Nhất Đao Khuynh Thành
Chương 13: Bày tỏ
Ngày thứ hai của đại hội kiếm pháp, Đường Duyệt đã gặp được Thương Dung. Trông chàng vẫn tuấn tú và ôn hòa như năm năm trước, chàng khẽ mỉm cười với nàng, giơ tay ra xoa đầu nàng.
Nàng cũng cười đáp lại với sự thẹn thùng xấu hổ.
“Tiểu Duyệt, vết thương của muội đã đỡ chút nào chưa?” Thương Dung ngồi ngay bên cạnh giường, cách nàng không đầy một thước.
Đường Duyệt có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, nhưng trong mắt dường như chỉ còn đọng lại mỗi nụ cười của đối phương. Khuôn mặt trắng bệch của nàng đã bắt đầu hồng hào trở lại, giọng nói có đôi chút căng thẳng: “Muội rất khỏe”. Vừa nói xong nàng lại cảm thấy hối hận, bởi vì lẽ nàng đã có thể tỏ ra tự nhiên hơn chút nữa, biểu hiện phải tốt hơn chút nữa.
Thương Dung gật đầu nói: “Huynh biết, muội luôn luôn là một tiểu cô nương dũng cảm mà”. Sau đó chàng ngừng lại một lúc rồi cười bảo: “Suýt nữa thì huynh quên mất, muội đã không còn là một tiểu cô nương nữa rồi”.
Đường Duyệt nhìn vào mắt chàng, thật yên bình và dịu dàng, nhưng nàng thật sự cảm nhận được một nỗi thất vọng vô bờ. Thì ra trong lòng chàng, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi hiền lành, nhút nhát. Nghĩ cũng phải thôi, ngoài việc cơ thể phát triển cao hơn và lớn hơn ra, thì tính cách của nàng chẳng hề có chút thay đổi nào, vẫn là một tiểu cô nương không thích nói chuyện và cũng không biết nói chuyện.
“Hôm qua huynh cũng đã đến đây, nhưng muội vẫn chưa tỉnh”, Thương Dung nói tiếp.
Không hiểu sao lần này gặp Thương Dung, Đường Duyệt lại cảm thấy có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi trong con người chàng. Nụ cười của chàng vẫn đây nhưng thiếu đi sự cởi mở tự nhiên, mà lại có thêm sự trầm mặc. Sự thay đổi này không phải không tốt, nhưng nàng lại cảm thấy có điều đó khác thường. Nhất định đã xảy ra chuyện gì làm cho chàng thay đổi mà nàng không biết rồi.
Đường Duyệt nhìn chàng chăm chú, tự nhiên quên cả việc nói chuyện.
Ánh mắt thăm dò của Thương Dung dừng lại trên gương mặt nàng. Vậy mà nàng vẫn không có phản ứng gì. “Muội sao vậy? Huynh có gì không phải sao?” Thương Dung hỏi.
Đường Duyệt đột nhiên phản ứng lại thật nhanh: “Muội cảm thấy Thương huynh có điều gì đó không giống trước đây:.
Thương Dung liền hỏi lại: “Có điều gì không giống?”.
Đường Duyệt cắn môi, một lúc sau mới trả lời: “Mấy năm nay huynh đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng phiền muộn phải không?”.
Thương Dung sững người, một đám mây u ám vụt xuất hiện trong mắt chàng, nhưng chàng vẫn cười đáp lại: “Con người ai cũng đều có chuyện phiền muộn, không biết là muội muốn hỏi chuyện gì vậy? Muội cảm thấy huynh có thể có chuyện phiền muộn gì nào? Tiểu Duyệt, muội nghĩ quá nhiều đấy thôi, huynh không có chuyện gì cả”.
“Không có chuyện gì? Nếu đã không có chuyện gì thì tại sao huynh lại cười thâm trầm như vậy?” Đường Duyệt chợt bật ra câu hỏi mà bản thân không thể kìm nén được.
Thương Dung giơ một bàn tay rồi xòe ra.
Mắt Đường Duyệt chợt sáng lên: “Chiếc chuông?”. Thứ bảo bối mà lúc nàng tỉnh lại đã tìm khắp xung quanh, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, giờ lại xuất hiện trước mặt nàng.
“Chiếc chuông này là của muội phải không?” Thương Dung hỏi.
Đường Duyệt gật đầu nhận lại chiếc chuông từ tay Thương Dung, nhưng khi chạm phải ngón tay của chàng thì mặt nàng chợt đỏ bừng lên. Nhưng đúng lúc mặt Đường Duyệt đỏ bừng lên thì trong đầu chàng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Chiếc chuông đó là do chàng vô tình nhìn thấy ở chợ, thấy nó rất tinh xảo nên mua về, nhưng sau đó lại cho rằng một chính nhân quân tử thì không phù hợp dùng đồ vật này, chợt nhớ đến Đường Duyệt, liền sai người mang chiếc chuông này và một số thứ khác mang đến tặng cho nàng. Thực ra chàng không ngờ nàng lại luôn luôn đeo thứ đồ chơi không đáng giá này bên người. Đường Duyệt nắm chặt chiếc chuông trong lòng bàn tay như thể đang nắm giữ trong tay một đồ vật vô cùng quý giá. Thương Dung lập tức hiểu được sự tình. Lúc này đây không khí chợt trở nên ngượng ngùng, khó xử.
Thương Dung ngỡ ngàng trong phút chốc, rồi từ từ nói: “Tiểu Duyệt, trong lòng huynh, huynh luôn coi muội như tiểu muội của mình”.
Đường Duyệt sững sờ đứng đó, khuôn mặt đột nhiên mất hết thần sắc, không biết có phải do đau lòng hay không? Chỉ cảm thấy đột nhiên trong lồng ngực vô cùng ngột ngạt, đau đớn, khiến nàng dường như không thể cử động được.
Điều mà nàng âm thầm cất giấu lại bị phát hiện bẽ bàng như thế. Kẻ yêu đơn phương bị chính người được thầm yêu trộm nhớ phát hiện, xưa nay vốn là một chuyện làm cho người ta thấy xấu hổ. Huống hồ người ấy lại còn cự tuyệt nàng thẳng thừng. Chàng chẳng cần suy nghĩ chút nào, nói một câu nhẹ tênh rằng: “Muội cũng giống như muội muội của ta mà thôi”.
Nhưng rốt cuộc thì nàng đâu có phải là muội muội của chàng, nàng không phải là muội muội của chàng! Đường Duyệt gần như muốn nhảy lên hét thật to, nhưng nàng không làm như vậy, chỉ lặng lẽ, trầm mặc. Nàng cũng có thể nói rằng: “Huynh nói cái gì vậy? Muội chỉ là cảm thấy chiếc chuông này rất đáng yêu nên mới đeo bên người thôi. Muội không có ý gì khác cả, huynh đừng hiểu lầm”. Đây chính là cách mà các nàng tiểu thư thường dùng để khỏa lấp sự xấu hổ của mình, nhưng Đường Duyệt sao lại ngốc nghếch thế, ngu xuẩn thế. Ngay cả một câu nói để che đậy sự thật cũng không thốt nên lời.
Mặt Đường Duyệt trắng bệch như tờ giấy. Thương Dung đột nhiên cảm thấy hối hận. Đối với những người con gái nhạy cảm như nàng, chàng không nên cự tuyệt thẳng thừng như vậy mới phải. Tại sao lúc này chàng lại có thể nói ra những lời dễ làm nàng tổn thương đến thế chứ? Ước gì có thể rút lại những lời mình đã nói, nhưng đáng tiếc là mọi việc đã quá muộn rồi.
Cứ để cho nàng tiếp tục yêu chàng ư? Không, nếu vậy thì thà để cho nàng mãi mãi không có hy vọng còn hơn. Là người ai cũng lòng hư vinh, trong lòng Thương Dung không phải là không vui sướng, huống hồ Đường Duyệt lại là người mà chàng vẫn luôn quan tâm. Chính vì vậy mà chàng luôn mong nàng được hạnh phúc. Bởi vì chàng biết rõ rằng tuy nàng trầm mặc kiệm lời, không giỏi bày tỏ, nhưng nàng lại là một người con gái dịu dàng.
Nàng xứng đáng có một trang quân tử tốt hơn chàng, xứng đáng được hạnh phúc. Mà người ấy không thể là chàng, mãi mãi không thể là chàng. Thương Dung thở dài trong lòng, chàng không thể mang lại hạnh phúc cả cuộc đời cho nàng, vì thế đương nhiên không nên gieo hy vọng cho nàng. Nhân lúc tình cảm của nàng vẫn còn chưa sâu sắc thì phải cắt đứt mọi lưu luyến của nàng dành cho chàng, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Sau đại hội kiếm pháp lần này, chắc chắn sẽ có nhiều quân tử thích muội lắm. Ta nghe nói đã có người sang thưa chuyện với Đường bảo chủ rồi. Tiểu Duyệt, muội sẽ tìm thấy người người có thể mang lại hạnh phúc đích thực cho mình”.
Đường Duyệt trong trận giao đấu cuối cùng đã tỏa sáng rực rỡ. Nàng không nên lãng phí thời gian với chàng. Nàng thích chàng là bởi một chút lòng tốt của chàng dành cho nàng. Có lẽ từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm đến nàng, nên nàng mới gửi gắm cho chàng cả tấm chân tình. Thương Dung luôn tỉnh táo nhắc nhở bản thân không được vì một phút yếu lòng mà gây ra sai lầm lớn.
