Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh
Chương 26
Trần Đại Dũng phản ứng trì độn không biết sống chết, vẫn phản bác nói : “Ngươi không phải mẹ ta.... ......A ! Ngươi làm gì ! Cứu mạng !”
Chỉ thấy Thư Nhan không khách khí rút ra đại đao trên vách tường, xoay người hướng Trần Đại Dũng chém tới.... ...
“Ngươi, ngươi.... .......Bỏ đao xuống !” Trần Đại Dũng thân thể hơi nghiêng, tránh thoát đao phong hướng ngực, một tay bắt được sống dao, một tay nắm vào chuôi đao Thư Nhan cầm trên tay.
Thư Nhan mặt cười trầm xuống, “Không bỏ !”
“Ngươi.... .....Nếu không buông ra, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí !” Ngươi ta là nữ tử, hắn luôn luôn nhường nhịn. Bất quá, nàng là yêu quái ! Đúng vậy, nàng rõ ràng là yêu quái ! Hắn vì sao phải nhường nàng !
Nghĩ đến đây, tay dùng sức, hét lớn một tiếng, đoạt lấy đao trên tay Thư Nhan, trái lại Thư Nhan căn bản là không dùng lực, hắn một đoạt, nàng liền buông lỏng tay ! Trần Đại Dũng sử dụng nhiều lực, nhất thời không khống chế được, lúc đoạt lại đao, đồng thời ngã xuống dường ! Thật may là, hắn mặc dù thân hình to lớn, nhưng linh hoạt, bả vai chạm đất, tại chỗ lăn mình trên mặt đất đứng lên.
Hắn đứng đậy chuyện thứ nhất chính là đối với Thư Nhan thét lên : “Ngươi.... ......Ngươi lừa gạt !”
Thư Nhan vẻ mặt lâm vào trầm tư, cũng không có để ý đến hắn, hồi lâu, ngẩng đầu lên, trừng hắn một cái, “Ngốc tử !” Sau đó kìm nén bực bội, thật giống như nghĩ tới cái gì, đối với hắn nói : “Ngươi tới đây !”
Trần Đại Dũng giơ đao trước ngực, “Ta không.... ......” A a, hắn lại không nhúc nhích được !
Thư Nhan mặt trầm tĩnh đi tới trước hắn, bỗng dưng hàn quang trong mắt chợt lóe, năm ngón tay thành móng vuốt, móng tay cư nhiên ở trong nháy mắt dài ra nửa tấc, lửa đỏ sắc bén như dao, Trần Đại Dũng còn chưa kịp kêu lên, móng vuốt đã đâm vào khối bớt màu đỏ trước ngực !
“A.... .......” Một tiếng hét thảm, cũng là từ trong miệng Thư Nhan phát ra ! Che ngực, cúi người xuống, trời ạ ! Thật là đau, đau chết nàng ! Qua hồi lâu, chờ cơn đau ngừng lại, nàng mới ngẩng đầu lên, giật mình nhìn vẻ mặt chất phác hiền lành của Trần Đại Dũng, vẻ mặt phức tạp khó dò.
Là hắn, quả nhiên là hắn ! Không trách được lúc còn nhỏ, hắn dễ dàng xông vào kết giới nàng bày ra ! Thì ra hết thảy đều có đáp án, hắn chính là người mệnh định của nàng.
Chẳng qua là, nhìn hắn xem, đầu heo, ai !
“Ngươi bây giờ có thể cử động, tìm bộ y phục mặc vào đi ! Còn vết thương của ngươi tuy đã tốt, nhưng ngàn vạn lần không để cho ngươi khác nhìn ra, an tâm ở trên giường nằm úp mấy ngày, mấy ngày nữa, ta trở lại thăm ngươi !” Nói xong hướng cửa đi tới.
Chỉ thấy Thư Nhan không khách khí rút ra đại đao trên vách tường, xoay người hướng Trần Đại Dũng chém tới.... ...
“Ngươi, ngươi.... .......Bỏ đao xuống !” Trần Đại Dũng thân thể hơi nghiêng, tránh thoát đao phong hướng ngực, một tay bắt được sống dao, một tay nắm vào chuôi đao Thư Nhan cầm trên tay.
Thư Nhan mặt cười trầm xuống, “Không bỏ !”
“Ngươi.... .....Nếu không buông ra, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí !” Ngươi ta là nữ tử, hắn luôn luôn nhường nhịn. Bất quá, nàng là yêu quái ! Đúng vậy, nàng rõ ràng là yêu quái ! Hắn vì sao phải nhường nàng !
Nghĩ đến đây, tay dùng sức, hét lớn một tiếng, đoạt lấy đao trên tay Thư Nhan, trái lại Thư Nhan căn bản là không dùng lực, hắn một đoạt, nàng liền buông lỏng tay ! Trần Đại Dũng sử dụng nhiều lực, nhất thời không khống chế được, lúc đoạt lại đao, đồng thời ngã xuống dường ! Thật may là, hắn mặc dù thân hình to lớn, nhưng linh hoạt, bả vai chạm đất, tại chỗ lăn mình trên mặt đất đứng lên.
Hắn đứng đậy chuyện thứ nhất chính là đối với Thư Nhan thét lên : “Ngươi.... ......Ngươi lừa gạt !”
Thư Nhan vẻ mặt lâm vào trầm tư, cũng không có để ý đến hắn, hồi lâu, ngẩng đầu lên, trừng hắn một cái, “Ngốc tử !” Sau đó kìm nén bực bội, thật giống như nghĩ tới cái gì, đối với hắn nói : “Ngươi tới đây !”
Trần Đại Dũng giơ đao trước ngực, “Ta không.... ......” A a, hắn lại không nhúc nhích được !
Thư Nhan mặt trầm tĩnh đi tới trước hắn, bỗng dưng hàn quang trong mắt chợt lóe, năm ngón tay thành móng vuốt, móng tay cư nhiên ở trong nháy mắt dài ra nửa tấc, lửa đỏ sắc bén như dao, Trần Đại Dũng còn chưa kịp kêu lên, móng vuốt đã đâm vào khối bớt màu đỏ trước ngực !
“A.... .......” Một tiếng hét thảm, cũng là từ trong miệng Thư Nhan phát ra ! Che ngực, cúi người xuống, trời ạ ! Thật là đau, đau chết nàng ! Qua hồi lâu, chờ cơn đau ngừng lại, nàng mới ngẩng đầu lên, giật mình nhìn vẻ mặt chất phác hiền lành của Trần Đại Dũng, vẻ mặt phức tạp khó dò.
Là hắn, quả nhiên là hắn ! Không trách được lúc còn nhỏ, hắn dễ dàng xông vào kết giới nàng bày ra ! Thì ra hết thảy đều có đáp án, hắn chính là người mệnh định của nàng.
Chẳng qua là, nhìn hắn xem, đầu heo, ai !
“Ngươi bây giờ có thể cử động, tìm bộ y phục mặc vào đi ! Còn vết thương của ngươi tuy đã tốt, nhưng ngàn vạn lần không để cho ngươi khác nhìn ra, an tâm ở trên giường nằm úp mấy ngày, mấy ngày nữa, ta trở lại thăm ngươi !” Nói xong hướng cửa đi tới.
Tác giả :
Lê Linh