Nhặt Được Một Người Cá
Chương 10: Lưỡng tình tương duyệt (Kết thúc)
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ giọt tí tách.
Nolan sững sờ, hồn nhiên quên mất đau đớn trên cơ thể, cậu ngẩng đầu nhìn Sở Mộc Tự, mở miệng.
“Anh nhớ ra em rồi sao?”
Đầu của Sở Mộc Tự hơi đau, có một phần kí ức bị chôn chặt trong tiềm thức đang cố gắng giãy giụa vùng thoát ra ngoài. Sóng to gió lớn trên mặt biển, ánh sáng ở nơi sâu thẳm dưới đại dương, nụ hôn tức giận, đôi tay ôm chặt lấy anh… Đầu của Sở Mộc Tự quay cuồng, trước mắt anh hiện lên vài hình ảnh vụn vỡ, suy nghĩ rối nùi thành một cục.
Anh hồi tưởng về một bóng người mơ hồ trong kí ức, dò hỏi Nolan “Lúc đầu người cứu anh lên bờ không phải là Thích Xuyên, mà chính là em, có đúng không?”
Nolan trợn to hai mắt không dám tin nhìn anh, Sở Mộc Tự thật sự đã nhớ ra mọi chuyện lúc trước. Nolan mím môi dùng sức gật mạnh, mọi ủy khuất tủi thân và không cam lòng đều tan thành mây khói.
Cậu cam tâm tình nguyện uống thuốc lên bờ là vì giây phút này.
“Thật sự là em…” Sở Mộc Tự thì thầm. Năm năm trước anh tin vào lời nói dối của Thích Xuyên nên mới nghĩ gã là ân nhân cứu mạng, còn ân nhân chân chính là Nolan thì bị anh lãng quên đi. Những năm qua trả giá tình cảm, thời gian, sự dịu dàng và kiên nhẫn cứ như là một chuyện cười nơi đầu đường cuối phố, có lẽ cũng giống như Thích Xuyên đã nói, gã lừa dối anh chính là vì coi anh như bệ phóng trong sự nghiệp của gã.
Còn người thật lòng yêu anh, cũng chỉ có mỗi người cá ngốc nghếch trước mắt này mà thôi.
Sở Mộc Tự không biết nên khóc hay nên cười, anh ôm chặt Nolan vào lòng, hối tiếc nói “Xin lỗi vì đã quên mất em.”
“Đau…” Nolan co rúm lại, luống cuống vươn tay đặt lên ngực Sở Mộc Tự.
“Em bị thương?” Sở Mộc Tự hốt hoảng thả tay ra.
“Không phải, chẳng qua là tác dụng phụ của nước thuốc.” Nolan cười cười, cầm lấy tay anh, mười ngón tay đan xen vào nhau “Em vốn đang suy nghĩ làm sao để qua cơn đau này, bây giờ có anh bên cạnh, em không còn cảm thấy đau như hồi nãy nữa.”
“Đồ ngốc.” Sở Mộc Tự không nhìn nổi cậu cố gắng tỏ vẻ kiên cường “Có biện pháp nào có thể giúp em hóa giải cơn đau này không?”
“Có chứ, chỉ cần anh chủ động hôn em là được.”
Vừa dứt lời, ngón tay của Sở Mộc Tự cứng đờ, mặt anh đỏ bừng đến tận cổ.
Nolan bị anh lây cũng đỏ rực hai bên má, cậu lấy ngón tay khều khều lòng bàn tay của anh, nói.
“Anh… Anh có thể hôn em được không?”
Sở Mộc Tự dứt khoát cúi đầu đặt lên môi cậu, dùng răng cà nhẹ vào môi dưới của đối phương, đầu lưỡi len lỏi vào khe môi, tiếng nước miếng ướt át vang lên, làm cả phòng tắm tràn ngập sắc màu ái muội.
Sau một nụ hôn dài, Sở Mộc Tự lấy ngón tay xoa xoa môi dưới bóng loáng của Nolan, hỏi “Chỉ như vậy?”
Cảm giác khó chịu đã biến mất hoàn toàn, ngược lại Nolan bị trêu chọc dâng lên sóng tình.