“Muội đừng khóc nữa”. Chàng giơ tay định lau nước mắt trên mặt Đường Duyệt. Những giọt nước mắt long lanh cho tay run rẩy. Bất giác nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng làm cho bàn tay chàng chợt dừng lại. Chàng lau nước mắt trong vô thức, nên tự nhiên giống như đang vuốt má nàng. Có lẽ, tình cảm mà nàng dành cho chàng không phải là ít. Lòng Thương Dung chợt xao động mạnh mẽ. Người con gái có đôi mắt sáng ngời này thực sự đã yêu chàng rồi. Ý thức được hành động không nén nổi tình cảm của mình, Thương Dung vội vàng rụt tay lại giống như bị bỏng, “Tiểu Duyệt, xin lỗi muội!”. Nói rồi chàng liền đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Đường Duyệt siết chặt bàn tay, những cạnh sắc nhọn của chiếc chuông cứa vào lòng bàn tay nàng, khiến nó bị tổn thương nặng nề. Đường Duyệt muốn khóc thật to để giải tỏa nỗi ấm ức trong lòng. Nhưng sau đó nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, bởi vì Tô Mộng Chẩm không hiểu đã đứng ở cửa từ lúc nào, đang lặng lẽ nhìn nàng.
“Ngươi nghe trộm bọn ta nói chuyện phải không?” Đường Duyệt cảm thấy trong từng lời nói của mình đều chất chứa sự thù hận sâu sắc. Nhưng thực sự không biết thù hận Tô Mộng Chẩm hay thù hận chính bản thân nàng.
“Bị người mình thầm yêu cự tuyệt, chắc là đau lòng lắm hả?” Tô Mộng Chẩm đột nhiên hỏi.
“Ta không cho rằng chúng ta là bằng hữu, vì vậy ta không cần thiết phải trả lời ngươi”, Đường Duyệt trả lời. Hiện giờ, nàng đang vô cùng xấu hổ, nên không muốn bị bất cứ người nào nhìn thấy, nhất là những người như Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm cười lớn. Nụ cười của hắn rất đẹp, một vẻ đẹp khó mà diễn tả thành lời. Mọi người trong khắp thiên hạ đều bị nụ cười ấy làm cho xao xuyến, nhưng nó không thể làm cho trái tim Đường Duyệt tan chảy. Lúc đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn hắn bằng cảm giác căm ghét đến tận xương tủy, đó chính là cái thần thái mà Tô Mộng Chẩm từ trước đến nay chưa từng bắt gặp ở người khác.
Đường Duyệt ngồi bất động, suy nghĩ mông lung, nhìn chằm chằm vào nụ cười của Tô Mộng Chẩm, một nụ cười tỏa sáng, tự tin mãnh liệt. Trong lúc nàng đang xấu hổ, chỉ hận một nỗi là không thể coi mình như chưa từng tồn tại trên thế gian, vậy mà con người sở hữu nụ cười ấy lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nàng, cười nhạo sự tự tác đa tình của nàng bằng nụ cười khinh đạm.
Tô Mộng Chẩm bước và lạnh lùng cười nói: “Ngươi đến để cười nhạo ta chăng?”.
Tô Mộng Chẩm cũng lạnh lùng đáp lại: “Thế nàng cho rằng ta đến đây để cười nhạo nàng ư? Vậy ta nên cười nhạo nàng chuyện gì đây?”.
“Tự tác đa tình, không tự lượng sức, hoặc là bất cứ chuyện gì như thế!” Đường Duyệt trả lời.
Tô Mộng Chẩm cười nói: “Nếu như nàng đã tự mình biết hết rồi thì ta hà tất phải nhắc lại nữa”.
Hắn nhìn nàng với ánh mắt hứng thú nhưng lại đầy phức tạp rồi nói tiếp: “Một tình cảm tự nguyện xưa nay vốn đã là không dễ dàng. Đường Duyệt, cứ coi như nàng đủ cứng rắn đi nữa nhưng làm sao nàng có thể làm cho một người không hề có chút tình cảm gì với nàng yêu nàng được?”.
Đường Duyệt trả lời: “Từ trước đến nay ta chưa từng hy vọng Thương huynh sẽ yêu ta”.
“Nàng không hy vọng ư?” Tô Mộng Chẩm ngạc nhiên.
“Việc ta yêu huynh ấy và việc huynh ấy có chấp nhận ta hay không là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ta biết rằng tất cả đều do ta tự mơ tưởng, từ trước đến nay ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bày tỏ với huynh ấy, cũng không cần ngươi nhắc nhở ta”. Giọng nói của Đường Duyệt dường như đến từ một chân trời xa xăm: “Ta biết rằng Thương huynh chỉ đồng cảm với ta mà thôi. Ta thật là đáng thương, cứ coi như huynh ấy chấp nhận tình cảm của ta đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không bao giờ không biết tự lượng sức mình mà cho rằng huynh ấy yêu ta”.
“Nàng đúng là tự ti đến mức hết thuốc chữa rồi”. Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm sáng bừng lên, sự cười nhạo đong đầy trong giọng nói. “Có điều việc bị cự tuyệt lại là một việc tốt cho nàng đấy, ít nhất nó cũng làm cho đầu óc nàng tỉnh táo nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn”.
Đường Duyệt nắm chặt tay lại: “Ngươi đi ra ngoài ngay!”.
Tô Mộng Chẩm thở dài nói: “Nàng đã biết rõ kết quả thế nào rồi, vậy tại sao không chọn lấy một người yêu thương mình nhỉ?”.
Giọng nói của Đường Duyệt không có một chút biểu cảm nào: “Trên đời này có người nào thực sự yêu ta không?”.
Tô Mộng Chẩm lặng lẽ nhìn Đường Duyệt đang đấu tranh tư tưởng rồi đứng lên, bước tới nền nhà mát lạnh ở giữa phòng. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ quái, nàng nói: “Tô Mộng Chẩm, mặc dù Thương huynh đã cự tuyệt ta, song ta hoàn toàn không hận huynh ấy, bởi vì huynh ấy đã thành thực nói ra tâm ý của mình. Nhưng ngươi thì hoàn toàn khác. Ngươi lợi dụng Tống tỷ tỷ, chà đạp lên tình yêu và lòng tự trọng của tỷ ấy, vì vậy tỷ ấy hận ngươi vô cùng”.
Tô Mộng Chẩm dường như không nghe thấy tên của Tống Uyển Từ, hắn chỉ hỏi lại: “Nàng kiên trì một cách ngu ngốc như thế phỏng được ích gì?”.
Nét mặt Đường Duyệt gần như đanh lại, nhưng nàng vẫn nói: “Ta không giống ngươi, trên đời này thế nào cũng có người phải lòng ngươi, sẵn sàng làm mọi việc vì ngươi. Nhưng ta thì không có gì cả, cũng chẳng có cái gì để gọi là được hay mất cả”.
Tô Mộng Chẩm nhìn ánh mắt của Đường Duyệt, quả là giống như đang nhìn một con quái vật. Giọng hắn lạnh lùng chùng xuống: “Ta thật không hiểu tình cảm của cô nương lại cao cả như vậy”.
“Ta không cao cả đâu, không, không cao cả chút nào! Ta chẳng qua chỉ thích huynh ấy mà lại biết rõ ràng không thể giành được tình cảm của huynh ấy, nên mới nói vậy thôi. Ta cũng chỉ muốn giữ lại chút thể diện cho mình, như thế không được sao? Như thế là có tội sao?” Đường Duyệt muốn nói mà lòng không thốt nên lời.
“Sau này khi nhìn thấy Thương Dung yêu người khác, rồi thành thân, sinh quý tử, ta mong rằng lúc đấy nàng vẫn có thể vui vẻ, thoải mái như bây giờ. Nếu đi dự hôn lễ của huynh ấy thì nàng sẽ khóc hay cười, có phải là vì người vì mình yêu đang rất hạnh phúc nên nàng cũng cảm thấy hạnh phúc hay không?” Tô Mộng Chẩm đột nhiên cười lớn, thái độ khảng khái, ánh mắt bình lặng, hỉ nộ không đổi.
Đường Duyệt đứng nguyên tại chỗ, muốn cười mà cười không nổi, muốn khóc mà lại không dám, nếu khóc trong lúc này, nàng sợ nước mắt của mình sẽ không thể ngừng tuôn rơi. Việc yêu một người có nực cười không? Biết là đối phương không thích mình, mà vẫn kiên trì với tình yêu ấy, thì có nực cười không? Chỉ là yêu thầm mà thôi. Từ trước đến nay chưa từng bày tỏ, cũng chưa từng đòi hỏi, mà chỉ lo sợ bị người khác phát hiện, nên ngay cả nhìn ấy một cái thôi cũng phải cẩn thận dè chừng. Chỉ có thế thôi mà cũng bị người cười nhạo, bị người khác làm nhục. Đường Duyệt dù thế nào đi nữa cũng không thể chịu đựng được. Nàng đứng phòng, từ từ cúi đầu xuống ôm ngực, dường như chỉ làm vậy mới có thể ngăn được sự đau đớn vô bờ bến trong lòng.
Nét mặt Tô Mộng Chẩm vô cùng lạnh lùng. Hắn có một trái tim vô cùng tàn độc, tàn độc đến mức chỉ có sự đau khổ của người khác mới đem lại cho hắn niềm vui. Đường Duyệt thầm nghĩ, ngay cả một con người đáng sợ như vậy thích hắn, yêu hắn. Vậy tại sao từ trước đến nay lại không ai thích nàng, yêu nàng? Mẫu thân thì đối xử với nàng như vậy, Thương huynh cũng thế. Có phải nàng đã làm sai điều gì không, nên cái gì cũng không có được?
Đột nhiên, có ai đó túm tóc nàng một cách thô bạo, ép nàng phải ngẩng đầu lên. Đường Duyệt chợt nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Tô Mộng Chẩm.
“Không được khóc!” Giọng nói của hắn cũng tàn độc không kém trái tim hắn.
Nước mắt Đường Duyệt lại càng lã chã tuôn rơi. Chẳng có gì quan trọng cả, coi như bị nhìn thấy, thì cũng chẳng có gì quan trọng cả, bị cười nhạo thì đã sao nào? Rốt cuộc điều tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là thế này mà thôi.
“Đường Duyệt, nàng hãy nhìn ta đi. Hãy nói cho ta biết nàng thực sự yêu huynh ấy đến thế sao?”
