
- Thật như thế mà!
- Em nhất định phải tin tưởng người yêu em biết không?
Cậu chàng giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
- Vậy sao cô ấy còn nói đến Việt Nam là bởi vì anh? Còn tự nhận mình là bạn gái anh trên Facebook, còn có một đám lời nói kể rõ hai người thân mật như thế nào???
Cô nàng giọng điệu sắc bén hỏi dồn.
- A! Cái này…
- Hẳn là cô ấy yêu đơn phương anh đi! Anh thì vẫn luôn chung tình với em mà~
- Hừ! Em phải vì thế vui lên mới đúng! Cái này chứng tỏ con mắt chọn bạn trai của em thật tốt. Chọn chọn vậy mà chọn được một người bạn trai siêu tốt như anh!
- Em vì thế nhất định phải biết trân trọng biết không???
Nói lái dần sang chuyện khác chính là bản lĩnh số một của cậu chàng.
- Hứ! Ai mà thèm bạn trai như anh chứ!!!
- Chỉ giỏi làm em tức giận thôi!!!
- Tóm lại em không cần biết trước kia như thế nào. Anh nhớ rõ sau này cách xa đối phương một điểm. Nếu không liền biết tay em!!!
Được một tấc liền muốn lấn thêm một thước. Cô gái nhỏ đã không thỏa mãn với việc chỉ là quy định thái độ với người bên ngoài của cậu chàng. Rõ ràng liền mặc cả tăng thêm cấm đoán cậu và Erica tiếp xúc đi rồi.
- Cái này…
- Anh có thể làm được thế nhưng nếu người ta cứ như trước chủ động…
- Anh cũng không thể vì thế đẩy người ta thẳng thừng ra ngoài đi? Như vậy sẽ rất làm tổn thương nhau đấy~
Lăng trán thấm đẫm mồ hôi hột, hơi làm ra kháng cự. Trời mới biết nếu tiếp tục đồng ý mọi chuyện sẽ đi đến đâu! Dù cho cậu ngay từ đầu đã nghĩ kĩ không tuân thủ. Thế nhưng vô tội vạ đồng ý sẽ chỉ làm ý định này càng nhanh lộ tẩy ra mà thôi! Bởi thế nên nhất định không thể cái gì cũng đồng ý đấy!!!
- Vậy anh liền thẳng tay làm tổn thương em đi được rồi!
Cô gái nhỏ rất kiên quyết giữ lấy những gì mình vừa chiếm đoạt được. Rất có tinh thần một tấc không đi một li không trả lại. Kiên quyết giữ vững chủ quyền lãnh thổ của mình. Đã đưa ra yêu cầu liền sẽ cố gắng tranh đoạt một phen~
- Cái này…
- Chúng ta có thể bàn bạc sau được không? Trước hết đi tìm nhà trọ cái đã. Nếu như để tới gần buổi trưa sợ không tìm được địa chỉ nào mất!
Kéo! Kéo sang chuyện khác ngay đi thôi! Càng nói càng mất quyền chủ động đi rồi~ Cũng không biết sau đó sẽ còn diễn biến thêm bao nhiêu điều ước bất bình đẳng nữa! Lăng trong lòng căng thẳng chặt. Ánh mắt lấp lóe nhìn về nơi khác.
Vũ Trần Linh hai mắt lúc này nhìn chằm chằm cậu chàng. Chỉ thấy Nguyễn Trọng Lăng trên trán thấm đẫm mồ hôi. Vẻ mặt miễn cưỡng lắm lắm! Thái độ ỉu xìu xìu~ Trong lòng cô gái đột nhiên đau như dao cắt! Hai mắt nước mắt đảo quanh. Thoáng cái liền cứ như vậy im ắng khóc đi rồi~
- Aiiiii~ Em lại làm sao nữa rồi???
Nguyễn Trọng Lăng giờ thật sự luống cuống! Thật không rõ đang yên đang lành lại làm sao lại khóc lên cơ chứ???