“Còn có…” Nolan ngượng ngùng nói với Sở Mộc Tự “Để cho em khắc ký hiệu người cá lên cơ thể anh, tác dụng phụ của nước thuốc sẽ hoàn toàn biến mất.”
“Được đó, nhưng mà khắc như thế nào?” Sở Mộc Tự u mê hỏi, bây giờ anh chỉ muốn giải quyết sạch sẽ những gì làm Nolan khó chịu, hoàn toàn không đào sâu vào vấn đề kí hiệu người cá rốt cuộc là cái gì.
Nolan biến đuôi cá về hai chân rồi đứng lên, cậu dắt Sở Mộc Tự đi ra ngoài.
“Chuyện này vào phòng ngủ mới có thể tiến hành.”
…
…
…
Mặt trời lên cao ba sào, Nolan mở mắt ra, duỗi người ngáp to một cái, xua tan cơn buồn ngủ. Người nằm bên cạnh vẫn còn rúc trong lòng cậu ngủ say, hô hấp đều đều.
Những vết hôn trải đầy trên ngực lẫn cổ của Sở Mộc Tự chọc cho Nolan không nhịn được cúi đầu hôn chùn chụt dính đầy nước miếng khắp mặt anh.
Sở Mộc Tự bị cậu hôn tỉnh, anh bất mãn vỗ nhẹ lên đầu cậu, hung dữ nói “Đừng cục cựa nữa, để anh ngủ thêm tí.”
Nolan hôn bẹp một phát lên má anh, vờ giận dỗi nói “Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Người bên cạnh vui vẻ đứng dậy rời khỏi phòng, Sở Mộc Tự bị cậu chọc ghẹo tỉnh cả ngủ, anh mở mắt vén chăn nhìn cả người đầy dấu hôn của mình, nhất là bắp đùi, chi chít một mảnh đỏ ửng. Sở Mộc Tự ngồi dậy, cảm thấy eo và lưng đau dữ dội, cổ họng khô rát mất nước, cả người đều bủn rủn vô lực. Anh cẩn thận đánh giá toàn thân, bỗng thấy chỗ mắt cá chân bên phải có một hình vẽ bán nguyệt.
“Đây chính là kí hiệu của người cá ư?” Anh sờ sờ hình vẽ kia, hình dáng đơn giản, cũng không khó coi, sờ cũng không thấy cảm giác đặc biệt gì, chẳng qua khi hồi tưởng lại quá trình khắc kí hiệu, mặt của Sở Mộc Tự biến đổi liên tục hết xanh lại đỏ.
“Tên ngốc Nolan này cũng học được cách lừa người rồi.” Sở Mộc Tự than thở.
Lúc này Sở Mộc Tự mới thực sự là đang yêu, anh và Nolan thoải mái dắt tay nhau đi dạo phố, sau khi bị đồng nghiệp ở công ty tình cờ bắt gặp, một đồn mười, mười đồn trăm, không tới một tiếng tin tức đều bị truyền khắp cả xóm.
“Thì ra là cậu cấu kết với anh Sở à nha, sao lần trước tôi hỏi cậu không nói hửm?” An Kỳ bất bình vì cô chẳng biết chuyện gì cả.
“Chuyện lần trước có liên quan đến tôi sao?” Nolan ngu ngơ hỏi. Lúc trở về nhà, cậu hỏi câu nghi vấn của An Kỳ với Sở Mộc Tự, anh bực bội nhéo má cậu.
“Mấy ngày qua trừ em ra chẳng lẽ anh còn quen người khác? Em ngu thiệt hay giả ngu thế?”
Bất kể là ngu thiệt hay giả ngu, khi Nolan nghe anh nói vậy liền vô cùng vui vẻ, cậu ôm Sở Mộc Tự quay vòng vòng, sau đó bế anh vào phòng ngủ, dâng lên vô số tinh hoa của người cá cho anh.
Hai người ngày nào cũng dính chặt nhau như keo sơn, tuy ngoài mặt Sở Mộc Tự tỏ vẻ không để ý, nhưng đối với Nolan vẫn chứng nào tật nấy kiêu căng làm phách, cho tới khi anh bị cậu làm đến khóc lóc xin tha, hôm sau chỉ có thể vác cái mông đau đi làm việc.