Yêu, không yêu? Đường Duyệt chỉ cảm thấy mình rất nực cười. Nàng mãi mãi chỉ là người đuổi theo phía sau người khác, mãi mãi không bao giờ có được cái mà mình mong muốn. Đây chính là số mệnh, Đường Duyệt biết rõ như vậy.
“Nàng thử nhìn lại xem mình giống cái gì?” Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói. “Cứ coi như người đó là thần tiên đi chăng nữa thì đã làm sao nào? Có đáng để cho nàng phải đày đọa bản thân thành ra nông nỗi này không? Nàng đã qua lại với người đó bao lâu rồi, tình cảm sâu sắc đến mức nào rồi? Hay nàng đã mang cả tấm chân tình đáng thương của mình gửi gắm cả vào con người ảo tưởng đó rồi?”
“Không cần phải nói nữa, không cần phải nói nữa! Đủ rồi! Hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây!” Đường Duyệt dồn toàn bộ sức lực của cơ thể xô vào ngực đối phương. Nhưng bàn tay của Tô Mộng Chẩm trước sau vẫn túm chặt lấy tóc nàng, ấn nàng ngã dúi dụi xuống nền nhà.
“Ta không giống với nàng, ta có dục vọng và có dã tâm, chỉ cần là những thứ ta mong muốn… thì ta nhất định sẽ tìm mọi cách để đạt được”, Tô Mộng Chẩm gằn giọng nói.
Đường Duyệt nhìn hắn, thực sự không để ý rằng tư thế của hai người lúc này trông vô cùng thân mật. Nàng trả lời: “Cứ cho là ngươi đạt được điều mình mong muốn đi thì đã sao nào? Nhưng những cái gì không phải là của ngươi thì mãi mãi không bao bao không bao giờ thuộc về ngươi!”.
Tô Mộng Chẩm cười ngất, khoảng cách hai người gần gũi như thế này, thậm chí Đường Duyệt còn có thể soi rõ vào đáy mắt hắn để thấy hình ảnh của chính mình. “Nói ta đê tiện cũng được, bẩn thỉu cũng được, chỉ cần đạt được mục đích không phải là tốt hay sao?” Hắn nói chắc nịch.
Đường Duyệt lạnh lùng nói: “Qủa nhiên là chỉ có loại người như ngươi mới nói ra những lời như vậy!”.
Tô Mộng Chẩm cười một cách tàn độc: “Nàng cứ ở đó mà tiếp tục giữ lấy lòng cao thượng và vô tư của mình đi. Sau đó đứng nhìn người mà mình yêu thương bị kẻ khác cướp mất. Hay là… nàng hãy chấp nhận lời đề nghị của ta”. Hắn ngừng lại, đôi mắt như nước mùa xuân tuôn chảy ánh nhìn đầy mê hoặc. Mỗi khi hắn nhìn ai với ánh mắt này, người đó luôn hiểu lầm về sự quý giá không kể xiết của mình đối với hắn. Nhưng trên thực tế thì hắn chỉ đang suy tính xem có thể lợi dụng người đó được bao nhiêu mà thôi. Cho đến một ngày, khi đối phương đã bày tỏ rõ ruột gan với hắn rồi, thì hắn chỉ việc điềm nhiên vứt bỏ không thương tiếc trái tim nóng bỏng, đang đập thình thịch ồn ào đó.
“Ngươi muốn làm gì?” Đường Duyệt bất giác hỏi.
“Ta có thể giúp nàng có được trang nam tử mà nàng ao ước. Đổi lại nàng phải giúp ta một việc”, Tô Mộng Chẩm trả lời. Hắn đã từng trao đổi điều kiện với rất nhiều người, từ trước đến nay chưa bao bao giờ bị ai cự tuyệt, bởi vì lần nào hắn cũng lấy được thứ mà đối phương mong muốn có được nhất để làm mồi nhử. Cho nên hắn hoàn toàn không cho rằng mình sẽ bị thất bại. Bởi vì hắn biết rõ rằng, con người có thể chống cự với kẻ địch nhưng không bao giờ có thể chống cự lại được khát vọng trong lòng mình.
Nhưng Đường Duyệt lại lắc đầu. Ngay cả những việc mà hắn muốn nàng thực hiện thì nàng càng không them nghe đã vội lắc đầu. “Không!” Nàng trả lời quả quyết, sự yếu đuối vừa mới đây thôi còn lộ rõ trong chớp mắt dường như đã biến mất hoàn toàn.
Tô Mộng Chẩm chau mày hỏi: “Tại sao?”.
Đường Duyệt hít một hơi thật sâu, đẩy bật con người vẫn đang đè lên người mình rồi đứng dậy: “Đây không phải là có thể đem ra để đánh đổi”.
Đây không phải là cái có thể đem ra để đánh đổi ư? Tô Mộng Chẩm muốn cười thật to, nhưng lại không cười nổi. Hắn đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Đường Duyệt nói: “Trên đời này có thể gì không thể đánh đổi được sao?”.
Đường Duyệt chỉ vào trái tim mình: “Trái tim của ta! Ngươi có hiểu không? Ta không muốn biết ngươi muốn ta làm gì cho ngươi, nhưng ta sẽ không bao giờ đồng ý, dù lấy bất ký thứ gì để đánh đổi cũng không được. Ta yêu Thương huynh, điều này không sai. Ta cũng đã từng mong ước làm cho huynh ấy yêu ta, điều này cũng không sai. Nhưng ta sẽ không bao giờ lấy việc này để đánh đổi với ngươi”.
Tô Mộng Chẩm ngồi dậy từ dưới nền nhà, nhếch mép cười lạnh lùng: “Căn bệnh tự cho mình là giỏi của nàng lại tái phát rồi”.
“Ngươi điên rồi, còn ta thì không. Ta biết hậu quả sẽ thế nào nếu trao đổi điều kiện với ngươi”, Đường Duyệt nói. “Có thể giống như ngươi nói, những người đó rất giả dối, họ giấu kín khát vọng trong lòng, cứ sống mà làm ra vẻ không biết gì hết. Thế thì đã sao nào, lẽ nào có thể vì ngươi muốn một thứ gì đó mà có thể bất chấp thủ đoạn để đạt được hay sao? Tô Mộng Chẩm, đáng tiếc là ta đã làm ngươi thất vọng. Ta sẽ tiếp tục giả dối như vậy đó. Cho dù phải nhắm mắt lại coi như không thấy hình bong của huynh ấy, bịt tai lại giả như không nghe thấy tiếng của huynh ấy, lừa dối bản thân mình rằng ta vốn không thích huynh ấy, hay phải biến bản thân thành một kẻ đần độn, thì ta cũng không mong huynh ấy sống mà không được vui vẻ”.
“Đúng là nực cười!” Tô Mộng Chẩm đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Tùy nàng thôi!”.
Đường Duyệt nhìn theo hắn, rồi toàn thân rã rời ngã gục xuống đất.
Đúng lúc nàng tưởng mình đã có thể nghỉ ngơi đôi chút thì lại có người xuất hiện ở cửa. Nụ cười thiếu niên trông rất ngọt ngào, rất ấm áp, nhưng lại chứa đựng một sự độc ác không thể nói thành lời.
“Này, cô nương đang rất đau lòng phải không? Tôi có cách làm cô nương hết đau lòng đấy!”
Đường Duyệt ngẩng đầu lên, Tiểu Liên đã đứng ngay ở trước cửa. Thì ra là như vậy, Tô Mộng Chẩm vừa đi khỏi, thì Tiểu Liên đã tới. Có phải là đã hẹn từ trước rồi phải không? Từng người từng người một đang chờ xem nàng có thể kiên trì được đến lúc nào.
“Cô nương có muốn uống rượu không?”
Tiểu Liên rõ ràng có ý không tốt. Cậu ta thừa biết rằng với vết thương của Đường Duyệt hiện nay, nếu uống rượu vào có thể mất mạng như chơi. Vậy mà cậu ta lại còn mang rượu đến. Cậu ta biết rõ điều này, nhưng lại cho Đường Duyệt không biết.
Đường Duyệt gượng cười với vẻ thất vọng đôi chút: “Tô Mộng Chẩm thật hạnh phúc, rõ ràng là hắn đang ăn hiếp người khác. Vậy mà lại có người dám giúp đỡ hắn ta ra mặt. Thật hạnh phúc…”. Nàng ngán ngẩm nhắc lại một lần nữa.
Tiểu Liên không hiểu sao lúc này lại đột nhiên không thể nhìn vào mắt nàng. Cậu ta vốn cho rằng Đường Duyệt chỉ là một nữ nhi ngu ngốc. Thế nhưng cậu ta không ngờ nàng lại có con mắt tinh đời thông thuộc mọi thứ như vậy. Có lẽ nàng đã biết trước, nhưng lại không từ chối. Càng kỳ lạ hơn là, sau khi uống rượu vào Đường Duyệt liền biến thành một con người hoàn toàn khác. Nàng uống rượu như thể không cần đến mạng sống nữa. Đôi mắt càng ngày càng sáng, con người cũng càng ngày càng tỉnh táo. Cậu ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến ánh mắt của Đường Duyệt khi hạ nhát đao đó. Thật đáng sợ, ánh mắt của nàng lúc đó giống như của loài mãnh thú.
Tiểu Liên thực sự hối hận, cậu làm thế này là giấu Tô Mộng Chẩm. Nếu bị công tử phát hiện, nhất định cậu sẽ bị trừng phạt. Vì vậy, cậu liền lẻn ra ngoài, như thể mình chưa bao giờ đến đây vậy. Đôi mắt Đường Duyệt trừng trừng nhìn người thiếu niên vừa lẻn ra ngoài, không nói gì.
Khi Thương Dung bước vào, bình rượu trên bàn đã vơi đi một nửa. Đường Duyệt ngồi bên cạnh bàn, đang lặng lẽ uống rượu. Nhìn thấy Thương Dung bước vào, đột nhiên nàng còn chào hỏi với vẻ thần thái tự nhược: “Thương huynh!”.
“Muội đang làm cái gì vậy?” Thương Dung giữ chặt tay nàng, ngăn không cho nàng uống tiếp.
