Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ
Chương 26: Thế thân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hiền chất không cần câu nệ.” Lão nhân uống một ngụm trà, cười khanh khách nhìn chằm chằm Đan Tung, khiến cho hắn không được tự nhiên, “Ngươi pha trà này vị đạo thật giống với cha ngươi, lão phu nhìn ngươi, lớn lên cùng cha ngươi thực sự là rất giống, bất quá đôi mắt thì giống nương ngươi.” (câu này không hiểu sao ta lại liên tưởng tới Harry Potter, “con có đôi mắt của mẹ con” bla bla)
Đan Tung từ xưa tới nay, hầu như chưa từng nghe qua nhiều chuyện về mẫu thân, đôi khi hỏi lão đa, lão đa cũng chỉ chậm chạp nói ra một câu: “Nương của ngươi, trên đời này nàng là người đối xử với chúng ta tốt nhất.” Trừ lần đó ra, chuyện hồi hắn còn quấn tã thì cũng không có mấy, nhớ mang máng đôi mắt ôn nhu của nương, đại khái là cùng với mình rất giống.
Nghĩ tới đây, hắn cúi đầu cười rộ lên, khẩu khí cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Ngài làm sao xưng hô?”
“Luận bối phận kỳ thực lão phu nhỏ hơn cha ngươi vài tuổi, ngươi gọi một tiếng “nhị bá” là tốt rồi, mà câu nệ như vậy làm gì?” Lão đầu lại chỉ chỉ lão Trần, “Lão Trần cũng là người quen cũ của cha ngươi, kêu “Trần thúc” đi.”
Tuy rằng bản thân chẳng biết từ đâu có thêm hai người thân thích, Đan Tung vẫn rất quy củ gọi một tiếng, khiến nhị bá vui vẻ, liền thao thao bất tuyệt.
“Lão phu khi còn trẻ là đã thích uống trà, đã từng nếm qua danh trà trên khắp thiên hạ nên cũng rất kén chọn. Khoảng thời gian đó a, cha ngươi mở một quán trà bên ngoài kinh thành ở đoạn cuối của Ngọc tuyền, phàm là trà do hắn pha, cho dù là lá trà bình thường, cũng không giống với người khác.” Lão đầu nhắm mắt lại, phảng phất như đang nhớ lại chén trà kia, “Sau lại cùng hắn giao hảo, rảnh rỗi thì cùng hắn ra ngoài tìm trà, đoạn thời gian đó, thật là ngàn vàn không mua được.”
“Quán trà của cha ngươi sau một thời gian liền nổi danh, trong kinh thành có mấy đại trà lâu không phục, liền tới muốn so tài, lần nào cha ngươi cũng thắng. Thậm chí chưa cần nhìn qua lá trà, hắn có thể dùng vọng, văn, vấn, thiết của đại phu để pha ra được vị. Cuộc đời này của cha ngươi không ly khai trà, trước đây lão phu còn đùa hắn, bảo hắn muốn cùng một gốc trà kết làm nhân duyên.”
“Rồi triều đình cũng biết tới thủ nghệ của hắn, triệu hắn tiến cung, đầu tiên là pha trà cho hoàng đế, hoàng đế thương yêu thái tử, bảo hắn đến đông cung.” Lão đầu trên mặt hiện lên mỉm cười, “Cha ngươi người này tính tình cũng lạ, người khác thì đều thích vàng bạc, hắn thì ngược lại, cái gì cũng không cần, chỉ một lòng nghiên cứu trà. Sau lại hắn gặp ngươi nương, có ngươi…”
Nói đến đây, thanh âm của lão đầu thấp dần, Đan Tung kiềm không được hiếu kỳ, hỏi: “Gặp nương ta rồi sao?”
Lão Trần nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của lão đầu, lão đầu từ trong hồi ức tỉnh lại, cười nói: “Không có gì, thì có họ có ngươi. Lại nói tiếp, ngày thứ ba ngươi tắm (theo tục lệ cũ thì trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba mới được tắm) cùng với lúc chọn đồ vật đoán tương lai ta đều có mặt, ngươi tiểu tử này xác thực giống cha ngươi, chọn đồ vật đoán tương lai cái gì cũng không cầm, nắm lên ống trúc để trà, lấy ra một nắm lá trà bỏ vào trong miệng, còn không quên lấy bàn tính ngoạn ngoạn, khiến cho cha ngươi tức giận.”