Vì để giảm bớt thể lực kinh người của Nolan, Sở Mộc Tự quyết tâm sắp xếp cho cậu một đống công việc, chính thức đá cậu vào nghề.
Nolan bị tình yêu làm mù mắt không hề tỏ vẻ dị nghị gì với sắp xếp công việc của Sở Mộc Tự dành cho mình, thậm chí cậu còn hận không thể moi tim ra xẻ làm tám múi cho anh nhìn, mỗi một múi đều chứa đầy hình ảnh yêu thương của anh.
Sở Mộc Tự phong lưu suốt 20 năm, giờ mới lần đầu được nếm mùi vị ngọt ngào của tình yêu, tính cách gai góc cũng bị bào mòn không ít, còn hào phóng công khai với mọi người về quan hệ giữa mình và Nolan, dẫn Nolan đi tụ họp, giới thiệu cậu cho bạn bè của mình.
Dưới ánh đèn mờ tối trong phòng karaoke, mọi người mời Sở Mộc Tự mấy ly rượu rồi hò hét kêu anh và Nolan cùng nhau hát tình ca.
Sở Mộc Tự thoải mái nhận lời, dựa nửa người vào lòng Nolan, nói với đám bạn không sợ thiên hạ đại loạn của mình “Em ấy thì biết hát cái gì, tôi hát còn nhỉnh hơn em ấy một tí đó.”
Nolan kề đầu của Sở Mộc Tự lên vai mình, nghiêm túc nói “Tôi không hát tình ca đâu, nghe Mộc Tự hát là được.”
Sở Mộc Tự bấm chọn một bài tình ca, rồi thả lỏng dựa cả người vào lòng Nolan. Giọng hát của anh thuộc tông trầm, làm trái tim của Nolan ngứa ngáy không thôi.
Những người còn lại đều chăm chú nghe Sở Mộc Tự hát, hát xong đoạn nhạc đầu tiên, đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
“Xem ra tôi vẫn là người tới trễ nhất.” Thích Xuyên đi vào, gã cười ngượng ngùng với mọi người rồi ngồi xuống vị trí gần cửa ra vào.
Nháy mắt bầu không khí trở lên hơi lúng túng, tiếng hát của Sở Mộc Tự tạm ngừng, anh liếc tên phụ trách liên lạc bạn họp, Chu Hàng, chỉ thấy vẻ mặt của đối phương hơi tái, anh ta nhỏ giọng đáp.
“Xin lỗi anh Sở, em quên gạt tên Thích Xuyên trong danh sách cũ ra.”
Sở Mộc Tự bỏ mic xuống, không nói gì, Nolan ngồi phía sau ôm chặt anh vào lòng, giống như sợ anh bị kẻ khác cướp mất.
Ánh mắt của Thích Xuyên liếc tới hai người đang ngồi với tư thế hết sức thân mật, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, pha lẫn chút đánh giá và hứng thú.
Chu Hàng tự biết bản thân đã gây chuyện, anh ta vội vàng đứng dậy mở lời “Thích Xuyên anh nha, tới trễ là phải bị phạt, uống ba ly đi.”
“Được thôi.” Thích Xuyên sảng khoái đáp ứng, gã cầm hai chai bia đi thẳng tới trước mặt Sở Mộc Tự, đưa một chai cho anh, nói “Lần trước gặp mặt nói sẽ hẹn uống một ly, bây giờ luôn nhé?”
Nolan vươn tay giành lấy chai bia, bực bội nói “Tôi uống với anh, anh không được lại gần nói chuyện với anh ấy.”
“Xin lỗi, hôm nay thân thể tôi không được thoải mái nên không muốn uống.” Sở Mộc Tự lên tiếng, lời nói ra không mang theo chút hơi ấm nào “Nolan cũng sẽ không uống.”
“Bia giữa bạn bè với nhau mà không uống, vậy là không đúng rồi.” Thích Xuyên nhíu mày, tự nhiên ngửa cổ uống cạn một chai bia, gã khiêu khích liếc Nolan, rồi đặt chai bia rỗng lên bàn.