“Có người muốn muội chết đi, muội đang làm hài lòng họ đấy!” Đường Duyệt nghiêm túc trả lời.
“Người khác muốn muội chết, muội lập tức nghe lời như vậy sao?” Thương Dung tóm lấy tay nàng, Đường Duyệt nhìn chàng mỉm cười.
“Thương huynh, huynh nói xem con người sống là vì cái gì nào?”
Thương Dung không trả lời.
“Đau khổ như vậy thì còn sống làm gì nữa!” Đường Duyệt vẫn kiên trì hỏi lại.
“Muội uống say rồi, mau tỉnh lại đi”, Thương Dung chau mày.
Thương Dung muốn đỡ nàng dậy, nhưng lại bị nàng túm chặt ống tay áo. Thương Dung ngac nhiên nhìn Đường Duyệt.
“Hôm nay, chỉ hôm nay thôi, hãy để cho muội được yêu huynh có được không?”
Thương Dung nhắm nghiền mắt lại: “Đường Duyệt…”. Chàng vốn muốn nói lời xin lỗi, muốn cự tuyệt nàng nhưng Đường Duyệt không để cho chàng nói tiếp. Chàng chỉ có thể bị động mà đón nhận đôi môi mềm mại và đôi bàn tay mảnh mai ấm nóng đang bao phủ lấy khuôn mặt mình. Trong tâm trí, chàng luôn tự hỏi, rõ ràng là không thể chấp nhận nàng, tại sao lúc đó lại không lập tức đẩy nàng ra? Chàng vừa rồi còn ép mình giơ cánh tay lên, còn nàng thì lại lóng ngóng giống như một đứa trẻ, cứ ôm chặt lấy chàng không chịu buông ra. Trong tình cảnh này, chàng dường như đã mất hết sức lực. Chàng đứng đó cứng đờ người, để mặc nàng hôn.
“Người say rượu dù cho có làm sai việc gì thì cũng sẽ được tha thứ, có phải vậy không?” Đường Duyệt kề bên môi chàng, nhẹ nhàng thở.
Thương Dung không trả lời, chàng như đang bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng, không rời mắt. Khi nàng lại áp môi mình vào môi chàng, chàng như đã mất hẳn lý trí, hôn đáp lại nàng. Từ trước đến nay chưa từng có ai cần chàng, cũng chưa từng có ai thích chàng như vậy. Được nàng yêu, được nàng quyến luyến, trái tim chàng khẽ run rẩy. Một cảm giác mãn nguyện khó tả đang lớn dần lên trong lòng chàng, làm cho chàng cũng bị thiêu đốt theo. Chắc chắn có một ngày trong tương lai, nàng sẽ quên chàng và đem lòng yêu người khác. Tâm trí Thương Dung luôn luôn nói như vậy.
Người chủ động chính là Đường Duyệt, đáng tiếc là nàng lại không hoàn toàn tỉnh táo, cho dù nhìn bề ngoài trông nàng rất bình thường. Nhưng Thương Dung hiểu rằng, nàng không biết bản thân mình đang làm gì. Cái hay là ở chỗ, những người uống rượu cuối cùng cũng sẽ bình tĩnh trở lại. Nếu không thì chàng cũng không biết nên giải thích thế nào về việc bản thân mình cũng đột nhiên hôn nàng đắm đuối như vậy. Thậm chí ngay cả khi phát hiện ra Đường Duyệt đã say hay mất đi lý trí thì trong lòng chàng vẫn dậy lên một cảm giác thất vọng kỳ lạ.
Sau khi dìu Đường Duyệt quay lại giường nghỉ ngơi, Thương Dung chợt sờ lên trán mình xe có bị sốt hay không, tại sao lại hồ đồ đến nông nỗi này cơ chứ? Thở dài ngao ngán, chàng không biết ngày mai sẽ phải đối diện với nàng thế nào đây.
Tinh thần của Đường Duyệt tốt vô cùng, tâm trạng cũng rất vui vẻ. Nàng đột nhiên có thể nhổm người trên giường, không cần ai dìu đỡ mà có thể đi ra khỏi phòng. Điều này càng khiến cho Tiểu Liên thấy bất an. Chỉ có mình cậu biết đêm qua Đường Duyệt đã uống bao nhiêu rượu. Bản thân Đường Duyệt lại rất giữ mồm giữ miệng về chuyện này, ngay cả một tiếng cũng không nói với Tô Mộng Chẩm. Việc đầu tiên mà nàng muốn làm là đi thăm Đường Mạc. Đường Mạc cũng đã tỉnh rồi, nhìn thấy Đường Duyệt đi vào liền ngoảnh mặt đi không thèm nhìn.
Đường Duyệt lại làm như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đường Mạc, vẫn chào hỏi như thường lệ: “Đại huynh!”.
Đường Mạc vẫn không thèm lên tiếng.
Đường Duyệt không nói gì nữa mà nhẹ nhàng đến ngồi xuống cạnh Đường Mạc.
“Ai cho phép báo thù cho huynh? Muội chê mạng của mình là quá lớn hay sao?”
“Đại huynh, cảm ơn huynh!” Đường Duyệt nói một cách nghiêm túc. “Từ trước đến nay huynh đều không bỏ rơi muội muội này của huynh. Thực sự cảm ơn huynh!”
Đường Mạc cảm thấy nàng rất kỳ lạ, rõ ràng là đang cười, vậy mà sâu thẳm trong đáy mắt dường như lại ánh lên lệ sầu. Đột nhiên chàng cảm thấy không biết nên làm thế nào. Đối với một người không giỏi bày tỏ tình cảm như Đường Mạc, sự quan tâm của chàng chỉ giới hạn trong việc dạy bảo nghiêm khắc và thường xuyên mà thôi. Đối với Đường Duyệt, chàng rất ít khi cười, huống chi là nói những lời ngọt ngào. Chàng thậm chí còn quên mất rằng năm đó Đường Duyệt chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mới mười hai tuổi và luôn mong muốn được người khác quan tâm. Chàng chỉ biết nhào nặn ra nàng theo đúng khuôn mẫu mà mình hi vọng. Nhiều năm sau, khi nhìn lại Đường Duyệt, nàng đã biến thành một con người càng kiệm lời và trầm mặc hơn. Đường Mạc chỉ cảm thấy trong lòng khi thì lạnh lẽo, khi thì lại nóng bỏng, không biết nói gì cho phải.
Chàng chỉ có thể hỏi nàng một câu cứng nhắc: “Vết thương… của muội có còn đau không?”.
Vai phải của Đường Duyệt bị dải tay áo của đối phương làm bị thương. Ngực bị trúng một đòn mạnh. Chàng vốn vẫn đang rất lo lắng, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nàng có thể tự mình đi ra khỏi phòng, chàng thấy an tâm phần nào.
Đường Duyệt cúi đầu, âm thầm áp mặt lên mu bàn tay của Đường Mạc, dịu dàng nói: “Đại huynh, huynh tốt như vậy, sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc!”.
Từ góc nhìn của Đường Mạc, chỉ có thể nhìn thấy cặp mi dài cong vút của Đường Duyệt đang chớp chớp.
Đường Mạc cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng dần lên, trong lòng rất ngượng ngùng. Từ trước đến nay Đường Duyệt chưa bao giờ gần gũi với chàng như vậy, nên chàng nhất thời cảm thấy không quen. Chàng rụt mạnh tay lại, lạnh lùng nói: “Nếu không có gì nói nữa thì muội hãy về đi!” Nói xong liền cảm thấy ân hận. Chàng vốn định nói rằng, vết thương của muội vẫn còn chưa khỏi, có gì để sau hãy nói, bây giờ muội hãy về nghỉ ngơi đi. Thế nhưng lời nói đã nói ra miệng rồi lại biến thành một câu nói lạnh lùng vô cảm.
Mãi một lúc lâu sau Đường Duyệt mới ngẩng đầu lên. Khuôn mặt không hề biểu lộ chút không vui nào, vẫn bình thản như thường lệ: “Vâng, vậy thì muội đi đây, đại huynh hãy bảo trọng nhé!”.
Lúc Đường Duyệt đi ra cửa, vừa hay nhìn thấy Đường Mẫn và Thương Dung đang bước tới. Đường Mẫn nhìn thấy Đường Duyệt, vẫn khuôn mặt nghiêm nghị như thường ngày, khó mà nở một nụ cười, nói: “Tại sao lại chạy ra ngoài lúc này? Con đã khỏi hẳn chưa?”. Đường Duyệt bình tĩnh trả lời: “Phụ thân, con đã khỏi hẳn rồi, cảm ơn phụ thân!”. Nói rồi nàng liền cười với Thương Dung lúc đó đang rất lung túng, và chào hỏi chàng như thường lệ: “Thương huynh!”. Không kịp Thương Dung kịp phản ứng, nàng liền chen vai họ, bước qua.
Thương Dung chỉ cảm thấy bóng hình màu đỏ vụt qua người mình, trong lòng chợt nhói lên cảm giác buồn bã, thất vọng. Chàng đã suy nghĩ rất lâu, quả thật hồ nghi về chuyện Đường Duyệt mà hôm nay chàng nhìn thấy có phải Đường Duyệt của tối hôm qua hay không. Tại sao hôm qua còn yêu chàng mãnh liệt mà hôm nay lại đối xử với chàng không hơn gì những người bạn đơn thuần, lại có thể chào chàng một cách dửng dưng như thế? Chàng bất giác nhếch mép, có cái gì đó thôi thúc chàng, chàng muốn đuổi theo nàng để hỏi cho rõ ràng xem việc hôm qua rốt cuộc là thế nào, tại sao hôm nay nàng lại thờ ơ với chàng đến vậy? Nhưng lý trí đã nhắc nhở chàng rằng bản thân chàng không có tư cách để làm điều đó.
Mãi cho đến khi họ đã đi rất xa rồi, Đường Duyệt mới quay đầu nhìn lại. Nàng tiếp tục bước đi, nhưng không đi về phía phòng mình mà đi về nơi xa thẳm của núi Xích Hà.