“Hả? Cha ta tức giận?” Đan Tung nghẹn họng nhìn trân trối, “Tại sao a?”
“Người khác không biết, lão phu thì minh bạch.” Lão đầu cười rộ lên, “Hắn là tiếc lá trà bị ngươi đạp hư, là tốt nhất hoàng sơn tước thiệt! Thế nhưng cha ngươi thật vất vả kềm xuống, dù sao cũng là do cha ngươi cam đảm bỏ lên.”
Đan Tung vuốt đầu hắc hắc cười khúc khích, đổi lại mình chắc cũng tức giận, hoàng sơn tước thiệt tốt như vậy lại bị đạp hư, là ai cũng đều cảm thấy luyến tiếc. Hắn liền hỏi: “Vậy về sau lại có chuyện gì? Nương ta mất, cha ta cũng ít khi nhắc tới nàng, một mình nuôi ta khôn lớn.”
Lão đầu hỏi: “Nghe khẩu âm của ngươi, là người phía nam. Đến kinh thành từ khi nào?”
“Vài ngày trước.” Đan Tung nói, “Là trả nợ nhân tình cho người khác, tiếp nhận ủy thác tới kinh thành, bằng không ta sợ cả đời này cũng không bước chân đến đây.”
“Sinh hoạt nam bắc khác nhau, này thật là làm khó ngươi rồi.” Lão đầu thở dài, đứng dậy thân thủ vỗ vai Đan Tung, “Ở chỗ này có chuyện gì khó xử thì tìm lão phu, nhà lão Trần tại ngõ mạch tử, là căn sâu nhất, muốn tìm lão phu thì cứ đến đó.”
Đan Tung gật đầu, lão đầu lại hỏi hắn thêm vài câu, trả tiền trà rồi cùng lão Trần rời đi. Nhìn bóng lưng hai người xuống lầu, Đan Tung xoay người thu thập chén trà, trong đầu nảy ra vài ý nghĩ kỳ quái, lại nhớ tới mảnh ngọc bội có khắc chữ kia, trong lòng có chút bất an.
Buổi chiều về lại viện tử, hắn hỏi Bạch Nhược Khê: “Ngươi biết đương kim hoàng đế tên là gì không?”
Trong mắt hắn Bạch Nhược Khê chính là quyển bách khoa toàn thư về giang hồ cùng triều đình, bất quá quyển bách khoa toàn thư này cũng làm đúng nghĩa vụ, trà lời: “Đương kim hoàng thượng tên Ân Thừa Húc, nguyên là đông cung thái tử, thuận lợi đăng cơ, hoàng vị vững chãi.”
Đan Tung kinh ngạc một lúc, im lặng không nói thêm cái gì, hai người bàn một chút, quyết định buổi tối ra phố xem đèn. Tết Nguyên tiêu ở kinh thành thì treo đèn màu, rực rỡ vô cùng, nếu đã tới kinh thành mà không đi xem quả thực uổng phí.
Khí trời hôm Nguyên tiêu vô cùng tốt, trăng sáng mây thưa, những ngôi sao phát sáng lấp lánh trên trời đêm, thế nhưng cũng không bằng nghìn màu sắc dưới nhân gian. Từ trên cầu tới các con phố, lọt vào trong tầm mắt chính là những chiếc đèn màu đủ kiểu dáng, tiểu hài nhi cầm đèn lồng con thỏ, trong miệng bạch thỏ là một ngọn nến, theo động tác nhảy lên nhảy xuống, rất là khả ái. Các cửa hàng ven đường treo lồng đèn cung đình màu đỏ, trên mặt là các loại đồ án không giống nhau, nào là như ý song phúc, thọ tinh tiên đào, chiết chi đoàn hoa, ánh nến từ trong lồng đèn chiếu ra, các loại đồ án đa dạng chiếu trên mặt đất, người người đều nói đây là thánh thượng ân điển, ban cho đèn trong cung đình để nhân dân cùng vui.
Hơn nửa chợ đêm đều bán đồ ăn vặt, hộp mứt hoa quả có hơn mười một ô, bánh bao có năm sáu nhân, thịt nướng theo bí phương Tây Vực khiến cho người người chảy nước miếng.