Bình thủy tinh đặt trên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nolan không cam lòng vươn tay ra muốn cầm lấy chai bia trong tay Sở Mộc Tự, lại bị anh vuốt nhẹ lên mu bàn tay, Sở Mộc Tự hơi nhếch miệng, hoàn toàn nhìn Thích Xuyên với ánh mắt khinh miệt.
“Tôi sẽ không uống bia với người bạn đã lừa dối tôi, có uống thì chỉ uống với người yêu thật lòng với mình thôi.”
Sở Mộc Tự uống một hớp bia lớn rồi quay đầu môi đối môi với Nolan, kết thúc nụ hôn bia, Nolan choáng váng cả người, không biết vì thỏa mãn hay trầm mê.
Mấy người bên cạnh xem trò vui liên tục huýt sáo, trêu chọc Nolan đang đỏ mặt dữ dội.
Thích Xuyên rũ mi, hàng mi dài khẽ run rẩy. Sở Mộc Tự ngày xưa không phải như vậy, Sở Mộc Tự ngày xưa sẽ yêu thương chiều chuộng gã, sẽ sa sút vật vã sau khi bị gã nói lời chia tay. Lần này gã từ nước ngoài trở về là do đã quá nhàm chán với cuộc sống tự do phong lưu ở bên ngoài, muốn được Sở Mộc Tự thương yêu gã như trước, nhưng nằm mơ cũng không ngờ có một ngày Sở Mộc Tự hoàn toàn hờ hững với gã như bây giờ.
“Thật không thú vị.” Thích Xuyên nhếch mép, rút lại nụ cười giả tạo rồi đứng dậy.
“Anh đây là đang trả thù em sao, Sở Mộc Tự. Hận em lúc trước đã nói lời chia tay với anh?”
Sở Mộc Tự vân vê lọn tóc rũ bên vai của Nolan, không khỏi cười ra tiếng.
“Tôi cũng đâu có yêu cậu, lấy đâu ra hận? Chính cậu cũng đã nói tôi là vì báo đáp mới sống cùng cậu, nhưng trên thực tế, cậu căn bản không phải là người đã cứu tôi.”
Trên mặt của Thích Xuyên thoáng trắng bệch, gã há miệng nhưng không biết nên nói gì.
Sở Mộc Tự lười chơi trò mi lừa ta gạt với gã, lãng phí thời gian ở đây còn không bằng về nhà xem phim ăn bỏng ngô với Nolan.
Nhớ lại đoạn tình cảm hoang đường trước kia, cảm thấy không có ý nghĩa gì sâu sắc, cứ như nước chảy mây trôi. Bây giờ Sở Mộc Tự đã tìm về kí ức bị đánh mất, người cá của anh và tình yêu của anh. Còn lời nói dối kia thôi để nó phiêu tán biến mất mãi mãi trong gió biển đi, so với trách móc và căm hận, anh còn có việc quan trọng cần phải làm hơn nhiều—-
Thật lòng yêu thương người cá bé bỏng của anh, thực hiện lời hứa mà anh đã từng đáp ứng với cậu.
Về đến nhà, Nolan bám chặt lấy Sở Mộc Tự không buông, ghen tức lồng lộn trong lòng, ghen đến nỗi cậu muốn nuốt luôn Sở Mộc Tự vào bụng để khỏi ai mơ ước nữa.
Sau lưng Sở Mộc Tự đeo dính một chú cá to xác, hành động bất tiện đánh răng rửa mặt, lúc thay quần áo ngủ, anh khẽ chọt cùi trỏ vào hông Nolan.
“Mau thả ra, cứ bu bu thế làm sao anh thay quần áo?”
“Em giúp anh thay nha.” Ánh mắt Nolan sáng rực, tay chân vụng về vén áo của Sở Mộc Tự lên, cái tay không đàng hoàng mò mẫm vào bên trong.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tiếng rên rỉ và âm thanh va chạm ướt át tràn ngập khắp cả căn phòng.
“Công việc ngày mai của anh thế nào?” Nolan cắn tai Sở Mộc Tự, hỏi.
“Em tự sắp xếp đi.” Sở Mộc Tự vuốt ve gáy của Nolan, vùi mặt vào lòng cậu “Và cả nửa đời sau của anh luôn.”