Nàng cũng cười đáp lại với sự thẹn thùng xấu hổ.
“Tiểu Duyệt, vết thương của muội đã đỡ chút nào chưa?” Thương Dung ngồi ngay bên cạnh giường, cách nàng không đầy một thước.
Đường Duyệt có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, nhưng trong mắt dường như chỉ còn đọng lại mỗi nụ cười của đối phương. Khuôn mặt trắng bệch của nàng đã bắt đầu hồng hào trở lại, giọng nói có đôi chút căng thẳng: “Muội rất khỏe”. Vừa nói xong nàng lại cảm thấy hối hận, bởi vì lẽ nàng đã có thể tỏ ra tự nhiên hơn chút nữa, biểu hiện phải tốt hơn chút nữa.
Thương Dung gật đầu nói: “Huynh biết, muội luôn luôn là một tiểu cô nương dũng cảm mà”. Sau đó chàng ngừng lại một lúc rồi cười bảo: “Suýt nữa thì huynh quên mất, muội đã không còn là một tiểu cô nương nữa rồi”.
Đường Duyệt nhìn vào mắt chàng, thật yên bình và dịu dàng, nhưng nàng thật sự cảm nhận được một nỗi thất vọng vô bờ. Thì ra trong lòng chàng, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi hiền lành, nhút nhát. Nghĩ cũng phải thôi, ngoài việc cơ thể phát triển cao hơn và lớn hơn ra, thì tính cách của nàng chẳng hề có chút thay đổi nào, vẫn là một tiểu cô nương không thích nói chuyện và cũng không biết nói chuyện.
“Hôm qua huynh cũng đã đến đây, nhưng muội vẫn chưa tỉnh”, Thương Dung nói tiếp.
Không hiểu sao lần này gặp Thương Dung, Đường Duyệt lại cảm thấy có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi trong con người chàng. Nụ cười của chàng vẫn đây nhưng thiếu đi sự cởi mở tự nhiên, mà lại có thêm sự trầm mặc. Sự thay đổi này không phải không tốt, nhưng nàng lại cảm thấy có điều đó khác thường. Nhất định đã xảy ra chuyện gì làm cho chàng thay đổi mà nàng không biết rồi.
Đường Duyệt nhìn chàng chăm chú, tự nhiên quên cả việc nói chuyện.
Ánh mắt thăm dò của Thương Dung dừng lại trên gương mặt nàng. Vậy mà nàng vẫn không có phản ứng gì. “Muội sao vậy? Huynh có gì không phải sao?” Thương Dung hỏi.
Đường Duyệt đột nhiên phản ứng lại thật nhanh: “Muội cảm thấy Thương huynh có điều gì đó không giống trước đây:.
Thương Dung liền hỏi lại: “Có điều gì không giống?”.
Đường Duyệt cắn môi, một lúc sau mới trả lời: “Mấy năm nay huynh đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng phiền muộn phải không?”.
Thương Dung sững người, một đám mây u ám vụt xuất hiện trong mắt chàng, nhưng chàng vẫn cười đáp lại: “Con người ai cũng đều có chuyện phiền muộn, không biết là muội muốn hỏi chuyện gì vậy? Muội cảm thấy huynh có thể có chuyện phiền muộn gì nào? Tiểu Duyệt, muội nghĩ quá nhiều đấy thôi, huynh không có chuyện gì cả”.
“Không có chuyện gì? Nếu đã không có chuyện gì thì tại sao huynh lại cười thâm trầm như vậy?” Đường Duyệt chợt bật ra câu hỏi mà bản thân không thể kìm nén được.
Thương Dung giơ một bàn tay rồi xòe ra.
Mắt Đường Duyệt chợt sáng lên: “Chiếc chuông?”. Thứ bảo bối mà lúc nàng tỉnh lại đã tìm khắp xung quanh, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, giờ lại xuất hiện trước mặt nàng.
“Chiếc chuông này là của muội phải không?” Thương Dung hỏi.
Đường Duyệt gật đầu nhận lại chiếc chuông từ tay Thương Dung, nhưng khi chạm phải ngón tay của chàng thì mặt nàng chợt đỏ bừng lên. Nhưng đúng lúc mặt Đường Duyệt đỏ bừng lên thì trong đầu chàng chợt lóe lên một ý nghĩ.
Chiếc chuông đó là do chàng vô tình nhìn thấy ở chợ, thấy nó rất tinh xảo nên mua về, nhưng sau đó lại cho rằng một chính nhân quân tử thì không phù hợp dùng đồ vật này, chợt nhớ đến Đường Duyệt, liền sai người mang chiếc chuông này và một số thứ khác mang đến tặng cho nàng. Thực ra chàng không ngờ nàng lại luôn luôn đeo thứ đồ chơi không đáng giá này bên người. Đường Duyệt nắm chặt chiếc chuông trong lòng bàn tay như thể đang nắm giữ trong tay một đồ vật vô cùng quý giá. Thương Dung lập tức hiểu được sự tình. Lúc này đây không khí chợt trở nên ngượng ngùng, khó xử.
Thương Dung ngỡ ngàng trong phút chốc, rồi từ từ nói: “Tiểu Duyệt, trong lòng huynh, huynh luôn coi muội như tiểu muội của mình”.
Đường Duyệt sững sờ đứng đó, khuôn mặt đột nhiên mất hết thần sắc, không biết có phải do đau lòng hay không? Chỉ cảm thấy đột nhiên trong lồng ngực vô cùng ngột ngạt, đau đớn, khiến nàng dường như không thể cử động được.
Điều mà nàng âm thầm cất giấu lại bị phát hiện bẽ bàng như thế. Kẻ yêu đơn phương bị chính người được thầm yêu trộm nhớ phát hiện, xưa nay vốn là một chuyện làm cho người ta thấy xấu hổ. Huống hồ người ấy lại còn cự tuyệt nàng thẳng thừng. Chàng chẳng cần suy nghĩ chút nào, nói một câu nhẹ tênh rằng: “Muội cũng giống như muội muội của ta mà thôi”.
Nhưng rốt cuộc thì nàng đâu có phải là muội muội của chàng, nàng không phải là muội muội của chàng! Đường Duyệt gần như muốn nhảy lên hét thật to, nhưng nàng không làm như vậy, chỉ lặng lẽ, trầm mặc. Nàng cũng có thể nói rằng: “Huynh nói cái gì vậy? Muội chỉ là cảm thấy chiếc chuông này rất đáng yêu nên mới đeo bên người thôi. Muội không có ý gì khác cả, huynh đừng hiểu lầm”. Đây chính là cách mà các nàng tiểu thư thường dùng để khỏa lấp sự xấu hổ của mình, nhưng Đường Duyệt sao lại ngốc nghếch thế, ngu xuẩn thế. Ngay cả một câu nói để che đậy sự thật cũng không thốt nên lời.
Mặt Đường Duyệt trắng bệch như tờ giấy. Thương Dung đột nhiên cảm thấy hối hận. Đối với những người con gái nhạy cảm như nàng, chàng không nên cự tuyệt thẳng thừng như vậy mới phải. Tại sao lúc này chàng lại có thể nói ra những lời dễ làm nàng tổn thương đến thế chứ? Ước gì có thể rút lại những lời mình đã nói, nhưng đáng tiếc là mọi việc đã quá muộn rồi.
Cứ để cho nàng tiếp tục yêu chàng ư? Không, nếu vậy thì thà để cho nàng mãi mãi không có hy vọng còn hơn. Là người ai cũng lòng hư vinh, trong lòng Thương Dung không phải là không vui sướng, huống hồ Đường Duyệt lại là người mà chàng vẫn luôn quan tâm. Chính vì vậy mà chàng luôn mong nàng được hạnh phúc. Bởi vì chàng biết rõ rằng tuy nàng trầm mặc kiệm lời, không giỏi bày tỏ, nhưng nàng lại là một người con gái dịu dàng.
Nàng xứng đáng có một trang quân tử tốt hơn chàng, xứng đáng được hạnh phúc. Mà người ấy không thể là chàng, mãi mãi không thể là chàng. Thương Dung thở dài trong lòng, chàng không thể mang lại hạnh phúc cả cuộc đời cho nàng, vì thế đương nhiên không nên gieo hy vọng cho nàng. Nhân lúc tình cảm của nàng vẫn còn chưa sâu sắc thì phải cắt đứt mọi lưu luyến của nàng dành cho chàng, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Sau đại hội kiếm pháp lần này, chắc chắn sẽ có nhiều quân tử thích muội lắm. Ta nghe nói đã có người sang thưa chuyện với Đường bảo chủ rồi. Tiểu Duyệt, muội sẽ tìm thấy người người có thể mang lại hạnh phúc đích thực cho mình”.
Đường Duyệt trong trận giao đấu cuối cùng đã tỏa sáng rực rỡ. Nàng không nên lãng phí thời gian với chàng. Nàng thích chàng là bởi một chút lòng tốt của chàng dành cho nàng. Có lẽ từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm đến nàng, nên nàng mới gửi gắm cho chàng cả tấm chân tình. Thương Dung luôn tỉnh táo nhắc nhở bản thân không được vì một phút yếu lòng mà gây ra sai lầm lớn.
“Muội đừng khóc nữa”. Chàng giơ tay định lau nước mắt trên mặt Đường Duyệt. Những giọt nước mắt long lanh cho tay run rẩy. Bất giác nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng làm cho bàn tay chàng chợt dừng lại. Chàng lau nước mắt trong vô thức, nên tự nhiên giống như đang vuốt má nàng. Có lẽ, tình cảm mà nàng dành cho chàng không phải là ít. Lòng Thương Dung chợt xao động mạnh mẽ. Người con gái có đôi mắt sáng ngời này thực sự đã yêu chàng rồi. Ý thức được hành động không nén nổi tình cảm của mình, Thương Dung vội vàng rụt tay lại giống như bị bỏng, “Tiểu Duyệt, xin lỗi muội!”. Nói rồi chàng liền đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Đường Duyệt siết chặt bàn tay, những cạnh sắc nhọn của chiếc chuông cứa vào lòng bàn tay nàng, khiến nó bị tổn thương nặng nề. Đường Duyệt muốn khóc thật to để giải tỏa nỗi ấm ức trong lòng. Nhưng sau đó nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, bởi vì Tô Mộng Chẩm không hiểu đã đứng ở cửa từ lúc nào, đang lặng lẽ nhìn nàng.