Tại sao trước đây hai đứa quen nhau lại không thấy phiền như bây giờ nhỉ??? Anh chàng đột nhiên tưởng nhớ tới những ngày FA cô độc khi xưa~ Khi đó cả ngày vô lo vô nghĩ. Cũng không có mệt mỏi vất vả như bây giờ~
Người xưa thường nói:Yêu là khổ!
Ngay lúc này đây anh mới biết nó khổ như thế nào~
- Không cần anh lo!
- Nếu anh không thích em như vậy chúng ta chia tay nhau đi là được rồi. Em cũng không cần anh phải miễn cưỡng tỏ vẻ như vậy đâu! Cũng không phải không có anh liền không sống được!!!
Cô nàng mặt cúi gằm xuống, giọng điệu đầy giận hờn trả lời.
- Nào nào! Có gì đâu mà phải khóc~
- Anh hứa! Anh hứa sẽ thực hiện những điều em nói đã được chưa!!!
- Ngoãn~ Em như vậy thật không giống Vũ Trần Linh vui vẻ đáng yêu mà anh biết ngày nào.
- Em cũng biết là anh không thích nhìn thấy con gái khóc với gây phiền nhiễu mà. Vừa rồi chỉ là…
- Nói chung không phải anh cố ý đâu! Tha lỗi cho anh đi được chưa~
Nghĩ nghĩ, hai tay cậu chàng mạnh nâng đầu cô gái nhỏ lại. Bốn mắt nhìn thẳng. Một thứ gì đó gọi là linh cảm bỗng nhiên nảy ra trong đầu cậu chàng.
Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt nhìn chăm chú, giọng điệu thật êm dịu nói:
- Em nghe cho rõ này!
- Khi nhìn vào mắt em anh chỉ nhìn thấy sự giận dữ và thù hận.
- Hãy thật sâu nhìn vào mắt anh mà xem! Ở đây chỉ có em luôn tươi cười và vui vẻ mà thôi. Mà anh thì không bao giờ mong muốn thay đổi hình ảnh đó!!!
- Em đã nhớ rõ chưa?
Nét mặt tình tứ hết sức. Âm điệu trầm bổng du dương. Đổi lấy là…
- Phù phù…~ Ha ha ha… hi hi… “bật cười”
- Anh học đâu cái kiểu nói này thế!
- Thật là chẳng giống anh tý nào! Buồn cười chết em rồi!!!
Vũ Trần Linh vẻ mặt không nhịn nổi, cười ha hả bĩu bĩu môi đáp.
Lăng đen sạm mặt!!!
Cô gái đáng chết này!!!
- AAAAAAA!!!!!!!
- Anh sẽ không tha cho em đâu!!!!!!!!
Nói và nhảy bổ về phía đối phương. Chọc léc rồi thì nắn bóp linh tinh trêu chọc thật nặng.
- A! Không không! Em biết sai rồi! Em biết sai rồi mà!!!
- Ha ha ha… hi hi…~
- Biết sai chưa? Biết sai chưa?
- Biết sai rồi!
- Khặc khặc khặc…~ Biết sai cũng không có gì dùng! Ngày hôm nay anh phải cho em biết tay mới xong. Hãy xem đây! Gia pháp nhà họ Nguyễn hầu hạ!
- Hây a~ Đại chiêu: siêu cấp chọc cù léc!!!
- A ha ha… hi hi… Đừng! Đừng mà! Ha ha…~ Em biết sai rồi! Em biết sai rồi mà!!!
Tiếng cười cười nói nói vang vọng nơi ghế đá. Tình cảm của hai người cứ như vậy dường như trở về thời buổi ngày xưa từ lúc nào không ai hay.
Trời thu nhẹ gió heo may! Một ngày nắng nhẹ đẹp trời~
Tình ấy lại trở về như ngày xưa năm cũ!
Câu chuyện vẫn còn tiếp tục…
…
Kết thúc chương 95.
Tác giả :
Chung khoan viet 007