===Hết chính văn===
Nolan sững sờ, hồn nhiên quên mất đau đớn trên cơ thể, cậu ngẩng đầu nhìn Sở Mộc Tự, mở miệng.
“Anh nhớ ra em rồi sao?”
Đầu của Sở Mộc Tự hơi đau, có một phần kí ức bị chôn chặt trong tiềm thức đang cố gắng giãy giụa vùng thoát ra ngoài. Sóng to gió lớn trên mặt biển, ánh sáng ở nơi sâu thẳm dưới đại dương, nụ hôn tức giận, đôi tay ôm chặt lấy anh… Đầu của Sở Mộc Tự quay cuồng, trước mắt anh hiện lên vài hình ảnh vụn vỡ, suy nghĩ rối nùi thành một cục.
Anh hồi tưởng về một bóng người mơ hồ trong kí ức, dò hỏi Nolan “Lúc đầu người cứu anh lên bờ không phải là Thích Xuyên, mà chính là em, có đúng không?”
Nolan trợn to hai mắt không dám tin nhìn anh, Sở Mộc Tự thật sự đã nhớ ra mọi chuyện lúc trước. Nolan mím môi dùng sức gật mạnh, mọi ủy khuất tủi thân và không cam lòng đều tan thành mây khói.
Cậu cam tâm tình nguyện uống thuốc lên bờ là vì giây phút này.
“Thật sự là em…” Sở Mộc Tự thì thầm. Năm năm trước anh tin vào lời nói dối của Thích Xuyên nên mới nghĩ gã là ân nhân cứu mạng, còn ân nhân chân chính là Nolan thì bị anh lãng quên đi. Những năm qua trả giá tình cảm, thời gian, sự dịu dàng và kiên nhẫn cứ như là một chuyện cười nơi đầu đường cuối phố, có lẽ cũng giống như Thích Xuyên đã nói, gã lừa dối anh chính là vì coi anh như bệ phóng trong sự nghiệp của gã.
Còn người thật lòng yêu anh, cũng chỉ có mỗi người cá ngốc nghếch trước mắt này mà thôi.
Sở Mộc Tự không biết nên khóc hay nên cười, anh ôm chặt Nolan vào lòng, hối tiếc nói “Xin lỗi vì đã quên mất em.”
“Đau…” Nolan co rúm lại, luống cuống vươn tay đặt lên ngực Sở Mộc Tự.
“Em bị thương?” Sở Mộc Tự hốt hoảng thả tay ra.
“Không phải, chẳng qua là tác dụng phụ của nước thuốc.” Nolan cười cười, cầm lấy tay anh, mười ngón tay đan xen vào nhau “Em vốn đang suy nghĩ làm sao để qua cơn đau này, bây giờ có anh bên cạnh, em không còn cảm thấy đau như hồi nãy nữa.”
“Đồ ngốc.” Sở Mộc Tự không nhìn nổi cậu cố gắng tỏ vẻ kiên cường “Có biện pháp nào có thể giúp em hóa giải cơn đau này không?”
“Có chứ, chỉ cần anh chủ động hôn em là được.”
Vừa dứt lời, ngón tay của Sở Mộc Tự cứng đờ, mặt anh đỏ bừng đến tận cổ.
Nolan bị anh lây cũng đỏ rực hai bên má, cậu lấy ngón tay khều khều lòng bàn tay của anh, nói.
“Anh… Anh có thể hôn em được không?”
Sở Mộc Tự dứt khoát cúi đầu đặt lên môi cậu, dùng răng cà nhẹ vào môi dưới của đối phương, đầu lưỡi len lỏi vào khe môi, tiếng nước miếng ướt át vang lên, làm cả phòng tắm tràn ngập sắc màu ái muội.
Sau một nụ hôn dài, Sở Mộc Tự lấy ngón tay xoa xoa môi dưới bóng loáng của Nolan, hỏi “Chỉ như vậy?”
Cảm giác khó chịu đã biến mất hoàn toàn, ngược lại Nolan bị trêu chọc dâng lên sóng tình.
“Còn có…” Nolan ngượng ngùng nói với Sở Mộc Tự “Để cho em khắc ký hiệu người cá lên cơ thể anh, tác dụng phụ của nước thuốc sẽ hoàn toàn biến mất.”