“Ngươi nghe trộm bọn ta nói chuyện phải không?” Đường Duyệt cảm thấy trong từng lời nói của mình đều chất chứa sự thù hận sâu sắc. Nhưng thực sự không biết thù hận Tô Mộng Chẩm hay thù hận chính bản thân nàng.
“Bị người mình thầm yêu cự tuyệt, chắc là đau lòng lắm hả?” Tô Mộng Chẩm đột nhiên hỏi.
“Ta không cho rằng chúng ta là bằng hữu, vì vậy ta không cần thiết phải trả lời ngươi”, Đường Duyệt trả lời. Hiện giờ, nàng đang vô cùng xấu hổ, nên không muốn bị bất cứ người nào nhìn thấy, nhất là những người như Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm cười lớn. Nụ cười của hắn rất đẹp, một vẻ đẹp khó mà diễn tả thành lời. Mọi người trong khắp thiên hạ đều bị nụ cười ấy làm cho xao xuyến, nhưng nó không thể làm cho trái tim Đường Duyệt tan chảy. Lúc đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn hắn bằng cảm giác căm ghét đến tận xương tủy, đó chính là cái thần thái mà Tô Mộng Chẩm từ trước đến nay chưa từng bắt gặp ở người khác.
Đường Duyệt ngồi bất động, suy nghĩ mông lung, nhìn chằm chằm vào nụ cười của Tô Mộng Chẩm, một nụ cười tỏa sáng, tự tin mãnh liệt. Trong lúc nàng đang xấu hổ, chỉ hận một nỗi là không thể coi mình như chưa từng tồn tại trên thế gian, vậy mà con người sở hữu nụ cười ấy lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nàng, cười nhạo sự tự tác đa tình của nàng bằng nụ cười khinh đạm.
Tô Mộng Chẩm bước và lạnh lùng cười nói: “Ngươi đến để cười nhạo ta chăng?”.
Tô Mộng Chẩm cũng lạnh lùng đáp lại: “Thế nàng cho rằng ta đến đây để cười nhạo nàng ư? Vậy ta nên cười nhạo nàng chuyện gì đây?”.
“Tự tác đa tình, không tự lượng sức, hoặc là bất cứ chuyện gì như thế!” Đường Duyệt trả lời.
Tô Mộng Chẩm cười nói: “Nếu như nàng đã tự mình biết hết rồi thì ta hà tất phải nhắc lại nữa”.
Hắn nhìn nàng với ánh mắt hứng thú nhưng lại đầy phức tạp rồi nói tiếp: “Một tình cảm tự nguyện xưa nay vốn đã là không dễ dàng. Đường Duyệt, cứ coi như nàng đủ cứng rắn đi nữa nhưng làm sao nàng có thể làm cho một người không hề có chút tình cảm gì với nàng yêu nàng được?”.
Đường Duyệt trả lời: “Từ trước đến nay ta chưa từng hy vọng Thương huynh sẽ yêu ta”.
“Nàng không hy vọng ư?” Tô Mộng Chẩm ngạc nhiên.
“Việc ta yêu huynh ấy và việc huynh ấy có chấp nhận ta hay không là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ta biết rằng tất cả đều do ta tự mơ tưởng, từ trước đến nay ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bày tỏ với huynh ấy, cũng không cần ngươi nhắc nhở ta”. Giọng nói của Đường Duyệt dường như đến từ một chân trời xa xăm: “Ta biết rằng Thương huynh chỉ đồng cảm với ta mà thôi. Ta thật là đáng thương, cứ coi như huynh ấy chấp nhận tình cảm của ta đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không bao giờ không biết tự lượng sức mình mà cho rằng huynh ấy yêu ta”.
“Nàng đúng là tự ti đến mức hết thuốc chữa rồi”. Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm sáng bừng lên, sự cười nhạo đong đầy trong giọng nói. “Có điều việc bị cự tuyệt lại là một việc tốt cho nàng đấy, ít nhất nó cũng làm cho đầu óc nàng tỉnh táo nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn”.
Đường Duyệt nắm chặt tay lại: “Ngươi đi ra ngoài ngay!”.
Tô Mộng Chẩm thở dài nói: “Nàng đã biết rõ kết quả thế nào rồi, vậy tại sao không chọn lấy một người yêu thương mình nhỉ?”.
Giọng nói của Đường Duyệt không có một chút biểu cảm nào: “Trên đời này có người nào thực sự yêu ta không?”.
Tô Mộng Chẩm lặng lẽ nhìn Đường Duyệt đang đấu tranh tư tưởng rồi đứng lên, bước tới nền nhà mát lạnh ở giữa phòng. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ quái, nàng nói: “Tô Mộng Chẩm, mặc dù Thương huynh đã cự tuyệt ta, song ta hoàn toàn không hận huynh ấy, bởi vì huynh ấy đã thành thực nói ra tâm ý của mình. Nhưng ngươi thì hoàn toàn khác. Ngươi lợi dụng Tống tỷ tỷ, chà đạp lên tình yêu và lòng tự trọng của tỷ ấy, vì vậy tỷ ấy hận ngươi vô cùng”.
Tô Mộng Chẩm dường như không nghe thấy tên của Tống Uyển Từ, hắn chỉ hỏi lại: “Nàng kiên trì một cách ngu ngốc như thế phỏng được ích gì?”.
Nét mặt Đường Duyệt gần như đanh lại, nhưng nàng vẫn nói: “Ta không giống ngươi, trên đời này thế nào cũng có người phải lòng ngươi, sẵn sàng làm mọi việc vì ngươi. Nhưng ta thì không có gì cả, cũng chẳng có cái gì để gọi là được hay mất cả”.
Tô Mộng Chẩm nhìn ánh mắt của Đường Duyệt, quả là giống như đang nhìn một con quái vật. Giọng hắn lạnh lùng chùng xuống: “Ta thật không hiểu tình cảm của cô nương lại cao cả như vậy”.
“Ta không cao cả đâu, không, không cao cả chút nào! Ta chẳng qua chỉ thích huynh ấy mà lại biết rõ ràng không thể giành được tình cảm của huynh ấy, nên mới nói vậy thôi. Ta cũng chỉ muốn giữ lại chút thể diện cho mình, như thế không được sao? Như thế là có tội sao?” Đường Duyệt muốn nói mà lòng không thốt nên lời.
“Sau này khi nhìn thấy Thương Dung yêu người khác, rồi thành thân, sinh quý tử, ta mong rằng lúc đấy nàng vẫn có thể vui vẻ, thoải mái như bây giờ. Nếu đi dự hôn lễ của huynh ấy thì nàng sẽ khóc hay cười, có phải là vì người vì mình yêu đang rất hạnh phúc nên nàng cũng cảm thấy hạnh phúc hay không?” Tô Mộng Chẩm đột nhiên cười lớn, thái độ khảng khái, ánh mắt bình lặng, hỉ nộ không đổi.
Đường Duyệt đứng nguyên tại chỗ, muốn cười mà cười không nổi, muốn khóc mà lại không dám, nếu khóc trong lúc này, nàng sợ nước mắt của mình sẽ không thể ngừng tuôn rơi. Việc yêu một người có nực cười không? Biết là đối phương không thích mình, mà vẫn kiên trì với tình yêu ấy, thì có nực cười không? Chỉ là yêu thầm mà thôi. Từ trước đến nay chưa từng bày tỏ, cũng chưa từng đòi hỏi, mà chỉ lo sợ bị người khác phát hiện, nên ngay cả nhìn ấy một cái thôi cũng phải cẩn thận dè chừng. Chỉ có thế thôi mà cũng bị người cười nhạo, bị người khác làm nhục. Đường Duyệt dù thế nào đi nữa cũng không thể chịu đựng được. Nàng đứng phòng, từ từ cúi đầu xuống ôm ngực, dường như chỉ làm vậy mới có thể ngăn được sự đau đớn vô bờ bến trong lòng.
Nét mặt Tô Mộng Chẩm vô cùng lạnh lùng. Hắn có một trái tim vô cùng tàn độc, tàn độc đến mức chỉ có sự đau khổ của người khác mới đem lại cho hắn niềm vui. Đường Duyệt thầm nghĩ, ngay cả một con người đáng sợ như vậy thích hắn, yêu hắn. Vậy tại sao từ trước đến nay lại không ai thích nàng, yêu nàng? Mẫu thân thì đối xử với nàng như vậy, Thương huynh cũng thế. Có phải nàng đã làm sai điều gì không, nên cái gì cũng không có được?
Đột nhiên, có ai đó túm tóc nàng một cách thô bạo, ép nàng phải ngẩng đầu lên. Đường Duyệt chợt nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Tô Mộng Chẩm.
“Không được khóc!” Giọng nói của hắn cũng tàn độc không kém trái tim hắn.
Nước mắt Đường Duyệt lại càng lã chã tuôn rơi. Chẳng có gì quan trọng cả, coi như bị nhìn thấy, thì cũng chẳng có gì quan trọng cả, bị cười nhạo thì đã sao nào? Rốt cuộc điều tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là thế này mà thôi.
“Đường Duyệt, nàng hãy nhìn ta đi. Hãy nói cho ta biết nàng thực sự yêu huynh ấy đến thế sao?”
Yêu, không yêu? Đường Duyệt chỉ cảm thấy mình rất nực cười. Nàng mãi mãi chỉ là người đuổi theo phía sau người khác, mãi mãi không bao giờ có được cái mà mình mong muốn. Đây chính là số mệnh, Đường Duyệt biết rõ như vậy.
