Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương
Quyển 1 - Chương 23
Trời đã gả về đêm, trong căn biệt thự Trúc gia vẫn còn nghe tiếng khóc nức nở của Liên Thảo:
- Tất cả là tại con, nếu con không giận nó thì nó sẽ không rời đi.
- Ngoan nào Liên Thảo, nếu đứa trẻ đó không coi con là gì, thì tội gì con phải luyến tiếc nó.
- Không, bây giờ trời tối rồi đêm nay Bảo Bối sẽ ăn ngủ ở đâu chứ?
- Con đừng quá lo lắng, nó đẹp như vậy sẽ có người chứa chấp nó thôi.
- Không muốn, Bảo Bối chỉ có thể là của con thôi. Con phải chạy ra ngoài tìm nó, chắc hẳn vẫn còn kịp. (nói xong vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài)
- Các người còn đứng đó làm gì mau cản cô chủ lại.(quát lớn)
- Dạ, bà chủ(đồng thanh, giữ cô lại)
- Các người làm gì vậy buông ta ra? Ta phải đi tìm Bảo Bối.
- Mau mang cô chủ lên phòng rồi khoá lại. Muốn đi tìm mai tìm.
- Không, mẹ à(khóc nức nở)
Nhìn cô khóc như vậy mẹ cô cũng đau lòng lắm chứ nhưng bây giờ tối rồi để cô chạy ra ngoài rất nguy hiểm. Làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
Cách ngôi biệt thự không xa lắm, trên 1 cành cây to bắc ngang qua cửa sổ của 1 gia đình Vân Phong đang nằm trên đó tránh mưa. Không biết cô bây giờ thế nào rồi? Chắc hẳn là khóc nhiều lắm. Thôi vậy ngày mai lại quay về nếu cô ấy vẫn không muốn nhìn mặt mình thì lại đành tránh mặt. Cũng sắp đến thời hạn giải phong ấn rồi đến lúc đó Bảo Bối sẽ biến mất trong cuộc đời cô ấy chỉ có Vân Phong mà thôi. Ai!(thở dài) đến lúc đó biết xuất hiện trước mặt cô ấy thế nào đây?
“Géo” tiếng kêu kinh tởm của 1 con quỷ đánh thức anh ra khỏi suy nghĩ. Trấn tĩnh lại, ngồi dậy nhìn xem đó là con gì và phát ra từ đâu?
Con ấu trùng quỷ này nó không có nhìn thấy Vân Phong nên đối tượng không thể là anh. Nó tấn công đứa trẻ mới 2 tuổi đang nằm ngủ trên giường trong cửa sổ.
Nhảy lên giường (bọ ấu trùng này chạy như tinh tinh đó mọi người tự tưởng tượng) đến bên cạnh đứa trẻ trắng trẻo mập mạp mà nhỏ những giọt máu tanh tưởi lên khuôn mặt đứa bé, mùi thơm của sữa đã hấp dẫn nó đến. Đi vòng quanh đứa trẻ chắc hẳn đang suy nghĩ xem nên ăn kiểu gì? Cắn xé hay nuốt trọn vì cái miệng của nó khi há ra đủ nuốt đứa trẻ này. Ngoài kia Vân Phong còn đang quan sát nữa để biết thêm nó là loại gì mà ghê tởm như vậy?(loài quỷ này đã bị tiêu diệt hết vào 1 triệu năm về trước có 2 con quỷ thì bị phong ấn vĩnh viễn là Quỷ Huyết và Quỷ Vương, cho nên anh không biết cũng không sai)
Đứa trẻ mở mắt ra nhìn thấy con quỷ đáng sợ còn chưa kịp oà lên khóc đã bị nó há miệng ra nuốt đầu đứa nhỏ vào trước, đến ngang cổ nó cắn đứt ra nuốt xuống trước rồi mới tiếp tục nuốt thân đứa trẻ. Máu chảy làm ướt 1 mảng giường. Cứ như vậy khi đứa trẻ hoàn toàn được nuốt vào trong bụng nó trở lên căng tròn nặng nề chạy nhảy khó khăn. Đang định rời khỏi giường thì nó ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Phong.