“Được đó, nhưng mà khắc như thế nào?” Sở Mộc Tự u mê hỏi, bây giờ anh chỉ muốn giải quyết sạch sẽ những gì làm Nolan khó chịu, hoàn toàn không đào sâu vào vấn đề kí hiệu người cá rốt cuộc là cái gì.
Nolan biến đuôi cá về hai chân rồi đứng lên, cậu dắt Sở Mộc Tự đi ra ngoài.
“Chuyện này vào phòng ngủ mới có thể tiến hành.”
…
…
…
Mặt trời lên cao ba sào, Nolan mở mắt ra, duỗi người ngáp to một cái, xua tan cơn buồn ngủ. Người nằm bên cạnh vẫn còn rúc trong lòng cậu ngủ say, hô hấp đều đều.
Những vết hôn trải đầy trên ngực lẫn cổ của Sở Mộc Tự chọc cho Nolan không nhịn được cúi đầu hôn chùn chụt dính đầy nước miếng khắp mặt anh.
Sở Mộc Tự bị cậu hôn tỉnh, anh bất mãn vỗ nhẹ lên đầu cậu, hung dữ nói “Đừng cục cựa nữa, để anh ngủ thêm tí.”
Nolan hôn bẹp một phát lên má anh, vờ giận dỗi nói “Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Người bên cạnh vui vẻ đứng dậy rời khỏi phòng, Sở Mộc Tự bị cậu chọc ghẹo tỉnh cả ngủ, anh mở mắt vén chăn nhìn cả người đầy dấu hôn của mình, nhất là bắp đùi, chi chít một mảnh đỏ ửng. Sở Mộc Tự ngồi dậy, cảm thấy eo và lưng đau dữ dội, cổ họng khô rát mất nước, cả người đều bủn rủn vô lực. Anh cẩn thận đánh giá toàn thân, bỗng thấy chỗ mắt cá chân bên phải có một hình vẽ bán nguyệt.
“Đây chính là kí hiệu của người cá ư?” Anh sờ sờ hình vẽ kia, hình dáng đơn giản, cũng không khó coi, sờ cũng không thấy cảm giác đặc biệt gì, chẳng qua khi hồi tưởng lại quá trình khắc kí hiệu, mặt của Sở Mộc Tự biến đổi liên tục hết xanh lại đỏ.
“Tên ngốc Nolan này cũng học được cách lừa người rồi.” Sở Mộc Tự than thở.
Lúc này Sở Mộc Tự mới thực sự là đang yêu, anh và Nolan thoải mái dắt tay nhau đi dạo phố, sau khi bị đồng nghiệp ở công ty tình cờ bắt gặp, một đồn mười, mười đồn trăm, không tới một tiếng tin tức đều bị truyền khắp cả xóm.
“Thì ra là cậu cấu kết với anh Sở à nha, sao lần trước tôi hỏi cậu không nói hửm?” An Kỳ bất bình vì cô chẳng biết chuyện gì cả.
“Chuyện lần trước có liên quan đến tôi sao?” Nolan ngu ngơ hỏi. Lúc trở về nhà, cậu hỏi câu nghi vấn của An Kỳ với Sở Mộc Tự, anh bực bội nhéo má cậu.
“Mấy ngày qua trừ em ra chẳng lẽ anh còn quen người khác? Em ngu thiệt hay giả ngu thế?”
Bất kể là ngu thiệt hay giả ngu, khi Nolan nghe anh nói vậy liền vô cùng vui vẻ, cậu ôm Sở Mộc Tự quay vòng vòng, sau đó bế anh vào phòng ngủ, dâng lên vô số tinh hoa của người cá cho anh.
Hai người ngày nào cũng dính chặt nhau như keo sơn, tuy ngoài mặt Sở Mộc Tự tỏ vẻ không để ý, nhưng đối với Nolan vẫn chứng nào tật nấy kiêu căng làm phách, cho tới khi anh bị cậu làm đến khóc lóc xin tha, hôm sau chỉ có thể vác cái mông đau đi làm việc.