“Nàng thử nhìn lại xem mình giống cái gì?” Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói. “Cứ coi như người đó là thần tiên đi chăng nữa thì đã làm sao nào? Có đáng để cho nàng phải đày đọa bản thân thành ra nông nỗi này không? Nàng đã qua lại với người đó bao lâu rồi, tình cảm sâu sắc đến mức nào rồi? Hay nàng đã mang cả tấm chân tình đáng thương của mình gửi gắm cả vào con người ảo tưởng đó rồi?”
“Không cần phải nói nữa, không cần phải nói nữa! Đủ rồi! Hãy chấm dứt mọi chuyện ở đây!” Đường Duyệt dồn toàn bộ sức lực của cơ thể xô vào ngực đối phương. Nhưng bàn tay của Tô Mộng Chẩm trước sau vẫn túm chặt lấy tóc nàng, ấn nàng ngã dúi dụi xuống nền nhà.
“Ta không giống với nàng, ta có dục vọng và có dã tâm, chỉ cần là những thứ ta mong muốn… thì ta nhất định sẽ tìm mọi cách để đạt được”, Tô Mộng Chẩm gằn giọng nói.
Đường Duyệt nhìn hắn, thực sự không để ý rằng tư thế của hai người lúc này trông vô cùng thân mật. Nàng trả lời: “Cứ cho là ngươi đạt được điều mình mong muốn đi thì đã sao nào? Nhưng những cái gì không phải là của ngươi thì mãi mãi không bao bao không bao giờ thuộc về ngươi!”.
Tô Mộng Chẩm cười ngất, khoảng cách hai người gần gũi như thế này, thậm chí Đường Duyệt còn có thể soi rõ vào đáy mắt hắn để thấy hình ảnh của chính mình. “Nói ta đê tiện cũng được, bẩn thỉu cũng được, chỉ cần đạt được mục đích không phải là tốt hay sao?” Hắn nói chắc nịch.
Đường Duyệt lạnh lùng nói: “Qủa nhiên là chỉ có loại người như ngươi mới nói ra những lời như vậy!”.
Tô Mộng Chẩm cười một cách tàn độc: “Nàng cứ ở đó mà tiếp tục giữ lấy lòng cao thượng và vô tư của mình đi. Sau đó đứng nhìn người mà mình yêu thương bị kẻ khác cướp mất. Hay là… nàng hãy chấp nhận lời đề nghị của ta”. Hắn ngừng lại, đôi mắt như nước mùa xuân tuôn chảy ánh nhìn đầy mê hoặc. Mỗi khi hắn nhìn ai với ánh mắt này, người đó luôn hiểu lầm về sự quý giá không kể xiết của mình đối với hắn. Nhưng trên thực tế thì hắn chỉ đang suy tính xem có thể lợi dụng người đó được bao nhiêu mà thôi. Cho đến một ngày, khi đối phương đã bày tỏ rõ ruột gan với hắn rồi, thì hắn chỉ việc điềm nhiên vứt bỏ không thương tiếc trái tim nóng bỏng, đang đập thình thịch ồn ào đó.
“Ngươi muốn làm gì?” Đường Duyệt bất giác hỏi.
“Ta có thể giúp nàng có được trang nam tử mà nàng ao ước. Đổi lại nàng phải giúp ta một việc”, Tô Mộng Chẩm trả lời. Hắn đã từng trao đổi điều kiện với rất nhiều người, từ trước đến nay chưa bao bao giờ bị ai cự tuyệt, bởi vì lần nào hắn cũng lấy được thứ mà đối phương mong muốn có được nhất để làm mồi nhử. Cho nên hắn hoàn toàn không cho rằng mình sẽ bị thất bại. Bởi vì hắn biết rõ rằng, con người có thể chống cự với kẻ địch nhưng không bao giờ có thể chống cự lại được khát vọng trong lòng mình.
Nhưng Đường Duyệt lại lắc đầu. Ngay cả những việc mà hắn muốn nàng thực hiện thì nàng càng không them nghe đã vội lắc đầu. “Không!” Nàng trả lời quả quyết, sự yếu đuối vừa mới đây thôi còn lộ rõ trong chớp mắt dường như đã biến mất hoàn toàn.
Tô Mộng Chẩm chau mày hỏi: “Tại sao?”.
Đường Duyệt hít một hơi thật sâu, đẩy bật con người vẫn đang đè lên người mình rồi đứng dậy: “Đây không phải là có thể đem ra để đánh đổi”.
Đây không phải là cái có thể đem ra để đánh đổi ư? Tô Mộng Chẩm muốn cười thật to, nhưng lại không cười nổi. Hắn đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Đường Duyệt nói: “Trên đời này có thể gì không thể đánh đổi được sao?”.
Đường Duyệt chỉ vào trái tim mình: “Trái tim của ta! Ngươi có hiểu không? Ta không muốn biết ngươi muốn ta làm gì cho ngươi, nhưng ta sẽ không bao giờ đồng ý, dù lấy bất ký thứ gì để đánh đổi cũng không được. Ta yêu Thương huynh, điều này không sai. Ta cũng đã từng mong ước làm cho huynh ấy yêu ta, điều này cũng không sai. Nhưng ta sẽ không bao giờ lấy việc này để đánh đổi với ngươi”.
Tô Mộng Chẩm ngồi dậy từ dưới nền nhà, nhếch mép cười lạnh lùng: “Căn bệnh tự cho mình là giỏi của nàng lại tái phát rồi”.
“Ngươi điên rồi, còn ta thì không. Ta biết hậu quả sẽ thế nào nếu trao đổi điều kiện với ngươi”, Đường Duyệt nói. “Có thể giống như ngươi nói, những người đó rất giả dối, họ giấu kín khát vọng trong lòng, cứ sống mà làm ra vẻ không biết gì hết. Thế thì đã sao nào, lẽ nào có thể vì ngươi muốn một thứ gì đó mà có thể bất chấp thủ đoạn để đạt được hay sao? Tô Mộng Chẩm, đáng tiếc là ta đã làm ngươi thất vọng. Ta sẽ tiếp tục giả dối như vậy đó. Cho dù phải nhắm mắt lại coi như không thấy hình bong của huynh ấy, bịt tai lại giả như không nghe thấy tiếng của huynh ấy, lừa dối bản thân mình rằng ta vốn không thích huynh ấy, hay phải biến bản thân thành một kẻ đần độn, thì ta cũng không mong huynh ấy sống mà không được vui vẻ”.
“Đúng là nực cười!” Tô Mộng Chẩm đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Tùy nàng thôi!”.
Đường Duyệt nhìn theo hắn, rồi toàn thân rã rời ngã gục xuống đất.
Đúng lúc nàng tưởng mình đã có thể nghỉ ngơi đôi chút thì lại có người xuất hiện ở cửa. Nụ cười thiếu niên trông rất ngọt ngào, rất ấm áp, nhưng lại chứa đựng một sự độc ác không thể nói thành lời.
“Này, cô nương đang rất đau lòng phải không? Tôi có cách làm cô nương hết đau lòng đấy!”
Đường Duyệt ngẩng đầu lên, Tiểu Liên đã đứng ngay ở trước cửa. Thì ra là như vậy, Tô Mộng Chẩm vừa đi khỏi, thì Tiểu Liên đã tới. Có phải là đã hẹn từ trước rồi phải không? Từng người từng người một đang chờ xem nàng có thể kiên trì được đến lúc nào.
“Cô nương có muốn uống rượu không?”
Tiểu Liên rõ ràng có ý không tốt. Cậu ta thừa biết rằng với vết thương của Đường Duyệt hiện nay, nếu uống rượu vào có thể mất mạng như chơi. Vậy mà cậu ta lại còn mang rượu đến. Cậu ta biết rõ điều này, nhưng lại cho Đường Duyệt không biết.
Đường Duyệt gượng cười với vẻ thất vọng đôi chút: “Tô Mộng Chẩm thật hạnh phúc, rõ ràng là hắn đang ăn hiếp người khác. Vậy mà lại có người dám giúp đỡ hắn ta ra mặt. Thật hạnh phúc…”. Nàng ngán ngẩm nhắc lại một lần nữa.
Tiểu Liên không hiểu sao lúc này lại đột nhiên không thể nhìn vào mắt nàng. Cậu ta vốn cho rằng Đường Duyệt chỉ là một nữ nhi ngu ngốc. Thế nhưng cậu ta không ngờ nàng lại có con mắt tinh đời thông thuộc mọi thứ như vậy. Có lẽ nàng đã biết trước, nhưng lại không từ chối. Càng kỳ lạ hơn là, sau khi uống rượu vào Đường Duyệt liền biến thành một con người hoàn toàn khác. Nàng uống rượu như thể không cần đến mạng sống nữa. Đôi mắt càng ngày càng sáng, con người cũng càng ngày càng tỉnh táo. Cậu ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến ánh mắt của Đường Duyệt khi hạ nhát đao đó. Thật đáng sợ, ánh mắt của nàng lúc đó giống như của loài mãnh thú.
Tiểu Liên thực sự hối hận, cậu làm thế này là giấu Tô Mộng Chẩm. Nếu bị công tử phát hiện, nhất định cậu sẽ bị trừng phạt. Vì vậy, cậu liền lẻn ra ngoài, như thể mình chưa bao giờ đến đây vậy. Đôi mắt Đường Duyệt trừng trừng nhìn người thiếu niên vừa lẻn ra ngoài, không nói gì.
Khi Thương Dung bước vào, bình rượu trên bàn đã vơi đi một nửa. Đường Duyệt ngồi bên cạnh bàn, đang lặng lẽ uống rượu. Nhìn thấy Thương Dung bước vào, đột nhiên nàng còn chào hỏi với vẻ thần thái tự nhược: “Thương huynh!”.
“Muội đang làm cái gì vậy?” Thương Dung giữ chặt tay nàng, ngăn không cho nàng uống tiếp.
“Có người muốn muội chết đi, muội đang làm hài lòng họ đấy!” Đường Duyệt nghiêm túc trả lời.