Tiểu hài nhi mặc áo đỏ vui đùa bên cạnh là người lớn canh chừng. Cô nương bận đồ mới, trên đầu cài trâm hình hoa kim tuệ, thấp giọng cười đùa, dịu dàng như nước.
Đan Tung mua hai xâu thịt, cùng Bạch Nhược Khê mỗi người một xâu, hai người vừa đi vừa nhìn, rất giống với cưỡi ngựa xem hoa. Phía trước đám đông chen chúc dưới hàng đèn lồng, Đan Tung nghểnh cổ lên nhìn, quay đầu cười nói: “Chắc là chỗ đố đèn, chúng ta đến đó thử thời vận thế nào?”
Bạch Nhược Khê hơi gật đầu, Đan Tung lôi kéo hắn hòa vào dòng người nhìn tả hữu chung quanh, bản thân nhìn những dòng gợi ý mà hoa cả mắt. Có mấy câu đố là thơ thất luật, nhường cho các tú tài xem xét. Có mấy câu chỉ có hai ba chữ nhưng rất khó minh bạch, ít ai tới xem.
Hai người một đường đi tới, tới ngọn đèn ít người nhìn kỹ, câu đầu tiên là “Trọng ni nhật nguyệt, xạ cổ nhân danh.” Đan Tung suy nghĩ một chút, cười nói: “Cái này đơn giản, trọng ni là Khổng thánh nhân, nhật nguyệt ghép lại thành chữ “minh”, ghép lại không phải là Gia Cát Khổng Minh sao?”
Bạch Nhược Khê gật đầu, nói: “Đúng là như vậy.” Nhìn sang câu đố thứ hai, “Xuân khứ dã, hoa lạc vô ngôn, đả nhất tự “, liền nói, “Xuân tới hoa rơi là héo tàn, “tạ vô ngôn” là “xạ”.
Đan Tung hì hì cười bổ sung nói: “Hoa rơi xuống không phải là còn cành cây sao, hơn nữa một chữ mộc, hay “tạ”, ghép lại chính là ý tứ của câu đố.”
Hai người cùng nhau nhìn tới câu đố cuối cùng, chính là “Nhất niên chi kế tại vô xuân, xạ nhất tửu danh “, Đan Tung suy nghĩ nửa ngày, nói: “Chẳng lẽ là trúc diệp thanh?”
Bạch Nhược Khê lắc đầu, nói: “Trúc diệp không hợp với câu đố, ta nghĩ là thanh tửu.”
Đan Tung nhìn lại câu đố, nói: “Cái này ta không có manh mối, thôi thì đi xem thử đúng hay không.”
Đem theo ba tờ giấy, hai người đi tới ba dãy bàn dài ở phía bên kia trả lời, không ngờ lại đúng hết. Người nọ cười tủm tỉm nói: “Hai vị đã đáp đúng”.” Nói rồi lấy ra một cây mứt quả, người kia nói to, “Đáp đúng ba câu được một xâu mứt quả.”
Đan Tung nhìn kẹo hồ lô trên tay người kia, dở khóc dở cười, không biết nên cầm hay không, cuối cùng vẫn là nhận lấy, thì thầm trong miệng: “Ta cũng không phải tiểu hài nhi ba tuổi, lấy mứt quả làm chi.” Lại nhìn quả sơn tro tròn vo, lớp đường dưới ánh đèn phát ra ánh sáng mê người, nhịn không được cắn một ngụm, chua chua ngọt ngọt, phảng phất như khi thời còn bé.
Hắn liền đưa tới bên miệng Bạch Nhược Khê, cười nói: “Mau nếm thử, ta khi còn bé thích nhất mứt quả, lâu rồi không ăn thực có chút hoài niệm.”
Bạch Nhược Khê nhìn hắn, lại nhìn mứt quả, do dự một chút, rồi cuối đầu cắn một ngụm. Sơn tra còn mới tỏa ra vị chua hòa với lớp đường bên ngoài tạo thành vị ngọt giòn tan.
Chua chua ngọt ngọt, sợ do hài tử không muốn ăn chua nên mới vui vẻ đồng ý nếm vị ngọt này.