“Géo” lao vào tấn công và”Rầm” bị anh dùng pháp lực đánh bay trở lại trên giường. Con quỷ giãy dụa rồi biến thành máu hôi thối tanh tưởi bên cạnh là xác đứa trẻ đã bị cắn ra làm nhiều phần. Linh hồn đứa trẻ chưa kịp thoát ra nếu dùng phép thuật gắn lại xoá vết thương thì may mắn có thể cứu được.
Nhưng khi anh vừa nhảy xuống đến bên cạnh khung cửa sổ thì có tiếng động ngoài cửa phòng lại phải vội vàng ẩn dấu mình quan sát.
Người mẹ mở cửa vào nhìn xem con nhưng khi chứng kiến xác con mình chỉ kịp hét lên 1 tiếng rồi ngất lịm:
- A A A A!!!!
Linh hồn đứa nhỏ bị 1 thần chết đến mang đi tách khỏi cơ thể. Bên ngoài anh suy đoán:
- Không phải là yêu quái không lẽ là quỷ. Nếu là quỷ thì thật không tốt rồi. Thôi chết, quên mất nhà cô gái ngốc ấy cũng có 1 con yêu tinh.
Vội vàng rời khỏi đó, Vân Phong trở lại Trúc gia khi đã nửa đêm.
Trong phòng ngủ của Dương Đằng, mọi thứ đều vô cùng yên ắng. Bản thân anh ta cũng đang chìm vào giấc ngủ mộng mị.
Khi kim giờ chỉ đúng 12 giờ thì bức tranh cổ kia bắt đầu phát sáng. Sáng nay có 1 người ở chợ đen gạ bán cho anh 1 bức tranh cổ với giá 200 nghìn USD. Mới đầu Dương Đằng từ chối mua vì quá đắt nhưng khi người đó mở bức tranh cho xem thì người con gái trong tranh toả ra 1 mị hoặc không thể cưỡng lại nên đã trả giá cao mua về thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần đó. Có lẽ anh không biết bức tranh anh mua nó là 1 bức tranh ma.
- Tất cả là tại con, nếu con không giận nó thì nó sẽ không rời đi.
- Ngoan nào Liên Thảo, nếu đứa trẻ đó không coi con là gì, thì tội gì con phải luyến tiếc nó.
- Không, bây giờ trời tối rồi đêm nay Bảo Bối sẽ ăn ngủ ở đâu chứ?
- Con đừng quá lo lắng, nó đẹp như vậy sẽ có người chứa chấp nó thôi.
- Không muốn, Bảo Bối chỉ có thể là của con thôi. Con phải chạy ra ngoài tìm nó, chắc hẳn vẫn còn kịp. (nói xong vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài)
- Các người còn đứng đó làm gì mau cản cô chủ lại.(quát lớn)
- Dạ, bà chủ(đồng thanh, giữ cô lại)
- Các người làm gì vậy buông ta ra? Ta phải đi tìm Bảo Bối.
- Mau mang cô chủ lên phòng rồi khoá lại. Muốn đi tìm mai tìm.
- Không, mẹ à(khóc nức nở)
Nhìn cô khóc như vậy mẹ cô cũng đau lòng lắm chứ nhưng bây giờ tối rồi để cô chạy ra ngoài rất nguy hiểm. Làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
Cách ngôi biệt thự không xa lắm, trên 1 cành cây to bắc ngang qua cửa sổ của 1 gia đình Vân Phong đang nằm trên đó tránh mưa. Không biết cô bây giờ thế nào rồi? Chắc hẳn là khóc nhiều lắm. Thôi vậy ngày mai lại quay về nếu cô ấy vẫn không muốn nhìn mặt mình thì lại đành tránh mặt. Cũng sắp đến thời hạn giải phong ấn rồi đến lúc đó Bảo Bối sẽ biến mất trong cuộc đời cô ấy chỉ có Vân Phong mà thôi. Ai!(thở dài) đến lúc đó biết xuất hiện trước mặt cô ấy thế nào đây?