“Người khác muốn muội chết, muội lập tức nghe lời như vậy sao?” Thương Dung tóm lấy tay nàng, Đường Duyệt nhìn chàng mỉm cười.
“Thương huynh, huynh nói xem con người sống là vì cái gì nào?”
Thương Dung không trả lời.
“Đau khổ như vậy thì còn sống làm gì nữa!” Đường Duyệt vẫn kiên trì hỏi lại.
“Muội uống say rồi, mau tỉnh lại đi”, Thương Dung chau mày.
Thương Dung muốn đỡ nàng dậy, nhưng lại bị nàng túm chặt ống tay áo. Thương Dung ngac nhiên nhìn Đường Duyệt.
“Hôm nay, chỉ hôm nay thôi, hãy để cho muội được yêu huynh có được không?”
Thương Dung nhắm nghiền mắt lại: “Đường Duyệt…”. Chàng vốn muốn nói lời xin lỗi, muốn cự tuyệt nàng nhưng Đường Duyệt không để cho chàng nói tiếp. Chàng chỉ có thể bị động mà đón nhận đôi môi mềm mại và đôi bàn tay mảnh mai ấm nóng đang bao phủ lấy khuôn mặt mình. Trong tâm trí, chàng luôn tự hỏi, rõ ràng là không thể chấp nhận nàng, tại sao lúc đó lại không lập tức đẩy nàng ra? Chàng vừa rồi còn ép mình giơ cánh tay lên, còn nàng thì lại lóng ngóng giống như một đứa trẻ, cứ ôm chặt lấy chàng không chịu buông ra. Trong tình cảnh này, chàng dường như đã mất hết sức lực. Chàng đứng đó cứng đờ người, để mặc nàng hôn.
“Người say rượu dù cho có làm sai việc gì thì cũng sẽ được tha thứ, có phải vậy không?” Đường Duyệt kề bên môi chàng, nhẹ nhàng thở.
Thương Dung không trả lời, chàng như đang bị mê hoặc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng, không rời mắt. Khi nàng lại áp môi mình vào môi chàng, chàng như đã mất hẳn lý trí, hôn đáp lại nàng. Từ trước đến nay chưa từng có ai cần chàng, cũng chưa từng có ai thích chàng như vậy. Được nàng yêu, được nàng quyến luyến, trái tim chàng khẽ run rẩy. Một cảm giác mãn nguyện khó tả đang lớn dần lên trong lòng chàng, làm cho chàng cũng bị thiêu đốt theo. Chắc chắn có một ngày trong tương lai, nàng sẽ quên chàng và đem lòng yêu người khác. Tâm trí Thương Dung luôn luôn nói như vậy.
Người chủ động chính là Đường Duyệt, đáng tiếc là nàng lại không hoàn toàn tỉnh táo, cho dù nhìn bề ngoài trông nàng rất bình thường. Nhưng Thương Dung hiểu rằng, nàng không biết bản thân mình đang làm gì. Cái hay là ở chỗ, những người uống rượu cuối cùng cũng sẽ bình tĩnh trở lại. Nếu không thì chàng cũng không biết nên giải thích thế nào về việc bản thân mình cũng đột nhiên hôn nàng đắm đuối như vậy. Thậm chí ngay cả khi phát hiện ra Đường Duyệt đã say hay mất đi lý trí thì trong lòng chàng vẫn dậy lên một cảm giác thất vọng kỳ lạ.
Sau khi dìu Đường Duyệt quay lại giường nghỉ ngơi, Thương Dung chợt sờ lên trán mình xe có bị sốt hay không, tại sao lại hồ đồ đến nông nỗi này cơ chứ? Thở dài ngao ngán, chàng không biết ngày mai sẽ phải đối diện với nàng thế nào đây.
Tinh thần của Đường Duyệt tốt vô cùng, tâm trạng cũng rất vui vẻ. Nàng đột nhiên có thể nhổm người trên giường, không cần ai dìu đỡ mà có thể đi ra khỏi phòng. Điều này càng khiến cho Tiểu Liên thấy bất an. Chỉ có mình cậu biết đêm qua Đường Duyệt đã uống bao nhiêu rượu. Bản thân Đường Duyệt lại rất giữ mồm giữ miệng về chuyện này, ngay cả một tiếng cũng không nói với Tô Mộng Chẩm. Việc đầu tiên mà nàng muốn làm là đi thăm Đường Mạc. Đường Mạc cũng đã tỉnh rồi, nhìn thấy Đường Duyệt đi vào liền ngoảnh mặt đi không thèm nhìn.
Đường Duyệt lại làm như không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đường Mạc, vẫn chào hỏi như thường lệ: “Đại huynh!”.
Đường Mạc vẫn không thèm lên tiếng.
Đường Duyệt không nói gì nữa mà nhẹ nhàng đến ngồi xuống cạnh Đường Mạc.
“Ai cho phép báo thù cho huynh? Muội chê mạng của mình là quá lớn hay sao?”
“Đại huynh, cảm ơn huynh!” Đường Duyệt nói một cách nghiêm túc. “Từ trước đến nay huynh đều không bỏ rơi muội muội này của huynh. Thực sự cảm ơn huynh!”
Đường Mạc cảm thấy nàng rất kỳ lạ, rõ ràng là đang cười, vậy mà sâu thẳm trong đáy mắt dường như lại ánh lên lệ sầu. Đột nhiên chàng cảm thấy không biết nên làm thế nào. Đối với một người không giỏi bày tỏ tình cảm như Đường Mạc, sự quan tâm của chàng chỉ giới hạn trong việc dạy bảo nghiêm khắc và thường xuyên mà thôi. Đối với Đường Duyệt, chàng rất ít khi cười, huống chi là nói những lời ngọt ngào. Chàng thậm chí còn quên mất rằng năm đó Đường Duyệt chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mới mười hai tuổi và luôn mong muốn được người khác quan tâm. Chàng chỉ biết nhào nặn ra nàng theo đúng khuôn mẫu mà mình hi vọng. Nhiều năm sau, khi nhìn lại Đường Duyệt, nàng đã biến thành một con người càng kiệm lời và trầm mặc hơn. Đường Mạc chỉ cảm thấy trong lòng khi thì lạnh lẽo, khi thì lại nóng bỏng, không biết nói gì cho phải.
Chàng chỉ có thể hỏi nàng một câu cứng nhắc: “Vết thương… của muội có còn đau không?”.
Vai phải của Đường Duyệt bị dải tay áo của đối phương làm bị thương. Ngực bị trúng một đòn mạnh. Chàng vốn vẫn đang rất lo lắng, nhưng bây giờ khi nhìn thấy nàng có thể tự mình đi ra khỏi phòng, chàng thấy an tâm phần nào.
Đường Duyệt cúi đầu, âm thầm áp mặt lên mu bàn tay của Đường Mạc, dịu dàng nói: “Đại huynh, huynh tốt như vậy, sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc!”.
Từ góc nhìn của Đường Mạc, chỉ có thể nhìn thấy cặp mi dài cong vút của Đường Duyệt đang chớp chớp.
Đường Mạc cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng dần lên, trong lòng rất ngượng ngùng. Từ trước đến nay Đường Duyệt chưa bao giờ gần gũi với chàng như vậy, nên chàng nhất thời cảm thấy không quen. Chàng rụt mạnh tay lại, lạnh lùng nói: “Nếu không có gì nói nữa thì muội hãy về đi!” Nói xong liền cảm thấy ân hận. Chàng vốn định nói rằng, vết thương của muội vẫn còn chưa khỏi, có gì để sau hãy nói, bây giờ muội hãy về nghỉ ngơi đi. Thế nhưng lời nói đã nói ra miệng rồi lại biến thành một câu nói lạnh lùng vô cảm.
Mãi một lúc lâu sau Đường Duyệt mới ngẩng đầu lên. Khuôn mặt không hề biểu lộ chút không vui nào, vẫn bình thản như thường lệ: “Vâng, vậy thì muội đi đây, đại huynh hãy bảo trọng nhé!”.
Lúc Đường Duyệt đi ra cửa, vừa hay nhìn thấy Đường Mẫn và Thương Dung đang bước tới. Đường Mẫn nhìn thấy Đường Duyệt, vẫn khuôn mặt nghiêm nghị như thường ngày, khó mà nở một nụ cười, nói: “Tại sao lại chạy ra ngoài lúc này? Con đã khỏi hẳn chưa?”. Đường Duyệt bình tĩnh trả lời: “Phụ thân, con đã khỏi hẳn rồi, cảm ơn phụ thân!”. Nói rồi nàng liền cười với Thương Dung lúc đó đang rất lung túng, và chào hỏi chàng như thường lệ: “Thương huynh!”. Không kịp Thương Dung kịp phản ứng, nàng liền chen vai họ, bước qua.
Thương Dung chỉ cảm thấy bóng hình màu đỏ vụt qua người mình, trong lòng chợt nhói lên cảm giác buồn bã, thất vọng. Chàng đã suy nghĩ rất lâu, quả thật hồ nghi về chuyện Đường Duyệt mà hôm nay chàng nhìn thấy có phải Đường Duyệt của tối hôm qua hay không. Tại sao hôm qua còn yêu chàng mãnh liệt mà hôm nay lại đối xử với chàng không hơn gì những người bạn đơn thuần, lại có thể chào chàng một cách dửng dưng như thế? Chàng bất giác nhếch mép, có cái gì đó thôi thúc chàng, chàng muốn đuổi theo nàng để hỏi cho rõ ràng xem việc hôm qua rốt cuộc là thế nào, tại sao hôm nay nàng lại thờ ơ với chàng đến vậy? Nhưng lý trí đã nhắc nhở chàng rằng bản thân chàng không có tư cách để làm điều đó.
Mãi cho đến khi họ đã đi rất xa rồi, Đường Duyệt mới quay đầu nhìn lại. Nàng tiếp tục bước đi, nhưng không đi về phía phòng mình mà đi về nơi xa thẳm của núi Xích Hà.
Tác giả :
Tần Tranh