“Hiền chất không cần câu nệ.” Lão nhân uống một ngụm trà, cười khanh khách nhìn chằm chằm Đan Tung, khiến cho hắn không được tự nhiên, “Ngươi pha trà này vị đạo thật giống với cha ngươi, lão phu nhìn ngươi, lớn lên cùng cha ngươi thực sự là rất giống, bất quá đôi mắt thì giống nương ngươi.” (câu này không hiểu sao ta lại liên tưởng tới Harry Potter, “con có đôi mắt của mẹ con” bla bla)
Đan Tung từ xưa tới nay, hầu như chưa từng nghe qua nhiều chuyện về mẫu thân, đôi khi hỏi lão đa, lão đa cũng chỉ chậm chạp nói ra một câu: “Nương của ngươi, trên đời này nàng là người đối xử với chúng ta tốt nhất.” Trừ lần đó ra, chuyện hồi hắn còn quấn tã thì cũng không có mấy, nhớ mang máng đôi mắt ôn nhu của nương, đại khái là cùng với mình rất giống.
Nghĩ tới đây, hắn cúi đầu cười rộ lên, khẩu khí cũng thoải mái hơn rất nhiều: “Ngài làm sao xưng hô?”
“Luận bối phận kỳ thực lão phu nhỏ hơn cha ngươi vài tuổi, ngươi gọi một tiếng “nhị bá” là tốt rồi, mà câu nệ như vậy làm gì?” Lão đầu lại chỉ chỉ lão Trần, “Lão Trần cũng là người quen cũ của cha ngươi, kêu “Trần thúc” đi.”
Tuy rằng bản thân chẳng biết từ đâu có thêm hai người thân thích, Đan Tung vẫn rất quy củ gọi một tiếng, khiến nhị bá vui vẻ, liền thao thao bất tuyệt.
“Lão phu khi còn trẻ là đã thích uống trà, đã từng nếm qua danh trà trên khắp thiên hạ nên cũng rất kén chọn. Khoảng thời gian đó a, cha ngươi mở một quán trà bên ngoài kinh thành ở đoạn cuối của Ngọc tuyền, phàm là trà do hắn pha, cho dù là lá trà bình thường, cũng không giống với người khác.” Lão đầu nhắm mắt lại, phảng phất như đang nhớ lại chén trà kia, “Sau lại cùng hắn giao hảo, rảnh rỗi thì cùng hắn ra ngoài tìm trà, đoạn thời gian đó, thật là ngàn vàn không mua được.”
“Quán trà của cha ngươi sau một thời gian liền nổi danh, trong kinh thành có mấy đại trà lâu không phục, liền tới muốn so tài, lần nào cha ngươi cũng thắng. Thậm chí chưa cần nhìn qua lá trà, hắn có thể dùng vọng, văn, vấn, thiết của đại phu để pha ra được vị. Cuộc đời này của cha ngươi không ly khai trà, trước đây lão phu còn đùa hắn, bảo hắn muốn cùng một gốc trà kết làm nhân duyên.”
“Rồi triều đình cũng biết tới thủ nghệ của hắn, triệu hắn tiến cung, đầu tiên là pha trà cho hoàng đế, hoàng đế thương yêu thái tử, bảo hắn đến đông cung.” Lão đầu trên mặt hiện lên mỉm cười, “Cha ngươi người này tính tình cũng lạ, người khác thì đều thích vàng bạc, hắn thì ngược lại, cái gì cũng không cần, chỉ một lòng nghiên cứu trà. Sau lại hắn gặp ngươi nương, có ngươi…”
Nói đến đây, thanh âm của lão đầu thấp dần, Đan Tung kiềm không được hiếu kỳ, hỏi: “Gặp nương ta rồi sao?”
Lão Trần nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của lão đầu, lão đầu từ trong hồi ức tỉnh lại, cười nói: “Không có gì, thì có họ có ngươi. Lại nói tiếp, ngày thứ ba ngươi tắm (theo tục lệ cũ thì trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba mới được tắm) cùng với lúc chọn đồ vật đoán tương lai ta đều có mặt, ngươi tiểu tử này xác thực giống cha ngươi, chọn đồ vật đoán tương lai cái gì cũng không cầm, nắm lên ống trúc để trà, lấy ra một nắm lá trà bỏ vào trong miệng, còn không quên lấy bàn tính ngoạn ngoạn, khiến cho cha ngươi tức giận.”