“Géo” tiếng kêu kinh tởm của 1 con quỷ đánh thức anh ra khỏi suy nghĩ. Trấn tĩnh lại, ngồi dậy nhìn xem đó là con gì và phát ra từ đâu?
Con ấu trùng quỷ này nó không có nhìn thấy Vân Phong nên đối tượng không thể là anh. Nó tấn công đứa trẻ mới 2 tuổi đang nằm ngủ trên giường trong cửa sổ.
Nhảy lên giường (bọ ấu trùng này chạy như tinh tinh đó mọi người tự tưởng tượng) đến bên cạnh đứa trẻ trắng trẻo mập mạp mà nhỏ những giọt máu tanh tưởi lên khuôn mặt đứa bé, mùi thơm của sữa đã hấp dẫn nó đến. Đi vòng quanh đứa trẻ chắc hẳn đang suy nghĩ xem nên ăn kiểu gì? Cắn xé hay nuốt trọn vì cái miệng của nó khi há ra đủ nuốt đứa trẻ này. Ngoài kia Vân Phong còn đang quan sát nữa để biết thêm nó là loại gì mà ghê tởm như vậy?(loài quỷ này đã bị tiêu diệt hết vào 1 triệu năm về trước có 2 con quỷ thì bị phong ấn vĩnh viễn là Quỷ Huyết và Quỷ Vương, cho nên anh không biết cũng không sai)
Đứa trẻ mở mắt ra nhìn thấy con quỷ đáng sợ còn chưa kịp oà lên khóc đã bị nó há miệng ra nuốt đầu đứa nhỏ vào trước, đến ngang cổ nó cắn đứt ra nuốt xuống trước rồi mới tiếp tục nuốt thân đứa trẻ. Máu chảy làm ướt 1 mảng giường. Cứ như vậy khi đứa trẻ hoàn toàn được nuốt vào trong bụng nó trở lên căng tròn nặng nề chạy nhảy khó khăn. Đang định rời khỏi giường thì nó ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Phong.
“Géo” lao vào tấn công và”Rầm” bị anh dùng pháp lực đánh bay trở lại trên giường. Con quỷ giãy dụa rồi biến thành máu hôi thối tanh tưởi bên cạnh là xác đứa trẻ đã bị cắn ra làm nhiều phần. Linh hồn đứa trẻ chưa kịp thoát ra nếu dùng phép thuật gắn lại xoá vết thương thì may mắn có thể cứu được.
Nhưng khi anh vừa nhảy xuống đến bên cạnh khung cửa sổ thì có tiếng động ngoài cửa phòng lại phải vội vàng ẩn dấu mình quan sát.
Người mẹ mở cửa vào nhìn xem con nhưng khi chứng kiến xác con mình chỉ kịp hét lên 1 tiếng rồi ngất lịm:
- A A A A!!!!
Linh hồn đứa nhỏ bị 1 thần chết đến mang đi tách khỏi cơ thể. Bên ngoài anh suy đoán:
- Không phải là yêu quái không lẽ là quỷ. Nếu là quỷ thì thật không tốt rồi. Thôi chết, quên mất nhà cô gái ngốc ấy cũng có 1 con yêu tinh.
Vội vàng rời khỏi đó, Vân Phong trở lại Trúc gia khi đã nửa đêm.
Trong phòng ngủ của Dương Đằng, mọi thứ đều vô cùng yên ắng. Bản thân anh ta cũng đang chìm vào giấc ngủ mộng mị.
Khi kim giờ chỉ đúng 12 giờ thì bức tranh cổ kia bắt đầu phát sáng. Sáng nay có 1 người ở chợ đen gạ bán cho anh 1 bức tranh cổ với giá 200 nghìn USD. Mới đầu Dương Đằng từ chối mua vì quá đắt nhưng khi người đó mở bức tranh cho xem thì người con gái trong tranh toả ra 1 mị hoặc không thể cưỡng lại nên đã trả giá cao mua về thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần đó. Có lẽ anh không biết bức tranh anh mua nó là 1 bức tranh ma.
Tác giả :
Hoàng Ngoan