Vì để giảm bớt thể lực kinh người của Nolan, Sở Mộc Tự quyết tâm sắp xếp cho cậu một đống công việc, chính thức đá cậu vào nghề.
Nolan bị tình yêu làm mù mắt không hề tỏ vẻ dị nghị gì với sắp xếp công việc của Sở Mộc Tự dành cho mình, thậm chí cậu còn hận không thể moi tim ra xẻ làm tám múi cho anh nhìn, mỗi một múi đều chứa đầy hình ảnh yêu thương của anh.
Sở Mộc Tự phong lưu suốt 20 năm, giờ mới lần đầu được nếm mùi vị ngọt ngào của tình yêu, tính cách gai góc cũng bị bào mòn không ít, còn hào phóng công khai với mọi người về quan hệ giữa mình và Nolan, dẫn Nolan đi tụ họp, giới thiệu cậu cho bạn bè của mình.
Dưới ánh đèn mờ tối trong phòng karaoke, mọi người mời Sở Mộc Tự mấy ly rượu rồi hò hét kêu anh và Nolan cùng nhau hát tình ca.
Sở Mộc Tự thoải mái nhận lời, dựa nửa người vào lòng Nolan, nói với đám bạn không sợ thiên hạ đại loạn của mình “Em ấy thì biết hát cái gì, tôi hát còn nhỉnh hơn em ấy một tí đó.”
Nolan kề đầu của Sở Mộc Tự lên vai mình, nghiêm túc nói “Tôi không hát tình ca đâu, nghe Mộc Tự hát là được.”
Sở Mộc Tự bấm chọn một bài tình ca, rồi thả lỏng dựa cả người vào lòng Nolan. Giọng hát của anh thuộc tông trầm, làm trái tim của Nolan ngứa ngáy không thôi.
Những người còn lại đều chăm chú nghe Sở Mộc Tự hát, hát xong đoạn nhạc đầu tiên, đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
“Xem ra tôi vẫn là người tới trễ nhất.” Thích Xuyên đi vào, gã cười ngượng ngùng với mọi người rồi ngồi xuống vị trí gần cửa ra vào.
Nháy mắt bầu không khí trở lên hơi lúng túng, tiếng hát của Sở Mộc Tự tạm ngừng, anh liếc tên phụ trách liên lạc bạn họp, Chu Hàng, chỉ thấy vẻ mặt của đối phương hơi tái, anh ta nhỏ giọng đáp.
“Xin lỗi anh Sở, em quên gạt tên Thích Xuyên trong danh sách cũ ra.”
Sở Mộc Tự bỏ mic xuống, không nói gì, Nolan ngồi phía sau ôm chặt anh vào lòng, giống như sợ anh bị kẻ khác cướp mất.
Ánh mắt của Thích Xuyên liếc tới hai người đang ngồi với tư thế hết sức thân mật, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại, pha lẫn chút đánh giá và hứng thú.
Chu Hàng tự biết bản thân đã gây chuyện, anh ta vội vàng đứng dậy mở lời “Thích Xuyên anh nha, tới trễ là phải bị phạt, uống ba ly đi.”
“Được thôi.” Thích Xuyên sảng khoái đáp ứng, gã cầm hai chai bia đi thẳng tới trước mặt Sở Mộc Tự, đưa một chai cho anh, nói “Lần trước gặp mặt nói sẽ hẹn uống một ly, bây giờ luôn nhé?”
Nolan vươn tay giành lấy chai bia, bực bội nói “Tôi uống với anh, anh không được lại gần nói chuyện với anh ấy.”
“Xin lỗi, hôm nay thân thể tôi không được thoải mái nên không muốn uống.” Sở Mộc Tự lên tiếng, lời nói ra không mang theo chút hơi ấm nào “Nolan cũng sẽ không uống.”
“Bia giữa bạn bè với nhau mà không uống, vậy là không đúng rồi.” Thích Xuyên nhíu mày, tự nhiên ngửa cổ uống cạn một chai bia, gã khiêu khích liếc Nolan, rồi đặt chai bia rỗng lên bàn.