“Hả? Cha ta tức giận?” Đan Tung nghẹn họng nhìn trân trối, “Tại sao a?”
“Người khác không biết, lão phu thì minh bạch.” Lão đầu cười rộ lên, “Hắn là tiếc lá trà bị ngươi đạp hư, là tốt nhất hoàng sơn tước thiệt! Thế nhưng cha ngươi thật vất vả kềm xuống, dù sao cũng là do cha ngươi cam đảm bỏ lên.”
Đan Tung vuốt đầu hắc hắc cười khúc khích, đổi lại mình chắc cũng tức giận, hoàng sơn tước thiệt tốt như vậy lại bị đạp hư, là ai cũng đều cảm thấy luyến tiếc. Hắn liền hỏi: “Vậy về sau lại có chuyện gì? Nương ta mất, cha ta cũng ít khi nhắc tới nàng, một mình nuôi ta khôn lớn.”
Lão đầu hỏi: “Nghe khẩu âm của ngươi, là người phía nam. Đến kinh thành từ khi nào?”
“Vài ngày trước.” Đan Tung nói, “Là trả nợ nhân tình cho người khác, tiếp nhận ủy thác tới kinh thành, bằng không ta sợ cả đời này cũng không bước chân đến đây.”
“Sinh hoạt nam bắc khác nhau, này thật là làm khó ngươi rồi.” Lão đầu thở dài, đứng dậy thân thủ vỗ vai Đan Tung, “Ở chỗ này có chuyện gì khó xử thì tìm lão phu, nhà lão Trần tại ngõ mạch tử, là căn sâu nhất, muốn tìm lão phu thì cứ đến đó.”
Đan Tung gật đầu, lão đầu lại hỏi hắn thêm vài câu, trả tiền trà rồi cùng lão Trần rời đi. Nhìn bóng lưng hai người xuống lầu, Đan Tung xoay người thu thập chén trà, trong đầu nảy ra vài ý nghĩ kỳ quái, lại nhớ tới mảnh ngọc bội có khắc chữ kia, trong lòng có chút bất an.
Buổi chiều về lại viện tử, hắn hỏi Bạch Nhược Khê: “Ngươi biết đương kim hoàng đế tên là gì không?”
Trong mắt hắn Bạch Nhược Khê chính là quyển bách khoa toàn thư về giang hồ cùng triều đình, bất quá quyển bách khoa toàn thư này cũng làm đúng nghĩa vụ, trà lời: “Đương kim hoàng thượng tên Ân Thừa Húc, nguyên là đông cung thái tử, thuận lợi đăng cơ, hoàng vị vững chãi.”
Đan Tung kinh ngạc một lúc, im lặng không nói thêm cái gì, hai người bàn một chút, quyết định buổi tối ra phố xem đèn. Tết Nguyên tiêu ở kinh thành thì treo đèn màu, rực rỡ vô cùng, nếu đã tới kinh thành mà không đi xem quả thực uổng phí.
Khí trời hôm Nguyên tiêu vô cùng tốt, trăng sáng mây thưa, những ngôi sao phát sáng lấp lánh trên trời đêm, thế nhưng cũng không bằng nghìn màu sắc dưới nhân gian. Từ trên cầu tới các con phố, lọt vào trong tầm mắt chính là những chiếc đèn màu đủ kiểu dáng, tiểu hài nhi cầm đèn lồng con thỏ, trong miệng bạch thỏ là một ngọn nến, theo động tác nhảy lên nhảy xuống, rất là khả ái. Các cửa hàng ven đường treo lồng đèn cung đình màu đỏ, trên mặt là các loại đồ án không giống nhau, nào là như ý song phúc, thọ tinh tiên đào, chiết chi đoàn hoa, ánh nến từ trong lồng đèn chiếu ra, các loại đồ án đa dạng chiếu trên mặt đất, người người đều nói đây là thánh thượng ân điển, ban cho đèn trong cung đình để nhân dân cùng vui.
Hơn nửa chợ đêm đều bán đồ ăn vặt, hộp mứt hoa quả có hơn mười một ô, bánh bao có năm sáu nhân, thịt nướng theo bí phương Tây Vực khiến cho người người chảy nước miếng.
Tiểu hài nhi mặc áo đỏ vui đùa bên cạnh là người lớn canh chừng. Cô nương bận đồ mới, trên đầu cài trâm hình hoa kim tuệ, thấp giọng cười đùa, dịu dàng như nước.
Đan Tung mua hai xâu thịt, cùng Bạch Nhược Khê mỗi người một xâu, hai người vừa đi vừa nhìn, rất giống với cưỡi ngựa xem hoa. Phía trước đám đông chen chúc dưới hàng đèn lồng, Đan Tung nghểnh cổ lên nhìn, quay đầu cười nói: “Chắc là chỗ đố đèn, chúng ta đến đó thử thời vận thế nào?”
Bạch Nhược Khê hơi gật đầu, Đan Tung lôi kéo hắn hòa vào dòng người nhìn tả hữu chung quanh, bản thân nhìn những dòng gợi ý mà hoa cả mắt. Có mấy câu đố là thơ thất luật, nhường cho các tú tài xem xét. Có mấy câu chỉ có hai ba chữ nhưng rất khó minh bạch, ít ai tới xem.
Hai người một đường đi tới, tới ngọn đèn ít người nhìn kỹ, câu đầu tiên là “Trọng ni nhật nguyệt, xạ cổ nhân danh.” Đan Tung suy nghĩ một chút, cười nói: “Cái này đơn giản, trọng ni là Khổng thánh nhân, nhật nguyệt ghép lại thành chữ “minh”, ghép lại không phải là Gia Cát Khổng Minh sao?”
Bạch Nhược Khê gật đầu, nói: “Đúng là như vậy.” Nhìn sang câu đố thứ hai, “Xuân khứ dã, hoa lạc vô ngôn, đả nhất tự “, liền nói, “Xuân tới hoa rơi là héo tàn, “tạ vô ngôn” là “xạ”.
Đan Tung hì hì cười bổ sung nói: “Hoa rơi xuống không phải là còn cành cây sao, hơn nữa một chữ mộc, hay “tạ”, ghép lại chính là ý tứ của câu đố.”
Hai người cùng nhau nhìn tới câu đố cuối cùng, chính là “Nhất niên chi kế tại vô xuân, xạ nhất tửu danh “, Đan Tung suy nghĩ nửa ngày, nói: “Chẳng lẽ là trúc diệp thanh?”
Bạch Nhược Khê lắc đầu, nói: “Trúc diệp không hợp với câu đố, ta nghĩ là thanh tửu.”
Đan Tung nhìn lại câu đố, nói: “Cái này ta không có manh mối, thôi thì đi xem thử đúng hay không.”
Đem theo ba tờ giấy, hai người đi tới ba dãy bàn dài ở phía bên kia trả lời, không ngờ lại đúng hết. Người nọ cười tủm tỉm nói: “Hai vị đã đáp đúng”.” Nói rồi lấy ra một cây mứt quả, người kia nói to, “Đáp đúng ba câu được một xâu mứt quả.”
Đan Tung nhìn kẹo hồ lô trên tay người kia, dở khóc dở cười, không biết nên cầm hay không, cuối cùng vẫn là nhận lấy, thì thầm trong miệng: “Ta cũng không phải tiểu hài nhi ba tuổi, lấy mứt quả làm chi.” Lại nhìn quả sơn tro tròn vo, lớp đường dưới ánh đèn phát ra ánh sáng mê người, nhịn không được cắn một ngụm, chua chua ngọt ngọt, phảng phất như khi thời còn bé.
Hắn liền đưa tới bên miệng Bạch Nhược Khê, cười nói: “Mau nếm thử, ta khi còn bé thích nhất mứt quả, lâu rồi không ăn thực có chút hoài niệm.”
Bạch Nhược Khê nhìn hắn, lại nhìn mứt quả, do dự một chút, rồi cuối đầu cắn một ngụm. Sơn tra còn mới tỏa ra vị chua hòa với lớp đường bên ngoài tạo thành vị ngọt giòn tan.
Chua chua ngọt ngọt, sợ do hài tử không muốn ăn chua nên mới vui vẻ đồng ý nếm vị ngọt này.
Tác giả :
Đại Phúc Đoàn