Bình thủy tinh đặt trên bàn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nolan không cam lòng vươn tay ra muốn cầm lấy chai bia trong tay Sở Mộc Tự, lại bị anh vuốt nhẹ lên mu bàn tay, Sở Mộc Tự hơi nhếch miệng, hoàn toàn nhìn Thích Xuyên với ánh mắt khinh miệt.
“Tôi sẽ không uống bia với người bạn đã lừa dối tôi, có uống thì chỉ uống với người yêu thật lòng với mình thôi.”
Sở Mộc Tự uống một hớp bia lớn rồi quay đầu môi đối môi với Nolan, kết thúc nụ hôn bia, Nolan choáng váng cả người, không biết vì thỏa mãn hay trầm mê.
Mấy người bên cạnh xem trò vui liên tục huýt sáo, trêu chọc Nolan đang đỏ mặt dữ dội.
Thích Xuyên rũ mi, hàng mi dài khẽ run rẩy. Sở Mộc Tự ngày xưa không phải như vậy, Sở Mộc Tự ngày xưa sẽ yêu thương chiều chuộng gã, sẽ sa sút vật vã sau khi bị gã nói lời chia tay. Lần này gã từ nước ngoài trở về là do đã quá nhàm chán với cuộc sống tự do phong lưu ở bên ngoài, muốn được Sở Mộc Tự thương yêu gã như trước, nhưng nằm mơ cũng không ngờ có một ngày Sở Mộc Tự hoàn toàn hờ hững với gã như bây giờ.
“Thật không thú vị.” Thích Xuyên nhếch mép, rút lại nụ cười giả tạo rồi đứng dậy.
“Anh đây là đang trả thù em sao, Sở Mộc Tự. Hận em lúc trước đã nói lời chia tay với anh?”
Sở Mộc Tự vân vê lọn tóc rũ bên vai của Nolan, không khỏi cười ra tiếng.
“Tôi cũng đâu có yêu cậu, lấy đâu ra hận? Chính cậu cũng đã nói tôi là vì báo đáp mới sống cùng cậu, nhưng trên thực tế, cậu căn bản không phải là người đã cứu tôi.”
Trên mặt của Thích Xuyên thoáng trắng bệch, gã há miệng nhưng không biết nên nói gì.
Sở Mộc Tự lười chơi trò mi lừa ta gạt với gã, lãng phí thời gian ở đây còn không bằng về nhà xem phim ăn bỏng ngô với Nolan.
Nhớ lại đoạn tình cảm hoang đường trước kia, cảm thấy không có ý nghĩa gì sâu sắc, cứ như nước chảy mây trôi. Bây giờ Sở Mộc Tự đã tìm về kí ức bị đánh mất, người cá của anh và tình yêu của anh. Còn lời nói dối kia thôi để nó phiêu tán biến mất mãi mãi trong gió biển đi, so với trách móc và căm hận, anh còn có việc quan trọng cần phải làm hơn nhiều—-
Thật lòng yêu thương người cá bé bỏng của anh, thực hiện lời hứa mà anh đã từng đáp ứng với cậu.
Về đến nhà, Nolan bám chặt lấy Sở Mộc Tự không buông, ghen tức lồng lộn trong lòng, ghen đến nỗi cậu muốn nuốt luôn Sở Mộc Tự vào bụng để khỏi ai mơ ước nữa.
Sau lưng Sở Mộc Tự đeo dính một chú cá to xác, hành động bất tiện đánh răng rửa mặt, lúc thay quần áo ngủ, anh khẽ chọt cùi trỏ vào hông Nolan.
“Mau thả ra, cứ bu bu thế làm sao anh thay quần áo?”
“Em giúp anh thay nha.” Ánh mắt Nolan sáng rực, tay chân vụng về vén áo của Sở Mộc Tự lên, cái tay không đàng hoàng mò mẫm vào bên trong.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tiếng rên rỉ và âm thanh va chạm ướt át tràn ngập khắp cả căn phòng.
“Công việc ngày mai của anh thế nào?” Nolan cắn tai Sở Mộc Tự, hỏi.
“Em tự sắp xếp đi.” Sở Mộc Tự vuốt ve gáy của Nolan, vùi mặt vào lòng cậu “Và cả nửa đời sau của anh luôn.”
===Hết chính văn===
Tác giả :
Uông Mao Cầu